Chương 47: Cơ Hội (5)
Sở Ly
11/09/2023
Vẫn may vết cắt trên cổ Cố Lưu Ly không phạm phải mạch máu sau khi được
bác sĩ cấp cứu băng bó lại cô cũng dần tỉnh lại. Trên đường đến bệnh
viện, Mộ Khiếu Thành thấy cô bất tỉnh mà lóe lên tia kinh sợ.
Cố Lưu Ly còn nghĩ bản thân mình thật sự chết đi rồi mặc dù cô rất hận Mộ Khiếu Thành rất muốn có thể rời khỏi người đàn ông này nhưng cô càng không muốn chết, cô vẫn còn trẻ vẫn còn nhiều việc rất muốn làm vẫn còn khao khát có được hạnh phúc của riêng mình sẽ không vì một người đàn ông mà tự mình hủy hoại mình. Cố Lưu Ly ngồi bất động trên giường bệnh lâu lâu vẫn có chút nhíu mày vì đau, vì vết thương ở cổ nên chỉ cần nuốt nhẹ ngụm nước bọt cũng có thể truyền đến cơn đâu thấu da thịt. Cô không thèm nhìn Mộ Khiếu Thành cũng không nói một lời nào.
Người đàn ông vẫn luôn thấy sợ vì hành động thô bạo lúc nãy của mình nếu ban nãy anh mạnh tay một chút có phải bây giờ Cố Lưu Ly đã có chuyện rồi không, bên ngoài mặt tuy là không có biểu hiện gì nhưng bên trong vẫn luôn tự trách bản thân mình, Mộ Khiếu Thành ngay cả lời nói còn có thể kiềm chế được vậy mà hành động của mình lại không thể tiết chế, là anh đã làm cô bị thương.
“ A Ly, tô xin lỗi là tôi không đúng, lần sau sẽ không mạnh tay với em nữa “
Cô vẫn không một chút để tâm đến, chỉ thầm thở dài cảm thấy chán ghét anh, Mộ Khiếu Thành trong mắt cô bây giờ rất nực cười, anh khiến cô xém chút là bước chân vào cửa sinh tử bây giờ lại nói sẽ không có lần sau, ý của Mộ Khiếu Thành lẽ nào có ý là chuyện này sẽ lại xảy ra, sẽ có một lần nữa anh khiến cô như bây giờ.
“ A Ly, đừng oán trách tôi được không?, nếu tôi nói tôi thật sự nhìn trúng em rồi em có tin không?, A Ly đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi, tôi sẽ không để em có cơ hội rời khỏi tôi “
Mộ Khiếu Thành bây giờ không khác gì một kẻ điên, người đàn ông lãnh khốc như vậy lại có thể cúi đầu không màng tự tôn mà nói với cô những lời này, Mộ Khiếu Thành còn có lúc cúi đầu cầu xin tình cảm từ người khác, không ngờ Mộ Khiếu Thành một khi đã yêu rồi lại có thể trở nên hèn mọn như vậy.
“ Anh như vậy có đáng không?, vì một người không yêu mình mà khiến bản thân mất hết liêm sỉ như vậy hay sao?, Mộ Khiếu Thành mà tôi biết không phải như vậy”
Cố Lưu Ly khẽ nói, cô thật sự không tin vào những lời nói đó của Mộ Khiếu Thành, một người từng bị phản bội từng nhận một vết cắt sâu sắc vào tim như cô thì những lời mật ngọt này hoàn toàn không có tác dụng, dù Mộ Khiếu Thành là đang thật lòng hay chỉ là giả vờ đi nữa thì với tình hình hiện tại anh sẽ không thể có được sự đáp trả của cô. Cố Lưu Ly cô không quên bản thân đã hứa gì với chính mình đâu, cô sẽ không yêu nữa, sẽ không cho bản thân cũng như cho ai cơ hội để yêu nữa.
“ Phải, tôi không ngờ bản thân mình còn có lúc trở nên hèn mọn như vậy, là vì em A Ly, đều là lỗi của anh, A Ly đừng ghét bỏ tôi được không?, chỉ cần em cho tô cơ hội tôi sẽ chứng minh được lời nói của tôi với em, được không? “
Lúc này Cố Lưu Ly mới chịu ngẩng đầu nhìn anh nhưng ánh mắt cô lại vô thần, lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm, nó khiến Mộ Khiếu Thành rét đến run người nó còn chứa một nỗi hận ẩn sâu bên trong những tia máu đỏ chói, Mộ Khiếu Thành không dám ngờ chỉ vì chuyện đó mà khiến Cố Lưu Ly sinh hận với mình như vậy nếu đêm qua anh có không để chuyện đó xảy ra có phải quan hệ của hai người sẽ có cơ hội phát triển không, nếu không có chuyện gì xảy ra vì mối quan hệ này trong tương lai chắc chắn đã có hy vọng nhưng mọi thứ đều bị Mộ Khiếu Thành phá hủy rồi, là anh không đủ bản lĩnh quản lí được bản thân mình.
“ Mộ Khiếu Thành, anh làm ơn cút khỏi mắt tôi được không?, tôi xin anh “
Cố Lưu Ly nhắm nghiền hai mắt mệt mỏi nghiêng đầu nói, cô quá chán ghét gương mặt này nếu còn nhìn thêm cô sợ mình sẽ nghén đến buồn nôn nếu không phải cơ thể cô vẫn còn đau thì e là giữa cô và Mộ Khiếu Thành lại xảy ra tranh chấp rồi, ngay lúc này Cố Lưu Ly chỉ có một ước nguyện rằng Mộ Khiếu Thành sẽ tránh khỏi tấm mắt cô, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mắt cô nữa.
...
Hơn hai mươi phút sau khi Mộ Khiếu Thành rời đi, Cố Lưu Ly vẫn luôn bất động ngồi thẫn thờ như thế, cô không khóc không cười cũng không có biểu hiện gì khến người ta có chút sợ hãi, Mộ Khiếu Thành nói là đi nhưng cũng chỉ là rời khỏi ánh mắt của cô mà thôi anh vẫn luôn đứng ngay trước cửa phòng bệnh, vẫn luôn âm thầm dõi theo người phụ nữ bên trong này, thêm vài phút sau Mạn Hương cũng đến, Mộ Khiếu Thành biết người duy nhất có thể khiến Cố Lưu Ly chịu mở mệng nói chuyện chỉ có Mạn Hương, cũng là người duy nhất khiến cô có cảm giác an toàn.
Mạn Hương không nói gì chỉ cúi đầu chào anh rồi khẽ mở cửa đi vào, cô ta nhìn Cố Lưu Ly như vậy cũng đau lòng muôn phần, cô em gái vui vẻ, vô lo vô nghĩ ngày nào đã không còn nữa rồi, Cố Lưu Ly bây giờ sao lại cứ như một người tiêu cực, chán ngán với chuyện xung quanh mình cũng không còn hứng thú vào bất cứ thứ gì nữa.
“ Lưu Ly, em đói không, chị có nấu đồ ăn mang cho em này, đều là món em thích em ăn một chút đi “
Cố Lưu Ly nghe thấy giọng Mạn Hương cuối cùng cũng có chút ánh cười, cô ngẩng nhanh đầu nhìn túi thức ăn đang được Mạn Hương bày ra trước mắt, đều là những món cô thích, mùi thơm bay ngát chớp mắt đã ngập tràn cả căn phòng, Cố Lưu Ly măt có ý cười nhìn dõi mắt theo từng hành động của Mạn Hương đến khi cô ta đặt bát cơm vào tay cô, Cố Lưu Ly mới bừng tỉnh tuy không muốn nhưng quả thật từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì bây giờ lại còn đang bệnh nếu không ăn cô sẽ không chết vì vết thương này mà sẽ chết vì đói.
“ Cảm ơn chị, Mạn Hương “
Cố Lưu Ly cười như không cười, cô từ từ ăn từng miếng nhỏ món ngon tan trong miệng mới khiến Cố Lưu Ly nở nụ cười, bên ngoài Mộ Khiếu Thành mở hé cánh cửa nhìn gương mặt cô có chút khỏi sắc lòng anh mới nhẹ được phần nào, anh đương đương là vương chủ Thái Sơn Vương là người luôn quang minh chính đại, đương đường chính chính nhưng lại vì một người phụ nữ mà có lúc như bây giờ, Cố Lưu Ly rốt cuộc là có sức mạnh gì có thể khiến anh trở nên mềm yếu như vậy, anh sợ cô đau, sợ cô khóc, sợ cô tủi thân càng sợ hơn khi thấy cô xảy ra chuyện nếu Cố Lưu Ly vì anh khóc vì anh mà đau Mộ Khiếu Thành ngay cả bản thân mình cũng sẽ không tha thứ.
“ Lưu Ly, em đừng lạnh nhạt với vương chủ nữa, anh ấy vẫn luôn đứng ở cửa dõi theo em, Lưu Ly chị chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh yếu hèn này của vương chủ bao giờ, vương chủ thật sự có tình cảm với em, tin chị cho anh ấy cơ hội đi, được không? “
***
Vote! Vote! Vote
Cố Lưu Ly còn nghĩ bản thân mình thật sự chết đi rồi mặc dù cô rất hận Mộ Khiếu Thành rất muốn có thể rời khỏi người đàn ông này nhưng cô càng không muốn chết, cô vẫn còn trẻ vẫn còn nhiều việc rất muốn làm vẫn còn khao khát có được hạnh phúc của riêng mình sẽ không vì một người đàn ông mà tự mình hủy hoại mình. Cố Lưu Ly ngồi bất động trên giường bệnh lâu lâu vẫn có chút nhíu mày vì đau, vì vết thương ở cổ nên chỉ cần nuốt nhẹ ngụm nước bọt cũng có thể truyền đến cơn đâu thấu da thịt. Cô không thèm nhìn Mộ Khiếu Thành cũng không nói một lời nào.
Người đàn ông vẫn luôn thấy sợ vì hành động thô bạo lúc nãy của mình nếu ban nãy anh mạnh tay một chút có phải bây giờ Cố Lưu Ly đã có chuyện rồi không, bên ngoài mặt tuy là không có biểu hiện gì nhưng bên trong vẫn luôn tự trách bản thân mình, Mộ Khiếu Thành ngay cả lời nói còn có thể kiềm chế được vậy mà hành động của mình lại không thể tiết chế, là anh đã làm cô bị thương.
“ A Ly, tô xin lỗi là tôi không đúng, lần sau sẽ không mạnh tay với em nữa “
Cô vẫn không một chút để tâm đến, chỉ thầm thở dài cảm thấy chán ghét anh, Mộ Khiếu Thành trong mắt cô bây giờ rất nực cười, anh khiến cô xém chút là bước chân vào cửa sinh tử bây giờ lại nói sẽ không có lần sau, ý của Mộ Khiếu Thành lẽ nào có ý là chuyện này sẽ lại xảy ra, sẽ có một lần nữa anh khiến cô như bây giờ.
“ A Ly, đừng oán trách tôi được không?, nếu tôi nói tôi thật sự nhìn trúng em rồi em có tin không?, A Ly đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi, tôi sẽ không để em có cơ hội rời khỏi tôi “
Mộ Khiếu Thành bây giờ không khác gì một kẻ điên, người đàn ông lãnh khốc như vậy lại có thể cúi đầu không màng tự tôn mà nói với cô những lời này, Mộ Khiếu Thành còn có lúc cúi đầu cầu xin tình cảm từ người khác, không ngờ Mộ Khiếu Thành một khi đã yêu rồi lại có thể trở nên hèn mọn như vậy.
“ Anh như vậy có đáng không?, vì một người không yêu mình mà khiến bản thân mất hết liêm sỉ như vậy hay sao?, Mộ Khiếu Thành mà tôi biết không phải như vậy”
Cố Lưu Ly khẽ nói, cô thật sự không tin vào những lời nói đó của Mộ Khiếu Thành, một người từng bị phản bội từng nhận một vết cắt sâu sắc vào tim như cô thì những lời mật ngọt này hoàn toàn không có tác dụng, dù Mộ Khiếu Thành là đang thật lòng hay chỉ là giả vờ đi nữa thì với tình hình hiện tại anh sẽ không thể có được sự đáp trả của cô. Cố Lưu Ly cô không quên bản thân đã hứa gì với chính mình đâu, cô sẽ không yêu nữa, sẽ không cho bản thân cũng như cho ai cơ hội để yêu nữa.
“ Phải, tôi không ngờ bản thân mình còn có lúc trở nên hèn mọn như vậy, là vì em A Ly, đều là lỗi của anh, A Ly đừng ghét bỏ tôi được không?, chỉ cần em cho tô cơ hội tôi sẽ chứng minh được lời nói của tôi với em, được không? “
Lúc này Cố Lưu Ly mới chịu ngẩng đầu nhìn anh nhưng ánh mắt cô lại vô thần, lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm, nó khiến Mộ Khiếu Thành rét đến run người nó còn chứa một nỗi hận ẩn sâu bên trong những tia máu đỏ chói, Mộ Khiếu Thành không dám ngờ chỉ vì chuyện đó mà khiến Cố Lưu Ly sinh hận với mình như vậy nếu đêm qua anh có không để chuyện đó xảy ra có phải quan hệ của hai người sẽ có cơ hội phát triển không, nếu không có chuyện gì xảy ra vì mối quan hệ này trong tương lai chắc chắn đã có hy vọng nhưng mọi thứ đều bị Mộ Khiếu Thành phá hủy rồi, là anh không đủ bản lĩnh quản lí được bản thân mình.
“ Mộ Khiếu Thành, anh làm ơn cút khỏi mắt tôi được không?, tôi xin anh “
Cố Lưu Ly nhắm nghiền hai mắt mệt mỏi nghiêng đầu nói, cô quá chán ghét gương mặt này nếu còn nhìn thêm cô sợ mình sẽ nghén đến buồn nôn nếu không phải cơ thể cô vẫn còn đau thì e là giữa cô và Mộ Khiếu Thành lại xảy ra tranh chấp rồi, ngay lúc này Cố Lưu Ly chỉ có một ước nguyện rằng Mộ Khiếu Thành sẽ tránh khỏi tấm mắt cô, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mắt cô nữa.
...
Hơn hai mươi phút sau khi Mộ Khiếu Thành rời đi, Cố Lưu Ly vẫn luôn bất động ngồi thẫn thờ như thế, cô không khóc không cười cũng không có biểu hiện gì khến người ta có chút sợ hãi, Mộ Khiếu Thành nói là đi nhưng cũng chỉ là rời khỏi ánh mắt của cô mà thôi anh vẫn luôn đứng ngay trước cửa phòng bệnh, vẫn luôn âm thầm dõi theo người phụ nữ bên trong này, thêm vài phút sau Mạn Hương cũng đến, Mộ Khiếu Thành biết người duy nhất có thể khiến Cố Lưu Ly chịu mở mệng nói chuyện chỉ có Mạn Hương, cũng là người duy nhất khiến cô có cảm giác an toàn.
Mạn Hương không nói gì chỉ cúi đầu chào anh rồi khẽ mở cửa đi vào, cô ta nhìn Cố Lưu Ly như vậy cũng đau lòng muôn phần, cô em gái vui vẻ, vô lo vô nghĩ ngày nào đã không còn nữa rồi, Cố Lưu Ly bây giờ sao lại cứ như một người tiêu cực, chán ngán với chuyện xung quanh mình cũng không còn hứng thú vào bất cứ thứ gì nữa.
“ Lưu Ly, em đói không, chị có nấu đồ ăn mang cho em này, đều là món em thích em ăn một chút đi “
Cố Lưu Ly nghe thấy giọng Mạn Hương cuối cùng cũng có chút ánh cười, cô ngẩng nhanh đầu nhìn túi thức ăn đang được Mạn Hương bày ra trước mắt, đều là những món cô thích, mùi thơm bay ngát chớp mắt đã ngập tràn cả căn phòng, Cố Lưu Ly măt có ý cười nhìn dõi mắt theo từng hành động của Mạn Hương đến khi cô ta đặt bát cơm vào tay cô, Cố Lưu Ly mới bừng tỉnh tuy không muốn nhưng quả thật từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì bây giờ lại còn đang bệnh nếu không ăn cô sẽ không chết vì vết thương này mà sẽ chết vì đói.
“ Cảm ơn chị, Mạn Hương “
Cố Lưu Ly cười như không cười, cô từ từ ăn từng miếng nhỏ món ngon tan trong miệng mới khiến Cố Lưu Ly nở nụ cười, bên ngoài Mộ Khiếu Thành mở hé cánh cửa nhìn gương mặt cô có chút khỏi sắc lòng anh mới nhẹ được phần nào, anh đương đương là vương chủ Thái Sơn Vương là người luôn quang minh chính đại, đương đường chính chính nhưng lại vì một người phụ nữ mà có lúc như bây giờ, Cố Lưu Ly rốt cuộc là có sức mạnh gì có thể khiến anh trở nên mềm yếu như vậy, anh sợ cô đau, sợ cô khóc, sợ cô tủi thân càng sợ hơn khi thấy cô xảy ra chuyện nếu Cố Lưu Ly vì anh khóc vì anh mà đau Mộ Khiếu Thành ngay cả bản thân mình cũng sẽ không tha thứ.
“ Lưu Ly, em đừng lạnh nhạt với vương chủ nữa, anh ấy vẫn luôn đứng ở cửa dõi theo em, Lưu Ly chị chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh yếu hèn này của vương chủ bao giờ, vương chủ thật sự có tình cảm với em, tin chị cho anh ấy cơ hội đi, được không? “
***
Vote! Vote! Vote
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.