Chương 27: Tranh Tình ( 7 )
Sở Ly
07/09/2023
Cố Lưu Ly phải gần một phút sau mới phản ứng chạy lại giúp Sở Dao và Lang Tử đỡ lấy Mộ Khiếu Thành, cô đưa mắt nhìn cái lỗ không ngừng ứa máu của người đàn ông là càng trở nên sợ hãi run rẩy, cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng này bao giờ cũng chưa từng cứu chữa ai vì bị trúng đạn, Mộ Khiếu Thành bị thương cả Hàm Viên đều trở nên rối bời, tất cả người hầu đều tập trung ngay đại sảnh nhìn Mộ Khiếu Thành nhắn nhó cô nhích từng bước lên lầu mà ai nấy đau tim như muốn nhảy dựng lên, không riêng gì Cố Lưu Ly đến cả bọn họ đã làm người hầu ở Hàm Viên bao nhiêu năm đây cũng là lần đầu tiên chứng kiến Mộ Khiếu Thành bị thương lại còn bị ngay trong chính địa bàn của mình.
Mộ Khiếu Thành thoi thóp nằm sấp trên giường, Lang Tử cùng Sở Dao đang căng thẳng người thì lo gắp viên đạn ra khỏi lưng anh người thì khẩn trương cầm máu cho anh chỉ có Cố Lưu Ly cô vẫn còn đang kinh sợ với chuyện vừa xảy ra, cô chỉ có thể đứng ngay bên giường dõi mắt theo bọn họ có những lúc cô còn không dám nhìn, không cần nói cũng biết bị thương do đạn sẽ nguy hiểm thế nào, Mộ Khiếu Thành thì lại quá xem nhẹ chuyện này vì thế giới của anh đối mặt với súng đạn là chuyện quá đổi bình thường nhưng anh không tin được anh có thể vì cô mà có những giây phút lơ là như vậy, xem ra Cố Lưu Ly đối với anh còn hơn cả bản thân anh nghĩ.
Hơn hai mươi phút sau Lang Tử cũng nhẹ nhõm băng vết thương lại cho Mộ Khiếu Thành nhưng vì vết thương ở sau lưng nên anh chỉ có thể nằm sấp hoặc nằm nghiêng không thể nằm ngửa ra được, Mộ Khiếu Thành sau khi hoàn toàn tỉnh táo trở lại người đầu tiên anh hỏi đến là Cố Lưu Ly, người phụ nữ nghe thấy cũng vội vàng lên tiếng đáp lại, Lang Tử cùng Sở Dao biết bản thân không còn nhiệm vụ gì nữa cũng thông báo cho anh một câu rồi rời đi.
“ Tôi ở đây,…Mộ Khiếu Thành tôi xin lỗi “
Cố Lưu Ly nuốt xuống cơn uất nghẹn của mình, nghe giọng cô anh nghĩ chắc chắn người phụ nữ như đang muốn khóc liền có chút bối rối.
“ Tại sao lại xin lỗi “
“ Vì tôi gọi anh nên anh mới bị hắn bắn còn gì nếu lúc đó tôi không vì tò mò mà tìm xuống nếu tôi nghe lời anh ở yên trong phòng thì sẽ không có chuyện này,…tôi xin lỗi “
Mộ Khiếu Thành khẽ nhếch một bên khóe môi, anh không nghĩ cô lại đang vì trách bản thân mà muốn phát khóc như vậy nhưng anh đâu thể chịu được khi thấy người phụ nữ này tự trách bản thân mình vì anh.
“ Không phải lỗi của em, là do tôi sơ suất “
Mộ Khiếu Thành cứ nghĩ nói như vậy sẽ khiến Cố Lưu Ly không tự trách mình nữa nhưng lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của anh, Mộ Khiếu Thành càng làm như vậy càng khiến cô chắc chắn hơn đây là lỗi của mình, Cố Lưu Ly không biết từ lúc nào đã trở thành một người bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực còn khá tự ti về bản thân, có lẽ là vì đã trải qua chuyện bị phản bội nên cô mới trở nên tiêu cực như vậy bất cứ chuyện gì có sự góp mặt của mình cô cũng sẽ liền nghĩ đó là lõi của bản thân, lần này lại càng khẳng định là vì mình nên Mộ Khiếu Thành mới phải bị thương, trong mắt cô anh chỉ là một người đàn ông bình thường cũng không có một chút cảm giác nào khác với anh nhưng lại khiến anh vì mình mà bị thương nên dù có là người lạnh tâm đến đâu cũng sẽ không thể không lo lắng cho anh.
Không nói không rằng thêm lời nào sau khi đảo mắt một vòng cơ thể Mộ Khiếu Thành giúp anh đắp chăn ngay ngắn rồi lẳng lặng rời đi, bước chân đến ngay trước cửa phòng liền nghe thấy Mộ Khiếu Thành lên tiếng.
“ Trễ rồi em còn đi đâu? “
Cố Lưu Ly chỉ hơi quay đầu ra sau ậm ừ trả lời người đàn ông.
“ Tôi sẽ sang phòng khác ngủ,…anh đang bị thương như vậy tôi không thể ngủ trên giường, tôi sợ trong lúc ngủ sẽ đụng vào vết thương của anh “
Mộ Khiếu Thành nhíu mày rồi anh mạnh mẽ quay người nằm ngửa ra hành động khiến vết thương anh truyền đến cơn đau tê tái thấu đến từng lớp da thịt tuy gương mặt Mộ Khiếu Thành không có biểu cảm gì lạ cũng biết rõ đây đối với Mộ Khiếu Thành cũng chỉ giống như là kiến cắn nhưng Cố Lưu Ly thì lại khác cô không trực tiếp bị thương nhưng lại hiểu rõ cơn đau đó hơn cả anh, Cố Lưu Ly kinh sợ chạy nhanh đến chỗ anh, vẻ lo lắng của người phụ nữ khiến Mộ Khiếu Thành trong long như gợn sóng, lần bị thương này đối với anh như là một cơ hội để anh có thể được cô chăm sóc, cũng sẽ là cơ hội giúp khoảng cách của hai người được rút ngắn lại hơn.
Cố Lưu Ly đỡ lấy người đàn ông ngồi dậy rồi nhẹ nhàng kiểm tra vết lại vết thương cho anh cũng không quên phàn nàn.
“ Sao anh lại như vậy, cái này anh không nằm ngửa được đâu,…anh không biết đau sao?”
Mộ Khiếu Thành nhoẻn miệng cười, anh chính là đang thấy rất hạnh phúc dù là bị người phụ nữ càm ràm nhưng cũng là vì lo lắng cho anh, Mộ Khiếu Thành càng muốn mang bản thân ra giày vò để được cô quan tâm đến nhiều hơn.
“ Em không ngủ ở đây ai sẽ là người trông giấc ngủ cho tôi, nếu đêm đến tôi ngủ say rồi lật người làm vết thương rách ra thì làm sao, em ở đây trong lúc ngủ em nhắc nhở tôi giúp,…được không? “
Cố Lưu Ly nhận thấy anh nói vô cùng đúng dù sao cũng là vì cô nên anh mới bị thương còn gì dù không muốn cô cũng phải chịu trách nhiệm vì sai lầm của mình hơn nữa vớ tính cách của Mộ Khiếu Thành anh là chịu đau chứ không muốn bản thân không thoải mái.
“ Được rồi, vậy anh nằm xuống, nằm nghiêng lại “
Nhẹ nhàng cũng rất tỉ mỉ đỡ anh nằm xuống vết thương của Mộ Khiếu Thành bên trái nên anh phải nằm nghiêng vai phải của mình áp xuốn giường, Cố Lưu Ly nằm đối diện với anh nếu cô có thể chịu nổi đau đớn này thay anh thì đã không phải cảm thấy bức bối trong lòng như bây giờ, cô không biết nỗi đau khi trúng đạn là thế nào cũng chưa từng cứu người bị trúng đạn bao giờ từ trước đến nay cô chỉ nhận lời cứu chữa những người mắc bệnh lạ những bệnh mà ngày cả bác sĩ giỏi cũng phải bó tay nên những vết thương này nghỉ là đơn giản này cô chưa từng đụng tay vào.
Mộ Khiếu Thành thoi thóp nằm sấp trên giường, Lang Tử cùng Sở Dao đang căng thẳng người thì lo gắp viên đạn ra khỏi lưng anh người thì khẩn trương cầm máu cho anh chỉ có Cố Lưu Ly cô vẫn còn đang kinh sợ với chuyện vừa xảy ra, cô chỉ có thể đứng ngay bên giường dõi mắt theo bọn họ có những lúc cô còn không dám nhìn, không cần nói cũng biết bị thương do đạn sẽ nguy hiểm thế nào, Mộ Khiếu Thành thì lại quá xem nhẹ chuyện này vì thế giới của anh đối mặt với súng đạn là chuyện quá đổi bình thường nhưng anh không tin được anh có thể vì cô mà có những giây phút lơ là như vậy, xem ra Cố Lưu Ly đối với anh còn hơn cả bản thân anh nghĩ.
Hơn hai mươi phút sau Lang Tử cũng nhẹ nhõm băng vết thương lại cho Mộ Khiếu Thành nhưng vì vết thương ở sau lưng nên anh chỉ có thể nằm sấp hoặc nằm nghiêng không thể nằm ngửa ra được, Mộ Khiếu Thành sau khi hoàn toàn tỉnh táo trở lại người đầu tiên anh hỏi đến là Cố Lưu Ly, người phụ nữ nghe thấy cũng vội vàng lên tiếng đáp lại, Lang Tử cùng Sở Dao biết bản thân không còn nhiệm vụ gì nữa cũng thông báo cho anh một câu rồi rời đi.
“ Tôi ở đây,…Mộ Khiếu Thành tôi xin lỗi “
Cố Lưu Ly nuốt xuống cơn uất nghẹn của mình, nghe giọng cô anh nghĩ chắc chắn người phụ nữ như đang muốn khóc liền có chút bối rối.
“ Tại sao lại xin lỗi “
“ Vì tôi gọi anh nên anh mới bị hắn bắn còn gì nếu lúc đó tôi không vì tò mò mà tìm xuống nếu tôi nghe lời anh ở yên trong phòng thì sẽ không có chuyện này,…tôi xin lỗi “
Mộ Khiếu Thành khẽ nhếch một bên khóe môi, anh không nghĩ cô lại đang vì trách bản thân mà muốn phát khóc như vậy nhưng anh đâu thể chịu được khi thấy người phụ nữ này tự trách bản thân mình vì anh.
“ Không phải lỗi của em, là do tôi sơ suất “
Mộ Khiếu Thành cứ nghĩ nói như vậy sẽ khiến Cố Lưu Ly không tự trách mình nữa nhưng lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của anh, Mộ Khiếu Thành càng làm như vậy càng khiến cô chắc chắn hơn đây là lỗi của mình, Cố Lưu Ly không biết từ lúc nào đã trở thành một người bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực còn khá tự ti về bản thân, có lẽ là vì đã trải qua chuyện bị phản bội nên cô mới trở nên tiêu cực như vậy bất cứ chuyện gì có sự góp mặt của mình cô cũng sẽ liền nghĩ đó là lõi của bản thân, lần này lại càng khẳng định là vì mình nên Mộ Khiếu Thành mới phải bị thương, trong mắt cô anh chỉ là một người đàn ông bình thường cũng không có một chút cảm giác nào khác với anh nhưng lại khiến anh vì mình mà bị thương nên dù có là người lạnh tâm đến đâu cũng sẽ không thể không lo lắng cho anh.
Không nói không rằng thêm lời nào sau khi đảo mắt một vòng cơ thể Mộ Khiếu Thành giúp anh đắp chăn ngay ngắn rồi lẳng lặng rời đi, bước chân đến ngay trước cửa phòng liền nghe thấy Mộ Khiếu Thành lên tiếng.
“ Trễ rồi em còn đi đâu? “
Cố Lưu Ly chỉ hơi quay đầu ra sau ậm ừ trả lời người đàn ông.
“ Tôi sẽ sang phòng khác ngủ,…anh đang bị thương như vậy tôi không thể ngủ trên giường, tôi sợ trong lúc ngủ sẽ đụng vào vết thương của anh “
Mộ Khiếu Thành nhíu mày rồi anh mạnh mẽ quay người nằm ngửa ra hành động khiến vết thương anh truyền đến cơn đau tê tái thấu đến từng lớp da thịt tuy gương mặt Mộ Khiếu Thành không có biểu cảm gì lạ cũng biết rõ đây đối với Mộ Khiếu Thành cũng chỉ giống như là kiến cắn nhưng Cố Lưu Ly thì lại khác cô không trực tiếp bị thương nhưng lại hiểu rõ cơn đau đó hơn cả anh, Cố Lưu Ly kinh sợ chạy nhanh đến chỗ anh, vẻ lo lắng của người phụ nữ khiến Mộ Khiếu Thành trong long như gợn sóng, lần bị thương này đối với anh như là một cơ hội để anh có thể được cô chăm sóc, cũng sẽ là cơ hội giúp khoảng cách của hai người được rút ngắn lại hơn.
Cố Lưu Ly đỡ lấy người đàn ông ngồi dậy rồi nhẹ nhàng kiểm tra vết lại vết thương cho anh cũng không quên phàn nàn.
“ Sao anh lại như vậy, cái này anh không nằm ngửa được đâu,…anh không biết đau sao?”
Mộ Khiếu Thành nhoẻn miệng cười, anh chính là đang thấy rất hạnh phúc dù là bị người phụ nữ càm ràm nhưng cũng là vì lo lắng cho anh, Mộ Khiếu Thành càng muốn mang bản thân ra giày vò để được cô quan tâm đến nhiều hơn.
“ Em không ngủ ở đây ai sẽ là người trông giấc ngủ cho tôi, nếu đêm đến tôi ngủ say rồi lật người làm vết thương rách ra thì làm sao, em ở đây trong lúc ngủ em nhắc nhở tôi giúp,…được không? “
Cố Lưu Ly nhận thấy anh nói vô cùng đúng dù sao cũng là vì cô nên anh mới bị thương còn gì dù không muốn cô cũng phải chịu trách nhiệm vì sai lầm của mình hơn nữa vớ tính cách của Mộ Khiếu Thành anh là chịu đau chứ không muốn bản thân không thoải mái.
“ Được rồi, vậy anh nằm xuống, nằm nghiêng lại “
Nhẹ nhàng cũng rất tỉ mỉ đỡ anh nằm xuống vết thương của Mộ Khiếu Thành bên trái nên anh phải nằm nghiêng vai phải của mình áp xuốn giường, Cố Lưu Ly nằm đối diện với anh nếu cô có thể chịu nổi đau đớn này thay anh thì đã không phải cảm thấy bức bối trong lòng như bây giờ, cô không biết nỗi đau khi trúng đạn là thế nào cũng chưa từng cứu người bị trúng đạn bao giờ từ trước đến nay cô chỉ nhận lời cứu chữa những người mắc bệnh lạ những bệnh mà ngày cả bác sĩ giỏi cũng phải bó tay nên những vết thương này nghỉ là đơn giản này cô chưa từng đụng tay vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.