Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 8: Chương 8
Oa Qua Oa
04/01/2018
Từ sau chuyện phát sinh ở làng du lịch Phó A Bảo vẫn rất u buồn, vì thân thể đau mà u buồn, vì mình được hoan nghênh mà u buồn (=))))))))))), lại vì mình bị thiệt thòi mà u buồn, còn là vì làm thế nào để vạch trần "Bộ mặt thật" của Trịnh Cảnh Đồng mà u buồn... Nói chung chuyện cậu lo lắng đặc biệt nhiều. (đm cười rách mồm với em Bảo =)))))))
Bất quá cậu người này có một đặc điểm, chính là đặc biệt tâm khoan (rộng rãi, khoan dung), hai ngày sau u buồn của cậu từ từ qua đi, ngược lại trên người không đau, ừ, không sao rồi ~ ha ha cần phải ăn uống một chút ~
Đây không chỉ là một ưu điểm, còn là một khuyết điểm.
Bất quá cậu cũng không phải không chút nào yên tâm hơn, liền ví dụ cậu nhớ rõ, chuyện cậu uống rượu là sai lầm, nếu như hôm đó không uống rượu, Trịnh Cảnh Đồng có thể đối với cậu cái gì? Khẳng định không thể! Khẳng định mấy giây đồng hồ liền một quyền vung qua!
Phó A Bảo cảm thấy sau này không được uống rượu nữa, tửu lượng của cậu cũng không tốt như vậy, nếu như lại gặp phải chuyện như vậy thì sao a! Phải biết người mơ ước cậu là rất nhiều, ngay cả Trịnh Cảnh Đồng loại này cũng chảy nước miếng vì cậu, đừng nói là những người khác! (hahaaaa)
Thế giới này thực sự là nguy hiểm, thói đời bạc bẽo lòng người đổi thay a ~
Lần trước bởi vì tình huống đặc biệt mà môt thân một mình trốn về nhà, đem 7 người khác đều kéo xuống, vì thế Hà Tư Kỳ rất không hài lòng, oán giận rất lâu, Phó A Bảo có chút chột dạ, mình có tính là xuất quỹ hay không?
Thế là cậu đáp ứng thứ 6 cùng Hà Tư Kỳ đi dạo phố, mua quần áo cho cô, sáng thứ 6 có 2 tiết, hai ngươi chuẩn bị cùng đi ăn trưa, sau đó sẽ đi dạo phố mua đồ.
Phó A Bảo chọn một nhà hàng riêng tư, cha cậu Phó Minh trước đây đã dẫn cậu tới, nhà hàng này không mở cho người ngoài, chỉ tiếp người quen và người được bạn bè giới thiệu, vị trí cũng không phải ở khu náo nhiệt, mà là bên trong một tòa nhà, đi thang máy lên, tầng 25.
Hà Tư Kỳ lần đầu tiên tới nơi như thế này, còn cảm thấy rất mới mẻ, ngày trước Phó A Bảo dẫn cô tới đều là những nhà hàng cao cấp rất dễ tìm. Lúc hai ngươi tìm vài món trên menu, sau đó chọn nước trái cây.
"Không uống rượu sao?" Hà Tư Kỳ có chút kỳ quái, thế mà lại chọn nước trái cây.
"Không uống không uống, gần đây không muốn uống rượu chút nào." Phó A Bảo liên tục xua tay, cậu sợ thứ này, thật là một thứ xấu! "Nước trái cây rất tốt."
Hà Tư Kỳ cũng không quá để ý, dù sao Phó A Bảo cũng thường thường động kinh, có khi hôm nay lại giật.
Nhắc tới cũng đúng lúc, Trịnh Cảnh Đồng cũng là khách quen nhà hàng này, y vừa vặn cùng một bằng hữu làm ăn tới đây ăn cơm.
Sau đó y và Phó A Bảo không hẹn mà gặp rồi.
Vừa mới ngồi xuống Trịnh Cảnh Đồng liền phát hiện Phó A Bảo, thực sự thật trùng hợp, y ngồi sát vach bàn Phó A Bảo, sau đó là ngồi đối diện với vị kia, vì thế 2 người chỉ cần ngẩng đầu, là có thể đem đối phương nhìn rõ ràng.
Trái tim Trịnh Cảnh Đồng nhảy lên cực nhanh, từ sau sự kiện phát sinh kia y vẫn nghĩ tới Phó A Bảo, hiện tại vừa vặn gặp, chào hỏi đi, hỏi thăm thân thể em ấy cũng không sao đi.
Có thể vừa mới chuẩn bị mở miệng, y liền phát hiện Hà Tư Kỳ đối diện Phó A Bảo, lời nói đến miệng lại nuốt trở về, chỉ có Phó A Bảothế mà không phát hiện bên cạnh còn có một người.
Quan sát một lúc sau đó trong lòng Trịnh Cảnh Đồng đã có tính toán, cô gái xinh đẹp này hơn nửa chính là bạn gái của Phó A Bảo, mìn nếu như mở miệng nói cái gì a, Phó A Bảo khẳng định không muốn nhìn thấy mình.
"Chúng ta thay đổi vị trí đi." Trịnh Cảnh Đồng nói khẽ với bạn.
Sau khi đổi chỗ ngồi ra phía sau Phó A Bảo Trịnh Cảnh Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, y sợ mình mang đến quấy nhiễu cho hẹn hò của Phó A Bảo. Vị trí của y vô cùng tốt, vừa vặn có thế nhìn thấy Phó A Bảo, nhưng Phó A Bảo đưa lưng về phía y, nhìn trộm cũng không lo lắng bị phát hiện, vì thế rất an toàn.
Bữa cơm này Trịnh Cảnh Đồng ăn đến mất tập trung, món ăn mùi vị rất ngon, nhưng y lại cảm thấy nhạt như nước ốc, ăn hai miếng lại nhìn Phó A Bảo vài lần, khiến cho bạn y cũng kỳ quái, trạng thái của Trịnh Cảnh Đồng hôm nay đi vắng a.
"Cảnh Đồng cậu làm sao vậy, sao lại luôn nhìn về phía kia?" Bạn của Trịnh Cảnh Đồng quay đầu lại nhìn, "Nhìn thấy người quen? Hay là nhìn thấy mỹ nữ?" Có điều chắc không phải mỹ nữ đi, hắn nhìn lướt qua, nơi này cũng không có mỹ nữ hàng đầu nào, bọn họ đã từng gặp mỹ nữ ngoài biển, không đến nỗi khát khao như thế, huống hồ Trịnh Cảnh Đồng nổi tiếng là không gần nữ sắc.
"Không có chuyện gì." Trịnh Cảnh Đồng có chút chột dạ, "Gần đây tinh thần không tốt lắm, vì thế có chút ngẩn ngo, dùng bữa đi, cá ở đây rất ngon.
Bạn y trợn mắt lên, trời ạ, đại danh đỉnh đỉnh cuồng công việc cũng sẽ tinh thần ngẩn ngơ?! Hơn nữa lại còn là tự mồm mình thừa nhận! Mặt trời thực sự là mọc ở phía tây a.
Kỳ thực Trịnh Cảnh Đồng hai ngày trước còn ngẩn ngơ đến lợi hại, hai hôm nay đã tốt lắm rồi, nhưng hôm nay gặp lại Phó A Bảo, lại tái phát, lúc làm việc buổi chiều thậm chí còn lần đầu tiên phạm phải mấy lỗi nhỏ, lúc tan ca về nhà cũng hoảng hoảng hốt hốt.
Vừa vào nhà y đã ngửi có mùi thơm, y bắt đầu cau mày, đó là tay nghề của Đổng Mạn, Đổng Mạn nấu súp rất lợi hại, cùng là canh, nhưng canh của cô nấu khác với người khác, uống ngon, Vu Thư đặc biệt yêu thích.
Hôm qua mới nói mình và Đổng Mạn không thích hợp, hôm nay liền gọi người ta đến nhà, Trịnh Cảnh Đồng có chút buồn bực, nếu y đối với Đổng Mạn có hứng thú sao có thể chờ nhiều năm như vậy, quen biết 10 năm, nếu muốn đã cùng một chỗ từ sớm.
"Cảnh Đồng cậu đã về rồi." Nghe thấy động tĩnh Đổng Mạn mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm găng tay cách nhiệt dày, xem ra đang nướng cái gì, bộ dáng này của cô thật giống như là nữ chủ nhân.
Vu Thư từ phía sau đi theo ra ngoài, nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng liền híp mắt nói: "Cảnh Đồng con hôm nay có lộc để ăn, Tiểu Mạn đã làm rất nhiều đồ ngon." Nói xong mang đầy thâm ý nhìn Đổng Mạn một chút, "Cũng không biết ai có thể có cái phúc lớn này đem Tiểu Mạn của chúng ta về nhà, thực sự tu phúc 8 đời rồi."
Đổng Mạn mặt ửng đỏ khiêm tốn nói: "A di người cũng đừng coi trọng con, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt đấy, con nào có tốt như vậy."
"Ở trong mắt a di, Tiểu Mạn chính là tốt nhất, bây giờ đi đâu cũng không tìm được cô gái tốt như vậy a." Vu Thư khen ngợi liên tục, "Cảnh Đồng nhà ta sau này cưới vợ chỉ cần bằng một nửa con ta liền hài lòng."
Trịnh Cảnh Đồng càng buồn bực, ý tứ của mẹ y y rất rõ ràng, cũng rất có thể lý giải, nhưng là y phi thường không thích phương thức này, quả thực là đè nặng đầu y, hiện tại trong lòng y đâu đâu cũng nghĩ tới chuyện của Phó A Bảo, nào có tâm tư yêu đương.
"Mẹ, con không thoải mái, con lên lầu đi ngủ trước, cơm tối không ăn." Sau đó y nói xin lỗi với Đổng Mạn liền lên lầu, y có thể tưởng tượng được bầu không khí lúc ăn cơm sẽ ra sao, vì thế căn bản không muốn đối mặt.
Đổng Mạn bị tạt một chậu nước lạnh, lúng túng đứng ở nơi đó không biết nên làm gì.
"Tiểu Mạn con trước hết ngồi xuống, ta đi lên xem một chút." Trong lòng Vu Thư nghĩ bản thân không phải là lòng tốt làm chuyện xấu đi, liền vội vã đi lên lầu quan tâm con trai mình.
"Cảnh Đồng, là mẹ." Vu Thư gõ gõ cửa phòng Trịnh Cảnh Đồng.
Trong chốc lát Trịnh Cảnh Đồng mở cửa, Vu Thư nhìn sắc mặt y một chút, "Mẹ để Tiểu Mạn đến con không vui phải không?"
"Mẹ, con và Tiểu Mạn chính là bạn bè, mẹ đừng giật dây loạn, sau này làm bạn bè cũng không được." Trịnh Cảnh Đồng để Vu Thư vào phòng, hai người ngồi ở trên ghế sa lông bắt đầu nói chuyện.
"Không phải a, buổi chiều mẹ cùng Tiểu Mạn trò chuyện qua, cô ấy đối với con rất có hứng thú, mẹ ẩn ý với cô ấy nói chuyện nhắc tới con, cô ấy thật giống như cao hứng, mẹ là nữ nhân, tâm tư của nữ nhân mẹ có thể không hiểu? Cô ấy nếu như không thích con, tuyệt đối không phải thái độ kia." Vu Thư khuyên nhủ, "Tiểu Mạn rất tốt, các con thử hỏi khắp nơi xem."
Trịnh Cảnh Đồng thở dài một hơi, "Mẹ, con thật sự đối với cô ấy không có cảm giác, làm sao cùng một chỗ a? Mẹ còn như vậy còn sau này cũng không dám gặp mặt cô ấy nữa."
Vu Thư rất thất vọng: "Thật không được?"
"Thật không được." Trịnh Cảnh Đồng hết sức nghiêm túc, "Con là con ruột của mẹ, cô ấy cũng không phải con gái mẹ, mẹ làm gì mà phải vì một người ngoài mà ủy khuất con ruột, mẹ là thân sinh của ai?"
"Tiểu tử thối!" Vu Thư dở khóc dở cười, "Được rồi, mẹ biết rồi, không ủy khuất con được chưa?"
"Cảm ơn mẹ."
Cuối cùng Trịnh Cảnh Đồng vẫn không xuống lầu ăn tối, mà Đổng Mạn phát hiệm, Vu Thư từ sau khi từ trên lầu đi xuống thái độ có chút biến hóa nhỏ, đối với mình vẫn rất thân thiết, thế nhưng không tiếp tục nói lời cô muốn nghe nhất.
Đổng Mạn rất thất vọng, rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào.
Mười năm, cô thật sự không phát hiện không có nữ nhân nào thân mật với Trịnh Cảnh Đồng hơn mình, hơn nữa hữu nghị thuần khiết giữa nam nhân và nữ nhân, cho nên cô căn bản không tin Trịnh Cảnh Đồng đối với mình một chút ý tứ đều không có.
Thế nhưng hôm nay biểu hiện của Trịnh Cảnh Đồng thật sự phi thường khiến cô thất vọng, hơn nữa cô phát hiện, Trịnh Cảnh Đồng còn nói dối ở họp lớp, cô có thăm dò qua Vu Thư, Trịnh Cảnh Đồng y căn bản không có đối tượng nào, như thế xem ra, lúc đó Trịnh Cảnh Đồng đơn thuần chính là nói dối để rũ sạch mối quan hệ bừa bãi với mình.
Có thể mình nên tìm thời gian hỏi rõ ràng Trịnh Cảnh Đồng, tuổi của cô không cho phép cô đợi thêm nữa.
_________________
Thứ hai trên đường tan tầm về nhà Trịnh Cảnh Đồng đúng lúc gặp kẹt xe, sau đó y ở bên cạnh cửa khách sạn nhìn thấy người quen.
Không đúng, cũng không tính là người quen, chỉ là từng gặp mặt một lần, lần trước cùng bạn đi tới nhà hàng gặp được — bạn gái của Phó A Bảo Hà Tư Kỳ.
Trịnh Cảnh Đồng không biết tên Hà Tư Kỳ, thế nhưng y tuyệt đối không quên mặt cô!
Y nhìn thấy Hà Tư Kỳ cùng một người đàn ông đi vào khách sạn, hai người ôm ôm ấp ấp, lại còn ở cửa liền hôn, thế nhưng người đàn ông kia cũng không phải Phó A Bảo!
Trịnh Cảnh Đồng không biết phải hình dung tâm tình lúc này như thế nào, mình xem như là đang bắt thông dâm sao? Nhưng nữ nhân kia cũng không phải bạn gái mình, đây coi như là bắt kẻ thông dâm a.
Ma xui quỷ khiến, Trịnh Cảnh Đồng đột nhiên làm một việc vô cùng trơ trẽn mà y chưa từng làm —
Chụp trộm.
Y cầm điện thoại lên hướng tới thân ảnh đôi "Cẩu nam nữ" kia chụp, không ngừng chụp ảnh, còn quay lại.
Bất quá cậu người này có một đặc điểm, chính là đặc biệt tâm khoan (rộng rãi, khoan dung), hai ngày sau u buồn của cậu từ từ qua đi, ngược lại trên người không đau, ừ, không sao rồi ~ ha ha cần phải ăn uống một chút ~
Đây không chỉ là một ưu điểm, còn là một khuyết điểm.
Bất quá cậu cũng không phải không chút nào yên tâm hơn, liền ví dụ cậu nhớ rõ, chuyện cậu uống rượu là sai lầm, nếu như hôm đó không uống rượu, Trịnh Cảnh Đồng có thể đối với cậu cái gì? Khẳng định không thể! Khẳng định mấy giây đồng hồ liền một quyền vung qua!
Phó A Bảo cảm thấy sau này không được uống rượu nữa, tửu lượng của cậu cũng không tốt như vậy, nếu như lại gặp phải chuyện như vậy thì sao a! Phải biết người mơ ước cậu là rất nhiều, ngay cả Trịnh Cảnh Đồng loại này cũng chảy nước miếng vì cậu, đừng nói là những người khác! (hahaaaa)
Thế giới này thực sự là nguy hiểm, thói đời bạc bẽo lòng người đổi thay a ~
Lần trước bởi vì tình huống đặc biệt mà môt thân một mình trốn về nhà, đem 7 người khác đều kéo xuống, vì thế Hà Tư Kỳ rất không hài lòng, oán giận rất lâu, Phó A Bảo có chút chột dạ, mình có tính là xuất quỹ hay không?
Thế là cậu đáp ứng thứ 6 cùng Hà Tư Kỳ đi dạo phố, mua quần áo cho cô, sáng thứ 6 có 2 tiết, hai ngươi chuẩn bị cùng đi ăn trưa, sau đó sẽ đi dạo phố mua đồ.
Phó A Bảo chọn một nhà hàng riêng tư, cha cậu Phó Minh trước đây đã dẫn cậu tới, nhà hàng này không mở cho người ngoài, chỉ tiếp người quen và người được bạn bè giới thiệu, vị trí cũng không phải ở khu náo nhiệt, mà là bên trong một tòa nhà, đi thang máy lên, tầng 25.
Hà Tư Kỳ lần đầu tiên tới nơi như thế này, còn cảm thấy rất mới mẻ, ngày trước Phó A Bảo dẫn cô tới đều là những nhà hàng cao cấp rất dễ tìm. Lúc hai ngươi tìm vài món trên menu, sau đó chọn nước trái cây.
"Không uống rượu sao?" Hà Tư Kỳ có chút kỳ quái, thế mà lại chọn nước trái cây.
"Không uống không uống, gần đây không muốn uống rượu chút nào." Phó A Bảo liên tục xua tay, cậu sợ thứ này, thật là một thứ xấu! "Nước trái cây rất tốt."
Hà Tư Kỳ cũng không quá để ý, dù sao Phó A Bảo cũng thường thường động kinh, có khi hôm nay lại giật.
Nhắc tới cũng đúng lúc, Trịnh Cảnh Đồng cũng là khách quen nhà hàng này, y vừa vặn cùng một bằng hữu làm ăn tới đây ăn cơm.
Sau đó y và Phó A Bảo không hẹn mà gặp rồi.
Vừa mới ngồi xuống Trịnh Cảnh Đồng liền phát hiện Phó A Bảo, thực sự thật trùng hợp, y ngồi sát vach bàn Phó A Bảo, sau đó là ngồi đối diện với vị kia, vì thế 2 người chỉ cần ngẩng đầu, là có thể đem đối phương nhìn rõ ràng.
Trái tim Trịnh Cảnh Đồng nhảy lên cực nhanh, từ sau sự kiện phát sinh kia y vẫn nghĩ tới Phó A Bảo, hiện tại vừa vặn gặp, chào hỏi đi, hỏi thăm thân thể em ấy cũng không sao đi.
Có thể vừa mới chuẩn bị mở miệng, y liền phát hiện Hà Tư Kỳ đối diện Phó A Bảo, lời nói đến miệng lại nuốt trở về, chỉ có Phó A Bảothế mà không phát hiện bên cạnh còn có một người.
Quan sát một lúc sau đó trong lòng Trịnh Cảnh Đồng đã có tính toán, cô gái xinh đẹp này hơn nửa chính là bạn gái của Phó A Bảo, mìn nếu như mở miệng nói cái gì a, Phó A Bảo khẳng định không muốn nhìn thấy mình.
"Chúng ta thay đổi vị trí đi." Trịnh Cảnh Đồng nói khẽ với bạn.
Sau khi đổi chỗ ngồi ra phía sau Phó A Bảo Trịnh Cảnh Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, y sợ mình mang đến quấy nhiễu cho hẹn hò của Phó A Bảo. Vị trí của y vô cùng tốt, vừa vặn có thế nhìn thấy Phó A Bảo, nhưng Phó A Bảo đưa lưng về phía y, nhìn trộm cũng không lo lắng bị phát hiện, vì thế rất an toàn.
Bữa cơm này Trịnh Cảnh Đồng ăn đến mất tập trung, món ăn mùi vị rất ngon, nhưng y lại cảm thấy nhạt như nước ốc, ăn hai miếng lại nhìn Phó A Bảo vài lần, khiến cho bạn y cũng kỳ quái, trạng thái của Trịnh Cảnh Đồng hôm nay đi vắng a.
"Cảnh Đồng cậu làm sao vậy, sao lại luôn nhìn về phía kia?" Bạn của Trịnh Cảnh Đồng quay đầu lại nhìn, "Nhìn thấy người quen? Hay là nhìn thấy mỹ nữ?" Có điều chắc không phải mỹ nữ đi, hắn nhìn lướt qua, nơi này cũng không có mỹ nữ hàng đầu nào, bọn họ đã từng gặp mỹ nữ ngoài biển, không đến nỗi khát khao như thế, huống hồ Trịnh Cảnh Đồng nổi tiếng là không gần nữ sắc.
"Không có chuyện gì." Trịnh Cảnh Đồng có chút chột dạ, "Gần đây tinh thần không tốt lắm, vì thế có chút ngẩn ngo, dùng bữa đi, cá ở đây rất ngon.
Bạn y trợn mắt lên, trời ạ, đại danh đỉnh đỉnh cuồng công việc cũng sẽ tinh thần ngẩn ngơ?! Hơn nữa lại còn là tự mồm mình thừa nhận! Mặt trời thực sự là mọc ở phía tây a.
Kỳ thực Trịnh Cảnh Đồng hai ngày trước còn ngẩn ngơ đến lợi hại, hai hôm nay đã tốt lắm rồi, nhưng hôm nay gặp lại Phó A Bảo, lại tái phát, lúc làm việc buổi chiều thậm chí còn lần đầu tiên phạm phải mấy lỗi nhỏ, lúc tan ca về nhà cũng hoảng hoảng hốt hốt.
Vừa vào nhà y đã ngửi có mùi thơm, y bắt đầu cau mày, đó là tay nghề của Đổng Mạn, Đổng Mạn nấu súp rất lợi hại, cùng là canh, nhưng canh của cô nấu khác với người khác, uống ngon, Vu Thư đặc biệt yêu thích.
Hôm qua mới nói mình và Đổng Mạn không thích hợp, hôm nay liền gọi người ta đến nhà, Trịnh Cảnh Đồng có chút buồn bực, nếu y đối với Đổng Mạn có hứng thú sao có thể chờ nhiều năm như vậy, quen biết 10 năm, nếu muốn đã cùng một chỗ từ sớm.
"Cảnh Đồng cậu đã về rồi." Nghe thấy động tĩnh Đổng Mạn mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm găng tay cách nhiệt dày, xem ra đang nướng cái gì, bộ dáng này của cô thật giống như là nữ chủ nhân.
Vu Thư từ phía sau đi theo ra ngoài, nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng liền híp mắt nói: "Cảnh Đồng con hôm nay có lộc để ăn, Tiểu Mạn đã làm rất nhiều đồ ngon." Nói xong mang đầy thâm ý nhìn Đổng Mạn một chút, "Cũng không biết ai có thể có cái phúc lớn này đem Tiểu Mạn của chúng ta về nhà, thực sự tu phúc 8 đời rồi."
Đổng Mạn mặt ửng đỏ khiêm tốn nói: "A di người cũng đừng coi trọng con, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt đấy, con nào có tốt như vậy."
"Ở trong mắt a di, Tiểu Mạn chính là tốt nhất, bây giờ đi đâu cũng không tìm được cô gái tốt như vậy a." Vu Thư khen ngợi liên tục, "Cảnh Đồng nhà ta sau này cưới vợ chỉ cần bằng một nửa con ta liền hài lòng."
Trịnh Cảnh Đồng càng buồn bực, ý tứ của mẹ y y rất rõ ràng, cũng rất có thể lý giải, nhưng là y phi thường không thích phương thức này, quả thực là đè nặng đầu y, hiện tại trong lòng y đâu đâu cũng nghĩ tới chuyện của Phó A Bảo, nào có tâm tư yêu đương.
"Mẹ, con không thoải mái, con lên lầu đi ngủ trước, cơm tối không ăn." Sau đó y nói xin lỗi với Đổng Mạn liền lên lầu, y có thể tưởng tượng được bầu không khí lúc ăn cơm sẽ ra sao, vì thế căn bản không muốn đối mặt.
Đổng Mạn bị tạt một chậu nước lạnh, lúng túng đứng ở nơi đó không biết nên làm gì.
"Tiểu Mạn con trước hết ngồi xuống, ta đi lên xem một chút." Trong lòng Vu Thư nghĩ bản thân không phải là lòng tốt làm chuyện xấu đi, liền vội vã đi lên lầu quan tâm con trai mình.
"Cảnh Đồng, là mẹ." Vu Thư gõ gõ cửa phòng Trịnh Cảnh Đồng.
Trong chốc lát Trịnh Cảnh Đồng mở cửa, Vu Thư nhìn sắc mặt y một chút, "Mẹ để Tiểu Mạn đến con không vui phải không?"
"Mẹ, con và Tiểu Mạn chính là bạn bè, mẹ đừng giật dây loạn, sau này làm bạn bè cũng không được." Trịnh Cảnh Đồng để Vu Thư vào phòng, hai người ngồi ở trên ghế sa lông bắt đầu nói chuyện.
"Không phải a, buổi chiều mẹ cùng Tiểu Mạn trò chuyện qua, cô ấy đối với con rất có hứng thú, mẹ ẩn ý với cô ấy nói chuyện nhắc tới con, cô ấy thật giống như cao hứng, mẹ là nữ nhân, tâm tư của nữ nhân mẹ có thể không hiểu? Cô ấy nếu như không thích con, tuyệt đối không phải thái độ kia." Vu Thư khuyên nhủ, "Tiểu Mạn rất tốt, các con thử hỏi khắp nơi xem."
Trịnh Cảnh Đồng thở dài một hơi, "Mẹ, con thật sự đối với cô ấy không có cảm giác, làm sao cùng một chỗ a? Mẹ còn như vậy còn sau này cũng không dám gặp mặt cô ấy nữa."
Vu Thư rất thất vọng: "Thật không được?"
"Thật không được." Trịnh Cảnh Đồng hết sức nghiêm túc, "Con là con ruột của mẹ, cô ấy cũng không phải con gái mẹ, mẹ làm gì mà phải vì một người ngoài mà ủy khuất con ruột, mẹ là thân sinh của ai?"
"Tiểu tử thối!" Vu Thư dở khóc dở cười, "Được rồi, mẹ biết rồi, không ủy khuất con được chưa?"
"Cảm ơn mẹ."
Cuối cùng Trịnh Cảnh Đồng vẫn không xuống lầu ăn tối, mà Đổng Mạn phát hiệm, Vu Thư từ sau khi từ trên lầu đi xuống thái độ có chút biến hóa nhỏ, đối với mình vẫn rất thân thiết, thế nhưng không tiếp tục nói lời cô muốn nghe nhất.
Đổng Mạn rất thất vọng, rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào.
Mười năm, cô thật sự không phát hiện không có nữ nhân nào thân mật với Trịnh Cảnh Đồng hơn mình, hơn nữa hữu nghị thuần khiết giữa nam nhân và nữ nhân, cho nên cô căn bản không tin Trịnh Cảnh Đồng đối với mình một chút ý tứ đều không có.
Thế nhưng hôm nay biểu hiện của Trịnh Cảnh Đồng thật sự phi thường khiến cô thất vọng, hơn nữa cô phát hiện, Trịnh Cảnh Đồng còn nói dối ở họp lớp, cô có thăm dò qua Vu Thư, Trịnh Cảnh Đồng y căn bản không có đối tượng nào, như thế xem ra, lúc đó Trịnh Cảnh Đồng đơn thuần chính là nói dối để rũ sạch mối quan hệ bừa bãi với mình.
Có thể mình nên tìm thời gian hỏi rõ ràng Trịnh Cảnh Đồng, tuổi của cô không cho phép cô đợi thêm nữa.
_________________
Thứ hai trên đường tan tầm về nhà Trịnh Cảnh Đồng đúng lúc gặp kẹt xe, sau đó y ở bên cạnh cửa khách sạn nhìn thấy người quen.
Không đúng, cũng không tính là người quen, chỉ là từng gặp mặt một lần, lần trước cùng bạn đi tới nhà hàng gặp được — bạn gái của Phó A Bảo Hà Tư Kỳ.
Trịnh Cảnh Đồng không biết tên Hà Tư Kỳ, thế nhưng y tuyệt đối không quên mặt cô!
Y nhìn thấy Hà Tư Kỳ cùng một người đàn ông đi vào khách sạn, hai người ôm ôm ấp ấp, lại còn ở cửa liền hôn, thế nhưng người đàn ông kia cũng không phải Phó A Bảo!
Trịnh Cảnh Đồng không biết phải hình dung tâm tình lúc này như thế nào, mình xem như là đang bắt thông dâm sao? Nhưng nữ nhân kia cũng không phải bạn gái mình, đây coi như là bắt kẻ thông dâm a.
Ma xui quỷ khiến, Trịnh Cảnh Đồng đột nhiên làm một việc vô cùng trơ trẽn mà y chưa từng làm —
Chụp trộm.
Y cầm điện thoại lên hướng tới thân ảnh đôi "Cẩu nam nữ" kia chụp, không ngừng chụp ảnh, còn quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.