Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil
Chương 51
Len
19/06/2014
Bên này, ở căn phòng bí mật của Devil, mọi người ai nấy cũng có vẻ căng thẳng lắm.
- Mày tính sao đây? – Christian nhìn Brian rồi hỏi, hắn bây giờ rối lắm. Nếu các bang phái khác cứ nhắm vào Brian thì chắc chắn Andly sẽ dính vào rắc rối mất.
- Để tao suy nghĩ coi đã! – Brian cũng có chung ý nghĩ như Christian vậy, cũng vì lý do là muốn bảo vệ sự an toàn của những người mình yêu thương nên Brian mới giấu tình cảm của mình một cách kín đáo như vậy (@@!?)
- Andrew, mày nghĩ sao? – Eris nhướng mày nhìn về phía Andrew, có vẻ mong chờ, lúc trước cũng vậy, Andrew luôn là người có sự chuẩn đoán chính xác nhất.
- Ừ, mày nghĩ sao về chuyện lần này? – Justin lúc này vẫn không còn cái vẻ thư thái thường ngày nữa, mà thay vào đó, là sự lo lắng, không phải lo lắng cho bản thân mình, mà là lo lắng cho Maya, người mà hắn chọn để đi đến hết cuộc đời.
Phía bên kia, Andrew day day huyệt thái dương của mình, thật sự thì hắn không còn kế sách gì sáng suốt để có thể chống lại cái lũ rác rưởi đang muốn tiêu diệt đi Devil này, nhưng, hắn chợt nghĩ đến một việc…
- Tao nghĩ là… Tứ Đại Mỹ Nhân sẽ xuất hiện lần nữa… không lâu đâu! – Andrew ngồi thẳng người dậy, có vẻ rất chắc chắn với việc lời nói của mình.
- Sao mày biết? – Không hẹn mà cả bốn bọn hắn đều đồng thanh một câu hỏi.
- Cuộc chiến Xưng Vương này nhất định là một cuộc chiến bình đẳng và độc lập giữa mọi bang phái, nếu đủ mạnh thì có thể trụ được lâu, còn nếu không thì nên out này từ lúc đầu. Bởi vậy nếu có trường hợp các bang phái khác kết hợp với nhau để tiêu diệt Devil chúng ta là trái với nguyên tắc… – Andrew vẫn ngồi đó giải thích suy nghĩ của mình cho bọn hắn hiểu, nghe thì có vẻ có lý lắm, nhưng bọn hắn vẫn chưa tin vào điều này.
Bỗng…
Reng reng reng…
Điện thoại của Eris reo inh ỏi.
- Alo? – Eris bắt máy.
- Thưa anh, tối nay có lệnh họp khẩn từ phía Tứ Đại Mỹ Nhân. – Tên đàn em bên kia nói, nghe giọng nói thì đã biết ngay người này rất nghiêm nghị.
- Sao? – Eris thật không thể nào ngờ nổi những gì Andrew nói lại quá đúng như vậy – Ở đâu?
- Bar Fictions, 11h đêm nay.
- Được, tối nay 10h30 chúng tôi sẽ đến đấy!
Eris nói rồi cúp máy, mắt khó hiểu nhìn về phía Andrew.
- Có chuyện gì vậy? – Brian nhíu mày hỏi, thấy phản ứng của Eris hơi lạ nên bọn hắn rất thắc mắc.
- Tối nay, Tứ Đại Mỹ Nhân có cuộc họp khẩn ở bar Fictions. – Eris nói, mắt vẫn khó hiểu nhìn về phía Andrew, thằng bạn này đúng là có khả năng suy đoán hơn người.
- Sao??? – Mấy tên kia cũng đang trong tình trạng há hốc mồm nhìn về phía Andrew đang ngồi thở hắt ra thoải mái.
Eris không trả lời mà chỉ gật đầu, như để chắc chắn những gì mình vừa nói là hoàn toàn đúng vậy.
- Thấy chưa, tao đã nói mà! – Andrew cười nhẹ nhõm, lưng ngả ra sau ghế.
- Thằng này, mày vẫn như xưa, đúng là quân sư số một của bọn tao! – Christian đã thấy an tâm hơn phần nào, cười nụ cười hiếm hoi.
- Tao yêu mày nhất! – Eris đột nhiên nổi máu ‘gay’ lên chạy tới ôm chầm lấy Andrew làm hắn giật mình bật lùi ra sau, thế là xem như Eris dụi đầu vào không khí liền ngay sau đó rồi.
- Haha, thằng này phản ứng rất tốt. – Lúc này Christian đã đỡ phải lo lắng hơn, có thể thoải mái về cuộc họp khẩn tối nay rồi.
Bọn hắn cứ vui vẻ như vậy, mà vẫn không hề biết rằng Tứ Đại Mỹ Nhân – tức là bốn đứa nó – đang ở rất chi là gần bên mình.
Buổi trưa ngày hôm đó, khi Andly tình cờ đi xuống phòng khách và thấy Andrew đang ngồi đọc báo thì,
- Tóc nâu, lại đây nói chuyện chút đi! – Andrew thấy Andly thì vui lắm, vẫy vẫy tay.
- … – Andly vờ như không nghe thấy gì, chỉ đi tới tủ lạnh lấy một chai nước mát lên cho Christian. Giả lơ đến thế là cùng.
- Này, đứng lại đó! – Andrew phóng nhanh tới chỗ của Andly rồi chụp áo nó lại.
- Bỏ ra. – Andly hằn học, trợn trừng mắt nhìn cái tên con trai đáng ghét trước mặt. – Tôi không muốn cho những người trong nhà này hiểu lầm – Andly nói rồi đưa ánh mắt sắc lẹm của mình đến những cô người hầu thích buôn chuyện kia đang núp đằng sau bếp để nghe lén.
- Ồ, vậy à. – Andrew cười cười rồi buông Andly ta.
- Hừ. – Andly chỉ hừ nhẹ một cái rồi bỏ đi lên.
Nhưng bước đến bậc thang thứ 4 thì khựng lại, quay người lui đằng sau:
- Tôi không có ý kiến gì với việc anh ở đây, nên… anh cứ việc ở. – Andly ngập ngừng nói ra câu ấy, mặc dù rất mất mặt, nhưng nó biết, sự có mặt của Andrew trong Devil sẽ không hề có hại chút nào.
Andrew chỉ đưa ánh mắt nhìn theo hình bóng của người con gái ấy cho đến khi tấm lưng mảnh mai đó khuất sau cái cầu thang to lớn thì mới thôi. Quay đi, và mỉm cười, một nụ cười thật là dịu nhẹ.
- Rồi từ từ, em sẽ thấy, có mặt của anh trong đời là điều khiến cho em trở nên hạnh phúc… thứ hạnh phúc… không giống như là của Christian… (mn có hiểu ý của ông này không? Tg nghi ngờ là không hiểu lắm á, thôi zậy, từ từ sẽ hiểu hết ^^)
Rồi sau đó không đọc báo nữa mà về thẳng phòng mình, tiếp tục suy nghĩ chiến lược giúp Devil giành được Tứ Đại Mỹ Nhân mà ngay chính bản thân hắn cũng mong muốn có được lắm.
10 giờ tối hôm đó, trong phòng Christian,
- Tối nay anh đi có chút việc, em ở nhà ngủ ngon nha, anh sẽ về sớm! – Christian ôm Andly trong lòng mình, dịu dàng nói.
- Anh đi đâu zậy? – Tuy biết là Christian muốn đi đâu rồi nhưng Andly vẫn cố tình hỏi, muốn nghe câu trả lời có thật là hay không.
- Có cuộc họp khẩn của Devil ấy mà. – Christian cười.
- Em cũng muốn gặp Tứ Đại Mỹ Nhân đó một lần. – Andly nũng nịu nói, nó thấy mình thật trắng trợn, muốn biết Christian có giấu nó hay không nhưng chính bản thân nó đã giấu hắn không biết bao nhiêu là chuyện.
- Anh đã nói rồi, họ không có xinh bằng em đâu!! – Christian siết chặt người của Andly hơn, nói trong hạnh phúc.
- Thật không đấy? Em chẳng tin chút nào! – Andly giả bộ bĩu môi, vờ không tin những lời đó của Christian lắm nhưng thật ra, trong thâm tâm, nó biết những lời đó là xuất phát từ tận đáy lòng của con người mà nó yêu.
- Thật. – Câu trả lời của Christian càng làm cho trái tim nhiều vết thương của nó nhảy múa rộn ràng hơn, không biết từ bao giờ, nó đã si Christian đến mức này rồi, muốn dứt cũng chẳng được.
Thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó trong tương lai. Christian đột nhiên chán nó, rồi hai người họ chia tay thì chắc, nó sẽ chết trong đau khổ mất… vì trái tim của nó… sẽ không chịu nổi bất cứ một tổn thương nào nữa… bởi nó vốn có nhiều thương tật lắm rồi…
Nó nghĩ vậy, rồi hai mắt nhắm nghiền, tận hưởng hạnh phúc trong tầm tay… cố giữ chặt nó lại… để sau này khi xa nhau rồi sẽ không phải luyến tiếc…
- Christian… anh không được xa em… – Nó nói trong cơn mê…
- Được, anh sẽ không bao giờ xa em. – Giọng nói chắc chắn này khiên nó có thêm niềm tin trong cuộc sống.
- Nếu có ngày hai chúng ta chia xa… thì lúc đó em mới là người có quyền nói xa anh trước… – Nó biết, như vậy là ích kỷ, là chỉ nghĩ cho riêng bản thân mình, nhưng nó xin được ích kỷ một lần… chỉ một lần này thôi.
- Được, nếu có ngày xa nhau, em mới là người có quyền nói xa anh trước. – Christian không hề để tâm tới sự ích kỷ đó một chút nào, ngược lại, còn đồng ý cái điều kỳ lạ đó nữa chứ.
Rồi nó nằm yên lặng trong vòng tay ấp áp kia, gặm nhấm từng chút một… từng chút một… sự hạnh phúc…
Ở đâu đó trong cái Villa này, cũng có một cặp đang hạnh phúc bên nhau…
- Anh hát hay thật đấy! – Maya cười tít mắt ngả đầu lên bờ vai vững chãi của Justin mà nói.
- Thật à? – Justin cười mỉm, hỏi lại để được câu trả lời chắc chắn hơn.
- Tất nhiên, em có bao giờ nói xạo anh đâu! – Maya cười, đột nhiên thấy chùng lòng xuống khi nói đến câu nói đó, nó chưa bao giờ nói xạo Justin thật sao???
- Ừ! – Justin cười, lúc nào hắn cũng cười nụ cười ấm áp nhất đối với người mình yêu thương.
- Mày tính sao đây? – Christian nhìn Brian rồi hỏi, hắn bây giờ rối lắm. Nếu các bang phái khác cứ nhắm vào Brian thì chắc chắn Andly sẽ dính vào rắc rối mất.
- Để tao suy nghĩ coi đã! – Brian cũng có chung ý nghĩ như Christian vậy, cũng vì lý do là muốn bảo vệ sự an toàn của những người mình yêu thương nên Brian mới giấu tình cảm của mình một cách kín đáo như vậy (@@!?)
- Andrew, mày nghĩ sao? – Eris nhướng mày nhìn về phía Andrew, có vẻ mong chờ, lúc trước cũng vậy, Andrew luôn là người có sự chuẩn đoán chính xác nhất.
- Ừ, mày nghĩ sao về chuyện lần này? – Justin lúc này vẫn không còn cái vẻ thư thái thường ngày nữa, mà thay vào đó, là sự lo lắng, không phải lo lắng cho bản thân mình, mà là lo lắng cho Maya, người mà hắn chọn để đi đến hết cuộc đời.
Phía bên kia, Andrew day day huyệt thái dương của mình, thật sự thì hắn không còn kế sách gì sáng suốt để có thể chống lại cái lũ rác rưởi đang muốn tiêu diệt đi Devil này, nhưng, hắn chợt nghĩ đến một việc…
- Tao nghĩ là… Tứ Đại Mỹ Nhân sẽ xuất hiện lần nữa… không lâu đâu! – Andrew ngồi thẳng người dậy, có vẻ rất chắc chắn với việc lời nói của mình.
- Sao mày biết? – Không hẹn mà cả bốn bọn hắn đều đồng thanh một câu hỏi.
- Cuộc chiến Xưng Vương này nhất định là một cuộc chiến bình đẳng và độc lập giữa mọi bang phái, nếu đủ mạnh thì có thể trụ được lâu, còn nếu không thì nên out này từ lúc đầu. Bởi vậy nếu có trường hợp các bang phái khác kết hợp với nhau để tiêu diệt Devil chúng ta là trái với nguyên tắc… – Andrew vẫn ngồi đó giải thích suy nghĩ của mình cho bọn hắn hiểu, nghe thì có vẻ có lý lắm, nhưng bọn hắn vẫn chưa tin vào điều này.
Bỗng…
Reng reng reng…
Điện thoại của Eris reo inh ỏi.
- Alo? – Eris bắt máy.
- Thưa anh, tối nay có lệnh họp khẩn từ phía Tứ Đại Mỹ Nhân. – Tên đàn em bên kia nói, nghe giọng nói thì đã biết ngay người này rất nghiêm nghị.
- Sao? – Eris thật không thể nào ngờ nổi những gì Andrew nói lại quá đúng như vậy – Ở đâu?
- Bar Fictions, 11h đêm nay.
- Được, tối nay 10h30 chúng tôi sẽ đến đấy!
Eris nói rồi cúp máy, mắt khó hiểu nhìn về phía Andrew.
- Có chuyện gì vậy? – Brian nhíu mày hỏi, thấy phản ứng của Eris hơi lạ nên bọn hắn rất thắc mắc.
- Tối nay, Tứ Đại Mỹ Nhân có cuộc họp khẩn ở bar Fictions. – Eris nói, mắt vẫn khó hiểu nhìn về phía Andrew, thằng bạn này đúng là có khả năng suy đoán hơn người.
- Sao??? – Mấy tên kia cũng đang trong tình trạng há hốc mồm nhìn về phía Andrew đang ngồi thở hắt ra thoải mái.
Eris không trả lời mà chỉ gật đầu, như để chắc chắn những gì mình vừa nói là hoàn toàn đúng vậy.
- Thấy chưa, tao đã nói mà! – Andrew cười nhẹ nhõm, lưng ngả ra sau ghế.
- Thằng này, mày vẫn như xưa, đúng là quân sư số một của bọn tao! – Christian đã thấy an tâm hơn phần nào, cười nụ cười hiếm hoi.
- Tao yêu mày nhất! – Eris đột nhiên nổi máu ‘gay’ lên chạy tới ôm chầm lấy Andrew làm hắn giật mình bật lùi ra sau, thế là xem như Eris dụi đầu vào không khí liền ngay sau đó rồi.
- Haha, thằng này phản ứng rất tốt. – Lúc này Christian đã đỡ phải lo lắng hơn, có thể thoải mái về cuộc họp khẩn tối nay rồi.
Bọn hắn cứ vui vẻ như vậy, mà vẫn không hề biết rằng Tứ Đại Mỹ Nhân – tức là bốn đứa nó – đang ở rất chi là gần bên mình.
Buổi trưa ngày hôm đó, khi Andly tình cờ đi xuống phòng khách và thấy Andrew đang ngồi đọc báo thì,
- Tóc nâu, lại đây nói chuyện chút đi! – Andrew thấy Andly thì vui lắm, vẫy vẫy tay.
- … – Andly vờ như không nghe thấy gì, chỉ đi tới tủ lạnh lấy một chai nước mát lên cho Christian. Giả lơ đến thế là cùng.
- Này, đứng lại đó! – Andrew phóng nhanh tới chỗ của Andly rồi chụp áo nó lại.
- Bỏ ra. – Andly hằn học, trợn trừng mắt nhìn cái tên con trai đáng ghét trước mặt. – Tôi không muốn cho những người trong nhà này hiểu lầm – Andly nói rồi đưa ánh mắt sắc lẹm của mình đến những cô người hầu thích buôn chuyện kia đang núp đằng sau bếp để nghe lén.
- Ồ, vậy à. – Andrew cười cười rồi buông Andly ta.
- Hừ. – Andly chỉ hừ nhẹ một cái rồi bỏ đi lên.
Nhưng bước đến bậc thang thứ 4 thì khựng lại, quay người lui đằng sau:
- Tôi không có ý kiến gì với việc anh ở đây, nên… anh cứ việc ở. – Andly ngập ngừng nói ra câu ấy, mặc dù rất mất mặt, nhưng nó biết, sự có mặt của Andrew trong Devil sẽ không hề có hại chút nào.
Andrew chỉ đưa ánh mắt nhìn theo hình bóng của người con gái ấy cho đến khi tấm lưng mảnh mai đó khuất sau cái cầu thang to lớn thì mới thôi. Quay đi, và mỉm cười, một nụ cười thật là dịu nhẹ.
- Rồi từ từ, em sẽ thấy, có mặt của anh trong đời là điều khiến cho em trở nên hạnh phúc… thứ hạnh phúc… không giống như là của Christian… (mn có hiểu ý của ông này không? Tg nghi ngờ là không hiểu lắm á, thôi zậy, từ từ sẽ hiểu hết ^^)
Rồi sau đó không đọc báo nữa mà về thẳng phòng mình, tiếp tục suy nghĩ chiến lược giúp Devil giành được Tứ Đại Mỹ Nhân mà ngay chính bản thân hắn cũng mong muốn có được lắm.
10 giờ tối hôm đó, trong phòng Christian,
- Tối nay anh đi có chút việc, em ở nhà ngủ ngon nha, anh sẽ về sớm! – Christian ôm Andly trong lòng mình, dịu dàng nói.
- Anh đi đâu zậy? – Tuy biết là Christian muốn đi đâu rồi nhưng Andly vẫn cố tình hỏi, muốn nghe câu trả lời có thật là hay không.
- Có cuộc họp khẩn của Devil ấy mà. – Christian cười.
- Em cũng muốn gặp Tứ Đại Mỹ Nhân đó một lần. – Andly nũng nịu nói, nó thấy mình thật trắng trợn, muốn biết Christian có giấu nó hay không nhưng chính bản thân nó đã giấu hắn không biết bao nhiêu là chuyện.
- Anh đã nói rồi, họ không có xinh bằng em đâu!! – Christian siết chặt người của Andly hơn, nói trong hạnh phúc.
- Thật không đấy? Em chẳng tin chút nào! – Andly giả bộ bĩu môi, vờ không tin những lời đó của Christian lắm nhưng thật ra, trong thâm tâm, nó biết những lời đó là xuất phát từ tận đáy lòng của con người mà nó yêu.
- Thật. – Câu trả lời của Christian càng làm cho trái tim nhiều vết thương của nó nhảy múa rộn ràng hơn, không biết từ bao giờ, nó đã si Christian đến mức này rồi, muốn dứt cũng chẳng được.
Thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó trong tương lai. Christian đột nhiên chán nó, rồi hai người họ chia tay thì chắc, nó sẽ chết trong đau khổ mất… vì trái tim của nó… sẽ không chịu nổi bất cứ một tổn thương nào nữa… bởi nó vốn có nhiều thương tật lắm rồi…
Nó nghĩ vậy, rồi hai mắt nhắm nghiền, tận hưởng hạnh phúc trong tầm tay… cố giữ chặt nó lại… để sau này khi xa nhau rồi sẽ không phải luyến tiếc…
- Christian… anh không được xa em… – Nó nói trong cơn mê…
- Được, anh sẽ không bao giờ xa em. – Giọng nói chắc chắn này khiên nó có thêm niềm tin trong cuộc sống.
- Nếu có ngày hai chúng ta chia xa… thì lúc đó em mới là người có quyền nói xa anh trước… – Nó biết, như vậy là ích kỷ, là chỉ nghĩ cho riêng bản thân mình, nhưng nó xin được ích kỷ một lần… chỉ một lần này thôi.
- Được, nếu có ngày xa nhau, em mới là người có quyền nói xa anh trước. – Christian không hề để tâm tới sự ích kỷ đó một chút nào, ngược lại, còn đồng ý cái điều kỳ lạ đó nữa chứ.
Rồi nó nằm yên lặng trong vòng tay ấp áp kia, gặm nhấm từng chút một… từng chút một… sự hạnh phúc…
Ở đâu đó trong cái Villa này, cũng có một cặp đang hạnh phúc bên nhau…
- Anh hát hay thật đấy! – Maya cười tít mắt ngả đầu lên bờ vai vững chãi của Justin mà nói.
- Thật à? – Justin cười mỉm, hỏi lại để được câu trả lời chắc chắn hơn.
- Tất nhiên, em có bao giờ nói xạo anh đâu! – Maya cười, đột nhiên thấy chùng lòng xuống khi nói đến câu nói đó, nó chưa bao giờ nói xạo Justin thật sao???
- Ừ! – Justin cười, lúc nào hắn cũng cười nụ cười ấm áp nhất đối với người mình yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.