Chương 8: Bạn Cũ
Xandorayla
14/08/2021
“Xin lỗi, là tôi sơ ý.”, Nhật Anh lập tức cuối gập người xin lỗi.
Cô đụng phải một cô gái, va chạm cũng không quá mạnh nhưng người đó thái độ cực kì bực tức, không hề có ý định bỏ qua cho cô.
“Ra đường không đem theo mắt sao? Cô biết tôi là ai không? Đúng là thứ quê mùa không não.”
“Này cô...” Lúc này cô mới ngẩn mặt lên liền phát hiện ra cô gái trước mặt là người quen - Bảo Vân, bạn học cũ của cô.
“Thì ra là cô! Nhật Anh mặt dày, trái đất này đúng là tròn mà. Để tôi gặp lại thứ không biết liêm sỉ như cô!” Cô ta vẫn là như xưa, căm thù cô. Năm xưa cô ta thích thầm Tam Tùng và cô tỉ
“Cô nói chuyện cho đàng hoàng. Cái gì mà không biết liêm sỉ, cô có miệng nhưng không biết nói tiếng người sao?”
“Còn không phải sao, thứ xấu xí béo ú như cô cũng dám mặt dày mà đi tỏ tình với anh Tùng.Đừng tưởng gầy đi được một tí thì nghĩ mình xinh đẹp, cô mãi mãi là con vịt xấu xí.”
“Tôi là vịt vậy cô là thiên nga chắc? Mắc bệnh hoang tưởng sao? Năm đó chẳng phải cũng bị từ chối à, còn ở đây thể hiện. Cô cũng nên về soi gương đi”, nghĩ Nhật Anh cô đây dễ bắt nạt sao? Tôi mới không cho cô cái cơ hội đó.
“Cô!”
“Không còn gì để nói nữa chứ gì. Tôi còn có việc, đi trước, khỏi tiễn!”
Nhật Anh quay người lấy trà đã pha xong, liền xoay bước, lướt qua người Bảo Vân không muốn mất thêm thời gian với cô nàng. Bất chợt, cô thấy một dáng người quen thuộc đang đẩy cửa bước vào – là Tam Tùng. Sao hắn lại đến đúng lúc vậy chứ, không bằng nhân dịp này chọc tức Bảo Vân một phen. Nghĩ vậy, Nhật Anh liên bước nhanh đến cửa, khoác tay Tam Tùng diễn một màn cẩu lương.
“Tôi cũng nói cho cô biết, con vịt xấu xí tôi đang có thứ mà cô nằm mơ cũng không có được, anh Tam Tùng hiện tại là bạn trai tôi” Nói xong với Bảo Vân cũng quay sang dựa vào người Tam Tùng nũng nịu : “Anh yêu! Sao anh đến muộn vậy. Kia chẳng phải cô gái bị anh từ chối mà vẫn mặt dày bám theo anh sao? Lúc nãy cô ta còn bắt nạt em nữa đó, anh phải làm chủ cho người ta đó.”
Cô cố ý nhấn mạnh câu ‘cô gái bị anh từ chối mà vẫn mặt dày bám theo’ để chọc tức Bảo Vân, khiến cô ả mặt mày tối sầm lại, đen hơn cả đít nồi.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tam Tùng, Nhật Anh nháy mắt ra hiệu cầu giúp đỡ với anh. Anh đánh mắt về người phụ nữ trước mặt, cũng nhận ra đó là Bảo Vân, liền hiểu ý của cô. Tam Tùng cười thầm trong bụng, cô nàng này cũng quả là có thù tất báo, anh sẽ cũng cô diễn kịch vậy.
“Bảo Vân, chẳng phải tôi đã nói là không thích cô rồi sao? Hơn nữa, ai cho phép cô bắt nạt vợ chưa cưới của tôi! Tốt nhất cô nên xin lỗi cho đàng hoàng.” Nhật Anh bất ngờ, tên này nhập vai cũng quá lố rồi.
“Hả, vợ chưa cưới. Hai người... hai người thật sự đang qua lại với nhau. Sao có thể?” Sao cô ta có thể xứng đáng với anh, rõ ràng chỉ là một đứa xấu xí, sao anh lại chọn cô ta mà không phải là em, lại còn kết hôn với cô ta, em thích anh như vậy, anh chưa từng cho em cơ hội.
“Sao lại không thể? Cô còn nhiều lời, vẫn không chịu xin lỗi sao?”, Tam Tùng cương nghị.
“Em... “ Bảo Vân tức đến mặt trắng bệt, con nhỏ này dám dựa hơi anh Tam Tùng mà khiến cô mất mặt, cô nhất định sẽ bắt nó trả giá, “Xin lỗi Nhật Anh, tôi sai rồi. Mong cô bỏ qua cho.”
“Không sao, cô biết thân biết phận mình là được”
Nhật Anh cười mãn nguyện, kéo Tam Tùng rời đi. Trước khi rời đi còn không quên quăng cho Bảo Vân một câu chế nhạo: “Nên đi khám đi, bệnh hoang tưởng nhan sắc để lâu không tốt đâu.”
Tam Tùng chủ động mở cửa xe vị trí ghế phụ lái cho Nhật Anh, cô đưa trà cho hắn rồi nhanh nhảu ngồi xuống ghế. Tên này lúc nãy gác điện thoại vội vậy thì ra là đến đón cô, hắn xem ra còn có chút tính người, cũng không đáng ghét cho lắm.
“Cảm ơn cậu đã hợp tác”
“Cảm ơn xuông vậy à? Ít nhất phải mời bữa cơm chứ!”
Tên ma vương này, đúng là người kinh doanh, ngã giá mọi lúc mọi nơi. Một bữa cơm thôi mà, cô cũng không phải keo kiệt.
“Được. Cậu muốn ăn gì. Tôi mời”
“Là cậu nói mời đó nhé Bé Mập, đừng nuốt lời”, Tam Tùng cười gian tà. Cô có một cảm giác bất an, tên này nhất định sẽ chọn quán ăn đắt đỏ.
Quả thật là như vậy, hắn lái xe đến thẳng nhà hàng Hoàng Yến – Buffet đắt đỏ ở trung tâm thành phố. Nhật Anh chỉ có thể cắn răn cắn lợi mà trả tiền, ở đây phải thanh toán trước khi vào dùng bữa, vì là buffet. Tên ác ma này lại còn oder thêm rượu vang và tôm hùng, buổi ăn trưa sương sương hơn hai triệu năm bằng cả tháng lương cô làm thêm chật vật ở cửa hàng tiện lợi.
Có câu đáng đồng tiền bác gạo, nhà hàng này thật sự rất sang trọng, lại còn tọa lạc lại lầu năm – Tòa Bitexco, trung tâm quận nhất thành phố. Tổng thể lấy tông màu trắng làm chủ đạo thiết kế, từ lối vào là một khu phòng ăn dành riêng cho khách đặt tiệc, tường đượt áp gỗ và đèn màu vàng nhạt càng tôn lên sự tinh tế tao nhã. Tiếp theo là đến quầy bar, trên kệ là các loại bia rượu được xếp ngay ngắn, có một vị batender chờ sẵn để phục vụ. Tiếp đó, mới đến khu vực phục vụ ăn uống.
Đồ ăn ở đây rất nhiều món, ước chừng cũng phải gần một trăm, được sắp xếp logic theo từng khu vực khai vị, món chính (hải sản và các món thịt), món phụ, đồ ăn kèm, món tráng miệng, khu vực trà và cà phê, nước ngọt.
Nhân viên phục vụ ở đây cũng được đào tạo rất bài bản, từ cử chỉ hành động đều rất chuyên nghiệp, đồng phục đều là comple đen thanh lịch, giọng nói lại dịu dàng dễ nghe, thái độ cực kì ân cần.
Hai người chọn món rồi tìm một vị trí gần với vách tường bằng kính cường lực, thuận tiện nhìn ra ngoài, phía dưới là phố đi bộ nhiều cây xanh.
“Cậu chơi tôi đúng không? Cậu nghĩ ai cũng giàu có như cậu à.”
Nhật anh vừa cắt beefsteak vừa quở trách. Miếng thịt này sao mà khó cắt như vậy chứ. Bình thường ăn bò né ở gần trường đại học thịt đều được thái sẵn mềm mại dễ ăn, giá cả lại ngon bổ rẻ. Đây là lần đầu tiên cô được ăn món tây đắt đỏ, tiếc tiền như tiếc từng đoạn ruột, lại không biết cầm dao nĩa, cứ sắn vào dĩa lộc cộc.
Tam Tùng cười, hắn đưa dĩa beefsteak đã cắt sẵn đến trước mặt cô, đổi lấy dĩa thịt đã bị cô làm ‘xấu quơ xấu quắc’ mà vẫn chưa cắt được.
“Là cậu nói mời tôi mà. Không ăn xứng đáng thì lỗ cho tôi rồi.”
Nhật Anh chửi thầm trong lòng. Người làm ăn đều toang tính chi li từng đồng như hắn sao? Tên ác ma nhà cậu, tôi nguyền rủa cậu ăn bị nghẹn chết. Cô thô bạo sắn miếng thịt cho vào miệng, nhai một cách thù ghét.
Cô thật sự muốn ăn nhiều nhất để bù lỗ nhưng bản thân vẫn đang chế độ ăn kiểm soát chặt chẽ lượng calo nạp vào cơ thể, không thể ăn quá nhìu, chỉ có thể ăn một ít thịt, hải sản và salad rau củ. Để ý mới thấy, Tam Tùng lúc ăn cử chỉ từ việc cầm dao nĩa, đến lúc uống rượu đều rất nhẹ nhàng tao nhã, ra dáng thượng lưu, đúng thật là thiếu gia nhà giàu có khác, đến ăn uống cũng phải nề nếp như vậy. Ngược lại là Nhật Anh cô, ăn uống luôn tùy tiện, ở nhà lúc ăn ngồi bẹp, gác chân này kia, cách biệt lớn thật.
“Nhìn gì vậy, tôi đẹp trai như thế à?”, thấy cô nhìn chăm chú, Tam Tùng đùa giỡn.
“Cậu bớt ảo tưởng đi. Tôi nhìn anh phục vụ đẹp trai phía sau cậu.” Nghĩ gì vậy, tôi mà thừa nhận đang nhìn cậu thì cậu nhất định sẽ lại tự luyến rồi trêu chọc tôi.
Tam Tùng quay người lại phía sau, thật sự có một người phục vụ nam gương mặt rất thanh tú, có chút không vui, đổi chủ đề.
“Ăn ít vậy à! Vẫn đang giảm cân sao. Tôi thấy cậu cũng đủ ốm rồi mà.”
“Cậu thì biết gì chứ. Giảm cân xong còn phải kiểm soát bữa ăn duy trì vóc dáng, ăn uống bừa thì sẽ lại tăng cân không tưởng, bụng to một chút cũng bị nói là mỡ bụng, người có thịt một chút liền bị nói là mập là béo, còn bị chế nhạo, cậu nghĩ làm con gái dễ dàng lắm sao?”
Tam Tùng yên lặng, không nói gì, chậm rãi nhấp rượu.
Nhật Anh đột nhiên nhớ đến chuyện lúc sáng gặp người ‘ân nhân’ kia ở công ty liền muốn hỏi.
“Lúc sáng tôi có gặp một người quen, anh ấy độ chừng hơn hai mươi tuổi, cao tầm một mét tám, mặt áo sơ mi màu xám tro, tôi có hỏi chị Thu Uyên thì chị ấy nói anh ấy đến gặp anh. Anh có biết anh ấy không?”
Tam Tùng nghe xong ánh mắt liền thay đổi. Sáng nay mặc áo xám tro đến gặp anh, chỉ có người đó. Nhật Anh vậy mà lại có quen biết với người đó, thái độ và ánh mắt của anh bắt đầu trở nên kì lạ, dò xét:
“Hai người quen biết nhau?”
“Lúc trước tình cờ gặp. Sao thế? Trông cậu có vẻ không vui.” Khiêm Minh là một công ty chuyên cho vay tài chính, nếu là khách hàng đến thì không thể bày ra bộ mặt khó coi như vậy được, không lẽ người thanh niên kia vay tiền không trả nên hắn mới khó chịu, nhưng nhìn ‘ân nhân’ rõ ràng không giống như loại người đó. Có thể là nhân viên nhà nước hoặc luật sư đến khẳn định về việc kinh doanh của công ty, nên hắn mới khó chịu, khả năng này hợp lý hơn.
Lại tiếp tục là một màn im lặng ăn uống và nhấm rượu. Nói chuyện với tên này đúng là dễ tức chết mà. Nhật Anh cũng không hỏi nữa, hắn thích im lặng thì để hắn im, cô cứ ăn rồi về nhanh, né cái bộ mặt đưa đám của hắn càng xa càng tốt.
Cô đụng phải một cô gái, va chạm cũng không quá mạnh nhưng người đó thái độ cực kì bực tức, không hề có ý định bỏ qua cho cô.
“Ra đường không đem theo mắt sao? Cô biết tôi là ai không? Đúng là thứ quê mùa không não.”
“Này cô...” Lúc này cô mới ngẩn mặt lên liền phát hiện ra cô gái trước mặt là người quen - Bảo Vân, bạn học cũ của cô.
“Thì ra là cô! Nhật Anh mặt dày, trái đất này đúng là tròn mà. Để tôi gặp lại thứ không biết liêm sỉ như cô!” Cô ta vẫn là như xưa, căm thù cô. Năm xưa cô ta thích thầm Tam Tùng và cô tỉ
“Cô nói chuyện cho đàng hoàng. Cái gì mà không biết liêm sỉ, cô có miệng nhưng không biết nói tiếng người sao?”
“Còn không phải sao, thứ xấu xí béo ú như cô cũng dám mặt dày mà đi tỏ tình với anh Tùng.Đừng tưởng gầy đi được một tí thì nghĩ mình xinh đẹp, cô mãi mãi là con vịt xấu xí.”
“Tôi là vịt vậy cô là thiên nga chắc? Mắc bệnh hoang tưởng sao? Năm đó chẳng phải cũng bị từ chối à, còn ở đây thể hiện. Cô cũng nên về soi gương đi”, nghĩ Nhật Anh cô đây dễ bắt nạt sao? Tôi mới không cho cô cái cơ hội đó.
“Cô!”
“Không còn gì để nói nữa chứ gì. Tôi còn có việc, đi trước, khỏi tiễn!”
Nhật Anh quay người lấy trà đã pha xong, liền xoay bước, lướt qua người Bảo Vân không muốn mất thêm thời gian với cô nàng. Bất chợt, cô thấy một dáng người quen thuộc đang đẩy cửa bước vào – là Tam Tùng. Sao hắn lại đến đúng lúc vậy chứ, không bằng nhân dịp này chọc tức Bảo Vân một phen. Nghĩ vậy, Nhật Anh liên bước nhanh đến cửa, khoác tay Tam Tùng diễn một màn cẩu lương.
“Tôi cũng nói cho cô biết, con vịt xấu xí tôi đang có thứ mà cô nằm mơ cũng không có được, anh Tam Tùng hiện tại là bạn trai tôi” Nói xong với Bảo Vân cũng quay sang dựa vào người Tam Tùng nũng nịu : “Anh yêu! Sao anh đến muộn vậy. Kia chẳng phải cô gái bị anh từ chối mà vẫn mặt dày bám theo anh sao? Lúc nãy cô ta còn bắt nạt em nữa đó, anh phải làm chủ cho người ta đó.”
Cô cố ý nhấn mạnh câu ‘cô gái bị anh từ chối mà vẫn mặt dày bám theo’ để chọc tức Bảo Vân, khiến cô ả mặt mày tối sầm lại, đen hơn cả đít nồi.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tam Tùng, Nhật Anh nháy mắt ra hiệu cầu giúp đỡ với anh. Anh đánh mắt về người phụ nữ trước mặt, cũng nhận ra đó là Bảo Vân, liền hiểu ý của cô. Tam Tùng cười thầm trong bụng, cô nàng này cũng quả là có thù tất báo, anh sẽ cũng cô diễn kịch vậy.
“Bảo Vân, chẳng phải tôi đã nói là không thích cô rồi sao? Hơn nữa, ai cho phép cô bắt nạt vợ chưa cưới của tôi! Tốt nhất cô nên xin lỗi cho đàng hoàng.” Nhật Anh bất ngờ, tên này nhập vai cũng quá lố rồi.
“Hả, vợ chưa cưới. Hai người... hai người thật sự đang qua lại với nhau. Sao có thể?” Sao cô ta có thể xứng đáng với anh, rõ ràng chỉ là một đứa xấu xí, sao anh lại chọn cô ta mà không phải là em, lại còn kết hôn với cô ta, em thích anh như vậy, anh chưa từng cho em cơ hội.
“Sao lại không thể? Cô còn nhiều lời, vẫn không chịu xin lỗi sao?”, Tam Tùng cương nghị.
“Em... “ Bảo Vân tức đến mặt trắng bệt, con nhỏ này dám dựa hơi anh Tam Tùng mà khiến cô mất mặt, cô nhất định sẽ bắt nó trả giá, “Xin lỗi Nhật Anh, tôi sai rồi. Mong cô bỏ qua cho.”
“Không sao, cô biết thân biết phận mình là được”
Nhật Anh cười mãn nguyện, kéo Tam Tùng rời đi. Trước khi rời đi còn không quên quăng cho Bảo Vân một câu chế nhạo: “Nên đi khám đi, bệnh hoang tưởng nhan sắc để lâu không tốt đâu.”
Tam Tùng chủ động mở cửa xe vị trí ghế phụ lái cho Nhật Anh, cô đưa trà cho hắn rồi nhanh nhảu ngồi xuống ghế. Tên này lúc nãy gác điện thoại vội vậy thì ra là đến đón cô, hắn xem ra còn có chút tính người, cũng không đáng ghét cho lắm.
“Cảm ơn cậu đã hợp tác”
“Cảm ơn xuông vậy à? Ít nhất phải mời bữa cơm chứ!”
Tên ma vương này, đúng là người kinh doanh, ngã giá mọi lúc mọi nơi. Một bữa cơm thôi mà, cô cũng không phải keo kiệt.
“Được. Cậu muốn ăn gì. Tôi mời”
“Là cậu nói mời đó nhé Bé Mập, đừng nuốt lời”, Tam Tùng cười gian tà. Cô có một cảm giác bất an, tên này nhất định sẽ chọn quán ăn đắt đỏ.
Quả thật là như vậy, hắn lái xe đến thẳng nhà hàng Hoàng Yến – Buffet đắt đỏ ở trung tâm thành phố. Nhật Anh chỉ có thể cắn răn cắn lợi mà trả tiền, ở đây phải thanh toán trước khi vào dùng bữa, vì là buffet. Tên ác ma này lại còn oder thêm rượu vang và tôm hùng, buổi ăn trưa sương sương hơn hai triệu năm bằng cả tháng lương cô làm thêm chật vật ở cửa hàng tiện lợi.
Có câu đáng đồng tiền bác gạo, nhà hàng này thật sự rất sang trọng, lại còn tọa lạc lại lầu năm – Tòa Bitexco, trung tâm quận nhất thành phố. Tổng thể lấy tông màu trắng làm chủ đạo thiết kế, từ lối vào là một khu phòng ăn dành riêng cho khách đặt tiệc, tường đượt áp gỗ và đèn màu vàng nhạt càng tôn lên sự tinh tế tao nhã. Tiếp theo là đến quầy bar, trên kệ là các loại bia rượu được xếp ngay ngắn, có một vị batender chờ sẵn để phục vụ. Tiếp đó, mới đến khu vực phục vụ ăn uống.
Đồ ăn ở đây rất nhiều món, ước chừng cũng phải gần một trăm, được sắp xếp logic theo từng khu vực khai vị, món chính (hải sản và các món thịt), món phụ, đồ ăn kèm, món tráng miệng, khu vực trà và cà phê, nước ngọt.
Nhân viên phục vụ ở đây cũng được đào tạo rất bài bản, từ cử chỉ hành động đều rất chuyên nghiệp, đồng phục đều là comple đen thanh lịch, giọng nói lại dịu dàng dễ nghe, thái độ cực kì ân cần.
Hai người chọn món rồi tìm một vị trí gần với vách tường bằng kính cường lực, thuận tiện nhìn ra ngoài, phía dưới là phố đi bộ nhiều cây xanh.
“Cậu chơi tôi đúng không? Cậu nghĩ ai cũng giàu có như cậu à.”
Nhật anh vừa cắt beefsteak vừa quở trách. Miếng thịt này sao mà khó cắt như vậy chứ. Bình thường ăn bò né ở gần trường đại học thịt đều được thái sẵn mềm mại dễ ăn, giá cả lại ngon bổ rẻ. Đây là lần đầu tiên cô được ăn món tây đắt đỏ, tiếc tiền như tiếc từng đoạn ruột, lại không biết cầm dao nĩa, cứ sắn vào dĩa lộc cộc.
Tam Tùng cười, hắn đưa dĩa beefsteak đã cắt sẵn đến trước mặt cô, đổi lấy dĩa thịt đã bị cô làm ‘xấu quơ xấu quắc’ mà vẫn chưa cắt được.
“Là cậu nói mời tôi mà. Không ăn xứng đáng thì lỗ cho tôi rồi.”
Nhật Anh chửi thầm trong lòng. Người làm ăn đều toang tính chi li từng đồng như hắn sao? Tên ác ma nhà cậu, tôi nguyền rủa cậu ăn bị nghẹn chết. Cô thô bạo sắn miếng thịt cho vào miệng, nhai một cách thù ghét.
Cô thật sự muốn ăn nhiều nhất để bù lỗ nhưng bản thân vẫn đang chế độ ăn kiểm soát chặt chẽ lượng calo nạp vào cơ thể, không thể ăn quá nhìu, chỉ có thể ăn một ít thịt, hải sản và salad rau củ. Để ý mới thấy, Tam Tùng lúc ăn cử chỉ từ việc cầm dao nĩa, đến lúc uống rượu đều rất nhẹ nhàng tao nhã, ra dáng thượng lưu, đúng thật là thiếu gia nhà giàu có khác, đến ăn uống cũng phải nề nếp như vậy. Ngược lại là Nhật Anh cô, ăn uống luôn tùy tiện, ở nhà lúc ăn ngồi bẹp, gác chân này kia, cách biệt lớn thật.
“Nhìn gì vậy, tôi đẹp trai như thế à?”, thấy cô nhìn chăm chú, Tam Tùng đùa giỡn.
“Cậu bớt ảo tưởng đi. Tôi nhìn anh phục vụ đẹp trai phía sau cậu.” Nghĩ gì vậy, tôi mà thừa nhận đang nhìn cậu thì cậu nhất định sẽ lại tự luyến rồi trêu chọc tôi.
Tam Tùng quay người lại phía sau, thật sự có một người phục vụ nam gương mặt rất thanh tú, có chút không vui, đổi chủ đề.
“Ăn ít vậy à! Vẫn đang giảm cân sao. Tôi thấy cậu cũng đủ ốm rồi mà.”
“Cậu thì biết gì chứ. Giảm cân xong còn phải kiểm soát bữa ăn duy trì vóc dáng, ăn uống bừa thì sẽ lại tăng cân không tưởng, bụng to một chút cũng bị nói là mỡ bụng, người có thịt một chút liền bị nói là mập là béo, còn bị chế nhạo, cậu nghĩ làm con gái dễ dàng lắm sao?”
Tam Tùng yên lặng, không nói gì, chậm rãi nhấp rượu.
Nhật Anh đột nhiên nhớ đến chuyện lúc sáng gặp người ‘ân nhân’ kia ở công ty liền muốn hỏi.
“Lúc sáng tôi có gặp một người quen, anh ấy độ chừng hơn hai mươi tuổi, cao tầm một mét tám, mặt áo sơ mi màu xám tro, tôi có hỏi chị Thu Uyên thì chị ấy nói anh ấy đến gặp anh. Anh có biết anh ấy không?”
Tam Tùng nghe xong ánh mắt liền thay đổi. Sáng nay mặc áo xám tro đến gặp anh, chỉ có người đó. Nhật Anh vậy mà lại có quen biết với người đó, thái độ và ánh mắt của anh bắt đầu trở nên kì lạ, dò xét:
“Hai người quen biết nhau?”
“Lúc trước tình cờ gặp. Sao thế? Trông cậu có vẻ không vui.” Khiêm Minh là một công ty chuyên cho vay tài chính, nếu là khách hàng đến thì không thể bày ra bộ mặt khó coi như vậy được, không lẽ người thanh niên kia vay tiền không trả nên hắn mới khó chịu, nhưng nhìn ‘ân nhân’ rõ ràng không giống như loại người đó. Có thể là nhân viên nhà nước hoặc luật sư đến khẳn định về việc kinh doanh của công ty, nên hắn mới khó chịu, khả năng này hợp lý hơn.
Lại tiếp tục là một màn im lặng ăn uống và nhấm rượu. Nói chuyện với tên này đúng là dễ tức chết mà. Nhật Anh cũng không hỏi nữa, hắn thích im lặng thì để hắn im, cô cứ ăn rồi về nhanh, né cái bộ mặt đưa đám của hắn càng xa càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.