Chương 10: Có Vấn Đề
Xandorayla
15/08/2021
Nhật Anh hít thở thật sâu lấy tinh thần, hai người đi về phía đám đông đang xếp thành nhiều hàng dọc trên sân vận động. Đầu hàng có một bạn cầm bảng đề tên “The Sunday”, đúng câu lạc bộ rồi, họ nhanh chóng tìm một chỗ trong hàng rồi nghe theo khẩu hiệu ổn định chỗ ngồi dưới sân, ngồi bệt trên đất.
Nhật Anh chau mày, như thế này váy cô bẩn mất, giờ cô mới hiểu sao bọn họ đều mặc quần vải quần jean, thì ra là để hoạt động ngoài trời. Nhập gia tùy tục, cô miễn cưỡng ngồi bệt xuống như mọi người, cùng lắm chiều nay mua thêm nước tầy quần áo.
Cô đảo mắt nhìn khắp nơi vẫn không thấy người cô muốn gặp nhất, quay sang hỏi Trà My, cô nàng cũng không biết, đây là lần đầu cô đến đây còn gì. Hai người liền bắt chuyện với bạn học ngồi gần họ nhất, trước lạ sau quen, “thím tám” Trà My rất nhanh nhảu:
“Chào cậu! Tớ là Trà My, đây là bạn tớ - Nhật Anh, bọn tớ đến từ khoa quản trị, lần đầu tham gia câu lạc bộ. Chúng ta có thể làm quen không?”
Như Ý dùng mắt đánh giá hai người bạn học trước mặt, ánh mắt có chút ngạc nhiên khi nhìn Nhật Anh, có lẽ vì cách ăn mặc của cô hôm nay, sau đó cũng rất thân thiện đáp lời.
“Được nha. Tớ là Như Ý, khoa công nghệ thông tin, rất vui được gặp hai cậu”
Chào hỏi qua lại một hồi Nhật Anh cũng hỏi đến vấn đề chính.
“Hôm nay chủ nhiệm Minh Phong không đến sao?”
“Anh ta á hả?” Như Ý cau mày, biểu môi tỏ vẻ khinh thường “Mấy Idol thường ẩn ẩn hiện hiện khó nắm bắt hành tung lắm.”
Nhật Anh bất ngờ về cách nói chuyện của Như Ý, liền muốn tìm hiểu:
“Cậu có vẻ không thích anh Minh Phong. Sao thế? Tớ nghe nói anh ấy rất có trách nhiệm và hòa đồng với mọi người mà.”
“Đó là trước kia thôi cậu ạ. Cậu mới đến không biết chứ dạo này anh ta kì lạ lắm, hống hách không coi ai ra gì, lại còn hay nổi nóng với thành viên câu lạc bộ. Sinh hoạt thì lúc đi lúc vắng mặt. Bọn tớ đang định cùng nhau kiến nghị Đoàn trường đổi chủ nhiệm khác.”
Nhật Anh suy nghĩ một lúc, xem xét kĩ lại thì người đàn anh Minh Phong hiện tại so với người cô gặp lúc trước khác nhau quá. Tối hôm đó rõ ràng anh rất thân thiện nhiệt tình, chu đáo hỏi thăm cô còn tận tình đưa cô về nhà. Nhưng hiện tại, sao lại là người khiến người ta chán ghét vậy chứ, rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Mọi người trật tự. Chúng ta bắp đầu buổi sinh hoạt. Bây giờ mọi người hãy nối vòng tay, xếp thành vòng tròn lớn giúp anh nhé.”
Một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhật Anh và dập tắt tiếng xì xào bàn tán, cô định thần lại nhìn lên nơi phát ra âm thanh.
Người phát biểu là đàn anh Văn Vũ, bạn học cùng khóa của Minh Phong, cũng là phó chủ nhiệm The Sunday. Khác hẳn với bộ dáng ít nói, khó gần của Minh Phong, Văn Vũ lại là người cực kì hài hước, dễ gần gũi, dễ bắt chuyện.
Tất cả mọi người nghe hiệu liền đứng dậy, từ đoàn người đang xếp bốn hàng dọc từ từ xếp thành vòng tròn lớn, hàng đầu tiên di chuyển mở đường rồi đến những hàng tiếp theo nối đuôi nhau, chưa đầy năm phúc, một vòng người hình tròn lớn hình thành trên sân trường, dù ai góc nào cũng có thể nhìn thấy tất cả mọi người. Anh Văn Vũ đứng ở giữa làm tâm, xoay một vòng chào hỏi tất cả mọi người và tuyên bố buổi sinh hoạt bắt đầu.
“Cùng hát bài hát khai mạt nhé mọi người”, anh Văn Vũ ra hiệu.
Tiếng hát đồng thanh vang lên, là bài hát “Nối Vòng Tay Lớn”, Nhật Anh và Trà My thuộc bài nên cũng hát đồng thanh, thanh âm hòa vang khắp sân, buổi sinh hoạt bắt đầu có sinh khí.
Anh Vũ Văn bắt đầu xin trình bày kế hoạch hoạt động của câu lạc bộ sắp tới, The Sunday sẽ có chiến dịch đến thăm và sinh hoạt cùng các trẻ em khuyết tật. Để thuận tiện cho hoạt động, các thành viên sẽ được chia thành nhóm nhỏ, sẽ dựa theo bốc thăm ngẫu nhiên để phân đội. Sau khi bốc thăm, kết quả Nhật Anh và Trà My may mắn được chung đội, còn có thêm Như Ý và bảy người khác, một đội gồm mười thành viên. Nhật Anh được bầu chọn làm đội trưởng nhận nhiệm vũ điểm danh sỉ số vào ngày hôm đó.
Sau khi kết thúc buổi sinh hoạt, Trà My liền kéo cô đi đến bắt chuyện đến anh Văn Vũ. Bà cô này vừa gặp đã Crush người ta luôn rồi, vứt hết liêm sỉ để làm quen, còn nói chuyện cả buổi. Nhật Anh cảm giác mình là bóng đèn, liền cáo từ về trước, để không gian riêng cho cô bạn thân này săn đón tình yêu.
Từ xa, cô thấy một bóng dáng quen thuộc của anh Minh Phong đi lên cầu thang, lối lên sân thượng.
Anh ấy đến đó làm gì nhỉ?
Như phản xạ tự nhiên, cô liền đi theo, cố giữ khoản cách để không bị phát hiện.
Đến sân thượng, anh Minh Phong đi ra phía ngoài, hình như bên kia có một người nam nhân đứng chờ sẵn, đứng nhìn xuống sân, quay lưng lại nên không thấy rõ mặt nhưng dáng dấp nhìn cực kì quen mắt. Cô nấp sau bức tường, lén nhìn qua cửa thông gió.
Có nằm mơ cô cũng không thể tin được cảnh tượng trước mắt đang diễn ra. Minh Phong lao nhanh đến người thanh niên kia, ôm từ phía sau.
Nhật Anh lấy tay che miệng, cố gắng không phát ra âm thanh kinh ngạc. Cô thật sự không thể tin vào mắt mình nữa rồi, chứng cận thị của cô đã chuyển qua trạng thái sinh ảo giác rồi nên mới nhìn thấy cảnh tượng này. Nhật Anh như chết lặng, cô trấn an tâm lý rằng đó là hành động thân thiết bạn bè, đừng nghĩ qúa nhiều.
“Tôi rất nhớ cậu”, Minh Phong bộc bạch.
Người thanh niên kia không nói gì, chỉ gỡ tay của Minh Phong đang ôm eo mình ra, xoay người lại, lui bước chân giữ khoảng cách.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt người thanh niên kia, Nhật Anh càng thất kinh hồn vía, bởi vì đó là Tam Tùng, thảo nào cô thấy dáng người lại quen mắt như thế. Bọn họ rốt cuộc là đang làm gì?
Nhật Anh cố gắng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
“Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cậu. Dù có gặp chuyện gì, tôi cũng sẽ cùng cậu đối mặt. Chỉ xin cậu, đừng phớt lờ tình cảm của tôi như hiện tại. Chúng ta lúc trước ở Canada, rõ ràng rất vui vẻ”, Minh Phong lớn giọng quở trách nhưng Tam Tùng lại lạnh lùng hờ hững.
“Hiện tại đã không giống như trước kia nữa. Chúng ta cũng nên kết thúc được rồi!”
Nhật Anh không thể tin được những gì mình vừa nghe được. Bọn họ, chính là kiểu quan hệ tình cảm, bọn họ từng yêu nhau. Cả bầu trời mộng tưởng tình yêu đẹp của cô như sụp đổ, sao cái loại truyện cẩu huyết này lại có thể xảy ra với cô chứ, còn chấn kinh hơn cả phim hành động.
Ông trời thật là bất công với cô mà, sao có thể để trai đẹp trên đời đều yêu nhau hết thới chứ. ‘Thiên sứ’ tình yêu cô ngày nhớ đêm mong lại có quang hệ yêu đương với ‘ác ma’ mà cô ghét, một sự trêu đùa tàn nhẫn của lão thiên gia.
Trong lúc hoảng loạn, Nhật Anh bất giác lùi về phía sau, vô tình đụng phải một thanh sắt rơi xuống đất.
“Keng”
Âm thanh khiến cặp đôi ngoài sân thượng chú ý, ngay lập tức, Tam Tùng đạp cửa, bắt gặp Nhật Anh thì vô cùng bất ngờ:
“Bé Mập! Sao lại ở đây?”
Minh Phong lao đến giữ chặt tay cô, ép vào tường, tay còn lại bóp chặt cổ cô, thái độ như muốn nuốt chửng cô, buông lời đe dọa:
“Nghe lén người khác nói chuyện, dễ chết lắm đó biết không cô gái”
Thật đáng sợ, cô không ngờ ‘thiên sứ’ của cô cũng có một mặt đáng sợ như vậy, cô lấp ba lấp bấp, cổ họng bị bóp chặt đến đau điếng, lời nói cũng khó khăn:
“Không... không có. Xin anh, bỏ ra. Tôi... không... thở được!”
“Phong, bỏ tay ra, cậu sẽ bóp chết cô ấy đó!”
Tam Tùng tiến đến hấc Minh Phong sang một bên, cứu Nhật Anh, để cô nấp sau lưng anh.
“Cậu vì cô ta mà đẩy tôi? Cậu bao che cho cô ta? Cậu có tình ý với cô ta phải không? Vì cô ta nên mới chia tay tôi.”
Cái quỷ gì vậy! Cô mới không thèm có quan hệ yêu đương với tên ác bá này, cô rõ ràng là chỉ yêu thích Minh Phong, ngày ngày chỉ nghĩ về anh. Cô đang không biết phải phản ứng như thế nào trước những nghi ngờ của Minh Phong thì Tam Tùng không những không phủ nhận mà còn khẳng định chắc nịch:
“Đúng vậy. Tôi không thích cậu nữa. Tôi thích cô ấy. Cậu đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa”
“Tam Tùng, cậu điên à! Cậu...”
Còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tam Tùng kéo từ phía sau ra phía trước, ôm vào lòng, hắn vậy mà cưỡng hôn cô.
Nhật Anh chau mày, như thế này váy cô bẩn mất, giờ cô mới hiểu sao bọn họ đều mặc quần vải quần jean, thì ra là để hoạt động ngoài trời. Nhập gia tùy tục, cô miễn cưỡng ngồi bệt xuống như mọi người, cùng lắm chiều nay mua thêm nước tầy quần áo.
Cô đảo mắt nhìn khắp nơi vẫn không thấy người cô muốn gặp nhất, quay sang hỏi Trà My, cô nàng cũng không biết, đây là lần đầu cô đến đây còn gì. Hai người liền bắt chuyện với bạn học ngồi gần họ nhất, trước lạ sau quen, “thím tám” Trà My rất nhanh nhảu:
“Chào cậu! Tớ là Trà My, đây là bạn tớ - Nhật Anh, bọn tớ đến từ khoa quản trị, lần đầu tham gia câu lạc bộ. Chúng ta có thể làm quen không?”
Như Ý dùng mắt đánh giá hai người bạn học trước mặt, ánh mắt có chút ngạc nhiên khi nhìn Nhật Anh, có lẽ vì cách ăn mặc của cô hôm nay, sau đó cũng rất thân thiện đáp lời.
“Được nha. Tớ là Như Ý, khoa công nghệ thông tin, rất vui được gặp hai cậu”
Chào hỏi qua lại một hồi Nhật Anh cũng hỏi đến vấn đề chính.
“Hôm nay chủ nhiệm Minh Phong không đến sao?”
“Anh ta á hả?” Như Ý cau mày, biểu môi tỏ vẻ khinh thường “Mấy Idol thường ẩn ẩn hiện hiện khó nắm bắt hành tung lắm.”
Nhật Anh bất ngờ về cách nói chuyện của Như Ý, liền muốn tìm hiểu:
“Cậu có vẻ không thích anh Minh Phong. Sao thế? Tớ nghe nói anh ấy rất có trách nhiệm và hòa đồng với mọi người mà.”
“Đó là trước kia thôi cậu ạ. Cậu mới đến không biết chứ dạo này anh ta kì lạ lắm, hống hách không coi ai ra gì, lại còn hay nổi nóng với thành viên câu lạc bộ. Sinh hoạt thì lúc đi lúc vắng mặt. Bọn tớ đang định cùng nhau kiến nghị Đoàn trường đổi chủ nhiệm khác.”
Nhật Anh suy nghĩ một lúc, xem xét kĩ lại thì người đàn anh Minh Phong hiện tại so với người cô gặp lúc trước khác nhau quá. Tối hôm đó rõ ràng anh rất thân thiện nhiệt tình, chu đáo hỏi thăm cô còn tận tình đưa cô về nhà. Nhưng hiện tại, sao lại là người khiến người ta chán ghét vậy chứ, rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Mọi người trật tự. Chúng ta bắp đầu buổi sinh hoạt. Bây giờ mọi người hãy nối vòng tay, xếp thành vòng tròn lớn giúp anh nhé.”
Một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhật Anh và dập tắt tiếng xì xào bàn tán, cô định thần lại nhìn lên nơi phát ra âm thanh.
Người phát biểu là đàn anh Văn Vũ, bạn học cùng khóa của Minh Phong, cũng là phó chủ nhiệm The Sunday. Khác hẳn với bộ dáng ít nói, khó gần của Minh Phong, Văn Vũ lại là người cực kì hài hước, dễ gần gũi, dễ bắt chuyện.
Tất cả mọi người nghe hiệu liền đứng dậy, từ đoàn người đang xếp bốn hàng dọc từ từ xếp thành vòng tròn lớn, hàng đầu tiên di chuyển mở đường rồi đến những hàng tiếp theo nối đuôi nhau, chưa đầy năm phúc, một vòng người hình tròn lớn hình thành trên sân trường, dù ai góc nào cũng có thể nhìn thấy tất cả mọi người. Anh Văn Vũ đứng ở giữa làm tâm, xoay một vòng chào hỏi tất cả mọi người và tuyên bố buổi sinh hoạt bắt đầu.
“Cùng hát bài hát khai mạt nhé mọi người”, anh Văn Vũ ra hiệu.
Tiếng hát đồng thanh vang lên, là bài hát “Nối Vòng Tay Lớn”, Nhật Anh và Trà My thuộc bài nên cũng hát đồng thanh, thanh âm hòa vang khắp sân, buổi sinh hoạt bắt đầu có sinh khí.
Anh Vũ Văn bắt đầu xin trình bày kế hoạch hoạt động của câu lạc bộ sắp tới, The Sunday sẽ có chiến dịch đến thăm và sinh hoạt cùng các trẻ em khuyết tật. Để thuận tiện cho hoạt động, các thành viên sẽ được chia thành nhóm nhỏ, sẽ dựa theo bốc thăm ngẫu nhiên để phân đội. Sau khi bốc thăm, kết quả Nhật Anh và Trà My may mắn được chung đội, còn có thêm Như Ý và bảy người khác, một đội gồm mười thành viên. Nhật Anh được bầu chọn làm đội trưởng nhận nhiệm vũ điểm danh sỉ số vào ngày hôm đó.
Sau khi kết thúc buổi sinh hoạt, Trà My liền kéo cô đi đến bắt chuyện đến anh Văn Vũ. Bà cô này vừa gặp đã Crush người ta luôn rồi, vứt hết liêm sỉ để làm quen, còn nói chuyện cả buổi. Nhật Anh cảm giác mình là bóng đèn, liền cáo từ về trước, để không gian riêng cho cô bạn thân này săn đón tình yêu.
Từ xa, cô thấy một bóng dáng quen thuộc của anh Minh Phong đi lên cầu thang, lối lên sân thượng.
Anh ấy đến đó làm gì nhỉ?
Như phản xạ tự nhiên, cô liền đi theo, cố giữ khoản cách để không bị phát hiện.
Đến sân thượng, anh Minh Phong đi ra phía ngoài, hình như bên kia có một người nam nhân đứng chờ sẵn, đứng nhìn xuống sân, quay lưng lại nên không thấy rõ mặt nhưng dáng dấp nhìn cực kì quen mắt. Cô nấp sau bức tường, lén nhìn qua cửa thông gió.
Có nằm mơ cô cũng không thể tin được cảnh tượng trước mắt đang diễn ra. Minh Phong lao nhanh đến người thanh niên kia, ôm từ phía sau.
Nhật Anh lấy tay che miệng, cố gắng không phát ra âm thanh kinh ngạc. Cô thật sự không thể tin vào mắt mình nữa rồi, chứng cận thị của cô đã chuyển qua trạng thái sinh ảo giác rồi nên mới nhìn thấy cảnh tượng này. Nhật Anh như chết lặng, cô trấn an tâm lý rằng đó là hành động thân thiết bạn bè, đừng nghĩ qúa nhiều.
“Tôi rất nhớ cậu”, Minh Phong bộc bạch.
Người thanh niên kia không nói gì, chỉ gỡ tay của Minh Phong đang ôm eo mình ra, xoay người lại, lui bước chân giữ khoảng cách.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt người thanh niên kia, Nhật Anh càng thất kinh hồn vía, bởi vì đó là Tam Tùng, thảo nào cô thấy dáng người lại quen mắt như thế. Bọn họ rốt cuộc là đang làm gì?
Nhật Anh cố gắng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
“Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cậu. Dù có gặp chuyện gì, tôi cũng sẽ cùng cậu đối mặt. Chỉ xin cậu, đừng phớt lờ tình cảm của tôi như hiện tại. Chúng ta lúc trước ở Canada, rõ ràng rất vui vẻ”, Minh Phong lớn giọng quở trách nhưng Tam Tùng lại lạnh lùng hờ hững.
“Hiện tại đã không giống như trước kia nữa. Chúng ta cũng nên kết thúc được rồi!”
Nhật Anh không thể tin được những gì mình vừa nghe được. Bọn họ, chính là kiểu quan hệ tình cảm, bọn họ từng yêu nhau. Cả bầu trời mộng tưởng tình yêu đẹp của cô như sụp đổ, sao cái loại truyện cẩu huyết này lại có thể xảy ra với cô chứ, còn chấn kinh hơn cả phim hành động.
Ông trời thật là bất công với cô mà, sao có thể để trai đẹp trên đời đều yêu nhau hết thới chứ. ‘Thiên sứ’ tình yêu cô ngày nhớ đêm mong lại có quang hệ yêu đương với ‘ác ma’ mà cô ghét, một sự trêu đùa tàn nhẫn của lão thiên gia.
Trong lúc hoảng loạn, Nhật Anh bất giác lùi về phía sau, vô tình đụng phải một thanh sắt rơi xuống đất.
“Keng”
Âm thanh khiến cặp đôi ngoài sân thượng chú ý, ngay lập tức, Tam Tùng đạp cửa, bắt gặp Nhật Anh thì vô cùng bất ngờ:
“Bé Mập! Sao lại ở đây?”
Minh Phong lao đến giữ chặt tay cô, ép vào tường, tay còn lại bóp chặt cổ cô, thái độ như muốn nuốt chửng cô, buông lời đe dọa:
“Nghe lén người khác nói chuyện, dễ chết lắm đó biết không cô gái”
Thật đáng sợ, cô không ngờ ‘thiên sứ’ của cô cũng có một mặt đáng sợ như vậy, cô lấp ba lấp bấp, cổ họng bị bóp chặt đến đau điếng, lời nói cũng khó khăn:
“Không... không có. Xin anh, bỏ ra. Tôi... không... thở được!”
“Phong, bỏ tay ra, cậu sẽ bóp chết cô ấy đó!”
Tam Tùng tiến đến hấc Minh Phong sang một bên, cứu Nhật Anh, để cô nấp sau lưng anh.
“Cậu vì cô ta mà đẩy tôi? Cậu bao che cho cô ta? Cậu có tình ý với cô ta phải không? Vì cô ta nên mới chia tay tôi.”
Cái quỷ gì vậy! Cô mới không thèm có quan hệ yêu đương với tên ác bá này, cô rõ ràng là chỉ yêu thích Minh Phong, ngày ngày chỉ nghĩ về anh. Cô đang không biết phải phản ứng như thế nào trước những nghi ngờ của Minh Phong thì Tam Tùng không những không phủ nhận mà còn khẳng định chắc nịch:
“Đúng vậy. Tôi không thích cậu nữa. Tôi thích cô ấy. Cậu đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa”
“Tam Tùng, cậu điên à! Cậu...”
Còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tam Tùng kéo từ phía sau ra phía trước, ôm vào lòng, hắn vậy mà cưỡng hôn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.