Chương 18: Dạ Linh
Xandorayla
24/09/2021
Nghe một câu chuyện dài của Tam Tùng, Nhật Anh cũng lấy làm thương cảm cho cô, từ nhỏ đến lớn không được sống theo cách mà cô muốn. Thân là một cô gái lại phải biến miền thành đàn ông suốt hai mươi năm dài, tâm sinh lý cũng biến đổi.
Hiện tại, đến chung thân đại sự cũng phả nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ. Mẹ Tam Tùng dù biết cô là con gái vẫn một mực ép cô kết hôn với con gái thứ hai của chủ tịch tập đoàn xây dựng Liên Thành – Dạ Linh, để lôi kéo quan hệ.
“Với bề ngoài hiện tại của cậu thì đóng giả chú rể không thành vấn đề nhưng đêm tân hôn thì động phòng như thế nào đây? Mẹ cậu muốn mọi chuyện phơi bày ra tất thảy.”
Tam Tùng buồn bã, mẹ cô cũng là tiến thoái lưỡng nan, hôn sự này do ba cô đích thân chọn lựa, một cuộc hôn nhân chính trị. Chuyện đến nước này, chỉ còn cách là tiếp cận Dạ Linh, khiến cô ấy chủ động từ chối hôn sự này, thì mới có cơ hội.
Nhật Anh thẳng thắng “Gặp thì thuyết phục thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói hoạch toẹt vị hôn phu của cô ta không thể cứng.”
Một suy nghĩ thoáng qua, cô lại cười gian tà: “Chi bằng chúng ta...”
Theo kế hoạch, Tam Tùng hẹn Dạ Linh một buổi gặp mặt. Ấn tượng đầu tiên càng xấu càng tốt. Tam Tùng chính là cố tình mặt một bộ vest hoa lòe loẹt, tóc tai lù xù phun một chút màu xanh đỏ, trông không khác vẹt màu là bao. Lại bỏ mặc mỹ nhân chờ đợi, đến muộn hơn nửa tiếng.
Vừa gặp đã xổ sàng, vô phép tắc: “Vợ yêu, anh có chút việc nên đến muộn.”
Dạ Linh có chuẩn bị từ trước, diện một bộ âu phục nữ tao nhã, gương mặt thanh tú được trang điểm tỉ mỉ càng tôn lên vẻ diễm lệ. Đợi hơn ba mươi phút, lại hát hiện người đàn ông mình đợi ăn mặc thành dạng kì quái, người xung quanh đang nhìn chằm chằm, lại càng xấu hổ. Đây là mà cậu ấm nhà họ Đặng gì chứ, như một tên diêm dúa, lại còn thô lỗ trong cách xưng hô. Đây thực sự là người đàn ông hoàn mỹ, tài sắc đức tính tốt đẹp mà ba mẹ cô ca ngợi đây sao?
“Cậu Đặng xin tự trọng, chúng ta vẫn chưa kết hôn đâu.” – Dạ Linh giữ khoảng cách, ý tứ quá rõ ràng, cô đang chán ghét.
Tam Tùng cười trong bụng, cô gái này đúng là chán ghét thể loại công tử ăn chơi. Anh tiếp tục vai diễn, chọn bừa vài món trong menu theo sở thích của anh, cũng không hỏi đến Dạ Linh thích gì hay muốn gọi gì.
Dạ Linh giữ điềm tĩnh, không chút biểu hiện. Dường như cô cũng bắt đầu nghi ngờ những hành động kì quái của anh. Tam Tùng tiếp tục làm lố:
“Sẵn đây tôi nói luôn nhé. Sau khi kết hôn, em chỉ việc cùng tôi ra sức lấy lòng bố mẹ đôi bên, sau khi họ mất thuận lợi thừa kế gia sản, cứ thế sống cuộc sống nhàn tản vô lo vô nghĩ, không cần ra sức làm kinh doanh gì đó...”
Nghe đến đây, Dạ Linh đã không thể chịu đựng được nữa: “Đủ rồi. Diễn xuất của anh tệ quá đó.” Dạ Linh nở một nụ cười hòa nhã nhưng đầy tinh tế, cô cũng là một thợ săn trong giới kinh doanh, khả năng nhìn người cũng không tệ, hiện tại cô đã đoán ra là Tam Tùng cố tình diễn.
Trước khi về nước, cô cũng có điều tra về anh, các thông tin điều là hoàn hảo, một giám đốc điều hành tài năng không chút khuyết điểm, chỉ có thể vì muốn từ hôn cô mới làm thành bộ dạng này.
Tam Tùng cứng lời,diễn xuất của anh tệ tới vậy à, dễ dàng thế bị nhận ra rồi, mất mặt quá, may mà bọn họ còn chuẩn bị chiến thuật phụ. Anh vẫn giữ một nụ cười mang dáng vẻ tuấn lãng, bắt chéo chân, tay đặt lên đầu gối, cũng thuận tay gửi tính hiệu qua đồng hồ thông minh đeo trên tay, truyền tin đến Nhật Anh và Minh Phong.
Hai người bọn họ đang ở quán nước bên đường hóng chuyện, nhận được tín hiệu.
“Nhanh như vậy mà cậu ta bị lật bài rồi à. Vẫn là phải để chị đây ra tay. Anh ngồi đây nhé. Em đi một lát rồi về.” – Nhật Anh tạm biệt Minh Phong, sang đường tiến vào nhà hàng. Nét mặt nhanh chóng thay đổi, chuyển biến thành một bạn gái ghen tuông đang bộc phát thịnh nộ, tiến đến hấc nước vào Tam Tùng.
Tam Tùng bị tạt nước liền vội đứng dậy, Nhật Anh vừa mắng vừa đánh bộp bộp vào ngực anh.
“Tên đàn ông lăng nhăng này. Anh dám phản bội tôi để đi dang díu với cô ta. Anh xem tôi là gì, là gì hả?”
Tam Tùng cười thầm trong bụng, cô gái này diễn cũng sâu quá đi. Anh cũng phải nhập vai cho tốt.
“Nhật Anh à, em nghe anh giải thích. Anh, anh chỉ là bị gia đình ép buộc thôi. Anh không hề thích cô ta, người anh thích chỉ có em, cả đời này, không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh.” – Lời Tam Tùng nói mười phần đều là thật.
Cậu thích Nhật Anh nhưng cậu biết trong lòng cô chỉ có Minh Phong, không có chỗ cho một kẻ như cậu. Cơ hội trong quá khứ không biết nắm bắt, qua đi rồi sẽ không thể có lại lần nữa, tình cảm chính là như vậy.
Bên kia đường lúc này, Minh Phong bóp méo lon coca đang cầm trong tay. Dù biết là diễn kịch nhưng nhìn bọn họ ôm ôm ấp ấp, anh chính là khó chịu cực kì.
Dạ Linh thì vẫn chưa chút bỏ nghi ngờ, nụ cười xinh đẹp đầy tinh tế vẫn nở trên môi: “Đây lại là ai?”
“Cô không thấy sao? Đây là bạn gái của tôi.” – Tam Tùng vừa nói vừa ôm eo Nhật Anh, kéo vào lòng.
Nụ cười tinh tế biến mất, Dạ Linh dùng mưu khích tướng: “Anh lại tìm diễn viên đến?”
Nhật Anh lo lắng trong lòng, cô gái này sao lại khó nhai đến như vậy chứ. Tam Tùng bực bội, cô ta không tin, cậu sẽ khiến cô ta tin, xoay người Nhật Anh lại, chuẩn bị hôn cô.
Còn chưa chạm được đến đôi môi anh đào thì đã lãnh một cú đấm như trời giáng của Minh Phong. Tam Tùng ngã nhào trên đất
“Đủ rồi. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Chuyện của cậu ta thì để cậu ta tự giải quyết. Theo anh về.” – Minh Phong nói xong liền kéo tay Nhật Anh rời đi.
Hiện tại, đến chung thân đại sự cũng phả nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ. Mẹ Tam Tùng dù biết cô là con gái vẫn một mực ép cô kết hôn với con gái thứ hai của chủ tịch tập đoàn xây dựng Liên Thành – Dạ Linh, để lôi kéo quan hệ.
“Với bề ngoài hiện tại của cậu thì đóng giả chú rể không thành vấn đề nhưng đêm tân hôn thì động phòng như thế nào đây? Mẹ cậu muốn mọi chuyện phơi bày ra tất thảy.”
Tam Tùng buồn bã, mẹ cô cũng là tiến thoái lưỡng nan, hôn sự này do ba cô đích thân chọn lựa, một cuộc hôn nhân chính trị. Chuyện đến nước này, chỉ còn cách là tiếp cận Dạ Linh, khiến cô ấy chủ động từ chối hôn sự này, thì mới có cơ hội.
Nhật Anh thẳng thắng “Gặp thì thuyết phục thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói hoạch toẹt vị hôn phu của cô ta không thể cứng.”
Một suy nghĩ thoáng qua, cô lại cười gian tà: “Chi bằng chúng ta...”
Theo kế hoạch, Tam Tùng hẹn Dạ Linh một buổi gặp mặt. Ấn tượng đầu tiên càng xấu càng tốt. Tam Tùng chính là cố tình mặt một bộ vest hoa lòe loẹt, tóc tai lù xù phun một chút màu xanh đỏ, trông không khác vẹt màu là bao. Lại bỏ mặc mỹ nhân chờ đợi, đến muộn hơn nửa tiếng.
Vừa gặp đã xổ sàng, vô phép tắc: “Vợ yêu, anh có chút việc nên đến muộn.”
Dạ Linh có chuẩn bị từ trước, diện một bộ âu phục nữ tao nhã, gương mặt thanh tú được trang điểm tỉ mỉ càng tôn lên vẻ diễm lệ. Đợi hơn ba mươi phút, lại hát hiện người đàn ông mình đợi ăn mặc thành dạng kì quái, người xung quanh đang nhìn chằm chằm, lại càng xấu hổ. Đây là mà cậu ấm nhà họ Đặng gì chứ, như một tên diêm dúa, lại còn thô lỗ trong cách xưng hô. Đây thực sự là người đàn ông hoàn mỹ, tài sắc đức tính tốt đẹp mà ba mẹ cô ca ngợi đây sao?
“Cậu Đặng xin tự trọng, chúng ta vẫn chưa kết hôn đâu.” – Dạ Linh giữ khoảng cách, ý tứ quá rõ ràng, cô đang chán ghét.
Tam Tùng cười trong bụng, cô gái này đúng là chán ghét thể loại công tử ăn chơi. Anh tiếp tục vai diễn, chọn bừa vài món trong menu theo sở thích của anh, cũng không hỏi đến Dạ Linh thích gì hay muốn gọi gì.
Dạ Linh giữ điềm tĩnh, không chút biểu hiện. Dường như cô cũng bắt đầu nghi ngờ những hành động kì quái của anh. Tam Tùng tiếp tục làm lố:
“Sẵn đây tôi nói luôn nhé. Sau khi kết hôn, em chỉ việc cùng tôi ra sức lấy lòng bố mẹ đôi bên, sau khi họ mất thuận lợi thừa kế gia sản, cứ thế sống cuộc sống nhàn tản vô lo vô nghĩ, không cần ra sức làm kinh doanh gì đó...”
Nghe đến đây, Dạ Linh đã không thể chịu đựng được nữa: “Đủ rồi. Diễn xuất của anh tệ quá đó.” Dạ Linh nở một nụ cười hòa nhã nhưng đầy tinh tế, cô cũng là một thợ săn trong giới kinh doanh, khả năng nhìn người cũng không tệ, hiện tại cô đã đoán ra là Tam Tùng cố tình diễn.
Trước khi về nước, cô cũng có điều tra về anh, các thông tin điều là hoàn hảo, một giám đốc điều hành tài năng không chút khuyết điểm, chỉ có thể vì muốn từ hôn cô mới làm thành bộ dạng này.
Tam Tùng cứng lời,diễn xuất của anh tệ tới vậy à, dễ dàng thế bị nhận ra rồi, mất mặt quá, may mà bọn họ còn chuẩn bị chiến thuật phụ. Anh vẫn giữ một nụ cười mang dáng vẻ tuấn lãng, bắt chéo chân, tay đặt lên đầu gối, cũng thuận tay gửi tính hiệu qua đồng hồ thông minh đeo trên tay, truyền tin đến Nhật Anh và Minh Phong.
Hai người bọn họ đang ở quán nước bên đường hóng chuyện, nhận được tín hiệu.
“Nhanh như vậy mà cậu ta bị lật bài rồi à. Vẫn là phải để chị đây ra tay. Anh ngồi đây nhé. Em đi một lát rồi về.” – Nhật Anh tạm biệt Minh Phong, sang đường tiến vào nhà hàng. Nét mặt nhanh chóng thay đổi, chuyển biến thành một bạn gái ghen tuông đang bộc phát thịnh nộ, tiến đến hấc nước vào Tam Tùng.
Tam Tùng bị tạt nước liền vội đứng dậy, Nhật Anh vừa mắng vừa đánh bộp bộp vào ngực anh.
“Tên đàn ông lăng nhăng này. Anh dám phản bội tôi để đi dang díu với cô ta. Anh xem tôi là gì, là gì hả?”
Tam Tùng cười thầm trong bụng, cô gái này diễn cũng sâu quá đi. Anh cũng phải nhập vai cho tốt.
“Nhật Anh à, em nghe anh giải thích. Anh, anh chỉ là bị gia đình ép buộc thôi. Anh không hề thích cô ta, người anh thích chỉ có em, cả đời này, không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh.” – Lời Tam Tùng nói mười phần đều là thật.
Cậu thích Nhật Anh nhưng cậu biết trong lòng cô chỉ có Minh Phong, không có chỗ cho một kẻ như cậu. Cơ hội trong quá khứ không biết nắm bắt, qua đi rồi sẽ không thể có lại lần nữa, tình cảm chính là như vậy.
Bên kia đường lúc này, Minh Phong bóp méo lon coca đang cầm trong tay. Dù biết là diễn kịch nhưng nhìn bọn họ ôm ôm ấp ấp, anh chính là khó chịu cực kì.
Dạ Linh thì vẫn chưa chút bỏ nghi ngờ, nụ cười xinh đẹp đầy tinh tế vẫn nở trên môi: “Đây lại là ai?”
“Cô không thấy sao? Đây là bạn gái của tôi.” – Tam Tùng vừa nói vừa ôm eo Nhật Anh, kéo vào lòng.
Nụ cười tinh tế biến mất, Dạ Linh dùng mưu khích tướng: “Anh lại tìm diễn viên đến?”
Nhật Anh lo lắng trong lòng, cô gái này sao lại khó nhai đến như vậy chứ. Tam Tùng bực bội, cô ta không tin, cậu sẽ khiến cô ta tin, xoay người Nhật Anh lại, chuẩn bị hôn cô.
Còn chưa chạm được đến đôi môi anh đào thì đã lãnh một cú đấm như trời giáng của Minh Phong. Tam Tùng ngã nhào trên đất
“Đủ rồi. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Chuyện của cậu ta thì để cậu ta tự giải quyết. Theo anh về.” – Minh Phong nói xong liền kéo tay Nhật Anh rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.