Chương 11: Không Từ Bỏ
Xandorayla
26/08/2021
Nhật Anh hoảng hốt đẩy Tam Tùng ra, vung tay tát cho cậu một cái tát thật mạnh:
“Cậu điên sao? Sao làm vậy với tôi!”
“Tôi và Minh Phong chỉ là bạn, người tôi thích là cậu.”
“Tôi... tôi...” Nhật Anh thẹn đến đỏ mặt, chạy đi mất. Minh Phong thấy thế thì cười giễu:
“Diễn kịch thì cũng phải thống nhất kịch bản với nhau trước chứ, bạn diễn của cậu chạy rồi.”
“Nghĩ tôi diễn cho cậu xem sao? Đây là thật, tôi đang theo đuổi cô ấy.”
Cậu ném cho Minh Phong một cái nhìn lạnh hơn cả bắc cực rồi rời đi, để lại ai kia nét mặt tối xầm.
Tối đến, Nhật Anh nằm lăn lộn trong chăn, nghĩ đến chuyện lúc chiều cô không tài nào ngủ nổi. Ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho Trà My. Mãi lo suy nghĩ cô cũng không để ý lúc này đã là một giờ sáng, đầu dây bên kia truyền đến những tiếng gầm gừ trách móc:
“Nửa đêm nửa hôm đứa nào dám phá giấc ngủ của bà thế!”
“Là tớ đây Trà My.”
“Nhật Anh? Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc có chuyện gì mà nửa đêm gọi hồn tớ thế!”
Nhật Anh thao lược một màng ‘nam cung bí sử’ cho bạn thân nghe, Trà My nghe xong thì liền tỉnh luôn cả ngủ, la hét qua điện thoại.
“Cái gì, cậu nói đều là thật, hai người bọn họ... thật sự... là gay? Hơn nữa cậu thích anh Phong, anh Phong lại thích Tùng, Tùng lại thích cậu...”
“Uhm. Giờ tớ phải làm thế nào đây?”
“Thì đơn giản mà! Cậu thích ai thì theo đuổi người đó!”
“Nhưng anh ấy là...gay mà!”
“Thì cậu bẻ anh ấy từ cong thành thẳng là được mà.”
“...”
Chủ nhật, câu lạc bộ khởi hành đến trung tâm bảo dưỡng trẻ em mồ cô phát quà cho các em nhỏ, cùng các em vui chơi một ngày. Buổi tình nguyện này, cô cũng chạm mặt với Minh Phong.
“Em và Tam Tùng không có gì với nhau cả.”
“Nói với tôi chuyện đó làm gì?”
“Bởi vì em... (thích anh).”
Nhật Anh muốn nói thành lời nhưng câu nói cứ bị nghẹn lại, Minh Phong cũng không để ý đến cô, xoay bước rời đi. Cô chỉ đành im lặng, giấu đi cảm giác chua chát trong lòng.
“Cậu tính bẻ thẳng chàng thụ kia thật à?”, Trà My đứng cách đó không xa, vừa đủ trông thấy mọi chuyện, trêu ghẹo bạn mình. “Lỡ không thành thì đừng hối hận mà gào khóc với tớ nhé.”
“Tình cảm không có chuyện hối hận, chỉ có nắm bắt và buông tay, thích hợp thì nắm bắt và không hợp thì buông tay. Dù kết quả thế nào, tớ cũng sẽ đón nhận.”
“Cậu nói đúng, tình cảm cần phải biết nắm bắt. Chúng ta có lẽ cố chấp giống nhau đấy.”
Ánh mắt trà my hướng về phía Văn Vũ thâm tình. Nhật Anh hiểu được cô bạn này của mình cũng đã tìm được đối tượng ưng ý rồi.
Đội của Nhật Anh chia nhau đi phát quà cho đám trẻ, hầu hết những đứa trẻ đều rất vui vẻ cởi mở, bé nào cũng thật hồn nhiên đáng yêu như thiên thần. Cũng không biết những bậc cha mẹ nhẫn tâm nào lại nhẫn tâm vứt bỏ những thiên thần như vậy, kẻ muốn có con lại chẳng được, người sinh được thì lại đem vứt đi, con người thật khó hiểu và tàn nhẫn.
Để tránh gặp mặt Tam Tùng, Nhật Anh xin chị Thu Uyên nghỉ thực tập một tuần lấy lí do có tiết học bù. Điện thoại của Tam Tùng gọi cho cô cũng phải hơn trăm cuộc, cô đều không nghe. Mãi đến hôm nay, mới đi làm lại, vừa bước vào văn phòng đã bị hắn dí vào cửa.
“Lời tôi nói hôm đó cậu không nghe rõ sao? Còn tránh mặt tôi.”
“Đừng tự cho mình cái quyền bắt ép người khác làm theo ý cậu. Tôi cũng có lựa chọn của tôi.”
“Lựa chọn của cậu là thà thích một thằng gay cũng không thích tôi?”
“Sai rồi. Tôi đã từng thích cậu. Nhưng chính cậu không biết quý trọng điều đó. Năm xưa tôi cũng đã nói là từ bỏ cậu thì chính là từ bỏ mãi mãi. Không có chuyện bắt đầu lại đâu.”
“Cậu từ bỏ tôi? Đã được tôi cho phép chưa?”
“Cậu không có quyền gì để xen vào cuộc sống của tôi cả, ‘bạn trai cũ’ à!”
Cô cố tình nhấn mạnh từ ‘bạn trai cũ’ trước mặt Tam Tùng, khiến hắn cứng lời rồi đẩy hắn ra, xoay bước rời đi. Nhật Anh đến gặp chị Thu Uyên thông báo chuyện dừng thực tập. Cô đến đây để học việc, không phải chơi trò chơi tình cảm với hắn, rút học phần, học kì sau học lại cũng chưa muộn.
Không còn thực tập nữa, Nhật Anh có nhiều thời gian rãnh rỗi hơn, cô tranh thủ về thăm ba mẹ. Lúc tốt nghiệp, ba mẹ kì vọng cô học y dược, về để kế nghiệp hiệu thuốc của gia đình nhưng cô không hề có chút hứng thú, cô chỉ đam mê kinh doanh, lén đăng kí nguyện vọng trường kinh tế.
Sau đó, ba mẹ cô biết được liền nổi trận lôi đình, tuyên bố không lo học phí cho cô, bắt cô đổi ngành, Nhật Anh chỉ còn cách bỏ nhà ra ngoài sống tự lập, vừa làm vừa học để tran trải học phí, tiếp tục học ở trường kinh tế.
Ba mẹ cô sau đó hối hận, tìm cô về nhưng cô cũng không về nữa, cảm thấy bản thân đã lớn, cũng cần phải tự lập rồi, thuê trọ ở riêng, thỉnh thoảng rãnh rỗi sẽ về thăm nhà.
Thấy con gái trở về, vợ chồng Kim Lý vô cùng vui mừng, nhưng vẫn giận dỗi quở trách:
“Còn tưởng không biết đường về cơ đấy!”
“Bà nó à, con nó mới về, đừng trách nó mãi. Vào nhà đi con, kể ba nghe chuyện học hành của con dạo này thế nào.”
Kim Lý giải vây cho con gái, ông cũng muốn con gái theo nghề dược của mình nhưng Nhật Anh không thích thì ông cũng không muốn ép. Tư tưởng của ông cũng thoáng nhưng mẹ Nhật Anh thì lại khác, bà nghĩ con gái thì không cần nỗ lực cố gắng, vẫn nên tìm một tấm chồng tốt nương nhờ.
“Việc học của con cũng bình thường ba ạ, con học vượt mấy môn nên chắc một năm nữa là con có thể ra trường rồi.”
“Giỏi lắm! Đúng là con gái của ba. Sau khi học xong con có tính làm ăn gì thì nhất định phải nói với ba, ba mẹ không có nhiều nhưng nhất định sẽ ủng hộ con.”
Kim Lý động viên con gái, ông biết Nhật Anh mong muốn học xong sau này khởi nghiệp làm ăn, không muốn an phận làm nhân viên văn phòng, tám tiếng đi làm gò bó nơi công sở. Mẹ Kim nghe thế thì không vui:
“Làm gì mà làm, con gái bương trải bên ngoài nhiều làm gì. Năm nay cũng không còn nhỏ nữa, vẫn nên tìm một mối tốt gả cho nó.”
“Nó lại lớn hơn rồi!”, Nhật Anh cố tình phớt lờ lời nói của mẹ cô, nhìn cá Ngân Long của ba cô đang bơi trong bể, cố ý đổi đề tài nó chuyện của ba người.
“Ừ. Lại sắp phải thay bể lớn hơn rồi.”
Mẹ Kim lườm hai cha con, lại làm lơ lời nói của bà.
“Hôm nay tôi không có hứng hấu cơm, hai cha con mấy người tự làm đồ ăn đi!”
“Đừng mà!” – Kim Lý và Nhật Anh đồng thanh, chỉ biết khóc ròng trong lòng, nóc nhà không thể chọc được mà.
------‐---‐------------
Giới thiệu chương sau:
Nhật Anh và Minh Phong là đối tượng xem mắt của nhau:
- Anh thích mẫu người con gái như thế nào?
- Tôi thích đàn ông!
...
- Còn cô thích mẫu người đàn ông như thế nào?
- Giống anh đó!
...
_______________
Cầu đề cử, cầu comment lấy động lực. Đa tạ!
“Cậu điên sao? Sao làm vậy với tôi!”
“Tôi và Minh Phong chỉ là bạn, người tôi thích là cậu.”
“Tôi... tôi...” Nhật Anh thẹn đến đỏ mặt, chạy đi mất. Minh Phong thấy thế thì cười giễu:
“Diễn kịch thì cũng phải thống nhất kịch bản với nhau trước chứ, bạn diễn của cậu chạy rồi.”
“Nghĩ tôi diễn cho cậu xem sao? Đây là thật, tôi đang theo đuổi cô ấy.”
Cậu ném cho Minh Phong một cái nhìn lạnh hơn cả bắc cực rồi rời đi, để lại ai kia nét mặt tối xầm.
Tối đến, Nhật Anh nằm lăn lộn trong chăn, nghĩ đến chuyện lúc chiều cô không tài nào ngủ nổi. Ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho Trà My. Mãi lo suy nghĩ cô cũng không để ý lúc này đã là một giờ sáng, đầu dây bên kia truyền đến những tiếng gầm gừ trách móc:
“Nửa đêm nửa hôm đứa nào dám phá giấc ngủ của bà thế!”
“Là tớ đây Trà My.”
“Nhật Anh? Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc có chuyện gì mà nửa đêm gọi hồn tớ thế!”
Nhật Anh thao lược một màng ‘nam cung bí sử’ cho bạn thân nghe, Trà My nghe xong thì liền tỉnh luôn cả ngủ, la hét qua điện thoại.
“Cái gì, cậu nói đều là thật, hai người bọn họ... thật sự... là gay? Hơn nữa cậu thích anh Phong, anh Phong lại thích Tùng, Tùng lại thích cậu...”
“Uhm. Giờ tớ phải làm thế nào đây?”
“Thì đơn giản mà! Cậu thích ai thì theo đuổi người đó!”
“Nhưng anh ấy là...gay mà!”
“Thì cậu bẻ anh ấy từ cong thành thẳng là được mà.”
“...”
Chủ nhật, câu lạc bộ khởi hành đến trung tâm bảo dưỡng trẻ em mồ cô phát quà cho các em nhỏ, cùng các em vui chơi một ngày. Buổi tình nguyện này, cô cũng chạm mặt với Minh Phong.
“Em và Tam Tùng không có gì với nhau cả.”
“Nói với tôi chuyện đó làm gì?”
“Bởi vì em... (thích anh).”
Nhật Anh muốn nói thành lời nhưng câu nói cứ bị nghẹn lại, Minh Phong cũng không để ý đến cô, xoay bước rời đi. Cô chỉ đành im lặng, giấu đi cảm giác chua chát trong lòng.
“Cậu tính bẻ thẳng chàng thụ kia thật à?”, Trà My đứng cách đó không xa, vừa đủ trông thấy mọi chuyện, trêu ghẹo bạn mình. “Lỡ không thành thì đừng hối hận mà gào khóc với tớ nhé.”
“Tình cảm không có chuyện hối hận, chỉ có nắm bắt và buông tay, thích hợp thì nắm bắt và không hợp thì buông tay. Dù kết quả thế nào, tớ cũng sẽ đón nhận.”
“Cậu nói đúng, tình cảm cần phải biết nắm bắt. Chúng ta có lẽ cố chấp giống nhau đấy.”
Ánh mắt trà my hướng về phía Văn Vũ thâm tình. Nhật Anh hiểu được cô bạn này của mình cũng đã tìm được đối tượng ưng ý rồi.
Đội của Nhật Anh chia nhau đi phát quà cho đám trẻ, hầu hết những đứa trẻ đều rất vui vẻ cởi mở, bé nào cũng thật hồn nhiên đáng yêu như thiên thần. Cũng không biết những bậc cha mẹ nhẫn tâm nào lại nhẫn tâm vứt bỏ những thiên thần như vậy, kẻ muốn có con lại chẳng được, người sinh được thì lại đem vứt đi, con người thật khó hiểu và tàn nhẫn.
Để tránh gặp mặt Tam Tùng, Nhật Anh xin chị Thu Uyên nghỉ thực tập một tuần lấy lí do có tiết học bù. Điện thoại của Tam Tùng gọi cho cô cũng phải hơn trăm cuộc, cô đều không nghe. Mãi đến hôm nay, mới đi làm lại, vừa bước vào văn phòng đã bị hắn dí vào cửa.
“Lời tôi nói hôm đó cậu không nghe rõ sao? Còn tránh mặt tôi.”
“Đừng tự cho mình cái quyền bắt ép người khác làm theo ý cậu. Tôi cũng có lựa chọn của tôi.”
“Lựa chọn của cậu là thà thích một thằng gay cũng không thích tôi?”
“Sai rồi. Tôi đã từng thích cậu. Nhưng chính cậu không biết quý trọng điều đó. Năm xưa tôi cũng đã nói là từ bỏ cậu thì chính là từ bỏ mãi mãi. Không có chuyện bắt đầu lại đâu.”
“Cậu từ bỏ tôi? Đã được tôi cho phép chưa?”
“Cậu không có quyền gì để xen vào cuộc sống của tôi cả, ‘bạn trai cũ’ à!”
Cô cố tình nhấn mạnh từ ‘bạn trai cũ’ trước mặt Tam Tùng, khiến hắn cứng lời rồi đẩy hắn ra, xoay bước rời đi. Nhật Anh đến gặp chị Thu Uyên thông báo chuyện dừng thực tập. Cô đến đây để học việc, không phải chơi trò chơi tình cảm với hắn, rút học phần, học kì sau học lại cũng chưa muộn.
Không còn thực tập nữa, Nhật Anh có nhiều thời gian rãnh rỗi hơn, cô tranh thủ về thăm ba mẹ. Lúc tốt nghiệp, ba mẹ kì vọng cô học y dược, về để kế nghiệp hiệu thuốc của gia đình nhưng cô không hề có chút hứng thú, cô chỉ đam mê kinh doanh, lén đăng kí nguyện vọng trường kinh tế.
Sau đó, ba mẹ cô biết được liền nổi trận lôi đình, tuyên bố không lo học phí cho cô, bắt cô đổi ngành, Nhật Anh chỉ còn cách bỏ nhà ra ngoài sống tự lập, vừa làm vừa học để tran trải học phí, tiếp tục học ở trường kinh tế.
Ba mẹ cô sau đó hối hận, tìm cô về nhưng cô cũng không về nữa, cảm thấy bản thân đã lớn, cũng cần phải tự lập rồi, thuê trọ ở riêng, thỉnh thoảng rãnh rỗi sẽ về thăm nhà.
Thấy con gái trở về, vợ chồng Kim Lý vô cùng vui mừng, nhưng vẫn giận dỗi quở trách:
“Còn tưởng không biết đường về cơ đấy!”
“Bà nó à, con nó mới về, đừng trách nó mãi. Vào nhà đi con, kể ba nghe chuyện học hành của con dạo này thế nào.”
Kim Lý giải vây cho con gái, ông cũng muốn con gái theo nghề dược của mình nhưng Nhật Anh không thích thì ông cũng không muốn ép. Tư tưởng của ông cũng thoáng nhưng mẹ Nhật Anh thì lại khác, bà nghĩ con gái thì không cần nỗ lực cố gắng, vẫn nên tìm một tấm chồng tốt nương nhờ.
“Việc học của con cũng bình thường ba ạ, con học vượt mấy môn nên chắc một năm nữa là con có thể ra trường rồi.”
“Giỏi lắm! Đúng là con gái của ba. Sau khi học xong con có tính làm ăn gì thì nhất định phải nói với ba, ba mẹ không có nhiều nhưng nhất định sẽ ủng hộ con.”
Kim Lý động viên con gái, ông biết Nhật Anh mong muốn học xong sau này khởi nghiệp làm ăn, không muốn an phận làm nhân viên văn phòng, tám tiếng đi làm gò bó nơi công sở. Mẹ Kim nghe thế thì không vui:
“Làm gì mà làm, con gái bương trải bên ngoài nhiều làm gì. Năm nay cũng không còn nhỏ nữa, vẫn nên tìm một mối tốt gả cho nó.”
“Nó lại lớn hơn rồi!”, Nhật Anh cố tình phớt lờ lời nói của mẹ cô, nhìn cá Ngân Long của ba cô đang bơi trong bể, cố ý đổi đề tài nó chuyện của ba người.
“Ừ. Lại sắp phải thay bể lớn hơn rồi.”
Mẹ Kim lườm hai cha con, lại làm lơ lời nói của bà.
“Hôm nay tôi không có hứng hấu cơm, hai cha con mấy người tự làm đồ ăn đi!”
“Đừng mà!” – Kim Lý và Nhật Anh đồng thanh, chỉ biết khóc ròng trong lòng, nóc nhà không thể chọc được mà.
------‐---‐------------
Giới thiệu chương sau:
Nhật Anh và Minh Phong là đối tượng xem mắt của nhau:
- Anh thích mẫu người con gái như thế nào?
- Tôi thích đàn ông!
...
- Còn cô thích mẫu người đàn ông như thế nào?
- Giống anh đó!
...
_______________
Cầu đề cử, cầu comment lấy động lực. Đa tạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.