Chương 5: Là Anh Ấy
Xandorayla
30/07/2021
CHƯƠNG 5: LÀ ANH ẤY
Từ sau đêm hôm ấy, hình ảnh của vị anh hùng tuấn tú kia cứ bay bổng trong tâm trí cô, cô tự trách mình ngốc hôm đó không hỏi được danh tính của quý nhân, cả số điện thoại cũng không xin được. Cô xác định đã crush anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, không thể ngừng suy nghĩ về anh ấy...
[...]
Nhận tờ giấy giới thiệu thực tập sinh từ giảng viên bộ môn, Kim Nhật Anh như hoa đào nở, vui sướng trong lòng.
Trải qua cuộc phỏng vấn với tỷ lệ chọi khắc nghiệt thì cuối cùng cô cũng nhận vào thực tập làm thực tập sinh bộ phận kinh doanh tại công ty tài chính Khiêm Minh, công ty có tiềm năng nhất trong ngành.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô nhận việc, cô đã thức dậy từ rất sớm, mất tận hai tiếng để đứng trước gương, tập từng câu từng chữ, uốn éo khuôn miệng sao cho trông tự nhiên nhất để cười với đồng nghiệp.
“Mình làm được mà! Cố gắng lên!”
Kim Nhật Anh Cổ vũ bản thân lần cuối rồi mang ba lô trong trạng thái tự tin nhất rời khỏi trọ, hưng phấn dắt chiếc xe điện chiến hữu ra cửa xuất phát.
“Ầm!Ầm”
Tiếng sấm ngân vang trong đầu của Kim Nhật Anh. Chiếc xe không chút phản ứng, vạch điện trên xe đang hiện mức báo đỏ.
“Trời đất ơi! Cái não tàn này! Hôm qua đi ngủ vậy mà quên sạc xe điện”
Cô kêu lên oai oán cái đầu gỗ của mình, tối qua mãi lo học thuộc mấy “mẫu câu giao tiếp công sở” trên mạng rồi đi ngủ quên bén mấy việc quang trọng như vậy.
Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cô chạy ra trạm xe bus đón xe. Đến cổng công ty thì muộn mất mười lăm phút, ngày đầu đi làm mà đã gây ấn tượng xấu rồi. Nhật Anh hận thù đấm đấm vào cái đầu hậu đậu.
Gấp gáp chạy đến thang máy, đột nhiêm đâm xầm vào thứ gì đó, là một người đàn ông.
Suýt chút nữa thì ngã ra đất, đột nhiên có một bàn tay ấm áp đỡ lấy cô, ánh mắt của Nhật Anh và người ấy nhìn nhau.
Là anh ấy! Ân nhân cứu mang mà cô đến nằm mơ cũng muốn được gặp” – Tiếng nói từ con tim bé nhỏ của Nhật Anh. Gương mặt mĩ mạo ấy khiến cô không thể cất lời cứ thế mà nhìn chằm chằm người ta thật lâu.
“Cô không sao chứ?”
Giọng nói của anh ấy kéo cô khỏi mộng cảnh viễn vong trong tâm trí. Kim Nhật Anh ngây ngốc định thần, đẩy nhẹ anh ra, ấp a ấp úng “Kh...Không sao...Em ổn ạ. Xin lỗi anh, do em trễ giờ làm nên có việc hơi gấp ạ.Em...em ...có việc đi trước”
Nhật Anh bỏ chạy khỏi hiện trường. Trong thang máy, tay cô đặt lên lồng ngực, cố giữ trái tim mình không nhảy khỏi lồng ngực.
“Bình tĩnh tim à! Mày không thể tỏ thái độ mê trai lộ liễu như vậy được, mày phải có nghĩa khí, biết liêm sĩ...” Cô phải dùng hàng trăm cụm từ trấn áp liêm sĩ để giữ bình tĩnh.
[...]
“Công việc cơ bản là như vậy. Em đã nắm bắt được chưa? Có gì thắc mắc thì cứ gặp chị trao đổi” – Chị Thu Uyên, người hướng dẫn cho cô.
“Dạ, em hiểu rồi. Cảm ơn chị ạ. Mong chị được chị giúp đỡ ạ.” Nhật Anh cúi chào, rất thành ý bắt tay với Thu Uyên.
“Bây giờ chị đưa em đi gặp tổng giám đốc, anh ấy sẽ là người duyệt đánh giá thực tập cho em sau này!”
“Dạ”
Điện thoại của chị Thu Uyên vang lên một hồi chuông, chị ấy dừng một lúc nghe điện thoại.
“Alo”
“...”
“Vâng! Em Nhật Anh đang ở cùng tôi”
“...”
“Dạ...tôi biết rồi! Tôi sẽ em cô ấy đến ngay”
“...”
Thu Uyên đánh ánh mắt kì quặc lên người của Nhật Anh, nghi vấn.
“Tổng giám đốc nói em đến phòng gặp riêng anh ấy. Em và giám đốc có quen biết sao?”
“Không ạ! Đây là lần đầu em đến đây...em...em” Nhật Anh sợ mình bị hiểu lầm là dựa vào mối quan hệ mà vượt qua những thì sinh khác để vào đây làm việc, luống cuống tay chân muốn giải thích. Nhưng cô thực không quen biết với vị kia.
“Được rồi, cô gái nhỏ. Không cần phải lo lắng vậy đâu. Chị chỉ là tò mò chút thôi. Kia là phòng làm việc của sếp, em cứ đẩy cửa vào đó nhé. Sếp đang đợi em”
“Dạ. Cảm ơn chị Thu Uyên”
Kim Nhật Anh đầu óc trống rỗng, thật sự không biết vị kia là ai, chỉ có thể gặp mặt vị kia để mới có thể biết được. Cô bước nhanh đến hướng chị Thu Uyên chỉ dẫn, đẩy cửa bước vào.
Từ sau đêm hôm ấy, hình ảnh của vị anh hùng tuấn tú kia cứ bay bổng trong tâm trí cô, cô tự trách mình ngốc hôm đó không hỏi được danh tính của quý nhân, cả số điện thoại cũng không xin được. Cô xác định đã crush anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, không thể ngừng suy nghĩ về anh ấy...
[...]
Nhận tờ giấy giới thiệu thực tập sinh từ giảng viên bộ môn, Kim Nhật Anh như hoa đào nở, vui sướng trong lòng.
Trải qua cuộc phỏng vấn với tỷ lệ chọi khắc nghiệt thì cuối cùng cô cũng nhận vào thực tập làm thực tập sinh bộ phận kinh doanh tại công ty tài chính Khiêm Minh, công ty có tiềm năng nhất trong ngành.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô nhận việc, cô đã thức dậy từ rất sớm, mất tận hai tiếng để đứng trước gương, tập từng câu từng chữ, uốn éo khuôn miệng sao cho trông tự nhiên nhất để cười với đồng nghiệp.
“Mình làm được mà! Cố gắng lên!”
Kim Nhật Anh Cổ vũ bản thân lần cuối rồi mang ba lô trong trạng thái tự tin nhất rời khỏi trọ, hưng phấn dắt chiếc xe điện chiến hữu ra cửa xuất phát.
“Ầm!Ầm”
Tiếng sấm ngân vang trong đầu của Kim Nhật Anh. Chiếc xe không chút phản ứng, vạch điện trên xe đang hiện mức báo đỏ.
“Trời đất ơi! Cái não tàn này! Hôm qua đi ngủ vậy mà quên sạc xe điện”
Cô kêu lên oai oán cái đầu gỗ của mình, tối qua mãi lo học thuộc mấy “mẫu câu giao tiếp công sở” trên mạng rồi đi ngủ quên bén mấy việc quang trọng như vậy.
Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cô chạy ra trạm xe bus đón xe. Đến cổng công ty thì muộn mất mười lăm phút, ngày đầu đi làm mà đã gây ấn tượng xấu rồi. Nhật Anh hận thù đấm đấm vào cái đầu hậu đậu.
Gấp gáp chạy đến thang máy, đột nhiêm đâm xầm vào thứ gì đó, là một người đàn ông.
Suýt chút nữa thì ngã ra đất, đột nhiên có một bàn tay ấm áp đỡ lấy cô, ánh mắt của Nhật Anh và người ấy nhìn nhau.
Là anh ấy! Ân nhân cứu mang mà cô đến nằm mơ cũng muốn được gặp” – Tiếng nói từ con tim bé nhỏ của Nhật Anh. Gương mặt mĩ mạo ấy khiến cô không thể cất lời cứ thế mà nhìn chằm chằm người ta thật lâu.
“Cô không sao chứ?”
Giọng nói của anh ấy kéo cô khỏi mộng cảnh viễn vong trong tâm trí. Kim Nhật Anh ngây ngốc định thần, đẩy nhẹ anh ra, ấp a ấp úng “Kh...Không sao...Em ổn ạ. Xin lỗi anh, do em trễ giờ làm nên có việc hơi gấp ạ.Em...em ...có việc đi trước”
Nhật Anh bỏ chạy khỏi hiện trường. Trong thang máy, tay cô đặt lên lồng ngực, cố giữ trái tim mình không nhảy khỏi lồng ngực.
“Bình tĩnh tim à! Mày không thể tỏ thái độ mê trai lộ liễu như vậy được, mày phải có nghĩa khí, biết liêm sĩ...” Cô phải dùng hàng trăm cụm từ trấn áp liêm sĩ để giữ bình tĩnh.
[...]
“Công việc cơ bản là như vậy. Em đã nắm bắt được chưa? Có gì thắc mắc thì cứ gặp chị trao đổi” – Chị Thu Uyên, người hướng dẫn cho cô.
“Dạ, em hiểu rồi. Cảm ơn chị ạ. Mong chị được chị giúp đỡ ạ.” Nhật Anh cúi chào, rất thành ý bắt tay với Thu Uyên.
“Bây giờ chị đưa em đi gặp tổng giám đốc, anh ấy sẽ là người duyệt đánh giá thực tập cho em sau này!”
“Dạ”
Điện thoại của chị Thu Uyên vang lên một hồi chuông, chị ấy dừng một lúc nghe điện thoại.
“Alo”
“...”
“Vâng! Em Nhật Anh đang ở cùng tôi”
“...”
“Dạ...tôi biết rồi! Tôi sẽ em cô ấy đến ngay”
“...”
Thu Uyên đánh ánh mắt kì quặc lên người của Nhật Anh, nghi vấn.
“Tổng giám đốc nói em đến phòng gặp riêng anh ấy. Em và giám đốc có quen biết sao?”
“Không ạ! Đây là lần đầu em đến đây...em...em” Nhật Anh sợ mình bị hiểu lầm là dựa vào mối quan hệ mà vượt qua những thì sinh khác để vào đây làm việc, luống cuống tay chân muốn giải thích. Nhưng cô thực không quen biết với vị kia.
“Được rồi, cô gái nhỏ. Không cần phải lo lắng vậy đâu. Chị chỉ là tò mò chút thôi. Kia là phòng làm việc của sếp, em cứ đẩy cửa vào đó nhé. Sếp đang đợi em”
“Dạ. Cảm ơn chị Thu Uyên”
Kim Nhật Anh đầu óc trống rỗng, thật sự không biết vị kia là ai, chỉ có thể gặp mặt vị kia để mới có thể biết được. Cô bước nhanh đến hướng chị Thu Uyên chỉ dẫn, đẩy cửa bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.