Kế Hoạch Theo Đuổi Ông Xã

Chương 13: Ra Mắt Mẹ Chồng

Xandorayla

02/09/2021

Nhật Anh uể oải gượng dậy vì âm thanh ồn ào của đồng hồ báo thức, nó reo cũng hơn nửa giờ đồng hồ mới đánh thức được cô dậy. Vẫn là bộ dạng lười biếng lôi thôi rời khỏi giường, bụng đánh trống rung réo cả lên, đồng hồ treo tường cũng chỉ mười hai giờ kém.

“Ngủ đủ chưa? Con coi con có chỗ nào giống con gái không? Mai mốt gả đi rồi đừng để bị trả về xấu hổ lắm đấy.”

Mẹ Kim từ lúc nào đã đứng ngoài cửa phòng gõ cửa, vặt volume hết ga để nói với cô. E rằng vì cửa khóa trái, không thì thật sự người nội trợ dậy sớm mẫu mực này đã xông thẳng vào dùng chiêu thức ‘sư tử gầm’ mà oán trách cô. Nhật Anh cố nói to để mẹ biết cô đã tỉnh: “Con dậy rồi! Có cơm chưa mẹ yêu?”

“Vừa dậy đã đòi cơm! Không xuống phụ nhanh thì nhịn luôn đi nhé!”

Oh no! Cô không muốn nhịn đói đâu. Bằng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, thay đồ, chạy xuống lầu, xông thẳng vào bếp, đầu tóc búi ‘của hành tây’ ba mươi giây do đích thân cô sáng chế có chút lôi thôi, trông rất hài hước. Con gái ở nhà mẹ, sẽ lộ ra bộ dáng chân thật nhất.

Mất mặt quá, sao lại để anh thấy bộ dáng này chứ. Nhật Anh tự mắng thầm trong lòng. Crush của cô – Minh Phong đang loay hoay dọn bát đũa trong bếp. Anh ấy sao sại xuất hiện ở nhà cô chứ, còn cùng ăn cơm nữa, ba mẹ cô đúng là thâm tình với đứa con rể này mà.

“Con ngây ra đó làm gì? Mau qua phụ Phong dọn cơm!” Ba Kim hối thúc.

Cô ngượng ngùng chạy đến bê thức ăn từ chỗ mẹ đặt lên bàn, thuận tiện hỏi nhỏ: “Ba mẹ em gọi anh qua à!”

Minh Phong cười nhếch mép, châm chọc: “Không! Là ba mẹ tôi gửi ít đồ tôi mang qua, được hai bác mời ăn cơm. Lau mắt đi, còn chưa sạch kìa.”

Hả? Anh bảo cái gì chưa sạch cơ, Nhật Anh soi mặt vào tủ lạnh sáng bóng, mắt trợn tròn vội lấy khăn giấy lau hai khóe mắt còn chưa sạch ke. Trời đất ơi, còn chuyện gì mất mặt như thế chứ! Mục tiêu duy trì ‘hình tượng đẹp đẽ’ trước mặt anh cứ thế mà tiêu biến mất rồi. Ai kia nhìn bộ dáng của cô lúc này, đã cười toe toét miệng, nhất định là anh muốn trả thu cô chuyện chọc ghẹo hôm qua. Sao trước đây cô không biết anh cũng có một bộ mặt thích chọc người này. Nhưng anh cười lên cũng rất đẹp trai, cô thích.

“Ba! Mẹ! ‘Anh chồng’ ba mẹ tìm con rất hài lòng nha. Con còn muốn lập tức kết hôn với anh ấy luôn ý.” Nhật Anh gắp miếng thịt tươi ngon bỏ vào bát của Minh Phong, nhìn anh bằng ánh mắt gian tà, cố tình nhấn mạnh từ ‘anh chồng’ để trêu ghẹo anh.

“Thật sao? Vậy mẹ sẽ nói chuyện với ông bà thông gia bên đó.”

“Ấy ấy! Hai Đứa nó đều đang còn đi học mà bà nó. Đợi bọn nó học xong đã!”

“Vậy cứ đám hỏi trước đã, sau đó đợi tốt nghiệp rồi kết hôn. Năm sau liền sinh cho tôi một đứa cháu ngoại mập mạp. Nghĩ đến cảnh bồng cháu tôi vui quá ông ạ.”



Nhật Anh biết trước ba mẹ cô sẽ phấn khích nói ra những lời như vậy. Ba mẹ cô thuộc tuýt người tư tưởng truyền thống, rất muốn gả con gái sớm để bồng cháu. Nhắc đến vấn đề con cái, cô chính là cố ý, ngầm châm chọc anh ‘không thể đàn ông được’. Quả nhiên là có hiệu quả, ai đó lườm cô bằng một ánh mắt muốn giết người. Đáng đời lúc nãy dám ghẹo tôi, cho anh nếm mùi vị bị cà khịa.

“Mẹ con cũng mong như thế! Lúc sáng con sang đây còn liên tục dặn dò con phải đưa ‘con dâu tương lai’ về để gặp mặt.”

Nhật Anh nghe đến ‘gặp mặt’ thì sắc mặt tái mét, cơm cũng bị nghẹn ở cổ, khó thở phải vơ vội ly nước uống ừng ực. Chưa gì mà đã phải ra mắt mẹ chồng tương lai rồi, cái tên này phục thù cô. Quýt vỏ dày có móng tay nhọn, lẽ ra không nên đùa quá trớn với người con trai này. Biệt tài cà khịa của cô đã gặp địch thủ rồi, ai kia đang thảo mãn cười nhạo cô.

Sau bữa cơm, Nhật Anh phục thù bằng việc để Minh Phong phụ rửa bát trong bếp, còn cô như đĩa bay lao nhanh vào phòng đóng kín cửa, mặc cho tiếng ‘sư tử gầm’ của mẹ hung hãng quát mắng. Có cô gái nào trong tình huống này mà bình tĩnh được, Nhật Anh rất lo lắng, hồi hợp. Sao nửa giờ truy tìm trên google thông tin liên quan đến từ khóa ’lần đầu đến nhà bạn trai’, cô chọn cho mình một chiếc váy thanh lịch, kín đáo, chỉnh chu lại đầu, trang điểm nhẹ nhàng, ra dáng một quý cô thanh lịch.

Nhưng ngay sau đó, cô liền hối hận. Ai mà ngờ được Minh Phong lại đi mô tô cơ chứ. Cô đứng chết lặng nhìn chiếc xe mà mắng thầm trong lòng. Minh Phong còn đứng hình lâu hơn cả cô, bình thường toàn thấy cô mặc đồng phục đơn điệu, hôm nay trông cô mặc váy và chải tóc thật đẹp.

Minh Phong thầm mắng chính mình, sao anh lại có thể bị thu hút bởi con gái được, anh vốn thích đàn ông mà. Liếc nhìn chiếc váy kia, anh cởi áo khoác ngoài của mình tiến lại, cột vào eo cô. Hai người ngượng ngùng nhìn nhau.

“Cảm... cảm ơn anh!”

Gò má Nhật Anh đỏ hồng, anh vậy mà lại khoác áo cho cô.

“Không có gì! Tôi chỉ không muốn cô đứng ở đây đến chiều tối thôi!”

Minh Phong nhìn lơ đãng đi hướng khác, thật ra anh cũng đang đỏ mặt. Khoảng cách gần như vậy, mắt chạm mắt, ai cũng sẽ ngượng ngùng.

Hai người đến siêu thị, mua thực phẩm, Nhật Anh tra google thì biết được lần đầu ra mắt nên nấu ăn để tạo ấn tượng, cô cũng học theo. Nhỡ như cô thật sự thành công theo đuổi được anh thì bà ấy cũng coi như mẹ chồng tương lai rồi, nên lấy lòng từ bây giờ thì hơn.

Ở phòng khách, Lý Thu Mai đã chờ sẵn đển chào đón hai con trai và bạn gái, trông thấy Nhật Anh một dáng người đoan trang, tỏ vẻ hài lòng.

“Lần đầu đến, con mua nhiều thứ như vậy làm gì. Không cần khách sáo như vậy!”



“Con nghe nói bác thích ăn bánh xèo nên con muốn làm thử!”

“Đứa trẻ này, thật là có lòng! Ta rất thích.”

Lý Thu Mai ôn tồn bảo, nhìn sang đứa con trai đang tay không đi vào của mình, vội trách: “Con có phải là đàn ông không? Sao để bạn gái mang nhiều thứ như vậy. Mau đến giúp!”

Vốn dĩ mô tô không có nơi để đồ, cô chỉ đành ôm hết vào người, lúc nãy xuống xe tiện thể cầm vào, không phải do Minh Phong vô ý, nói đỡ giúp anh:

“Không sao ạ! Không nặng lắm! Bác xem con rất khỏe đó nha!” Cô nâng nâng hai túi đồ trên tay, tỏ ý không nặng. Lý Thu Mai tười cười, đứa trẻ này hiểu chuyện, đáng yêu, chỉ tiếc là...

Ánh mắt Lý Thu Mai lộ ra chút tiếc nuối, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi. Hai túi đồ trên tay Nhật Anh đã bị Minh Phong lấy đi mất, giúp cô mang xuống bếp. Lúc anh lướt qua cô, cũng không quên nói móc: “114 và 115 tôi để ở đầu danh bạ. Lát nữa nhà bếp có cháy hay ngộ độc thức ăn có thể gọi được ngay.”

Nhật Anh lườm Minh Phong với ánh mắt căm thù hàng thế kỉ, nếu không có người ở đây, cô nhất định đấm cho anh ta mấy cái. Không biết Lý Thu Mai nhìn thế nào lại ra hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình, tránh đi chỗ khác không làm phiền không gian của đôi trẻ trong bếp.

“Cái này dùng như thế nào? Nhiều nút quá!” Nhật Anh nhìn chiếc bếp từ cảm ứng, dường như nó quen biết cô nhưng cô không quen nó, không thể dùng được.

Minh Phong ôm bụng cười: “Biết ngay mà! Không nấu được thì đừng cố chứ! Tôi thấy vẫn nên thú thật với mẹ, rồi ra ngoài ăn đi. Mai tôi có bài kiểm tra quang trọng phải đến trường, không muốn tối nay phải bị độc chết đâu.”

Nhật Anh lặng thinh, sao anh cứ thích khinh thường cô như vậy chứ! Cô ít nhất mấy món cơ bản như này vẫn nấu được, chỉ là nhà cô trước giờ dùng bếp gas, cô chỉ là không biết sử dụng mấy thiết bị hiện đại kia thôi. Đâu thể nào nói thẳng ra được, xấu hổ chết mất. Anh thích cười tôi để anh cười, lát nữa ăn ngon thì đừng tự vả mặt.

Nhật Anh không hề ‘không biết mà giả biết’, cô thật sự nấu ra món bánh xèo ngon, vỏ bánh giòn, chính giữa có tôm nõn, giá, thịt luộc, khẩu phần vừa phải, không hề bị vỡ vỏ, hình dáng rất tiêu chuẩn của bánh xèo miền trung quê cô. Nhất là món nước chấm, bí quyết gia truyền từ mẹ, tỏi ớt đầy đủ thơm phức, mùi vị thì khỏi phải bàn, ngon chuẩn vị.

Lần lược từng thứ được bày trí bắt mắt trên bàn. Một bàn mỹ thực gần như hoàn hảo nếu không có mấy đĩa rau sống được xếp lộn xộn thiếu thẩm mĩ phá hoại. Không cần nói cũng đoán được là do Minh Phong làm, may mà chỉ nhờ anh nhặt rau, rửa sạch, xếp ra đĩa mà còn làm không xong, để anh vào bếp thì chắc cô phải lưu số 114 và 115 lên đầu danh bạ thật.

“Khéo quá! Lâu lắm rồi mới được ăn món bánh chuẩn vị quê hương như vậy. Nhớ ngày xưa, lúc mới quen nhau, món đầu tiên bác và bác trai ăn chính là món này. Con biết không? Thời đó hai ta còn học tú tài, đâu có nhiều món ăn vặt như bây giờ, lúc đó chỉ có bánh xèo thôi. Nghĩ đến lại hồi tưởng về ông ấy.Tiếc là ông ấy đi quá sớm, để lại bác với thằng Phong.”

(Tú tài: tương đương với học trung học phổ thông bây giờ.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Theo Đuổi Ông Xã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook