Chương 2: Có ma!
Jin Ruan
13/01/2023
Lúc này, Châu Thanh đã bắt đầu mơ hồ, vết thương “hậu chiến” làm cô đau điếng chật vật, thêm cả hít khá nhiều khói, cô bắt đầu đuối sức. Lửa cháy bao trùm tứ phía, cánh cửa chính bị lửa thiêu bắt đầu lung lay. Nhận thấy đường sống đã mở, ngay khi cánh cửa vừa rơi khỏi khung, Châu Thanh lập tức bật dậy xông ra ngoài.
Vừa lết thân xác khỏi cửa tử, Châu Thanh gục xuống gốc cây gần đó, cô khó thở quá. Trước mắt cô giờ đây chỉ còn một màu đen khịt, có tiếng lửa cháy, có tiếng cú, và cả quạ nữa.
Loạt hồi ức đáng sợ lần lượt hiện hữu trong tiềm thức của Châu Thanh. Cô thấy có đứa bé đang ngồi thu mình trong căn phòng nhỏ. Mưa lớn quá, xung quanh tối khịt, có ánh đèn dầu lập lòe sáng, cô nhìn thấy đứa trẻ đang run rẩy, nó khóc rồi. Có ma nữa.
Ủa? Châu Thanh định hình lại, cô thấy trong màn đêm, có ba bóng người đang lại gần.
- Má ơi, có ma. – Châu Thanh thều thào rồi ngất lịm.
Ba anh em họ Lục tiến lại gần, thấy có ngời nằm dưới đất, cô em gái sợ hãi túm áo anh ba run rẩy: “Có người chết thật hả anh”. Lục Hoài Nam lại gần cô gái thăm dò, đưa tay chạm vào mạch ở cổ Châu Thanh: “Chưa chết, nhưng cũng sắp rồi”.
Cô em gái lúc này mới thở phào, anh hai nói chưa chết, nghĩa là còn sống, còn cứu được. Không có người chết nghĩa là không có ma, cô yên tâm rồi.
Hoài Quân cũng nhanh chóng lại gần kiểm tra. Nhận thấy hơi thở cô gái ngày một yếu đi Hoài Quân nhìn anh hai: “Không cứu thì thật sự sắp có ma đấy”.
Hoài Nam đồng tình gật đầu, bọn họ suy đi tính lại, cuối cùng để cô út hô hấp nhân tạo cho Châu Thanh một hồi rồi bọn họ cõng cô xuống núi. Tuy khu rừng này thuộc địa phận nước V nhưng khoảng cách tới bệnh viện thì lại quá xa, tới được bệnh viện có khi cô gái này chết rồi cũng nên. Đến khách sạn của ba anh em đang ở tại nước Q thì gần hơn, bên cạnh khách sạn có bệnh viện tư nhân. Họ hi vọng cô gái này có thể trụ được đến khi tới bệnh viện.
Ting! Đèn phòng cấp cứu đã bật, Châu Thanh vừa được đưa vào.
Lục Hoài Nam và Lục Hoài Quân nhìn nhau thở phào, quay sang cô út đang ngơ ngác nhìn về phía phòng cấp cứu.
- Sao lại đần thối ra thế nhóc?
- Em đừng lo quá, sẽ không sao đâu, không phải lúc vào phòng cấp cứu cô ta còn thở sao, chưa chết được đâu. – Hoài Quân vừa vỗ vai em gái vừa tiếp lời.
Ba anh em ngồi xuống băng ghế chờ, lúc này Thanh Viên mới lên tiếng.
- Em không có ý đó. Chỉ là em thấy nhìn chị ấy hơi quen mắt.
Hoài Quân nheo mắt nhìn em gái đầy nghi vấn:
- Vậy cô ta là ai?
- Em chỉ nói là quen mắt, chứ có nói là biết cô ấy đâu. – Thanh Viên chu môi đáp.
- Hai đứa ở đây, anh đi làm thủ tục.
Bên trong phòng cấp cứu sặc mùi thuốc khử trùng. Sau một hồi lâu, phòng cấp cứu cũng tắt đèn. Lúc bác sĩ đi ra thì Hoài Nam cũng vừa kịp quay lại.
- Bệnh nhân bị thương khá nặng, tập trung ở vùng bụng nhiều vết bầm tím, đầu cũng bị tổn thương. Tuy nhiên không nguy đến tính mạng, nhưng để chắc chắn, tôi khuyên gia đình nên để bệnh nhân ở bệnh viện theo dõi thêm.
Ngay sau đó, Châu Thanh được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Ba anh em họ Lục lúc này mới nhìn rõ cô gái ban nãy họ vừa cứu. Tóc cô ấy màu nâu sẫm, da trắng nõn càng làm nổi bật vết bầm tím trên mặt. Mũi cao, gương mặt hài hòa, thanh thoát trông rất xinh đẹp. Hoàn toàn khác xa với hình ảnh ban nãy, da ám những khói đen, mái tóc rối bời, mặt cô nhem nhuốc, bầm tím, có cả vài vét máu nữa, trông rất khó coi.
Thanh Viên càng nhìn càng thấy cô gái này rất quen mắt, nhưng mãi chẳng nhớ được gì. Gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn ấy, cô quay sang hỏi hai anh:
- Anh hai, anh ba, bây giờ phải làm sao?
- Còn làm sao nữa, đợi cô ta tỉnh lại rồi tính tiếp.
Hoài Nam vừa thở dài vừa trả lời cô út. Nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, anh chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu. Cô gái này rốt cuộc đã trải qua những gì vậy. Dáng cô ta nhỏ nhắn, nhưng mặt mũi đầy những vết bầm tím, trán quấn băng, xung quanh toàn những dây nhợ chằng chịt. Trông rất đáng thương.
Nhìn lại cô út, Hoài Quân nhắc nhở: “Cô gái này lai lịch không rõ, còn bị hành hung nặng như vậy, em tốt nhất nên tránh xa chút”.
Thanh Viên bĩu môi rồi cũng dạ một tiếng. Anh ba lúc nào cũng nhắc nhở cô đủ thứ, nhưng anh ba hiền lắm, nên cô không nghe đâu. Anh hai thì lại khác, rất cọc tính, đặc biệt là lúc làm việc. Tuy anh hai cũng nuông chiều và ôn nhu với cô nàng, nhưng lời anh hai đã nói thì chắc chắn phải nghe. Cơ mà nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Thanh Viên thầm xót thương, định bụng giá mà mình cũng có chị gái xinh đẹp như vậy thì hay biết mấy. Hai ông anh này chả hiểu tâm lý con gái gì cả, chán chết.
***
Tại tổ điều tra số 3 Cục cảnh sát thành phố Nam, không khí căng thẳng bao trùm lên phòng làm việc. Sở Nghiên đi qua đi lại vò đầu bứt óc, mái tóc xoăn bị cô làm rối tung cả lên.
- Gọi lại lần nữa xem sao. – Hoằng Khoan lên tiếng.
- Không gọi được. – Đoàn Trọng Tân lắc đầu chán nản.
Vài giờ trước bốn người bọn họ phân chia nhiệm vụ: Sở Nghiên và Châu Thanh đến dưới chân cầu nơi xảy ra vụ án mạng tìm thêm manh mối, Đoàn Trọng Tân và Hoằng Khoan thì chia nhau đến nhà gia đình nạn nhân thu nhập thêm lời khai. Thế nhưng đến quay lại xe, Sở Nghiên tìm mãi chẳng thấy Châu Thanh đâu cả, cô gọi điện mãi cũng chẳng có ai trả lời, đến khi Đoàn Trọng tân và Hoằng Khoan đến thì điện thoại báo không thể gọi được. Họ quyết định chia nhau đi tìm, chẳng có kết quả nên lại trở về Cục cảnh sát. Trời cũng đã tờ mờ sáng, Châu Thanh vẫn chưa quay về.
Từ lúc vào sở cảnh sát, Sở Nghiên luôn bị những đồng nghiệp xung quanh soi mói. Bởi vì mới 23 tuổi, nhưng Sở Nghiên đã được thăng chức làm đội trưởng tổ điều tra, còn chuyên được giao xử lí nhiều vụ trọng án. Họ soi mói, nói xấu cô vì nghĩ rằng cô cậy quyền cậy thế mua chức mua quyền. Nhưng Châu Thanh biết năng lực thực sự của Sở Nghiên, nếu không tài giỏi thì sao có được danh hiệu thủ khoa đầu vào học viện cảnh sát, nên lần nào cũng giúp cô nàng ra mặt dẹp loạn những lời đàm tếu. Hoằng Khoan ban đầu cũng không hài lòng khi được xếp vào chung đội với cô nhóc nhỏ tuổi này, nhưng khi hợp tác cùng nhau, anh cũng nhận thấy tác phong làm việc cùng khả năng suy luận của cô nàng rất đáng nể phục.
Dù là Châu Thanh, Hoằng Khoan hay Đoàn Trọng Tân cô đều rất kính trọng. Họ hợp tác cùng nhau đến nay đã hơn một năm, tình cảm rất khăng khít, không khác một nhà là bao. Có lẽ cũng vì vậy mà chỉ cần bất kì thành viên nào gặp chuyện, Sở Nghiên đều vô cùng để tâm. Chuyện lần cũng vậy, Châu Thanh trước giờ rất ít khi tắt điện thoại, chỉ trừ khi đang họp hay gặp sự cố, cô mới không nghe máy. Ba người họ thay nhau gọi suốt từ đêm qua tới giờ nhưng chỉ nhận lại tiếng tút tút báo không thể gọi. Thế này cũng không phải cách, vụ án vẫn đang chờ họ, họ phải xốc lại tinh thần làm việc.
Bất kì ai, bất kì công việc, ngành nghề nào, thời gian cũng là thứ vô cùng quan trọng. Chỉ vài giây thôi cũng đủ cướp đi sinh mạng con người, và cũng có thể cứu lấy con người. Cảnh sát cũng vậy, chỉ cần chậm trễ dù chỉ một khắc, con tin có thể bị giết, chứng cứ có thể bị bẻ cong, sự thật có thể bị vùi lấp. Thứ còn lại chính là thất bại.
Hoằng Khoan đứng dậy phá tan bầu không khí căng thẳng: “Việc của Châu Thanh chúng ta tính sau, bây giờ phải chia nhau giải quyết vụ án này trước.”
Đoàn Trọng Tân cũng đồng tình với ý kiến của Hoằn Khoan: “Đúng vậy, lo lắng cũng chẳng có ích, giải quyết chuyện quan trọng trước”.
Sở Nghiên nhanh chóng sốc lại tinh thần, cô là tổ trưởng, cũng là cảnh sát, cô có trách nhiệm với mọi người, không thể để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng công việc.
Ba người lại cùng nhau ngồi xuống bàn bạc lại vụ án, lần này, họ sẽ giải quyết mà không có Châu Thanh.
***
Mặt trời đang dần hiện hữu đằng sau những tòa nhà cao tầng, những tia nắng mai sưởi ấm bầu không khí se lạnh của mùa thu, thời tiết rất dễ chịu.
Phòng bệnh của Châu Thanh giờ chỉ còn Lục Hoài Nam. Vì lo cho sức khỏe của Thanh Viên nên anh đã nói Hoài Quân đưa con bé về khách sạn nghỉ ngơi, lúc nào cô gái này tỉnh anh sẽ gọi.
Lục Hoài Nam thật biết thưởng thức không khí buổi sáng. Anh thoải mái nằm tựa lưng trên ghế sofa, một tay lướt điện thoại xem tin tức, một tay nhâm nhi tách café. Làn khói ấm nóng phả lên gương mặt lãng tử của Lục Hoài Nam. Làn da ngăm đặc trưng của ba, ngũ quan mang nhiều nét ngỗ nghịch của ông nội, chẳng có điểm nào giống mẹ. Hoài Quân và Thanh Viên thì lại thừa hưởng làn da trắng và nét đẹp giống mẹ. Hoài Quân tính tình ôn nhu, Thanh Viên lại bướng bỉnh và rất tùy tiện. Tính cách tinh quái này lại khá giống Châu Thanh.
Châu Thanh mơ màng mở mắt, nhìn xung quanh ngập tràn ánh sáng, cô cảm thấy rất an tâm. Cô giơ tay nhìn vào cổ tay đang được truyền nước của mình, nắm tay khởi động vài cái. Hành động này đã thu hút sự chú ý của Lục Hoài Nam, anh đút hay tay vào túi quần, đến bên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào Châu Thanh. Châu Thanh cũng ngơ ngác nhìn ông chú trước mặt, chú này nhìn dữ quá, hình như cô chưa bao giờ cả. Thấy cô gái nhìn vào mình mãi mà chẳng nói lời nào, Lục Hoài Nam đành lên tiếng trước:
- Cô là ai?
Châu Thanh nhìn ông chú trước mặt, thầm ồ lên một tiếng, thì ra chú ta biết nói chuyện. Mẹ nuôi dạy ai hỏi thì phải trả lời, đó là phép lịch sự.
- Cháu là công chúa.
Vừa lết thân xác khỏi cửa tử, Châu Thanh gục xuống gốc cây gần đó, cô khó thở quá. Trước mắt cô giờ đây chỉ còn một màu đen khịt, có tiếng lửa cháy, có tiếng cú, và cả quạ nữa.
Loạt hồi ức đáng sợ lần lượt hiện hữu trong tiềm thức của Châu Thanh. Cô thấy có đứa bé đang ngồi thu mình trong căn phòng nhỏ. Mưa lớn quá, xung quanh tối khịt, có ánh đèn dầu lập lòe sáng, cô nhìn thấy đứa trẻ đang run rẩy, nó khóc rồi. Có ma nữa.
Ủa? Châu Thanh định hình lại, cô thấy trong màn đêm, có ba bóng người đang lại gần.
- Má ơi, có ma. – Châu Thanh thều thào rồi ngất lịm.
Ba anh em họ Lục tiến lại gần, thấy có ngời nằm dưới đất, cô em gái sợ hãi túm áo anh ba run rẩy: “Có người chết thật hả anh”. Lục Hoài Nam lại gần cô gái thăm dò, đưa tay chạm vào mạch ở cổ Châu Thanh: “Chưa chết, nhưng cũng sắp rồi”.
Cô em gái lúc này mới thở phào, anh hai nói chưa chết, nghĩa là còn sống, còn cứu được. Không có người chết nghĩa là không có ma, cô yên tâm rồi.
Hoài Quân cũng nhanh chóng lại gần kiểm tra. Nhận thấy hơi thở cô gái ngày một yếu đi Hoài Quân nhìn anh hai: “Không cứu thì thật sự sắp có ma đấy”.
Hoài Nam đồng tình gật đầu, bọn họ suy đi tính lại, cuối cùng để cô út hô hấp nhân tạo cho Châu Thanh một hồi rồi bọn họ cõng cô xuống núi. Tuy khu rừng này thuộc địa phận nước V nhưng khoảng cách tới bệnh viện thì lại quá xa, tới được bệnh viện có khi cô gái này chết rồi cũng nên. Đến khách sạn của ba anh em đang ở tại nước Q thì gần hơn, bên cạnh khách sạn có bệnh viện tư nhân. Họ hi vọng cô gái này có thể trụ được đến khi tới bệnh viện.
Ting! Đèn phòng cấp cứu đã bật, Châu Thanh vừa được đưa vào.
Lục Hoài Nam và Lục Hoài Quân nhìn nhau thở phào, quay sang cô út đang ngơ ngác nhìn về phía phòng cấp cứu.
- Sao lại đần thối ra thế nhóc?
- Em đừng lo quá, sẽ không sao đâu, không phải lúc vào phòng cấp cứu cô ta còn thở sao, chưa chết được đâu. – Hoài Quân vừa vỗ vai em gái vừa tiếp lời.
Ba anh em ngồi xuống băng ghế chờ, lúc này Thanh Viên mới lên tiếng.
- Em không có ý đó. Chỉ là em thấy nhìn chị ấy hơi quen mắt.
Hoài Quân nheo mắt nhìn em gái đầy nghi vấn:
- Vậy cô ta là ai?
- Em chỉ nói là quen mắt, chứ có nói là biết cô ấy đâu. – Thanh Viên chu môi đáp.
- Hai đứa ở đây, anh đi làm thủ tục.
Bên trong phòng cấp cứu sặc mùi thuốc khử trùng. Sau một hồi lâu, phòng cấp cứu cũng tắt đèn. Lúc bác sĩ đi ra thì Hoài Nam cũng vừa kịp quay lại.
- Bệnh nhân bị thương khá nặng, tập trung ở vùng bụng nhiều vết bầm tím, đầu cũng bị tổn thương. Tuy nhiên không nguy đến tính mạng, nhưng để chắc chắn, tôi khuyên gia đình nên để bệnh nhân ở bệnh viện theo dõi thêm.
Ngay sau đó, Châu Thanh được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Ba anh em họ Lục lúc này mới nhìn rõ cô gái ban nãy họ vừa cứu. Tóc cô ấy màu nâu sẫm, da trắng nõn càng làm nổi bật vết bầm tím trên mặt. Mũi cao, gương mặt hài hòa, thanh thoát trông rất xinh đẹp. Hoàn toàn khác xa với hình ảnh ban nãy, da ám những khói đen, mái tóc rối bời, mặt cô nhem nhuốc, bầm tím, có cả vài vét máu nữa, trông rất khó coi.
Thanh Viên càng nhìn càng thấy cô gái này rất quen mắt, nhưng mãi chẳng nhớ được gì. Gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn ấy, cô quay sang hỏi hai anh:
- Anh hai, anh ba, bây giờ phải làm sao?
- Còn làm sao nữa, đợi cô ta tỉnh lại rồi tính tiếp.
Hoài Nam vừa thở dài vừa trả lời cô út. Nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, anh chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu. Cô gái này rốt cuộc đã trải qua những gì vậy. Dáng cô ta nhỏ nhắn, nhưng mặt mũi đầy những vết bầm tím, trán quấn băng, xung quanh toàn những dây nhợ chằng chịt. Trông rất đáng thương.
Nhìn lại cô út, Hoài Quân nhắc nhở: “Cô gái này lai lịch không rõ, còn bị hành hung nặng như vậy, em tốt nhất nên tránh xa chút”.
Thanh Viên bĩu môi rồi cũng dạ một tiếng. Anh ba lúc nào cũng nhắc nhở cô đủ thứ, nhưng anh ba hiền lắm, nên cô không nghe đâu. Anh hai thì lại khác, rất cọc tính, đặc biệt là lúc làm việc. Tuy anh hai cũng nuông chiều và ôn nhu với cô nàng, nhưng lời anh hai đã nói thì chắc chắn phải nghe. Cơ mà nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Thanh Viên thầm xót thương, định bụng giá mà mình cũng có chị gái xinh đẹp như vậy thì hay biết mấy. Hai ông anh này chả hiểu tâm lý con gái gì cả, chán chết.
***
Tại tổ điều tra số 3 Cục cảnh sát thành phố Nam, không khí căng thẳng bao trùm lên phòng làm việc. Sở Nghiên đi qua đi lại vò đầu bứt óc, mái tóc xoăn bị cô làm rối tung cả lên.
- Gọi lại lần nữa xem sao. – Hoằng Khoan lên tiếng.
- Không gọi được. – Đoàn Trọng Tân lắc đầu chán nản.
Vài giờ trước bốn người bọn họ phân chia nhiệm vụ: Sở Nghiên và Châu Thanh đến dưới chân cầu nơi xảy ra vụ án mạng tìm thêm manh mối, Đoàn Trọng Tân và Hoằng Khoan thì chia nhau đến nhà gia đình nạn nhân thu nhập thêm lời khai. Thế nhưng đến quay lại xe, Sở Nghiên tìm mãi chẳng thấy Châu Thanh đâu cả, cô gọi điện mãi cũng chẳng có ai trả lời, đến khi Đoàn Trọng tân và Hoằng Khoan đến thì điện thoại báo không thể gọi được. Họ quyết định chia nhau đi tìm, chẳng có kết quả nên lại trở về Cục cảnh sát. Trời cũng đã tờ mờ sáng, Châu Thanh vẫn chưa quay về.
Từ lúc vào sở cảnh sát, Sở Nghiên luôn bị những đồng nghiệp xung quanh soi mói. Bởi vì mới 23 tuổi, nhưng Sở Nghiên đã được thăng chức làm đội trưởng tổ điều tra, còn chuyên được giao xử lí nhiều vụ trọng án. Họ soi mói, nói xấu cô vì nghĩ rằng cô cậy quyền cậy thế mua chức mua quyền. Nhưng Châu Thanh biết năng lực thực sự của Sở Nghiên, nếu không tài giỏi thì sao có được danh hiệu thủ khoa đầu vào học viện cảnh sát, nên lần nào cũng giúp cô nàng ra mặt dẹp loạn những lời đàm tếu. Hoằng Khoan ban đầu cũng không hài lòng khi được xếp vào chung đội với cô nhóc nhỏ tuổi này, nhưng khi hợp tác cùng nhau, anh cũng nhận thấy tác phong làm việc cùng khả năng suy luận của cô nàng rất đáng nể phục.
Dù là Châu Thanh, Hoằng Khoan hay Đoàn Trọng Tân cô đều rất kính trọng. Họ hợp tác cùng nhau đến nay đã hơn một năm, tình cảm rất khăng khít, không khác một nhà là bao. Có lẽ cũng vì vậy mà chỉ cần bất kì thành viên nào gặp chuyện, Sở Nghiên đều vô cùng để tâm. Chuyện lần cũng vậy, Châu Thanh trước giờ rất ít khi tắt điện thoại, chỉ trừ khi đang họp hay gặp sự cố, cô mới không nghe máy. Ba người họ thay nhau gọi suốt từ đêm qua tới giờ nhưng chỉ nhận lại tiếng tút tút báo không thể gọi. Thế này cũng không phải cách, vụ án vẫn đang chờ họ, họ phải xốc lại tinh thần làm việc.
Bất kì ai, bất kì công việc, ngành nghề nào, thời gian cũng là thứ vô cùng quan trọng. Chỉ vài giây thôi cũng đủ cướp đi sinh mạng con người, và cũng có thể cứu lấy con người. Cảnh sát cũng vậy, chỉ cần chậm trễ dù chỉ một khắc, con tin có thể bị giết, chứng cứ có thể bị bẻ cong, sự thật có thể bị vùi lấp. Thứ còn lại chính là thất bại.
Hoằng Khoan đứng dậy phá tan bầu không khí căng thẳng: “Việc của Châu Thanh chúng ta tính sau, bây giờ phải chia nhau giải quyết vụ án này trước.”
Đoàn Trọng Tân cũng đồng tình với ý kiến của Hoằn Khoan: “Đúng vậy, lo lắng cũng chẳng có ích, giải quyết chuyện quan trọng trước”.
Sở Nghiên nhanh chóng sốc lại tinh thần, cô là tổ trưởng, cũng là cảnh sát, cô có trách nhiệm với mọi người, không thể để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng công việc.
Ba người lại cùng nhau ngồi xuống bàn bạc lại vụ án, lần này, họ sẽ giải quyết mà không có Châu Thanh.
***
Mặt trời đang dần hiện hữu đằng sau những tòa nhà cao tầng, những tia nắng mai sưởi ấm bầu không khí se lạnh của mùa thu, thời tiết rất dễ chịu.
Phòng bệnh của Châu Thanh giờ chỉ còn Lục Hoài Nam. Vì lo cho sức khỏe của Thanh Viên nên anh đã nói Hoài Quân đưa con bé về khách sạn nghỉ ngơi, lúc nào cô gái này tỉnh anh sẽ gọi.
Lục Hoài Nam thật biết thưởng thức không khí buổi sáng. Anh thoải mái nằm tựa lưng trên ghế sofa, một tay lướt điện thoại xem tin tức, một tay nhâm nhi tách café. Làn khói ấm nóng phả lên gương mặt lãng tử của Lục Hoài Nam. Làn da ngăm đặc trưng của ba, ngũ quan mang nhiều nét ngỗ nghịch của ông nội, chẳng có điểm nào giống mẹ. Hoài Quân và Thanh Viên thì lại thừa hưởng làn da trắng và nét đẹp giống mẹ. Hoài Quân tính tình ôn nhu, Thanh Viên lại bướng bỉnh và rất tùy tiện. Tính cách tinh quái này lại khá giống Châu Thanh.
Châu Thanh mơ màng mở mắt, nhìn xung quanh ngập tràn ánh sáng, cô cảm thấy rất an tâm. Cô giơ tay nhìn vào cổ tay đang được truyền nước của mình, nắm tay khởi động vài cái. Hành động này đã thu hút sự chú ý của Lục Hoài Nam, anh đút hay tay vào túi quần, đến bên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào Châu Thanh. Châu Thanh cũng ngơ ngác nhìn ông chú trước mặt, chú này nhìn dữ quá, hình như cô chưa bao giờ cả. Thấy cô gái nhìn vào mình mãi mà chẳng nói lời nào, Lục Hoài Nam đành lên tiếng trước:
- Cô là ai?
Châu Thanh nhìn ông chú trước mặt, thầm ồ lên một tiếng, thì ra chú ta biết nói chuyện. Mẹ nuôi dạy ai hỏi thì phải trả lời, đó là phép lịch sự.
- Cháu là công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.