Chương 12: Nhật kí xem ti vi khi chú đi vắng
Jin Ruan
13/01/2023
Gia đình Lục Hoài Nam đón chuyến tàu sớm nhất vào sáng hôm sau. Một vì ông bà và Hoài Quân còn phải về lo chuyện ở công ty, hai vì cô út sắp bước vào kì thi quan trọng, bọn họ đều không thể ở lại lâu hơn được nữa.
- Cho đến khi hoàn thành giấy tờ tùy thân cho Châu Thanh, con sẽ ở lại đây với cô ấy.
- Thế văn phòng luật sư con tính thế nào? – Ông Lục hỏi.
- Trước mắt vẫn chưa có vụ kiện nào quan trọng, con có thể gián tiếp giải quyết qua mail được. Khi nào có con sẽ lại về.
- Ừ, thế cũng được. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Vâng. Ba mẹ và hai em cũng vậy.
Sau tiếng loa phát thanh, chuyến tàu từ từ nhả khói, chậm rãi lăn bánh, xa dần rồi mất hút.
Khi về nhà chỉ mới hơn 7 giờ sáng, anh bước chân vào bếp làm bữa sáng cho cô.
Từ ngày còn bé, ông bà Lục vẫn luôn dạy anh phải tự lập, sống cho mình chứ đừng đi lên nhờ đồng tiền của người khác. Bởi ông bà biết, nếu không nếm thử mùi vị của cuộc sống thì con cái họ sẽ chẳng nên người.
Năm anh lên đại học, dù gia đình đã khá giả, ông bà cũng chỉ chu cấp tiền học phí cho anh. Còn sinh hoạt phí thì phải có làm mới có ăn.
Lục Hoài Nam rất đồng tình với phương pháp của ba mẹ. Anh muốn tự mình lăn lộn với xã hội chứ không muốn phụ thuộc vào ông bà.
Chính vì vậy mà anh mới trở thành một luật sư tiếng tăm lừng lẫy như bây giờ.
Lục Hoài Nam từ tốn cắt từng miếng bí đỏ, bỏ vào nồi cháo đang sôi ùng ục, rồi thêm chút hành hoa. Mùi cháo bí đỏ thơm ngậy, đưa hương phủ khắp gian bếp.
Châu Thanh như nghe thấy mùi thức ăn nên đã tỉnh giấc từ bao giờ. Cô nàng lủi thủi vào bếp.
Lục Hoài Nam thấy Châu Thanh ăn mà cứ cúi mặt xuống bát cháo, chưa nhìn anh lấy một lần, bèn lên tiếng chủ động:
- Sao thế nhóc? Cháo không ngon à?
Cô lắc đầu, vẫn cúi gằm mặt mà nhỏ giọng:
- Chú, hình như em bị nổi mẩn đỏ nữa rồi, trông xấu lắm.
- Ở đâu?
Rõ ràng tối qua anh thấy da cô vẫn lành lặn, sao hôm nay lại nổi mẩn đỏ nữa rồi? Không phải bị dị ứng với rượu đấy chứ?
Châu Thanh vạch cổ áo ra cho Lục Hoài Nam xem:
- Đây này.
Anh chàng suýt chút thì sặc nước bọt.
Là dấu hôn hôm qua đây mà, hình như Châu Thanh chẳng nhớ gì cả.
Giờ phải giải thích với cô thế nào đây? Thôi thì lại chém gió tiếp vậy.
- Vì hôm qua em không nghe lời mà uống rượu nên mới bị nổi đấy.
Châu Thanh nhướng mày nhìn Lục Hoài Nam.
- Thế ạ? Từ nay em sẽ không uống nữa. Dù không ngứa như lần trước nhưng xấu xí quá.
- Ừ. Biết thế thì tốt.
Bữa sáng tiếp tục diễn ra với sự ngượng ngùng của ông chú họ Lục, còn công chúa của anh ta bị lừa vẫn chẳng hay biết gì.
***
Giờ trưa tại Cục cảnh sát thành phố Nam.
Đoàn Trọng Tân ưỡn vai đứng dậy khỏi ghế.
- Ây dô, mệt chết tôi rồi, đói quá đi mất.
- Em cũng đói nữa. – Sở Nghiên tiếp lời.
- Tôi muốn xuống căn tin, mọi người có cần tôi mua đồ ăn trưa giúp không?
Đồng Manh bẽn lẽn nói, cô đang thăm dò ánh mắt của từng người.
Họ..có muốn cô giúp gì không? Hay họ sẽ chán ghét cái tính nhút nhát này của cô nhỉ?
Nếu còn ở tổ 7, mọi người nhất định sẽ xì xào bàn tán rằng ăn món gì. Sau đó đều giao cho cô đi mua.
Có những hôm chạy lên đến nơi, cô mới nhận ra chưa mua thức ăn cho mình. Nhưng vừa xách nặng chạy một quãng đường dài, tay chân cô bủn rủn ra cả. Chẳng đi nổi, cũng không buồn ăn nữa. Cái bụng cồn cào cứ thế đeo bám cô đến tận lúc tan làm.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Đồng Manh, không khí im lặng trong phút chốc.
Hoằng Khoan nhìn cô gái đang ngượng ngùng giữa bầu không khí, anh sẽ lên tiếng trước. Nhưng không phải để sai vặt.
- Đồng Manh, cô đang ở tổ 3, không phải tổ 7. Cô là đồng đội của chúng tôi, không phải chân sai vặt.
Đồng Manh ngoái đầu sang, tròn mắt nhìn anh.
Tiền bối vừa nói gì thế nhỉ?
Cô là đồng đội của chúng tôi?
Đồng đội?
Đó là cụm từ mà khi ở tổ 7, cô vẫn chưa một lần được nghe thấy.
Chợt, cô thấy trong tim mình như có thứ cảm giác vui sướng vụt qua.
- Đúng vậy, chị đừng ám ảnh việc ở tổ 7 quá.
- Ở đây chúng tôi không có chân chạy vặt, chỉ có đồng nghiệp kề vai sát cánh làm nhiệm vụ thôi.
Nghe Sở Nghiên nói kìa, và cả Đoàn Trọng Tân nữa.
Thứ cảm giác đó đang quay trở lại.
Nó không giống như niềm vui khi giúp tổ 7 mua đồ nữa, mà là niềm vui khi những con người ở đây xem cô là đồng nghiệp.
Họ thân thiện nhỉ?
Đây hình như là môi trường làm việc mà cô vẫn luôn ao ước từ khi đặt chân vào nghề.
Tằng Hi vừa nảy ra một ý:
- Anh chị, hay là mình cùng nhau xuống đấy ăn trưa đi. Tiện thể giới thiệu cho em mấy món ngon nữa nhé.
- Phê duyệt.
- Đồng ý.
- Mau đi thôi, không thì đông lắm.
Hoằng Khoan, Đoàn Trọng Tân và Sở Nghiên lần lượt trả lời.
Thấy Đồng Manh vẫn chôn chân tại chỗ mà chẳng có phản ứng gì. Hoằng Khoan một tay nắm cổ tay cô, một tay đẩy vai Tằng Hi, thúc giục:
- Nhanh kẻo trễ.
Cô nàng lúc này mới dứt mình khỏi dòng suy nghĩ.
Bọn họ đang cùng nhau đi ăn, cười nói rất vui vẻ, họ còn bắt chuyện với cô nữa.
Đồng Manh muốn mình mạnh dạn hơn chút, để hòa hợp với mọi người.
Và hình như, cô muốn ở lại tổ 3, càng lâu càng tốt.
***
Lục Hoài Nam đã bắt đầu công việc của mình trên đất nước Q. Anh thuê một căn làm phòng làm việc ở gần nhà để tiện đi chuyển.
Châu Thanh thì ở nhà với dì Trần.
Mỗi lúc về nhà anh đều thấy cô nàng đang xem tivi.
Dạo này đổi hẳn sang mấy dòng phim mới lạ chứ chẳng thèm xem công chúa siêu nhân nữa. Cô nàng chê đó là phim dành cho con nít. Nghe thế anh cũng chỉ biết nén cơn buồn cười gật gật hiểu ý.
Em không là con nít thì ai là con nít?
Đúng là mèo chê mèo dài đuôi.
Trạng thái khi xem phim của cô nhóc cực kì phong phú, từ ánh nhìn cho đến cảm xúc, cứ như hòa làm một với nhân vật.
Một bữa khi làm về, anh thấy cô nàng đang quỳ gối trước màn hình tivi, hai tay chắp trước mặt.
- Tham kiến tôn thượng.
Cùng lúc đó, màn hình vang lên khúc hát, có vẻ rất linh thiêng.
♫Ha á a à ~ hà a á a ~ ha à a á a ~ há a à♫
Châu Thanh nghe tiếng chú về, liền chạy ra cửa lôi anh quỳ xuống trước ti vi, cùng nhau hành lễ, mặc kệ sự ngơ ngác của Lục Hoài Nam.
- Mau lên chú. Nguyệt tôn đến rồi. Mau bái kiến tôn thượng. Tôn thượng uy vũ a.
Anh rất sẵn lòng chiều theo ý cô nàng dù chả hiểu cái quái gì đang diễn ra.
Lại một hôm khác.
Vừa về đến trước cửa nhà đã nghe tiếng Châu Thanh hò reo.
- Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện đến rồi! Hàm Quang Quân đến rồi!
Có bữa, anh còn thấy cô giàn giụa nước mắt.
- Sư phụ, Vương quân trở về rồi, sao người vẫn còn ở Bình Âm?
Tuy nhiên, điều đặc biệt làm anh chú ý là một ngày sau khi trở về từ phòng làm việc, anh thấy Châu thanh đang xem Conan. Gương mặt của cô khi ấy rất nghiêm túc, thậm chí còn không nhận ra anh đã về. Thế nên mới đến hỏi:
- Có hiểu gì không mà xem thế nhóc?
Mắt cô vẫn dán vào màn hình, vừa trả lời:
- Hiểu chứ ạ.
- Vậy nói thử cách thức gây án của thủ phạm xem.
Anh chỉ buột miệng hỏi cho vui, không ngờ rằng Châu Thanh nói không sai một li. Ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cô đều để tâm.
Lục Hoài Nam thực muốn biết cô nhóc của anh có thân phận thế nào. Hay là thông minh bẩm sinh nhỉ? Cũng có thể cô đã xem trước chăng?
Tuy nhiên, dạo gần đây cô nàng rất kì lạ.
Mỗi lần anh về, cô đều ngồi trong phòng khóa trái cửa.
- Châu Thanh, làm gì trong đó đấy?
Cô nàng ngồi trong phòng, tay chân luống cuống đẩy hết đống đồ vào gầm giường.
- A, chú ạ. Em đang xem điện thoại, chú đợi em chút.
Khi hỏi dì Trần, bà bảo rằng dạo này cô toàn khóa kín cửa ngồi trong phòng cả ngày. Bà hỏi thăm thì đều bảo ngồi trong đấy xem điện thoại thích hơn, khi thì bảo còn buồn ngủ. Mỗi lần đến giờ ăn đều tự giác ăn uống đầy đủ, xong lại trở về phòng.
Cô không bỏ bữa là tốt. Nhưng anh vẫn phải nhắc nhở cô nhóc không được nhìn màn hình nhiều quá, sẽ hại cho mắt. Châu Thanh ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ.
Cho đến hôm nay, anh đang làm dở việc thì dì Trần gọi:
- Alo cậu chủ ạ. Tôi..tôi không thấy vợ cậu đâu cả.
- Sao lại không thấy? – Lục Hoài Nam đứng bật dậy, hỏi với giọng sốt sắng.
- Ban nãy cổ còn ở đây mà. Cậu về liền đi.
- Tôi về ngay.
Lục Hoài Nam vớ lấy chiếc áo khoác, lập tức lái xe về nhà.
Dì Trần bên này tay cầm điện thoại run lẩy bẩy, vừa lo vừa sợ. Bà lo cô đi lạc, bị kẻ xấu bắt đi, và cũng sợ bị cậu chủ trách tội.
Khoảng hơn năm phút sau, Lục Hoài Nam đã dừng xe trước cổng nhà.
- Dì Trần, có chuyện gì thế?
- Cậu chủ, tôi xin lỗi. Ban nãy tôi nấu cơm trong bếp, cô Châu bảo ra vườn chơi. Nhưng lúc tôi quay ra thì không thấy cổ đâu cả. Sau đó thì tôi liền gọi cho cậu đấy ạ.
Người đàn ông đã dâng lên nỗi sợ tự lúc nào nhưng vẫn gượng mình an ủi bà.
- Dì bình tĩnh, giờ dì ở đi quanh xóm xem cô ấy có đang quanh đây không. Tôi sẽ lái xe đi tìm xa hơn một chút.
- Vâng, cậu đi cẩn thận.
Rồi hai người tức khắc chia nhau đi tìm.
Lục Hoài Nam lái xe quanh mấy con phố mà hai người từng lui tới. Anh đi rất chậm, quan sát từng con hẻm nhỏ, hỏi từng người một. Vì anh sợ, mình sẽ vụt qua cô lúc nào không hay.
Nỗi sợ này giống như ngày cô bị đau dạ dày cấp tính vậy.
Anh sợ cô đi lạc rồi đang ngồi khóc ở góc tường nào đó.
Anh sợ cô bị kẻ xấu dụ dỗ rồi bắt đi mất.
Càng sợ sẽ xảy ra chuyện xấu ngoài ý muốn.
Lục Hoài Nam đã lỡ say đắm cô công chúa của anh rồi, anh không muốn mất cô.
Bà nội ơi, xin bà hãy cho cháu biết, cô nhóc của cháu đang ở đâu có được không?
Giữa cái lạnh cao điểm của mùa đông, ruột gan người đàn ông đang cuồn cuộn, nóng như lửa đốt.
- Cho đến khi hoàn thành giấy tờ tùy thân cho Châu Thanh, con sẽ ở lại đây với cô ấy.
- Thế văn phòng luật sư con tính thế nào? – Ông Lục hỏi.
- Trước mắt vẫn chưa có vụ kiện nào quan trọng, con có thể gián tiếp giải quyết qua mail được. Khi nào có con sẽ lại về.
- Ừ, thế cũng được. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Vâng. Ba mẹ và hai em cũng vậy.
Sau tiếng loa phát thanh, chuyến tàu từ từ nhả khói, chậm rãi lăn bánh, xa dần rồi mất hút.
Khi về nhà chỉ mới hơn 7 giờ sáng, anh bước chân vào bếp làm bữa sáng cho cô.
Từ ngày còn bé, ông bà Lục vẫn luôn dạy anh phải tự lập, sống cho mình chứ đừng đi lên nhờ đồng tiền của người khác. Bởi ông bà biết, nếu không nếm thử mùi vị của cuộc sống thì con cái họ sẽ chẳng nên người.
Năm anh lên đại học, dù gia đình đã khá giả, ông bà cũng chỉ chu cấp tiền học phí cho anh. Còn sinh hoạt phí thì phải có làm mới có ăn.
Lục Hoài Nam rất đồng tình với phương pháp của ba mẹ. Anh muốn tự mình lăn lộn với xã hội chứ không muốn phụ thuộc vào ông bà.
Chính vì vậy mà anh mới trở thành một luật sư tiếng tăm lừng lẫy như bây giờ.
Lục Hoài Nam từ tốn cắt từng miếng bí đỏ, bỏ vào nồi cháo đang sôi ùng ục, rồi thêm chút hành hoa. Mùi cháo bí đỏ thơm ngậy, đưa hương phủ khắp gian bếp.
Châu Thanh như nghe thấy mùi thức ăn nên đã tỉnh giấc từ bao giờ. Cô nàng lủi thủi vào bếp.
Lục Hoài Nam thấy Châu Thanh ăn mà cứ cúi mặt xuống bát cháo, chưa nhìn anh lấy một lần, bèn lên tiếng chủ động:
- Sao thế nhóc? Cháo không ngon à?
Cô lắc đầu, vẫn cúi gằm mặt mà nhỏ giọng:
- Chú, hình như em bị nổi mẩn đỏ nữa rồi, trông xấu lắm.
- Ở đâu?
Rõ ràng tối qua anh thấy da cô vẫn lành lặn, sao hôm nay lại nổi mẩn đỏ nữa rồi? Không phải bị dị ứng với rượu đấy chứ?
Châu Thanh vạch cổ áo ra cho Lục Hoài Nam xem:
- Đây này.
Anh chàng suýt chút thì sặc nước bọt.
Là dấu hôn hôm qua đây mà, hình như Châu Thanh chẳng nhớ gì cả.
Giờ phải giải thích với cô thế nào đây? Thôi thì lại chém gió tiếp vậy.
- Vì hôm qua em không nghe lời mà uống rượu nên mới bị nổi đấy.
Châu Thanh nhướng mày nhìn Lục Hoài Nam.
- Thế ạ? Từ nay em sẽ không uống nữa. Dù không ngứa như lần trước nhưng xấu xí quá.
- Ừ. Biết thế thì tốt.
Bữa sáng tiếp tục diễn ra với sự ngượng ngùng của ông chú họ Lục, còn công chúa của anh ta bị lừa vẫn chẳng hay biết gì.
***
Giờ trưa tại Cục cảnh sát thành phố Nam.
Đoàn Trọng Tân ưỡn vai đứng dậy khỏi ghế.
- Ây dô, mệt chết tôi rồi, đói quá đi mất.
- Em cũng đói nữa. – Sở Nghiên tiếp lời.
- Tôi muốn xuống căn tin, mọi người có cần tôi mua đồ ăn trưa giúp không?
Đồng Manh bẽn lẽn nói, cô đang thăm dò ánh mắt của từng người.
Họ..có muốn cô giúp gì không? Hay họ sẽ chán ghét cái tính nhút nhát này của cô nhỉ?
Nếu còn ở tổ 7, mọi người nhất định sẽ xì xào bàn tán rằng ăn món gì. Sau đó đều giao cho cô đi mua.
Có những hôm chạy lên đến nơi, cô mới nhận ra chưa mua thức ăn cho mình. Nhưng vừa xách nặng chạy một quãng đường dài, tay chân cô bủn rủn ra cả. Chẳng đi nổi, cũng không buồn ăn nữa. Cái bụng cồn cào cứ thế đeo bám cô đến tận lúc tan làm.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Đồng Manh, không khí im lặng trong phút chốc.
Hoằng Khoan nhìn cô gái đang ngượng ngùng giữa bầu không khí, anh sẽ lên tiếng trước. Nhưng không phải để sai vặt.
- Đồng Manh, cô đang ở tổ 3, không phải tổ 7. Cô là đồng đội của chúng tôi, không phải chân sai vặt.
Đồng Manh ngoái đầu sang, tròn mắt nhìn anh.
Tiền bối vừa nói gì thế nhỉ?
Cô là đồng đội của chúng tôi?
Đồng đội?
Đó là cụm từ mà khi ở tổ 7, cô vẫn chưa một lần được nghe thấy.
Chợt, cô thấy trong tim mình như có thứ cảm giác vui sướng vụt qua.
- Đúng vậy, chị đừng ám ảnh việc ở tổ 7 quá.
- Ở đây chúng tôi không có chân chạy vặt, chỉ có đồng nghiệp kề vai sát cánh làm nhiệm vụ thôi.
Nghe Sở Nghiên nói kìa, và cả Đoàn Trọng Tân nữa.
Thứ cảm giác đó đang quay trở lại.
Nó không giống như niềm vui khi giúp tổ 7 mua đồ nữa, mà là niềm vui khi những con người ở đây xem cô là đồng nghiệp.
Họ thân thiện nhỉ?
Đây hình như là môi trường làm việc mà cô vẫn luôn ao ước từ khi đặt chân vào nghề.
Tằng Hi vừa nảy ra một ý:
- Anh chị, hay là mình cùng nhau xuống đấy ăn trưa đi. Tiện thể giới thiệu cho em mấy món ngon nữa nhé.
- Phê duyệt.
- Đồng ý.
- Mau đi thôi, không thì đông lắm.
Hoằng Khoan, Đoàn Trọng Tân và Sở Nghiên lần lượt trả lời.
Thấy Đồng Manh vẫn chôn chân tại chỗ mà chẳng có phản ứng gì. Hoằng Khoan một tay nắm cổ tay cô, một tay đẩy vai Tằng Hi, thúc giục:
- Nhanh kẻo trễ.
Cô nàng lúc này mới dứt mình khỏi dòng suy nghĩ.
Bọn họ đang cùng nhau đi ăn, cười nói rất vui vẻ, họ còn bắt chuyện với cô nữa.
Đồng Manh muốn mình mạnh dạn hơn chút, để hòa hợp với mọi người.
Và hình như, cô muốn ở lại tổ 3, càng lâu càng tốt.
***
Lục Hoài Nam đã bắt đầu công việc của mình trên đất nước Q. Anh thuê một căn làm phòng làm việc ở gần nhà để tiện đi chuyển.
Châu Thanh thì ở nhà với dì Trần.
Mỗi lúc về nhà anh đều thấy cô nàng đang xem tivi.
Dạo này đổi hẳn sang mấy dòng phim mới lạ chứ chẳng thèm xem công chúa siêu nhân nữa. Cô nàng chê đó là phim dành cho con nít. Nghe thế anh cũng chỉ biết nén cơn buồn cười gật gật hiểu ý.
Em không là con nít thì ai là con nít?
Đúng là mèo chê mèo dài đuôi.
Trạng thái khi xem phim của cô nhóc cực kì phong phú, từ ánh nhìn cho đến cảm xúc, cứ như hòa làm một với nhân vật.
Một bữa khi làm về, anh thấy cô nàng đang quỳ gối trước màn hình tivi, hai tay chắp trước mặt.
- Tham kiến tôn thượng.
Cùng lúc đó, màn hình vang lên khúc hát, có vẻ rất linh thiêng.
♫Ha á a à ~ hà a á a ~ ha à a á a ~ há a à♫
Châu Thanh nghe tiếng chú về, liền chạy ra cửa lôi anh quỳ xuống trước ti vi, cùng nhau hành lễ, mặc kệ sự ngơ ngác của Lục Hoài Nam.
- Mau lên chú. Nguyệt tôn đến rồi. Mau bái kiến tôn thượng. Tôn thượng uy vũ a.
Anh rất sẵn lòng chiều theo ý cô nàng dù chả hiểu cái quái gì đang diễn ra.
Lại một hôm khác.
Vừa về đến trước cửa nhà đã nghe tiếng Châu Thanh hò reo.
- Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện đến rồi! Hàm Quang Quân đến rồi!
Có bữa, anh còn thấy cô giàn giụa nước mắt.
- Sư phụ, Vương quân trở về rồi, sao người vẫn còn ở Bình Âm?
Tuy nhiên, điều đặc biệt làm anh chú ý là một ngày sau khi trở về từ phòng làm việc, anh thấy Châu thanh đang xem Conan. Gương mặt của cô khi ấy rất nghiêm túc, thậm chí còn không nhận ra anh đã về. Thế nên mới đến hỏi:
- Có hiểu gì không mà xem thế nhóc?
Mắt cô vẫn dán vào màn hình, vừa trả lời:
- Hiểu chứ ạ.
- Vậy nói thử cách thức gây án của thủ phạm xem.
Anh chỉ buột miệng hỏi cho vui, không ngờ rằng Châu Thanh nói không sai một li. Ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cô đều để tâm.
Lục Hoài Nam thực muốn biết cô nhóc của anh có thân phận thế nào. Hay là thông minh bẩm sinh nhỉ? Cũng có thể cô đã xem trước chăng?
Tuy nhiên, dạo gần đây cô nàng rất kì lạ.
Mỗi lần anh về, cô đều ngồi trong phòng khóa trái cửa.
- Châu Thanh, làm gì trong đó đấy?
Cô nàng ngồi trong phòng, tay chân luống cuống đẩy hết đống đồ vào gầm giường.
- A, chú ạ. Em đang xem điện thoại, chú đợi em chút.
Khi hỏi dì Trần, bà bảo rằng dạo này cô toàn khóa kín cửa ngồi trong phòng cả ngày. Bà hỏi thăm thì đều bảo ngồi trong đấy xem điện thoại thích hơn, khi thì bảo còn buồn ngủ. Mỗi lần đến giờ ăn đều tự giác ăn uống đầy đủ, xong lại trở về phòng.
Cô không bỏ bữa là tốt. Nhưng anh vẫn phải nhắc nhở cô nhóc không được nhìn màn hình nhiều quá, sẽ hại cho mắt. Châu Thanh ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ.
Cho đến hôm nay, anh đang làm dở việc thì dì Trần gọi:
- Alo cậu chủ ạ. Tôi..tôi không thấy vợ cậu đâu cả.
- Sao lại không thấy? – Lục Hoài Nam đứng bật dậy, hỏi với giọng sốt sắng.
- Ban nãy cổ còn ở đây mà. Cậu về liền đi.
- Tôi về ngay.
Lục Hoài Nam vớ lấy chiếc áo khoác, lập tức lái xe về nhà.
Dì Trần bên này tay cầm điện thoại run lẩy bẩy, vừa lo vừa sợ. Bà lo cô đi lạc, bị kẻ xấu bắt đi, và cũng sợ bị cậu chủ trách tội.
Khoảng hơn năm phút sau, Lục Hoài Nam đã dừng xe trước cổng nhà.
- Dì Trần, có chuyện gì thế?
- Cậu chủ, tôi xin lỗi. Ban nãy tôi nấu cơm trong bếp, cô Châu bảo ra vườn chơi. Nhưng lúc tôi quay ra thì không thấy cổ đâu cả. Sau đó thì tôi liền gọi cho cậu đấy ạ.
Người đàn ông đã dâng lên nỗi sợ tự lúc nào nhưng vẫn gượng mình an ủi bà.
- Dì bình tĩnh, giờ dì ở đi quanh xóm xem cô ấy có đang quanh đây không. Tôi sẽ lái xe đi tìm xa hơn một chút.
- Vâng, cậu đi cẩn thận.
Rồi hai người tức khắc chia nhau đi tìm.
Lục Hoài Nam lái xe quanh mấy con phố mà hai người từng lui tới. Anh đi rất chậm, quan sát từng con hẻm nhỏ, hỏi từng người một. Vì anh sợ, mình sẽ vụt qua cô lúc nào không hay.
Nỗi sợ này giống như ngày cô bị đau dạ dày cấp tính vậy.
Anh sợ cô đi lạc rồi đang ngồi khóc ở góc tường nào đó.
Anh sợ cô bị kẻ xấu dụ dỗ rồi bắt đi mất.
Càng sợ sẽ xảy ra chuyện xấu ngoài ý muốn.
Lục Hoài Nam đã lỡ say đắm cô công chúa của anh rồi, anh không muốn mất cô.
Bà nội ơi, xin bà hãy cho cháu biết, cô nhóc của cháu đang ở đâu có được không?
Giữa cái lạnh cao điểm của mùa đông, ruột gan người đàn ông đang cuồn cuộn, nóng như lửa đốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.