Chương 3: Thì ra quái vật là người tốt
Jin Ruan
13/01/2023
Nhận được câu trả lời mà ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, mặt Lục Hoài Nam đen như đít nồi. Cô gái này có phải đang giả điên không.
- Tôi không có thời gian đùa giỡn với cô. Tôi hỏi lại, cô là ai?
- Mẹ nói cháu là công chúa mà.
Châu Thanh vừa mếu máo vừa nỉ non giải thích, mẹ nuôi nói cô là công chúa của mẹ, cô không nói dối. Chú này hung dữ quá, trông như quái vật trong truyện cổ tích vậy. Đúng! Chú ta chắc chắn là quái vật, nhìn da chú ta đen chưa kìa, nếu không phải quái vật thì sao da chú ta khác cô như vậy chứ.
Lục Hoài Nam chỉ đành bất lực gọi bác sĩ, dù sao cô ta cũng là bệnh nhân, vẫn là nên gọi bác sĩ.
Không lâu sau đó, bác sĩ cùng y tá đến làm kiểm tra tổng quát cho Châu Thanh. Qua kết quả kiểm tra, cơ thể cô không còn gì đáng ngại, chỉ là vết thương ở đầu làm ảnh hưởng đến não bộ, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Câu chuyện tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết đang xảy ra với Châu Thanh, thân hình 24 tuổi nhưng nhận thức lại là đứa trẻ 7 tuổi.
Sau khi nghe chuẩn đoán của bác sĩ, Lục Hoài Nam đại khái cũng nắm được tình hình. Chính anh thật sự cũng không tin chuyện này lại xảy ra, hình như ba anh em nhà anh vừa vô tình rước của nợ vào người rồi.
Đang còn suy nghĩ nên làm gì với cô gái lạ kia thì điện thoại Lục Hoài Nam rung lên, là mẹ anh, Lục phu nhân.
- Alo mẹ, con nghe đây.
- Con trai, sang bên đó chơi có nhìn trúng được cô gái nào không con? Mẹ không có yêu cầu gì cả, chỉ cần con yêu là được. Già rồi đừng kén cá chọn canh quá con nhé.
“Già rồi” là cụm từ mẹ anh thường xuyên nhắc đến mỗi khi giục anh tìm vợ. Lục Hoài Nam thật không biết nói gì hơn. Mẹ anh lúc nào cũng nhắc nhở phải tìm cho bà một cô con dâu, nhưng ép mỡ ép dầu ai nỡ ép duyên. Tình yêu là định mệnh, đã là định mệnh thì ông trời đã sắp xếp ổn thỏa, muốn cầu không được muốn tránh cũng chẳng xong. Vì vậy nên Lục Hoài Nam đành phó mặc sự đời, chuyên tâm vào công việc. Anh chỉ mới 31 tuổi chứ nhiêu, còn mạnh khỏe, còn đẹp trai chán.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng bà Lục luôn tìm đủ phương thức mai mối cho cậu con trai cả nhà bà, Lục Hoài Nam thực sự không thích xem mắt, anh không thích gò bó, không thích bị người khác kiểm soát.
Anh vẫn yên lặng nghe bà Lục dạy dỗ, chợt liếc nhìn cô gái đang tròn mắt nhìn mình, Lục Hoài Nam có một ý tưởng.
- Mẹ, con có bạn gái rồi, mẹ đừng giục con nữa.
Bà Lục bất ngờ nhìn cậu con trai qua màn hình điện thoại đầy nghi vấn:
- Thật không? Trừ phi nhìn thấy người thì mẹ sẽ tin con.
Nghe bà Lục nói vậy, Lục Hoài Nam lập tức mở camera sau cho mẹ anh kiểm chứng. Hình ảnh cô gái ngơ ngác đang tựa lưng vào giường bệnh với dải băng trắng quấn trên đầu lọt vào mắt bà.
Lục Hoài Nam nhìn cô gái rồi vẫy vẫy tay: “Cười một cái xem”.
Châu Thanh cũng chẳng hiểu chuyện gì, chú này dữ lắm, cô nên làm theo, nếu không sẽ bị ăn thịt mất. Cũng vì cái suy nghĩ đó nên cô mới vẫy tay lại và cười một cách gượng ép.
Bà Lục rất hài lòng, nhưng lại quay sang trách con trai:
- Sao con bé lại ở bệnh viện thế? Có phải bị con ngược đãi không?
Lục Hoài Nam bất ngờ với suy nghĩ của mẹ, vội vàng thanh minh:
- Sự cố thôi mẹ. Mẹ à, con là con trai mẹ, không phải cầm thú.
Thằng bé nói cũng đúng, tuy rằng từ nhỏ con trai bà có chút ương ngạnh, nhưng không đến nỗi.
- Vậy mẹ tin con. Con chăm sóc con bé cẩn thận, lúc nào dẫn về ra mắt ba mẹ nhé.
Nói rồi bà Lục cúp máy. Lục Hoài Nam chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Sao mẹ có thể nghĩ xấu về con trai mẹ như vậy chứ.
Anh đi lại giường bệnh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Châu Thanh cũng vô thức quay sang phía anh. Mặt đối mặt, rất giống như đứa trẻ bị người lớn hỏi tội.
- Cô không nhớ gì nữa à?
Châu Thanh gật đầu. Ban nãy bác sĩ nói cô không nhớ, thì chắc là không nhớ. Lục Hoài Nam lại hỏi:
- Vậy có nhớ tên mình không?
Châu Thanh lại gật đầu, anh thấy có gì đó không đúng.
- Mở miệng nói chuyện. Cô tên gì?
Lúc này Châu Thanh mới dám mở miệng nói chuyện. Còn không phải ban nãy chú này hung dữ lắm sao, hại cô không dám nói chuyện, sợ nói sai sẽ bị chú ăn mắng mất.
- Cháu tên Châu Thanh.
- Châu Thanh? Ừm, chờ đã, sao lại xưng là cháu? – Anh cảm thấy cách xứng hô có gì đó kì kì, anh già đến thế sao?
- Vậy phải xưng thế nào ạ? – Châu Thanh ngây ngô hỏi lại.
- Trông cô cũng trạc tuổi em gái tôi. Xưng là em đi.
Logic của Lục Hoài Nam thật đáng nể phục, Châu Thanh cũng gật gù nghe theo.
- Vậy cô muốn làm vợ tôi không? – Lục Hoài Nam mặt dày hỏi
- Không muốn.
- Tại sao?
- Chú là quái vật. Cháu là..à không, em là công chúa. Chúng ta không thể ở bên nhau được đâu.
Anh thật không ngờ cô nhóc này lại có suy nghĩ như vậy. Cũng đúng thôi, nhận thức của cô bây giờ là của đứa trẻ 7 tuổi. Tầm tuổi này thì đầu óc chỉ toàn công chúa hoàng tử cũng không có gì lạ.
- Tại sao tôi lại là quái vật? Ai quy định quái vật
không được cưới công chúa?
- Chú hung dữ như vậy chắc chắn hợp làm quái vật, truyện cổ tích đều kể như vậy mà, công chúa phải lấy hoàng tử chứ.
- Châu Thanh, thích nghe kể chuyện đúng không?
Nghe đến kể chuyện, mắt cô sáng lên như mèo thấy mỡ, gật liên hồi.
- Tôi kể cho cô nghe một bí mật nhé. Thật ra quái vật là người tốt, còn hoàng tử thật ra là người xấu.
- Chú nói dối – Cô ngay lập tức phản đối ý kiến của anh.
- Vậy cô nói xem tại sao chuyện cổ tích không viết tiếp câu chuyện của hoàng tử và công chúa sau khi họ cưới nhau?
- Không biết ạ. – Nghe anh hỏi vậy, cô thật sự cũng rất hiếu kì.
- Quái vật biết hoàng tử là người xấu nên mới ngăn cản công chúa, hoàng tử biết vậy nên giết quái vật, ăn thịt luôn công chúa, vì vậy nên không còn chuyện để kể nữa. Hiểu chưa?
Nghe Lục Hoài Nam kể hình như cũng có lí, hoàng tử giết quái vật, ăn thịt cả công chúa, quá tàn nhẫn rồi. Nói không chừng, hoàng tử giết luôn người kể chuyện rồi cũng nên, vì vậy nên mới không có phần sau nữa. Nghĩ đến câu chuyện đáng sợ ấy, Châu Thanh khẽ rùng mình, tròng mắt quay sang hỏi:
- Vậy nếu em lấy chú, chú có bảo vệ em giống như quái vật bảo vệ công chúa không?
- Tất nhiên rồi.
- Vậy thì em sẽ làm vợ chú.
Châu Thanh nghĩ bụng, bỗng nhiên có một quái vật đến bảo vệ mình khỏi tên hoàng tử độc ác, vậy là cô có thể bình an rồi, cô hời to rồi. Cô vừa nghĩ vừa ngây ngốc cười mà chẳng để ý rằng có con cáo già nào đó đang rất hài lòng với câu trả lời của cô. Phi vụ lừa con nít không ngờ lại thành công mĩ mãn như vậy.
- Tôi không có thời gian đùa giỡn với cô. Tôi hỏi lại, cô là ai?
- Mẹ nói cháu là công chúa mà.
Châu Thanh vừa mếu máo vừa nỉ non giải thích, mẹ nuôi nói cô là công chúa của mẹ, cô không nói dối. Chú này hung dữ quá, trông như quái vật trong truyện cổ tích vậy. Đúng! Chú ta chắc chắn là quái vật, nhìn da chú ta đen chưa kìa, nếu không phải quái vật thì sao da chú ta khác cô như vậy chứ.
Lục Hoài Nam chỉ đành bất lực gọi bác sĩ, dù sao cô ta cũng là bệnh nhân, vẫn là nên gọi bác sĩ.
Không lâu sau đó, bác sĩ cùng y tá đến làm kiểm tra tổng quát cho Châu Thanh. Qua kết quả kiểm tra, cơ thể cô không còn gì đáng ngại, chỉ là vết thương ở đầu làm ảnh hưởng đến não bộ, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Câu chuyện tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết đang xảy ra với Châu Thanh, thân hình 24 tuổi nhưng nhận thức lại là đứa trẻ 7 tuổi.
Sau khi nghe chuẩn đoán của bác sĩ, Lục Hoài Nam đại khái cũng nắm được tình hình. Chính anh thật sự cũng không tin chuyện này lại xảy ra, hình như ba anh em nhà anh vừa vô tình rước của nợ vào người rồi.
Đang còn suy nghĩ nên làm gì với cô gái lạ kia thì điện thoại Lục Hoài Nam rung lên, là mẹ anh, Lục phu nhân.
- Alo mẹ, con nghe đây.
- Con trai, sang bên đó chơi có nhìn trúng được cô gái nào không con? Mẹ không có yêu cầu gì cả, chỉ cần con yêu là được. Già rồi đừng kén cá chọn canh quá con nhé.
“Già rồi” là cụm từ mẹ anh thường xuyên nhắc đến mỗi khi giục anh tìm vợ. Lục Hoài Nam thật không biết nói gì hơn. Mẹ anh lúc nào cũng nhắc nhở phải tìm cho bà một cô con dâu, nhưng ép mỡ ép dầu ai nỡ ép duyên. Tình yêu là định mệnh, đã là định mệnh thì ông trời đã sắp xếp ổn thỏa, muốn cầu không được muốn tránh cũng chẳng xong. Vì vậy nên Lục Hoài Nam đành phó mặc sự đời, chuyên tâm vào công việc. Anh chỉ mới 31 tuổi chứ nhiêu, còn mạnh khỏe, còn đẹp trai chán.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng bà Lục luôn tìm đủ phương thức mai mối cho cậu con trai cả nhà bà, Lục Hoài Nam thực sự không thích xem mắt, anh không thích gò bó, không thích bị người khác kiểm soát.
Anh vẫn yên lặng nghe bà Lục dạy dỗ, chợt liếc nhìn cô gái đang tròn mắt nhìn mình, Lục Hoài Nam có một ý tưởng.
- Mẹ, con có bạn gái rồi, mẹ đừng giục con nữa.
Bà Lục bất ngờ nhìn cậu con trai qua màn hình điện thoại đầy nghi vấn:
- Thật không? Trừ phi nhìn thấy người thì mẹ sẽ tin con.
Nghe bà Lục nói vậy, Lục Hoài Nam lập tức mở camera sau cho mẹ anh kiểm chứng. Hình ảnh cô gái ngơ ngác đang tựa lưng vào giường bệnh với dải băng trắng quấn trên đầu lọt vào mắt bà.
Lục Hoài Nam nhìn cô gái rồi vẫy vẫy tay: “Cười một cái xem”.
Châu Thanh cũng chẳng hiểu chuyện gì, chú này dữ lắm, cô nên làm theo, nếu không sẽ bị ăn thịt mất. Cũng vì cái suy nghĩ đó nên cô mới vẫy tay lại và cười một cách gượng ép.
Bà Lục rất hài lòng, nhưng lại quay sang trách con trai:
- Sao con bé lại ở bệnh viện thế? Có phải bị con ngược đãi không?
Lục Hoài Nam bất ngờ với suy nghĩ của mẹ, vội vàng thanh minh:
- Sự cố thôi mẹ. Mẹ à, con là con trai mẹ, không phải cầm thú.
Thằng bé nói cũng đúng, tuy rằng từ nhỏ con trai bà có chút ương ngạnh, nhưng không đến nỗi.
- Vậy mẹ tin con. Con chăm sóc con bé cẩn thận, lúc nào dẫn về ra mắt ba mẹ nhé.
Nói rồi bà Lục cúp máy. Lục Hoài Nam chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Sao mẹ có thể nghĩ xấu về con trai mẹ như vậy chứ.
Anh đi lại giường bệnh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Châu Thanh cũng vô thức quay sang phía anh. Mặt đối mặt, rất giống như đứa trẻ bị người lớn hỏi tội.
- Cô không nhớ gì nữa à?
Châu Thanh gật đầu. Ban nãy bác sĩ nói cô không nhớ, thì chắc là không nhớ. Lục Hoài Nam lại hỏi:
- Vậy có nhớ tên mình không?
Châu Thanh lại gật đầu, anh thấy có gì đó không đúng.
- Mở miệng nói chuyện. Cô tên gì?
Lúc này Châu Thanh mới dám mở miệng nói chuyện. Còn không phải ban nãy chú này hung dữ lắm sao, hại cô không dám nói chuyện, sợ nói sai sẽ bị chú ăn mắng mất.
- Cháu tên Châu Thanh.
- Châu Thanh? Ừm, chờ đã, sao lại xưng là cháu? – Anh cảm thấy cách xứng hô có gì đó kì kì, anh già đến thế sao?
- Vậy phải xưng thế nào ạ? – Châu Thanh ngây ngô hỏi lại.
- Trông cô cũng trạc tuổi em gái tôi. Xưng là em đi.
Logic của Lục Hoài Nam thật đáng nể phục, Châu Thanh cũng gật gù nghe theo.
- Vậy cô muốn làm vợ tôi không? – Lục Hoài Nam mặt dày hỏi
- Không muốn.
- Tại sao?
- Chú là quái vật. Cháu là..à không, em là công chúa. Chúng ta không thể ở bên nhau được đâu.
Anh thật không ngờ cô nhóc này lại có suy nghĩ như vậy. Cũng đúng thôi, nhận thức của cô bây giờ là của đứa trẻ 7 tuổi. Tầm tuổi này thì đầu óc chỉ toàn công chúa hoàng tử cũng không có gì lạ.
- Tại sao tôi lại là quái vật? Ai quy định quái vật
không được cưới công chúa?
- Chú hung dữ như vậy chắc chắn hợp làm quái vật, truyện cổ tích đều kể như vậy mà, công chúa phải lấy hoàng tử chứ.
- Châu Thanh, thích nghe kể chuyện đúng không?
Nghe đến kể chuyện, mắt cô sáng lên như mèo thấy mỡ, gật liên hồi.
- Tôi kể cho cô nghe một bí mật nhé. Thật ra quái vật là người tốt, còn hoàng tử thật ra là người xấu.
- Chú nói dối – Cô ngay lập tức phản đối ý kiến của anh.
- Vậy cô nói xem tại sao chuyện cổ tích không viết tiếp câu chuyện của hoàng tử và công chúa sau khi họ cưới nhau?
- Không biết ạ. – Nghe anh hỏi vậy, cô thật sự cũng rất hiếu kì.
- Quái vật biết hoàng tử là người xấu nên mới ngăn cản công chúa, hoàng tử biết vậy nên giết quái vật, ăn thịt luôn công chúa, vì vậy nên không còn chuyện để kể nữa. Hiểu chưa?
Nghe Lục Hoài Nam kể hình như cũng có lí, hoàng tử giết quái vật, ăn thịt cả công chúa, quá tàn nhẫn rồi. Nói không chừng, hoàng tử giết luôn người kể chuyện rồi cũng nên, vì vậy nên mới không có phần sau nữa. Nghĩ đến câu chuyện đáng sợ ấy, Châu Thanh khẽ rùng mình, tròng mắt quay sang hỏi:
- Vậy nếu em lấy chú, chú có bảo vệ em giống như quái vật bảo vệ công chúa không?
- Tất nhiên rồi.
- Vậy thì em sẽ làm vợ chú.
Châu Thanh nghĩ bụng, bỗng nhiên có một quái vật đến bảo vệ mình khỏi tên hoàng tử độc ác, vậy là cô có thể bình an rồi, cô hời to rồi. Cô vừa nghĩ vừa ngây ngốc cười mà chẳng để ý rằng có con cáo già nào đó đang rất hài lòng với câu trả lời của cô. Phi vụ lừa con nít không ngờ lại thành công mĩ mãn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.