Chương 67
Cốt sinh mê
16/11/2017
Trung Dũng hầu phu nhân cũng trải qua mưa gió, thấy Lâm Cẩm Nghi làm vẻ
tiểu nữ nhi như vậy, sao còn không rõ. Trong lòng bà rùng mình, quay đầu nhìn Tô thị.
Tô thị không nói, chỉ gật gật đầu, ý tứ là bà cũng không nghĩ sai.
Trung Dũng hầu phu nhân cũng cố không tức giận với Trung Dũng hầu, chỉ bất giác khẽ thở dài: "Nghiệt duyên a, nghiệt duyên..." Đến cùng cũng không nói gì khác, cháu gái đã nguyện ý, cọc hôn sự này cũng không phải không có chỗ nào đúng.
Nhưng bà nghĩ không rõ là, ngoại tôn nữ lúc đó mê luyến Tiêu Tiềm, chết sống đều phải gả cho hắn, tựa như mê muội. Thế nào đến cháu gái này, nàng cũng có ý với Tiêu Tiềm... Chẳng lẽ Tiêu Tiềm có cổ thuật gì?
Trung Dũng hầu sắc mặt cũng hòa dịu vài phần, nói: "Tiểu A Cẩm chúng ta đã nguyện ý, chúng ta tốt nhất chuẩn bị hôn lễ đi. Đúng rồi, ta còn có tin tức tốt chưa nói với các ngươi, hôm nay trong khánh công yến, thánh thượng ban thưởng ân điển, nhà chúng ta sau này ba đời tập tước đều không bị giáng."
Dựa theo quy chế Đại Diệu triều, ngoại trừ quốc công, hầu tước đệ tử khác nếu không có cống hiến đặc biệt, tập tước đều phải giáng chức. Giống thế tử Lâm Ngọc Trạch của Trung Dũng hầu phủ vậy, văn bất thành võ không phải, giáng chức tập tước cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền. Nay ân điển này ban xuống, chẳng khác nào cho Trung Dũng hầu phủ ba đời vinh quang.
Nghe tin tức tốt, trên mặt Lâm Ngọc Trạch không có dáng vẻ hớn hở. hắn biết mình không bản sự, sau này trọng trách Trung Dũng hầu phủ rơi xuống vai mình, sợ là toàn gia ngày sau kèm ngày nay. Trước mắt một khối đại thạch đè trong lòng hắn nhiều năm cuối cùng được chuyển đi. Nhưng mà ánh mắt hắn nhìn sang, nương hắn và Tô thị sắc mặt vẫn rất khó coi, cũng không thể biểu hiện ra cao hứng.
Trung Dũng hầu phu nhân cứng rắn nói: "Là tin tức tốt." Nhưng tươi cười cũng không xả ra được.
Đây là Trung Dũng hầu dùng mệnh đổi ân điển, lão thê lại phản ứng như vậy, Trung Dũng hầu nhất thời cũng có chút phẫn nộ.
Trong phòng lại lạnh xuống, Lâm Cẩm Nghi đứng dậy cười nói với Trung Dũng hầu,: "A Cẩm chúc mừng tổ phụ, đây thật đúng là tin tức tốt bằng trời."
Trung Dũng hầu trấn an gật gật đầu, "Có tiểu A Cẩm chúng ta biết chuyện."
Trung Dũng hầu phu nhân vẫn cứ lạnh mặt, Trung Dũng hầu muốn nói với bà vài câu riêng tư xin bồi tội, lại không thuận tiện nói trước mặt bọn tiểu bối, Lâm Ngọc Trạch và Tô thị mọi người đều có nhãn lực cáo lui, tự trở về viện mình.
Trở lại Cẩm Tú Uyển, Lâm Cẩm Nghi rốt cục không cần ngụy trang, trên mặt ý cười cũng lui xuống.
Thải Ca luôn đi theo nàng, thấy nàng trước mặt sau lưng phản ứng khác thường, liền hỏi dò: "cô nương mới vừa rồi không phải vô cùng cao hứng sao? Thế nào bây giờ lại tựa hồ có tâm sự."
Rất nhiều lời Lâm Cẩm Nghi không tiện nói cùng Thiên Ti, sợ nàng nói với Tô thị, bên người chỉ có Thải Ca có thể nói lời trong lòng. Nàng cho những người khác đi xuống, thản nhiên nói: "Ta cho tới bây giờ chưa từng thật sự cao hứng. Nhưng ta không làm ra bộ dáng đó, tổ mẫu sợ là càng khó chịu với tổ phụ, cha mẹ cũng không thể sinh ra hiềm khích với tổ phụ... Nhà chúng ta luôn hòa hợp với nhau, hòa thuận vui vẻ này, ta sao nhẫn tâm làm cho bọn họ vì một mình ta, từ đây không sống yên được?"
Thải Ca đau lòng nói: "thật ủy khuất cô nương. Nhưng cô nương, ngài nếu không đồng ý, vì sao không nói với hầu gia mọi người? Bọn họ còn có thể nghĩ biện pháp..."
"Thánh chỉ đã hạ, đối phương là Trấn Nam vương có được đế tâm, có ân cứu mạng với tổ phụ, chúng ta còn có đường sống mà đổi ý?"
Thải Ca lắp bắp nói không ra lời. Dù nàng làm nha hoàn cũng minh bạch, kết cục đã định.
"Được rồi, ta không sao." Lâm Cẩm Nghi thấy Thải Ca đau lòng không chịu được, nói: "Gả cho ai mà không gả đâu? Nương lúc trước muốn gả ta vào Gia Định hầu phủ, ta và Tống Diễn Hi tổng cộng mới gặp hai lần, hiểu biết về hắn còn không bằng Trấn Nam vương đâu."
Nàng tự khoe vẫn là hiểu biết nhiều về Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm không phải người khó ở chung, tuy rằng tâm ý của hắn luôn khó dò, nhưng sau này nàng gả vào Trấn Nam vương phủ, hẳn là sẽ không khó chịu. Ngược lại Gia Định hầu phủ càng tràn ngập nhiều chuyện không biết.
Như vậy tự mình an ủi một phen, trong lòng nàng cũng dễ chịu không ít.
*****
Lúc này trong Gia Định hầu phủ, Gia Định hầu, Gia Định hầu phu nhân và ba con trai cùng nhau ngồi nói chuyện.
Biết tình huống trong cung rồi, Gia Định hầu phu nhân không thể không oán trách Gia Định hầu: "Ông nói xem, ông vào cung dự khánh công yến, đem tức phụ đã định cho lão tam chúng ta cũng bồi theo!"
Gia Định hầu không hờn giận nhìn bà một cái, nói: "Bà làm nữ nhân trong nhà biết cái gì? Lúc đó tình huống như vậy ta có thể nói gì? Trấn Nam vương đối với ta có ân. Đó là ý tứ thánh thượng, nghịch ý hắn, hầu phủ chúng ta có thể có ưu việt gì?"
Gia Định hầu lần này phong thưởng cũng là trong vòng ba đời không bị tập tước giáng chức. Tất cả mọi người minh bạch ý nghĩa là gì, so sánh lại, mất một cửa hôn sự chưa định thân của Tống Diễn Hi, cũng không tính cái gì.
Đại công tử Tống Diễn Thanh cũng mở miệng khuyên nhủ: "Nương, cha nói có đạo lý. Đại trượng phu lo gì không có vợ, tam đệ nhân phẩm bộ dạng như vậy, ngài còn lo hắn không có cửa hôn nhân tốt?"
Gia Định hầu phu nhân nhìn Tống Diễn Hi một cái, Tống Diễn Hi luôn cúi đầu không nói, trong nhà ba con trai, con trai này tiền đồ được xem trọng nhất, Gia Định hầu phu nhân đương nhiên không lo hắn tìm không ra nàng dâu, nhưng vẫn tiếc hận nói: "Cẩm Nghi cô nương kia ta nhìn lâu như vậy, không có chỗ nào ta không vừa lòng, ai, cũng là hai hài tử không có duyên phận đi..."
Thánh chỉ đã hạ, Gia Định hầu phu nhân trong lòng không đồng ý, cũng chỉ đành tiếp nhận sự thật.
Toàn gia cùng nhau nói vài lời, Tống Diên Thanh, Tống Diễn Minh cùng Tống Diễn Hi đều lui ra ngoài.
Tống Diễn Hi toàn bộ quá trình một câu không nói, ngược lại giống người không thèm đếm xỉa.
Tống diên Thanh so với hắn lớn hơn rất nhiều, không nhìn ra cái gì không thích hợp, sau khi rời khỏi đây lại tiếp tục về đi xử lý công vụ.
Nhị công tử Tống Diễn Minh cùng với Tống Diễn Hi tuổi tương đương, ở cùng nhau nhiều nhất, hiểu biết nhau cũng nhiều.
Tống Diễn Minh nhìn ra hắn không thích hợp, ôm lấy vai hắn trấn an nói: "Việc đã đến nước này, trong lòng ngươi khó chịu cũng vu sự vô bổ. khôngbằng thấy rõ, như đại ca nói, đại trượng phu lo gì không có vợ. Mất cửa hôn nhân này, sau này còn có chỗ tốt hơn đang chờ ngươi."
Tống Diên Thanh và Tống Diễn Minh đều thành hôn đã lâu, hai người thê tử đều là lệnh cha mẹ, lời mai mối, trước khi thành hôn cũng gặp mặt thê tử của mình một lần, thành hôn rồi coi như cũng hòa thuận mĩ mãn.
Tống Diễn Hi từng cũng cảm thấy việc hôn nhân như vậy cũng rất tốt, nhưng đến lúc ở núi Lạc Thanh gặp Lâm Cẩm Nghi, sau này lại nàng chính là nương cho hắn làm tức phụ tương lai... Lúc đó may mắn mừng thầm, hắn hiện tại khó có thể quên.
Mới hai ngày trước, nương hắn còn nói, việc hôn nhân của hắn và Lâm Cẩm Nghi sắp định rồi, bảo hắn thu hồi tâm chuẩn bị đi qua.
Lúc đó hắn trở về hưng phấn một đêm không ngủ.
Cũng không đến một buổi sáng, nàng đã là danh hoa có chủ, phải gả cho người kia.
hắn đến bây giờ còn có chút không thể chấp nhận, chỉ cảm thấy mình có giấc mộng hoang đường.
Tống Diễn Hi vô tâm ứng đối hai câu, nói mình muốn yên lặng một chút, tạm biệt cùng Tống Diễn minh, trở về viện mình.
Trong viện gã sai vặt và thư đồng thấy hắn thất hồn lạc phách trở về, đều thập phần có nhãn lực không tiến lên quấy rầy.
Tống Diễn Hi đần độn ngồi trước bàn học, cầm lấy sách lúc trước đọc một nửa, cứ nhìn mãi đến mặt trời lặn, cũng không xem vào một câu.
Sắc trời tối dần, thư đồng thấy hắn vẫn cứ ngồi yên trước bàn học, khinh thủ khinh cước vào nhà châm một loạt nến, miệng khuyên nhủ: "Công tử đọc sách cũng phải cẩn thận mắt mình, cẩn thận đừng để hỏng mắti."
Ánh nến được châm lên, trong phòng sáng ngời.
Thư đồng thấy Tống Diễn Hi không lên tiếng trả lời, liền đánh bạo ngẩng đầu nhìn một cái, lại phát hiện công tử nhà hắn không biết thế nào xem sách đến đỏ hốc mắt...
******
Nếu gần đây tâm tình tốt nhất, đương nhiên chính là Tiêu Tiềm.
Từ lúc hắn ở khánh công yến trong cung trở về, bước đi so với trước nhẹ nhàng không ít.
Lúc này hắn trọng thương vẫn chưa khỏi hẳn, ngày ngày đều phải dùng thuốc uống và bôi thuốc trị thương.
Vương Đồng phụ trách đổi thuốc cho hắn, mỗi lần cởi bỏ băng vải, nhìn miệng vết thương ghê người kia, hắn đều thập phần không đành lòng, đồng thời còn có chút không yên. Vương gia nhà hắn luôn luôn lấy một thân võ nghệ xuất chúng làm vinh dự, ngự y lại nói lần này hắn bị thương hiểm yếu, không có một năm tái tĩnh dưỡng là không thể động võ... Bởi vậy vương gia nhà hắn tâm tình luôn không được tốt, cơ hồ có thể nói là từ hỉ giận không hiện ra sắc mặt, biến thành hỉ nộ vô thường.
Nhưng đã nhiều ngày, lúc đổi thuốc, vương gia nhà hắn phối hợp thần kỳ, đôi khi hắn hơi chậm một khắc, còn phái người đến thúc giục. Lúc hắn đổi thuốc, còn nghe vương gia hỏi ngự y có biện pháp nào hết khả năng khiến cho nhanh khỏi hẳn, bộ dáng kia lòng như lửa đốt, đừng nói cái khác...
Bất quá liên tưởng tới vương gia nhà hắn âm thầm bày bố chuyện thánh chỉ tứ hôn, Vương Đồng cũng đoán được một ít.
Nhưng hắn vẫn có chút không rõ, vương gia nhà hắn cũng không phải lần đầu thành hôn, lúc này đáng giá như vậy sao.
Đương nhiên trong phủ Trấn Nam vương, sờ không rõ tâm ý Tiêu Tiềm cũng không chỉ có một Vương Đồng.
Nhụy Hương nhiều ngày phụng mệnh Tiêu Tiềm, một lần nữa bố trí tầng Hương Uyển. Hạ nhân Tầng Hương Uyển đều biết trong vương phủ sắp nghênh đón nữ chủ nhân khác, nhất thời thập phần không yên. Các nàng đều là người cũ hầu hạ nguyên phi đã mất, nếu tân vương phi không dễ sống chung, các nàng đương nhiên cũng không dễ chịu.
Nhụy Hương là người kín miệng, mặc cho các nàng hỏi thăm thế nào, nàng chỉ đáp không biết, chỉ nói bất luận tân vương phi tính tình như thế nào, các nàng chỉ để ý làm tốt bổn phận của mình là được.
Kỳ thật cũng không phải nàng một chút gió cũng không chịu hở, thật sự là nàng và Lâm Cẩm Nghi cũng chỉ có duyên vài lần, hiểu biết rất ít.
Tất cả hạ nhân đều đánh trống trong lòng, nàng làm sao không thế? Chỉ ngóng trông tân vương phi kia có thể thanh tỉnh xử lý công việc, vạn khôngcần giống như vương phi trước, cho vương gia bọn hắn thêm phiền toái...
Tác giả có chuyện muốn nói: chương sau thành thân ~~~
Tô thị không nói, chỉ gật gật đầu, ý tứ là bà cũng không nghĩ sai.
Trung Dũng hầu phu nhân cũng cố không tức giận với Trung Dũng hầu, chỉ bất giác khẽ thở dài: "Nghiệt duyên a, nghiệt duyên..." Đến cùng cũng không nói gì khác, cháu gái đã nguyện ý, cọc hôn sự này cũng không phải không có chỗ nào đúng.
Nhưng bà nghĩ không rõ là, ngoại tôn nữ lúc đó mê luyến Tiêu Tiềm, chết sống đều phải gả cho hắn, tựa như mê muội. Thế nào đến cháu gái này, nàng cũng có ý với Tiêu Tiềm... Chẳng lẽ Tiêu Tiềm có cổ thuật gì?
Trung Dũng hầu sắc mặt cũng hòa dịu vài phần, nói: "Tiểu A Cẩm chúng ta đã nguyện ý, chúng ta tốt nhất chuẩn bị hôn lễ đi. Đúng rồi, ta còn có tin tức tốt chưa nói với các ngươi, hôm nay trong khánh công yến, thánh thượng ban thưởng ân điển, nhà chúng ta sau này ba đời tập tước đều không bị giáng."
Dựa theo quy chế Đại Diệu triều, ngoại trừ quốc công, hầu tước đệ tử khác nếu không có cống hiến đặc biệt, tập tước đều phải giáng chức. Giống thế tử Lâm Ngọc Trạch của Trung Dũng hầu phủ vậy, văn bất thành võ không phải, giáng chức tập tước cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền. Nay ân điển này ban xuống, chẳng khác nào cho Trung Dũng hầu phủ ba đời vinh quang.
Nghe tin tức tốt, trên mặt Lâm Ngọc Trạch không có dáng vẻ hớn hở. hắn biết mình không bản sự, sau này trọng trách Trung Dũng hầu phủ rơi xuống vai mình, sợ là toàn gia ngày sau kèm ngày nay. Trước mắt một khối đại thạch đè trong lòng hắn nhiều năm cuối cùng được chuyển đi. Nhưng mà ánh mắt hắn nhìn sang, nương hắn và Tô thị sắc mặt vẫn rất khó coi, cũng không thể biểu hiện ra cao hứng.
Trung Dũng hầu phu nhân cứng rắn nói: "Là tin tức tốt." Nhưng tươi cười cũng không xả ra được.
Đây là Trung Dũng hầu dùng mệnh đổi ân điển, lão thê lại phản ứng như vậy, Trung Dũng hầu nhất thời cũng có chút phẫn nộ.
Trong phòng lại lạnh xuống, Lâm Cẩm Nghi đứng dậy cười nói với Trung Dũng hầu,: "A Cẩm chúc mừng tổ phụ, đây thật đúng là tin tức tốt bằng trời."
Trung Dũng hầu trấn an gật gật đầu, "Có tiểu A Cẩm chúng ta biết chuyện."
Trung Dũng hầu phu nhân vẫn cứ lạnh mặt, Trung Dũng hầu muốn nói với bà vài câu riêng tư xin bồi tội, lại không thuận tiện nói trước mặt bọn tiểu bối, Lâm Ngọc Trạch và Tô thị mọi người đều có nhãn lực cáo lui, tự trở về viện mình.
Trở lại Cẩm Tú Uyển, Lâm Cẩm Nghi rốt cục không cần ngụy trang, trên mặt ý cười cũng lui xuống.
Thải Ca luôn đi theo nàng, thấy nàng trước mặt sau lưng phản ứng khác thường, liền hỏi dò: "cô nương mới vừa rồi không phải vô cùng cao hứng sao? Thế nào bây giờ lại tựa hồ có tâm sự."
Rất nhiều lời Lâm Cẩm Nghi không tiện nói cùng Thiên Ti, sợ nàng nói với Tô thị, bên người chỉ có Thải Ca có thể nói lời trong lòng. Nàng cho những người khác đi xuống, thản nhiên nói: "Ta cho tới bây giờ chưa từng thật sự cao hứng. Nhưng ta không làm ra bộ dáng đó, tổ mẫu sợ là càng khó chịu với tổ phụ, cha mẹ cũng không thể sinh ra hiềm khích với tổ phụ... Nhà chúng ta luôn hòa hợp với nhau, hòa thuận vui vẻ này, ta sao nhẫn tâm làm cho bọn họ vì một mình ta, từ đây không sống yên được?"
Thải Ca đau lòng nói: "thật ủy khuất cô nương. Nhưng cô nương, ngài nếu không đồng ý, vì sao không nói với hầu gia mọi người? Bọn họ còn có thể nghĩ biện pháp..."
"Thánh chỉ đã hạ, đối phương là Trấn Nam vương có được đế tâm, có ân cứu mạng với tổ phụ, chúng ta còn có đường sống mà đổi ý?"
Thải Ca lắp bắp nói không ra lời. Dù nàng làm nha hoàn cũng minh bạch, kết cục đã định.
"Được rồi, ta không sao." Lâm Cẩm Nghi thấy Thải Ca đau lòng không chịu được, nói: "Gả cho ai mà không gả đâu? Nương lúc trước muốn gả ta vào Gia Định hầu phủ, ta và Tống Diễn Hi tổng cộng mới gặp hai lần, hiểu biết về hắn còn không bằng Trấn Nam vương đâu."
Nàng tự khoe vẫn là hiểu biết nhiều về Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm không phải người khó ở chung, tuy rằng tâm ý của hắn luôn khó dò, nhưng sau này nàng gả vào Trấn Nam vương phủ, hẳn là sẽ không khó chịu. Ngược lại Gia Định hầu phủ càng tràn ngập nhiều chuyện không biết.
Như vậy tự mình an ủi một phen, trong lòng nàng cũng dễ chịu không ít.
*****
Lúc này trong Gia Định hầu phủ, Gia Định hầu, Gia Định hầu phu nhân và ba con trai cùng nhau ngồi nói chuyện.
Biết tình huống trong cung rồi, Gia Định hầu phu nhân không thể không oán trách Gia Định hầu: "Ông nói xem, ông vào cung dự khánh công yến, đem tức phụ đã định cho lão tam chúng ta cũng bồi theo!"
Gia Định hầu không hờn giận nhìn bà một cái, nói: "Bà làm nữ nhân trong nhà biết cái gì? Lúc đó tình huống như vậy ta có thể nói gì? Trấn Nam vương đối với ta có ân. Đó là ý tứ thánh thượng, nghịch ý hắn, hầu phủ chúng ta có thể có ưu việt gì?"
Gia Định hầu lần này phong thưởng cũng là trong vòng ba đời không bị tập tước giáng chức. Tất cả mọi người minh bạch ý nghĩa là gì, so sánh lại, mất một cửa hôn sự chưa định thân của Tống Diễn Hi, cũng không tính cái gì.
Đại công tử Tống Diễn Thanh cũng mở miệng khuyên nhủ: "Nương, cha nói có đạo lý. Đại trượng phu lo gì không có vợ, tam đệ nhân phẩm bộ dạng như vậy, ngài còn lo hắn không có cửa hôn nhân tốt?"
Gia Định hầu phu nhân nhìn Tống Diễn Hi một cái, Tống Diễn Hi luôn cúi đầu không nói, trong nhà ba con trai, con trai này tiền đồ được xem trọng nhất, Gia Định hầu phu nhân đương nhiên không lo hắn tìm không ra nàng dâu, nhưng vẫn tiếc hận nói: "Cẩm Nghi cô nương kia ta nhìn lâu như vậy, không có chỗ nào ta không vừa lòng, ai, cũng là hai hài tử không có duyên phận đi..."
Thánh chỉ đã hạ, Gia Định hầu phu nhân trong lòng không đồng ý, cũng chỉ đành tiếp nhận sự thật.
Toàn gia cùng nhau nói vài lời, Tống Diên Thanh, Tống Diễn Minh cùng Tống Diễn Hi đều lui ra ngoài.
Tống Diễn Hi toàn bộ quá trình một câu không nói, ngược lại giống người không thèm đếm xỉa.
Tống diên Thanh so với hắn lớn hơn rất nhiều, không nhìn ra cái gì không thích hợp, sau khi rời khỏi đây lại tiếp tục về đi xử lý công vụ.
Nhị công tử Tống Diễn Minh cùng với Tống Diễn Hi tuổi tương đương, ở cùng nhau nhiều nhất, hiểu biết nhau cũng nhiều.
Tống Diễn Minh nhìn ra hắn không thích hợp, ôm lấy vai hắn trấn an nói: "Việc đã đến nước này, trong lòng ngươi khó chịu cũng vu sự vô bổ. khôngbằng thấy rõ, như đại ca nói, đại trượng phu lo gì không có vợ. Mất cửa hôn nhân này, sau này còn có chỗ tốt hơn đang chờ ngươi."
Tống Diên Thanh và Tống Diễn Minh đều thành hôn đã lâu, hai người thê tử đều là lệnh cha mẹ, lời mai mối, trước khi thành hôn cũng gặp mặt thê tử của mình một lần, thành hôn rồi coi như cũng hòa thuận mĩ mãn.
Tống Diễn Hi từng cũng cảm thấy việc hôn nhân như vậy cũng rất tốt, nhưng đến lúc ở núi Lạc Thanh gặp Lâm Cẩm Nghi, sau này lại nàng chính là nương cho hắn làm tức phụ tương lai... Lúc đó may mắn mừng thầm, hắn hiện tại khó có thể quên.
Mới hai ngày trước, nương hắn còn nói, việc hôn nhân của hắn và Lâm Cẩm Nghi sắp định rồi, bảo hắn thu hồi tâm chuẩn bị đi qua.
Lúc đó hắn trở về hưng phấn một đêm không ngủ.
Cũng không đến một buổi sáng, nàng đã là danh hoa có chủ, phải gả cho người kia.
hắn đến bây giờ còn có chút không thể chấp nhận, chỉ cảm thấy mình có giấc mộng hoang đường.
Tống Diễn Hi vô tâm ứng đối hai câu, nói mình muốn yên lặng một chút, tạm biệt cùng Tống Diễn minh, trở về viện mình.
Trong viện gã sai vặt và thư đồng thấy hắn thất hồn lạc phách trở về, đều thập phần có nhãn lực không tiến lên quấy rầy.
Tống Diễn Hi đần độn ngồi trước bàn học, cầm lấy sách lúc trước đọc một nửa, cứ nhìn mãi đến mặt trời lặn, cũng không xem vào một câu.
Sắc trời tối dần, thư đồng thấy hắn vẫn cứ ngồi yên trước bàn học, khinh thủ khinh cước vào nhà châm một loạt nến, miệng khuyên nhủ: "Công tử đọc sách cũng phải cẩn thận mắt mình, cẩn thận đừng để hỏng mắti."
Ánh nến được châm lên, trong phòng sáng ngời.
Thư đồng thấy Tống Diễn Hi không lên tiếng trả lời, liền đánh bạo ngẩng đầu nhìn một cái, lại phát hiện công tử nhà hắn không biết thế nào xem sách đến đỏ hốc mắt...
******
Nếu gần đây tâm tình tốt nhất, đương nhiên chính là Tiêu Tiềm.
Từ lúc hắn ở khánh công yến trong cung trở về, bước đi so với trước nhẹ nhàng không ít.
Lúc này hắn trọng thương vẫn chưa khỏi hẳn, ngày ngày đều phải dùng thuốc uống và bôi thuốc trị thương.
Vương Đồng phụ trách đổi thuốc cho hắn, mỗi lần cởi bỏ băng vải, nhìn miệng vết thương ghê người kia, hắn đều thập phần không đành lòng, đồng thời còn có chút không yên. Vương gia nhà hắn luôn luôn lấy một thân võ nghệ xuất chúng làm vinh dự, ngự y lại nói lần này hắn bị thương hiểm yếu, không có một năm tái tĩnh dưỡng là không thể động võ... Bởi vậy vương gia nhà hắn tâm tình luôn không được tốt, cơ hồ có thể nói là từ hỉ giận không hiện ra sắc mặt, biến thành hỉ nộ vô thường.
Nhưng đã nhiều ngày, lúc đổi thuốc, vương gia nhà hắn phối hợp thần kỳ, đôi khi hắn hơi chậm một khắc, còn phái người đến thúc giục. Lúc hắn đổi thuốc, còn nghe vương gia hỏi ngự y có biện pháp nào hết khả năng khiến cho nhanh khỏi hẳn, bộ dáng kia lòng như lửa đốt, đừng nói cái khác...
Bất quá liên tưởng tới vương gia nhà hắn âm thầm bày bố chuyện thánh chỉ tứ hôn, Vương Đồng cũng đoán được một ít.
Nhưng hắn vẫn có chút không rõ, vương gia nhà hắn cũng không phải lần đầu thành hôn, lúc này đáng giá như vậy sao.
Đương nhiên trong phủ Trấn Nam vương, sờ không rõ tâm ý Tiêu Tiềm cũng không chỉ có một Vương Đồng.
Nhụy Hương nhiều ngày phụng mệnh Tiêu Tiềm, một lần nữa bố trí tầng Hương Uyển. Hạ nhân Tầng Hương Uyển đều biết trong vương phủ sắp nghênh đón nữ chủ nhân khác, nhất thời thập phần không yên. Các nàng đều là người cũ hầu hạ nguyên phi đã mất, nếu tân vương phi không dễ sống chung, các nàng đương nhiên cũng không dễ chịu.
Nhụy Hương là người kín miệng, mặc cho các nàng hỏi thăm thế nào, nàng chỉ đáp không biết, chỉ nói bất luận tân vương phi tính tình như thế nào, các nàng chỉ để ý làm tốt bổn phận của mình là được.
Kỳ thật cũng không phải nàng một chút gió cũng không chịu hở, thật sự là nàng và Lâm Cẩm Nghi cũng chỉ có duyên vài lần, hiểu biết rất ít.
Tất cả hạ nhân đều đánh trống trong lòng, nàng làm sao không thế? Chỉ ngóng trông tân vương phi kia có thể thanh tỉnh xử lý công việc, vạn khôngcần giống như vương phi trước, cho vương gia bọn hắn thêm phiền toái...
Tác giả có chuyện muốn nói: chương sau thành thân ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.