Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Chương 24: Vẫn ngửi thấy mùi Pheromone sao?
Đào Ôn Chi
13/06/2024
Editor: Toả Toả
Khi Giang Hành Thâm sắp tới cửa, cậu mới nhớ vừa rồi mình đi có hơi vội, chỉ mang theo dù mà quên mang theo quần áo.
Nhưng cậu cũng không thể quay lại giữa chừng, thế nên sau một lúc chần chừ, cậu đưa tay ra vặn tay nắm cửa, định mở cửa đi ra ngoài.
Không ngờ vừa đưa tay ra, tay nắm cửa đã tự động vặn xuống dưới.
Động tác của Giang Hành Thâm dừng lại, sau đó cánh cửa trước mặt được mở ra từ bên ngoài, hơi mưa theo gió đi vào, đồng thời xuất hiện thêm hai người trung niên, một nam một nữ.
Cậu ngẩn ra, không nghĩ đến tình huống này, bởi vì đây là nhà của Phó Chu, thế nên phản ứng đầu tiên của Giang Hành Thâm là nhìn lên lầu.
Những người ở cửa đang cười nói, đột nhiên thấy trong nhà có một cậu trai lạ mặt, cũng rất ngạc nhiên: “Cho hỏi con là ai vậy?”
Nói xong còn lui ra ngoài nhìn lại số nhà, xác nhận không nhầm mới quay lại, người phụ nữ với khí chất trang nhã lịch sự trong đó cẩn thận quan sát Giang Hành Thâm.
Giang Hành Thâm đành phải thu hồi ánh mắt, cảm thấy lúc này không nói gì có thể sẽ bị coi là kẻ trộm hoặc là người không tốt lành, thế nên mở miệng nói: “Con——”
“Mẹ!” Bóng dáng của Phó Chu xuất hiện bên cạnh lan can hành lang ở tầng hai, gọi một tiếng, phá vỡ bầu không khí giữa ba người. Hắn chạy bạch bạch bạch từ trên lầu xuống, dừng lại bên cạnh Giang Hành Thâm: “Sao hai người lại về sớm thế?”
Giang Hành Thâm không quen với tình huống này, nghe vậy lùi sang một bên, trong lòng nghĩ hoá ra đó là cha mẹ của Phó Chu.
Cha mẹ Phó vào nhà, Lý Hà Ân nhướng đôi lông mày thanh tú: “Mẹ với cha con vừa mới gọi điện mà, tại con không nghe thôi.”
“Ồ, con không nhận được.” Phó Chu bĩu môi, sau đó nhìn Giang Hành Thâm bên cạnh, ho vài tiếng rồi nói: “Đây là...... bạn học của con, Giang Hành Thâm.”
Lý Hà Ân đang định hỏi về chuyện này, nghe vậy thì gật đầu đáp: “Thì ra là bạn học à, mẹ cũng đã nghĩ vậy.”
Cha của Phó Chu tên là Phó Minh Hải, dáng người cao ráo, ngũ quan sắc nét, trông có vẻ nghiêm nghị, gật đầu chào.
Giang Hành Thâm liền lễ phép nói: “Con chào cô chú.”
“Đừng đứng mãi ở đây nữa, vào trong ngồi đi.” Lý Hà Ân khá nhiệt tình, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Để mẹ đi rửa ít trái cây.”
“Để anh rửa cho, em ở lại tiếp tụi nhỏ đi.” Phó Minh Hải ngăn lại.
Giang Hành Thâm vốn đã định rời đi không biết nên từ chối như thế nào, khi thấy Phó Minh Hải đã vào bếp bắt đầu rửa trái cây, cậu đành phải từ bỏ ý định, ngồi trở lại ghế sofa trong phòng khách.
Giang Hành Thâm và Phó Chu ngồi cùng nhau, Lý Hà Ân ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, rót nước cho Giang Hành Thâm: “Tên của con là ba chữ nào vậy?”
“Cảm ơn cô.” Giang Hành Thâm nhận lấy cốc nước, lên tiếng giải thích: “Là Giang trong Giang Thuỷ, Hành Thâm trong Hành Chí Thâm* ạ.”
(*) Giang Thuỷ (nước sông), Hành Chí Thâm (chảy vào nơi cực kỳ sâu).
“Là một cái tên hay.” Lý Hà Ân nghĩ về ba chữ này.
Phó Chu biết Giang Hành Thâm muốn đi nhưng không được, lúc này cố nhịn cười, cúi đầu nói nhỏ: “Vừa rồi cậu đi gấp thế chi vậy?”
Giang Hành Thâm lườm hắn, không quan tâm.
Phó Chu tiếp tục nói: “Cậu đừng lấy quần áo, ngày mai đi học tôi sẽ đưa cho cậu.”
Lý Hà Ân láng máng nghe thấy câu này, để ý đến quần áo trên người Giang Hành Thâm, biểu cảm có chút kỳ lạ, sao càng nhìn bộ quần áo này càng cảm thấy hình như thằng con nhà mình cũng có một bộ như vậy thế?
Bà hỏi: “Con và Phó Chu học cùng lớp à?”
Giang Hành Thâm gật gật đầu: “Dạ.”
Phó Chu tiếp lời: “Cậu ấy vừa mới chuyển đến trường tụi con hơn một tháng.”
“Hèn gì trước đây chưa từng gặp con.” Lý Hà Ân hiểu ra, bà biết vài người bạn của Phó Chu, nhưng Giang Hành Thâm thì trông rất lạ: “Vậy chắc là hai đứa thân nhau lắm nhỉ?”
......
Lúc này Phó Minh Hải đi đến, đặt đĩa trái cây trên bàn trà, cũng ngồi xuống, nghe câu trả lời của bọn cậu.
Giang Hành Thâm im lặng một lúc, cảm thấy có lẽ Lý Hà Ân đã hiểu lầm gì đó: “Con đến đây là bởi vì hôm qua Phó Chu——” Bị bệnh.
Đang nói nửa chừng, tay cậu bỗng nhiên bị người bên cạnh nắm lấy, cậu dừng một chút, sau đó cảm nhận được Phó Chu siết nhẹ ngón tay của mình, như đang ra hiệu gì đó.
Giang Hành Thâm ngừng nói, rút tay ra, sửa lại lời: “Bởi vì hôm qua Phó Chu gọi con tới.”
“Đúng vậy, tụi con thân nhau lắm.” Phó Chu cuống quýt nói.
Giang Hành Thâm cúi đầu im lặng, cẩn thận suy ngẫm câu nói này, mặc dù biết đây chỉ là một lời nói chữa cháy, nhưng theo tính cách của Phó Chu, không chừng cũng có vài phần thật lòng.
Cha mẹ Phó cùng gật đầu, Lý Hà Ân đẩy đĩa trái cây đã cắt sẵn tới, cười nói: “Tiểu Giang đừng khách sáo, ăn chút trái cây đi.”
Giang Hành Thâm lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không biết mưa đã tạnh từ lúc nào. Cậu đứng dậy: “Không cần đâu cô, con phải về rồi.”
Lý Hà Ân còn chưa kịp lên tiếng, Phó Chu đã đứng dậy theo trước, vô thức hỏi: “Về luôn à?”
“Ừm, bên ngoài tạnh mưa rồi, trời cũng không còn sớm nữa.”
Lý Hà Ân nhìn thời gian, thấy đúng là đã hơn 5 giờ rồi: “Một lát nữa là đến giờ ăn tối rồi, Tiểu Giang ở lại đây ăn cơm đi, nói với người nhà một tiếng là được.”
Nói xong, bà hơi do dự, nghĩ đến việc đứa trẻ này trông có vẻ ngoan ngoãn, yên tĩnh, bèn bổ sung thêm: “Nếu con sợ cha mẹ không đồng ý, cô sẽ gọi điện giúp con.”
Trong nhà cậu vốn chẳng có ai cả, Giang Hành Thâm nghĩ trong lòng, sau đó lắc đầu, mím môi nói: “Cảm ơn cô, nhưng con phải về còn có việc.”
Lý Hà Ân thấy thế cũng không cố ép người ở lại: “Được rồi, vậy để cô bảo Phó Chu đưa con về.”
Bà vừa dứt lời, Phó Chu đã cầm áo khoác và dù lên, có vẻ như vốn cũng định làm vậy.
Giang Hành Thâm lo lắng Phó Chu vừa mới khỏi bệnh, hơn nữa còn đang trong kỳ nhạy cảm, nên đưa mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người va vào nhau.
Từ ánh mắt của Giang Hành Thâm, Phó Chu hiểu cậu muốn nói gì, nhanh chóng kéo cậu ra ngoài: “Đi mau lên, không tí nữa lại mưa bây giờ.”
Giang Hành Thâm không kháng cự nhiều, bị Phó Chu kéo ra khỏi nhà, Lý Hà Ân phía sau vẫn đang vội vàng dặn bọn họ chú ý an toàn.
Cửa chính cuối cùng cũng đóng lại, hai người đi trên con đường rợp bóng cây, Giang Hành Thâm nghiêng đầu nhìn Phó Chu, dường như đang hỏi tại sao lúc nãy lại làm như vậy.
Phó Chu gãi đầu: “Tôi không nói với bọn họ chuyện bị bệnh và kỳ nhạy cảm, nên lúc nãy sợ cậu lỡ miệng.”
Giang Hành Thâm gật đầu, vài giây sau mở miệng nói: “Tại sao lại không nói?”
“Đây cũng đâu phải là chuyện gì lớn.” Phó Chu thản nhiên nói, sau đó như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Cậu được người nhà nuông chiều từ nhỏ phải không?”
Nhìn Giang Hành Thâm giống như một con búp bê sứ trong tủ kính, như thể được nâng niu từ bé mà thành.
Giang Hành Thâm nghe thấy những lời này thì sửng sốt, bước chân cũng dừng lại.
Phó Chu có hơi không hiểu: “Sao thế?”
Mấy giây sau, Giang Hành Thâm mới tìm lại được giọng nói của mình, cậu khẽ lắc đầu: “Không có.”
Phó Chu chỉ nói bâng quơ, còn mang theo chút trêu đùa, tưởng rằng Giang Hành Thâm sẽ không để ý tới mình, thế nên cảm thấy hơi bối rối, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa.
May mắn thay, ở ngã tư đúng lúc có một chiếc taxi đi ngang qua, Phó Chu liền vẫy lại, đợi sau khi Giang Hành Thâm ngồi vào xe, hắn vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nhớ lại những lời mà mình thường xuyên nghe cha mẹ nói với nhau.
Vì thế trước khi tài xế chuẩn bị lái xe đi, Phó Chu vội vàng nói: “Khi nào về đến nhà thì nhắn cho tôi một tiếng.” Giữa đôi mày nhíu lại của Giang Hành Thâm hiện lên chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm.”
Sau khi về đến nhà, Giang Hành Thâm vẫn nhớ chuyện này, mở điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Chu, sau khi quay lại màn hình chính, nhìn trái tim màu đỏ ở góc dưới bên trái, là app “Bạn học thân thiện“.
Sao ứng dụng này vẫn còn ở đây? Giang Hành Thâm nhíu mày, không phải chính miệng Phó Chu đã nói quan hệ của bọn họ rất tốt sao? Đáng lẽ loại ứng dụng phi tự nhiên như này có thể phát hiện ra chứ?
Chẳng lẽ là mức độ vẫn chưa đủ? Cậu cảm thấy hơi đau đầu, thật sự không biết còn phải làm gì nữa.
______
Sáng thứ hai có lễ chào cờ, nên phải đến lớp sớm hơn thường lệ, Giang Hành Thâm đến lớp lúc 7 giờ.
Trong lớp vẫn chưa có nhiều người, cậu vừa ngồi vào chỗ thì Ngô Tưởng đã đến sớm hơn vài phút đi tới, ngồi phịch xuống chỗ của Lê Bình phía trước, hỏi cậu: “Anh Giang, cuối tuần có phải cậu đến nhà Phó Chu không?”
Động tác lấy sách của Giang Hành Thâm dừng lại, chắc là hai người Trình Kiệt Văn và Lê Bình đã nói.
Cậu gật đầu: “Ừ, cậu ấy bị bệnh.”
“Ồ.” Ngô Tưởng cũng biết chuyện Phó Chu nói mình bị cảm lạnh, cậu ta bắt đầu gãi mặt, không nói thêm gì nữa: “Hôm nay tôi phải trực nhật chào cờ, tôi đi trước nhé?”
Giang Hành Thâm đáp: “Được.”
Ngô Tưởng quay đi, trước khi rời khỏi còn liếc nhìn chỗ ngồi của Phó Chu, nghĩ thầm xem ra quan hệ giữa hai người đã dịu lại, hơn nữa còn khá hoà hợp.
Vài phút sau, trong lớp dần đông người hơn, theo quy định của lễ chào cờ, mọi người phải mặc đồng phục, Ngô Tưởng ra ngoài để kiểm tra xem ai không mặc đồng phục.
Đồng phục mùa xuân của Hoa Trung là màu đen trắng, thường bị học sinh trêu là giống gấu trúc, mặc vào thời tiết này cũng không lạnh.
Mỗi người vào lớp lúc này đều mặc đồng phục giống nhau, những người có chiều cao tương đương nhau thoạt nhìn khó phân biệt ai với ai.
Nhưng Giang Hành Thâm vẫn nhận ra Phó Chu ngay lập tức trong đám người ở cửa —— Bởi vì chiếc áo màu cam hắn đang mặc quá nổi bật.
Phó Chu cầm theo một chiếc cặp sách căng phồng bước vào, đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Hành Thâm, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Giang Hành Thâm quan sát hắn một lúc, sau khi xác nhận Phó Chu không mặc áo khoác đồng phục thì lên tiếng: “Cậu quên mang theo áo khoác đồng phục sao?” Vì cậu thấy Phó Chu mặc quần đồng phục.
Phó Chu nhướng mày, làm bộ nhìn lên người: “Hình như là vậy á.”
Nói thật, kỹ năng diễn xuất của Phó Chu thật sự rất vụng về. Giang Hành Thâm quay mặt đi, không đáp lại nữa.
Không ngờ Phó Chu lại sát lại gần hơn: “Tôi quên thật đó, không gạt cậu đâu.”
Giang Hành Thâm lắc đầu, ngẩng lên thấy Ngô Tưởng kiểm tra đồng phục xong đã vào lớp. Quả nhiên Ngô Tưởng cũng chú ý tới Phó Chu.
“Hôm nay là thứ hai, có lễ chào cờ.”
Giang Hành Thâm vừa dứt lời, Ngô Tưởng đã đi tới, vẻ mặt có chút nghi ngờ: “Phó Chu, cậu không mang đồng phục à?” Còn mặc đồ có màu sắc sặc sỡ như vậy.
“Hôm nay tôi quên mất.” Phó Chu nói.
Ngô Tưởng tỏ vẻ khó xử: “Không mặc đồng phục thì lát nữa kiểm tra sẽ bị ghi tên đấy.”
“Ối.” Phó Chu cúi đầu, nói nhỏ với Giang Hành Thâm: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Giang Hành Thâm nhíu mày, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc có phải người này cố ý hay không.
Tiếng chuông chào cờ nhanh chóng vang lên, hôm nay Lão Tiền vẫn chưa đến, Chu Trạch Viêm là uỷ viên thể dục, chịu trách nhiệm gọi các bạn trong lớp ra sân tập hợp.
Hành lang chật kín người từ nhiều lớp khác nhau, chen chúc nhau di chuyển, Giang Hành Thâm đi phía trước Phó Chu, chợt nhớ ra bên trong áo khoác đồng phục của mình là một chiếc áo màu trắng.
Màu trắng không nổi bật như màu cam, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Cậu dừng bước, quay người lại, nhìn bóng dáng màu cam nổi bật của Phó Chu: “Phó Chu——”
Lúc này một người ở bên cạnh bị ép về phía này, sắp sửa va vào Giang Hành Thâm, Phó Chu nhanh chóng kéo cậu lại: “Từ từ thôi.”
Giang Hành Thâm bị Phó Chu kéo đến chỗ phía sau đám đông, bấy giờ xung quanh mới trở nên trống trải hơn một chút. Cậu kéo khoá áo khoác đồng phục của mình xuống, nói: “Cậu có thể mặc đồng phục của tôi.”
Bộ đồng phục này lúc mua không còn cỡ vừa, Giang Hành Thâm cũng không muốn phiền phức nên đã chọn bộ lớn hơn một cỡ, nhưng Phó Chu mặc vào chắc sẽ vừa.
Phó Chu vốn định nghe xem cậu muốn nói gì, nghe vậy thì sửng sốt: “Tôi mặc đồng phục của cậu?” Giang Hành Thâm vậy mà lại muốn đưa đồng phục của mình cho hắn mặc.
“Ừm, áo bên trong của tôi là màu trắng, không nổi bật như của cậu.”
Phó Chu gãi ót: “Tại sao vậy?” Tại sao lại muốn đưa đồng phục cho hắn, chẳng lẽ không sợ mình bị ghi tên sao?
“Tại sao gì mà tại sao.” Giang Hành Thâm có chút không hiểu hắn đang nói gì, nhưng đã sắp đến giờ chào cờ rồi, cậu kéo khoá, cởi áo đồng phục ra: “Cậu mặc đi.”
Phó Chu do dự một chút, nhưng vẫn nhận lấy áo đồng phục. Giang Hành Thâm thấy vậy, chuẩn bị tiếp tục xuống cầu thang.
“Đợi đã.” Phó Chu kéo cậu lại, quay trở về lớp học.
Giang Hành Thâm bắt đầu cảm thấy có phải hôm nay Phó Chu đã bị lệch dây thần kinh nào rồi không, giây tiếp theo đối phương cúi người xuống gần cậu, bỗng nhiên nói: “Cậu ngửi thử xem.”
Cậu bất ngờ không kịp phản ứng, theo bản năng nghiêng đầu: “Ngửi gì cơ?”
“Tất nhiên là Pheromone rồi.” Phó Chu ngẩng lên nhìn cậu: “Vẫn còn ngửi thấy sao?”
Giang Hành Thâm không biết liệu các Alpha khác có dễ dàng để người khác đến gần ngửi Pheromone của mình như vậy hay không, nhưng cậu vẫn khẽ cử động mũi rồi lắc đầu: “Không ngửi thấy.”
Phó Chu đứng thẳng dậy, trông có vẻ rất đắc ý: “Vậy là được rồi.”
“Cậu chỉ vì hỏi cái này?” Giang Hành Thâm đã nghe thấy tiếng loa phát thanh trên sân, nếu không xuống ngay sẽ bị trễ.
“Cũng không hẳn.” Phó Chu kéo cặp sách của mình ra khỏi ngăn bàn, mở khoá kéo, bên trong lộ ra chiếc áo đồng phục.
Hắn lấy áo đồng phục ra, đưa cho Giang Hành Thâm, gãi đầu: “Thật ra tôi có mang theo.”
Giang Hành Thâm:......
“Vậy thì vừa rồi cậu cố tình à?”
Đúng là Phó Chu cố ý, mục đích chỉ là muốn hỏi xem Giang Hành Thâm có ngửi thấy mùi Pheromone của mình không, nhưng không biết phải mở lời như thế nào, nên mới cố tình mặc áo màu sáng để gây chú ý.
Tiếng của thầy hiệu trưởng vang lên từ loa phát thanh trên sân, Phó Chu vội nhét áo đồng phục vào tay cậu, giả vờ hối hả nói: “Không nói nữa, trễ là cả hai chúng ta đều bị Lão Tiền mắng đấy.”
Giang Hành Thâm cầm áo đồng phục trong tay: “Nếu cậu mang rồi thì đưa áo của tôi đây.”
Cậu mở miệng định nói thêm gì đó, nhưng Phó Chu lại không cho cậu cơ hội, kéo Giang Hành Thâm chạy ra ngoài, hô: “Nhanh lên, không kịp rồi!”
Khi Giang Hành Thâm sắp tới cửa, cậu mới nhớ vừa rồi mình đi có hơi vội, chỉ mang theo dù mà quên mang theo quần áo.
Nhưng cậu cũng không thể quay lại giữa chừng, thế nên sau một lúc chần chừ, cậu đưa tay ra vặn tay nắm cửa, định mở cửa đi ra ngoài.
Không ngờ vừa đưa tay ra, tay nắm cửa đã tự động vặn xuống dưới.
Động tác của Giang Hành Thâm dừng lại, sau đó cánh cửa trước mặt được mở ra từ bên ngoài, hơi mưa theo gió đi vào, đồng thời xuất hiện thêm hai người trung niên, một nam một nữ.
Cậu ngẩn ra, không nghĩ đến tình huống này, bởi vì đây là nhà của Phó Chu, thế nên phản ứng đầu tiên của Giang Hành Thâm là nhìn lên lầu.
Những người ở cửa đang cười nói, đột nhiên thấy trong nhà có một cậu trai lạ mặt, cũng rất ngạc nhiên: “Cho hỏi con là ai vậy?”
Nói xong còn lui ra ngoài nhìn lại số nhà, xác nhận không nhầm mới quay lại, người phụ nữ với khí chất trang nhã lịch sự trong đó cẩn thận quan sát Giang Hành Thâm.
Giang Hành Thâm đành phải thu hồi ánh mắt, cảm thấy lúc này không nói gì có thể sẽ bị coi là kẻ trộm hoặc là người không tốt lành, thế nên mở miệng nói: “Con——”
“Mẹ!” Bóng dáng của Phó Chu xuất hiện bên cạnh lan can hành lang ở tầng hai, gọi một tiếng, phá vỡ bầu không khí giữa ba người. Hắn chạy bạch bạch bạch từ trên lầu xuống, dừng lại bên cạnh Giang Hành Thâm: “Sao hai người lại về sớm thế?”
Giang Hành Thâm không quen với tình huống này, nghe vậy lùi sang một bên, trong lòng nghĩ hoá ra đó là cha mẹ của Phó Chu.
Cha mẹ Phó vào nhà, Lý Hà Ân nhướng đôi lông mày thanh tú: “Mẹ với cha con vừa mới gọi điện mà, tại con không nghe thôi.”
“Ồ, con không nhận được.” Phó Chu bĩu môi, sau đó nhìn Giang Hành Thâm bên cạnh, ho vài tiếng rồi nói: “Đây là...... bạn học của con, Giang Hành Thâm.”
Lý Hà Ân đang định hỏi về chuyện này, nghe vậy thì gật đầu đáp: “Thì ra là bạn học à, mẹ cũng đã nghĩ vậy.”
Cha của Phó Chu tên là Phó Minh Hải, dáng người cao ráo, ngũ quan sắc nét, trông có vẻ nghiêm nghị, gật đầu chào.
Giang Hành Thâm liền lễ phép nói: “Con chào cô chú.”
“Đừng đứng mãi ở đây nữa, vào trong ngồi đi.” Lý Hà Ân khá nhiệt tình, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Để mẹ đi rửa ít trái cây.”
“Để anh rửa cho, em ở lại tiếp tụi nhỏ đi.” Phó Minh Hải ngăn lại.
Giang Hành Thâm vốn đã định rời đi không biết nên từ chối như thế nào, khi thấy Phó Minh Hải đã vào bếp bắt đầu rửa trái cây, cậu đành phải từ bỏ ý định, ngồi trở lại ghế sofa trong phòng khách.
Giang Hành Thâm và Phó Chu ngồi cùng nhau, Lý Hà Ân ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, rót nước cho Giang Hành Thâm: “Tên của con là ba chữ nào vậy?”
“Cảm ơn cô.” Giang Hành Thâm nhận lấy cốc nước, lên tiếng giải thích: “Là Giang trong Giang Thuỷ, Hành Thâm trong Hành Chí Thâm* ạ.”
(*) Giang Thuỷ (nước sông), Hành Chí Thâm (chảy vào nơi cực kỳ sâu).
“Là một cái tên hay.” Lý Hà Ân nghĩ về ba chữ này.
Phó Chu biết Giang Hành Thâm muốn đi nhưng không được, lúc này cố nhịn cười, cúi đầu nói nhỏ: “Vừa rồi cậu đi gấp thế chi vậy?”
Giang Hành Thâm lườm hắn, không quan tâm.
Phó Chu tiếp tục nói: “Cậu đừng lấy quần áo, ngày mai đi học tôi sẽ đưa cho cậu.”
Lý Hà Ân láng máng nghe thấy câu này, để ý đến quần áo trên người Giang Hành Thâm, biểu cảm có chút kỳ lạ, sao càng nhìn bộ quần áo này càng cảm thấy hình như thằng con nhà mình cũng có một bộ như vậy thế?
Bà hỏi: “Con và Phó Chu học cùng lớp à?”
Giang Hành Thâm gật gật đầu: “Dạ.”
Phó Chu tiếp lời: “Cậu ấy vừa mới chuyển đến trường tụi con hơn một tháng.”
“Hèn gì trước đây chưa từng gặp con.” Lý Hà Ân hiểu ra, bà biết vài người bạn của Phó Chu, nhưng Giang Hành Thâm thì trông rất lạ: “Vậy chắc là hai đứa thân nhau lắm nhỉ?”
......
Lúc này Phó Minh Hải đi đến, đặt đĩa trái cây trên bàn trà, cũng ngồi xuống, nghe câu trả lời của bọn cậu.
Giang Hành Thâm im lặng một lúc, cảm thấy có lẽ Lý Hà Ân đã hiểu lầm gì đó: “Con đến đây là bởi vì hôm qua Phó Chu——” Bị bệnh.
Đang nói nửa chừng, tay cậu bỗng nhiên bị người bên cạnh nắm lấy, cậu dừng một chút, sau đó cảm nhận được Phó Chu siết nhẹ ngón tay của mình, như đang ra hiệu gì đó.
Giang Hành Thâm ngừng nói, rút tay ra, sửa lại lời: “Bởi vì hôm qua Phó Chu gọi con tới.”
“Đúng vậy, tụi con thân nhau lắm.” Phó Chu cuống quýt nói.
Giang Hành Thâm cúi đầu im lặng, cẩn thận suy ngẫm câu nói này, mặc dù biết đây chỉ là một lời nói chữa cháy, nhưng theo tính cách của Phó Chu, không chừng cũng có vài phần thật lòng.
Cha mẹ Phó cùng gật đầu, Lý Hà Ân đẩy đĩa trái cây đã cắt sẵn tới, cười nói: “Tiểu Giang đừng khách sáo, ăn chút trái cây đi.”
Giang Hành Thâm lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không biết mưa đã tạnh từ lúc nào. Cậu đứng dậy: “Không cần đâu cô, con phải về rồi.”
Lý Hà Ân còn chưa kịp lên tiếng, Phó Chu đã đứng dậy theo trước, vô thức hỏi: “Về luôn à?”
“Ừm, bên ngoài tạnh mưa rồi, trời cũng không còn sớm nữa.”
Lý Hà Ân nhìn thời gian, thấy đúng là đã hơn 5 giờ rồi: “Một lát nữa là đến giờ ăn tối rồi, Tiểu Giang ở lại đây ăn cơm đi, nói với người nhà một tiếng là được.”
Nói xong, bà hơi do dự, nghĩ đến việc đứa trẻ này trông có vẻ ngoan ngoãn, yên tĩnh, bèn bổ sung thêm: “Nếu con sợ cha mẹ không đồng ý, cô sẽ gọi điện giúp con.”
Trong nhà cậu vốn chẳng có ai cả, Giang Hành Thâm nghĩ trong lòng, sau đó lắc đầu, mím môi nói: “Cảm ơn cô, nhưng con phải về còn có việc.”
Lý Hà Ân thấy thế cũng không cố ép người ở lại: “Được rồi, vậy để cô bảo Phó Chu đưa con về.”
Bà vừa dứt lời, Phó Chu đã cầm áo khoác và dù lên, có vẻ như vốn cũng định làm vậy.
Giang Hành Thâm lo lắng Phó Chu vừa mới khỏi bệnh, hơn nữa còn đang trong kỳ nhạy cảm, nên đưa mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người va vào nhau.
Từ ánh mắt của Giang Hành Thâm, Phó Chu hiểu cậu muốn nói gì, nhanh chóng kéo cậu ra ngoài: “Đi mau lên, không tí nữa lại mưa bây giờ.”
Giang Hành Thâm không kháng cự nhiều, bị Phó Chu kéo ra khỏi nhà, Lý Hà Ân phía sau vẫn đang vội vàng dặn bọn họ chú ý an toàn.
Cửa chính cuối cùng cũng đóng lại, hai người đi trên con đường rợp bóng cây, Giang Hành Thâm nghiêng đầu nhìn Phó Chu, dường như đang hỏi tại sao lúc nãy lại làm như vậy.
Phó Chu gãi đầu: “Tôi không nói với bọn họ chuyện bị bệnh và kỳ nhạy cảm, nên lúc nãy sợ cậu lỡ miệng.”
Giang Hành Thâm gật đầu, vài giây sau mở miệng nói: “Tại sao lại không nói?”
“Đây cũng đâu phải là chuyện gì lớn.” Phó Chu thản nhiên nói, sau đó như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Cậu được người nhà nuông chiều từ nhỏ phải không?”
Nhìn Giang Hành Thâm giống như một con búp bê sứ trong tủ kính, như thể được nâng niu từ bé mà thành.
Giang Hành Thâm nghe thấy những lời này thì sửng sốt, bước chân cũng dừng lại.
Phó Chu có hơi không hiểu: “Sao thế?”
Mấy giây sau, Giang Hành Thâm mới tìm lại được giọng nói của mình, cậu khẽ lắc đầu: “Không có.”
Phó Chu chỉ nói bâng quơ, còn mang theo chút trêu đùa, tưởng rằng Giang Hành Thâm sẽ không để ý tới mình, thế nên cảm thấy hơi bối rối, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa.
May mắn thay, ở ngã tư đúng lúc có một chiếc taxi đi ngang qua, Phó Chu liền vẫy lại, đợi sau khi Giang Hành Thâm ngồi vào xe, hắn vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nhớ lại những lời mà mình thường xuyên nghe cha mẹ nói với nhau.
Vì thế trước khi tài xế chuẩn bị lái xe đi, Phó Chu vội vàng nói: “Khi nào về đến nhà thì nhắn cho tôi một tiếng.” Giữa đôi mày nhíu lại của Giang Hành Thâm hiện lên chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm.”
Sau khi về đến nhà, Giang Hành Thâm vẫn nhớ chuyện này, mở điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Chu, sau khi quay lại màn hình chính, nhìn trái tim màu đỏ ở góc dưới bên trái, là app “Bạn học thân thiện“.
Sao ứng dụng này vẫn còn ở đây? Giang Hành Thâm nhíu mày, không phải chính miệng Phó Chu đã nói quan hệ của bọn họ rất tốt sao? Đáng lẽ loại ứng dụng phi tự nhiên như này có thể phát hiện ra chứ?
Chẳng lẽ là mức độ vẫn chưa đủ? Cậu cảm thấy hơi đau đầu, thật sự không biết còn phải làm gì nữa.
______
Sáng thứ hai có lễ chào cờ, nên phải đến lớp sớm hơn thường lệ, Giang Hành Thâm đến lớp lúc 7 giờ.
Trong lớp vẫn chưa có nhiều người, cậu vừa ngồi vào chỗ thì Ngô Tưởng đã đến sớm hơn vài phút đi tới, ngồi phịch xuống chỗ của Lê Bình phía trước, hỏi cậu: “Anh Giang, cuối tuần có phải cậu đến nhà Phó Chu không?”
Động tác lấy sách của Giang Hành Thâm dừng lại, chắc là hai người Trình Kiệt Văn và Lê Bình đã nói.
Cậu gật đầu: “Ừ, cậu ấy bị bệnh.”
“Ồ.” Ngô Tưởng cũng biết chuyện Phó Chu nói mình bị cảm lạnh, cậu ta bắt đầu gãi mặt, không nói thêm gì nữa: “Hôm nay tôi phải trực nhật chào cờ, tôi đi trước nhé?”
Giang Hành Thâm đáp: “Được.”
Ngô Tưởng quay đi, trước khi rời khỏi còn liếc nhìn chỗ ngồi của Phó Chu, nghĩ thầm xem ra quan hệ giữa hai người đã dịu lại, hơn nữa còn khá hoà hợp.
Vài phút sau, trong lớp dần đông người hơn, theo quy định của lễ chào cờ, mọi người phải mặc đồng phục, Ngô Tưởng ra ngoài để kiểm tra xem ai không mặc đồng phục.
Đồng phục mùa xuân của Hoa Trung là màu đen trắng, thường bị học sinh trêu là giống gấu trúc, mặc vào thời tiết này cũng không lạnh.
Mỗi người vào lớp lúc này đều mặc đồng phục giống nhau, những người có chiều cao tương đương nhau thoạt nhìn khó phân biệt ai với ai.
Nhưng Giang Hành Thâm vẫn nhận ra Phó Chu ngay lập tức trong đám người ở cửa —— Bởi vì chiếc áo màu cam hắn đang mặc quá nổi bật.
Phó Chu cầm theo một chiếc cặp sách căng phồng bước vào, đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Hành Thâm, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Giang Hành Thâm quan sát hắn một lúc, sau khi xác nhận Phó Chu không mặc áo khoác đồng phục thì lên tiếng: “Cậu quên mang theo áo khoác đồng phục sao?” Vì cậu thấy Phó Chu mặc quần đồng phục.
Phó Chu nhướng mày, làm bộ nhìn lên người: “Hình như là vậy á.”
Nói thật, kỹ năng diễn xuất của Phó Chu thật sự rất vụng về. Giang Hành Thâm quay mặt đi, không đáp lại nữa.
Không ngờ Phó Chu lại sát lại gần hơn: “Tôi quên thật đó, không gạt cậu đâu.”
Giang Hành Thâm lắc đầu, ngẩng lên thấy Ngô Tưởng kiểm tra đồng phục xong đã vào lớp. Quả nhiên Ngô Tưởng cũng chú ý tới Phó Chu.
“Hôm nay là thứ hai, có lễ chào cờ.”
Giang Hành Thâm vừa dứt lời, Ngô Tưởng đã đi tới, vẻ mặt có chút nghi ngờ: “Phó Chu, cậu không mang đồng phục à?” Còn mặc đồ có màu sắc sặc sỡ như vậy.
“Hôm nay tôi quên mất.” Phó Chu nói.
Ngô Tưởng tỏ vẻ khó xử: “Không mặc đồng phục thì lát nữa kiểm tra sẽ bị ghi tên đấy.”
“Ối.” Phó Chu cúi đầu, nói nhỏ với Giang Hành Thâm: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Giang Hành Thâm nhíu mày, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc có phải người này cố ý hay không.
Tiếng chuông chào cờ nhanh chóng vang lên, hôm nay Lão Tiền vẫn chưa đến, Chu Trạch Viêm là uỷ viên thể dục, chịu trách nhiệm gọi các bạn trong lớp ra sân tập hợp.
Hành lang chật kín người từ nhiều lớp khác nhau, chen chúc nhau di chuyển, Giang Hành Thâm đi phía trước Phó Chu, chợt nhớ ra bên trong áo khoác đồng phục của mình là một chiếc áo màu trắng.
Màu trắng không nổi bật như màu cam, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Cậu dừng bước, quay người lại, nhìn bóng dáng màu cam nổi bật của Phó Chu: “Phó Chu——”
Lúc này một người ở bên cạnh bị ép về phía này, sắp sửa va vào Giang Hành Thâm, Phó Chu nhanh chóng kéo cậu lại: “Từ từ thôi.”
Giang Hành Thâm bị Phó Chu kéo đến chỗ phía sau đám đông, bấy giờ xung quanh mới trở nên trống trải hơn một chút. Cậu kéo khoá áo khoác đồng phục của mình xuống, nói: “Cậu có thể mặc đồng phục của tôi.”
Bộ đồng phục này lúc mua không còn cỡ vừa, Giang Hành Thâm cũng không muốn phiền phức nên đã chọn bộ lớn hơn một cỡ, nhưng Phó Chu mặc vào chắc sẽ vừa.
Phó Chu vốn định nghe xem cậu muốn nói gì, nghe vậy thì sửng sốt: “Tôi mặc đồng phục của cậu?” Giang Hành Thâm vậy mà lại muốn đưa đồng phục của mình cho hắn mặc.
“Ừm, áo bên trong của tôi là màu trắng, không nổi bật như của cậu.”
Phó Chu gãi ót: “Tại sao vậy?” Tại sao lại muốn đưa đồng phục cho hắn, chẳng lẽ không sợ mình bị ghi tên sao?
“Tại sao gì mà tại sao.” Giang Hành Thâm có chút không hiểu hắn đang nói gì, nhưng đã sắp đến giờ chào cờ rồi, cậu kéo khoá, cởi áo đồng phục ra: “Cậu mặc đi.”
Phó Chu do dự một chút, nhưng vẫn nhận lấy áo đồng phục. Giang Hành Thâm thấy vậy, chuẩn bị tiếp tục xuống cầu thang.
“Đợi đã.” Phó Chu kéo cậu lại, quay trở về lớp học.
Giang Hành Thâm bắt đầu cảm thấy có phải hôm nay Phó Chu đã bị lệch dây thần kinh nào rồi không, giây tiếp theo đối phương cúi người xuống gần cậu, bỗng nhiên nói: “Cậu ngửi thử xem.”
Cậu bất ngờ không kịp phản ứng, theo bản năng nghiêng đầu: “Ngửi gì cơ?”
“Tất nhiên là Pheromone rồi.” Phó Chu ngẩng lên nhìn cậu: “Vẫn còn ngửi thấy sao?”
Giang Hành Thâm không biết liệu các Alpha khác có dễ dàng để người khác đến gần ngửi Pheromone của mình như vậy hay không, nhưng cậu vẫn khẽ cử động mũi rồi lắc đầu: “Không ngửi thấy.”
Phó Chu đứng thẳng dậy, trông có vẻ rất đắc ý: “Vậy là được rồi.”
“Cậu chỉ vì hỏi cái này?” Giang Hành Thâm đã nghe thấy tiếng loa phát thanh trên sân, nếu không xuống ngay sẽ bị trễ.
“Cũng không hẳn.” Phó Chu kéo cặp sách của mình ra khỏi ngăn bàn, mở khoá kéo, bên trong lộ ra chiếc áo đồng phục.
Hắn lấy áo đồng phục ra, đưa cho Giang Hành Thâm, gãi đầu: “Thật ra tôi có mang theo.”
Giang Hành Thâm:......
“Vậy thì vừa rồi cậu cố tình à?”
Đúng là Phó Chu cố ý, mục đích chỉ là muốn hỏi xem Giang Hành Thâm có ngửi thấy mùi Pheromone của mình không, nhưng không biết phải mở lời như thế nào, nên mới cố tình mặc áo màu sáng để gây chú ý.
Tiếng của thầy hiệu trưởng vang lên từ loa phát thanh trên sân, Phó Chu vội nhét áo đồng phục vào tay cậu, giả vờ hối hả nói: “Không nói nữa, trễ là cả hai chúng ta đều bị Lão Tiền mắng đấy.”
Giang Hành Thâm cầm áo đồng phục trong tay: “Nếu cậu mang rồi thì đưa áo của tôi đây.”
Cậu mở miệng định nói thêm gì đó, nhưng Phó Chu lại không cho cậu cơ hội, kéo Giang Hành Thâm chạy ra ngoài, hô: “Nhanh lên, không kịp rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.