Chương 12
Huyen
20/09/2014
Vậy là cả lớp nhốn nháo lên…
Khánh quay sang nó, định mở lời… kiu nó chung đôi. Ai ngờ cậu chưa kịp nói gì thì Vân chen vô giữa.
- Khánh này! Mình…hơi íu môn hoá, cậu giúp mình nhé!
- Ơ… mình…
- Làm ơn đi mà! Cậu giỏi hoá như vậy chẳng lẽ hok giúp mình à?
- Đúng rùi đó! Cậu giúp Vân đi! Hehe! Cậu dạy nó như zạy học sinh vậy, hả mà nó làm biếng cứ cú đầu nó, cho nó ngu lun – nó chen vô
- Mày… tao uýnh mày giờ. – Vân liếc nó
- …uhm… cũng được – Khánh buồn hiu
Ông thầy quan sát cả lớp, cất giọng
- Thui để thầy phân công lun hén!
- Dạ!!!!!!
- Khánh sẽ giúp Vân, Hằng giúp Hoa, Hải giúp Luyến, Tùng với Hiền….
##%^^##.... và bạn Kim sẽ giúp Hoàng.
- Cái gì???????????? – nó và Hắn cùng hét lên – Em phản đối!!!!!
- Hai em có ý kiến gì à????
- Sao lại cho em học chung con khùng/tên bịnh hoạn này????? – cả hai phản đối kịch liệt
- Thế Hoàng học tệ môn nào???????? – ông thầy hỏi
- … ai bít đâu! Môn nào cũng như môn nấy… - hắn nhăn nhó trả lời
- Vậy kim học giỏi môn nào???????/ - ổng hỏi típ
- em học…đều đều…
- vậy thì quá hợp lí rùi!!! Phản đối gì nữa???????? – ông thầy nổi xung thiên lên, hai đứa nín thinh
ra về, nó lẳng lặng đi…
- Hix hix, sao mà xui thế hok bít!! – Nó than thân trách phận
- Mày làm gì ủ rủ vậy? chỉ là đôi bạn học tập thui mà! Mày dạy hắn hok nghe cứ… thẳng tay, hành hạ cho hắn bít!
- Nếu cậu mún tớ sẽ đổi với cậu – Khánh đề nghị, cậu cũng không vui khi nó với hắn… cứ bên nhau suốt
Nghe vậy Vân liền đổi sắc mặt… xanh lè.
- Thui! Mình ổn mà, hok sao đâu. Mình về trước đây!
Vậy là từ hum sau nó phải sang nhà hắn...dạy kèm. Hắn bề ngoài thì phản đối, nhăn nhó nhưng trong lòng thì… thấy vui vui. Nói thật ra, từ khi không còn phải chịu đựng cái hình phạt khổ sai kia, không còn được gặp nó nhìu nữa, hắn cảm thấy thíu thíu, trống vắng và đôi lúc…nhớ nó. Hắn cũng chả hỉu sao cái con sư tử hà đông đó lại làm hắn khổ sở như thế. Mỗi khi thấy nó và Khánh thân mật là hắn như nổi lửa trong lòng. Cứ kiếm chuyện với nó. Lấy ví dụ điển hình… nó, Khánh và Vân đang ăn dưới căn tin, Khánh cứ gắp thức ăn cho nó suốt, nó thì cười cười nói nói, nhìn Khánh thân thiết lắm. hắn ta thấy zậy, tức tối bước lại nắm tay nó lôi đi… tất nhiên là nó hok chịu đi rùi
- Chú tui…à không, hịu trưởng kiu cô kà!!!!!
- Hả?? zậy à? uk thì từ từ tui đi…
Hắn lôi nó đi một mạch, mà có phải tới phòng hịu trưởng đâu! Hắn dẫn nó ra sân sau của trường.
- Này! Thầy đâu?????? – nó ngây thơ hỏi
- ổng…ai bít đâu!
- LỪA TUI À??????? – nó điên lên, và sau đó…
#$%^**%%$#$%
Xong! Nó bước đi, bỏ lại hắn tơi tả tả tơi. Đấy là sự trừng phạt dành cho ai dám lừa nó.
- Cô…cô…dám đánh tui à????????????? – hắn hét lên trong khi nó vẫn hùng hổ bước đi hok thèm nhìn lại.
Hum sau, nó đứng trước một cái biệt thự to đùng… nhìn thui là nó đã thấy choáng. “hix hix, khi nào mình được ở cái nhà to thế này nhỉ?” nó thầm nghĩ.
Nó đưa tay nhấn chuông, cửa mở ra… bà giúp việc cười tươi
- chào cháu! Cháo đến kèm cậu chủ học đấy à?????
- dạ! – nó nở một nụ cười đáp lại tươi hok kém.
- Bà chủ, ông chủ bận việc ở công ty hết rùi, chỉ có cậu chủ ở nhà.
- Dạ! – nó chỉ bít dạ, chứ nói gì bây giờ?
- Cháu di theo con đường này, qua cái cầu rùi quẹo trái, sau đó vào nhà, cháu quẹo phải, đến cái phòng thứ tư sẽ có một cầu thang, cháu lên lầu hai, phòng cuối…
Chưa gì mà nó đã thấy chóng mặt, trời ơi, cái nhà gì mà lớn thế không biết.
Nó lướt quá khuôn viên, quả thật nó chưa bao giờ thấy ở đâu đẹp thế này, cây cỏ xanh tươi được cắt tỉa gọn gàng, những tảng đá cũng rấ là nghệ thuật, một con sông nhỏ trong xanh với những con cá đủ màu sắc, nó qua cầu..lát sau nó lên đến phòng cuối, lầu hai…
- Cốc…cốc…cốc…
- Tâm thần à? vào đi…
Chưa gì mà hắn đã làm nó tức điên lên rùi đấy. “tâm thần à?” có ai vô duyên như hắn không chứ? Con nhỏ mới đến mà đã kiu người ta là tâm thần rùi!
Hắn ngồi trên ghế sofa, cười nham nhở. Nó ném cho tên đo cái nhìn không mấy thân thiện
- bây giờ có học hok thì bảo??????
- học thì học! nhưng mà nói cho cô bít! Cô đang ở nhà tui đấy nhá! Cô mà dám làm gì tui thì vệ sĩ vào lôi cổ cô ra đấy – hắn đe doạ
- hừ! – nó chán nản lôi ra một đống sách tập, thước bút viết…
căn phòng không yên bình được lâu, chỉ lát sau
- Trời ơi! Cái bàu này nãy giờ làm mấy lần rùi hả?????????
- Quên chứ bộ!!!!!!!!!!! làm gì dữ zậy???? - hắn cũng chả hiền gì
- Tui nói cho mà biết!!! tui cho hai phút mà hok làm xong thì biết tay tui!!! – nó cũng đang sôi máu. Đúng là dạy mấy thằng ngu mệt thiệt
- Từ từ!!!!!!!!!
Cách đó không lâu
- Trời ơi!!!!!!!!!!!! Sau hok làm bài mà cứ ngồi ăn hoài zậy hả?????? – nó lại hét lên
- Thì làm mệt phải cho ăn chứ? Cô mún tui chết đói à????
- Mệt à???????? này giờ ông cứ ngồi ăn không chứ có làm gì đâu mà mệt. đây này! – nó lôi ra một đống vỏ bánh đủ loại – tui làm bài, không để ý là ông lại lôi bánh ra ăn! Vậy mà bảo đói à???????
- Hừ! làm thì làm. Ông thầy mắc dịch! Sao ông ta lại giao con người đáng iu bé bỏng như tui cho một con phù thuỷ simla như cô không bít!
- LÀM BÀI ĐI NÓI NHÌU QUÁ!!!!!!!!! – nó lại hét lên.
- Hix hix
ngày hum sau nó đến muộn (bận tí việc ấy mà), vừa mở cửa bước vào thì...
- bụp... - nguyên cái gói bay zô mặt nó, hai cái, ba cái, một cơn mưa gối, kèm theo tiếng la
- đã bảo là không ăn mà!!!!! biến!!!!!!!! biến hết cho tui!! tui đủi việc mí người hết bi giờ!!!!! cái con khùng kia sao giờ này chưa đến chứ????? đi kiếm cô ta cho tui!!!!! con tâm thần!!!!
nó bước zô với ánh mắt đầy sát khí...và..
Đêm hum khuy khoắt tự nhiên đầu óc linh hoạt hắn ra, nghĩ là viết ngay đây!!!!!!!!!
Hum sau nó tới trễ, vừa mở cửa bước vào thì
- Bụp… - nguyên cái gối bay vào mặt nó, rùi một…hai…ba…một trận mưa gối bay tới tấp kèm theo tiếng la lối
- Tui đã nói là hok ăn!!!!!!!! Mấy người biến hết cho tui!!!! Tui đuổi việc mấy người hết!!!!!!!!!! con khùng kia sao giờ này chưa đến hả????? đi kiếm nó cho tui!!!!!!!!kím con tâm thần kia cho tui!!!!!!!!! Lẹ lên!!!!! – hắn hét lên
Nó bước vào với gương mặt đầy sát khí, tay cầm một đống gối. mấy người giúp việc bưng thức ăn zọt lẹ ra ngoài hết. hắn quay mặt vào nên đâu biết nó đã tới, và…
- Cái tên này!!!!!!!! Chết với bà!!!!! Dám kiu ta là khùng à!! tâm thần à!!!!! cho mi chết – vừa nói nó vừa bữa hắn lại bằng gối, do không phòng thủ kịp thời nên hắn bị dính đạn một cách hok thương tiếc.
- Oái!!! Oái!!!!! Quản gia đâu???? Bảo vệ đâu????? Ai cho con trốn viện này vào đây zậy????????? tống cổ nó ra ngoài cho ta!!!!!! – hắn la làng lên, nhưng lạ thay là hok coá ai vào cả. lúc bấy giờ hắn mấy hoàn hồn, nhận ra nó đang đúng trước mặt mình
Nó nhìn hắn với ánh mắt mún giết người. thấy thế hắn hoảng quá, cười huề…
- Ủa! là tâm thần à?????? her her! Srsr! Hem bít, cứ ngỡ là con nào trốn ziện mới ra…
Nó cũng trút giận xong rùi nên hok thèm cãi nữa.
- NGỒI VÀO BÀN HỌC LẸ LÊN! – nó quát
- Uhm…từ từ! làm zì zữ zậy – hắn phụng phịu, đúng là con nít
Ngồi làm bài dưới con mắt đầy ám khí của nó, hắn phát ra tiếng động lạ
- Ọt…ọt…ọt… ủa? con gì kiu zậy ta? – hắn ngây thơ, cái mặt ngố vô cùng
- Hừ! chả lẽ ông hok bít cái gì kiu à?
- Hok bít! Nhà tui đâu có nuôi con gì kiu kì cục zậy đâu? – rùi hắn đi vòng vòng lục mọi ngốc ngách của căn phòng
- Làm gì zậy thằng điên kia. Bịnh à?
- Kiếm coi con gì… trời ơi đừng nói là …chuột nha…hixhix
Cái mặt nó bi giờ còn ngố hơn hắn lúc nãy nữa… hok phải tại nó… ngố, mà tại cái thằng này bịnh hoạn quá, làm nó cũng hơi lây lây.
- TRỜI ƠI TUI CHƯA THẤY AI BỊNH HOẠN NHƯ ÔNG!!!!!! CÁI TIẾNG ĐÓ LÀ TIẾNG BAO TỬ CỦA ÔNG ĐÓ CHA NỘI!!!!!!!! – nó bức xúc quá hét lên
- Huh? – bấy giờ hắn mới nhìn xuống và xoa xoa cái bụng mình – uk, đúng oỳ hén, chưa ăn gì hết!
- Hừ! khi người ta đem đồ zô thì bày đặt làm mặt chảnh, hok thèm ăn, bây giờ thì chết đói ở đây cũng đáng! Cái đồ công tử kênh kiệu!
- Hứ! kênh kiệu gì hả?????? tại tui hok mún ăn thì hok ăn! Chưa đủi ziệc họ là mai lắm rùi!
- Đúng là quá đáng! Tưởng mình là chủ thì ngon lắm à!
- Uk! Rùi seo? Làm gì được nhau! Chủ thì có quyền, hỉu chưa??? – hắn vẫn kênh cái mặt lên
- Ỷ MÌNH LÀ CHỦ THÌ NGON LẮM HẢ??????? CHỦ NÀY! HAY ĂN HÍP NGƯỜI KHÁC NÀY!!!! ĐỪNG CÓ MÀ GIỜ CÁI GIONG JĐÓ RA VỚI TA!!!! ĐỒ ÍU ĐUỐI, UỶ MỊ, ĐỒ CON GÁI!!!!!!!!
Nó uýnh hắn tới tấp. hok hỉu sao cứ mỗi lần bức xúc quá thì nó lại lôi hắn ra làm bia…luyện võ công. Nó sắp luyện thành công “tuyệt đỉnh cú” còn hắn thì nhờ nó mà cũng sắp luyện tới đỉnh “uất ức thần công” oỳ.
- Sao lần nào cô cũng sử dụng võ lực với tui hết zậy? thấy tui nhường nên cô làm tới à??????? – Hắn cũng đang bức xúc mún xứt nút.
- Rùi seo? Con trai gì mà íu ớt như con gái!!!!! (cái nì bã quên rùi, lần trước thằng chã uýnh thằng kia cú bã mà bã hok nhớ => đãng trí)
- Con gái à??????? hừ!
Hắn cười một cách khó hỉu rùi bước tới nó… làm gì nhỉ??????
Hắn hành động nhanh chớp nhoáng… gạt nhân nó một gái làm nó mất đà, hắn chụp nó lại, xoay nó mấy vòng rùi lộn người nó như con búp bê… tụi nghiệp cho nó! Hắn lấy nó ra để thực thành…chứng minh sức mạnh.
Đầu nó hoa cả lên! Những ngôi sao bay vòng vòng, nghe văng cẳng tiếng ai đó…
- Sao? Như thế có íu đuối con gái hok? – thì ra là tiếng kẻ đã làm nó quay mòng mòng.
Nó như sực tỉnh. Thấy mình trong vòng tay hắn thì…bụp... nó đạp hắn bay xa cả thước…
- YAAAAA đồ sàm sỡ!!!!!!!!!! dám lợi dụng à!!!!!!!!! ta giết mi!!!!!!!!!!
- Ê ê! Ai lợi dụng, ai sàm sỡ hả????????? tui coá làm gì cô đâu. Tui chỉ cho cô thấy tui hok íu đúi như cô nghĩ đâu hỉu chưa???? Tui mà thèm lợi dụng cô à????? nhìn lại mình đi! CHẢ CÓ GÌ ĐÁNG ĐỂ TUI PHẢI ĐỂ Ý CẢ!
- Hừ!!!!!!! vậy ngươi tưởng mình ngon lắm hả??????? CHẢ ĐÁNG ĐỂ Ta PHẢI NGÓ! – con này có cái bịnh, hả mỗi lần tức quá là nói cứ xưng ta ta, ngươi ngươi như truyện kiếp hiệp.
- Đúng rùi! Cô coá mắt đâu mà ngó! Hứ!
- Mắt ta hok để nhìn máy thằng điên khùng như ngươi! Ô nhiễm!
- Thui thui mệt! hok cãi với con tâm thần, học tiếp!
- Hum nay nghĩ sớm! hok coá hứng!
Nó nói rùi cách cặp bước ra
- Ê ê! Thầy kiu cô kèm tui học mà thik dạy thì dạy à?? mà thui tui cũng đi ăn đây! Chiều mai cô phải đến sớm! hok được muộn một giây! Hỉu chưa??????
- Ra lệnh cho tui đấy à? – nó nhìn đầy đe doạ - ngày mai nghĩ!
- Ê sao nghĩ, cô phải đến…
Nhưng nó bước ra rùi… hắn có hét lên cũng vô ích! Nó ra khỏi cái căn biệt thự to đùng đó, thở phào
- Hoiiiiiiiiii! Cuối cùng cũng ra khỏi! cãi với tên đó mệt chết được. hừ! cái tên khó ưa!
Tại phòng lúc nãy
- Giận rùi hả trời? mai hok đến thiệt seo? Hizzzzzzz! Chán quá!!!!!!!!!
Sáng hum sao ở trường
- Tình hình học tập lớp ta hiện giờ đáng được tuyên dương. Bạn Hoàng cũng đã có nhìu tiến bộ - ông thầy nhẹ nhàng, hắn thì cười nham nhở, tự tin – NHƯNG VẪN CÒN TỆ QUÁ!!!!! – tự nhiên ổng đổi thái độ làm hắn…teo
- Hừ! ỷ làm thầy là ngon lắm à? ông mà zìa nhà là chít zới tui – hắn lầm bầm.
- Lên làm bài toán này! Hoàng!
Khánh quay sang nó, định mở lời… kiu nó chung đôi. Ai ngờ cậu chưa kịp nói gì thì Vân chen vô giữa.
- Khánh này! Mình…hơi íu môn hoá, cậu giúp mình nhé!
- Ơ… mình…
- Làm ơn đi mà! Cậu giỏi hoá như vậy chẳng lẽ hok giúp mình à?
- Đúng rùi đó! Cậu giúp Vân đi! Hehe! Cậu dạy nó như zạy học sinh vậy, hả mà nó làm biếng cứ cú đầu nó, cho nó ngu lun – nó chen vô
- Mày… tao uýnh mày giờ. – Vân liếc nó
- …uhm… cũng được – Khánh buồn hiu
Ông thầy quan sát cả lớp, cất giọng
- Thui để thầy phân công lun hén!
- Dạ!!!!!!
- Khánh sẽ giúp Vân, Hằng giúp Hoa, Hải giúp Luyến, Tùng với Hiền….
##%^^##.... và bạn Kim sẽ giúp Hoàng.
- Cái gì???????????? – nó và Hắn cùng hét lên – Em phản đối!!!!!
- Hai em có ý kiến gì à????
- Sao lại cho em học chung con khùng/tên bịnh hoạn này????? – cả hai phản đối kịch liệt
- Thế Hoàng học tệ môn nào???????? – ông thầy hỏi
- … ai bít đâu! Môn nào cũng như môn nấy… - hắn nhăn nhó trả lời
- Vậy kim học giỏi môn nào???????/ - ổng hỏi típ
- em học…đều đều…
- vậy thì quá hợp lí rùi!!! Phản đối gì nữa???????? – ông thầy nổi xung thiên lên, hai đứa nín thinh
ra về, nó lẳng lặng đi…
- Hix hix, sao mà xui thế hok bít!! – Nó than thân trách phận
- Mày làm gì ủ rủ vậy? chỉ là đôi bạn học tập thui mà! Mày dạy hắn hok nghe cứ… thẳng tay, hành hạ cho hắn bít!
- Nếu cậu mún tớ sẽ đổi với cậu – Khánh đề nghị, cậu cũng không vui khi nó với hắn… cứ bên nhau suốt
Nghe vậy Vân liền đổi sắc mặt… xanh lè.
- Thui! Mình ổn mà, hok sao đâu. Mình về trước đây!
Vậy là từ hum sau nó phải sang nhà hắn...dạy kèm. Hắn bề ngoài thì phản đối, nhăn nhó nhưng trong lòng thì… thấy vui vui. Nói thật ra, từ khi không còn phải chịu đựng cái hình phạt khổ sai kia, không còn được gặp nó nhìu nữa, hắn cảm thấy thíu thíu, trống vắng và đôi lúc…nhớ nó. Hắn cũng chả hỉu sao cái con sư tử hà đông đó lại làm hắn khổ sở như thế. Mỗi khi thấy nó và Khánh thân mật là hắn như nổi lửa trong lòng. Cứ kiếm chuyện với nó. Lấy ví dụ điển hình… nó, Khánh và Vân đang ăn dưới căn tin, Khánh cứ gắp thức ăn cho nó suốt, nó thì cười cười nói nói, nhìn Khánh thân thiết lắm. hắn ta thấy zậy, tức tối bước lại nắm tay nó lôi đi… tất nhiên là nó hok chịu đi rùi
- Chú tui…à không, hịu trưởng kiu cô kà!!!!!
- Hả?? zậy à? uk thì từ từ tui đi…
Hắn lôi nó đi một mạch, mà có phải tới phòng hịu trưởng đâu! Hắn dẫn nó ra sân sau của trường.
- Này! Thầy đâu?????? – nó ngây thơ hỏi
- ổng…ai bít đâu!
- LỪA TUI À??????? – nó điên lên, và sau đó…
#$%^**%%$#$%
Xong! Nó bước đi, bỏ lại hắn tơi tả tả tơi. Đấy là sự trừng phạt dành cho ai dám lừa nó.
- Cô…cô…dám đánh tui à????????????? – hắn hét lên trong khi nó vẫn hùng hổ bước đi hok thèm nhìn lại.
Hum sau, nó đứng trước một cái biệt thự to đùng… nhìn thui là nó đã thấy choáng. “hix hix, khi nào mình được ở cái nhà to thế này nhỉ?” nó thầm nghĩ.
Nó đưa tay nhấn chuông, cửa mở ra… bà giúp việc cười tươi
- chào cháu! Cháo đến kèm cậu chủ học đấy à?????
- dạ! – nó nở một nụ cười đáp lại tươi hok kém.
- Bà chủ, ông chủ bận việc ở công ty hết rùi, chỉ có cậu chủ ở nhà.
- Dạ! – nó chỉ bít dạ, chứ nói gì bây giờ?
- Cháu di theo con đường này, qua cái cầu rùi quẹo trái, sau đó vào nhà, cháu quẹo phải, đến cái phòng thứ tư sẽ có một cầu thang, cháu lên lầu hai, phòng cuối…
Chưa gì mà nó đã thấy chóng mặt, trời ơi, cái nhà gì mà lớn thế không biết.
Nó lướt quá khuôn viên, quả thật nó chưa bao giờ thấy ở đâu đẹp thế này, cây cỏ xanh tươi được cắt tỉa gọn gàng, những tảng đá cũng rấ là nghệ thuật, một con sông nhỏ trong xanh với những con cá đủ màu sắc, nó qua cầu..lát sau nó lên đến phòng cuối, lầu hai…
- Cốc…cốc…cốc…
- Tâm thần à? vào đi…
Chưa gì mà hắn đã làm nó tức điên lên rùi đấy. “tâm thần à?” có ai vô duyên như hắn không chứ? Con nhỏ mới đến mà đã kiu người ta là tâm thần rùi!
Hắn ngồi trên ghế sofa, cười nham nhở. Nó ném cho tên đo cái nhìn không mấy thân thiện
- bây giờ có học hok thì bảo??????
- học thì học! nhưng mà nói cho cô bít! Cô đang ở nhà tui đấy nhá! Cô mà dám làm gì tui thì vệ sĩ vào lôi cổ cô ra đấy – hắn đe doạ
- hừ! – nó chán nản lôi ra một đống sách tập, thước bút viết…
căn phòng không yên bình được lâu, chỉ lát sau
- Trời ơi! Cái bàu này nãy giờ làm mấy lần rùi hả?????????
- Quên chứ bộ!!!!!!!!!!! làm gì dữ zậy???? - hắn cũng chả hiền gì
- Tui nói cho mà biết!!! tui cho hai phút mà hok làm xong thì biết tay tui!!! – nó cũng đang sôi máu. Đúng là dạy mấy thằng ngu mệt thiệt
- Từ từ!!!!!!!!!
Cách đó không lâu
- Trời ơi!!!!!!!!!!!! Sau hok làm bài mà cứ ngồi ăn hoài zậy hả?????? – nó lại hét lên
- Thì làm mệt phải cho ăn chứ? Cô mún tui chết đói à????
- Mệt à???????? này giờ ông cứ ngồi ăn không chứ có làm gì đâu mà mệt. đây này! – nó lôi ra một đống vỏ bánh đủ loại – tui làm bài, không để ý là ông lại lôi bánh ra ăn! Vậy mà bảo đói à???????
- Hừ! làm thì làm. Ông thầy mắc dịch! Sao ông ta lại giao con người đáng iu bé bỏng như tui cho một con phù thuỷ simla như cô không bít!
- LÀM BÀI ĐI NÓI NHÌU QUÁ!!!!!!!!! – nó lại hét lên.
- Hix hix
ngày hum sau nó đến muộn (bận tí việc ấy mà), vừa mở cửa bước vào thì...
- bụp... - nguyên cái gói bay zô mặt nó, hai cái, ba cái, một cơn mưa gối, kèm theo tiếng la
- đã bảo là không ăn mà!!!!! biến!!!!!!!! biến hết cho tui!! tui đủi việc mí người hết bi giờ!!!!! cái con khùng kia sao giờ này chưa đến chứ????? đi kiếm cô ta cho tui!!!!! con tâm thần!!!!
nó bước zô với ánh mắt đầy sát khí...và..
Đêm hum khuy khoắt tự nhiên đầu óc linh hoạt hắn ra, nghĩ là viết ngay đây!!!!!!!!!
Hum sau nó tới trễ, vừa mở cửa bước vào thì
- Bụp… - nguyên cái gối bay vào mặt nó, rùi một…hai…ba…một trận mưa gối bay tới tấp kèm theo tiếng la lối
- Tui đã nói là hok ăn!!!!!!!! Mấy người biến hết cho tui!!!! Tui đuổi việc mấy người hết!!!!!!!!!! con khùng kia sao giờ này chưa đến hả????? đi kiếm nó cho tui!!!!!!!!kím con tâm thần kia cho tui!!!!!!!!! Lẹ lên!!!!! – hắn hét lên
Nó bước vào với gương mặt đầy sát khí, tay cầm một đống gối. mấy người giúp việc bưng thức ăn zọt lẹ ra ngoài hết. hắn quay mặt vào nên đâu biết nó đã tới, và…
- Cái tên này!!!!!!!! Chết với bà!!!!! Dám kiu ta là khùng à!! tâm thần à!!!!! cho mi chết – vừa nói nó vừa bữa hắn lại bằng gối, do không phòng thủ kịp thời nên hắn bị dính đạn một cách hok thương tiếc.
- Oái!!! Oái!!!!! Quản gia đâu???? Bảo vệ đâu????? Ai cho con trốn viện này vào đây zậy????????? tống cổ nó ra ngoài cho ta!!!!!! – hắn la làng lên, nhưng lạ thay là hok coá ai vào cả. lúc bấy giờ hắn mấy hoàn hồn, nhận ra nó đang đúng trước mặt mình
Nó nhìn hắn với ánh mắt mún giết người. thấy thế hắn hoảng quá, cười huề…
- Ủa! là tâm thần à?????? her her! Srsr! Hem bít, cứ ngỡ là con nào trốn ziện mới ra…
Nó cũng trút giận xong rùi nên hok thèm cãi nữa.
- NGỒI VÀO BÀN HỌC LẸ LÊN! – nó quát
- Uhm…từ từ! làm zì zữ zậy – hắn phụng phịu, đúng là con nít
Ngồi làm bài dưới con mắt đầy ám khí của nó, hắn phát ra tiếng động lạ
- Ọt…ọt…ọt… ủa? con gì kiu zậy ta? – hắn ngây thơ, cái mặt ngố vô cùng
- Hừ! chả lẽ ông hok bít cái gì kiu à?
- Hok bít! Nhà tui đâu có nuôi con gì kiu kì cục zậy đâu? – rùi hắn đi vòng vòng lục mọi ngốc ngách của căn phòng
- Làm gì zậy thằng điên kia. Bịnh à?
- Kiếm coi con gì… trời ơi đừng nói là …chuột nha…hixhix
Cái mặt nó bi giờ còn ngố hơn hắn lúc nãy nữa… hok phải tại nó… ngố, mà tại cái thằng này bịnh hoạn quá, làm nó cũng hơi lây lây.
- TRỜI ƠI TUI CHƯA THẤY AI BỊNH HOẠN NHƯ ÔNG!!!!!! CÁI TIẾNG ĐÓ LÀ TIẾNG BAO TỬ CỦA ÔNG ĐÓ CHA NỘI!!!!!!!! – nó bức xúc quá hét lên
- Huh? – bấy giờ hắn mới nhìn xuống và xoa xoa cái bụng mình – uk, đúng oỳ hén, chưa ăn gì hết!
- Hừ! khi người ta đem đồ zô thì bày đặt làm mặt chảnh, hok thèm ăn, bây giờ thì chết đói ở đây cũng đáng! Cái đồ công tử kênh kiệu!
- Hứ! kênh kiệu gì hả?????? tại tui hok mún ăn thì hok ăn! Chưa đủi ziệc họ là mai lắm rùi!
- Đúng là quá đáng! Tưởng mình là chủ thì ngon lắm à!
- Uk! Rùi seo? Làm gì được nhau! Chủ thì có quyền, hỉu chưa??? – hắn vẫn kênh cái mặt lên
- Ỷ MÌNH LÀ CHỦ THÌ NGON LẮM HẢ??????? CHỦ NÀY! HAY ĂN HÍP NGƯỜI KHÁC NÀY!!!! ĐỪNG CÓ MÀ GIỜ CÁI GIONG JĐÓ RA VỚI TA!!!! ĐỒ ÍU ĐUỐI, UỶ MỊ, ĐỒ CON GÁI!!!!!!!!
Nó uýnh hắn tới tấp. hok hỉu sao cứ mỗi lần bức xúc quá thì nó lại lôi hắn ra làm bia…luyện võ công. Nó sắp luyện thành công “tuyệt đỉnh cú” còn hắn thì nhờ nó mà cũng sắp luyện tới đỉnh “uất ức thần công” oỳ.
- Sao lần nào cô cũng sử dụng võ lực với tui hết zậy? thấy tui nhường nên cô làm tới à??????? – Hắn cũng đang bức xúc mún xứt nút.
- Rùi seo? Con trai gì mà íu ớt như con gái!!!!! (cái nì bã quên rùi, lần trước thằng chã uýnh thằng kia cú bã mà bã hok nhớ => đãng trí)
- Con gái à??????? hừ!
Hắn cười một cách khó hỉu rùi bước tới nó… làm gì nhỉ??????
Hắn hành động nhanh chớp nhoáng… gạt nhân nó một gái làm nó mất đà, hắn chụp nó lại, xoay nó mấy vòng rùi lộn người nó như con búp bê… tụi nghiệp cho nó! Hắn lấy nó ra để thực thành…chứng minh sức mạnh.
Đầu nó hoa cả lên! Những ngôi sao bay vòng vòng, nghe văng cẳng tiếng ai đó…
- Sao? Như thế có íu đuối con gái hok? – thì ra là tiếng kẻ đã làm nó quay mòng mòng.
Nó như sực tỉnh. Thấy mình trong vòng tay hắn thì…bụp... nó đạp hắn bay xa cả thước…
- YAAAAA đồ sàm sỡ!!!!!!!!!! dám lợi dụng à!!!!!!!!! ta giết mi!!!!!!!!!!
- Ê ê! Ai lợi dụng, ai sàm sỡ hả????????? tui coá làm gì cô đâu. Tui chỉ cho cô thấy tui hok íu đúi như cô nghĩ đâu hỉu chưa???? Tui mà thèm lợi dụng cô à????? nhìn lại mình đi! CHẢ CÓ GÌ ĐÁNG ĐỂ TUI PHẢI ĐỂ Ý CẢ!
- Hừ!!!!!!! vậy ngươi tưởng mình ngon lắm hả??????? CHẢ ĐÁNG ĐỂ Ta PHẢI NGÓ! – con này có cái bịnh, hả mỗi lần tức quá là nói cứ xưng ta ta, ngươi ngươi như truyện kiếp hiệp.
- Đúng rùi! Cô coá mắt đâu mà ngó! Hứ!
- Mắt ta hok để nhìn máy thằng điên khùng như ngươi! Ô nhiễm!
- Thui thui mệt! hok cãi với con tâm thần, học tiếp!
- Hum nay nghĩ sớm! hok coá hứng!
Nó nói rùi cách cặp bước ra
- Ê ê! Thầy kiu cô kèm tui học mà thik dạy thì dạy à?? mà thui tui cũng đi ăn đây! Chiều mai cô phải đến sớm! hok được muộn một giây! Hỉu chưa??????
- Ra lệnh cho tui đấy à? – nó nhìn đầy đe doạ - ngày mai nghĩ!
- Ê sao nghĩ, cô phải đến…
Nhưng nó bước ra rùi… hắn có hét lên cũng vô ích! Nó ra khỏi cái căn biệt thự to đùng đó, thở phào
- Hoiiiiiiiiii! Cuối cùng cũng ra khỏi! cãi với tên đó mệt chết được. hừ! cái tên khó ưa!
Tại phòng lúc nãy
- Giận rùi hả trời? mai hok đến thiệt seo? Hizzzzzzz! Chán quá!!!!!!!!!
Sáng hum sao ở trường
- Tình hình học tập lớp ta hiện giờ đáng được tuyên dương. Bạn Hoàng cũng đã có nhìu tiến bộ - ông thầy nhẹ nhàng, hắn thì cười nham nhở, tự tin – NHƯNG VẪN CÒN TỆ QUÁ!!!!! – tự nhiên ổng đổi thái độ làm hắn…teo
- Hừ! ỷ làm thầy là ngon lắm à? ông mà zìa nhà là chít zới tui – hắn lầm bầm.
- Lên làm bài toán này! Hoàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.