Chương 10: Cuộc gặp bất ngờ
Tiêu Bích Thiên
02/07/2013
Kể từ ngày Trân Trân nằm viện cũng đã
một tháng trôi qua, hàng ngày ngoài giờ lên lớp, cô vẫn chăm chỉ chép bài và
đến chăm sóc cho Trân Trân. Và chưa một lần nào, cô dám nói với Chu Thiên về
việc mất trí nhớ của Trân Trân. Cô ngồi im bên giường bệnh, Trân Trân vừa ăn
táo, vừa hỏi:
- Lạp Lạp, bao giờ mình mới được ra viện vậy?
- Chờ đến kì nghỉ đông nhé cô nàng!
- A! Chán thế, nằm trong này chán muốn chết!
- Chịu khó đi, kì nghỉ đông năm nay sẽ rất vui mà!
- Tại sao thế?
- Thì hội đàn em sẽ ra mà! – Nghĩ đến đó thôi Dương Lạp lại buồn cười với những kỉ niệm đẹp.
- Đàn em nào? Sao mình không biết nhỉ?
- Ừ! – Dương Lạp quặn đau lòng, đó là những ngày rất hạnh phúc của hai người cơ mà!
Cô bê khay thức ăn ra bệ rửa, chợt nghe tiếng chạnh chọe phía sau:
- Chị y tá xinh đẹp à! Em không thích! Cái đấy đắng lắm.
Hóa ra là một cậu trai đang từ chối uống thuốc của chị y tá. Cô lắc đầu mỉm cười, giống trẻ con quá!
- Dĩnh à! Ngoan đi, lớn rồi mà cứ như con nít thế hả? Thuốc đắng giã tật.
“ Cái gì? Dĩnh á? Sao trùng hợp thế này” – Dương Lạp hoảng hốt. Cô quay lại nhìn, đó là một cậu trai trông rất trẻ, đầu quấn băng đô với mái tóc lởm chởm nhuộm màu vàng sẫm trông rất tinh nghịch, tai còn đeo rất nhiều khuyên nữa, khuôn mặt trắng không tì vết với nụ cười muốn vỡ òa ra. Trống ngực Dương Lạp đập thình thịch, cô cảm thấy hồi hộp, cảm giác này là gì?
Chờ cậu ta đi khỏi, cô chạy lại chỗ chị y tá, gặng hỏi:
- Người vừa nãy...là ai ạ?
- Ủa? Em quen cái tên tiểu tử Dĩnh hả? Hắn là Nam Dĩnh đó! Ngốc hết thuốc chữa.
Dương Lạp ngây người, vẫn chưa hết ngạc nhiên, sao lại có thể trùng hợp đến thế chứ? Cô vừa vui lại vừa sợ. Cô mỉm cười cảm ơn chị y tá rồi trở lại phòng. Vừa ngây người vừa đi dọc hành lang, không để ý cô va phải một người khác, khiến khay đồ rơi loảng xoảng xuống đất. Cô cúi đầu xin lỗi và bắt gặp tên vừa nãy.
- Nam Dĩnh...
Cậu ta tròn mắt nhìn, lấy tay gãi gãi đầu trông thật giống một chú khỉ con nghịch ngợm.
- Chị biết em hả?
“ Chị á? Trông mình già thế ư? Mà công nhận trông hắn trẻ hơn mình mấy tuổi ấy chứ!” – Dương Lạp ấm ức.
- À! Cậu nổi tiếng ở bệnh viện này quá mà! Thế cậu sao phải ở đây, trông cậu đâu có sao đâu.
Cậu ta kéo tay Dương Lạp ngồi xuống băng ghế rồi lại cười cười:
- Thật hả chị? Em sắp ra viện nên trông thế thôi! ha ha...
“ Ôi trời, thằng nhóc này dễ thương muốn véo má cho phát quá!”
- Em lớp mấy thế? – Dương Lạp cười gượng.
- Em lớp 8!
“ Ra nhỏ hơn hai tuổi, may quá mình không mang tính già đời, ha ha...” – Dương Lạp cười thầm trong đầu.
- Ừ, chị lớp 10, ha ha.
Cậu ta lại gãi đầu cười nhăn nhở:
- Ồ vậy sao! Thôi em đi làm thủ tục xuất viện đây, chị có số điện thoại không?
- À...có...đây nè em.
Hai người đứng dậy, cậu ta cao hơn Dương Lạp hẳn một cái đầu, cô vẫy tay chào cậu. Nói chuyện với cậu ta đúng là vui thật, Dương Lạp cười tủm tỉm trở về phòng, Trân Trân đã ngủ rồi, cô ngồi dọn dẹp linh tinh, bỗng điện thoại réo, một số lạ, cô mở ra nghe.
- Alo
[ Chị gái xinh đẹp à!]
- Ai đấy?
[ Em Nam Dĩnh mà chị không nhận ra à? Buồn chết!]
- Ồ! Ra là nhóc à?
[ Em chứ còn ai khác nữa! ha ha]
- Em làm xong thủ tục chưa? Bao giờ ra?
[ Chiều nay chị ạ! he he, chị tiễn em nhá chị gái!]
- Rồi, rồi khỉ con ạ!
[ Cái gì? khỉ hả chị?]
- Hay không? ha ha...
[ Chị này, bà chị ngốc!]
- Ai ngốc hả? Thế chiều mấy giờ?
[ Ba giờ đúng luôn được không?]
- Rồi rồi, chị nhất định đến, thôi chị đang bận chút, thôi nha!
[ Chào chị!]
“ Đúng là tên ngốc, dễ thân thật, chẳng trách khiến bọn đàn em phải phục tùng như vậy.” – Dương Lạp cười tủm tỉm nghĩ trong đầu.
Thế mà buổi chiều đến thật nhanh, thấm thoát cũng đã đến ba giờ, Dương Lạp thay quần áo rồi đến trước cổng bệnh viện, ráng chiều khiến cô trở nên thật mong manh, dễ vỡ giữa muôn vàn con người khác. Từ một góc của bệnh viện, Nam Dĩnh đứng ngây người nhìn cô, không ai hay biết trong ánh mắt của cậu có cả một bầu trời sao sáng rực rỡ.
- Chị...!
Dương Lạp giật mình quay lại, ngạc nhiên trước bộ dạng của cậu, một chiếc áo màu đen có hình đầu lâu xương chéo trước ngực, một chiếc quần thụng cũng đồng màu đen, trông cậu thật ngỗ nghịch.
- Ừm...mặc thế em không thấy lạnh à? – Dương Lạp chun chun mũi nhìn từ đầu đến chân cậu ta.
- Có sá gì đâu! Em khỏe lắm! – Nam Dĩnh toe toét cười.
Dương Lạp vỗ vỗ vai cậu rồi hai người cùng bước ra khỏi cổng bệnh viện. Trên con đường dài thênh thang, bóng hai người đổ xuống trông như hai ngọn cỏ mỏng manh nhưng thật dịu dàng, thật thơ mộng. Hai bên đường, những hàng cây rẻ quạt đã nở hoa với màu vàng sậm như màu tóc Nam Dĩnh. Cậu như hòa vào làm một với thiên nhiên. Chưa lúc nào cô thấy tâm hồn thanh thản như lúc này, như lúc đi bên cậu, đi bên những bông hoa rẻ quạt. Những cơn gió nhè nhẹ thôi lướt qua người cô mát mẻ, nếu như có thể là một bông hoa, cô nguyện sẽ là bồ công anh...
- Chị tên gì?...- Tiếng nói Nam Dĩnh nhẹ như tiếng gió.
- Dương Lạp Lạp! Cái tên rất xấu đúng không? ha ha...
- Em gọi chị là Dương Lạp được không?
- Tại sao không? – Dương Lạp quay lại nhìn cậu, hàng lông mi của cậu cong dài rất mềm mại.
- Chị, em...
- Nói đi!
- Em rất xấu xa đúng không?
- Tại sao?
- Nhà em ở An Dương.
Dương Lạp ngạc nhiên, một phần vì đúng người này là kẻ đó, một phần là cô quá kinh ngạc trước sự trùng hợp này. Ban đầu cô chỉ thoáng nghĩ là người trùng tên thôi.
- Nhà chị cũng ở đó!
- Thật vậy sao? Em có rất nhiều bạn ở đó, nhưng em đã bỏ lại họ mà lên chốn thành thị này.
- Vì sao vậy?
- Vì gia đình, em phải lên đây!
- Hừm...vậy em biết Chu Thiên không?
Vừa nghe tên đó, cậu ta liền quay phắt lai, mắt mở to:
- Sao chị biết?
- Vì cậu ấy là bạn trai của Trân Trân.
Bất chợt Nam Dĩnh cười lớn:
- Tên này cuối cùng cũng có bạn gái rồi sao? Ngạc nhiên thật!
Tiếng cười thật sảng khoái, thật dễ thương, Dương Lạp lắc đầu cười thầm. Hai người vừa đi vừa nói chuyện huyên thuyên, bỗng đâu xuất hiện một đám người đi xe máy quây tròn xung quanh họ, khói bay nghi ngút.
- Nam Dĩnh, mày ra viện rồi à?
Nam Dĩnh không hề biểu hiện cảm xúc lo sợ gì, vẫn bình thản:
- Ừ! Cảm ơn quan tâm nhá!
- Ồ, mày thay bạn gái rồi à?- Một tên khác trong đoàn rú ga cười lớn.
- Không phải! Đây là người ở nhà tao.
“ Hả? Người ở á!” – Dương Lạp giãy nảy, bỗng Nam Dĩnh huých nhẹ vào tay cô ra hiệu im lặng.
- Hả? Xinh thế này mà người ở à? Hay bán lại cho tao đi mày!
- Thôi, vấn đề chính đây, bạn gái mày đang nằm trong tay bọn tao, khôn hồn thì lên xe đi. – Một tên đầu quấn băng đỏ gào lớn.
- Bạn gái? – Nam Dĩnh gãi đầu cười nhăn nhở.
- Doãn Nhược Tinh.
Lập tức mặt Nam Dĩnh tái mét, hai tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên.
- Khốn kiếp!
- Sao? Bạn gái mày đúng không? Lên xe đi.
Mất bình tĩnh, Nam Dĩnh quay ra bảo Dương Lạp quay về, còn mình thì quay lên xe máy phóng đi mất. Dương Lạp đứng ngây người chẳng hiểu gì. Nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên.
Hai tiếng sau không thấy Nam Dĩnh trở lại, cô rút điện thoại ra gọi thì không thể liên lạc được, đầu dây bên kia chỉ một tiếng nói lạnh như băng: “ Số máy này hiện đang tạm khóa...”
Ngồi trong căn phòng bệnh của Trân Trân, cô ngây người như kẻ mất hồn, khiến cho Trân phải lay mạnh người:
- Dương Lạp, sao thế?
Cô bừng tỉnh, vươn người ngáp. Trân Trân nũng nịu nói với cô:
- Mình thèm ăn quất muối!
- Rồi rồi! Mình đi mua đây. – Dương Lạp cười nói với Trân Trân.
Bệnh viện buổi tối rất lạnh, lại đúng đầu đông nên không khí như đặc quánh lại. Dương Lạp run rẩy bước đi trong hành lang, hai tay đút vào túi áo lấy ấm. Đường đi khá vắng, chỉ có vài bóng y tá với bệnh nhân đi lại. Bước ra ngoài cổng bệnh viện, cô đứng một lúc xoa xoa tay.
- Chị....
Một tiếng gọi khe khẽ đủ để mình Dương Lạp nghe được, cô quay ra nhìn.
- Ôi trời, Nam Dĩnh!
Giữa ánh đèn đường mập mờ, bóng tối như nuốt chửng cậu ta, trông cậu thật nhỏ bé, ngồi thu lu trong một lùm cỏ, cái rét thấu xương khiến con người cậu thật mỏng manh. Dương Lạp chạy vội đến bên, khắp người cậu toàn là máu, một màu máu đỏ đặc dính hết trên mặt, trên cổ, quần áo và tay của cậu.
- Chuyện...gì thế?
Người cậu khẽ run run, cậu ngước mắt lên nhìn, ánh mắt đen kịt như màu của bầu trời đêm. Từng vệt nước dài lăn trên má tạo thành một đường máu khô. Nam Dĩnh khóc, khóc như một đứa trẻ, Dương Lạp ôm cậu vào lòng, an ủi cậu qua khỏi cơn đau.
- Không...phải...máu của...em...
Cậu nói trong tiếng nấc nghẹn, câu nói như bị đè nén rất lâu.
- Vậy thì của ai?- Dương Lạp sốt ruột cố dìu cậu vào bệnh viện.
Cậu như muốn ngất đi, Dương Lạp phải cõng cậu vào trong bệnh viện và nhờ y ta chăm sóc cho cậu.
Sáng sớm hôm sau, hình ảnh tối trước vẫn còn khiến Dương Lạp sợ hãi. Còn bây giờ, Nam Dĩnh đang nằm ngủ ngon trên giường. Chiếc băng đô vẫn nằm trên vầng trán trắng ngần của cậu, còn vương lại chút máu khô. Dương Lạp ngồi lặng yên nhìn cậu, không dám cử động mạnh ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu. Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu cô. Cuối cùng thì Nam Dĩnh cũng đã thức, Dương Lạp đỡ gối cho cậu nằm dựa vào rồi gọt quả táo chín.
- Chị...
- Hả?
- Em...
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với em vậy? Tại sao em lại ở đó? – Dương Lạp vẫn gọt táo và không nhìn cậu.
- Em...chị nhớ buổi chiều hôm qua chứ?
- Ừ, em đi cùng đám người đó rồi sao?
- Cô ấy...
- Doãn Nhược Tinh?
Bỗng Nam Dĩnh im bặt, cậu quay mặt ra nhìn về phía cửa sổ, thở hắt ra một hơi dài.
- Cô ấy sao? – Dương Lạp tiếp tục hỏi.
- Máu trên người em là của...cô ấy!
Dương Lạp giật mình quay ra, ngạc nhiên:
- Vậy rốt cuộc là sao? có chuyện gì?
- Chiều hôm đó, bọn nó đã bắt Tiểu Tinh, rồi đe dọa em, khi em đến, chúng xông ra đánh hội đồng rồi thả Tiểu Tinh. Nhưng đâu đã kết thúc, một tên trong đó quyết không tha cho bọn em. Hắn cầm con dao xông về phía em và...
- Và sao? – Dương Lạp bị trí tò mò kích thích.
- Và...cô ấy đã đỡ cho em...Máu nhiều lắm...máu tuôn ra từ tim cô ấy...bọn nó chạy hết chỉ còn em và cô ấy. Cô ấy thở yếu lắm, dường như không thể nữa, nhưng...cô ấy lấy tay ôm má em, đôi tay lạnh lắm chị ạ! Đôi tay ấy buông thõng...và...nụ cười vẫn nở...trên môi cô ấy...
Dương lạp sững người bởi câu chuyện của Nam Dĩnh, thật đau đớn, cô lặng người đi. Phút giây ấy mọi thứ dường như ngừng hoạt động, cô thấy khó thở, cô không nghĩ mọi chuyện lại kinh khủng như vậy.
- Em...em ngốc quá phải không? Em đã không thể bảo vệ cho cô ấy...! – Nam Dĩnh như người mất hồn, cậu ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Dương Lạp không nói gì, cô nắm chặt tay cậu giúp lấy lại bình tĩnh.
- Em muốn được một mình! – Nam Dĩnh nói rất khẽ.
Dương Lạp mỉm cười rồi lẳng lặng ra ngoài, đóng cửa lại...Bầu trời trong xanh một cách lạ kì...
Một ngày trôi qua thật yên bình, thật nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho lòng Dương Lạp rối bời. Rồi sau này cậu ta sẽ thế nào.
Chiều ngày hôm sau, Nam Dĩnh được xuất viện, vừa gặp Dương Lạp ngoài hành lang, cậu đã vội kéo cô ra ngoài, ngồi xuống một chiếc ghế đá và cười toe:
- Chị ơi em sẽ không buồn nữa đâu, hôm qua em đã mơ thấy cô ấy.
- Mơ gì? – Dương Lạp trố mắt ngạc nhiên.
- Cô ấy hiện về nói với em là em phải ráng sống thật hạnh phúc, rồi sẽ có tình yêu mới đến với em. Nếu em không vui cô ấy sẽ giận em lắm ấy!
Lúc này trông Nam Dĩnh thật giống một cậu nhóc nghịch ngợm, trong nụ cười ấy vẫn còn phàng phất một chút buồn thương, làm sao mà con người ta vẫn có thể cười trong khi lòng mình đang bị cào xé bởi một nỗi đau khó tả như vậy.
Dương Lạp ngồi dựa vào thành ghế, ngả ra sau thở nhẹ, vậy là một người đã tạm ổn định rồi.
- Lạp Lạp, bao giờ mình mới được ra viện vậy?
- Chờ đến kì nghỉ đông nhé cô nàng!
- A! Chán thế, nằm trong này chán muốn chết!
- Chịu khó đi, kì nghỉ đông năm nay sẽ rất vui mà!
- Tại sao thế?
- Thì hội đàn em sẽ ra mà! – Nghĩ đến đó thôi Dương Lạp lại buồn cười với những kỉ niệm đẹp.
- Đàn em nào? Sao mình không biết nhỉ?
- Ừ! – Dương Lạp quặn đau lòng, đó là những ngày rất hạnh phúc của hai người cơ mà!
Cô bê khay thức ăn ra bệ rửa, chợt nghe tiếng chạnh chọe phía sau:
- Chị y tá xinh đẹp à! Em không thích! Cái đấy đắng lắm.
Hóa ra là một cậu trai đang từ chối uống thuốc của chị y tá. Cô lắc đầu mỉm cười, giống trẻ con quá!
- Dĩnh à! Ngoan đi, lớn rồi mà cứ như con nít thế hả? Thuốc đắng giã tật.
“ Cái gì? Dĩnh á? Sao trùng hợp thế này” – Dương Lạp hoảng hốt. Cô quay lại nhìn, đó là một cậu trai trông rất trẻ, đầu quấn băng đô với mái tóc lởm chởm nhuộm màu vàng sẫm trông rất tinh nghịch, tai còn đeo rất nhiều khuyên nữa, khuôn mặt trắng không tì vết với nụ cười muốn vỡ òa ra. Trống ngực Dương Lạp đập thình thịch, cô cảm thấy hồi hộp, cảm giác này là gì?
Chờ cậu ta đi khỏi, cô chạy lại chỗ chị y tá, gặng hỏi:
- Người vừa nãy...là ai ạ?
- Ủa? Em quen cái tên tiểu tử Dĩnh hả? Hắn là Nam Dĩnh đó! Ngốc hết thuốc chữa.
Dương Lạp ngây người, vẫn chưa hết ngạc nhiên, sao lại có thể trùng hợp đến thế chứ? Cô vừa vui lại vừa sợ. Cô mỉm cười cảm ơn chị y tá rồi trở lại phòng. Vừa ngây người vừa đi dọc hành lang, không để ý cô va phải một người khác, khiến khay đồ rơi loảng xoảng xuống đất. Cô cúi đầu xin lỗi và bắt gặp tên vừa nãy.
- Nam Dĩnh...
Cậu ta tròn mắt nhìn, lấy tay gãi gãi đầu trông thật giống một chú khỉ con nghịch ngợm.
- Chị biết em hả?
“ Chị á? Trông mình già thế ư? Mà công nhận trông hắn trẻ hơn mình mấy tuổi ấy chứ!” – Dương Lạp ấm ức.
- À! Cậu nổi tiếng ở bệnh viện này quá mà! Thế cậu sao phải ở đây, trông cậu đâu có sao đâu.
Cậu ta kéo tay Dương Lạp ngồi xuống băng ghế rồi lại cười cười:
- Thật hả chị? Em sắp ra viện nên trông thế thôi! ha ha...
“ Ôi trời, thằng nhóc này dễ thương muốn véo má cho phát quá!”
- Em lớp mấy thế? – Dương Lạp cười gượng.
- Em lớp 8!
“ Ra nhỏ hơn hai tuổi, may quá mình không mang tính già đời, ha ha...” – Dương Lạp cười thầm trong đầu.
- Ừ, chị lớp 10, ha ha.
Cậu ta lại gãi đầu cười nhăn nhở:
- Ồ vậy sao! Thôi em đi làm thủ tục xuất viện đây, chị có số điện thoại không?
- À...có...đây nè em.
Hai người đứng dậy, cậu ta cao hơn Dương Lạp hẳn một cái đầu, cô vẫy tay chào cậu. Nói chuyện với cậu ta đúng là vui thật, Dương Lạp cười tủm tỉm trở về phòng, Trân Trân đã ngủ rồi, cô ngồi dọn dẹp linh tinh, bỗng điện thoại réo, một số lạ, cô mở ra nghe.
- Alo
[ Chị gái xinh đẹp à!]
- Ai đấy?
[ Em Nam Dĩnh mà chị không nhận ra à? Buồn chết!]
- Ồ! Ra là nhóc à?
[ Em chứ còn ai khác nữa! ha ha]
- Em làm xong thủ tục chưa? Bao giờ ra?
[ Chiều nay chị ạ! he he, chị tiễn em nhá chị gái!]
- Rồi, rồi khỉ con ạ!
[ Cái gì? khỉ hả chị?]
- Hay không? ha ha...
[ Chị này, bà chị ngốc!]
- Ai ngốc hả? Thế chiều mấy giờ?
[ Ba giờ đúng luôn được không?]
- Rồi rồi, chị nhất định đến, thôi chị đang bận chút, thôi nha!
[ Chào chị!]
“ Đúng là tên ngốc, dễ thân thật, chẳng trách khiến bọn đàn em phải phục tùng như vậy.” – Dương Lạp cười tủm tỉm nghĩ trong đầu.
Thế mà buổi chiều đến thật nhanh, thấm thoát cũng đã đến ba giờ, Dương Lạp thay quần áo rồi đến trước cổng bệnh viện, ráng chiều khiến cô trở nên thật mong manh, dễ vỡ giữa muôn vàn con người khác. Từ một góc của bệnh viện, Nam Dĩnh đứng ngây người nhìn cô, không ai hay biết trong ánh mắt của cậu có cả một bầu trời sao sáng rực rỡ.
- Chị...!
Dương Lạp giật mình quay lại, ngạc nhiên trước bộ dạng của cậu, một chiếc áo màu đen có hình đầu lâu xương chéo trước ngực, một chiếc quần thụng cũng đồng màu đen, trông cậu thật ngỗ nghịch.
- Ừm...mặc thế em không thấy lạnh à? – Dương Lạp chun chun mũi nhìn từ đầu đến chân cậu ta.
- Có sá gì đâu! Em khỏe lắm! – Nam Dĩnh toe toét cười.
Dương Lạp vỗ vỗ vai cậu rồi hai người cùng bước ra khỏi cổng bệnh viện. Trên con đường dài thênh thang, bóng hai người đổ xuống trông như hai ngọn cỏ mỏng manh nhưng thật dịu dàng, thật thơ mộng. Hai bên đường, những hàng cây rẻ quạt đã nở hoa với màu vàng sậm như màu tóc Nam Dĩnh. Cậu như hòa vào làm một với thiên nhiên. Chưa lúc nào cô thấy tâm hồn thanh thản như lúc này, như lúc đi bên cậu, đi bên những bông hoa rẻ quạt. Những cơn gió nhè nhẹ thôi lướt qua người cô mát mẻ, nếu như có thể là một bông hoa, cô nguyện sẽ là bồ công anh...
- Chị tên gì?...- Tiếng nói Nam Dĩnh nhẹ như tiếng gió.
- Dương Lạp Lạp! Cái tên rất xấu đúng không? ha ha...
- Em gọi chị là Dương Lạp được không?
- Tại sao không? – Dương Lạp quay lại nhìn cậu, hàng lông mi của cậu cong dài rất mềm mại.
- Chị, em...
- Nói đi!
- Em rất xấu xa đúng không?
- Tại sao?
- Nhà em ở An Dương.
Dương Lạp ngạc nhiên, một phần vì đúng người này là kẻ đó, một phần là cô quá kinh ngạc trước sự trùng hợp này. Ban đầu cô chỉ thoáng nghĩ là người trùng tên thôi.
- Nhà chị cũng ở đó!
- Thật vậy sao? Em có rất nhiều bạn ở đó, nhưng em đã bỏ lại họ mà lên chốn thành thị này.
- Vì sao vậy?
- Vì gia đình, em phải lên đây!
- Hừm...vậy em biết Chu Thiên không?
Vừa nghe tên đó, cậu ta liền quay phắt lai, mắt mở to:
- Sao chị biết?
- Vì cậu ấy là bạn trai của Trân Trân.
Bất chợt Nam Dĩnh cười lớn:
- Tên này cuối cùng cũng có bạn gái rồi sao? Ngạc nhiên thật!
Tiếng cười thật sảng khoái, thật dễ thương, Dương Lạp lắc đầu cười thầm. Hai người vừa đi vừa nói chuyện huyên thuyên, bỗng đâu xuất hiện một đám người đi xe máy quây tròn xung quanh họ, khói bay nghi ngút.
- Nam Dĩnh, mày ra viện rồi à?
Nam Dĩnh không hề biểu hiện cảm xúc lo sợ gì, vẫn bình thản:
- Ừ! Cảm ơn quan tâm nhá!
- Ồ, mày thay bạn gái rồi à?- Một tên khác trong đoàn rú ga cười lớn.
- Không phải! Đây là người ở nhà tao.
“ Hả? Người ở á!” – Dương Lạp giãy nảy, bỗng Nam Dĩnh huých nhẹ vào tay cô ra hiệu im lặng.
- Hả? Xinh thế này mà người ở à? Hay bán lại cho tao đi mày!
- Thôi, vấn đề chính đây, bạn gái mày đang nằm trong tay bọn tao, khôn hồn thì lên xe đi. – Một tên đầu quấn băng đỏ gào lớn.
- Bạn gái? – Nam Dĩnh gãi đầu cười nhăn nhở.
- Doãn Nhược Tinh.
Lập tức mặt Nam Dĩnh tái mét, hai tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên.
- Khốn kiếp!
- Sao? Bạn gái mày đúng không? Lên xe đi.
Mất bình tĩnh, Nam Dĩnh quay ra bảo Dương Lạp quay về, còn mình thì quay lên xe máy phóng đi mất. Dương Lạp đứng ngây người chẳng hiểu gì. Nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên.
Hai tiếng sau không thấy Nam Dĩnh trở lại, cô rút điện thoại ra gọi thì không thể liên lạc được, đầu dây bên kia chỉ một tiếng nói lạnh như băng: “ Số máy này hiện đang tạm khóa...”
Ngồi trong căn phòng bệnh của Trân Trân, cô ngây người như kẻ mất hồn, khiến cho Trân phải lay mạnh người:
- Dương Lạp, sao thế?
Cô bừng tỉnh, vươn người ngáp. Trân Trân nũng nịu nói với cô:
- Mình thèm ăn quất muối!
- Rồi rồi! Mình đi mua đây. – Dương Lạp cười nói với Trân Trân.
Bệnh viện buổi tối rất lạnh, lại đúng đầu đông nên không khí như đặc quánh lại. Dương Lạp run rẩy bước đi trong hành lang, hai tay đút vào túi áo lấy ấm. Đường đi khá vắng, chỉ có vài bóng y tá với bệnh nhân đi lại. Bước ra ngoài cổng bệnh viện, cô đứng một lúc xoa xoa tay.
- Chị....
Một tiếng gọi khe khẽ đủ để mình Dương Lạp nghe được, cô quay ra nhìn.
- Ôi trời, Nam Dĩnh!
Giữa ánh đèn đường mập mờ, bóng tối như nuốt chửng cậu ta, trông cậu thật nhỏ bé, ngồi thu lu trong một lùm cỏ, cái rét thấu xương khiến con người cậu thật mỏng manh. Dương Lạp chạy vội đến bên, khắp người cậu toàn là máu, một màu máu đỏ đặc dính hết trên mặt, trên cổ, quần áo và tay của cậu.
- Chuyện...gì thế?
Người cậu khẽ run run, cậu ngước mắt lên nhìn, ánh mắt đen kịt như màu của bầu trời đêm. Từng vệt nước dài lăn trên má tạo thành một đường máu khô. Nam Dĩnh khóc, khóc như một đứa trẻ, Dương Lạp ôm cậu vào lòng, an ủi cậu qua khỏi cơn đau.
- Không...phải...máu của...em...
Cậu nói trong tiếng nấc nghẹn, câu nói như bị đè nén rất lâu.
- Vậy thì của ai?- Dương Lạp sốt ruột cố dìu cậu vào bệnh viện.
Cậu như muốn ngất đi, Dương Lạp phải cõng cậu vào trong bệnh viện và nhờ y ta chăm sóc cho cậu.
Sáng sớm hôm sau, hình ảnh tối trước vẫn còn khiến Dương Lạp sợ hãi. Còn bây giờ, Nam Dĩnh đang nằm ngủ ngon trên giường. Chiếc băng đô vẫn nằm trên vầng trán trắng ngần của cậu, còn vương lại chút máu khô. Dương Lạp ngồi lặng yên nhìn cậu, không dám cử động mạnh ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu. Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu cô. Cuối cùng thì Nam Dĩnh cũng đã thức, Dương Lạp đỡ gối cho cậu nằm dựa vào rồi gọt quả táo chín.
- Chị...
- Hả?
- Em...
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với em vậy? Tại sao em lại ở đó? – Dương Lạp vẫn gọt táo và không nhìn cậu.
- Em...chị nhớ buổi chiều hôm qua chứ?
- Ừ, em đi cùng đám người đó rồi sao?
- Cô ấy...
- Doãn Nhược Tinh?
Bỗng Nam Dĩnh im bặt, cậu quay mặt ra nhìn về phía cửa sổ, thở hắt ra một hơi dài.
- Cô ấy sao? – Dương Lạp tiếp tục hỏi.
- Máu trên người em là của...cô ấy!
Dương Lạp giật mình quay ra, ngạc nhiên:
- Vậy rốt cuộc là sao? có chuyện gì?
- Chiều hôm đó, bọn nó đã bắt Tiểu Tinh, rồi đe dọa em, khi em đến, chúng xông ra đánh hội đồng rồi thả Tiểu Tinh. Nhưng đâu đã kết thúc, một tên trong đó quyết không tha cho bọn em. Hắn cầm con dao xông về phía em và...
- Và sao? – Dương Lạp bị trí tò mò kích thích.
- Và...cô ấy đã đỡ cho em...Máu nhiều lắm...máu tuôn ra từ tim cô ấy...bọn nó chạy hết chỉ còn em và cô ấy. Cô ấy thở yếu lắm, dường như không thể nữa, nhưng...cô ấy lấy tay ôm má em, đôi tay lạnh lắm chị ạ! Đôi tay ấy buông thõng...và...nụ cười vẫn nở...trên môi cô ấy...
Dương lạp sững người bởi câu chuyện của Nam Dĩnh, thật đau đớn, cô lặng người đi. Phút giây ấy mọi thứ dường như ngừng hoạt động, cô thấy khó thở, cô không nghĩ mọi chuyện lại kinh khủng như vậy.
- Em...em ngốc quá phải không? Em đã không thể bảo vệ cho cô ấy...! – Nam Dĩnh như người mất hồn, cậu ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Dương Lạp không nói gì, cô nắm chặt tay cậu giúp lấy lại bình tĩnh.
- Em muốn được một mình! – Nam Dĩnh nói rất khẽ.
Dương Lạp mỉm cười rồi lẳng lặng ra ngoài, đóng cửa lại...Bầu trời trong xanh một cách lạ kì...
Một ngày trôi qua thật yên bình, thật nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho lòng Dương Lạp rối bời. Rồi sau này cậu ta sẽ thế nào.
Chiều ngày hôm sau, Nam Dĩnh được xuất viện, vừa gặp Dương Lạp ngoài hành lang, cậu đã vội kéo cô ra ngoài, ngồi xuống một chiếc ghế đá và cười toe:
- Chị ơi em sẽ không buồn nữa đâu, hôm qua em đã mơ thấy cô ấy.
- Mơ gì? – Dương Lạp trố mắt ngạc nhiên.
- Cô ấy hiện về nói với em là em phải ráng sống thật hạnh phúc, rồi sẽ có tình yêu mới đến với em. Nếu em không vui cô ấy sẽ giận em lắm ấy!
Lúc này trông Nam Dĩnh thật giống một cậu nhóc nghịch ngợm, trong nụ cười ấy vẫn còn phàng phất một chút buồn thương, làm sao mà con người ta vẫn có thể cười trong khi lòng mình đang bị cào xé bởi một nỗi đau khó tả như vậy.
Dương Lạp ngồi dựa vào thành ghế, ngả ra sau thở nhẹ, vậy là một người đã tạm ổn định rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.