Chương 23: Đe dọa
Tiêu Bích Thiên
02/07/2013
Một ngày
dài mệt mỏi. Theo Hoàng Hiểu Vương thì là như vậy, từ ngày những chiếc kẹo bạc
hà được gửi đến Dương Lạp, cậu không ngủ yên một giấc nào, hắn đã bắt đầu ra
tay.
Một tháng trước.
Một sớm bình minh bao trùm cả vùng ngoại ô Nhị Hà. Căn biệt thự Ngọc bích tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đàn chim trong khu vườn hót ríu rít. Hoàng Hiểu Vương ném bật chiếc gối vào cái đồng hồ báo thức đêu kêu inh ỏi. Tiếc thay nó vẫn kêu ré từng tiếng khó chịu, cũng đơn giản thôi, đồng hồ chất lượng cao đâu dễ hỏng, cậu bắt đầu thấy hối hận vì mua nó, nhưng đây lại là ý của Dương Lạp.
Cuối cùng cũng đành dậy, mặc dù hôm nay là chủ nhật. Sau khâu vệ sinh cá nhân, cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay, dở chiếc Ipad, truy cập vào hộp mail, một dòng tin nhắn hiện lên:
[ Sao con tắt máy, dạo này mẹ không liên lạc được với con. Con đang có truyện gì à? Đọc được mail của mẹ thì liên lạc ngay nhé.]
Hoàng Hiểu Vương mở máy, dường như mẹ rất lo lắng cho cậu nên rất nhiều cuộc gọi nhỡ hiện lên trong máy, cậu đút điện thoại vào túi. Khoác chiếc áo sơ mi đen và chạy vội ra con xe Bugatti Veyron lao vụt đi.
Từng hàng cây trôi qua mờ nhạt, con đường mở ra trước mắt với ngôi nhà to lớn màu trắng, cánh cổng mở ra và cậu phóng xe vào.
Đám người làm rối rít cúi chào cậu, cậu vội hỏi:
- Chị, mẹ em đâu.
- À...thưa cậu...
- Có chuyện gì thế?
- Ông...bà...chủ cãi nhau...nên....
- Nhiều chuyện quá đấy!
Tiếng nói vọng ra từ trên ban công, Hoàng Hiểu Vương ngẩng lên nhìn, bà Chu mặc trước váy lụa màu trắng ngà đang đứng dựa vào lan can, tay buông thõng, bà ra hiệu cho cậu lên trên.
Chiếc ban công này mới được xây dựng lại, một bộ bàn ghế bằng gỗ cao cấp kê ở giữa, một bình hoa hồng đặt giữa và vài ba thứ quả hoa, bộ ấm chén để bên, cậu ngập ngừng:
- Con chào mẹ.
Bà gật đầu rồi chỉ cầu ngồi xuống, rót cho cậu li trà, giọng nhỏ nhẹ:
- Con uống đi.
Cậu e dè đón lấy, rồi sau đó mới dám hỏi:
- Hôm nay mẹ không đến công ty ạ?
- Ta không thể có ngày nghỉ à?
- Vâng...Con xin lỗi!
- Không sao. Dạo này con vẫn ổn chứ?
Bà nhướn người phủi bụi trên vai áo cậu, một làn gió thổi tạt qua, làm tung bay mái tóc xoăn từng lọn óng ả. Bây giờ cậu mới để ý kĩ khuôn mặt mẹ: Nó gầy hốc hác, làn da nhợt nhạt, đôi môi khô khốc,...và vặp mắt chứa đầy muộn phiền.
Cậu nắm chặt lấy tay mẹ:
- Có chuyện gì xảy ra với mẹ phải không?
- Có gì với ta được chứ?
Bà gỡ tay cậu ra và mắt nhìn ra chỗ khác.
- Ba và mẹ đã cãi nhau?
- Không...
- Mẹ đang nói dối?
- Không...
Giọng bà yếu ớt dần, thay vào đó là những tiếng nấc nghẹn ngào, bà bắt đầu khóc nức nở, Hoàng Hiểu Vương hơi bất ngờ, đầy là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nước mắt mẹ rơi.
- Mẹ...chuyện gì vậy?
Bà vẫn khóc, dựa vào vai cậu khóc, cậu thấy khóe mắt mình hơi cay...Đã lâu cậu không quan tâm tới người phụ nữ này - Người đã nuôi dưỡng cậu khôn lớn. Có phải là mình đã quá vô tâm hay không?
- Mẹ...
Bà ngồi xuống ghế, lấy chiếc khăn mùi xoa thấm nước mắt:
- Mẹ xin lỗi, vừa rồi hơi quá khích.
- Nhưng thực sự là bố mẹ đã có chuyện gì vậy?
- Không sao đâu con...chỉ là một vài vấn đề nhỏ bé thôi...
- Mẹ hãy nói cho con biết đi mà...
- Con thật sự không nên biết đâu Tiểu Vương.
- Chúng ta không phải là mẹ con hay sao mẹ?
Một chút im lặng xem giữa, gió thổi nhè nhẹ...
- Chúng ta muốn có con nữa...
Hoàng Hiểu Vương lặng im, cậu biết mẹ rất đau khổ vì vấn đề này, vì bà...vô sinh. Đáng lẽ ra là cậu không được ở đây nếu bà ấy không bị như vậy.
- Nhưng con biết đấy...ta không thể? Ông ấy bảo ta hãy thụ tinh trong ống nghiệm...nhưng ta không chấp nhận cách đó...thật tồi tệ...và chúng ta đã cãi nhau...
- Và bây giờ ba đâu mẹ?
- Ông ấy bỏ đi rồi...
Bà thất thần nhìn xuống lòng đường, tâm trạng rối bời, Hoàng Hiểu Vương vỗ vai bà:
- Mẹ, đừng buồn nữa...ba chỉ là lo cho mẹ thôi...ba muốn mẹ không buồn phiền vì chuyện đó nữa.
- Mẹ...không biết nữa...
Bà thở dài thườn thượt, bỗng chợt như nhớ ra điều gì đó, Hoàng Hiểu Vương hỏi bà:
- Chị Hiểu Dy? Bữa nay con không thấy?
Bà Chu giật mình, vẻ mặt lo lắng:
- A...nó vẫn chưa được thả, vẫn bị giam dưới biệt phòng...
- Sao cơ ạ? Đã năm tháng rồi mà mẹ?- Hoàng Hiểu Vương đánh rơi chén trà xuống nền nhà.
- Ta...không biết nữa...ba con không cho thả nó.- giọng bà rầu rầu.
- Chúng ta xuống thăm chị được không mẹ?
Bà lưỡng lự gật đầu. Hai người cùng bước xuống lầu.
Đến bây giờ cậu mới biết đến cái mật thất của nhà họ Hoàng này. Sau giá sách mà vốn xưa nay cậu nghĩ nó chỉ là cái giá sách bình thường nhưng kì lạ thay, bà Hoàng vừa xoay chuyển bức chân dung bên cạnh thì ngay lấp tức, nó kéo xê dịch ra để lộ một lối đi nhỏ. Hai người bước vào, bề ngang của nó chỉ tầm 70 xen- ti- mét, đủ một người đi. Dường như được xây bằng loại gạch cũ nên mùi ẩm mốc bốc lên khá nồng. Ánh sáng le lói yếu ớt của vài ba ngọn đèn cũ khiến Hoàng Hiểu Vương thấy mình như đang sống trong một tiểu thuyết kinh dị nào đó, cậu vẫn nghe tiếng bước chân mẹ đang đi theo sau mình nên khá yên tâm. Đi được chừng hai mươi phút thì đến một cánh cửa nhỏ bằng gỗ đã mục nát. Bà Hoàng chuyển lên đứng trước, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, bên trong cũng không khác gì bên ngoài là mấy. Căn phòng rộng khoảng hai mét tư, bên trên có bóng đèn trần đủ để tỏa sáng cho căn phòng, một chiếc giường tồi tàn và cái bàn nhỏ thó. Ai có thể sống được ở nơi như thế này chứ? Cậu đảo mắt tìm kiếm, một dáng người nhỏ bé đang dựa lưng vào tường, gục mặt xuống. Bà Hoàng ríu cả chân lại:
- Tiểu Dy...con sao vậy?
Hoàng Hiểu Vương ngỡ ngàng:
- Phải chị không Hiểu Dy?
Vừa nghe giọng em trai, cô đã chồm dậy, chạy vụ lại và ôm chầm lấy cậu, giọng yếu ớt:
- Tiểu Vương...Vương à...
Cậu để mặc chị ôm chầm một hồi lâu rồi gỡ ra:
- Sao thế này? Sao chị lại trở nên thế này?
Hoàng Hiểu Dy thất thần, mái tóc xoăn vàng óng ngày nào giờ đã không xác định được là màu gì nữa, khuôn mặt hốc hác, quầng mắt thâm tím, đôi môi khô nẻ, tái nhợt, chị mặc chiếc váy trắng lấm lem bẩn. Hoàng Hiểu Vương cảm thấy khó tả, cậu nắm tay chị:
- Chuyện gì đã xảy ra với chị?
- Ôi...chị nhớ em quá...
Cô không tập trung vào câu hỏi của cậu nữa mà nhìn cậu chằm chằm:
- Chúng ta sẽ ra khỏi đây chứ? Chúng ta sẽ bên nhau trọn đời chứ?
Bà Hoàng nhìn con tuyệt vọng, có lẽ con bé đã không còn bình thường sau hơn năm tháng bị giam ở đây. Hoàng Hiểu Vương quay sang hỏi mẹ:
- Chị bị sao thế này mẹ?
- Mẹ...không biết...nữa...!
Bà mệt mỏi ngã xuống giường. Hiểu Dy liên tục níu tay cậu đòi dẫn đi chơi, cậu không biết phải làm gì cả. Lúc đấy chuông điện thoại chợt réo:
- Alo?
[ Hiểu Vương hả?]
- Ba....?
Bà Hoàng giật thót tim, khuôn mặt tái nhợt.
[ Con đang ở đâu đấy?]
- Dạ ở nhà.
[ Con nói lại.]
- Con...xin lỗi! Con đang dưới mật thất...
[...Ở đấy làm gì?]
- Thăm chị...thưa ba.
[ Nó sao?]
- Chị không bình thường nữa, ba về đi ạ.
[...]
Tiếng máy cúp, cậu thở phào nhẹ nhõm...Mỗi lần nói chuyện với ba, cậu muốn nín thở. Cậu sợ ba.
Hoàng Hiểu Vương rút chiếc khăn mùi xoa, lau đi những vết lem trên mặt chị. Hoàng hiểu Dy vẫn cứ cười nhìn cậu, dường như cô đã quá thích cậu rồi.
Một lúc sau, ông Hoàng đã có mặt tại căn mật thất. Trông thấy Hiểu Dy, ông hơi sững lại, có lẽ mọi việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát, con gái ông tiều tụy hơn ông tưởng. Bà Hoàng chạy đến đấm thùm thụp vào ngực chồng, giọng lạc đi bởi tiếng khóc:
- Ông là...đồ tồi...ông đã làm...gì con gái...tôi thế...này...?
Ông Hoàng hờ hững gạt bà ra, đi thẳng ra cửa, nói với lại:
- Thả nó ra...gọi người chăm sóc cho nó đi....
Cả hai người cùng vui mừng đưa Hoàng hiểu Dy ra khỏi căn hầm đó. Từ đó cô cứ bám riết lấy Hiểu Vương, vòi vĩnh đủ thứ. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, cô như trở lại với mình ngày xưa, xinh đẹp và gợi cảm, tươi tắn đến lạ.
Trời đổi gió. Từng đợt gió cuộn vào thổi mạnh, cây cối nghiêng ngả như báo hiệu một điều chẳng lành sắp đến. Và mưa giông ập đến bất ngờ. Bên trong căn phòng chăn gối đệm êm, Hoàng Hiểu Dy ngồi một mình trước bàn trang điểm, nhếch mép cười:
- Năm tháng quá đủ cho một màn kịch hay...
..............
Hoàng Hiểu Vương ngồi lặng trong phòng, cậu suy nghĩ về chị gái. Năm tháng qua chị đã phải chịu quá nhiều đau khổ, có lẽ với một vị tiểu thư danh giá như vậy thì cái hình phạt đó thật khủng khiếp. Chị Hiểu Dy không phải người xấu, chỉ có điều tính cách chị hơi có phần kiêu căng và ngạo mạn. Từ nhỏ, khi mới chuyển đến nhà họ Hoàng sống, Hiểu Dy đã tỏ ra rất quan tâm tới cậu, chăm sóc cậu từng chút một, bảo vệ cậu trước mọi điều, dù cho có là ngu ngốc đi chăng nữa. Cậu không hiểu sao chị lại đối xử với mình như vậy, nhưng đôi khi cậu cảm thấy người chị này rất đáng yêu đấy chứ.
Rồi tiếp đó cậu nghĩ tới em gái. Dương Lạp dạo này thế nào? Đã lâu cậu không liên lạc được với em, ngay ở trường em cũng né tránh cậu đến lạ lùng. Nhưng cậu lại không khỏi lo lắng cho em vì từ khi 279 chiếc kẹo gửi đến thì cũng là điềm báo của bao nguy hiểm đang rình rập quanh em. Hắn đã thực sự cảnh báo cậu rồi, nhưng tuyệt nhiên lại không có bất cứ sự liên lạc nào của hắn với cậu cả, điều này còn khiến cậu mất ngủ hơn nữa. Nghĩ đoạn, cậu cảm thấy mệt mỏi, định bụng ngả lưng một chút thì chuông điện thoại kêu ré:
- Alo?
[ Chào bạn thân hữu?]
- ....
[ Sao im lặng thế? Không mong chờ cuộc gọi của tao à?]
-..mày.....
[ Nhận được 279 cái kẹo rồi chứ?]
-...
[ Không nói gì là nhận được rồi nhỉ? Thôi không nên làm mất thì giờ của mày, 3:00 tại quán cafe Telox đấy. Chào nhé! ]
Tiếng cười man rợ còn vang trong điện thoại thì Hoàng Hiểu Vương cúp phụt máy, sự tức giận nâng lên cực điểm. Lần đầu tiên cậu nhận được sự thử thách của hắn là bức mail dài loằng ngoằng kể lệ về hồ sơ cá nhân của Dương Lạp và cậu, hắn biết rõ đến từng chi tiết. Thực sự thì chỉ điều này mới có nhà họ Hoàng lưu giữ hết. Hắn là gã nào mà có thể biết tường tận đến vậy? Cậu thực sự cũng không biết? Rất may là bây giờ cũng đã được gặp hắn. Sự thật sẽ sớm sáng tỏ thôi.
3:00 chiều ngày 24 tháng 7 năm 2013. Tại quán cafe Telox.
Chiếc xe của Hoàng Hiểu Vương vừa đỗ trước cửa thì một nhân viên phục vụ đã lễ phép ra mở cửa xe và mời cậu vào một phòng VIP kín, không ai biết. Căn phòng mở ra, bên trong vô cùng sang trọng, phía cuối dãy bàn, một gã trong bộ comple màu trắng ngà, mái tóc đen để ngỗ ngược, một cái nhếch mép cười ngạo nghễ, vừa nhìn Hoàng Hiểu Vương đã phải thốt lên:
- Hoàng tử.
Hắn đứng lên, nụ cười đầy dối trá:
- Mời ngồi Hoàng Thiếu gia, cần gì ngạc nhiên quá vậy?
Tuy hơi đột ngột nhưng cậu vẫn cố kiềm chế, ngồi xuống đối diện với hắn, tươi cười:
- Hóa ra là Hoàng Tử à?
- Bất ngờ hay thất vọng? - Giọng Hoàng Tử vẫn đều đều, không một chút vướng mắc.
- Phải gọi là gì nhỉ? Chắc tôi chỉ thấy lạ.
Hoàng Hiểu Vương cũng không vừa.
Hoàng tử cầm chai rượu, rót cho đầy ly rồi chuyển đến trước mặt Hiểu Vương:
- Một chút vui thú? Cậu sẽ uống?
- Ổn thôi...! - Một cái tặc lưỡi và cậu uống trọn đến hết, không còn một giọt.
- Cậu không sợ tôi hạ độc à? - Hoàng tử nhấm nháp một ngụm rượu vang đỏ, cười khẩy.
- Có trò ngu ngốc đó ở đây sao?
Ngoài mặt giống như một cuộc nói chuyện xã giao lịch sự nhưng thực chất bên trong lại vô cùng sôi lửa, không ai chịu thua.
Cuối cùng, khi đã hết nửa chai sampank. Hoàng Hiểu Vương vào vấn đề chính:
- Lí do cậu gọi tôi đến đây là gì nhỉ?
- Ồ, đơn giản thế mà cậu cũng phải hỏi tôi à?
- Nó đâu hề đơn giản?
- Chỉ là em gái của cậu thôi!
Đây không phải là một trò đùa. Đó là em gái cậu, không thể đùa giỡn với nó được. Phải tìm cách ngăn chặn điều tồi tệ này.
Gã Hoàng Tử chép miệng:
- Chơi nhiều người sẽ không tốt đâu.
Hoàng Hiểu Vương giật mình, không hiểu hắn đang nghĩ gì.
- Đừng tỏ ra không biết gì vậy Hoàng thiếu gia, à mà cũng chẳng phải, Dương Phong mới đúng. Sự có mặt của con trai tập đoàn Nam Khánh đâu phải trùng hợp.
“ Ý hắn là Nam Dĩnh?”
- Tôi không hiểu?
- Vậy hãy hỏi cậu ta xem, khi đã biết thì gọi cho tôi đấy. Tôi chờ câu trả lời của cậu.
Nói rồi hắn xỏ tay túi quần, nghênh ngang bước ra khỏi phòng, không quên ném lại một nụ cười bí hiểm.
Hoàng Hiểu Vương đứng trân trân nhìn vào bức tường vô hồn, khuôn mặt thoáng lo sợ, cậu đã không thể nắm cả thế giới nữa rồi. Cậu rút vội điện thoại gọi cho Nam Dĩnh.
[ Số thuê bao quý khách đang gọi hiện hiện không thể liên lạc, mong quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Cậu đâm tức giận với cả giọng nói lạnh lùng trong điện thoại:
- Chết tiệt...!
Cậu tức giận bỏ ra ngoài, lên chiếc xe và phóng đi, tâm trạng vô cùng hoảng loạn...
.......
Một buổi sáng ảm đạm. Những con người ảm đạm đến trường, vẻ mặt ai cũng sầu não, Dương Lạp tiu nghỉu ngồi một chỗ, Hoàng Hiểu Vương bực dọc đứng cạnh cửa sổ, Trân Trân day dứt lau bảng. Có chuyện gì đã xảy ra với họ?
Một thoáng sau, cô giáo dạy Anh Văn bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào rồi cô đứng trên bục giảng, giọng vui vẻ:
- Good morning my students, today, we have an exam.
- Cái gì thế? Cô đang nói gì thế? - Đám học sinh nhao nhao.
- Có bài kiểm tra, lũ đần độn. - Hoàng Hiểu Vương hét lớn rồi quắc mắt nhìn, cả bọn im thin thít.
Cô Anh Văn nhẹ nhàng đến từng bàn phát đề kiểm tra, đề đã đến tay mà vẫn thấy Dương Lạp thừ người ra, cô giáo lo lắng:
- Dương Lạp! Are you ok?
Cô giật mình rồi cười gượng:
- Ah, alright! thanks to teacher.
- Ok. - Cô cười rồi bước lên bàn khác, Dương Lạp thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn vào đề, đơn giản quá, cứ để ba mươi phút cuối rồi làm cũng được, sáu mươi phút cơ mà. Cô nên ngủ một chút. Thời gian trôi nhanh, đã già nửa giờ, Dương Lạp vẫn say sưa ngủ, còn Hoàng Hiểu Vương ngồi nhìn ra cửa sổ, không làm bài, cô Anh Văn thấy lạ, liền đứng xuống hỏi:
- Sao cậu không làm bài đi.
- Sao phải làm? - Cậu nhướn mày nhìn cô thách thức.
- Cậu...cậu định trượt môn của tôi phải không?
- Ồ, em không dám. - Càng nói giọng điệu càng hách dịch, đến mức cô không thể chịu được nữa, bỏ lên trên bục giảng:
- Cậu cứ chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Hoàng Hiểu Vương cười nhạt, cậu không có tâm trạng làm bài nữa, mặc dù cái đề kiểm tra này với cậu chỉ hạng xoàng.
Tiếng chuông reo kết thúc giờ học vang lên, Dương Lạp giật mình, cô ngái ngủ ngẩng lên, xem đồng hồ và không tin nổi là mình đã ngủ cả giờ, nhìn lại bài kiểm tra trắng phau, cô bối rối. Cô giáo đứng trên bục cất giọng nói to:
- Cả lớp thu bài vào cho tôi, nhớ ghi tên đầy đủ đấy!
Dương Lạp đành ghi tên vào, tâm trạng vô cùng lo sợ. Giờ giải lao đến, cô và Trân Trân rảo bước xuống ghế đá khuôn viên trường. Trân Trân chán nản:
- Bài này mình làm chẳng ra sao cả, cắm cúi cả giờ mà vẫn không ra hồn nữa. Quả này chết chắc rồi! Cậu chắc làm hết chứ gì?
Dương Lạp thở dài thườn thượt:
- Mình ngủ quên và để giấy trắng rồi.
- Sao cơ? - Trân Trân há hốc mồm. - Cậu mà cũng như vậy á?
- Biết sao được! Mình thấy không khỏe lắm. Ah...đau đầu quá đi mất.
- Cậu sao không vậy? - Trân Trân lo lắng hỏi bạn.
- Không sao, một chút thôi. Chúng ta nên trở lại lớp.
Trân Trân vẫn không khỏi lo lắng nhìn bạn, rõ ràng mặt cô ấy trắng nhợt, mồ hôi lại ra nhiều nữa. Giống như là bị bệnh vậy. Nhưng cô cũng chỉ nghĩ chắc là do thiếu ngủ thôi. Hai người nhanh chóng trở lại lớp.
Hoàng Hiểu Vương nheo mắt nhìn em, trông cô lạ thật. Cậu lặng lẽ quan sát em mà không dám bắt chuyện, bao nhiêu bức bối như dồn hết vào lúc này, hình như cậu không làm được gì cho em cả.
Dương Lạp bước ra khỏi chỗ, loạng choạng bước tới cửa lớp thì hai tên con trai đuổi nhau chạy qua, một tên va mạnh khiến Dương Lạp ngã nhào ra đất, bả vai đau nhức. Gã đứng lại hét lớn, chỉ thẳng vào mặt cô:
- Con điên này, mày không có mắt à mà đứng chắn đường tao.
Dương Lạp thều thào:
- Xin lỗi...
- Con điên, biến đi.
Hoàng Hiểu Vương nghe mạch máu mình đang sôi sùng sục, cậu tiến lại phía hắn, đẩy mạnh vai:
- Mày đang làm gì thế?
- Làm gì? - Hắn nheo mày vênh mặt.
- Mày làm tao ngứa mắt quá đi mất. - Hoàng Hiểu Vương quàng tay ra sau cổ hắn. Một cái ghì mạnh đến mức hắn ngã chúi xuống, hắn rít lên:
- Đau quá! Thằng điên này.
Hoàng Hiểu Vương bỏ hắn ra, đứng đối diện và một cú đấm khiến mặt hắn lệch sang một bên:
- Ai mày cũng bảo điên là sao thằng khốn này.
- Đánh nhau rồi.
Học sinh trong lớp nhao nhao, học sinh lớp khác cũng chen lấn đòi xem bằng được.
Máu chảy ra từ khóe miệng, hắn run rẩy lùi xa cậu, cậu ung dung đút tay túi quần và đá thẳng vào bụng hắn, cười:
- Sao không chửi tao nữa đi thằng kia, mày thích chửi người khác lắm mà.
Dương Lạp bối rối, cô chạy lại ngăn Hoàng Hiểu Vương, cúi rạp người trước gã kia:
- Xin lỗi cậu, bỏ qua cho ạ.
Hoàng Hiểu Vương trợn mắt nhìn em, nhíu mày:
- Làm gì thế? Tránh ra cái đi.
Tên kia vốn đã uất ức, liền lợi dụng sơ hở, định đấm Hoàng Hiểu Vương nhưng nào ngờ lại trúng Dương Lạp. Một tiếng hét thất thanh và cô ngã xuống.
......
Bệnh viện.
Dương Lạp bất tỉnh nhân sự, Hoàng Hiểu Vương, Trân Trân và cả Nam Dĩnh ngồi ngoài hành lang mà vô cùng lo lắng, bứt rứt.
Bác sĩ mở cửa, ba người cùng xô đến:
- Dương Lạp không sao chứ? Bác sĩ?
- Tình trạng đã ổn định, tôi cần nói chuyện với một người thôi, ai là người thân của bệnh nhân.
Hoàng Hiểu Vương đang định nói thì Nam Dĩnh đã chen vào:
- Cháu, là cháu, bác cứ nói với cháu.
Vậy là bác sĩ mời Nam Dĩnh vào phòng riêng, cậu ngoái lại nói với Hoàng Hiểu Vương:
- Anh yên tâm, anh cứ nghỉ đi, để em nói chuyện với bác sĩ cho.
Hoàng Hiểu Vương quá mệt rồi, nhưng em đã ổn thì tốt, cậu nên chờ đợi thì hơn. Cậu quay sang nói với Trân Trân:
- Cậu mua gì đó cho nó đi, tôi ngủ một chút.
Trân chạy vội đi.
.........
Trong phòng bác sĩ. Cậu ngồi vào ghế đối diện với ông, ông đưa cho cậu một cốc nước và hỏi:
- Cậu đã biết tình trạng của bệnh nhân rồi chứ?
- Dạ...
- Cái này thật khó nói, nhưng mong gia dình hãy giữ sức cho cô ấy trong những ngày cuối, kéo dài được thêm ngày nào thì tốt ngày đó, hiện nay vẫn chưa có cách gì cả?
- Là sao thưa bác sĩ? Không còn cách nào hay sao?
Ông bác sĩ nhấp ngụm nước, giọng thất vọng:
- Cũng không phải là không có cách, cậu nhìn thấy đấy, cột sống của cô gái này kì lạ đế mức mà tôi nghĩ là trường hợp đặc biệt. Rất khó để có thể thay tủy được, vì các đốt rất lộn xộn. Nhưng có thể tiến hành cấy ghép tủy nhưng không phải tủy nào cũng hợp, qua một số mẫu tủy cậu cho tôi xem, không có cái nào hợp cả, mà dù có hợp thì khả năng rất ít, sẽ xảy ra phản ứng bài trừ ngay lập tức. Với lại hiện nay dụng cụ khoa học vật chất còn hạn chế, bác sĩ trong nước khó có ai có thể ghép được một ca hóc như thế này. Xin lỗi cậu! Nó đã lên tới cấp tính rồi...Trừ khi các chuyên gia nước ngoài mới có thể làm được điều này.
- Chuyên gia nước ngoài? Có thể thật sao?
- Tôi không biết, nhưng có một người thì tôi tin chắc sẽ làm được.
- Ai ạ?
- Cậu biết bác sĩ Tember Jack?
Nam Dĩnh bất ngờ, cậu thốt lên:
- Đấy không phải bác sĩ hàng đầu thế giới sao?
- Đúng là vậy, nhưng ông ấy rất bận, không chắc sẽ giúp được cậu. Mà thời gian thì không còn nhiều nữa. Bệnh nhân dạo này hay ngất và chóng mặt đúng không? Đó là biểu hiện. Nếu không nhanh chóng thì dù là ông ấy cũng không thể làm được gì đâu.
- Làm thế nào để gặp được Tember Jack?
- Đầu tháng sau, ông ấy có cuộc họp hội nghị liên mình y học ở đây, cậu hãy lợi dụng điều đó.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều!
- Không có gì? tôi chỉ có thể giúp được như vậy.
Nam Dĩnh bước ra khỏi phòng, cậu ngồi thụp xuống, gục đầu:
- Liệu có cứu được chị không? Em phải làm thế nào bây giờ hả chị?
Hoàng Hiểu Vương ngủ thiếp bên giường bệnh, Nam Dĩnh tiến lại, xoa nhẹ mái tóc chị, lòng quặn thắt.
“ Nhất định em sẽ làm được, chị phải cố gắng chờ em đấy. Chị nhé!”
Nói rồi cậu quay bước đi.
Gió thổi từng cơn buồn đau vào căn phòng bệnh, Dương Lạp vẫn ngây thơ ngủ không biết điều gì sắp xảy đến...cô trong sáng như một bông hoa còn đọng sương vậy...
Một tháng trước.
Một sớm bình minh bao trùm cả vùng ngoại ô Nhị Hà. Căn biệt thự Ngọc bích tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đàn chim trong khu vườn hót ríu rít. Hoàng Hiểu Vương ném bật chiếc gối vào cái đồng hồ báo thức đêu kêu inh ỏi. Tiếc thay nó vẫn kêu ré từng tiếng khó chịu, cũng đơn giản thôi, đồng hồ chất lượng cao đâu dễ hỏng, cậu bắt đầu thấy hối hận vì mua nó, nhưng đây lại là ý của Dương Lạp.
Cuối cùng cũng đành dậy, mặc dù hôm nay là chủ nhật. Sau khâu vệ sinh cá nhân, cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay, dở chiếc Ipad, truy cập vào hộp mail, một dòng tin nhắn hiện lên:
[ Sao con tắt máy, dạo này mẹ không liên lạc được với con. Con đang có truyện gì à? Đọc được mail của mẹ thì liên lạc ngay nhé.]
Hoàng Hiểu Vương mở máy, dường như mẹ rất lo lắng cho cậu nên rất nhiều cuộc gọi nhỡ hiện lên trong máy, cậu đút điện thoại vào túi. Khoác chiếc áo sơ mi đen và chạy vội ra con xe Bugatti Veyron lao vụt đi.
Từng hàng cây trôi qua mờ nhạt, con đường mở ra trước mắt với ngôi nhà to lớn màu trắng, cánh cổng mở ra và cậu phóng xe vào.
Đám người làm rối rít cúi chào cậu, cậu vội hỏi:
- Chị, mẹ em đâu.
- À...thưa cậu...
- Có chuyện gì thế?
- Ông...bà...chủ cãi nhau...nên....
- Nhiều chuyện quá đấy!
Tiếng nói vọng ra từ trên ban công, Hoàng Hiểu Vương ngẩng lên nhìn, bà Chu mặc trước váy lụa màu trắng ngà đang đứng dựa vào lan can, tay buông thõng, bà ra hiệu cho cậu lên trên.
Chiếc ban công này mới được xây dựng lại, một bộ bàn ghế bằng gỗ cao cấp kê ở giữa, một bình hoa hồng đặt giữa và vài ba thứ quả hoa, bộ ấm chén để bên, cậu ngập ngừng:
- Con chào mẹ.
Bà gật đầu rồi chỉ cầu ngồi xuống, rót cho cậu li trà, giọng nhỏ nhẹ:
- Con uống đi.
Cậu e dè đón lấy, rồi sau đó mới dám hỏi:
- Hôm nay mẹ không đến công ty ạ?
- Ta không thể có ngày nghỉ à?
- Vâng...Con xin lỗi!
- Không sao. Dạo này con vẫn ổn chứ?
Bà nhướn người phủi bụi trên vai áo cậu, một làn gió thổi tạt qua, làm tung bay mái tóc xoăn từng lọn óng ả. Bây giờ cậu mới để ý kĩ khuôn mặt mẹ: Nó gầy hốc hác, làn da nhợt nhạt, đôi môi khô khốc,...và vặp mắt chứa đầy muộn phiền.
Cậu nắm chặt lấy tay mẹ:
- Có chuyện gì xảy ra với mẹ phải không?
- Có gì với ta được chứ?
Bà gỡ tay cậu ra và mắt nhìn ra chỗ khác.
- Ba và mẹ đã cãi nhau?
- Không...
- Mẹ đang nói dối?
- Không...
Giọng bà yếu ớt dần, thay vào đó là những tiếng nấc nghẹn ngào, bà bắt đầu khóc nức nở, Hoàng Hiểu Vương hơi bất ngờ, đầy là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nước mắt mẹ rơi.
- Mẹ...chuyện gì vậy?
Bà vẫn khóc, dựa vào vai cậu khóc, cậu thấy khóe mắt mình hơi cay...Đã lâu cậu không quan tâm tới người phụ nữ này - Người đã nuôi dưỡng cậu khôn lớn. Có phải là mình đã quá vô tâm hay không?
- Mẹ...
Bà ngồi xuống ghế, lấy chiếc khăn mùi xoa thấm nước mắt:
- Mẹ xin lỗi, vừa rồi hơi quá khích.
- Nhưng thực sự là bố mẹ đã có chuyện gì vậy?
- Không sao đâu con...chỉ là một vài vấn đề nhỏ bé thôi...
- Mẹ hãy nói cho con biết đi mà...
- Con thật sự không nên biết đâu Tiểu Vương.
- Chúng ta không phải là mẹ con hay sao mẹ?
Một chút im lặng xem giữa, gió thổi nhè nhẹ...
- Chúng ta muốn có con nữa...
Hoàng Hiểu Vương lặng im, cậu biết mẹ rất đau khổ vì vấn đề này, vì bà...vô sinh. Đáng lẽ ra là cậu không được ở đây nếu bà ấy không bị như vậy.
- Nhưng con biết đấy...ta không thể? Ông ấy bảo ta hãy thụ tinh trong ống nghiệm...nhưng ta không chấp nhận cách đó...thật tồi tệ...và chúng ta đã cãi nhau...
- Và bây giờ ba đâu mẹ?
- Ông ấy bỏ đi rồi...
Bà thất thần nhìn xuống lòng đường, tâm trạng rối bời, Hoàng Hiểu Vương vỗ vai bà:
- Mẹ, đừng buồn nữa...ba chỉ là lo cho mẹ thôi...ba muốn mẹ không buồn phiền vì chuyện đó nữa.
- Mẹ...không biết nữa...
Bà thở dài thườn thượt, bỗng chợt như nhớ ra điều gì đó, Hoàng Hiểu Vương hỏi bà:
- Chị Hiểu Dy? Bữa nay con không thấy?
Bà Chu giật mình, vẻ mặt lo lắng:
- A...nó vẫn chưa được thả, vẫn bị giam dưới biệt phòng...
- Sao cơ ạ? Đã năm tháng rồi mà mẹ?- Hoàng Hiểu Vương đánh rơi chén trà xuống nền nhà.
- Ta...không biết nữa...ba con không cho thả nó.- giọng bà rầu rầu.
- Chúng ta xuống thăm chị được không mẹ?
Bà lưỡng lự gật đầu. Hai người cùng bước xuống lầu.
Đến bây giờ cậu mới biết đến cái mật thất của nhà họ Hoàng này. Sau giá sách mà vốn xưa nay cậu nghĩ nó chỉ là cái giá sách bình thường nhưng kì lạ thay, bà Hoàng vừa xoay chuyển bức chân dung bên cạnh thì ngay lấp tức, nó kéo xê dịch ra để lộ một lối đi nhỏ. Hai người bước vào, bề ngang của nó chỉ tầm 70 xen- ti- mét, đủ một người đi. Dường như được xây bằng loại gạch cũ nên mùi ẩm mốc bốc lên khá nồng. Ánh sáng le lói yếu ớt của vài ba ngọn đèn cũ khiến Hoàng Hiểu Vương thấy mình như đang sống trong một tiểu thuyết kinh dị nào đó, cậu vẫn nghe tiếng bước chân mẹ đang đi theo sau mình nên khá yên tâm. Đi được chừng hai mươi phút thì đến một cánh cửa nhỏ bằng gỗ đã mục nát. Bà Hoàng chuyển lên đứng trước, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, bên trong cũng không khác gì bên ngoài là mấy. Căn phòng rộng khoảng hai mét tư, bên trên có bóng đèn trần đủ để tỏa sáng cho căn phòng, một chiếc giường tồi tàn và cái bàn nhỏ thó. Ai có thể sống được ở nơi như thế này chứ? Cậu đảo mắt tìm kiếm, một dáng người nhỏ bé đang dựa lưng vào tường, gục mặt xuống. Bà Hoàng ríu cả chân lại:
- Tiểu Dy...con sao vậy?
Hoàng Hiểu Vương ngỡ ngàng:
- Phải chị không Hiểu Dy?
Vừa nghe giọng em trai, cô đã chồm dậy, chạy vụ lại và ôm chầm lấy cậu, giọng yếu ớt:
- Tiểu Vương...Vương à...
Cậu để mặc chị ôm chầm một hồi lâu rồi gỡ ra:
- Sao thế này? Sao chị lại trở nên thế này?
Hoàng Hiểu Dy thất thần, mái tóc xoăn vàng óng ngày nào giờ đã không xác định được là màu gì nữa, khuôn mặt hốc hác, quầng mắt thâm tím, đôi môi khô nẻ, tái nhợt, chị mặc chiếc váy trắng lấm lem bẩn. Hoàng Hiểu Vương cảm thấy khó tả, cậu nắm tay chị:
- Chuyện gì đã xảy ra với chị?
- Ôi...chị nhớ em quá...
Cô không tập trung vào câu hỏi của cậu nữa mà nhìn cậu chằm chằm:
- Chúng ta sẽ ra khỏi đây chứ? Chúng ta sẽ bên nhau trọn đời chứ?
Bà Hoàng nhìn con tuyệt vọng, có lẽ con bé đã không còn bình thường sau hơn năm tháng bị giam ở đây. Hoàng Hiểu Vương quay sang hỏi mẹ:
- Chị bị sao thế này mẹ?
- Mẹ...không biết...nữa...!
Bà mệt mỏi ngã xuống giường. Hiểu Dy liên tục níu tay cậu đòi dẫn đi chơi, cậu không biết phải làm gì cả. Lúc đấy chuông điện thoại chợt réo:
- Alo?
[ Hiểu Vương hả?]
- Ba....?
Bà Hoàng giật thót tim, khuôn mặt tái nhợt.
[ Con đang ở đâu đấy?]
- Dạ ở nhà.
[ Con nói lại.]
- Con...xin lỗi! Con đang dưới mật thất...
[...Ở đấy làm gì?]
- Thăm chị...thưa ba.
[ Nó sao?]
- Chị không bình thường nữa, ba về đi ạ.
[...]
Tiếng máy cúp, cậu thở phào nhẹ nhõm...Mỗi lần nói chuyện với ba, cậu muốn nín thở. Cậu sợ ba.
Hoàng Hiểu Vương rút chiếc khăn mùi xoa, lau đi những vết lem trên mặt chị. Hoàng hiểu Dy vẫn cứ cười nhìn cậu, dường như cô đã quá thích cậu rồi.
Một lúc sau, ông Hoàng đã có mặt tại căn mật thất. Trông thấy Hiểu Dy, ông hơi sững lại, có lẽ mọi việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát, con gái ông tiều tụy hơn ông tưởng. Bà Hoàng chạy đến đấm thùm thụp vào ngực chồng, giọng lạc đi bởi tiếng khóc:
- Ông là...đồ tồi...ông đã làm...gì con gái...tôi thế...này...?
Ông Hoàng hờ hững gạt bà ra, đi thẳng ra cửa, nói với lại:
- Thả nó ra...gọi người chăm sóc cho nó đi....
Cả hai người cùng vui mừng đưa Hoàng hiểu Dy ra khỏi căn hầm đó. Từ đó cô cứ bám riết lấy Hiểu Vương, vòi vĩnh đủ thứ. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, cô như trở lại với mình ngày xưa, xinh đẹp và gợi cảm, tươi tắn đến lạ.
Trời đổi gió. Từng đợt gió cuộn vào thổi mạnh, cây cối nghiêng ngả như báo hiệu một điều chẳng lành sắp đến. Và mưa giông ập đến bất ngờ. Bên trong căn phòng chăn gối đệm êm, Hoàng Hiểu Dy ngồi một mình trước bàn trang điểm, nhếch mép cười:
- Năm tháng quá đủ cho một màn kịch hay...
..............
Hoàng Hiểu Vương ngồi lặng trong phòng, cậu suy nghĩ về chị gái. Năm tháng qua chị đã phải chịu quá nhiều đau khổ, có lẽ với một vị tiểu thư danh giá như vậy thì cái hình phạt đó thật khủng khiếp. Chị Hiểu Dy không phải người xấu, chỉ có điều tính cách chị hơi có phần kiêu căng và ngạo mạn. Từ nhỏ, khi mới chuyển đến nhà họ Hoàng sống, Hiểu Dy đã tỏ ra rất quan tâm tới cậu, chăm sóc cậu từng chút một, bảo vệ cậu trước mọi điều, dù cho có là ngu ngốc đi chăng nữa. Cậu không hiểu sao chị lại đối xử với mình như vậy, nhưng đôi khi cậu cảm thấy người chị này rất đáng yêu đấy chứ.
Rồi tiếp đó cậu nghĩ tới em gái. Dương Lạp dạo này thế nào? Đã lâu cậu không liên lạc được với em, ngay ở trường em cũng né tránh cậu đến lạ lùng. Nhưng cậu lại không khỏi lo lắng cho em vì từ khi 279 chiếc kẹo gửi đến thì cũng là điềm báo của bao nguy hiểm đang rình rập quanh em. Hắn đã thực sự cảnh báo cậu rồi, nhưng tuyệt nhiên lại không có bất cứ sự liên lạc nào của hắn với cậu cả, điều này còn khiến cậu mất ngủ hơn nữa. Nghĩ đoạn, cậu cảm thấy mệt mỏi, định bụng ngả lưng một chút thì chuông điện thoại kêu ré:
- Alo?
[ Chào bạn thân hữu?]
- ....
[ Sao im lặng thế? Không mong chờ cuộc gọi của tao à?]
-..mày.....
[ Nhận được 279 cái kẹo rồi chứ?]
-...
[ Không nói gì là nhận được rồi nhỉ? Thôi không nên làm mất thì giờ của mày, 3:00 tại quán cafe Telox đấy. Chào nhé! ]
Tiếng cười man rợ còn vang trong điện thoại thì Hoàng Hiểu Vương cúp phụt máy, sự tức giận nâng lên cực điểm. Lần đầu tiên cậu nhận được sự thử thách của hắn là bức mail dài loằng ngoằng kể lệ về hồ sơ cá nhân của Dương Lạp và cậu, hắn biết rõ đến từng chi tiết. Thực sự thì chỉ điều này mới có nhà họ Hoàng lưu giữ hết. Hắn là gã nào mà có thể biết tường tận đến vậy? Cậu thực sự cũng không biết? Rất may là bây giờ cũng đã được gặp hắn. Sự thật sẽ sớm sáng tỏ thôi.
3:00 chiều ngày 24 tháng 7 năm 2013. Tại quán cafe Telox.
Chiếc xe của Hoàng Hiểu Vương vừa đỗ trước cửa thì một nhân viên phục vụ đã lễ phép ra mở cửa xe và mời cậu vào một phòng VIP kín, không ai biết. Căn phòng mở ra, bên trong vô cùng sang trọng, phía cuối dãy bàn, một gã trong bộ comple màu trắng ngà, mái tóc đen để ngỗ ngược, một cái nhếch mép cười ngạo nghễ, vừa nhìn Hoàng Hiểu Vương đã phải thốt lên:
- Hoàng tử.
Hắn đứng lên, nụ cười đầy dối trá:
- Mời ngồi Hoàng Thiếu gia, cần gì ngạc nhiên quá vậy?
Tuy hơi đột ngột nhưng cậu vẫn cố kiềm chế, ngồi xuống đối diện với hắn, tươi cười:
- Hóa ra là Hoàng Tử à?
- Bất ngờ hay thất vọng? - Giọng Hoàng Tử vẫn đều đều, không một chút vướng mắc.
- Phải gọi là gì nhỉ? Chắc tôi chỉ thấy lạ.
Hoàng Hiểu Vương cũng không vừa.
Hoàng tử cầm chai rượu, rót cho đầy ly rồi chuyển đến trước mặt Hiểu Vương:
- Một chút vui thú? Cậu sẽ uống?
- Ổn thôi...! - Một cái tặc lưỡi và cậu uống trọn đến hết, không còn một giọt.
- Cậu không sợ tôi hạ độc à? - Hoàng tử nhấm nháp một ngụm rượu vang đỏ, cười khẩy.
- Có trò ngu ngốc đó ở đây sao?
Ngoài mặt giống như một cuộc nói chuyện xã giao lịch sự nhưng thực chất bên trong lại vô cùng sôi lửa, không ai chịu thua.
Cuối cùng, khi đã hết nửa chai sampank. Hoàng Hiểu Vương vào vấn đề chính:
- Lí do cậu gọi tôi đến đây là gì nhỉ?
- Ồ, đơn giản thế mà cậu cũng phải hỏi tôi à?
- Nó đâu hề đơn giản?
- Chỉ là em gái của cậu thôi!
Đây không phải là một trò đùa. Đó là em gái cậu, không thể đùa giỡn với nó được. Phải tìm cách ngăn chặn điều tồi tệ này.
Gã Hoàng Tử chép miệng:
- Chơi nhiều người sẽ không tốt đâu.
Hoàng Hiểu Vương giật mình, không hiểu hắn đang nghĩ gì.
- Đừng tỏ ra không biết gì vậy Hoàng thiếu gia, à mà cũng chẳng phải, Dương Phong mới đúng. Sự có mặt của con trai tập đoàn Nam Khánh đâu phải trùng hợp.
“ Ý hắn là Nam Dĩnh?”
- Tôi không hiểu?
- Vậy hãy hỏi cậu ta xem, khi đã biết thì gọi cho tôi đấy. Tôi chờ câu trả lời của cậu.
Nói rồi hắn xỏ tay túi quần, nghênh ngang bước ra khỏi phòng, không quên ném lại một nụ cười bí hiểm.
Hoàng Hiểu Vương đứng trân trân nhìn vào bức tường vô hồn, khuôn mặt thoáng lo sợ, cậu đã không thể nắm cả thế giới nữa rồi. Cậu rút vội điện thoại gọi cho Nam Dĩnh.
[ Số thuê bao quý khách đang gọi hiện hiện không thể liên lạc, mong quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Cậu đâm tức giận với cả giọng nói lạnh lùng trong điện thoại:
- Chết tiệt...!
Cậu tức giận bỏ ra ngoài, lên chiếc xe và phóng đi, tâm trạng vô cùng hoảng loạn...
.......
Một buổi sáng ảm đạm. Những con người ảm đạm đến trường, vẻ mặt ai cũng sầu não, Dương Lạp tiu nghỉu ngồi một chỗ, Hoàng Hiểu Vương bực dọc đứng cạnh cửa sổ, Trân Trân day dứt lau bảng. Có chuyện gì đã xảy ra với họ?
Một thoáng sau, cô giáo dạy Anh Văn bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào rồi cô đứng trên bục giảng, giọng vui vẻ:
- Good morning my students, today, we have an exam.
- Cái gì thế? Cô đang nói gì thế? - Đám học sinh nhao nhao.
- Có bài kiểm tra, lũ đần độn. - Hoàng Hiểu Vương hét lớn rồi quắc mắt nhìn, cả bọn im thin thít.
Cô Anh Văn nhẹ nhàng đến từng bàn phát đề kiểm tra, đề đã đến tay mà vẫn thấy Dương Lạp thừ người ra, cô giáo lo lắng:
- Dương Lạp! Are you ok?
Cô giật mình rồi cười gượng:
- Ah, alright! thanks to teacher.
- Ok. - Cô cười rồi bước lên bàn khác, Dương Lạp thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn vào đề, đơn giản quá, cứ để ba mươi phút cuối rồi làm cũng được, sáu mươi phút cơ mà. Cô nên ngủ một chút. Thời gian trôi nhanh, đã già nửa giờ, Dương Lạp vẫn say sưa ngủ, còn Hoàng Hiểu Vương ngồi nhìn ra cửa sổ, không làm bài, cô Anh Văn thấy lạ, liền đứng xuống hỏi:
- Sao cậu không làm bài đi.
- Sao phải làm? - Cậu nhướn mày nhìn cô thách thức.
- Cậu...cậu định trượt môn của tôi phải không?
- Ồ, em không dám. - Càng nói giọng điệu càng hách dịch, đến mức cô không thể chịu được nữa, bỏ lên trên bục giảng:
- Cậu cứ chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Hoàng Hiểu Vương cười nhạt, cậu không có tâm trạng làm bài nữa, mặc dù cái đề kiểm tra này với cậu chỉ hạng xoàng.
Tiếng chuông reo kết thúc giờ học vang lên, Dương Lạp giật mình, cô ngái ngủ ngẩng lên, xem đồng hồ và không tin nổi là mình đã ngủ cả giờ, nhìn lại bài kiểm tra trắng phau, cô bối rối. Cô giáo đứng trên bục cất giọng nói to:
- Cả lớp thu bài vào cho tôi, nhớ ghi tên đầy đủ đấy!
Dương Lạp đành ghi tên vào, tâm trạng vô cùng lo sợ. Giờ giải lao đến, cô và Trân Trân rảo bước xuống ghế đá khuôn viên trường. Trân Trân chán nản:
- Bài này mình làm chẳng ra sao cả, cắm cúi cả giờ mà vẫn không ra hồn nữa. Quả này chết chắc rồi! Cậu chắc làm hết chứ gì?
Dương Lạp thở dài thườn thượt:
- Mình ngủ quên và để giấy trắng rồi.
- Sao cơ? - Trân Trân há hốc mồm. - Cậu mà cũng như vậy á?
- Biết sao được! Mình thấy không khỏe lắm. Ah...đau đầu quá đi mất.
- Cậu sao không vậy? - Trân Trân lo lắng hỏi bạn.
- Không sao, một chút thôi. Chúng ta nên trở lại lớp.
Trân Trân vẫn không khỏi lo lắng nhìn bạn, rõ ràng mặt cô ấy trắng nhợt, mồ hôi lại ra nhiều nữa. Giống như là bị bệnh vậy. Nhưng cô cũng chỉ nghĩ chắc là do thiếu ngủ thôi. Hai người nhanh chóng trở lại lớp.
Hoàng Hiểu Vương nheo mắt nhìn em, trông cô lạ thật. Cậu lặng lẽ quan sát em mà không dám bắt chuyện, bao nhiêu bức bối như dồn hết vào lúc này, hình như cậu không làm được gì cho em cả.
Dương Lạp bước ra khỏi chỗ, loạng choạng bước tới cửa lớp thì hai tên con trai đuổi nhau chạy qua, một tên va mạnh khiến Dương Lạp ngã nhào ra đất, bả vai đau nhức. Gã đứng lại hét lớn, chỉ thẳng vào mặt cô:
- Con điên này, mày không có mắt à mà đứng chắn đường tao.
Dương Lạp thều thào:
- Xin lỗi...
- Con điên, biến đi.
Hoàng Hiểu Vương nghe mạch máu mình đang sôi sùng sục, cậu tiến lại phía hắn, đẩy mạnh vai:
- Mày đang làm gì thế?
- Làm gì? - Hắn nheo mày vênh mặt.
- Mày làm tao ngứa mắt quá đi mất. - Hoàng Hiểu Vương quàng tay ra sau cổ hắn. Một cái ghì mạnh đến mức hắn ngã chúi xuống, hắn rít lên:
- Đau quá! Thằng điên này.
Hoàng Hiểu Vương bỏ hắn ra, đứng đối diện và một cú đấm khiến mặt hắn lệch sang một bên:
- Ai mày cũng bảo điên là sao thằng khốn này.
- Đánh nhau rồi.
Học sinh trong lớp nhao nhao, học sinh lớp khác cũng chen lấn đòi xem bằng được.
Máu chảy ra từ khóe miệng, hắn run rẩy lùi xa cậu, cậu ung dung đút tay túi quần và đá thẳng vào bụng hắn, cười:
- Sao không chửi tao nữa đi thằng kia, mày thích chửi người khác lắm mà.
Dương Lạp bối rối, cô chạy lại ngăn Hoàng Hiểu Vương, cúi rạp người trước gã kia:
- Xin lỗi cậu, bỏ qua cho ạ.
Hoàng Hiểu Vương trợn mắt nhìn em, nhíu mày:
- Làm gì thế? Tránh ra cái đi.
Tên kia vốn đã uất ức, liền lợi dụng sơ hở, định đấm Hoàng Hiểu Vương nhưng nào ngờ lại trúng Dương Lạp. Một tiếng hét thất thanh và cô ngã xuống.
......
Bệnh viện.
Dương Lạp bất tỉnh nhân sự, Hoàng Hiểu Vương, Trân Trân và cả Nam Dĩnh ngồi ngoài hành lang mà vô cùng lo lắng, bứt rứt.
Bác sĩ mở cửa, ba người cùng xô đến:
- Dương Lạp không sao chứ? Bác sĩ?
- Tình trạng đã ổn định, tôi cần nói chuyện với một người thôi, ai là người thân của bệnh nhân.
Hoàng Hiểu Vương đang định nói thì Nam Dĩnh đã chen vào:
- Cháu, là cháu, bác cứ nói với cháu.
Vậy là bác sĩ mời Nam Dĩnh vào phòng riêng, cậu ngoái lại nói với Hoàng Hiểu Vương:
- Anh yên tâm, anh cứ nghỉ đi, để em nói chuyện với bác sĩ cho.
Hoàng Hiểu Vương quá mệt rồi, nhưng em đã ổn thì tốt, cậu nên chờ đợi thì hơn. Cậu quay sang nói với Trân Trân:
- Cậu mua gì đó cho nó đi, tôi ngủ một chút.
Trân chạy vội đi.
.........
Trong phòng bác sĩ. Cậu ngồi vào ghế đối diện với ông, ông đưa cho cậu một cốc nước và hỏi:
- Cậu đã biết tình trạng của bệnh nhân rồi chứ?
- Dạ...
- Cái này thật khó nói, nhưng mong gia dình hãy giữ sức cho cô ấy trong những ngày cuối, kéo dài được thêm ngày nào thì tốt ngày đó, hiện nay vẫn chưa có cách gì cả?
- Là sao thưa bác sĩ? Không còn cách nào hay sao?
Ông bác sĩ nhấp ngụm nước, giọng thất vọng:
- Cũng không phải là không có cách, cậu nhìn thấy đấy, cột sống của cô gái này kì lạ đế mức mà tôi nghĩ là trường hợp đặc biệt. Rất khó để có thể thay tủy được, vì các đốt rất lộn xộn. Nhưng có thể tiến hành cấy ghép tủy nhưng không phải tủy nào cũng hợp, qua một số mẫu tủy cậu cho tôi xem, không có cái nào hợp cả, mà dù có hợp thì khả năng rất ít, sẽ xảy ra phản ứng bài trừ ngay lập tức. Với lại hiện nay dụng cụ khoa học vật chất còn hạn chế, bác sĩ trong nước khó có ai có thể ghép được một ca hóc như thế này. Xin lỗi cậu! Nó đã lên tới cấp tính rồi...Trừ khi các chuyên gia nước ngoài mới có thể làm được điều này.
- Chuyên gia nước ngoài? Có thể thật sao?
- Tôi không biết, nhưng có một người thì tôi tin chắc sẽ làm được.
- Ai ạ?
- Cậu biết bác sĩ Tember Jack?
Nam Dĩnh bất ngờ, cậu thốt lên:
- Đấy không phải bác sĩ hàng đầu thế giới sao?
- Đúng là vậy, nhưng ông ấy rất bận, không chắc sẽ giúp được cậu. Mà thời gian thì không còn nhiều nữa. Bệnh nhân dạo này hay ngất và chóng mặt đúng không? Đó là biểu hiện. Nếu không nhanh chóng thì dù là ông ấy cũng không thể làm được gì đâu.
- Làm thế nào để gặp được Tember Jack?
- Đầu tháng sau, ông ấy có cuộc họp hội nghị liên mình y học ở đây, cậu hãy lợi dụng điều đó.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều!
- Không có gì? tôi chỉ có thể giúp được như vậy.
Nam Dĩnh bước ra khỏi phòng, cậu ngồi thụp xuống, gục đầu:
- Liệu có cứu được chị không? Em phải làm thế nào bây giờ hả chị?
Hoàng Hiểu Vương ngủ thiếp bên giường bệnh, Nam Dĩnh tiến lại, xoa nhẹ mái tóc chị, lòng quặn thắt.
“ Nhất định em sẽ làm được, chị phải cố gắng chờ em đấy. Chị nhé!”
Nói rồi cậu quay bước đi.
Gió thổi từng cơn buồn đau vào căn phòng bệnh, Dương Lạp vẫn ngây thơ ngủ không biết điều gì sắp xảy đến...cô trong sáng như một bông hoa còn đọng sương vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.