Chương 3: Dương Phong
Tiêu Bích Thiên
02/07/2013
Hoàng hôn nhuộm màu tím nhạt nên ngôi nhà nhỏ trên ngọn núi cao. Biến nó thành ngôi nhà trong truyện cổ tích xa xưa. Vườn hoa hướng dương lung linh trong sắc hồng, những ngọn cỏ xanh mượt trải dài trên sườn núi. Tại ngôi nhà nhỏ đó, có hai anh em nọ đang ngồi dựa lưng vào nhau bên bậc cửa.
- Tiểu Lạp!
- Vâng.
- Tại sao em lại thích ăn kẹo bạc hà đến vậy?
- Ưm...vì nó rất ngon!
- Chỉ vì vậy thôi hả?
- Và còn vì...nó đem lại cho ta cảm giác sảng khoái đến kì lạ nữa! Mỗi khi ngậm nó trong miệng, là em có thể quên được tất cả mọi chuyện, quên cả những vết thương do bạn bè gây ra nữa.
- Ừm.........
Một khoảng im lặng, nắng tắt hẳn, thay đó là bóng râm dìu dịu...
- Anh Phong!...- Cô gái nhỏ khe khẽ gọi.
- Sao?
- Em muốn có ba mẹ!
Dương Phong giật mình, dương cặp mắt tròn xoe nhìn em gái, dường như trong mắt anh có chứa cả một bầu trời đầy sao, đôi lông mày khẽ nhíu lại:
- Em…anh chính là bố mẹ của em mà…!
- Không phải, anh là anh, bố mẹ là bố mẹ, em muốn có ba mẹ cơ! – Dương Lạp chu miệng nhìn anh, ánh mắt đầy hi vọng, mái tóc thưa thớt rung rung theo nhịp tim của cô.
Dương Phong ôm ghì cô vào lòng, xoa xoa mái tóc em, trìu mến:
- Chúng ta không có bố mẹ, nhưng em còn có anh mà, anh sẽ chăm sóc em.
Dương Lạp vùng vẫy khỏi bàn tay anh, nước mắt lăn dài trên đôi má đang đỏ ửng, cô không chấp nhận sự thật này:
- Anh nói dối, ai mà chả có bố mẹ, anh có thể nấu cho em những món ngon không? Anh có thể cõng em trên cổ giống như bố không?
Đã lâu nay, cô gái bé nhỏ này không được nhận tình thương của cha mẹ, cô luôn khao khát sự che chở của họ.
Lòng Dương Phong thắt lại, anh đã đủ lớn để biết làm gì tốt cho em gái, nếu biết bị bố mẹ bỏ rơi, nó sẽ đau khổ lắm, chỉ một mình anh biết, một mình anh đau là đủ rồi.
Trời bắt đầu mưa, nhỏ rồi nặng hạt, bầu trời chuyển thành màu đen kịt, Dương Phong lo lắng:
- Vào trong thôi Tiểu Lạp, nếu không sẽ ướt hết mất.
Dương Lạp vẫn đứng im, mưa bắt đầu lấm tấm trên mái tóc tơ mỏng, đọng lên trên hàng lông mi cong vút của em, cô lắc đầu nguầy nguậy, chạy vụt xuống núi.
- Khoan, không, Tiểu Lạp, em đi đâu thế? Đừng.
Dương Phong vội vã đuổi theo, con đường dốc bị mưa làm trơn trượt như bôi dầu, nhìn bóng em gái dần khuất sau rặng cây, Phong hốt hoảng chạy nhanh hơn nữa, không thể để em xuống núi một mình được. Bỗng trước mắt là tảng đá to, Dương Lạp không thể dừng lại được, hét lên sợ hãi. Dương phong cố sức chạy nhanh hơn em. Đôi dép đứt toạc quai, chân đầy bùn đất, anh ôm lấy em gái lăn xuống dốc, lưng va đập mạnh vào hòn đá. Mưa vẫn rơi lã chã, khiến người hai anh em ướt sũng bùn và nước.
- Em…không sao chứ?
Giọng Phong yếu ớt, nói không ra hơi, Dương Lạp sợ hãi, ôm chầm lấy anh, khóc nức nở:
- Anh không sao chứ?
Tiếng mưa át cả giọng nói đang run rẩy của cô, người anh đầy đất lẫn máu, nhưng vẫn cố giơ tay lên lau nước mắt em, khiến khuôn mặt em nhuốm màu đất lấm lem.
- Anh…không sao mà…không sao!
- Anh, anh…anh hai…!
Tiếng hét của Dương Lạp làm rung chuyển cả rừng cây, chim bay loạn xạ. Trời bắt đầu tối dần, cô hoảng sợ ôm anh vào lòng, Dương Phong đã ngất lịm vì vết thương xuất huyết quá nhiều. May mắn thay, một bác tiều phu đi ngang qua, giúp Dương Lạp cõng Phong lên trên đỉnh núi, sơ cứu vết thương và băng bó cho anh. Sau đó, bác về dưới núi lấy thêm vài món đồ cần thiết. Dương Lạp ngồi cạnh bên giường, không buồn thay quần áo cho khỏi ốm, nước mắt cứ lã chã rơi, hai bọng mắt sưng đỏ lên, cô đan chặt hai tay vào nhau, nhìn anh không chớp mắt. Dương Phong vẫn chưa tỉnh, đôi môi trắng bệch, da cũng tái đi. Càng khiến cho Dương Lạp lo lắng, cô lại gần, nắm lấy tay anh, đôi tay anh lạnh buốt, cô cố gắng truyền hơi ấm sang người anh. Cứ thế, cô cũng thiếp đi không hay biết…
Ngoài trời, mưa vẫn cứ rơi…
Vết thương đó đã khiến anh phải mang một vệt sẹo lớn trên lưng…hằn lại một nỗi đau trong Dương Lạp, cô không bao giờ dám tha thứ cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.