Chương 14: Kỳ nghỉ đông
Tiêu Bích Thiên
02/07/2013
Hôm nay
là ngày học cuối cùng để chào đón kì nghỉ đông hằng mong đợi của thần dân
trường cấp ba Hòa Diện. Hàng ngàn kế hoạch và lí tưởng được vạch ra trong đầu
các cô các cậu học sinh. Trời mùa đông chỉ một màu xám đặc, điều đó khiến Dương
Lạp càng trở nên lạnh lùng, cô quạnh. Cô ngồi trong lớp học mà như vô hình,
không một ai để ý, hay đến sự tồn tại của cô. Cô nhìn ngay cả lên chỗ Hoàng
Hiểu Vương, cậu ta nằm gục xuống bàn, tấm lưng to lớn và vững chắc kia khiến
Dương Lạp đau nhói, tại sao lại giống anh Phong đến như thế.
Cửa lớp bật mở, một cô gái trông rất xinh, ra dáng người lớn bước vào:
- Hiểu Vương!
Cậu ta ngao ngán ngẩng mặt, nhìn cô ta từ đầu tới chân rồi lại nằm gục xuống. Cô gái tức giận vào hẳn chỗ ngồi của cậu ta, cúi xuống xốc cậu lên:
- Anh có nhớ mai là ngày gì không hả?
- Ngày quái gì chứ? - Hoàng Hiểu Vương ngáp ngủ nhìn cô ta.
- Trời ơi, là kỉ niệm 1 tháng ta quen nhau đó!
Cả lớp ngớ người, Dương Lạp cũng không ngoại lệ, một tháng ư?
- Một tháng à? Ờ, được rồi, mai đi chơi, em về đi, anh buồn ngủ lắm!
- Không được, còn nữa! - Cô gái chu mồm ra rồi nhắm tịt mắt chờ Hoàng Hiểu Vương.
Cậu ta nhăn mặt, nhìn xung quanh lớp học một lúc rồi lại quay lên, định hôn cô ta nhưng lại chuyển thơm lên trán. Cô gái mở mắt, ra vẻ nũng nịu:
- Sao lại vậy chứ?
Đúng lúc tiếng chuông reo, cô ta nhí nhảnh chào cậu ta rồi ra khỏi lớp trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Đó là loại con gái gì chứ?
Dương Lạp quay nhìn ra phía cửa sổ, không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ càng thêm đau khổ mà thôi. Cái cảm giác nhói nhói trong tim này là sao? Sao lại đau đớn như thế? Tại sao đối với những đứa con gái khác, cậu ta lại cư xử như thế, còn cô.....
Buổi học nhanh chóng kết thúc. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, hai cô gái cũng vậy, họ nhanh chóng ra ngoài cổng trường. Nhưng một điều thật kì lạ, mọi người xúm đông vào một chỗ, Dương Lạp và Trân Trân cũng hiếu kì lại xem, trước mắt họ bây giờ là một đám thanh niên trông có vẻ sừng sỏ đang đứng chờ một ai đó. Dương Lạp mở to mắt ngạc nhiên:
- Ô! Là tụi nhóc phải không?
- Kìa, chị Dương, chị Trân! - Cậu nhóc Mã Đường đã nhuộm tóc thành màu đỏ, trông rất ư là đáng yêu.
- Tụi nhóc lên bao giờ thế? Sao không báo chị?
Bọn họ nói chuyện rôm rả như ở nhà, khiến mọi người xung quanh bắt đầu ghen tị.
- Wao, con gái thành phố xinh thật đấy chị ha! - Một cậu nhóc khác trầm trồ quan sát.
Dương Lạp cười hớn hở, cô đâu hay biết Hoàng Hiểu Vương đang đứng lặng lẽ quan sát từ xa. Bỗng mọi người đổ dồn về phía hắn bởi sự phát hiện của Mã Đường:
- A! Anh Vương kìa, sao anh ấy cũng ở đây vậy?
Dương Lạp giật thót tim, không hiểu sao cô thấy hồi hộp. Cô đổi chủ đề:
- Thôi, mấy đứa đi ăn cơm với bọn chị đã nhé, trưa rồi, chắc cũng đói bụng.
Cả bọn đồng ý, một cậu nhóc chủ động kéo tay Hoàng Hiểu Vương:
- Anh cũng đi cùng đi! Đi mà.....
" Cái gì? " - Dương Lạp hốt hoảng, nhưng nào ngờ hắn đồng ý, đám đông tan dần nhường chỗ cho họ đi.
Tại quán ăn lẩu....
Bọn nhóc nhao nhao như mắc nạn đói, chắc quãng đường dài khiến bọn nhóc mệt rồi. Cô cười tươi như hoa, gắp đồ ăn tới tấp cho tụi trẻ, được một thoáng, cô che miệng chợt nhớ:
- Thôi chết! Chị quên gọi cho Tiểu Dĩnh rồi, chờ chút nhé!
- Ôi chị hai vụng về thế, anh thể nào cũng dỗi cho xem!
- Ha ha...anh Dĩnh là con nít mà...
- Này, đừng có nói đại ca thế chứ.
Cô rút điện thoại gọi cho cậu ta:
- Dĩnh à, đến quán lẩu trên đường 332 phố Nhị Hà đi!
[ Có gì vậy chị?]
- A......tụi nhóc vừa ra...chị quên gọi....cho em...
[ Hả? Chị quá đáng thiệt! Em đang đói gần chết này!]
- Chị xin lỗi mà...em đi nhanh nhá!
[ Ok, chờ em...mà này...đừng có ăn hết đấy!]
- Ôi trời, ham ăn thế.
Cô nhẹ nhàng cúp máy, cười tủm tỉm, chợt ngước mắt lên và bắt gặp Hoàng Hiểu Vương đang nhìn chằm chằm cô. Cậu ta ngồi dựa vào ghế, khoanh tay không ăn gì. Cô ngại ngần quay mặt ra chỗ khác, nói chuyện với bọn trẻ. Cả quán ăn ồn ĩ như chợ vỡ, đây là một góc của con phố Nhị Hà nổi tiếng này. Cảm thấy thiếu thiếu, Dương Lạp hỏi lớn khiến ngưng mọi hoạt động của bàn:
- Mà...Chu Thiên đâu ta?
- Anh ấy bảo đi có chút việc, tí quay lại liền.
Vừa đúng lúc đó, cửa quán bật mở, một thanh niên có mái tóc màu vàng được cài gọn trong băng đô, với chiếc áo phông đầu lâu xương chéo và khoác bên ngoài chiếc da đen, trông cậu ta có vẻ nghịch ngợm. Vừa thấy bàn Dương Lạp, cậu ta đã chạy lại thở hổn hển:
- Chị, bọn nhóc.....thấy anh không chào à?
Cả bọn ngạc nhiên rồi cười ầm lên, rộn rã chào cậu. Cậu ngồi phịch xuống bên trái cô, bên kia là Trân Trân đang ngồi khó hiểu.
- Cuối cùng nhân vật chính cũng đến, dạo này anh vẫn khỏe chứ?
Nam Dĩnh đứng lên đấm tay với cậu ta, cười lớn:
- Wao, khỏe hơn chú em đấy!
Bọn họ cười nói rất vui vẻ, bỗng Nam Dĩnh nói lớn, như thể không tin được:
- Ya! Ai thế này, anh cũng đến những nơi như thế này sao?
Hoàng Hiểu Vương cười nhạt không nói gì, chỉ gật đầu. Nam Dĩnh bèn ngồi xuống uống cạn cốc bia. Một tên đã có vẻ say say:
- Anh, bao giờ thì cưới chị đây, bọn em chờ lâu quá rồi?
- Cưới? - Nam Dĩnh gãi đầu cười nhăn nhở.
- Anh sao....thế? Chị kìa, không cưới sao? - Cậu ta chệnh choạng chỉ vào Dương Lạp.
" Thôi xong! Mình quên bảo cậu ta rồi...lộ mất!"- Dương Lạp liền véo vào người Nam Dĩnh.
Lập tức cậu ta hiểu ra, bèn chữa:
- À! Sắp, ra trường thì cưới, lo gì! phải không em yêu?
Vừa nói cậu ta còn quay lại nháy mắt với Dương Lạp khiến hai người trở nên thật ngượng ngùng, ngốc nghếch.
- A! Phải...phải...!
Hoàng Hiểu Vương bắt đầu nhăn mày, khó chịu trước hai người họ. Cậu ta uống cạn một ly rượu đầy. Một lần nữa cửa quán lại bật mở, Chu Thiên chạy vào, người nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển. Trên tay cậu ta còn cầm một bó hóa hồng đỏ rất to và đẹp nữa. Mọi người tròn mắt ngạc nhiên, cậu ta tiến về phía Trân Trân, đưa một chiếc hộp trái tim, mở ra một chiếc nhẫn bằng thủy tinh trong suốt, vô cùng long lanh:
- Lấy em nhé!
Mọi người xung quanh vỗ tay tưng bừng, trừ Dương Lạp, cô đang rối loạn, mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng mất. Đúng y như rằng.....
Chiếc hộp bị hất tung ra, chiếc nhẫn rơi leng keng trên sàn nhà, và bó hoa như bị hút mất sự sống, héo tàn nằm trên bàn, không gian im lặng, mọi người sững sờ, Chu Thiên đơ người, cậu mở to mắt ngạc nhiên, chuyện gì đang sảy ra trước mắt cậu?
- Cậu là tên quấy rầy điện thoại của tôi đúng không? Cậu đừng có trơ trẽn vậy, tôi mà thèm lấy tên con nít như cậu ư? Nhẫn à? Thật rẻ mạt đấy.
Trân Trân vênh mặt nhìn Chu Thiên, cười nhạt. Cậu ta vẫn chưa hoàn hồn, cậu như mất bình tĩnh, những lời nói của cô ấy chắc chỉ là đùa thôi đúng không? Cậu giơ tay ôm trán cười lớn, cậu làm cái này vì cô ta ư? Chạy bộ suốt mấy tiếng đồng hồ để tìm cho cô ta bó hoa hồng đẹp nhất ư? Thật là ngu ngốc, cậu tiến sát lại gần Trân Trân, cô lùi lại phòng vệ. Bỗng cậu giữ chặt lấy tay cô, đặt nó lên ngực trái của mình, nơi đang có trái tim đập loạn nhịp:
- Không được sao! Chị không thấy chỗ này của em nó đang rất đau sao? Chị không hiểu em đang nghĩ gì sao? Chị làm em đau lắm, phải, đó không phải là chiếc nhẫn bằng kim cương đắt tiền, nhưng nó là do em tự làm lấy, trên đó có khắc tên chị và em đấy, chị không thể thấy sao? Bó hoa hồng kia, chị nhìn xem...tất cả đối với chị thật rẻ mạt ư? Vậy trái tim này của em, nó có rẻ mạt hay không?
Cậu như hét lên và mọi người đều không kìm nổi xúc động, cậu đấm thùm thụp vào tim mình. Dương Lạp ngồi im lặng, cô đang dằn vặt với lương tâm, cô đã khiến cả hai người đau khổ sao? Cô cúi gằm mặt trong vòng tay Nam Dĩnh, cả cậu ấy cũng sững sờ.
Trân Trân không nói lên lời, cô cự tuyệt vòng tay của Chu Thiên và vùng chạy ra khỏi quán. Dương Lạp cũng vùng dậy đuổi theo, Nam Dĩnh cũng định đứng dậy thì bị tiếng nói của Hoàng Hiểu Vương làm giật mình:
- Đứng lại đó.
- Nhưng...chị...
- Từ bao giờ cậu trả treo lại tôi vậy?- Ánh nhìn sắc lẹm khiến Nam Dĩnh rùng mình.
- Tại sao vậy ạ?
- Cái gì?
- Tại sao anh lại từ chối chị ấy ạ? - Nam Dĩnh trở nên mất bình tĩnh.
- Vì sao à? Vì cô ta quá ngu ngốc thôi!
- Anh...anh làm em thất vọng đấy! Đàn anh đáng kính ạ. Chị ấy đã rất đau khổ và tuyệt vọng biết bao nhiêu, anh có biết không hả?
- Tôi không bao giờ mong thế cả? - Hoàng Hiểu Vương nhếch mép cười.
- Anh đừng đụng vào chị nữa! - Nam Dĩnh gào lên như con thú mất tự chủ.
- Ha...cậu là gì hả?
- Đó là người con gái của em!
................
Bữa ăn vui vẻ bỗng chốc trở thành chiến trường đẫm máu, Chu Thiên hôm ấy uống rượu rất nhiều, cậu muốn uống để quên đi mọi việc đang diễn ra. Để quên đi người con gái đã làm cậu nhớ đến phát điên ấy. Bạn bè, tụi nhóc đã hết sức khuyên ngăn nhưng cậu không nghe một ai, kể cả Nam Dĩnh. Bây giờ cậu không khác cái xác không hồn. Hoàng Hiểu Vương lặng im quan sát, chính cậu ta cũng không hiểu vì sao và từ lúc nào cậu trở lên lạnh lùng thế này nữa.
Dương Lạp đuổi theo Trân Trân đến một con hẻm vắng người.
- Tiểu Trân, chờ mình với!
Cô dừng lại và ngồi phịch xuống, dựa lưng vào góc tường thở dốc, Dương Lạp cũng ngồi xuống bên cạnh thở không ra hơi:
- Cậu sao thế?
Cô vẫn im lặng, gục mặt xuống hai đầu gối, bắt đầu khóc, khóc một cách thảm thiết. Dương Lạp cứ để bạn khóc cho đỡ bức bối trong lòng, cô cảm thấy hối hận vô cùng. Bỗng Trân Trân ngẩng mặt lên nói như kẻ mất bình tĩnh:
- Tại sao chứ? Tại sao lại như thế hả cậu?
- Tại...sao gì?
- Tại sao chỗ này của mình nó cứ đập thình thịch như vậy? Mình cũng thấy đau lắm, đau lắm cậu ạ? Hay mình bị bệnh tim? - Trân Trân đập vào ngực của mình nói với bạn.
Dương Lạp cúi gằm mặt, chính cô cũng đang rất đau đớn, nhìn cảnh bạn mình đau khổ như vậy, cô không thể chịu đựng được:
- Thực ra....cậu về với mình đi!
Dương Lạp lôi tay Trân Trân kéo về nhà mặc cho cô bạn kháng cự vô ích. Khi về đến nơi, cô cho Trân Trân vào trong phòng và hét to một câu duy nhất: " Chị mặc váy đó!"
Sau đó cô ra phòng khách ngồi, lấy một li nước lọc và uống một mình.
- Người ta thường nói, nước lọc giúp người ta bình tĩnh nhất. haizzzzz!
Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo....
- Alo?
[ Cô...]
- Hoàng....Hiểu Vương?
[ Cô có sao không?]
- Không, tôi không sao? Tại sao cậu gọi cho tôi?
[ Cô...thôi tôi cúp máy đây!]
- Ấy, khoan đã.....
[ tít....tít...]
- Tên điên này, sao vậy chứ? - Dương Lạp cúp mạnh máy chửi thầm.
- Nước lọc chẳng thể giúp gì cho mình!
Tiếng chuông điện thoại lại reo một lần nữa...
- Gì hả? Tên thần kinh này!
[ Chị?]
- A...Dĩnh à? Chị xin lỗi!
[ Em tưởng chị mắng em chứ?]
- Không....có chuyện gì vậy?
[ Chị có sao không?]
- Không, khỏe re à!
[ Bọn em giải tán rồi...Chu Thiên và bọn nhóc đang ở nhà em.]
- Vậy sao?...Chu Thiên không sao chứ?
[ Cậu ấy say lắm...đang nằm đây chị ạ!]
- Ừ...chị sẽ đến thăm sau.
[ Chị này...]
- Sao?
[ Mà thôi, em sẽ nói sau...chào chị.]
-Ơ!
Đầu dây bên kia đã cúp máy.
- A tức thật đấy, sao toàn nói giữa chừng như vậy! - Dương Lạp nắm chặt hai tay hét lên.
Dương Lạp nằm gục xuống bàn, mái tóc búi cao lơ thơ bay, và đôi lông mày thanh tú khi ngủ vẫn khẽ nhíu lại khó chịu, có lẽ sẽ có một giấc mơ không đẹp rồi. Cô nằm đó cả đêm...
Sáng sớm hôm sau, nắng nhợt nhạt chiếu qua khung cửa kính trong suốt, rọi đến gõ cửa hàng lông mi đang nhắm tịt của Dương Lạp, cô gượng dậy giơ cao hai tay vươn người. Cô pha một li sữa nóng đem đến phòng Trân Trân, cô mở cửa bước vào thì đã thấy cô ấy ngồi bên bên cửa sổ, cô lại gần, đặt tay lên vai bạn:
- Sao rồi?
Trân Trân quay lại mỉm cười tươi, nói nhẹ bâng:
- Có lẽ mình đã sai!
- Cậu nghĩ thông suốt vậy là tốt rồi? Cậu nhớ Chu Thiên chứ?
- Mình đã nhớ ra tất cả, nhớ tất cả kỉ niệm của bọn mình...
- Cậu mắc chứng mất trí nhớ tạm thời,...mình xin lỗi đã không nói.
- Có sao đâu, cậu chẳng có lỗi gì cả mà!
Có lẽ lời nói đó đã tác động đến mảng trí nhớ bị biến mất của cô, khiến tất cả ào trở lại.
Dương Lạp kéo ghế ngồi cạnh Trân Trân:
- Vậy cậu phải làm gì với anh chàng của chúng ta đây?
- Xin lỗi! - Trân Trân híp mắt cười.
- Vậy đầu tiên hãy chỉnh lại sắc đẹp của cậu đi nào!
Và cứ thế, sau hai tiếng đồng hồ vật lộn với đống trang sức và quần áo, cuối cùng Trân Trân cũng trở nên thật lộng lẫy, với chiếc váy xòe màu hồng rất dễ thương, mái tóc ngắn của cô được ghim gọn trên hai chiếc kẹp đáng yêu. Bây giờ cô chẳng khác nào một con búp bê xinh đẹp.
- Nhưng...mình ngại lắm! - Trân Trân đỏ mặt.
Dương Lạp vỗ vai bạn bồm bộp rồi rút điện thoại gọi cho Nam Dĩnh:
[ Alo!]
- Dĩnh à? Chị Dương Lạp này!
[ Có chuyện gì thế chị?]
- Chu Thiên ấy, cậu ta đâu?
[ Sáng sớm, cậu ấy lên trên cầu rồi?]
- Lên cầu á? Làm gì vậy?
[ Cậu ấy bảo muốn hóng gió cho khuây khỏa, em cũng không muốn can thiệp.]
- Chị biết rồi, chào em nhé!
Dương Lạp cười nham hiểm, điều đó khiến Trân Trân sợ hãi. Cô kéo bạn ra ngoài cửa, khoác cho bạn chiếc áo lông trắng ấm áp, với lời dặn dò:
- Bên ngoài lạnh lắm, cậu mặc ấm nhé, Chu Thiên đang ở trên Cầu đấy, lên đi!
Trân Trân lưỡng lự nhìn Dương Lạp, nhưng cuối cùng cũng bị tống ra khỏi nhà.
......
Từng cơn gió mùa đông lùa vào gáy khiến Trân Trân rét run bần bật, trên đường đi rất vắng người, cô giống như một nhành hoa đơn độc đang bị gió cuốn theo về phía xa xôi. Cô cố loại bỏ mọi ý nghĩ tiêu cực trong đầu. Từ lúc nào mà cô đã đứng dưới chân cầu rồi. Cây cầu này chỉ bắc qua một con sông nhỏ, đứng từ đầu bên này có thể nhìn thấy bên kia rồi, một dáng người thanh niên đang đứng dựa vào thành cầu, cô đơn và đau khổ. Trân Trân bước từng bước run run lên, rất nhẹ và khẽ.
- Em hút thuốc từ khi nào vậy?
Chu Thiên quay ra nhìn, mái tóc màu đen khẽ bay bay, che kín vầng trán cao cao của cậu, đôi mắt tỏ rõ sự ngạc nhiên nhưng sau đó lại trở nên lạnh như băng. Đôi môi nhợt nhạt của người không ăn uống gì, Trân Trân đau thắt lòng. Cô tiến lại gần cậu, trở nên thật lạc lõng.
- Em ốm sao?
- Đừng quan tâm tôi! - Chu Thiên nói một câu lạnh băng mà không hề nhìn cô.
- Chị xin lỗi, chị đã nhớ ra tất cả rồi!
- Nhớ? Nhớ ra đã làm gì tôi sao?
Trân Trân chộp lấy tay cậu, đôi mắt đầy sự đau thương, hai má ửng đỏ hồng, cô run run cố cưỡng lại cái lạnh giá:
- Một chút thôi, một chút thôi cho tay em bớt lạnh, được không?
Chu Thiên bối rối nhìn cô, nhìn đôi vai gầy gò của cô đang run lên, cậu chỉ muốn ôm chầm lấy cô ngay, sưởi ấm cho cô. Nhưng lại sợ cô sẽ đẩy cậu ra như lúc trước, cậu cố hết sức không quan tâm:
- Cô về đi!
- Chị không về, chị sẽ đứng chờ em!
- Tại sao cô lại như thế? Chẳng phải cô ghét tôi sao?
- Chị xin lỗi, chị sai rồi, sai thật rồi...
- Lúc nào cô cũng chỉ biết nói như thế hay sao hả? Cô muốn tôi phát điên lên à?
Trân Trân bị những bông tuyết rơi đầy lên mái tóc, cô lạnh đến thấu xương, muốn ngã khuỵu xuống:
- Chị...chị xin...lỗi.
- Chết tiệt!
Cậu vòng tay ra ôm chặt lấy cô, truyền hơi ấm sang người cô, cô cũng vòng tay ôm lấy cậu. Hai người cứ thế cho đến khi người đi lại đã vắng hơn. Bầu trời mùa đông dường như không còn lạnh giá đối với họ nữa. Chỉ có hai trái tim đang hòa quyện vào nhau.
.......
Dương Lạp ngồi nhà, hết đi đi lại lại rồi thở dài, cô chẳng có việc gì làm, ngoài việc mong ngóng điện thoại của Trân Trân. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo:
- A...lô?
[ Cô....]
- Ai vậy?
[ Tôi đây!]
- Hoàng Hiểu Vương?
[ Cô đang làm gì đấy?]
- Tôi ngồi nhà thôi, có chuyện gì không?
Dương Lạp không hiểu sao cô lại buông những câu nói lạnh lùng như vậy với cậu ta nữa.
[ Cô có muốn đến đó một lần nữa không?]
- Đến đó là đến đâu? Ý cậu là cánh đồng hoa oải hương?
[ Ummmm...]
- Ha ha ha ha ha ...
[ Cô...cười gì chứ?]
- Cậu đang lôi tôi ra làm trò đùa phải không hả? Tôi không phải là con búp bê của cậu mà cậu thích thì dùng, không thích thì vứt nhé!
Dương Lạp nói mà lòng đau thắt, tại sao cậu ta lại thích đụng vào trái tim đang tổn thương của cô chứ?
[ Tôi...chỉ là...]
- Cậu im đi! Cậu bảo không muốn gặp mặt tôi cơ mà, vậy thì đừng có gọi điện hay nhắn tin gì nữa! Chào cậu!
Dương Lạp ném mạnh chiếc điện thoại lên giường, khiến tung cả pin ra. Cô hận một nỗi không thể giết cậu ta ngay bây giờ. Thế nhưng đó không phải là lời nói thật lòng của cô, cô muốn đến cánh đồng đó lắm chứ, muốn được nhìn thấy những cánh hoa oải hương lắm chứ? Nhưng giờ đây, trái tim của cô như muốn vỡ tung ra, cậu ấy đã làm tổn thương cô rất nhiều lần, tại sao không chịu buông tha?
......
Hoàng Hiểu Vương thừ người, cậu không dám tin phản ứng của cô ấy lại mạnh như vậy? Tại sao cậu lại nhớ em đến thế? Cậu muốn gặp em, sưởi ấm trái tim em? Nhưng giờ đây, giữa cậu và em có một khoảng cách quá lớn, chưa lúc nào cậu không nghĩ đến em, không nhớ em. Cậu chẳng biết phải làm thế nào nữa, cậu đã nên nói sự thật hay chưa?
Nhưng tổn hại khi cậu nói ra điều đó rất lớn, có thể nó sẽ giết chết em? Nhưng bù lại, cậu phải chịu đựng chuyện này đến bao giờ nữa?
Hoàng Hiểu Vương ngồi im trên giường, tiếng chuông điện thoại khiến cậu giật bắn mình, vội vàng nhấc máy:
- Dương.....
[ Vương à?]
Thì ra là bà Hoàng.
- Vâng....
[ Sao ta gọi cho con mà không được?]
- Tại con vừa nói chuyện với bạn?
[ Bây giờ con rảnh chứ?]
- Vâng.
[ Vậy bốn giờ tại quán cà phê đối diện công ty mẹ, mẹ có chuyện muốn bàn với con!]
- Vâng.
Từ lúc nào cậu nhận ra, tình cảm tồn tại giữa cậu và mẹ, nó không còn là tình mẫu tử nữa, đơn giản giống như bề trên và cấp dưới mà thôi. Cậu cảm tưởng mình giống như một con vật đáng thương bị giam hãm không có lối thoát. Nhìn đồng hồ đã 3 giờ 25 phút, cậu vùng dậy chuẩn bị quần áo...
Lái chiếc siêu xe vòng ra ngoài thị trấn, công ty của mẹ cậu rất lớn, dù đi từ hướng nào cũng có thể nhận ra nó. Nó là một tòa nhà màu trắng, xung quanh là khuôn viên vườn cây râm mát. Tầm 20 phút sau, cậu đã đỗ xe trước cổng công ty rồi. Mấy nhân tiếp viên nữ vừa nhìn thấy cậu đã mê tít, tỏ rõ sự thèm muốn vị công tử điển trai này.
Hoàng Hiểu Vương đứng chờ 10 phút sau thì mẹ cậu bước ra, hôm nay bà ăn mặc khá giản dị, bộ áo váy bó sát người màu trắng ngà, càng tôn thêm vẻ quí phái của người đàn bà quý tộc.
......
Tại quán cà phê chiều....
Ráng chiều đổ nhẹ qua khung cửa kính trong suốt, nhảy nhót trên mặt bàn trống trơn. Ở đó, có hai người đang ngồi trầm lặng, tất cả nhân viên đều ngạc nhiên vì từ khi bước vào cửa quán đến giờ, họ chưa gọi món cũng chưa nói một câu gì?
Hoàng hiểu Vương nhìn mẹ, bà búi cao mái tóc màu đen óng của mình, trông rất trẻ trung nhưng cũng rất nghiêm nghị, bà không nói gì khiến cậu thấy yên tâm hơn. Nhưng đã 2 tiếng đồng hồ rồi, có lẽ cậu nên mở lời trước:
- Mẹ...uống gì không?
Bà nhoẻn miệng cười, một nụ cười hình bán nguyệt, Hoàng hiểu vương không dám tin người đàn bà chưa đến 40 tuổi, xinh đẹp này là mẹ cậu nữa, bà chống tay lên cằm:
- Một li cà phê không đường!
- Chị phục vụ, một li cà phê không đường và một li nước lọc!
Người phục vụ đon đả gật đầu với nụ cười chuyên nghiệp dành cho khách hàng đẹp trai.
- Con uống nước lọc?- Bà lấy từ ví ra một bao thuốc lá rồi thận trọng rút ra một điếu nhỏ.
- Vâng, con quen rồi! Mà mẹ hút thuốc khi nào vậy?
- Từ khi lấy ba con, từ trước đến nay ta chưa từng hút trước mặt con sao?
- Vâng...mà có chuyện gì... khiến mẹ phải gặp riêng con?
Bà lại cười, cậu không xác định được đó có phải là cười không nữa. Vì đôi mắt bà dường như vô cảm.
- Con không thể đoán sao?
- Thưa...không? - Hoàng Hiểu Vương bối rối.
- Con không quên lời hứa với ta chứ?
- Lời hứa?
- Ồ! Con đã quên thật! - Bà đổi tư thế ngồi, quay mặt ra phía cửa cười nhạt nhẽo và nhả làn khói thuốc trắng xóa.
- Con xin lỗi!- Hoàng hiểu Vương cúi đầu.
- Lỗi? Dạo này con học rất vất vả đến mức không thể nhớ nổi việc đó à?
Càng lúc cậu càng nhận ra giọng nói của bà đã nặng nề hơn nhưng gương mặt thì vẫn như thế, cậu cảm thấy lo lắng, cuối cùng cái điều mà cậu không mong nhất cũng đã đến. Cậu làm sao quên được, cái lời hứa cay nghiệt đấy.
- Một chút ạ!
- Hừm...ha ha....
Cậu ngạc nhiên nhìn mẹ, bà đang cười đấy ư?
- Học? Hừ! học thật sao?
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên lưng áo sơ mi khiến cậu thật tội nghiệp trước người đàn bà này.
- Mẹ nói vào vấn đề chính đi ạ! - Sức chịu đựng của cậu đã đến mức giới hạn.
- Vấn đề chính? Con đã chuẩn bị tinh thần hay chưa?
- Vâng.
- Dương Lạp Lạp!
Hoàng Hiểu Vương giật thót mình, cậu thật sự lo sợ điều này.
- Sao con lại tỏ ra lo lắng như thế? Hay ta đọc tên đứa em gái của con?
- Mẹ...
- Có gì? Dạo này gặp em gái con vui chứ?
- Mẹ...
- Con bảo vệ nó với mọi điều sao, ngay cả trước ta, con hơi quá lố rồi đấy? Hay thật!
- Mẹ...
- Đừng quên lời hứa đó chứ? Con làm ta chạnh lòng đấy!
- Mẹ....Con xin lỗi!
- Ta đâu cần lời xin lỗi của con, chỉ cần con hiểu những điều ta nói!
Người phục vụ bưng đồ ra, cũng là lúc bà đứng dậy và bước ra khỏi quán, một mình cậu vẫn ngồi đó, lặng lẽ và cô đơn, vẻ buồn nao của buổi chiều khiến cậu càng lu mờ hơn. Kí ức đau khổ đó một lần nữa hiện về trong tâm trí cậu. Cậu uống cạn li nước và đặt mạnh nó xuống bàn, kêu " keng" một tiếng rất to, khiến mọi người quay lại nhìn.
" Dương Phong chạy nhanh về phía quầy bán kẹo, hôm nay quán đông đúc kì lạ, đến mức cậu không thể chen chân vào nổi, cậu đành kiễng chân lên nói với cô bán hàng:
- Cô ơi, bán cho cháu kẹo bạc hà với!
- Chờ một chút nhé cậu bé! - Cô mỉm cười dịu dàng.
Dương Phong đành len ra ngoài lớp người đang chen lấn xô đẩy để chờ. Bỗng trước mắt cậu, một người phụ nữ trẻ rất xinh đẹp bước tới, bên cạnh bà ta là một người đàn ông cao ráo, lịch lãm. Bà ta cúi người xuống, nhoẻn miệng cười với cậu:
- Chào cháu! cháu là Dương Phong đúng không?
- Dạ...! - Dương Phong có phần nhút nhát, nên vội nép sau cánh cửa.
- Lại đây nào, ta có chuyện muốn nói với cháu!
Dương Phong nhất định không chịu ra, tay bấu chặt vào cánh cửa, vẻ sợ hãi. Cuối cùng người đàn ông nọ phải bế bổng cậu lên, đưa vào xe ô tô. Cậu dãy dụa, khóc lóc thảm thiết cho đến khi cậu nhận ra mình đã đi đến một nơi xa xôi, vì ở đó không còn những hàng cây quen thuộc nữa rồi. Cậu cúi gằm mặt, bó gối ngồi trên chiếc nệm nhung, mặt nhăn nhó:
- Các bác...làm gì cháu?
Hai người họ quay lại cười với nhau, người đàn bà còn vuốt vuốt mái tóc cậu:
- Thằng bé dễ thương quá anh nhỉ? Nhìn này, cưng quá đi thôi.
Dương Phong không hiểu gì, cậu hất tung cánh tay người đàn bà, hét lớn:
- Tôi sẽ kiện các người vì tội bắt cóc cho xem.
- Ha ha ha ha ha ha...
Hai bọn họ cùng phá lên cười, Dương Phong càng thêm bực tức, bọn họ quả thực quá sỗ sàng.
- Cậu bé, đâu đến mức thế, chúng ta đón con về nhà nuôi cơ mà!
Dương Phong sững người, cậu tròn mắt nhìn bà ta: " Người này đang nói điều gì vậy?" Chợt nhớ đến Dương Lạp, cậu hốt hoảng:
- Vậy còn em tôi? Em tôi thì sao?
- Em con? Là cô bé đó à?
- Đúng, em tôi thì thế nào? Các người trả lại tôi cho em tôi đi!
- Không được, chúng ta chỉ nhận nuôi con thôi!
Dương Phong thẫn thờ, đầu cậu quay mòng mòng, hai tai ù ù, cậu không hiểu gì hết? Tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi! Em cậu- Dương Lạp đang một mình đứng đó, nó biết làm thế nào chứ? Điệu nhạc du dương ngân lên trong chiếc siêu xe sành điệu, cậu áp sát mặt vào cửa kính, lòng buồn rầu, khúc nhạc kia sao mà tha thiết, tang thương như thế, cậu muốn bật khóc, lòng đau đớn khôn nguôi. Từ bao giờ cậu đã thiếp đi...Và khi đó, cậu mới 9 tuổi."
- Giá như lúc đó anh không đi theo họ, giá như lúc đó anh ở lại cùng em, thì mọi chuyện sẽ không như thế này đúng không em? Và nếu anh không xa em, thì em đâu phải đau đớn, khổ sở như thế này. Anh ngốc quá! Tại sao bao nhiêu năm rồi mà em và anh vẫn không thể được bên nhau. Anh biết làm thế nào đây Lạp?
Hoàng Hiểu Vương thì thầm như kẻ mất trí, cứ nghĩ đến Dương Lạp là lòng cậu lại rối tung lên, từ bao giờ......
Cửa lớp bật mở, một cô gái trông rất xinh, ra dáng người lớn bước vào:
- Hiểu Vương!
Cậu ta ngao ngán ngẩng mặt, nhìn cô ta từ đầu tới chân rồi lại nằm gục xuống. Cô gái tức giận vào hẳn chỗ ngồi của cậu ta, cúi xuống xốc cậu lên:
- Anh có nhớ mai là ngày gì không hả?
- Ngày quái gì chứ? - Hoàng Hiểu Vương ngáp ngủ nhìn cô ta.
- Trời ơi, là kỉ niệm 1 tháng ta quen nhau đó!
Cả lớp ngớ người, Dương Lạp cũng không ngoại lệ, một tháng ư?
- Một tháng à? Ờ, được rồi, mai đi chơi, em về đi, anh buồn ngủ lắm!
- Không được, còn nữa! - Cô gái chu mồm ra rồi nhắm tịt mắt chờ Hoàng Hiểu Vương.
Cậu ta nhăn mặt, nhìn xung quanh lớp học một lúc rồi lại quay lên, định hôn cô ta nhưng lại chuyển thơm lên trán. Cô gái mở mắt, ra vẻ nũng nịu:
- Sao lại vậy chứ?
Đúng lúc tiếng chuông reo, cô ta nhí nhảnh chào cậu ta rồi ra khỏi lớp trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Đó là loại con gái gì chứ?
Dương Lạp quay nhìn ra phía cửa sổ, không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ càng thêm đau khổ mà thôi. Cái cảm giác nhói nhói trong tim này là sao? Sao lại đau đớn như thế? Tại sao đối với những đứa con gái khác, cậu ta lại cư xử như thế, còn cô.....
Buổi học nhanh chóng kết thúc. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, hai cô gái cũng vậy, họ nhanh chóng ra ngoài cổng trường. Nhưng một điều thật kì lạ, mọi người xúm đông vào một chỗ, Dương Lạp và Trân Trân cũng hiếu kì lại xem, trước mắt họ bây giờ là một đám thanh niên trông có vẻ sừng sỏ đang đứng chờ một ai đó. Dương Lạp mở to mắt ngạc nhiên:
- Ô! Là tụi nhóc phải không?
- Kìa, chị Dương, chị Trân! - Cậu nhóc Mã Đường đã nhuộm tóc thành màu đỏ, trông rất ư là đáng yêu.
- Tụi nhóc lên bao giờ thế? Sao không báo chị?
Bọn họ nói chuyện rôm rả như ở nhà, khiến mọi người xung quanh bắt đầu ghen tị.
- Wao, con gái thành phố xinh thật đấy chị ha! - Một cậu nhóc khác trầm trồ quan sát.
Dương Lạp cười hớn hở, cô đâu hay biết Hoàng Hiểu Vương đang đứng lặng lẽ quan sát từ xa. Bỗng mọi người đổ dồn về phía hắn bởi sự phát hiện của Mã Đường:
- A! Anh Vương kìa, sao anh ấy cũng ở đây vậy?
Dương Lạp giật thót tim, không hiểu sao cô thấy hồi hộp. Cô đổi chủ đề:
- Thôi, mấy đứa đi ăn cơm với bọn chị đã nhé, trưa rồi, chắc cũng đói bụng.
Cả bọn đồng ý, một cậu nhóc chủ động kéo tay Hoàng Hiểu Vương:
- Anh cũng đi cùng đi! Đi mà.....
" Cái gì? " - Dương Lạp hốt hoảng, nhưng nào ngờ hắn đồng ý, đám đông tan dần nhường chỗ cho họ đi.
Tại quán ăn lẩu....
Bọn nhóc nhao nhao như mắc nạn đói, chắc quãng đường dài khiến bọn nhóc mệt rồi. Cô cười tươi như hoa, gắp đồ ăn tới tấp cho tụi trẻ, được một thoáng, cô che miệng chợt nhớ:
- Thôi chết! Chị quên gọi cho Tiểu Dĩnh rồi, chờ chút nhé!
- Ôi chị hai vụng về thế, anh thể nào cũng dỗi cho xem!
- Ha ha...anh Dĩnh là con nít mà...
- Này, đừng có nói đại ca thế chứ.
Cô rút điện thoại gọi cho cậu ta:
- Dĩnh à, đến quán lẩu trên đường 332 phố Nhị Hà đi!
[ Có gì vậy chị?]
- A......tụi nhóc vừa ra...chị quên gọi....cho em...
[ Hả? Chị quá đáng thiệt! Em đang đói gần chết này!]
- Chị xin lỗi mà...em đi nhanh nhá!
[ Ok, chờ em...mà này...đừng có ăn hết đấy!]
- Ôi trời, ham ăn thế.
Cô nhẹ nhàng cúp máy, cười tủm tỉm, chợt ngước mắt lên và bắt gặp Hoàng Hiểu Vương đang nhìn chằm chằm cô. Cậu ta ngồi dựa vào ghế, khoanh tay không ăn gì. Cô ngại ngần quay mặt ra chỗ khác, nói chuyện với bọn trẻ. Cả quán ăn ồn ĩ như chợ vỡ, đây là một góc của con phố Nhị Hà nổi tiếng này. Cảm thấy thiếu thiếu, Dương Lạp hỏi lớn khiến ngưng mọi hoạt động của bàn:
- Mà...Chu Thiên đâu ta?
- Anh ấy bảo đi có chút việc, tí quay lại liền.
Vừa đúng lúc đó, cửa quán bật mở, một thanh niên có mái tóc màu vàng được cài gọn trong băng đô, với chiếc áo phông đầu lâu xương chéo và khoác bên ngoài chiếc da đen, trông cậu ta có vẻ nghịch ngợm. Vừa thấy bàn Dương Lạp, cậu ta đã chạy lại thở hổn hển:
- Chị, bọn nhóc.....thấy anh không chào à?
Cả bọn ngạc nhiên rồi cười ầm lên, rộn rã chào cậu. Cậu ngồi phịch xuống bên trái cô, bên kia là Trân Trân đang ngồi khó hiểu.
- Cuối cùng nhân vật chính cũng đến, dạo này anh vẫn khỏe chứ?
Nam Dĩnh đứng lên đấm tay với cậu ta, cười lớn:
- Wao, khỏe hơn chú em đấy!
Bọn họ cười nói rất vui vẻ, bỗng Nam Dĩnh nói lớn, như thể không tin được:
- Ya! Ai thế này, anh cũng đến những nơi như thế này sao?
Hoàng Hiểu Vương cười nhạt không nói gì, chỉ gật đầu. Nam Dĩnh bèn ngồi xuống uống cạn cốc bia. Một tên đã có vẻ say say:
- Anh, bao giờ thì cưới chị đây, bọn em chờ lâu quá rồi?
- Cưới? - Nam Dĩnh gãi đầu cười nhăn nhở.
- Anh sao....thế? Chị kìa, không cưới sao? - Cậu ta chệnh choạng chỉ vào Dương Lạp.
" Thôi xong! Mình quên bảo cậu ta rồi...lộ mất!"- Dương Lạp liền véo vào người Nam Dĩnh.
Lập tức cậu ta hiểu ra, bèn chữa:
- À! Sắp, ra trường thì cưới, lo gì! phải không em yêu?
Vừa nói cậu ta còn quay lại nháy mắt với Dương Lạp khiến hai người trở nên thật ngượng ngùng, ngốc nghếch.
- A! Phải...phải...!
Hoàng Hiểu Vương bắt đầu nhăn mày, khó chịu trước hai người họ. Cậu ta uống cạn một ly rượu đầy. Một lần nữa cửa quán lại bật mở, Chu Thiên chạy vào, người nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển. Trên tay cậu ta còn cầm một bó hóa hồng đỏ rất to và đẹp nữa. Mọi người tròn mắt ngạc nhiên, cậu ta tiến về phía Trân Trân, đưa một chiếc hộp trái tim, mở ra một chiếc nhẫn bằng thủy tinh trong suốt, vô cùng long lanh:
- Lấy em nhé!
Mọi người xung quanh vỗ tay tưng bừng, trừ Dương Lạp, cô đang rối loạn, mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng mất. Đúng y như rằng.....
Chiếc hộp bị hất tung ra, chiếc nhẫn rơi leng keng trên sàn nhà, và bó hoa như bị hút mất sự sống, héo tàn nằm trên bàn, không gian im lặng, mọi người sững sờ, Chu Thiên đơ người, cậu mở to mắt ngạc nhiên, chuyện gì đang sảy ra trước mắt cậu?
- Cậu là tên quấy rầy điện thoại của tôi đúng không? Cậu đừng có trơ trẽn vậy, tôi mà thèm lấy tên con nít như cậu ư? Nhẫn à? Thật rẻ mạt đấy.
Trân Trân vênh mặt nhìn Chu Thiên, cười nhạt. Cậu ta vẫn chưa hoàn hồn, cậu như mất bình tĩnh, những lời nói của cô ấy chắc chỉ là đùa thôi đúng không? Cậu giơ tay ôm trán cười lớn, cậu làm cái này vì cô ta ư? Chạy bộ suốt mấy tiếng đồng hồ để tìm cho cô ta bó hoa hồng đẹp nhất ư? Thật là ngu ngốc, cậu tiến sát lại gần Trân Trân, cô lùi lại phòng vệ. Bỗng cậu giữ chặt lấy tay cô, đặt nó lên ngực trái của mình, nơi đang có trái tim đập loạn nhịp:
- Không được sao! Chị không thấy chỗ này của em nó đang rất đau sao? Chị không hiểu em đang nghĩ gì sao? Chị làm em đau lắm, phải, đó không phải là chiếc nhẫn bằng kim cương đắt tiền, nhưng nó là do em tự làm lấy, trên đó có khắc tên chị và em đấy, chị không thể thấy sao? Bó hoa hồng kia, chị nhìn xem...tất cả đối với chị thật rẻ mạt ư? Vậy trái tim này của em, nó có rẻ mạt hay không?
Cậu như hét lên và mọi người đều không kìm nổi xúc động, cậu đấm thùm thụp vào tim mình. Dương Lạp ngồi im lặng, cô đang dằn vặt với lương tâm, cô đã khiến cả hai người đau khổ sao? Cô cúi gằm mặt trong vòng tay Nam Dĩnh, cả cậu ấy cũng sững sờ.
Trân Trân không nói lên lời, cô cự tuyệt vòng tay của Chu Thiên và vùng chạy ra khỏi quán. Dương Lạp cũng vùng dậy đuổi theo, Nam Dĩnh cũng định đứng dậy thì bị tiếng nói của Hoàng Hiểu Vương làm giật mình:
- Đứng lại đó.
- Nhưng...chị...
- Từ bao giờ cậu trả treo lại tôi vậy?- Ánh nhìn sắc lẹm khiến Nam Dĩnh rùng mình.
- Tại sao vậy ạ?
- Cái gì?
- Tại sao anh lại từ chối chị ấy ạ? - Nam Dĩnh trở nên mất bình tĩnh.
- Vì sao à? Vì cô ta quá ngu ngốc thôi!
- Anh...anh làm em thất vọng đấy! Đàn anh đáng kính ạ. Chị ấy đã rất đau khổ và tuyệt vọng biết bao nhiêu, anh có biết không hả?
- Tôi không bao giờ mong thế cả? - Hoàng Hiểu Vương nhếch mép cười.
- Anh đừng đụng vào chị nữa! - Nam Dĩnh gào lên như con thú mất tự chủ.
- Ha...cậu là gì hả?
- Đó là người con gái của em!
................
Bữa ăn vui vẻ bỗng chốc trở thành chiến trường đẫm máu, Chu Thiên hôm ấy uống rượu rất nhiều, cậu muốn uống để quên đi mọi việc đang diễn ra. Để quên đi người con gái đã làm cậu nhớ đến phát điên ấy. Bạn bè, tụi nhóc đã hết sức khuyên ngăn nhưng cậu không nghe một ai, kể cả Nam Dĩnh. Bây giờ cậu không khác cái xác không hồn. Hoàng Hiểu Vương lặng im quan sát, chính cậu ta cũng không hiểu vì sao và từ lúc nào cậu trở lên lạnh lùng thế này nữa.
Dương Lạp đuổi theo Trân Trân đến một con hẻm vắng người.
- Tiểu Trân, chờ mình với!
Cô dừng lại và ngồi phịch xuống, dựa lưng vào góc tường thở dốc, Dương Lạp cũng ngồi xuống bên cạnh thở không ra hơi:
- Cậu sao thế?
Cô vẫn im lặng, gục mặt xuống hai đầu gối, bắt đầu khóc, khóc một cách thảm thiết. Dương Lạp cứ để bạn khóc cho đỡ bức bối trong lòng, cô cảm thấy hối hận vô cùng. Bỗng Trân Trân ngẩng mặt lên nói như kẻ mất bình tĩnh:
- Tại sao chứ? Tại sao lại như thế hả cậu?
- Tại...sao gì?
- Tại sao chỗ này của mình nó cứ đập thình thịch như vậy? Mình cũng thấy đau lắm, đau lắm cậu ạ? Hay mình bị bệnh tim? - Trân Trân đập vào ngực của mình nói với bạn.
Dương Lạp cúi gằm mặt, chính cô cũng đang rất đau đớn, nhìn cảnh bạn mình đau khổ như vậy, cô không thể chịu đựng được:
- Thực ra....cậu về với mình đi!
Dương Lạp lôi tay Trân Trân kéo về nhà mặc cho cô bạn kháng cự vô ích. Khi về đến nơi, cô cho Trân Trân vào trong phòng và hét to một câu duy nhất: " Chị mặc váy đó!"
Sau đó cô ra phòng khách ngồi, lấy một li nước lọc và uống một mình.
- Người ta thường nói, nước lọc giúp người ta bình tĩnh nhất. haizzzzz!
Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo....
- Alo?
[ Cô...]
- Hoàng....Hiểu Vương?
[ Cô có sao không?]
- Không, tôi không sao? Tại sao cậu gọi cho tôi?
[ Cô...thôi tôi cúp máy đây!]
- Ấy, khoan đã.....
[ tít....tít...]
- Tên điên này, sao vậy chứ? - Dương Lạp cúp mạnh máy chửi thầm.
- Nước lọc chẳng thể giúp gì cho mình!
Tiếng chuông điện thoại lại reo một lần nữa...
- Gì hả? Tên thần kinh này!
[ Chị?]
- A...Dĩnh à? Chị xin lỗi!
[ Em tưởng chị mắng em chứ?]
- Không....có chuyện gì vậy?
[ Chị có sao không?]
- Không, khỏe re à!
[ Bọn em giải tán rồi...Chu Thiên và bọn nhóc đang ở nhà em.]
- Vậy sao?...Chu Thiên không sao chứ?
[ Cậu ấy say lắm...đang nằm đây chị ạ!]
- Ừ...chị sẽ đến thăm sau.
[ Chị này...]
- Sao?
[ Mà thôi, em sẽ nói sau...chào chị.]
-Ơ!
Đầu dây bên kia đã cúp máy.
- A tức thật đấy, sao toàn nói giữa chừng như vậy! - Dương Lạp nắm chặt hai tay hét lên.
Dương Lạp nằm gục xuống bàn, mái tóc búi cao lơ thơ bay, và đôi lông mày thanh tú khi ngủ vẫn khẽ nhíu lại khó chịu, có lẽ sẽ có một giấc mơ không đẹp rồi. Cô nằm đó cả đêm...
Sáng sớm hôm sau, nắng nhợt nhạt chiếu qua khung cửa kính trong suốt, rọi đến gõ cửa hàng lông mi đang nhắm tịt của Dương Lạp, cô gượng dậy giơ cao hai tay vươn người. Cô pha một li sữa nóng đem đến phòng Trân Trân, cô mở cửa bước vào thì đã thấy cô ấy ngồi bên bên cửa sổ, cô lại gần, đặt tay lên vai bạn:
- Sao rồi?
Trân Trân quay lại mỉm cười tươi, nói nhẹ bâng:
- Có lẽ mình đã sai!
- Cậu nghĩ thông suốt vậy là tốt rồi? Cậu nhớ Chu Thiên chứ?
- Mình đã nhớ ra tất cả, nhớ tất cả kỉ niệm của bọn mình...
- Cậu mắc chứng mất trí nhớ tạm thời,...mình xin lỗi đã không nói.
- Có sao đâu, cậu chẳng có lỗi gì cả mà!
Có lẽ lời nói đó đã tác động đến mảng trí nhớ bị biến mất của cô, khiến tất cả ào trở lại.
Dương Lạp kéo ghế ngồi cạnh Trân Trân:
- Vậy cậu phải làm gì với anh chàng của chúng ta đây?
- Xin lỗi! - Trân Trân híp mắt cười.
- Vậy đầu tiên hãy chỉnh lại sắc đẹp của cậu đi nào!
Và cứ thế, sau hai tiếng đồng hồ vật lộn với đống trang sức và quần áo, cuối cùng Trân Trân cũng trở nên thật lộng lẫy, với chiếc váy xòe màu hồng rất dễ thương, mái tóc ngắn của cô được ghim gọn trên hai chiếc kẹp đáng yêu. Bây giờ cô chẳng khác nào một con búp bê xinh đẹp.
- Nhưng...mình ngại lắm! - Trân Trân đỏ mặt.
Dương Lạp vỗ vai bạn bồm bộp rồi rút điện thoại gọi cho Nam Dĩnh:
[ Alo!]
- Dĩnh à? Chị Dương Lạp này!
[ Có chuyện gì thế chị?]
- Chu Thiên ấy, cậu ta đâu?
[ Sáng sớm, cậu ấy lên trên cầu rồi?]
- Lên cầu á? Làm gì vậy?
[ Cậu ấy bảo muốn hóng gió cho khuây khỏa, em cũng không muốn can thiệp.]
- Chị biết rồi, chào em nhé!
Dương Lạp cười nham hiểm, điều đó khiến Trân Trân sợ hãi. Cô kéo bạn ra ngoài cửa, khoác cho bạn chiếc áo lông trắng ấm áp, với lời dặn dò:
- Bên ngoài lạnh lắm, cậu mặc ấm nhé, Chu Thiên đang ở trên Cầu đấy, lên đi!
Trân Trân lưỡng lự nhìn Dương Lạp, nhưng cuối cùng cũng bị tống ra khỏi nhà.
......
Từng cơn gió mùa đông lùa vào gáy khiến Trân Trân rét run bần bật, trên đường đi rất vắng người, cô giống như một nhành hoa đơn độc đang bị gió cuốn theo về phía xa xôi. Cô cố loại bỏ mọi ý nghĩ tiêu cực trong đầu. Từ lúc nào mà cô đã đứng dưới chân cầu rồi. Cây cầu này chỉ bắc qua một con sông nhỏ, đứng từ đầu bên này có thể nhìn thấy bên kia rồi, một dáng người thanh niên đang đứng dựa vào thành cầu, cô đơn và đau khổ. Trân Trân bước từng bước run run lên, rất nhẹ và khẽ.
- Em hút thuốc từ khi nào vậy?
Chu Thiên quay ra nhìn, mái tóc màu đen khẽ bay bay, che kín vầng trán cao cao của cậu, đôi mắt tỏ rõ sự ngạc nhiên nhưng sau đó lại trở nên lạnh như băng. Đôi môi nhợt nhạt của người không ăn uống gì, Trân Trân đau thắt lòng. Cô tiến lại gần cậu, trở nên thật lạc lõng.
- Em ốm sao?
- Đừng quan tâm tôi! - Chu Thiên nói một câu lạnh băng mà không hề nhìn cô.
- Chị xin lỗi, chị đã nhớ ra tất cả rồi!
- Nhớ? Nhớ ra đã làm gì tôi sao?
Trân Trân chộp lấy tay cậu, đôi mắt đầy sự đau thương, hai má ửng đỏ hồng, cô run run cố cưỡng lại cái lạnh giá:
- Một chút thôi, một chút thôi cho tay em bớt lạnh, được không?
Chu Thiên bối rối nhìn cô, nhìn đôi vai gầy gò của cô đang run lên, cậu chỉ muốn ôm chầm lấy cô ngay, sưởi ấm cho cô. Nhưng lại sợ cô sẽ đẩy cậu ra như lúc trước, cậu cố hết sức không quan tâm:
- Cô về đi!
- Chị không về, chị sẽ đứng chờ em!
- Tại sao cô lại như thế? Chẳng phải cô ghét tôi sao?
- Chị xin lỗi, chị sai rồi, sai thật rồi...
- Lúc nào cô cũng chỉ biết nói như thế hay sao hả? Cô muốn tôi phát điên lên à?
Trân Trân bị những bông tuyết rơi đầy lên mái tóc, cô lạnh đến thấu xương, muốn ngã khuỵu xuống:
- Chị...chị xin...lỗi.
- Chết tiệt!
Cậu vòng tay ra ôm chặt lấy cô, truyền hơi ấm sang người cô, cô cũng vòng tay ôm lấy cậu. Hai người cứ thế cho đến khi người đi lại đã vắng hơn. Bầu trời mùa đông dường như không còn lạnh giá đối với họ nữa. Chỉ có hai trái tim đang hòa quyện vào nhau.
.......
Dương Lạp ngồi nhà, hết đi đi lại lại rồi thở dài, cô chẳng có việc gì làm, ngoài việc mong ngóng điện thoại của Trân Trân. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo:
- A...lô?
[ Cô....]
- Ai vậy?
[ Tôi đây!]
- Hoàng Hiểu Vương?
[ Cô đang làm gì đấy?]
- Tôi ngồi nhà thôi, có chuyện gì không?
Dương Lạp không hiểu sao cô lại buông những câu nói lạnh lùng như vậy với cậu ta nữa.
[ Cô có muốn đến đó một lần nữa không?]
- Đến đó là đến đâu? Ý cậu là cánh đồng hoa oải hương?
[ Ummmm...]
- Ha ha ha ha ha ...
[ Cô...cười gì chứ?]
- Cậu đang lôi tôi ra làm trò đùa phải không hả? Tôi không phải là con búp bê của cậu mà cậu thích thì dùng, không thích thì vứt nhé!
Dương Lạp nói mà lòng đau thắt, tại sao cậu ta lại thích đụng vào trái tim đang tổn thương của cô chứ?
[ Tôi...chỉ là...]
- Cậu im đi! Cậu bảo không muốn gặp mặt tôi cơ mà, vậy thì đừng có gọi điện hay nhắn tin gì nữa! Chào cậu!
Dương Lạp ném mạnh chiếc điện thoại lên giường, khiến tung cả pin ra. Cô hận một nỗi không thể giết cậu ta ngay bây giờ. Thế nhưng đó không phải là lời nói thật lòng của cô, cô muốn đến cánh đồng đó lắm chứ, muốn được nhìn thấy những cánh hoa oải hương lắm chứ? Nhưng giờ đây, trái tim của cô như muốn vỡ tung ra, cậu ấy đã làm tổn thương cô rất nhiều lần, tại sao không chịu buông tha?
......
Hoàng Hiểu Vương thừ người, cậu không dám tin phản ứng của cô ấy lại mạnh như vậy? Tại sao cậu lại nhớ em đến thế? Cậu muốn gặp em, sưởi ấm trái tim em? Nhưng giờ đây, giữa cậu và em có một khoảng cách quá lớn, chưa lúc nào cậu không nghĩ đến em, không nhớ em. Cậu chẳng biết phải làm thế nào nữa, cậu đã nên nói sự thật hay chưa?
Nhưng tổn hại khi cậu nói ra điều đó rất lớn, có thể nó sẽ giết chết em? Nhưng bù lại, cậu phải chịu đựng chuyện này đến bao giờ nữa?
Hoàng Hiểu Vương ngồi im trên giường, tiếng chuông điện thoại khiến cậu giật bắn mình, vội vàng nhấc máy:
- Dương.....
[ Vương à?]
Thì ra là bà Hoàng.
- Vâng....
[ Sao ta gọi cho con mà không được?]
- Tại con vừa nói chuyện với bạn?
[ Bây giờ con rảnh chứ?]
- Vâng.
[ Vậy bốn giờ tại quán cà phê đối diện công ty mẹ, mẹ có chuyện muốn bàn với con!]
- Vâng.
Từ lúc nào cậu nhận ra, tình cảm tồn tại giữa cậu và mẹ, nó không còn là tình mẫu tử nữa, đơn giản giống như bề trên và cấp dưới mà thôi. Cậu cảm tưởng mình giống như một con vật đáng thương bị giam hãm không có lối thoát. Nhìn đồng hồ đã 3 giờ 25 phút, cậu vùng dậy chuẩn bị quần áo...
Lái chiếc siêu xe vòng ra ngoài thị trấn, công ty của mẹ cậu rất lớn, dù đi từ hướng nào cũng có thể nhận ra nó. Nó là một tòa nhà màu trắng, xung quanh là khuôn viên vườn cây râm mát. Tầm 20 phút sau, cậu đã đỗ xe trước cổng công ty rồi. Mấy nhân tiếp viên nữ vừa nhìn thấy cậu đã mê tít, tỏ rõ sự thèm muốn vị công tử điển trai này.
Hoàng Hiểu Vương đứng chờ 10 phút sau thì mẹ cậu bước ra, hôm nay bà ăn mặc khá giản dị, bộ áo váy bó sát người màu trắng ngà, càng tôn thêm vẻ quí phái của người đàn bà quý tộc.
......
Tại quán cà phê chiều....
Ráng chiều đổ nhẹ qua khung cửa kính trong suốt, nhảy nhót trên mặt bàn trống trơn. Ở đó, có hai người đang ngồi trầm lặng, tất cả nhân viên đều ngạc nhiên vì từ khi bước vào cửa quán đến giờ, họ chưa gọi món cũng chưa nói một câu gì?
Hoàng hiểu Vương nhìn mẹ, bà búi cao mái tóc màu đen óng của mình, trông rất trẻ trung nhưng cũng rất nghiêm nghị, bà không nói gì khiến cậu thấy yên tâm hơn. Nhưng đã 2 tiếng đồng hồ rồi, có lẽ cậu nên mở lời trước:
- Mẹ...uống gì không?
Bà nhoẻn miệng cười, một nụ cười hình bán nguyệt, Hoàng hiểu vương không dám tin người đàn bà chưa đến 40 tuổi, xinh đẹp này là mẹ cậu nữa, bà chống tay lên cằm:
- Một li cà phê không đường!
- Chị phục vụ, một li cà phê không đường và một li nước lọc!
Người phục vụ đon đả gật đầu với nụ cười chuyên nghiệp dành cho khách hàng đẹp trai.
- Con uống nước lọc?- Bà lấy từ ví ra một bao thuốc lá rồi thận trọng rút ra một điếu nhỏ.
- Vâng, con quen rồi! Mà mẹ hút thuốc khi nào vậy?
- Từ khi lấy ba con, từ trước đến nay ta chưa từng hút trước mặt con sao?
- Vâng...mà có chuyện gì... khiến mẹ phải gặp riêng con?
Bà lại cười, cậu không xác định được đó có phải là cười không nữa. Vì đôi mắt bà dường như vô cảm.
- Con không thể đoán sao?
- Thưa...không? - Hoàng Hiểu Vương bối rối.
- Con không quên lời hứa với ta chứ?
- Lời hứa?
- Ồ! Con đã quên thật! - Bà đổi tư thế ngồi, quay mặt ra phía cửa cười nhạt nhẽo và nhả làn khói thuốc trắng xóa.
- Con xin lỗi!- Hoàng hiểu Vương cúi đầu.
- Lỗi? Dạo này con học rất vất vả đến mức không thể nhớ nổi việc đó à?
Càng lúc cậu càng nhận ra giọng nói của bà đã nặng nề hơn nhưng gương mặt thì vẫn như thế, cậu cảm thấy lo lắng, cuối cùng cái điều mà cậu không mong nhất cũng đã đến. Cậu làm sao quên được, cái lời hứa cay nghiệt đấy.
- Một chút ạ!
- Hừm...ha ha....
Cậu ngạc nhiên nhìn mẹ, bà đang cười đấy ư?
- Học? Hừ! học thật sao?
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên lưng áo sơ mi khiến cậu thật tội nghiệp trước người đàn bà này.
- Mẹ nói vào vấn đề chính đi ạ! - Sức chịu đựng của cậu đã đến mức giới hạn.
- Vấn đề chính? Con đã chuẩn bị tinh thần hay chưa?
- Vâng.
- Dương Lạp Lạp!
Hoàng Hiểu Vương giật thót mình, cậu thật sự lo sợ điều này.
- Sao con lại tỏ ra lo lắng như thế? Hay ta đọc tên đứa em gái của con?
- Mẹ...
- Có gì? Dạo này gặp em gái con vui chứ?
- Mẹ...
- Con bảo vệ nó với mọi điều sao, ngay cả trước ta, con hơi quá lố rồi đấy? Hay thật!
- Mẹ...
- Đừng quên lời hứa đó chứ? Con làm ta chạnh lòng đấy!
- Mẹ....Con xin lỗi!
- Ta đâu cần lời xin lỗi của con, chỉ cần con hiểu những điều ta nói!
Người phục vụ bưng đồ ra, cũng là lúc bà đứng dậy và bước ra khỏi quán, một mình cậu vẫn ngồi đó, lặng lẽ và cô đơn, vẻ buồn nao của buổi chiều khiến cậu càng lu mờ hơn. Kí ức đau khổ đó một lần nữa hiện về trong tâm trí cậu. Cậu uống cạn li nước và đặt mạnh nó xuống bàn, kêu " keng" một tiếng rất to, khiến mọi người quay lại nhìn.
" Dương Phong chạy nhanh về phía quầy bán kẹo, hôm nay quán đông đúc kì lạ, đến mức cậu không thể chen chân vào nổi, cậu đành kiễng chân lên nói với cô bán hàng:
- Cô ơi, bán cho cháu kẹo bạc hà với!
- Chờ một chút nhé cậu bé! - Cô mỉm cười dịu dàng.
Dương Phong đành len ra ngoài lớp người đang chen lấn xô đẩy để chờ. Bỗng trước mắt cậu, một người phụ nữ trẻ rất xinh đẹp bước tới, bên cạnh bà ta là một người đàn ông cao ráo, lịch lãm. Bà ta cúi người xuống, nhoẻn miệng cười với cậu:
- Chào cháu! cháu là Dương Phong đúng không?
- Dạ...! - Dương Phong có phần nhút nhát, nên vội nép sau cánh cửa.
- Lại đây nào, ta có chuyện muốn nói với cháu!
Dương Phong nhất định không chịu ra, tay bấu chặt vào cánh cửa, vẻ sợ hãi. Cuối cùng người đàn ông nọ phải bế bổng cậu lên, đưa vào xe ô tô. Cậu dãy dụa, khóc lóc thảm thiết cho đến khi cậu nhận ra mình đã đi đến một nơi xa xôi, vì ở đó không còn những hàng cây quen thuộc nữa rồi. Cậu cúi gằm mặt, bó gối ngồi trên chiếc nệm nhung, mặt nhăn nhó:
- Các bác...làm gì cháu?
Hai người họ quay lại cười với nhau, người đàn bà còn vuốt vuốt mái tóc cậu:
- Thằng bé dễ thương quá anh nhỉ? Nhìn này, cưng quá đi thôi.
Dương Phong không hiểu gì, cậu hất tung cánh tay người đàn bà, hét lớn:
- Tôi sẽ kiện các người vì tội bắt cóc cho xem.
- Ha ha ha ha ha ha...
Hai bọn họ cùng phá lên cười, Dương Phong càng thêm bực tức, bọn họ quả thực quá sỗ sàng.
- Cậu bé, đâu đến mức thế, chúng ta đón con về nhà nuôi cơ mà!
Dương Phong sững người, cậu tròn mắt nhìn bà ta: " Người này đang nói điều gì vậy?" Chợt nhớ đến Dương Lạp, cậu hốt hoảng:
- Vậy còn em tôi? Em tôi thì sao?
- Em con? Là cô bé đó à?
- Đúng, em tôi thì thế nào? Các người trả lại tôi cho em tôi đi!
- Không được, chúng ta chỉ nhận nuôi con thôi!
Dương Phong thẫn thờ, đầu cậu quay mòng mòng, hai tai ù ù, cậu không hiểu gì hết? Tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi! Em cậu- Dương Lạp đang một mình đứng đó, nó biết làm thế nào chứ? Điệu nhạc du dương ngân lên trong chiếc siêu xe sành điệu, cậu áp sát mặt vào cửa kính, lòng buồn rầu, khúc nhạc kia sao mà tha thiết, tang thương như thế, cậu muốn bật khóc, lòng đau đớn khôn nguôi. Từ bao giờ cậu đã thiếp đi...Và khi đó, cậu mới 9 tuổi."
- Giá như lúc đó anh không đi theo họ, giá như lúc đó anh ở lại cùng em, thì mọi chuyện sẽ không như thế này đúng không em? Và nếu anh không xa em, thì em đâu phải đau đớn, khổ sở như thế này. Anh ngốc quá! Tại sao bao nhiêu năm rồi mà em và anh vẫn không thể được bên nhau. Anh biết làm thế nào đây Lạp?
Hoàng Hiểu Vương thì thầm như kẻ mất trí, cứ nghĩ đến Dương Lạp là lòng cậu lại rối tung lên, từ bao giờ......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.