Chương 15: Qúa khứ và sự thật
Tiêu Bích Thiên
02/07/2013
Căn biệt thự to lớn nhưng vô cùng lạnh lẽo, chiếc bàn
trong phòng cậu bé phủ một lớp bụi mỏng, đã lâu rồi, cậu chưa đặt tay vào nó.
Cảm giác tang thương lan tỏa khắp cơ thể, khu vườn rộ lên một vài tiếng cười
của ai đó, cậu nép mình bên khung cửa sổ theo dõi trong tuyệt vọng, thì ra là
mẹ cậu và một vài người đàn bà khác.
" Mẹ", cái từ này cậu không nhớ nó xuất hiện từ bao giờ trong tâm trí và phát ra từ cái miệng nhỏ bé của cậu bé. Cậu nghĩ mình đâu được thốt ra cái tiếng đó, cậu làm gì có mẹ. Năm nay cậu đã 13 tuổi, bốn năm rồi kể từ ngày ấy....
Cậu bé giống như một đứa trẻ tự kỉ, chỉ biết lặng lẽ một mình, không có bạn bè cũng chẳng nói chuyện với ai. Nhưng hôm nay, có một điều to lớn lắm cậu cần bày tỏ với mẹ và bố.
Bữa ăn tối nhà họ Hoàng rất sang trọng, bốn năm nay cậu đã hưởng thụ cái lóng lánh đó mà lòng luôn ấp ủ sự áy náy khôn nguôi. Vẫn như thường lệ, chiếc bàn dài bày la liệt thứ đồ ăn hảo hạng, mẹ ngồi bên trái, ba ngồi bên phải, chị gái ngồi đối diện. Xuyên suốt bữa cơm, không ai nói năng câu gì, đôi khi Phong cảm thấy mình có thể câm mất.
- Mẹ...
Bà Hoàng ngừng dùng cơm, lấy chiếc khăn lau miệng rồi nhoẻn miệng cười với cậu:
- Có chuyện gì vậy con trai của mẹ?
- Con muốn nói chuyện với mẹ sau bữa...được không ạ? - Dương Phong ngại ngùng buông lời đề nghị của mình.
Bà Hoàng nhìn con một hồi lâu, bà ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cậu yêu cầu bà một điều như vậy. Bà lẳng lặng gật đầu với cậu.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc và người hầu đã dọn bàn, ông Hoàng ngồi ở ghế sofa xem những tin thời sự mới, còn chị gái cậu đã trở lại phòng của mình. Cậu cũng về phòng và ăn mặc chỉnh tề rồi bước qua thư phòng - nơi mẹ cậu đang chờ.
Ánh đèn vàng nhè nhẹ chạm xuống nền nhà tạo thành từng vệt sáng ấm áp, hành làng kéo dài rất dài, đến nỗi cậu bé cảm tưởng mình không thể đi hết được. Cậu nghe rõ tiếng bước chân của mình đang run rẩy và lo lắng, cậu đã đứng trước cửa thư phòng từ bao giờ.
" Cộc, cộc!"
- Mời vào! - Giọng một người phụ nữ rất uy nghiêm.
Cậu khẽ mở cánh cửa và bước vào khoảng trời huyền bí của mẹ. Bà đang ngồi bên bàn làm việc với vài cuốn sách mà cậu không hiểu nó là gì?
- Con chào mẹ! - Dương Phong cất tiếng nhỏ nhẹ.
- Có chuyện gì vậy con trai? - Bà bỏ quyển sách xuống trước mặt rồi chống cằm nhìn cậu.
- Con muốn về!
- Về đâu?
- Về chỗ trại....trẻ......!
Lập tức nét mặt bà sa sầm lại, khó hiểu:
- Đây là nhà con mà!
- Không, con còn có mẹ, có em gái con ở đó....
- Không được...
Ánh mắt Dương Phong như vụt tắt đi tia sáng cuối cùng, cậu thẫn thờ:
- Tại...sao ạ?
- Đây là nhà con và con đã có Hiểu Dy là chị rồi! - Bà cương quyết nhìn cậu.
- Con...không muốn thế, nếu vậy mai con sẽ lập tức rời khỏi đây.
Cậu trực bỏ người quay đi thì tiếng đập bàn thật lớn:
- Đứng lại!
Cậu như bị sức quyết liệt trong lời nói ấy giữ chân, run rẩy đứng sững lại.
- Nếu con đi,.....ta sẽ làm biến mất cái trại trẻ đó! - Dường như lời nói của bà có chút bối rối.
Thoáng giật mình, cậu quay vụt lại:
- Biến mất...?
- Ta chỉ có con là con trai thôi, sau này con sẽ kế nghiệp cha con. Nên không thể được!
Mọi thứ xung quanh như ù đi, cậu không quan tâm đến lời mẹ nữa, chỉ có cái từ "biến mất" nó cứ quay mòng mòng trong đầu mà thôi.
- Con hãy chấp nhận sự thật này và nghe lời ta, nếu không ta sẽ xóa cái trại trẻ đó ra khỏi bản đồ đất nước đấy!
Bà ta thật đáng sợ? Bà ta thật độc ác....
Dương Phong bần thần đứng như trời trồng, như vậy tức là khi cậu về với em gái và mẹ thì đồng nghĩ với việc họ sẽ không còn nơi nương tựa nữa sao...
- Con tên là Hoàng Hiểu Vương, con nên nhớ một điều như thế! Đừng làm ta phải dùng đến biện pháp đó, cũng không được tỏ ra quen biết với bất cứ ai trong cái trại trẻ đó....kể cả em gái con!
Dương Phong chạy vụt về và đóng sầm cửa phòng trước khi cậu ngã quỵ xuống vì sức chịu đựng đã vỡ tan. Cậu mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh đang dần biến mất khỏi tầm mắt. Chỉ có thứ chất lỏng trong suốt đang dâng đầy trên khóe mắt, tim se thắt lại....
Cái này mà cúng gọi là gia đình ư? Cái này mà cũng gọi là mẫu tử sao?.....Thật nhẫn tâm.
Ba năm sau...
Đặt bước vào ngôi trường cấp ba quý tộc, mọi vật chẳng còn xa lạ với cậu thiếu gia này nữa. Mọi người nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ điên cuồng, ngày đầu tiên quả thật chẳng có gì đặc sắc với Hoàng Hiểu Vương. Năm nay cậu đã 16 tuổi, cao 1 mét 79, cân nặng 58 kg, tóc nhuộm màu hạt dẻ để lãng tử, khuôn mặt trắng, mềm mịn như da em bé, cặp mắt to và sáng nhưng rất buồn, đôi môi lúc nào cũng đỏ, cậu có lẽ là người đẹp trai nhất cái trường này rồi. Mọi người không ngừng ca ngợi cậu với siêu xe Bugatti Veyron- Chiếc xe đắt nhất thế giới này đang do cậu cầm lái. Đúng là quý tử nhà giàu có khác.
Cậu lang thang bước quanh ngôi trường sau khi đã cắt đuôi được lũ fan cuồng, chợt nghe có tiếng hát vọng ra từ sau khu vườn, cậu men theo lối và đứng nấp sau một rặng cây xanh. Chủ nhân của giọng hát là một nữ sinh trạc tuổi cậu, mái tóc đen nhánh ngang vai đang đằm mình trong điệu nhạc. Cậu không nhìn rõ mặt cô ấy vì cô đang nghiêng mình hát. Điệu nhạc du dương, say đắm lòng người nhưng thật buồn, thật là buồn, nó giúp xoa dịu lòng cậu. Cậu giật bắn mình, giọng nói này sao giống quá, giống một người nào đó rất quen. Cậu đang khó hiểu thì có tiếng xô xát từ phía cô gái, thì ra một đám nữ sinh đang vây quanh cô gái buông những lời nhục mạ thậm tệ, một người định giơ nắm đấm lên thì Hoàng Hiểu Vương phóng vụt ra, đứng trước mặt cô gái và một cái tát giáng xuống đôi má cậu đỏ ửng. Đám nữ sinh kinh ngạc rồi rúm ró và sợ hãi...
Hoàng Hiểu Vương cười ngạo nghễ:
- Cái tát này có thể khiến cô biến mất khỏi ngôi trường này đấy cô bé ạ!
Một người trong đám đột nhiên đứng ra phẫn nộ:
- Chúng em xin lỗi anh nhưng mà cô ta là rác rưởi, anh đừng bảo vệ loại người đó!
- Đúng đấy ạ, loại nghèo rớt mùng tơi như cô ta mà vào được trường mình thật là lạ.- Một người khác chen vào.
- Đừng có coi thường tôi, tôi vào được đây là nhờ thành tích học tập của mình, không phải bằng tiền như các người đâu!
Cô gái đẩy người Hoàng Hiểu Vương ra và hét lớn. Cậu quay lại định giúp cô bình tĩnh thì...
- Khoan đã...em.....
Người con gái đang đứng trước cậu đây không ai khác là Dương Lạp- cô em gái đã khiến cậu nhớ mong đến phát điên. Không phải là mơ, chính là em,....Là em bằng da bằng thịt đây.....Tuy đã lớn nhưng vẫn là em gái cậu.
Cậu sững người, nụ cười vụt tắt trên môi và thay vào đó là sự lo lắng không nguôi. Đã bảy năm trời cậu không được gặp em, mà bây giờ em đã lớn thế này rồi sao? Thật sự không phải là nhầm, là em, đôi mắt ấy, đôi môi ấy chính là em rồi. Cậu vui đến điên dại, ôm chầm lấy em:
- Anh nhớ em....nhớ em lắm!
Nhưng Dương Lạp hất tay cậu ra, nhăn mày:
- Này, cậu là loại người gì vậy? Chỉ lợi dụng ra vẻ anh hùng rồi sàm sỡ tôi sao? Cậu không biết xấu hổ hả?
" Sao? Em không nhớ anh ư? Là anh đây mà, anh là Dương Phong đây!" Cậu ngây người nhìn cô tuyệt vọng, không ngờ em đã quên cậu rồi. Chợt nhớ đến lời đe dọa của mẹ ba năm trước, cậu bỗng thấy đớn đau vô cùng. Đúng là oan trái. Cậu đành gượng cười:
- Ha ha...xin lỗi cô, là tôi nhầm thôi....
Dương Lạp nhìn cậu khinh bỉ bằng cái nguýt dài rồi quay người bỏ đi, một mình cậu lạc lõng....Đám con gái vây xung quanh cậu xum xoe nhưng cậu đã chẳng còn nghe thấy gì nữa mà cứ nhìn theo chiếc bóng của em.
" Mẹ", cái từ này cậu không nhớ nó xuất hiện từ bao giờ trong tâm trí và phát ra từ cái miệng nhỏ bé của cậu bé. Cậu nghĩ mình đâu được thốt ra cái tiếng đó, cậu làm gì có mẹ. Năm nay cậu đã 13 tuổi, bốn năm rồi kể từ ngày ấy....
Cậu bé giống như một đứa trẻ tự kỉ, chỉ biết lặng lẽ một mình, không có bạn bè cũng chẳng nói chuyện với ai. Nhưng hôm nay, có một điều to lớn lắm cậu cần bày tỏ với mẹ và bố.
Bữa ăn tối nhà họ Hoàng rất sang trọng, bốn năm nay cậu đã hưởng thụ cái lóng lánh đó mà lòng luôn ấp ủ sự áy náy khôn nguôi. Vẫn như thường lệ, chiếc bàn dài bày la liệt thứ đồ ăn hảo hạng, mẹ ngồi bên trái, ba ngồi bên phải, chị gái ngồi đối diện. Xuyên suốt bữa cơm, không ai nói năng câu gì, đôi khi Phong cảm thấy mình có thể câm mất.
- Mẹ...
Bà Hoàng ngừng dùng cơm, lấy chiếc khăn lau miệng rồi nhoẻn miệng cười với cậu:
- Có chuyện gì vậy con trai của mẹ?
- Con muốn nói chuyện với mẹ sau bữa...được không ạ? - Dương Phong ngại ngùng buông lời đề nghị của mình.
Bà Hoàng nhìn con một hồi lâu, bà ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cậu yêu cầu bà một điều như vậy. Bà lẳng lặng gật đầu với cậu.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc và người hầu đã dọn bàn, ông Hoàng ngồi ở ghế sofa xem những tin thời sự mới, còn chị gái cậu đã trở lại phòng của mình. Cậu cũng về phòng và ăn mặc chỉnh tề rồi bước qua thư phòng - nơi mẹ cậu đang chờ.
Ánh đèn vàng nhè nhẹ chạm xuống nền nhà tạo thành từng vệt sáng ấm áp, hành làng kéo dài rất dài, đến nỗi cậu bé cảm tưởng mình không thể đi hết được. Cậu nghe rõ tiếng bước chân của mình đang run rẩy và lo lắng, cậu đã đứng trước cửa thư phòng từ bao giờ.
" Cộc, cộc!"
- Mời vào! - Giọng một người phụ nữ rất uy nghiêm.
Cậu khẽ mở cánh cửa và bước vào khoảng trời huyền bí của mẹ. Bà đang ngồi bên bàn làm việc với vài cuốn sách mà cậu không hiểu nó là gì?
- Con chào mẹ! - Dương Phong cất tiếng nhỏ nhẹ.
- Có chuyện gì vậy con trai? - Bà bỏ quyển sách xuống trước mặt rồi chống cằm nhìn cậu.
- Con muốn về!
- Về đâu?
- Về chỗ trại....trẻ......!
Lập tức nét mặt bà sa sầm lại, khó hiểu:
- Đây là nhà con mà!
- Không, con còn có mẹ, có em gái con ở đó....
- Không được...
Ánh mắt Dương Phong như vụt tắt đi tia sáng cuối cùng, cậu thẫn thờ:
- Tại...sao ạ?
- Đây là nhà con và con đã có Hiểu Dy là chị rồi! - Bà cương quyết nhìn cậu.
- Con...không muốn thế, nếu vậy mai con sẽ lập tức rời khỏi đây.
Cậu trực bỏ người quay đi thì tiếng đập bàn thật lớn:
- Đứng lại!
Cậu như bị sức quyết liệt trong lời nói ấy giữ chân, run rẩy đứng sững lại.
- Nếu con đi,.....ta sẽ làm biến mất cái trại trẻ đó! - Dường như lời nói của bà có chút bối rối.
Thoáng giật mình, cậu quay vụt lại:
- Biến mất...?
- Ta chỉ có con là con trai thôi, sau này con sẽ kế nghiệp cha con. Nên không thể được!
Mọi thứ xung quanh như ù đi, cậu không quan tâm đến lời mẹ nữa, chỉ có cái từ "biến mất" nó cứ quay mòng mòng trong đầu mà thôi.
- Con hãy chấp nhận sự thật này và nghe lời ta, nếu không ta sẽ xóa cái trại trẻ đó ra khỏi bản đồ đất nước đấy!
Bà ta thật đáng sợ? Bà ta thật độc ác....
Dương Phong bần thần đứng như trời trồng, như vậy tức là khi cậu về với em gái và mẹ thì đồng nghĩ với việc họ sẽ không còn nơi nương tựa nữa sao...
- Con tên là Hoàng Hiểu Vương, con nên nhớ một điều như thế! Đừng làm ta phải dùng đến biện pháp đó, cũng không được tỏ ra quen biết với bất cứ ai trong cái trại trẻ đó....kể cả em gái con!
Dương Phong chạy vụt về và đóng sầm cửa phòng trước khi cậu ngã quỵ xuống vì sức chịu đựng đã vỡ tan. Cậu mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh đang dần biến mất khỏi tầm mắt. Chỉ có thứ chất lỏng trong suốt đang dâng đầy trên khóe mắt, tim se thắt lại....
Cái này mà cúng gọi là gia đình ư? Cái này mà cũng gọi là mẫu tử sao?.....Thật nhẫn tâm.
Ba năm sau...
Đặt bước vào ngôi trường cấp ba quý tộc, mọi vật chẳng còn xa lạ với cậu thiếu gia này nữa. Mọi người nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ điên cuồng, ngày đầu tiên quả thật chẳng có gì đặc sắc với Hoàng Hiểu Vương. Năm nay cậu đã 16 tuổi, cao 1 mét 79, cân nặng 58 kg, tóc nhuộm màu hạt dẻ để lãng tử, khuôn mặt trắng, mềm mịn như da em bé, cặp mắt to và sáng nhưng rất buồn, đôi môi lúc nào cũng đỏ, cậu có lẽ là người đẹp trai nhất cái trường này rồi. Mọi người không ngừng ca ngợi cậu với siêu xe Bugatti Veyron- Chiếc xe đắt nhất thế giới này đang do cậu cầm lái. Đúng là quý tử nhà giàu có khác.
Cậu lang thang bước quanh ngôi trường sau khi đã cắt đuôi được lũ fan cuồng, chợt nghe có tiếng hát vọng ra từ sau khu vườn, cậu men theo lối và đứng nấp sau một rặng cây xanh. Chủ nhân của giọng hát là một nữ sinh trạc tuổi cậu, mái tóc đen nhánh ngang vai đang đằm mình trong điệu nhạc. Cậu không nhìn rõ mặt cô ấy vì cô đang nghiêng mình hát. Điệu nhạc du dương, say đắm lòng người nhưng thật buồn, thật là buồn, nó giúp xoa dịu lòng cậu. Cậu giật bắn mình, giọng nói này sao giống quá, giống một người nào đó rất quen. Cậu đang khó hiểu thì có tiếng xô xát từ phía cô gái, thì ra một đám nữ sinh đang vây quanh cô gái buông những lời nhục mạ thậm tệ, một người định giơ nắm đấm lên thì Hoàng Hiểu Vương phóng vụt ra, đứng trước mặt cô gái và một cái tát giáng xuống đôi má cậu đỏ ửng. Đám nữ sinh kinh ngạc rồi rúm ró và sợ hãi...
Hoàng Hiểu Vương cười ngạo nghễ:
- Cái tát này có thể khiến cô biến mất khỏi ngôi trường này đấy cô bé ạ!
Một người trong đám đột nhiên đứng ra phẫn nộ:
- Chúng em xin lỗi anh nhưng mà cô ta là rác rưởi, anh đừng bảo vệ loại người đó!
- Đúng đấy ạ, loại nghèo rớt mùng tơi như cô ta mà vào được trường mình thật là lạ.- Một người khác chen vào.
- Đừng có coi thường tôi, tôi vào được đây là nhờ thành tích học tập của mình, không phải bằng tiền như các người đâu!
Cô gái đẩy người Hoàng Hiểu Vương ra và hét lớn. Cậu quay lại định giúp cô bình tĩnh thì...
- Khoan đã...em.....
Người con gái đang đứng trước cậu đây không ai khác là Dương Lạp- cô em gái đã khiến cậu nhớ mong đến phát điên. Không phải là mơ, chính là em,....Là em bằng da bằng thịt đây.....Tuy đã lớn nhưng vẫn là em gái cậu.
Cậu sững người, nụ cười vụt tắt trên môi và thay vào đó là sự lo lắng không nguôi. Đã bảy năm trời cậu không được gặp em, mà bây giờ em đã lớn thế này rồi sao? Thật sự không phải là nhầm, là em, đôi mắt ấy, đôi môi ấy chính là em rồi. Cậu vui đến điên dại, ôm chầm lấy em:
- Anh nhớ em....nhớ em lắm!
Nhưng Dương Lạp hất tay cậu ra, nhăn mày:
- Này, cậu là loại người gì vậy? Chỉ lợi dụng ra vẻ anh hùng rồi sàm sỡ tôi sao? Cậu không biết xấu hổ hả?
" Sao? Em không nhớ anh ư? Là anh đây mà, anh là Dương Phong đây!" Cậu ngây người nhìn cô tuyệt vọng, không ngờ em đã quên cậu rồi. Chợt nhớ đến lời đe dọa của mẹ ba năm trước, cậu bỗng thấy đớn đau vô cùng. Đúng là oan trái. Cậu đành gượng cười:
- Ha ha...xin lỗi cô, là tôi nhầm thôi....
Dương Lạp nhìn cậu khinh bỉ bằng cái nguýt dài rồi quay người bỏ đi, một mình cậu lạc lõng....Đám con gái vây xung quanh cậu xum xoe nhưng cậu đã chẳng còn nghe thấy gì nữa mà cứ nhìn theo chiếc bóng của em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.