Chương 18: Tâm sự
Tiêu Bích Thiên
02/07/2013
Bầu trời mùa hè không một gợn mây,
nắng gay gắt xuyên thẳng qua từng kẽ là khiến không gian lớp học trở lên ngột
ngạt, khó thở, Dương Lạp ngồi trong lớp, phe phẩy chiếc quạt giấy cho đỡ nóng.
- Lạp, trời oi thế nhỉ?- Trân Trân sán lại gần.
- Yaaaaaa! Ai chả biết điều đó, cậu không thấy tớ sắp chảy mỡ ra đây à!- Dương Lạp bĩu môi nhìn cô bạn.
Hai người đang cười nói vui vẻ thì chợt tên " Hoàng tử" lần trước bước đến trước mặt, giọng cao ngạo:
- Còn tâm trạng mà cười nói sao?
Dương Lạp ngước lên nhìn hắn một hồi, rồi lại cúi xuống bàn đọc sách, ngó lơ. Tên " Hoàng tử" tức giận, chợt bỏ đi và nói vọng lại:
- Đồ rác rưởi! Cô cứ chờ đấy.
Dương Lạp lè lưỡi trêu hắn, rồi lại nhìn về phía Trân Trân cười điềm tĩnh, dường như trong nụ cười của cô có chút gì đó thoáng buồn. Một điềm báo gì đó không lành đang ập đến........
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học lại vang lên. Phía ngoài cổng trường như thường lệ lại ngập kín người, Dương Lạp và Trân Trân phải cố gắng lắm mới lách ra khỏi dòng người hỗn loạn, khi ra được bên ngoài, ai cũng thở hổn hển như sắp chết ngộp đến nơi. Khi bầu không khí đang tràn ngập trong bụi mù thì một chiếc siêu xe quen thuộc lao đến, vẫn hình dáng đó, màu đỏ và màu đen hòa vào nhau tạo nên sự quyến rũ tột đỉnh của siêu xe Bugatti bạc tỉ. Và vẫn là bóng người quen thuộc đó, một thanh niên mặc chiếc áo phông đen cùng chiếc quần bò nghịch ngợm và mái tóc màu hạt dể lòa xòa, cậu bước xuống, ngước nhìn về phía Dương Lạp và Trân Trân, nở một nụ cười. Cô ngoảnh mặt quay đi, vội vã bỏ về phía cuối con phố, nhưng Hoàng Hiểu Vương nhanh chóng đuổi theo và nắm lấy tay cô:
- Khoan đã...
Cô không nói gì, ngước lại nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, rồi lại giằng tay bỏ đi.
- Dương.....Lạp.....
Tiếng nói yếu ớt vang lên ngăn cản bước đi của cô, tim cô thắt lại như hàng ngàn mũi dao cứa vào.
- Em đi với anh một lát...được không?
Và rồi, chiếc xe lại phóng đi, nhưng tốc độ lần này đã nhẹ nhàng hơn trước, những cơn gió tạt vào hai bên cửa kính khiến mái tóc Dương Lạp bay bay vô định, cô thất thần áp sát mặt vào, Hoàng Hiểu Vương thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô muốn bắt chuyện nhưng lại đành im lặng tránh làm ảnh hưởng đến em. Từng cảnh vật bên đường trôi qua thật nhạt nhẽo, dường như trong mắt hai con người này, tất cả đã trở lên thật huyễn hoặc. Chỉ có hai trái tim đang đập thật mạnh, thật loạn nhịp. Bây giờ, cảnh vật đầy kí ức đẹp này lại hiện ra. Đã bốn giờ chiều, mùi thơm nhè nhẹ của hoa oải hương lan tỏa khắp không gian, Dương Lạp rất ngạc nhiên nhưng cô đành giấu cảm xúc sau khuôn mặt vô cảm, cô lặng lẽ đi theo Hoàng Hiểu Vương lên chỗ ngồi lần trước. Một lần nữa, sắc màu tím dìu dịu của hoa oải hương khiến Dương Lạp ngỡ mình lạc vào xứ sở thần tiên, cô ngây ngất để tự mình hòa vào với nó, nếu như có thể là con bướm trắng tự do kia, nếu như có thể là cơn gió kia, cô sẽ tung tăng cùng với những cánh hoa sặc sỡ này suốt đời. Thế nhưng, hiện tại, người đứng bên cạnh cô đây, Hoàng Hiểu Vương đang nắm tay cô thật chặt, bàn tay ấm áp lạ kì, ấm đến mức tay cô nóng ran lên. Nhưng cô cũng không hiểu vì sao mình không buông nó ra, để cái hơi ấm quen thuộc ấy truyền cả vào trái tim thơ dại này, để lòng cô dễ chịu đi hơn bao giờ hết. Từng áng mây màu vàng nhạt nhẹ nhàng trôi trên bầu trời màu tía khiến tất cả cảnh vật như nhuộm trong sắc hồng phấn. Dương Lạp nghe rõ trái tim mình đập thình thịch, và rồi những kỉ niệm ngày trước cũng trôi qua như một thước phim tài liệu chậm chạp.
Mà hắn không phải là Hoàng Hiểu Vương nữa rồi, đó là anh Dương Phong, người anh trai mà cô tìm kiếm bấy lâu. Anh khác thật, khác từ lời nói đến cử chỉ, nhưng có trái tim của anh là không khác, có tình yêu anh dành cho cô là không hề khác một chút nào cả. Cô khẽ buông tay anh ra và ngồi xuống một phiến đá nhỏ, nhìn về phía bầu trời xa và nghĩ ngợi. Trong lòng vẫn không dám tin là anh, vẫn không dám thừa nhận con người trước nay luôn gây gổ với cô là anh Dương Phong. Chỉ có một dấu hỏi to lớn đang hình thành trong con người: " Tại sao anh lại làm thế?"
- Tiểu....Lạp...
Tiếng gọi khe khẽ vang lên, cô thoáng giật mình rồi quay sang nhìn anh, dường như anh cũng đã nhìn cô từ rất lâu rồi. Đôi mắt ấy thoáng đau thương...
- Anh thật sự xin lỗi em rất nhiều...
- Xin lỗi? Vì chuyện gì? - Cô nói mà không hề nhìn anh, cô sợ sẽ phải đối diện với đôi mắt của anh.
- Mọi chuyện...không như em nghĩ...
- Tôi nghĩ gì?
- Anh là Dương Phong!
Dương Lạp như bị kích động, cô trở lên hoảng loạn, khuôn mặt trắng bệch, cô quay ra bóp mạnh vai của Hoàng Hiểu Vương, lắc mạnh hết sức có thể:
- Anh nói dối, anh im đi, anh không phải là Dương Phong, đồ nói dối, sao anh có thể nói dối như thế hả? Anh chắc chắn không phải Dương Phong...đúng không?
Cô giống như con thú bị tổn thương, cố hết sức giãy dụa khỏi chiếc cũi sắt nhưng không thể làm gì được, nước mắt lại lăn dài hai bên má, tràn đầy ở mép rồi xuống cổ, ướt đẫm vạt áo trắng tinh. Dương Phong bất ngờ ôm chầm lấy cô, ôm thật mạnh, mạnh đến mức cô khẽ cựa đau đớn. Anh sợ, sợ cô sẽ biến mất nếu như anh buông cô ra, anh muốn cô quên đi nỗi đau này, anh biết là mọi chuyện đã đi quá mức của nó rồi, anh giờ làm sao có thể đối diện với cô nữa đây.
- Anh là Dương Phong, là anh trai của em, em biết không hả?
- Không..
Tiếng nói đầy yếu ớt và uất hận khẽ kêu lên, Dương Lạp nghĩ mình đã thua cuộc rồi, đã thua thật rồi. Làm sao có thể là anh, anh đâu đối xử với cô như thế, nước mắt không ngừng rơi khiến cô không thể nhìn rõ trước mắt là cái gì nữa. Hình ảnh anh mờ nhạt hiện ra, đau đớn quá, đau thấu xương, ai có thể hiểu cho nỗi lòng cô bây giờ.
- Tại sao?
-.....
- Tại sao anh lại làm thế? Tại sao? - Dương Lạp hét lên thật to, để át đi nhịp tim đã mất kiểm soát của mình, khiến những cánh hoa oải hương bên dưới kia khẽ rung rung.
Dương Phong cúi gằm mặt, đôi mắt anh nhắm hờ, để cho em giữ được bình tĩnh lúc này, để em không hận anh nữa.
Một lúc sau, khi trời đã vào hoàng hôn rực đỏ, khi những cánh chim lạc lối bay vội vã về phía cuối trời, khi những cơn gió ngừng thổi và nhường chỗ cho tiếng ca của những con côn trùng không tên. Dương Lạp dựa lưng vào Dương Phong, nói thật nhỏ, đủ để anh có thể nghe thấy:
- Tại sao hả anh?
- Anh xin lỗi!
- Tại sao vậy?
- Anh...!- Dương Phong cố lần tránh ánh mắt của cô.
- Tại sao thế? Tại sao anh không nói gì mà đi vậy? Vậy còn kẹo bạc hà thì sao? Em chờ lâu lắm anh biết không?
Càng lúc, giọng cô càng dồn dập...Dương Phong không dám thở mạnh...
- Vì mẹ...
- Mẹ? Anh có mẹ à?
- ....
Dương Lạp cười nhạt một tiếng.
- Thì ra, anh có mẹ mới, nên bỏ em phải không?
- Không...
- Không à? Vậy sao anh đi nhanh như thế?
- Vì lúc ấy quá bất ngờ, anh không thể....
Hoàng hôn càng lúc càng rực rỡ, khiến cánh đồng hoa oải hương ngập trong màu đỏ quạnh của mặt trời, cả hai bóng người cùng thêm vào bức tranh sặc sỡ ấy. Và Dương Phong kể toàn bộ câu chuyện cho Dương Lạp nghe, cô chỉ lặng yên lắng nghe, không biết suy nghĩ gì. Theo Dương Lạp nghĩ, tình yêu không phải như thế này, chỉ là sự bồng phát của tình máu mủ không thể kiểm soát thôi. Tình yêu không có chỗ cho sự thương hại hay bất cứ những gì khiến cả hai phải đau khổ. Nhưng bây giờ, lắng nghe câu chuyện của anh, cô biết mình đã lầm hoàn toàn, sự rung động nhất thời đã khiến cô lầm.
Và khi trời đã nhá nhem tối, Dương Lạp bỗng đứng bật dậy, cười lớn:
- Ha ha ha ha ha......
- ......? - Dương Phong không hiểu gì, trố mắt nhìn cô.
- Ya! Đói bụng quá, anh giai đại gia, đãi chứ?
Cô cười tít mắt nhìn anh, anh cũng cười nhìn lại, nụ cười có phần gì đó thật gượng gạo. Và hai người dắt tay nhau xuống núi trong tâm trạng hết sức phấn khởi.
Chiếc Bugatti sang trọng lại lướt trong gió, thành phố đã lên đèn, hết sức rực rỡ. Từng bóng đèn trông hệt như những vì sao sáng chói lòa. Dương Lạp cứ cười toe toét từ khi lên xe đến giờ, cô không ngừng trêu chọc anh. Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, Dương Lạp ngoái nhìn ra ngoài, mặt nhăn vào, khó chịu:
- Không thích, em không quen mấy chỗ này, đến tiệm mì đen đi!
Dương Phong chỉ lắc đầu cười, anh quay xe phóng ngược lại, chiều ý cô em gái bướng bỉnh. Một lúc sau, họ đã ngồi ngoài cửa quán mì nhỏ bé tràn ngập mùi khói và mì lẫn lộn. Và hai đĩa mì to tổ chảng đặt ra trước mặt, Dương Phong cau mày, cái này thật chẳng hợp với anh chút nào cả, trước đây chưa từng ăn ở mấy nơi như thế này. Dương Lạp thấy vậy, lè lưỡi:
- Sao? Chê à? Ngon gấp mấy lần cái sang trọng của anh đấy, lại rẻ nữa.
Dương Phong gượng cười nhìn em...Mặc dù anh không muốn đụng đũa vào nó chút nào, vừa đen sì sì lại nhớp nháp nữa...
Dương Lạp thôi không cười nữa, cô ngước lên nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu:
- Có phải anh không quen? Anh chê nó quá bình dân à?
- Anh không có!
- Lại nói dối nữa...Thôi ăn dùm đi cha nội!
Anh biết trong nụ cười của em có chút bối rối, anh đã khiến em thất vọng rồi. Anh cố hết sức ăn hết đĩa mì, nó cũng không tệ thật. Có một chút gì đó khiến anh cảm thấy bữa ăn này không được tự nhiên cho lắm. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, anh lấy chiếc khăn mùi xoa lau miệng cho em, theo phản xạ, cô khẽ né sang một bên, tim anh thắt lại, cô vẫn chưa chấp nhận anh sao?
- Nhìn kìa...cặp đó đẹp quá!
- Woa! Công nhận, trông hợp hết sức!
Một vài tiếng xì xầm vang lên, Dương Lạp thấy hơi lưỡng lự, trông họ giống một cặp lắm hay sao? Mà trước đây...cô đã nói điều đó...thật đáng xấu hổ.
Về nhà trong tâm trạng vô cùng mệt mỏi, Dương Lạp nằm lên giường, nghĩ ngợi rất lâu. Cô thấy lòng không thỏa mái chút nào, không phải là cô không chấp nhận anh, mà cô thấy thật khó xóa đi những kí ức ngày trước...Nó quá khó phai nhòa...
Một thứ gì đó đang nảy nở trong lòng cô, đó không giống như bất cứ cảm giác nào, không thể phân biệt đâu là cô hiện tại...
" Tít"
Tiếng báo tin nhắn lại vang lên. Cô uể oải mở điện thoại ra xem, là của Nam Dĩnh: " Chị ăn chưa? Em đến đón chị đi ăn được không?"
Cậu ta lúc nào cũng lo lắng cho cô, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào...Cô bấm điện cho cậu:
- Tiểu Dĩnh à...
[ À! Vâng, chị à?]
- Ừ chị đây...
[ Chị ăn chưa?]
- Chị vừa ăn rồi, chị đang ở nhà, chị chuẩn bị đi ngủ đây..!
[ Sớm vậy ạ! Em đang tính đến đón chị!]
- Thôi, vậy em đi ăn đi, chị buồn ngủ quá...
[ Dạ! được...]
Cô gấp điện thoại, nằm phịch xuống giường, suy nghĩ hồn loạn, bỗng cửa phòng bật mở, Trân Trân bước vào với bộ đồ ngủ ngộ nghĩnh:
- Ngủ sớm vậy? Hồi chiều đi đâu vậy?
- À! Đi ăn, tại tớ buồn ngủ quá thôi!
- Vậy à!...Vậy ngủ đi, mình ra ngoài đây!
Trân Trân vẫy tay chào cô rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Dương Lạp có thể yên tĩnh một mình chìm vào giấc ngủ rồi, ngày hôm nay, cô đã quá mệt mỏi!
- Lạp, trời oi thế nhỉ?- Trân Trân sán lại gần.
- Yaaaaaa! Ai chả biết điều đó, cậu không thấy tớ sắp chảy mỡ ra đây à!- Dương Lạp bĩu môi nhìn cô bạn.
Hai người đang cười nói vui vẻ thì chợt tên " Hoàng tử" lần trước bước đến trước mặt, giọng cao ngạo:
- Còn tâm trạng mà cười nói sao?
Dương Lạp ngước lên nhìn hắn một hồi, rồi lại cúi xuống bàn đọc sách, ngó lơ. Tên " Hoàng tử" tức giận, chợt bỏ đi và nói vọng lại:
- Đồ rác rưởi! Cô cứ chờ đấy.
Dương Lạp lè lưỡi trêu hắn, rồi lại nhìn về phía Trân Trân cười điềm tĩnh, dường như trong nụ cười của cô có chút gì đó thoáng buồn. Một điềm báo gì đó không lành đang ập đến........
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học lại vang lên. Phía ngoài cổng trường như thường lệ lại ngập kín người, Dương Lạp và Trân Trân phải cố gắng lắm mới lách ra khỏi dòng người hỗn loạn, khi ra được bên ngoài, ai cũng thở hổn hển như sắp chết ngộp đến nơi. Khi bầu không khí đang tràn ngập trong bụi mù thì một chiếc siêu xe quen thuộc lao đến, vẫn hình dáng đó, màu đỏ và màu đen hòa vào nhau tạo nên sự quyến rũ tột đỉnh của siêu xe Bugatti bạc tỉ. Và vẫn là bóng người quen thuộc đó, một thanh niên mặc chiếc áo phông đen cùng chiếc quần bò nghịch ngợm và mái tóc màu hạt dể lòa xòa, cậu bước xuống, ngước nhìn về phía Dương Lạp và Trân Trân, nở một nụ cười. Cô ngoảnh mặt quay đi, vội vã bỏ về phía cuối con phố, nhưng Hoàng Hiểu Vương nhanh chóng đuổi theo và nắm lấy tay cô:
- Khoan đã...
Cô không nói gì, ngước lại nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, rồi lại giằng tay bỏ đi.
- Dương.....Lạp.....
Tiếng nói yếu ớt vang lên ngăn cản bước đi của cô, tim cô thắt lại như hàng ngàn mũi dao cứa vào.
- Em đi với anh một lát...được không?
Và rồi, chiếc xe lại phóng đi, nhưng tốc độ lần này đã nhẹ nhàng hơn trước, những cơn gió tạt vào hai bên cửa kính khiến mái tóc Dương Lạp bay bay vô định, cô thất thần áp sát mặt vào, Hoàng Hiểu Vương thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô muốn bắt chuyện nhưng lại đành im lặng tránh làm ảnh hưởng đến em. Từng cảnh vật bên đường trôi qua thật nhạt nhẽo, dường như trong mắt hai con người này, tất cả đã trở lên thật huyễn hoặc. Chỉ có hai trái tim đang đập thật mạnh, thật loạn nhịp. Bây giờ, cảnh vật đầy kí ức đẹp này lại hiện ra. Đã bốn giờ chiều, mùi thơm nhè nhẹ của hoa oải hương lan tỏa khắp không gian, Dương Lạp rất ngạc nhiên nhưng cô đành giấu cảm xúc sau khuôn mặt vô cảm, cô lặng lẽ đi theo Hoàng Hiểu Vương lên chỗ ngồi lần trước. Một lần nữa, sắc màu tím dìu dịu của hoa oải hương khiến Dương Lạp ngỡ mình lạc vào xứ sở thần tiên, cô ngây ngất để tự mình hòa vào với nó, nếu như có thể là con bướm trắng tự do kia, nếu như có thể là cơn gió kia, cô sẽ tung tăng cùng với những cánh hoa sặc sỡ này suốt đời. Thế nhưng, hiện tại, người đứng bên cạnh cô đây, Hoàng Hiểu Vương đang nắm tay cô thật chặt, bàn tay ấm áp lạ kì, ấm đến mức tay cô nóng ran lên. Nhưng cô cũng không hiểu vì sao mình không buông nó ra, để cái hơi ấm quen thuộc ấy truyền cả vào trái tim thơ dại này, để lòng cô dễ chịu đi hơn bao giờ hết. Từng áng mây màu vàng nhạt nhẹ nhàng trôi trên bầu trời màu tía khiến tất cả cảnh vật như nhuộm trong sắc hồng phấn. Dương Lạp nghe rõ trái tim mình đập thình thịch, và rồi những kỉ niệm ngày trước cũng trôi qua như một thước phim tài liệu chậm chạp.
Mà hắn không phải là Hoàng Hiểu Vương nữa rồi, đó là anh Dương Phong, người anh trai mà cô tìm kiếm bấy lâu. Anh khác thật, khác từ lời nói đến cử chỉ, nhưng có trái tim của anh là không khác, có tình yêu anh dành cho cô là không hề khác một chút nào cả. Cô khẽ buông tay anh ra và ngồi xuống một phiến đá nhỏ, nhìn về phía bầu trời xa và nghĩ ngợi. Trong lòng vẫn không dám tin là anh, vẫn không dám thừa nhận con người trước nay luôn gây gổ với cô là anh Dương Phong. Chỉ có một dấu hỏi to lớn đang hình thành trong con người: " Tại sao anh lại làm thế?"
- Tiểu....Lạp...
Tiếng gọi khe khẽ vang lên, cô thoáng giật mình rồi quay sang nhìn anh, dường như anh cũng đã nhìn cô từ rất lâu rồi. Đôi mắt ấy thoáng đau thương...
- Anh thật sự xin lỗi em rất nhiều...
- Xin lỗi? Vì chuyện gì? - Cô nói mà không hề nhìn anh, cô sợ sẽ phải đối diện với đôi mắt của anh.
- Mọi chuyện...không như em nghĩ...
- Tôi nghĩ gì?
- Anh là Dương Phong!
Dương Lạp như bị kích động, cô trở lên hoảng loạn, khuôn mặt trắng bệch, cô quay ra bóp mạnh vai của Hoàng Hiểu Vương, lắc mạnh hết sức có thể:
- Anh nói dối, anh im đi, anh không phải là Dương Phong, đồ nói dối, sao anh có thể nói dối như thế hả? Anh chắc chắn không phải Dương Phong...đúng không?
Cô giống như con thú bị tổn thương, cố hết sức giãy dụa khỏi chiếc cũi sắt nhưng không thể làm gì được, nước mắt lại lăn dài hai bên má, tràn đầy ở mép rồi xuống cổ, ướt đẫm vạt áo trắng tinh. Dương Phong bất ngờ ôm chầm lấy cô, ôm thật mạnh, mạnh đến mức cô khẽ cựa đau đớn. Anh sợ, sợ cô sẽ biến mất nếu như anh buông cô ra, anh muốn cô quên đi nỗi đau này, anh biết là mọi chuyện đã đi quá mức của nó rồi, anh giờ làm sao có thể đối diện với cô nữa đây.
- Anh là Dương Phong, là anh trai của em, em biết không hả?
- Không..
Tiếng nói đầy yếu ớt và uất hận khẽ kêu lên, Dương Lạp nghĩ mình đã thua cuộc rồi, đã thua thật rồi. Làm sao có thể là anh, anh đâu đối xử với cô như thế, nước mắt không ngừng rơi khiến cô không thể nhìn rõ trước mắt là cái gì nữa. Hình ảnh anh mờ nhạt hiện ra, đau đớn quá, đau thấu xương, ai có thể hiểu cho nỗi lòng cô bây giờ.
- Tại sao?
-.....
- Tại sao anh lại làm thế? Tại sao? - Dương Lạp hét lên thật to, để át đi nhịp tim đã mất kiểm soát của mình, khiến những cánh hoa oải hương bên dưới kia khẽ rung rung.
Dương Phong cúi gằm mặt, đôi mắt anh nhắm hờ, để cho em giữ được bình tĩnh lúc này, để em không hận anh nữa.
Một lúc sau, khi trời đã vào hoàng hôn rực đỏ, khi những cánh chim lạc lối bay vội vã về phía cuối trời, khi những cơn gió ngừng thổi và nhường chỗ cho tiếng ca của những con côn trùng không tên. Dương Lạp dựa lưng vào Dương Phong, nói thật nhỏ, đủ để anh có thể nghe thấy:
- Tại sao hả anh?
- Anh xin lỗi!
- Tại sao vậy?
- Anh...!- Dương Phong cố lần tránh ánh mắt của cô.
- Tại sao thế? Tại sao anh không nói gì mà đi vậy? Vậy còn kẹo bạc hà thì sao? Em chờ lâu lắm anh biết không?
Càng lúc, giọng cô càng dồn dập...Dương Phong không dám thở mạnh...
- Vì mẹ...
- Mẹ? Anh có mẹ à?
- ....
Dương Lạp cười nhạt một tiếng.
- Thì ra, anh có mẹ mới, nên bỏ em phải không?
- Không...
- Không à? Vậy sao anh đi nhanh như thế?
- Vì lúc ấy quá bất ngờ, anh không thể....
Hoàng hôn càng lúc càng rực rỡ, khiến cánh đồng hoa oải hương ngập trong màu đỏ quạnh của mặt trời, cả hai bóng người cùng thêm vào bức tranh sặc sỡ ấy. Và Dương Phong kể toàn bộ câu chuyện cho Dương Lạp nghe, cô chỉ lặng yên lắng nghe, không biết suy nghĩ gì. Theo Dương Lạp nghĩ, tình yêu không phải như thế này, chỉ là sự bồng phát của tình máu mủ không thể kiểm soát thôi. Tình yêu không có chỗ cho sự thương hại hay bất cứ những gì khiến cả hai phải đau khổ. Nhưng bây giờ, lắng nghe câu chuyện của anh, cô biết mình đã lầm hoàn toàn, sự rung động nhất thời đã khiến cô lầm.
Và khi trời đã nhá nhem tối, Dương Lạp bỗng đứng bật dậy, cười lớn:
- Ha ha ha ha ha......
- ......? - Dương Phong không hiểu gì, trố mắt nhìn cô.
- Ya! Đói bụng quá, anh giai đại gia, đãi chứ?
Cô cười tít mắt nhìn anh, anh cũng cười nhìn lại, nụ cười có phần gì đó thật gượng gạo. Và hai người dắt tay nhau xuống núi trong tâm trạng hết sức phấn khởi.
Chiếc Bugatti sang trọng lại lướt trong gió, thành phố đã lên đèn, hết sức rực rỡ. Từng bóng đèn trông hệt như những vì sao sáng chói lòa. Dương Lạp cứ cười toe toét từ khi lên xe đến giờ, cô không ngừng trêu chọc anh. Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, Dương Lạp ngoái nhìn ra ngoài, mặt nhăn vào, khó chịu:
- Không thích, em không quen mấy chỗ này, đến tiệm mì đen đi!
Dương Phong chỉ lắc đầu cười, anh quay xe phóng ngược lại, chiều ý cô em gái bướng bỉnh. Một lúc sau, họ đã ngồi ngoài cửa quán mì nhỏ bé tràn ngập mùi khói và mì lẫn lộn. Và hai đĩa mì to tổ chảng đặt ra trước mặt, Dương Phong cau mày, cái này thật chẳng hợp với anh chút nào cả, trước đây chưa từng ăn ở mấy nơi như thế này. Dương Lạp thấy vậy, lè lưỡi:
- Sao? Chê à? Ngon gấp mấy lần cái sang trọng của anh đấy, lại rẻ nữa.
Dương Phong gượng cười nhìn em...Mặc dù anh không muốn đụng đũa vào nó chút nào, vừa đen sì sì lại nhớp nháp nữa...
Dương Lạp thôi không cười nữa, cô ngước lên nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu:
- Có phải anh không quen? Anh chê nó quá bình dân à?
- Anh không có!
- Lại nói dối nữa...Thôi ăn dùm đi cha nội!
Anh biết trong nụ cười của em có chút bối rối, anh đã khiến em thất vọng rồi. Anh cố hết sức ăn hết đĩa mì, nó cũng không tệ thật. Có một chút gì đó khiến anh cảm thấy bữa ăn này không được tự nhiên cho lắm. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, anh lấy chiếc khăn mùi xoa lau miệng cho em, theo phản xạ, cô khẽ né sang một bên, tim anh thắt lại, cô vẫn chưa chấp nhận anh sao?
- Nhìn kìa...cặp đó đẹp quá!
- Woa! Công nhận, trông hợp hết sức!
Một vài tiếng xì xầm vang lên, Dương Lạp thấy hơi lưỡng lự, trông họ giống một cặp lắm hay sao? Mà trước đây...cô đã nói điều đó...thật đáng xấu hổ.
Về nhà trong tâm trạng vô cùng mệt mỏi, Dương Lạp nằm lên giường, nghĩ ngợi rất lâu. Cô thấy lòng không thỏa mái chút nào, không phải là cô không chấp nhận anh, mà cô thấy thật khó xóa đi những kí ức ngày trước...Nó quá khó phai nhòa...
Một thứ gì đó đang nảy nở trong lòng cô, đó không giống như bất cứ cảm giác nào, không thể phân biệt đâu là cô hiện tại...
" Tít"
Tiếng báo tin nhắn lại vang lên. Cô uể oải mở điện thoại ra xem, là của Nam Dĩnh: " Chị ăn chưa? Em đến đón chị đi ăn được không?"
Cậu ta lúc nào cũng lo lắng cho cô, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào...Cô bấm điện cho cậu:
- Tiểu Dĩnh à...
[ À! Vâng, chị à?]
- Ừ chị đây...
[ Chị ăn chưa?]
- Chị vừa ăn rồi, chị đang ở nhà, chị chuẩn bị đi ngủ đây..!
[ Sớm vậy ạ! Em đang tính đến đón chị!]
- Thôi, vậy em đi ăn đi, chị buồn ngủ quá...
[ Dạ! được...]
Cô gấp điện thoại, nằm phịch xuống giường, suy nghĩ hồn loạn, bỗng cửa phòng bật mở, Trân Trân bước vào với bộ đồ ngủ ngộ nghĩnh:
- Ngủ sớm vậy? Hồi chiều đi đâu vậy?
- À! Đi ăn, tại tớ buồn ngủ quá thôi!
- Vậy à!...Vậy ngủ đi, mình ra ngoài đây!
Trân Trân vẫy tay chào cô rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Dương Lạp có thể yên tĩnh một mình chìm vào giấc ngủ rồi, ngày hôm nay, cô đã quá mệt mỏi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.