Chương 4: Tiệm cà phê
Tiêu Bích Thiên
02/07/2013
Sắp đến
hạn thu tiền nhà rồi, cũng may hôm nay là ngày Dương Lạp nhận lương tại nơi làm
thêm của mình. Cô dự định sẽ trả hết tiền nhà và chuyển đến sống với Trân Trân.
Bầu trời mùa hè trong vắt như làn nước không một gợn sóng, người người đi lại tấp nập trên đường. Tiệm cà phê nơi Dương Lạp làm thêm nằm khuất sau một con hẻm, nhưng lại rất đông khách, Dương Lạp làm việc bồi bàn ở đây cũng đã được hơn ba tháng rồi.
Vừa mở cửa quán, bên trong đã vô cùng nhộn nhịp, có vẻ như hôm nay quán khá là đông. Cô nhẹ nhàng bước vào trong, tiến về phía nhà bếp, bác chủ quán vừa thấy cô đã reo lên:
- Tiểu Lạp à cháu?
- Vâng! - Cô khẽ mỉm cười gật đầu, trước nay họ thường rất tốt với cô.
- Trời ơi! Hôm nay đông quá, cháu giúp bác một tay được không? Bác sẽ trả thêm lương cho cháu.
Thực chất Dương Lạp cũng không quan tâm đến tiền lắm, cô vui vẻ nhận lời. Bác chủ quán cúi đầu cảm ơn cô khiến cô phải ngại ngùng. Nhanh chóng vào phòng thay đồ, đồng phục của cửa tiệm này rất dễ thương nên cô cũng thấy tự tin hơn rất nhiều. Các chị em cùng làm khi nhìn thấy Dương Lạp ai nấy đều phấn khởi. Tất bật bưng đồ rồi lại dọn khiến người cô mệt nhoài.
- Chị Lạp ơi!
Cô giật mình quay lại, một tốp nữ sinh cấp hai đang ríu rít vẫy gọi cô, cô nhanh chóng đến bên bàn, mỉm cười:
- Các em dùng gì?
- Cho bọn em tám ly kem bảy màu và hai đĩa khoai tây chiên chị nhé!
Cô gật đầu rồi ráo riết chạy đến bên bàn tiếp báo với mọi người. Được vài phút nghỉ ngơi, cô lau mồ hôi, tuy công việc ở đây rất vất vả nhưng lại rất vui. Bỗng Khâu Khâu - Một chị đồng nghiệp của cô chợt vỗ vai:
- Mệt không em?
- Dạ cũng hơi hơi.
- Thôi cố gắng lên nhé!
Nói xong, họ quay trở lại với công việc của mình. Ngoài trời, đã xế trưa, cửa quán bật mở, một tốp thanh niên khá đẹp trai bước vào, mọi người đổ ánh mắt nhìn:
- Wow, nhìn hot quá đi mất!
Họ tỏ ra kiêu ngạo, cười rồi ngồi xuống bàn:
- Phục vụ!
Dương Lạp vội vã chạy ra, cô sững người, một trong bọn họ là Hoàng Hiểu Vương đang cắm cúi với chiếc điện thoại.
- Các anh...dùng gì...ạ? - Giọng cô run lẩy bẩy.
Nhận thấy giọng nói quen thuộc, Hoàng Hiểu Vương ngước mặt lên nhìn, cặp mắt đầy hoài nghi. Cô cố che dấu khuôn mặt đang lo lắng của mình sau quyển sổ ghi món ăn dày cộp. Nếu bị phát hiện ra học sinh mà làm thêm tại đây, mà lại là người của Hoà Diện thì cô chỉ có nước bị đuổi học không thương tiếc. Mà Hoàng Hiểu Vương- hắn sẽ sẵn sàng chà đạp cô tới chết cho xem. Cô nhận thấy tim mình đập thình thịch theo từng cái nhìn của hắn ta.
Hắn nheo mắt nhìn, một tên trong bọn họ ngạc nhiên hỏi Hoàng Hiểu Vương:
- Gì vậy? Cậu quen cô ta hay sao mà nhìn dữ thế?
Hắn bỗng lắc đầu cười khẩy, mặt tỉnh bơ:
- Quen hả? Tớ đâu quen với một cô nàng xấu xí như vậy?
Mặc dù có hơi tức nhưng cô cũng rất cảm kích hắn đã không nói ra tên mình, cô thở phào nhẹ nhõm hỏi lại lần nữa:
- Các...anh dùng gì đây ạ?
- Năm rượu whisky đá và một hoa quả tổng hợp.
Dương Lạp lui lui người vào trong trước ánh mắt soi mói của bọn họ. Khi đã vào bếp, cô vẫn còn nghe rõ họ đang bàn tán về mình.
- Cô ấy trông dễ thương đấy chứ!
- Dễ thương hả? Không bằng chị Hiểu Dy!
- Trời, sao cậu lại so sánh với cô gái gợi cảm đó!
- Im hết đi! - Tiếng Hoàng Hiểu Vương quát tháo.
Họ im lặng một hồi. Chợt cậu ta ném chiếc điện thoại của mình cho cậu bạn ngồi đối diện:
- Gọi cho Sói đi!
- Sao? Sói à? Chẳng phải giờ này cậu ta đang học sao?
- Khốn kiếp! Sao bọn cấp hai học lắm thế hả?
Hoàng Hiểu Vương tức mình đập chiếc ly xuống bàn khiến mọi người xung quanh giật bắn mình.
Đám bạn hắn lại im lặng, cô quan sát từ trước giờ mới dám bê khay đồ ra:
- Của các anh đây ạ.
Cô đặt từng cốc vào vị trí của từng người một, rất chuyên nghiệp và nhẹ nhàng.
Bỗng một tên nắm chặt tay cô:
- Cô em! Làm bạn gái anh nhé!
Cô hoảng hốt giật tay ra nhưng nào ngờ hắn càng nắm chặt hơn, cô run run:
- Xin lỗi quý khách! Làm ơn bỏ tay ra cho.
Hắn kéo mạnh và cô ngồi phịch vào lòng hắn, một tay hắn vặn tay cô ra sau khiến cô không thể cử động được, còn tay kia thì cầm ly rượu giơ đến trước mặt cô:
- Uống với anh một ly nào.
Cô cố vùng vẫy, mọi người xung quanh dường như rất khó chịu trước hành động sỗ sàng nhưng không ai dám lên tiếng. Cô lắc đầu nguầy nguậy, sao không ai ngăn cản hắn. Ly rượu đang đến gần môi cô, mùi rượu bốc lên nồng nặc.
Chợt Hoàng Hiểu Vương đứng bật dậy, cướp lấy ly rượu từ tay hắn và uống hết. Cả bọn trố mắt ngạc nhiên. Tên kia cảm thấy bị xúc phạm, hắn đứng lên, đẩy Dương Lạp ra và nắm lấy cổ áo Hoàng Hiểu Vương:
- Mày thích chơi trội à? Sao mày cứ phá tao từ trước đến giờ thế hả?
Cứ như sắp có đánh nhau, mọi người dán mắt vào nhìn, Hoàng Hiểu Vương cười khẩy giơ tay đấm mạnh cho tên kia một phát ngã lăn ra đất, bàn ghế bị xô đẩy:
- Tao đã bảo là đừng bao giờ đụng vào tao mà.
Gã kia loạng choạng đứng dậy, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, hắn lấy tay quệt rồi kéo ghế ngồi phịch xuống:
- Tao xin lỗi!
Và họ lại ngồi xuống, tất cả trở lại bình thường, dường như tất cả vừa rồi chỉ là đóng kịch. Dương Lạp đứng như trời trồng, không hiểu hành động vừa rồi là thế nào? Cô bê khay chạy vào trong, mặt nóng phừng phừng, cậu ta đã cứu cô. Một bạn người làm đang đứng đó đưa cho Dương Lạp cốc nước:
- Uống đi! Bình tĩnh chưa?
- Cảm ơn cậu! - Cô mỉm cười gật đầu.
- Chà! Cậu may mắn quá.
Cô ngạc nhiên nhìn cô bạn.
- Hoàng Hiểu Vương chẳng bao giờ cứu cô gái nào cả? Thế mà hắn lại quan tâm cậu, chà! Tuyệt thật.
Cô đỏ mặt cúi gằm, cô bạn liền vỗ vai:
- Chốc phải cảm ơn người ta đấy nhé.
- Ừ...!
Cô ngẩng đầu hoài nghi:
- Mà sao cậu biết rõ cậu ta vậy?
- Cậu ấy vốn là khách quen ở đây mà! Nhưng lâu rồi mới thấy cậu ấy đến.
Bỗng có tiếng mở cửa, Dương Lạp ngước nhìn, họ đi rồi? Để lại tiền trên bàn và đi. Cô gái ban nãy ra thu dọn, thở dài:
- Cậu ấy lại trả gấp đôi số tiền rồi?
- Là sao? - Dương Lạp tròn mắt.
- Cậu ấy vẫn như thế? Lúc nào cũng bỏ đi và để lại số tiền lớn dù cậu ấy có uống chỉ một ly cà phê đi chăng nữa, đúng là nhà đại gia mà!
- Mà cậu không cảm ơn người ta à? - Cô gái quay ra hỏi Dương Lạp.
Lúc này cô mới nhớ ra, hốt hoảng chạy theo dù cho vẫn đang mặc chiếc váy đồng phục quán. May quá! Họ đang chuẩn bị lên chiếc xe màu đỏ. Cô chạy nhanh hết sức, vừa chạy vừa hét lên:
- Hoàng Hiểu Vương........Hoàng Hiểu Vương.......!
Cũng vừa kịp đứng trước họ, cô thở hổn hển:
- Tôi muốn nói chuyện với cậu...
- Đi trước đi! - Cậu ta phẩy tay cho đám bạn đi trước. Rồi quay ra nhìn Dương Lạp:
- Cô muốn nói gì với tôi?
- Tôi...tôi...! - Cô nói không ra hơi.
- Sao hả?
- Tôi...Tôi cảm ơn cậu...!
- Vì chuyện gì?
- Chuyện vừa rồi!....
Một chàng cười lớn, cô ngơ ngác, hắn vừa ôm bụng vừa cười sặc sụa, cho đến khi cô không thể nhịn được nữa, hét lên:
- Cậu cười gì thế hả?
- Cô tưởng tôi vì cô mà làm vậy à?
- Ơ........
- Trời! Cô tưởng bở quá đấy, chẳng qua tôi thèm rượu thôi! ha ha ha......
Cô thấy mình giống một con ngốc, hắn ta vỗ vỗ lên đầu cô:
- Thôi chào nhé cô bé tưởng bở, tôi đi đây...
Bóng hắn khuất xa dần...xa dần.
Còn cô vẫn đứng ngây ra...cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc đen, cô vẫn không thể tin được chuyện vừa rồi, hắn bảo là cô tưởng bở hay sao? Cô đã có thành ý muốn cảm ơn...vậy mà...đối với hắn chỉ là trò đùa...
Cô lững thững trở lại quán như kẻ mất hồn. Hình như hôm nay quán nghỉ sớm, mọi người đã tập trung về trước bàn bác chủ quán nhận tiền lương. Vừa thấy bóng cô, bác đã reo lên:
- Tiểu Lạp, vào đây cháu.
Cô bước lại gần, bác dúi vào tay cô một phong bì lớn, giọng vui vẻ:
- Đây là lương tháng này của cháu:
Dương Lạp mở ra xem, cô thốt lên:
- Nhiều quá!
- Cháu đừng ngại, bác trả gấp đôi lương tháng này mà! Xứng đáng với công lao của cháu.
- Thưa bác, cháu không dám nhận nhiều như vậy! - Cô dúi trả lại bác.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Dương lạp vẫn phải nhận. Cô ngại ngùng cúi mặt:
- Thưa bác, các chị và các bạn, cháu có việc muốn nói.
Mọi người cùng hỏi:
- Chuyện gì thế?
Cô thấy cổ họng hơi nghẹn, cô đã rất khó khăn để đưa ra được kết luận này, dù gì cô cũng đã gắn bó với quán như một gia đình thứ hai, việc rời xa nó cũng thật là buồn.
- Bác, các chị, các bạn...cháu muốn xin nghỉ việc.
Câu nói vừa dứt, mọi người hết sức kinh ngạc, bác chủ quán hốt hoảng:
- Vì sao vậy cháu? Công việc quá vất vả hay lương thấp quá?
- Dạ không! không vất vả mà lương còn rất cao ạ. - Cô lắc đầu nguầy nguậy.
- Vậy...thì tại sao?
- Cháu xin lỗi! Sắp tới cháu muốn tập trung cho việc học! Vì vậy...
Bác chủ quán mỉm cười vỗ vai cô...mỉm cười dịu dàng:
- Không sao, cháu đừng xin lỗi! Bác hiểu mà! Vậy phải cố gắng đấy nhé, khi nào rảnh nhớ ghé thăm mọi người.
Cô mỉm cười gật đầu, mắt đã bắt đầu rưng rưng, mấy chị em ôm nhau khóc:
- Em phải nhớ trở lại đấy nhé!
- Cậu cố gắng học tốt nhé, nhớ đừng quên tụi mình đấy.
Cô rất buồn như không hối hận vì quyết định của mình. Cô ôm mọi người rồi lặng lẽ buông, một chị lên tiếng:
- Vậy chúng ta đi đó chơi hết ngày hôm nay nhé.
- Đúng đấy Tiểu Lạp.
Dương Lạp bèn lắc đầu từ chối:
- Em xin lỗi, chiều nay em còn phải chuyển đồ sang nhà bạn nên không thể đi với mọi người được, bữa khác được không?
Mọi người có vẻ thất vọng nhưng ai cũng hiểu cho cô, họ tiễn cô ra tận cửa, vẫy tay ngậm ngùi tạm biệt. Dương Lạp dù rất tuyệt vọng nhưng cô vẫn mỉm cười chào họ.
Cô lặng lẽ bước đi trên con đường vắng người, tâm trạng rối bời, đủ thứ chuyện khiến cô tưởng muốn mình thà mất trí nhớ thì hơn.
Những kỉ niệm này....cô thề sẽ không bao giờ quên...
Bầu trời mùa hè trong vắt như làn nước không một gợn sóng, người người đi lại tấp nập trên đường. Tiệm cà phê nơi Dương Lạp làm thêm nằm khuất sau một con hẻm, nhưng lại rất đông khách, Dương Lạp làm việc bồi bàn ở đây cũng đã được hơn ba tháng rồi.
Vừa mở cửa quán, bên trong đã vô cùng nhộn nhịp, có vẻ như hôm nay quán khá là đông. Cô nhẹ nhàng bước vào trong, tiến về phía nhà bếp, bác chủ quán vừa thấy cô đã reo lên:
- Tiểu Lạp à cháu?
- Vâng! - Cô khẽ mỉm cười gật đầu, trước nay họ thường rất tốt với cô.
- Trời ơi! Hôm nay đông quá, cháu giúp bác một tay được không? Bác sẽ trả thêm lương cho cháu.
Thực chất Dương Lạp cũng không quan tâm đến tiền lắm, cô vui vẻ nhận lời. Bác chủ quán cúi đầu cảm ơn cô khiến cô phải ngại ngùng. Nhanh chóng vào phòng thay đồ, đồng phục của cửa tiệm này rất dễ thương nên cô cũng thấy tự tin hơn rất nhiều. Các chị em cùng làm khi nhìn thấy Dương Lạp ai nấy đều phấn khởi. Tất bật bưng đồ rồi lại dọn khiến người cô mệt nhoài.
- Chị Lạp ơi!
Cô giật mình quay lại, một tốp nữ sinh cấp hai đang ríu rít vẫy gọi cô, cô nhanh chóng đến bên bàn, mỉm cười:
- Các em dùng gì?
- Cho bọn em tám ly kem bảy màu và hai đĩa khoai tây chiên chị nhé!
Cô gật đầu rồi ráo riết chạy đến bên bàn tiếp báo với mọi người. Được vài phút nghỉ ngơi, cô lau mồ hôi, tuy công việc ở đây rất vất vả nhưng lại rất vui. Bỗng Khâu Khâu - Một chị đồng nghiệp của cô chợt vỗ vai:
- Mệt không em?
- Dạ cũng hơi hơi.
- Thôi cố gắng lên nhé!
Nói xong, họ quay trở lại với công việc của mình. Ngoài trời, đã xế trưa, cửa quán bật mở, một tốp thanh niên khá đẹp trai bước vào, mọi người đổ ánh mắt nhìn:
- Wow, nhìn hot quá đi mất!
Họ tỏ ra kiêu ngạo, cười rồi ngồi xuống bàn:
- Phục vụ!
Dương Lạp vội vã chạy ra, cô sững người, một trong bọn họ là Hoàng Hiểu Vương đang cắm cúi với chiếc điện thoại.
- Các anh...dùng gì...ạ? - Giọng cô run lẩy bẩy.
Nhận thấy giọng nói quen thuộc, Hoàng Hiểu Vương ngước mặt lên nhìn, cặp mắt đầy hoài nghi. Cô cố che dấu khuôn mặt đang lo lắng của mình sau quyển sổ ghi món ăn dày cộp. Nếu bị phát hiện ra học sinh mà làm thêm tại đây, mà lại là người của Hoà Diện thì cô chỉ có nước bị đuổi học không thương tiếc. Mà Hoàng Hiểu Vương- hắn sẽ sẵn sàng chà đạp cô tới chết cho xem. Cô nhận thấy tim mình đập thình thịch theo từng cái nhìn của hắn ta.
Hắn nheo mắt nhìn, một tên trong bọn họ ngạc nhiên hỏi Hoàng Hiểu Vương:
- Gì vậy? Cậu quen cô ta hay sao mà nhìn dữ thế?
Hắn bỗng lắc đầu cười khẩy, mặt tỉnh bơ:
- Quen hả? Tớ đâu quen với một cô nàng xấu xí như vậy?
Mặc dù có hơi tức nhưng cô cũng rất cảm kích hắn đã không nói ra tên mình, cô thở phào nhẹ nhõm hỏi lại lần nữa:
- Các...anh dùng gì đây ạ?
- Năm rượu whisky đá và một hoa quả tổng hợp.
Dương Lạp lui lui người vào trong trước ánh mắt soi mói của bọn họ. Khi đã vào bếp, cô vẫn còn nghe rõ họ đang bàn tán về mình.
- Cô ấy trông dễ thương đấy chứ!
- Dễ thương hả? Không bằng chị Hiểu Dy!
- Trời, sao cậu lại so sánh với cô gái gợi cảm đó!
- Im hết đi! - Tiếng Hoàng Hiểu Vương quát tháo.
Họ im lặng một hồi. Chợt cậu ta ném chiếc điện thoại của mình cho cậu bạn ngồi đối diện:
- Gọi cho Sói đi!
- Sao? Sói à? Chẳng phải giờ này cậu ta đang học sao?
- Khốn kiếp! Sao bọn cấp hai học lắm thế hả?
Hoàng Hiểu Vương tức mình đập chiếc ly xuống bàn khiến mọi người xung quanh giật bắn mình.
Đám bạn hắn lại im lặng, cô quan sát từ trước giờ mới dám bê khay đồ ra:
- Của các anh đây ạ.
Cô đặt từng cốc vào vị trí của từng người một, rất chuyên nghiệp và nhẹ nhàng.
Bỗng một tên nắm chặt tay cô:
- Cô em! Làm bạn gái anh nhé!
Cô hoảng hốt giật tay ra nhưng nào ngờ hắn càng nắm chặt hơn, cô run run:
- Xin lỗi quý khách! Làm ơn bỏ tay ra cho.
Hắn kéo mạnh và cô ngồi phịch vào lòng hắn, một tay hắn vặn tay cô ra sau khiến cô không thể cử động được, còn tay kia thì cầm ly rượu giơ đến trước mặt cô:
- Uống với anh một ly nào.
Cô cố vùng vẫy, mọi người xung quanh dường như rất khó chịu trước hành động sỗ sàng nhưng không ai dám lên tiếng. Cô lắc đầu nguầy nguậy, sao không ai ngăn cản hắn. Ly rượu đang đến gần môi cô, mùi rượu bốc lên nồng nặc.
Chợt Hoàng Hiểu Vương đứng bật dậy, cướp lấy ly rượu từ tay hắn và uống hết. Cả bọn trố mắt ngạc nhiên. Tên kia cảm thấy bị xúc phạm, hắn đứng lên, đẩy Dương Lạp ra và nắm lấy cổ áo Hoàng Hiểu Vương:
- Mày thích chơi trội à? Sao mày cứ phá tao từ trước đến giờ thế hả?
Cứ như sắp có đánh nhau, mọi người dán mắt vào nhìn, Hoàng Hiểu Vương cười khẩy giơ tay đấm mạnh cho tên kia một phát ngã lăn ra đất, bàn ghế bị xô đẩy:
- Tao đã bảo là đừng bao giờ đụng vào tao mà.
Gã kia loạng choạng đứng dậy, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, hắn lấy tay quệt rồi kéo ghế ngồi phịch xuống:
- Tao xin lỗi!
Và họ lại ngồi xuống, tất cả trở lại bình thường, dường như tất cả vừa rồi chỉ là đóng kịch. Dương Lạp đứng như trời trồng, không hiểu hành động vừa rồi là thế nào? Cô bê khay chạy vào trong, mặt nóng phừng phừng, cậu ta đã cứu cô. Một bạn người làm đang đứng đó đưa cho Dương Lạp cốc nước:
- Uống đi! Bình tĩnh chưa?
- Cảm ơn cậu! - Cô mỉm cười gật đầu.
- Chà! Cậu may mắn quá.
Cô ngạc nhiên nhìn cô bạn.
- Hoàng Hiểu Vương chẳng bao giờ cứu cô gái nào cả? Thế mà hắn lại quan tâm cậu, chà! Tuyệt thật.
Cô đỏ mặt cúi gằm, cô bạn liền vỗ vai:
- Chốc phải cảm ơn người ta đấy nhé.
- Ừ...!
Cô ngẩng đầu hoài nghi:
- Mà sao cậu biết rõ cậu ta vậy?
- Cậu ấy vốn là khách quen ở đây mà! Nhưng lâu rồi mới thấy cậu ấy đến.
Bỗng có tiếng mở cửa, Dương Lạp ngước nhìn, họ đi rồi? Để lại tiền trên bàn và đi. Cô gái ban nãy ra thu dọn, thở dài:
- Cậu ấy lại trả gấp đôi số tiền rồi?
- Là sao? - Dương Lạp tròn mắt.
- Cậu ấy vẫn như thế? Lúc nào cũng bỏ đi và để lại số tiền lớn dù cậu ấy có uống chỉ một ly cà phê đi chăng nữa, đúng là nhà đại gia mà!
- Mà cậu không cảm ơn người ta à? - Cô gái quay ra hỏi Dương Lạp.
Lúc này cô mới nhớ ra, hốt hoảng chạy theo dù cho vẫn đang mặc chiếc váy đồng phục quán. May quá! Họ đang chuẩn bị lên chiếc xe màu đỏ. Cô chạy nhanh hết sức, vừa chạy vừa hét lên:
- Hoàng Hiểu Vương........Hoàng Hiểu Vương.......!
Cũng vừa kịp đứng trước họ, cô thở hổn hển:
- Tôi muốn nói chuyện với cậu...
- Đi trước đi! - Cậu ta phẩy tay cho đám bạn đi trước. Rồi quay ra nhìn Dương Lạp:
- Cô muốn nói gì với tôi?
- Tôi...tôi...! - Cô nói không ra hơi.
- Sao hả?
- Tôi...Tôi cảm ơn cậu...!
- Vì chuyện gì?
- Chuyện vừa rồi!....
Một chàng cười lớn, cô ngơ ngác, hắn vừa ôm bụng vừa cười sặc sụa, cho đến khi cô không thể nhịn được nữa, hét lên:
- Cậu cười gì thế hả?
- Cô tưởng tôi vì cô mà làm vậy à?
- Ơ........
- Trời! Cô tưởng bở quá đấy, chẳng qua tôi thèm rượu thôi! ha ha ha......
Cô thấy mình giống một con ngốc, hắn ta vỗ vỗ lên đầu cô:
- Thôi chào nhé cô bé tưởng bở, tôi đi đây...
Bóng hắn khuất xa dần...xa dần.
Còn cô vẫn đứng ngây ra...cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc đen, cô vẫn không thể tin được chuyện vừa rồi, hắn bảo là cô tưởng bở hay sao? Cô đã có thành ý muốn cảm ơn...vậy mà...đối với hắn chỉ là trò đùa...
Cô lững thững trở lại quán như kẻ mất hồn. Hình như hôm nay quán nghỉ sớm, mọi người đã tập trung về trước bàn bác chủ quán nhận tiền lương. Vừa thấy bóng cô, bác đã reo lên:
- Tiểu Lạp, vào đây cháu.
Cô bước lại gần, bác dúi vào tay cô một phong bì lớn, giọng vui vẻ:
- Đây là lương tháng này của cháu:
Dương Lạp mở ra xem, cô thốt lên:
- Nhiều quá!
- Cháu đừng ngại, bác trả gấp đôi lương tháng này mà! Xứng đáng với công lao của cháu.
- Thưa bác, cháu không dám nhận nhiều như vậy! - Cô dúi trả lại bác.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Dương lạp vẫn phải nhận. Cô ngại ngùng cúi mặt:
- Thưa bác, các chị và các bạn, cháu có việc muốn nói.
Mọi người cùng hỏi:
- Chuyện gì thế?
Cô thấy cổ họng hơi nghẹn, cô đã rất khó khăn để đưa ra được kết luận này, dù gì cô cũng đã gắn bó với quán như một gia đình thứ hai, việc rời xa nó cũng thật là buồn.
- Bác, các chị, các bạn...cháu muốn xin nghỉ việc.
Câu nói vừa dứt, mọi người hết sức kinh ngạc, bác chủ quán hốt hoảng:
- Vì sao vậy cháu? Công việc quá vất vả hay lương thấp quá?
- Dạ không! không vất vả mà lương còn rất cao ạ. - Cô lắc đầu nguầy nguậy.
- Vậy...thì tại sao?
- Cháu xin lỗi! Sắp tới cháu muốn tập trung cho việc học! Vì vậy...
Bác chủ quán mỉm cười vỗ vai cô...mỉm cười dịu dàng:
- Không sao, cháu đừng xin lỗi! Bác hiểu mà! Vậy phải cố gắng đấy nhé, khi nào rảnh nhớ ghé thăm mọi người.
Cô mỉm cười gật đầu, mắt đã bắt đầu rưng rưng, mấy chị em ôm nhau khóc:
- Em phải nhớ trở lại đấy nhé!
- Cậu cố gắng học tốt nhé, nhớ đừng quên tụi mình đấy.
Cô rất buồn như không hối hận vì quyết định của mình. Cô ôm mọi người rồi lặng lẽ buông, một chị lên tiếng:
- Vậy chúng ta đi đó chơi hết ngày hôm nay nhé.
- Đúng đấy Tiểu Lạp.
Dương Lạp bèn lắc đầu từ chối:
- Em xin lỗi, chiều nay em còn phải chuyển đồ sang nhà bạn nên không thể đi với mọi người được, bữa khác được không?
Mọi người có vẻ thất vọng nhưng ai cũng hiểu cho cô, họ tiễn cô ra tận cửa, vẫy tay ngậm ngùi tạm biệt. Dương Lạp dù rất tuyệt vọng nhưng cô vẫn mỉm cười chào họ.
Cô lặng lẽ bước đi trên con đường vắng người, tâm trạng rối bời, đủ thứ chuyện khiến cô tưởng muốn mình thà mất trí nhớ thì hơn.
Những kỉ niệm này....cô thề sẽ không bao giờ quên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.