Chương 48: Phê bình
Giá Oản Chúc
27/04/2024
Mồi dẫn lửa này kéo dài rất lâu, những tia lửa điện nho nhỏ âm thầm bốc cháy, đốt cháy những tia lửa nhỏ đến mức không thể phát hiện được.
Ngọn lửa quá yếu. Khương Lâm Tình đã không còn cảm thấy ngột ngạt nữa.
Bây giờ đã là cuối tháng sáu, ước hẹn ba tháng cũng kéo dài hơn.
Khương Lâm Tình đã cực kỳ thành thạo với việc thắt cà vạt.
Trì Cách thản nhiên, đưa động tác trói buộc cổ này giao hết cho cô.
Quá trình thắt cà vạt, cũng chính là cách lấy độc trị độc.
*
Ngày hôm nay, người nói chuyện nhiều nhất trong phòng làm việc không phải Lưu Thiến, mà là Chu Di Sướng.
Cô ấy đang kể khổ.
Chu Di Sướng thích chia sẻ những bộ phim thú vị lên Weibo, đăng mấy câu thoại trong phim, hoặc là video nhân vật kèm thêm những suy nghĩ của mình.
Thỉnh thoảng, có một vài bộ phim được mọi người bình luận.
Chu Di Suớng là fan phim.
Có người đã đăng lại Weibo của cô ấy, hơn nữa, những đoạn cut của cô ấy còn rất nổi tiếng.
Cô ấy trở thành đối tượng bị công kích.
Có người ở phần bình luận châm chọc cô ấy, cũng có người gửi những tin nhắn riêng không thể chịu nổi. Hướng đi của dư luận chính là không thể đi ngược trào lưu.
Chu Di Sướng đâu chịu nổi những trận công kích này, nhờ các đồng nghiệp giúp đỡ mình.
Khương Lâm Tình nắm hai tay lại đỡ lấy trán mình, xoa xoa mấy lần.
Các đồng nghiệp cùng nhau thảo luận.
Bên tai cô còn mãi tiếng ong ong.
Trương Nghệ Lam: “Tiểu Khương.”
Khương Lâm Tình lấy lại tinh thần.
Tiếng bàn bạc của các đồng nghiệp khác tạm dừng một chút, nhưng Trương Nghệ Lam chỉ gọi mỗi Khương Lâm Tình. Mấy đồng nghiệp còn lại rối rít chỉ chiêu cho Chu Di Sướng.
Khương Lâm Tình đứng lên: “Chị Trương.”
Trương Nghệ Lam: “Bên tổ thiết kế gặp vấn đề mới, em qua đó sắp xếp một chút đi.”
Khương Lâm Tình: “Được.”
Lần này chỉ là một nhóm nhỏ, chỉ có bộ phận thiết kế và bộ phận giám tuyển. Khương Lâm Tình ngồi ở đây nghe một chút là được. Những chỗ nào cần sửa đổi đều do bộ phận thiết kế quyết định.
Cuộc họp kéo dài được hơn nửa tiếng thì tan họp.
Lúc Khương Lâm Tình trở về.
Chu Di Sướng đã xóa tài khoản Weibo rồi. Nhưng cô ấy vẫn giận, mang những bình luận kia chia sẻ vào trong nhóm nhỏ chỉ có vài người.
Khương Lâm Tình nhìn một cái, rồi đóng giao diện trò chuyện nhóm lại.
*
Dư luận không chỉ có trên mạng, còn có ở bên ngoài nữa.
Thường đi đến bờ sông, giày sao có thể khô được. Khương Lâm Tình lo lắng chuyện của cô và Trì Cách sẽ bị lộ.
Cô muốn để lại cho anh một danh tiếng tốt. Nếu không một ngày nào đó cô đi rồi, anh thay một người bạn gái mới lại bị người khác thêu dệt lên một câu chuyện khác.
Cô tan làm, không ngồi xe Trì Cách về nữa.
Hôm nay cô ngồi tàu điện ngầm. Trùng hợp là, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ cầm đàn ghi-ta hát ở trước cổng tàu điện ngầm.
Cậu ta đang hát bài “Giao dịch tình yêu”, nhưng cô cảm thấy, theo một ý nghĩa nào đó thì đây là một nhân chứng.
Thanh niên đàn ghi-ta nhận ra cô, cười rạng rỡ nói: “Muốn hát vài bài không?”
Khương Lâm Tình gật đầu.
Thanh niên đàn ghi-ta nói: “Vẫn là bài kia à?”
Cô cười: “Đúng, là bài hát ước hẹn của chúng tôi.”
Thanh niên đàn ghi-ta: “Chúc cô và bạn trai mình bạc đầu giai lão. Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử nha.”
Đây thật sự là một mong ước xa xỉ.
Hình như thanh niên đàn ghi-ta kia không hề nghi ngờ gì, vì sao bài hát “Giao dịch tình yêu” lại là bài hát ước hẹn được chứ?
*
Khương Lâm Tình trở về nhà nấu cơm.
Trong nhóm chat nhỏ của đồng nghiệp công ty, Chu Di Sướng vẫn chưa tỉnh táo lại, cô ấy đã dao động đối với “sở thích” của mình.
Khương Lâm Tình: “Dư luận làm tổn hại đến nhận thức cơ bản. Việc định hình lại nhận thức rất khó khăn, vì vậy đừng rơi vào cái kén của thông tin.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nói xong, cô lại viết thêm một câu: “Tôi sao chép trên mạng đấy.”
Cô ngồi yên một lúc lâu.
Dạo này Trì Cách rất bận, phải đến khuya mới về.
Có lúc, Khương Lâm Tình tự mình ăn cơm trước. Có lúc, có làm gì cũng phải chờ anh về. Ví dụ như hôm nay, cô chắc chắn phải ăn tối chung với anh.
Khóa cửa vang lên tiếng “ken két.”
Cô vỗ vỗ mặt, nhìn sang phía ngoài cửa mỉm cười.
Trì Cách mở cửa, ném chìa khóa trong tay xuống nói: “Mở họp cả ngày.”
“Mệt lắm đúng không.” Khương Lâm Tình ra cửa đón anh. Cô cảm thấy lúc này hai người cực kỳ giống hai vợ chồng già đang hạnh phúc và cùng nhau già đi.
Trì Cách: “Chỉ cần mất một tiếng cho kế hoạch tiếp thị, nhưng nửa ngày trời họ vẫn chưa nói được đến điểm chính.”
Cô nhận lấy áo khoác tây trang của anh: “Anh có muốn bán mấy bộ quần áo cũ anh đã từng mặc đi không? Bỏ thêm mấy bộ quần áo mới của anh vào thì chẳng còn chỗ nào để nữa.” Căn hộ này của cô có chút nhỏ, cho dù có dọn dẹp gọn gàng lại cũng không thể đặt thêm một tủ quần áo mới nào nữa.
Trì Cách hôn cô một cái: “Chúng ta dọn đến căn lớn hơn nhé?”
Cô hôn ngược lại anh: “Thế chẳng phải anh sẽ trở thành kim chủ lớn rồi à?”
Anh khẽ cười: “Vậy không được, không tuân theo quy tắc của nhà họ Trì.”
Anh luôn nhắc đến quy tắc của nhà họ Trì. Nhưng anh chỉ nói như thế, chưa từng nhắc đến trong nhà có mấy người.
Trong tin đồn, anh là con riêng.
Liên quan đến chủ đề quy tắc, Khương Lâm Tình không thể nào khống chế được phạm vi: “Trong nhà anh không có quy định không được phép chơi mấy trò chơi khiêu dâm kia à?”
“Cái này đó hả?” Trì Cách ôm chầm lấy cô, vuốt ve mấy cái bên hông cô: “Nếu một người không có kiến thức lý luận phong phú thì thiên phú dị bẩm kia cũng không đáng nhắc đến đâu.”
“Anh đi ôm mấy trò chơi khiêu dâm của anh đi.”
Anh cười: “Anh có người thật, còn phải đi chơi trò chơi làm gì nữa?”
Váy cô bị nhăn lại vài đường khi anh chạm vào: “Chúng ta cũng đặt ra quy định đi. Một tuần hai lần.” Cô vươn hai đầu ngón tay ra.
“Hai lần?” Nụ cười của Trì Cách cũng nhạt dần đi: “Em nói đùa hả?”
“Nói tóm lại.” Cô quăng cho anh hai trăm tệ: “Tối nay không được.”
Trì Cách dùng ngón tay giữa kẹp tiền: “Tối nay nghe theo em.” Nhưng anh vẫn lén hôn mấy cái.
*
Quần áo của Trì Cách không còn chỗ để, Khương Lâm Tình không thể không thanh lý quần áo của mình.
Cô mở cửa tủ quần áo ra, chen nửa người vào trong, nhanh nhẹn ôm một đống quần áo cũ trên tay.
Cô giơ từng món lên, ướm thử lên người. Cô kéo kéo eo nói: “Em mập rồi.”
“Không mập, cân đối.” Trì Cách dựa vào ghế sofa, không nhìn sang bên này.
Cô đi đến trước mặt anh: “Trước kia em mặc quần áo nhỏ như vậy thôi này.”
Trì Cách ngước mắt nhìn.
Đây là một cái đầm trắng tinh, rất nhỏ.
Trì Cách: “Đây là đồ trẻ em hả?”
Cô cười: “Trước kia đó, em gầy rất nhanh.”
Mẹ cô bị bệnh, cô theo đó cũng gầy rất nhanh, da dính vào xương, da thịt giống như bị rút hết đi, ngực cũng lộ xương. Nếu như đeo dây treo thì nó cũng chẳng khác nào bộ xương khô.
Theo phân tích của bác sĩ, tình trạng tinh thần của cô khi đó đã có bệnh.
Tự cô không nhìn thấy, để mặc cho nó phát triển, tích lũy nhiều hơn.
Khương Lâm Tình cầm một hộp giấy, ném hết mấy bộ size XS vào đó. Cô kéo màn cửa sổ ra, nhìn thẳng Trì Cách cười.
Anh lại đang chơi game.
Hai tay cô nắm lấy rèm cửa sổ, một bên buông lỏng, một bên siết chặt: “Không phải là anh không chơi nữa sao?”
Trì Cách: “Em không để anh chơi em, anh chỉ có thể chơi cái này.”
Khương Lâm Tình: “Không phải họp suốt một ngày rồi à? Nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Trì Cách: “Cảm ơn kim chủ lớn đã quan tâm.”
Khương Lâm Tình quơ tay. Rèm cửa sổ lay động, lộ ra túi thuốc nằm trong góc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô có Trì Cách, không cần thuốc nữa.
*
Trì Cách và Tống Khiên đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, hai người vô tình gặp nhau trong một bữa tiệc rượu.
Tây trang giày da gặp nhau, cực kỳ hiếm thấy.
Tống Khiên cười trước: “Có câu “Người đẹp vì lụa” quả thật không sai, cậu mặc thế này, ra dáng người đó.”
Trì Cách: “Không phải muốn gặp tôi à? Chỗ tôi sắp tàn tiệc rồi, anh thì sao?”
Tống Khiên: “Cũng thế, không lâu đâu.” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Trì Cách: “Mời tôi cơm đi.”
Tống Khiên: “Tôi không mời đàn ông ăn cơm.”
Trì Cách cười: “Vậy thì hẹn người phụ nữ của tôi đi.”
Tống Khiên: “Tự chọn món đi.” Một người đàn ông như anh phải đi nhìn một đôi trai gái khác chẳng có nghĩa lý gì, anh gọi bạn gái mình đến.
*
Bắt đầu từ ngày trên du thuyền đó, Vưu Nguyệt Vũ chính là bạn gái của Tống Khiên. Lúc này cô đang trong phòng làm việc của Hướng Bội.
Hai người đến đây để luyện giọng.
Vưu Nguyệt Vũ ngừng hát, nói: “Biên độ ca khúc của cậu nhanh thật.”
Hướng Bội đắc ý cười. Vốn dĩ lời nhạc cũng từ tay cô mà ra.
Vưu Nguyệt Vũ: “Đây là show giải trí.”
Hướng Bội cũng gật đầu, động lực của cô chính là sự nghiêm túc thật sự.
Vưu Nguyệt Vũ xin lỗi vì không tập trung, chỉ cần Hướng Bội nói làm lại, cô ấy chắc chắn sẽ làm lại.
Điều thú vị là, hai người phụ nữ đều đang trong thời kỳ cai thuốc.
Từ Trọng Quang không hút thuốc lá và uống rượu, các học sinh giỏi cũng khuyên Hướng Bội cai thuốc.
Vưu Nguyệt Vũ cai thuốc là vì bảo vệ giọng.
Hai người đang ăn cơm hộp, tách đũa ra, như đang ngậm thuốc.
Vưu Nguyệt Vũ bắt chéo chân: “Ôi, Tống đại thiếu gia mời cơm à. Hướng Bội, cơm của tớ để cho cậu đấy.”
Hướng Bội cắn đôi đũa, quyết định vẫn cho tương ớt vào cơm trộn: “Đi đi.”
Vưu Nguyệt Vũ gọi xe: “Dù sao tớ cũng đi, hay là cậu đi với tớ đi. Chỗ này vắng, gọi xe cũng nửa tiếng.”
Hướng Bội: “Lát nữa tớ đi sau.”
“Được thôi.” Vưu Nguyệt Vũ đeo túi lên lưng: “Tớ đi đây.”
Hướng Bội: “Cậu cẩn thận đó, Vưu đại mỹ nhân à.”
Chiếc xe vừa gọi có màu trắng thong thả từ cánh đồng đến địa điểm bắn pháo hoa.
Có một chiếc ô tô đang lái qua phía đối diện.
Vưu Nguyệt Vũ mở cửa sổ, thò đầu ra.
Người trong xe là Từ Trọng Quang, bạn học cấp hai của Hướng Bội.
Vưu Nguyệt Vũ ngả ngớn huýt sáo. Trong danh bạ của cô ấy có rất nhiều đàn ông, nhưng không có ai sẵn sàng đến nơi hoang dã này đón cô ấy cả.
Mái tóc dài của cô ấy rối tung lên, một tay vén tóc nhìn xe của Từ Trọng Quang chạy ngang qua.
Hai bên là cánh đồng, trong đêm tối không có ánh sáng, đèn xe đi thẳng vào con đường phía trước, để lại một sự tĩnh lặng trong màn đêm thăm thẳm.
Chẳng thấy bóng dáng ai cả, trái lại dường như có con chim hoang đang thèm ước.
Vưu Nguyệt Vũ đăng lịch trình gọi xe: “Tống đại thiếu gia, nếu như tôi chết thảm nơi hoang vu này, anh chắc chắn phải báo thù cho tôi đấy.”
Tống Khiên: “Nói năng bậy bạ.”
*
Khương Lâm Tình và Vưu Nguyệt Vũ ngồi trên hai chiếc xe, một trước một sau, hai người gần như bước xuống xe cùng một lúc.
Vưu Nguyệt Vũ mặc một chiếc áo crop top với quần jean bó, cô ấy xoay người đóng sầm cửa xe lại. Cô ấy đeo túi sau lưng và nhai kẹo cao su, đi được vài bước, cô ấy thổi một quả bong bóng lớn, rồi “phù” một tiếng, bong bóng vỡ tung.
Khương Lâm Tình không quay đầu lại, mở cửa đi vào nhà hàng.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong góc.
Trong buổi họp lớp, một mình Tống Khiên là tâm điểm của khán giả, hôm nay có thêm Trì Cách nữa.
Đây thực sự là một bức tranh tự do của những người đàn ông đẹp trai.
Khương Lâm Tình từ từ đi đến.
Cho đến khi có ai đó vỗ vai cô.
Ngọn lửa quá yếu. Khương Lâm Tình đã không còn cảm thấy ngột ngạt nữa.
Bây giờ đã là cuối tháng sáu, ước hẹn ba tháng cũng kéo dài hơn.
Khương Lâm Tình đã cực kỳ thành thạo với việc thắt cà vạt.
Trì Cách thản nhiên, đưa động tác trói buộc cổ này giao hết cho cô.
Quá trình thắt cà vạt, cũng chính là cách lấy độc trị độc.
*
Ngày hôm nay, người nói chuyện nhiều nhất trong phòng làm việc không phải Lưu Thiến, mà là Chu Di Sướng.
Cô ấy đang kể khổ.
Chu Di Sướng thích chia sẻ những bộ phim thú vị lên Weibo, đăng mấy câu thoại trong phim, hoặc là video nhân vật kèm thêm những suy nghĩ của mình.
Thỉnh thoảng, có một vài bộ phim được mọi người bình luận.
Chu Di Suớng là fan phim.
Có người đã đăng lại Weibo của cô ấy, hơn nữa, những đoạn cut của cô ấy còn rất nổi tiếng.
Cô ấy trở thành đối tượng bị công kích.
Có người ở phần bình luận châm chọc cô ấy, cũng có người gửi những tin nhắn riêng không thể chịu nổi. Hướng đi của dư luận chính là không thể đi ngược trào lưu.
Chu Di Sướng đâu chịu nổi những trận công kích này, nhờ các đồng nghiệp giúp đỡ mình.
Khương Lâm Tình nắm hai tay lại đỡ lấy trán mình, xoa xoa mấy lần.
Các đồng nghiệp cùng nhau thảo luận.
Bên tai cô còn mãi tiếng ong ong.
Trương Nghệ Lam: “Tiểu Khương.”
Khương Lâm Tình lấy lại tinh thần.
Tiếng bàn bạc của các đồng nghiệp khác tạm dừng một chút, nhưng Trương Nghệ Lam chỉ gọi mỗi Khương Lâm Tình. Mấy đồng nghiệp còn lại rối rít chỉ chiêu cho Chu Di Sướng.
Khương Lâm Tình đứng lên: “Chị Trương.”
Trương Nghệ Lam: “Bên tổ thiết kế gặp vấn đề mới, em qua đó sắp xếp một chút đi.”
Khương Lâm Tình: “Được.”
Lần này chỉ là một nhóm nhỏ, chỉ có bộ phận thiết kế và bộ phận giám tuyển. Khương Lâm Tình ngồi ở đây nghe một chút là được. Những chỗ nào cần sửa đổi đều do bộ phận thiết kế quyết định.
Cuộc họp kéo dài được hơn nửa tiếng thì tan họp.
Lúc Khương Lâm Tình trở về.
Chu Di Sướng đã xóa tài khoản Weibo rồi. Nhưng cô ấy vẫn giận, mang những bình luận kia chia sẻ vào trong nhóm nhỏ chỉ có vài người.
Khương Lâm Tình nhìn một cái, rồi đóng giao diện trò chuyện nhóm lại.
*
Dư luận không chỉ có trên mạng, còn có ở bên ngoài nữa.
Thường đi đến bờ sông, giày sao có thể khô được. Khương Lâm Tình lo lắng chuyện của cô và Trì Cách sẽ bị lộ.
Cô muốn để lại cho anh một danh tiếng tốt. Nếu không một ngày nào đó cô đi rồi, anh thay một người bạn gái mới lại bị người khác thêu dệt lên một câu chuyện khác.
Cô tan làm, không ngồi xe Trì Cách về nữa.
Hôm nay cô ngồi tàu điện ngầm. Trùng hợp là, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ cầm đàn ghi-ta hát ở trước cổng tàu điện ngầm.
Cậu ta đang hát bài “Giao dịch tình yêu”, nhưng cô cảm thấy, theo một ý nghĩa nào đó thì đây là một nhân chứng.
Thanh niên đàn ghi-ta nhận ra cô, cười rạng rỡ nói: “Muốn hát vài bài không?”
Khương Lâm Tình gật đầu.
Thanh niên đàn ghi-ta nói: “Vẫn là bài kia à?”
Cô cười: “Đúng, là bài hát ước hẹn của chúng tôi.”
Thanh niên đàn ghi-ta: “Chúc cô và bạn trai mình bạc đầu giai lão. Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử nha.”
Đây thật sự là một mong ước xa xỉ.
Hình như thanh niên đàn ghi-ta kia không hề nghi ngờ gì, vì sao bài hát “Giao dịch tình yêu” lại là bài hát ước hẹn được chứ?
*
Khương Lâm Tình trở về nhà nấu cơm.
Trong nhóm chat nhỏ của đồng nghiệp công ty, Chu Di Sướng vẫn chưa tỉnh táo lại, cô ấy đã dao động đối với “sở thích” của mình.
Khương Lâm Tình: “Dư luận làm tổn hại đến nhận thức cơ bản. Việc định hình lại nhận thức rất khó khăn, vì vậy đừng rơi vào cái kén của thông tin.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nói xong, cô lại viết thêm một câu: “Tôi sao chép trên mạng đấy.”
Cô ngồi yên một lúc lâu.
Dạo này Trì Cách rất bận, phải đến khuya mới về.
Có lúc, Khương Lâm Tình tự mình ăn cơm trước. Có lúc, có làm gì cũng phải chờ anh về. Ví dụ như hôm nay, cô chắc chắn phải ăn tối chung với anh.
Khóa cửa vang lên tiếng “ken két.”
Cô vỗ vỗ mặt, nhìn sang phía ngoài cửa mỉm cười.
Trì Cách mở cửa, ném chìa khóa trong tay xuống nói: “Mở họp cả ngày.”
“Mệt lắm đúng không.” Khương Lâm Tình ra cửa đón anh. Cô cảm thấy lúc này hai người cực kỳ giống hai vợ chồng già đang hạnh phúc và cùng nhau già đi.
Trì Cách: “Chỉ cần mất một tiếng cho kế hoạch tiếp thị, nhưng nửa ngày trời họ vẫn chưa nói được đến điểm chính.”
Cô nhận lấy áo khoác tây trang của anh: “Anh có muốn bán mấy bộ quần áo cũ anh đã từng mặc đi không? Bỏ thêm mấy bộ quần áo mới của anh vào thì chẳng còn chỗ nào để nữa.” Căn hộ này của cô có chút nhỏ, cho dù có dọn dẹp gọn gàng lại cũng không thể đặt thêm một tủ quần áo mới nào nữa.
Trì Cách hôn cô một cái: “Chúng ta dọn đến căn lớn hơn nhé?”
Cô hôn ngược lại anh: “Thế chẳng phải anh sẽ trở thành kim chủ lớn rồi à?”
Anh khẽ cười: “Vậy không được, không tuân theo quy tắc của nhà họ Trì.”
Anh luôn nhắc đến quy tắc của nhà họ Trì. Nhưng anh chỉ nói như thế, chưa từng nhắc đến trong nhà có mấy người.
Trong tin đồn, anh là con riêng.
Liên quan đến chủ đề quy tắc, Khương Lâm Tình không thể nào khống chế được phạm vi: “Trong nhà anh không có quy định không được phép chơi mấy trò chơi khiêu dâm kia à?”
“Cái này đó hả?” Trì Cách ôm chầm lấy cô, vuốt ve mấy cái bên hông cô: “Nếu một người không có kiến thức lý luận phong phú thì thiên phú dị bẩm kia cũng không đáng nhắc đến đâu.”
“Anh đi ôm mấy trò chơi khiêu dâm của anh đi.”
Anh cười: “Anh có người thật, còn phải đi chơi trò chơi làm gì nữa?”
Váy cô bị nhăn lại vài đường khi anh chạm vào: “Chúng ta cũng đặt ra quy định đi. Một tuần hai lần.” Cô vươn hai đầu ngón tay ra.
“Hai lần?” Nụ cười của Trì Cách cũng nhạt dần đi: “Em nói đùa hả?”
“Nói tóm lại.” Cô quăng cho anh hai trăm tệ: “Tối nay không được.”
Trì Cách dùng ngón tay giữa kẹp tiền: “Tối nay nghe theo em.” Nhưng anh vẫn lén hôn mấy cái.
*
Quần áo của Trì Cách không còn chỗ để, Khương Lâm Tình không thể không thanh lý quần áo của mình.
Cô mở cửa tủ quần áo ra, chen nửa người vào trong, nhanh nhẹn ôm một đống quần áo cũ trên tay.
Cô giơ từng món lên, ướm thử lên người. Cô kéo kéo eo nói: “Em mập rồi.”
“Không mập, cân đối.” Trì Cách dựa vào ghế sofa, không nhìn sang bên này.
Cô đi đến trước mặt anh: “Trước kia em mặc quần áo nhỏ như vậy thôi này.”
Trì Cách ngước mắt nhìn.
Đây là một cái đầm trắng tinh, rất nhỏ.
Trì Cách: “Đây là đồ trẻ em hả?”
Cô cười: “Trước kia đó, em gầy rất nhanh.”
Mẹ cô bị bệnh, cô theo đó cũng gầy rất nhanh, da dính vào xương, da thịt giống như bị rút hết đi, ngực cũng lộ xương. Nếu như đeo dây treo thì nó cũng chẳng khác nào bộ xương khô.
Theo phân tích của bác sĩ, tình trạng tinh thần của cô khi đó đã có bệnh.
Tự cô không nhìn thấy, để mặc cho nó phát triển, tích lũy nhiều hơn.
Khương Lâm Tình cầm một hộp giấy, ném hết mấy bộ size XS vào đó. Cô kéo màn cửa sổ ra, nhìn thẳng Trì Cách cười.
Anh lại đang chơi game.
Hai tay cô nắm lấy rèm cửa sổ, một bên buông lỏng, một bên siết chặt: “Không phải là anh không chơi nữa sao?”
Trì Cách: “Em không để anh chơi em, anh chỉ có thể chơi cái này.”
Khương Lâm Tình: “Không phải họp suốt một ngày rồi à? Nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Trì Cách: “Cảm ơn kim chủ lớn đã quan tâm.”
Khương Lâm Tình quơ tay. Rèm cửa sổ lay động, lộ ra túi thuốc nằm trong góc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô có Trì Cách, không cần thuốc nữa.
*
Trì Cách và Tống Khiên đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, hai người vô tình gặp nhau trong một bữa tiệc rượu.
Tây trang giày da gặp nhau, cực kỳ hiếm thấy.
Tống Khiên cười trước: “Có câu “Người đẹp vì lụa” quả thật không sai, cậu mặc thế này, ra dáng người đó.”
Trì Cách: “Không phải muốn gặp tôi à? Chỗ tôi sắp tàn tiệc rồi, anh thì sao?”
Tống Khiên: “Cũng thế, không lâu đâu.” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Trì Cách: “Mời tôi cơm đi.”
Tống Khiên: “Tôi không mời đàn ông ăn cơm.”
Trì Cách cười: “Vậy thì hẹn người phụ nữ của tôi đi.”
Tống Khiên: “Tự chọn món đi.” Một người đàn ông như anh phải đi nhìn một đôi trai gái khác chẳng có nghĩa lý gì, anh gọi bạn gái mình đến.
*
Bắt đầu từ ngày trên du thuyền đó, Vưu Nguyệt Vũ chính là bạn gái của Tống Khiên. Lúc này cô đang trong phòng làm việc của Hướng Bội.
Hai người đến đây để luyện giọng.
Vưu Nguyệt Vũ ngừng hát, nói: “Biên độ ca khúc của cậu nhanh thật.”
Hướng Bội đắc ý cười. Vốn dĩ lời nhạc cũng từ tay cô mà ra.
Vưu Nguyệt Vũ: “Đây là show giải trí.”
Hướng Bội cũng gật đầu, động lực của cô chính là sự nghiêm túc thật sự.
Vưu Nguyệt Vũ xin lỗi vì không tập trung, chỉ cần Hướng Bội nói làm lại, cô ấy chắc chắn sẽ làm lại.
Điều thú vị là, hai người phụ nữ đều đang trong thời kỳ cai thuốc.
Từ Trọng Quang không hút thuốc lá và uống rượu, các học sinh giỏi cũng khuyên Hướng Bội cai thuốc.
Vưu Nguyệt Vũ cai thuốc là vì bảo vệ giọng.
Hai người đang ăn cơm hộp, tách đũa ra, như đang ngậm thuốc.
Vưu Nguyệt Vũ bắt chéo chân: “Ôi, Tống đại thiếu gia mời cơm à. Hướng Bội, cơm của tớ để cho cậu đấy.”
Hướng Bội cắn đôi đũa, quyết định vẫn cho tương ớt vào cơm trộn: “Đi đi.”
Vưu Nguyệt Vũ gọi xe: “Dù sao tớ cũng đi, hay là cậu đi với tớ đi. Chỗ này vắng, gọi xe cũng nửa tiếng.”
Hướng Bội: “Lát nữa tớ đi sau.”
“Được thôi.” Vưu Nguyệt Vũ đeo túi lên lưng: “Tớ đi đây.”
Hướng Bội: “Cậu cẩn thận đó, Vưu đại mỹ nhân à.”
Chiếc xe vừa gọi có màu trắng thong thả từ cánh đồng đến địa điểm bắn pháo hoa.
Có một chiếc ô tô đang lái qua phía đối diện.
Vưu Nguyệt Vũ mở cửa sổ, thò đầu ra.
Người trong xe là Từ Trọng Quang, bạn học cấp hai của Hướng Bội.
Vưu Nguyệt Vũ ngả ngớn huýt sáo. Trong danh bạ của cô ấy có rất nhiều đàn ông, nhưng không có ai sẵn sàng đến nơi hoang dã này đón cô ấy cả.
Mái tóc dài của cô ấy rối tung lên, một tay vén tóc nhìn xe của Từ Trọng Quang chạy ngang qua.
Hai bên là cánh đồng, trong đêm tối không có ánh sáng, đèn xe đi thẳng vào con đường phía trước, để lại một sự tĩnh lặng trong màn đêm thăm thẳm.
Chẳng thấy bóng dáng ai cả, trái lại dường như có con chim hoang đang thèm ước.
Vưu Nguyệt Vũ đăng lịch trình gọi xe: “Tống đại thiếu gia, nếu như tôi chết thảm nơi hoang vu này, anh chắc chắn phải báo thù cho tôi đấy.”
Tống Khiên: “Nói năng bậy bạ.”
*
Khương Lâm Tình và Vưu Nguyệt Vũ ngồi trên hai chiếc xe, một trước một sau, hai người gần như bước xuống xe cùng một lúc.
Vưu Nguyệt Vũ mặc một chiếc áo crop top với quần jean bó, cô ấy xoay người đóng sầm cửa xe lại. Cô ấy đeo túi sau lưng và nhai kẹo cao su, đi được vài bước, cô ấy thổi một quả bong bóng lớn, rồi “phù” một tiếng, bong bóng vỡ tung.
Khương Lâm Tình không quay đầu lại, mở cửa đi vào nhà hàng.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong góc.
Trong buổi họp lớp, một mình Tống Khiên là tâm điểm của khán giả, hôm nay có thêm Trì Cách nữa.
Đây thực sự là một bức tranh tự do của những người đàn ông đẹp trai.
Khương Lâm Tình từ từ đi đến.
Cho đến khi có ai đó vỗ vai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.