Chương 547
Công Chủ
12/08/2023
CHƯƠNG 547: VI GIA HUỆ QUYẾT TÂM RỒI!
Ân Thiên Thiên có chút bất mãn liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng không có trả lời, chỉ nghiêm túc lau sạch vết trứng.
“Những người kia thật quá đáng!” Vi Gia Huệ tức giận tới mức khuôn mặt trắng bệch, cơ thể không khỏi khẽ run lên, Cảnh Liêm Bình vội vàng tiến lên đỡ lấy bà, Cảnh Thiên Ngọc ngồi ở một bên đưa mắt nhìn Cảnh Liêm Uy không khỏi lộ ra vẻ áy náy, Vi Gia Huệ tức giận tới mức cầm điện thoại muốn gọi báo cảnh sát: “Lập tức báo cảnh sát, mẹ không tin gan của mấy người này lớn như vậy!”
Vừa mới bấm xuống một dãy số, Cảnh Thiên Ngọc đã đứng dậy đoạt lấy điện thoại, vẻ mặt có chút bất an và khó chịu, ngước mắt lên nhìn mẹ mình, chỉ nói một câu: “Mẹ, bỏ đi…”
Một câu nói đó đã triệt để chọc giận Vi Gia Huệ, bà hất cánh tay Cảnh Liêm Uy ra trực tiếp bước tới gần con gái mình, trong lòng đột nhiên tức giận tới mức gầm lên: “Cảnh Thiên Ngọc, não con có phải úng nước rồi không? Mở to mắt con ra nhìn rõ cho mẹ! Đó chính là người đàn ông con chọn đấy, chính là người mà con muốn dành cả đời để ở bên cạnh, con cho đi tất cả, con nói cho mẹ, đến cuối cùng con đã nhận lại được cái gì chứ?”
Từ nhỏ đến lớn, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước chưa từng phải đỏ mắt vì Cảnh Thiên Ngọc, từ trước tới giờ đều tôn trọng sự lựa chọn của cô, thế nhưng tới hôm nay không thể nào chịu đựng được nữa, tức giận cũng có nhưng phần lớn là đau lòng…
Cảnh Nguyên Phước ngồi ở một bên hồi lâu cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh trầm mặc hút thuốc, trong khoảng thời gian này Cảnh Nguyên Phước mỗi khi phiền lòng sẽ hút tầm một hai điếu thuốc, người trong nhà đều biết…
“Cảnh Thiên Ngọc! Con là tiểu thư nhà họ Cảnh, là hòn ngọc quý trên tay mẹ và ba, thế nhưng con đối xử với bản thân mình như thế nào? Con yêu một người đàn ông không có trách nhiệm như hắn, vì hắn mà sinh một đứa con gái, thế rồi sao? Con nhận được thứ gì?” Vi Gia Huệ tức giận tới mức nhịn không được mà rơi nước mắt, nhưng vẫn tức giận quát Cảnh Thiên Ngọc: “Con tự nhìn đi, nhìn đi. Bây giờ người ta đang chặn trước cửa nhà, nói con danh không chính, ngôn không thuận, nói con da mặt dày, nói con cứng đầu! Con có hôn ước với Trình Thiên Kiều, đúng vậy, thậm chí rõ ràng còn là năm năm! Nhưng con của con đã bốn tuổi rồi, thế nhưng vẫn chưa chịu kết hôn! Cảnh Thiên Ngọc, con còn muốn chà đạp bản thân mình tới bao giờ?”
Nói ra từ cuối cùng, Vi Gia Huệ đã khóc không thành tiếng, lùi mạnh về phía sau một bước rồi ngã ngồi trên ghế sofa.
Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đứng trong góc nhìn tất cả mọi việc trước mắt không nói nên lời.
Một tay cầm khăn giấy lau sạch vết trứng cho Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên cũng không hề chú ý đến tình hình ở bên này, nhìn tình cảnh của Cảnh Thiên Ngọc trong lòng không khỏi thở dài một hơi, đôi khi tình cảm của người phụ nữ chính là cố chấp và đáng buồn như vậy.
Cả thanh xuân của Cảnh Thiên Ngọc đều dâng hiến cho Trình Thiên Kiều, nếu như cuối cùng cũng chỉ có kết quả như vậy, thật sự đáng sao? Cũng không phải cứ dành cả thanh xuân là sẽ nhận được đền đáp, coi như cùng lắm là trở thành người dưng hoặc là bạn bè với nhau, thế nhưng mong rằng cũng đừng chà đạp lên thanh xuân của cô ấy như vậy, không phải sao?
Đối mặt với sự kêu gào của Vi Gia Huệ, Cảnh Thiên Ngọc chỉ biết nắm lấy điện thoại mà không biết phải nói gì.
Đột nhiên, một tay của Ân Thiên Thiên đã buông thõng xuống bên cạnh bị một bàn tay ấm áp khác nắm lấy, ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt phượng đều là vẻ dịu dàng.
Cô cũng giống với Cảnh Thiên Ngọc, chẳng phải cả thanh xuân của mình đều dành cho một người đàn ông sao? Nhưng cô so với Cảnh Thiên Ngọc may mắn hơn rất nhiều, ít nhất thì người đàn ông này vẫn thuộc về cô, là chồng của cô, không phải sao?
Chỉ một động tác đơn giản như vậy, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy dường như tất cả những bất ngờ trước đó giờ đã bình tĩnh trở lại, chí ít thì nếu hai người có bắt đầu nói chuyện, thì cũng không đến nỗi phải dương cung bạt kiếm với nhau, không phải sao?
Ở bên này, khi nhận được tin tức, Trình Thiên Kiều cùng với nhà họ Trình liền tới, đi theo còn có ba mẹ của Trình Thiên Kiều là Trình Chính và Trương Duyệt, bảo vệ cũng biết bọn họ, nhưng cơ bản cũng không muốn cho ai đi vào, cuối cùng quản gia vẫn gật đầu để cho bọn họ đi vào mà ngay khi Trình Thiên Kiều bước vào lại nghe thấy câu nói cuối cùng kia của Vi Gia Huệ…
___ Cảnh Thiên Ngọc, con còn muốn chà đạp bản thân mình đến bao giờ?
Câu nói này giống như một chiếc búa nặng đập mạnh vào trái tim Trình Thiên Kiều, khoảnh khắc này trước giờ chưa từng có, anh chính là đau lòng khi thấy cô như vậy, muốn ôm cô vào lòng che chở, chăm sóc cô thật tốt, để không có bất kì kẻ nào có thể làm tổn thương tới cô.
“Phu nhân, tiên sinh, người nhà họ Trình tới.” Quản gia nhẹ giọng nói một câu, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng lập tức đều hướng về phía người nhà họ Trình đang bước vào cửa, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Ân Thiên Thiên gần như là theo bản năng nhích lại một bước về phía Cảnh Liêm Uy, mà Cảnh Liêm Uy cũng thuận tay ôm Ân Thiên Thiên vào ngực mình, cau mày.
Đứng trước mặt nhà họ Cảnh, sắc mặt người nhà họ Trình cũng rất khó coi, Trình Chính mặt dày mày dạn gọi một tiếng: “Ông thông gia, bà thông gia.”
Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng không phải là không cho người nhà họ Trình mặt mũi, cho nên một hơi này cũng là kìm nén không thở ra.
Trình Thiên Kiều bước tới bên cạnh Cảnh Thiên Ngọc, vội vàng liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng khẽ gọi: “Ba, mẹ!”
“Ai là ba của anh, ai là mẹ của anh?” Vi Gia Huệ lập tức xù lông, khoảng thời gian này trong gia đình không có việc gì suôn sẻ, gần như là đã khiến cho khí chất lạnh lùng ban đầu của bà bị xóa sạch hoàn toàn! Nhìn Trình Thiên Kiều trực tiếp mở miệng nói: “Trình Thiên Kiều, tôi nói cho cậu biết, con gái tôi bây giờ không còn bất cứ quan hệ gì với cậu nữa, đùng có ở chỗ này mà gọi lung tung, cũng chỉ vì sự sơ suất của cậu mà giờ con gái tôi phải mang tiếng xấu lên mình!”
Ngay khi nói ra những lời này, nhà họ Trình đột nhiên không biết phải giải thích như thế nào, không ngờ Vi Gia Huệ còn chưa nói xong, đã quay đầu nhìn sang Trình Chinh và Trương Duyệt nói: “Nếu hai người đã ở đây thì tốt rồi, chuyện hôm nay chúng ta nói rõ ràng với nhau đi, gia đình ngoài kia mặc kệ các người xử lí như thế nào, nhưng chuyện ngày hôm nay các người nhất định phải cho nhà họ Cảnh tôi một công bằng! Ngọc Ngọc nhà tôi giờ đến một chút quan hệ cũng không có với các người, dựa vào đâu mà phải chịu ủy khuất như vậy? Trình Thiên Kiều nhà các người làm ra chuyện như vậy thì tự đi mà giải quyết, đừng có kéo theo con gái tôi xuống nước theo! Nhà họ Cảnh nhất định sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!”
Trình Thiên Kiều nhìn Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước đột nhiên có chút áy náy, đứng bên cạnh Cảnh Thiên Ngọc, nhìn cô khóc mà trái tim đau nhói, bàn tay theo bản năng muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thế nhưng lúc này, Cảnh Thiên Ngọc sao có thể để anh chạm vào chứ, mắt thấy anh sắp chạm vào mình Cảnh Thiên Ngọc liền nhích ra xa…
Nhìn bóng lưng đó, trái tim Trình Thiên Kiều bối rối hơn bao giờ hết.
Cảnh Thiên Ngọc và Ân Thiên Thiên ở một bên nhìn mà trong lòng đều có chút hoảng, nhưng Cảnh Liêm Uy dù có thế nào cũng vẫn đứng bên cạnh chị gái mình, Ân Thiên Thiên và Trình Thiên Kiều lại có quan hệ bạn bè nhiều năm, lúc này cũng không tiện mở miệng mà chỉ có thể quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, thấy Ân Thiên Thiên bất đắc dĩ nhìn mình, Cảnh Liêm Uy cuối cùng vẫn mở miệng nói một câu: “Trước tiên giải quyết chuyện bên ngoài đã, còn về chuyện trong nhà, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện…”
Một câu này, lập tức đã nhắc nhở được nhà họ Trình.
“Trình Thiên Kiều! Anh giải thích rõ ràng cho tôi, sau đó lập tức cút ra ngoài giải quyết mọi chuyện!” Trình Chính không khỏi tức giận, ông là một người công bằng, đương nhiên sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, trong mắt ông bây giờ toàn là lửa giận…
Trình Thiên Kiều giờ phút này bối rối tới mức không biết phải giải thích với ai, lo lắng như một đứa trẻ, nhưng ánh mắt vừa rơi xuống người Cảnh Thiên Ngọc liền dứt không ra, cơ hồ theo bản năng mở miệng nói: “Ngọc Ngọc, người phụ nữ đó với anh không hề có bất cứ quan hệ gì, con của cô ta không phải là của anh, anh không hiểu vì sao cô ta đột nhiên lại ôm một đứa trẻ tới nói đó là con anh, anh cũng không biết sao nhà bọn họ lại làm thế, còn nói anh có lỗi với con gái bọn họ, anh thề, anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với em!”
Cảnh Thiên Ngọc nhìn anh, nhưng vẫn như cũ không nói tiếng nào.
Vi Gia Huệ đến cùng cũng không biết bản thân có tin vào lời giải thích đó hay không,chỉ trực tiếp đứng dậy chắn tầm mắt của Trình Thiên Kiều, nói: “Chuyện này đến cùng là như nào? Nhà họ Cảnh chúng tôi không có hứng thú muốn biết, cũng không có tư cách để biết, hiện tại tôi chỉ hi vọng nhà họ Trình có thể xử lí chuyện này thỏa đáng, đừng có liên lụy tới con gái tôi, con gái tôi cũng sẽ không gả cho cậu, tôi hi vọng chuyện như vậy sẽ không quấy rầy tới con bé nữa!”
“Mẹ!” Vừa dứt lời, Trình Thiên Kiều liền kịch động kêu lên một tiếng, cau mày.
“Tổ trưởng Trình, đừng gọi tôi như vậy, tôi nhận không nổi!” Vi Gia Huệ ngang ngạnh trả lời một câu, nhìn thấy Trình Thiên Kiều đã một bụng lửa giận, cuối cùng vẫn không kìm được mà phát hỏa: “Con gái tôi lúc trước mù mắt mới coi trọng cậu, hao phí cả tuổi thanh xuân, một mực chờ đợi tới hơn 30 tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, đã thế còn có một đứa con, tôi cũng không trách cậu, chỉ có thể trách con gái tôi ngốc! Nó chà đạp bản thân tới mức như vậy, là đáng đời nó, đương nhiên chuyện này cũng phải trách tôi và ba nó, nhất quyết dung túng nó, mới khiến cho nó bây giờ bị chê cười là danh không chính ngôn không thuận đến ở nhà họ Trình các người, vì cậu sinh con dưỡng cái, là lỗi của chính tôi! Hiện tại, chúng tôi không cần cậu chịu trách nhiệm, không cần cậu phải bồi thường, chỉ mong cậu tự xử lí chuyện của mình thật tốt đừng làm liên lụy tới nó, tôi dự định sẽ đồng ý cuộc hôn nhân của nó với nhà họ Trương, đến lúc đấy cậu đừng quấy rầy nó là được!”
Vừa nói xong những lời này, Ân Thiên Thiên không khỏi ngạc nhiên.
Nhà họ Trương, cô biết, Trương Thế Anh cũng là cảnh sát hình sự quốc tế, cùng một đội với Trình Thiên Kiều, tổ trưởng tổ 2, chỉ là không nghĩ tới, Vi Gia Huệ sẽ tức giận tới mức trực tiếp quyết định chuyện này…
Sắc mặt Trình Thiên Kiều tái mét vì mấy lời đó của Vi Gia Huệ, siết chặt nắm tay, đợi Vi Gia Huệ nói xong nháy mắt muốn mở miệng, nhưng không ngờ quản gia lại xuất hiện một lần nữa, lần này, trực tiếp nói thẳng một câu: “Phu nhân, cậu Trương tới.”
Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy liếc nhìn nhau, trong lòng hai người không khỏi khẩn trương, Cảnh Liêm Uy cũng bước tới bên cạnh nhìn bọn họ, lắc đầu ra hiệu không còn cách nào.
Hôm nay, Vi Gia Huệ quyết tâm rồi!
Cảnh Thiên Ngọc nhìn thấy Trương Thế Anh mặc âu phục phẳng phiu chỉnh tề xuất hiện trước cửa nhà mình, chỉ cảm thấy nước mắt trong hốc mắt sắp trào ra rồi, cả người tỏa ra sự lạnh lùng tĩnh mịch…
Có lẽ từ đầu tới cuối, giống như Vi Gia Huệ nói vậy, đều là do cô quá tùy hứng, do cô quá cố chấp…
Nếu như ngay lúc đầu cô biết sợ thì đã không dẫn tới tình trạng như bây giờ, cũng sẽ không ép bản thân mình phải chịu kết cục như này, thế nhưng đối với cô mà nói, nếu người gả không phải là anh, thì gả cho ai có gì khác nhau đâu?
Nhìn thấy Trương Thế Anh bước vào nhà họ Cảnh với một nụ cười, Cảnh Thiên Ngọc khẽ cúi đầu, rơi nước mắt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.