Chương 569
Công Chủ
12/08/2023
CHƯƠNG 569: TÂM TƯ BỊ VẠCH TRẦN.
Ân Thiên Thiên cũng bị lời của Cảnh Liêm Uy nói ra làm giật bắn mình, trong ký ức của cô, Cảnh Liêm Uy chưa hề tuyệt tình đối với một người phụ nữ nào như vậy qua, cho dù là Mộc Yên Nhiên trước đây đi nữa!
Đảo mắt nhìn sang Liên Mẫn, chút ít sự ngạc nhiên trong lòng Ân Thiên Thiên lập tức biến mất.
Được rồi, hiện tại cô cũng rất ghét Liên Mẫn!
Bất kỳ người phụ nữ nào nhòm ngó đến chồng của cô, cô đều ghét!
Lẳng lặng, Ân Thiên Thiên chọn im miệng không nói gì, tỏ ra vô cùng yên tĩnh …
“Bác sĩ Cảnh…” Đôi môi Liên Mẫn run rẩy muốn nói chuyện, cơ thể bất giác muốn tiến gần anh.
“Bảo vệ!” Thanh âm bác sĩ thốt lên đặc biệt cao, Cảnh Liêm Uy trực tiếp gọi bảo vệ, phòng khám vốn ở lầu một, bảo vệ cách đó rất gần, hơn nữa Cảnh Liêm Uy đến kiểm tra, cũng không phải là không có đem theo ai bên cạnh, nghe thấy tiếng kêu thì lập tức có người đi tới, hoàn toàn không lưu tình: “Đuổi cô ta ra ngoài cho tôi, trong thời gian riêng tư không cho phép cô ta xuất hiện bên cạnh tôi trong phạm vi năm mét!”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy căn bản là không quan tâm những bảo vệ xung quanh đưa Liên Mẫn đi một cách không thương hoa tiếc ngọc đến thế nào, chỉ quay lại tiếp tục nghiêm túc xử lý vết thương cho Ân Thiên Thiên, động tác nghiêm túc mà cẩn thận.
Bảo vệ khẽ sững sờ, nhưng vẫn đưa tay kéo cổ tay cô ta nói: “Bác sĩ Liên, mời cô ra ngoài cho!”
Ngoài cửa có bác sĩ, y tá, còn có người bệnh đến thăm khám, nhìn thấy tình cảnh như vậy thì đều nhịn không được mà khẽ sững sờ, thậm chí có người đang thấp giọng bàn tán cái gì đó, Ân Thiên Thiên khẽ nhìn một cái không có nói gì, nhưng những tiếng bàn luận đó vẫn bất giác truyền vào trong…
——Đó là bác sĩ Liên trong phòng khoa ngoại đúng không, tôi nghe nói cô ấy rất tốt và luôn giúp đỡ bác sĩ Cảnh đó a …
—— Có chuyện gì vậy, bọn họ cãi nhau à?
——Chắc không phải vì mợ ba hiểu lầm điều gì đó nên đã kêu bác sĩ Cảnh làm như vậy đó chứ…
…
Những suy đoán kỳ lạ nảy sinh khắp nơi, Ân Thiên Thiên nhíu mày thật chặt giả vờ như không nghe thấy, chuyện như vậy cô mà càng giải thích thì càng không thể nói rõ được! Tuy lời đồn khó nghe, nhưng cũng không phải là không thể tự mình điều tiết được…
Liên Mẫn bị nhân viên bảo vệ kéo đến cửa, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, mãi đến bây giờ vẫn chưa thể tin được những gì mà Cảnh Liêm Uy nói với cô ta vừa rồi, nhưng khi nghe thấy những lời bình luận của những người phía sau, đôi mắt cô ta liền đỏ bừng, nở nụ cười có chút âm hiểm với Ân Thiên Thiên, sau đó mở miệng nói: “Mợ ba, không phải tôi đã giải thích với cô rồi sao, tôi và bác sĩ Cảnh chỉ là…”
“Tiểu Mẫn!” Lời còn chưa nói xong, bên ngoài đám người đã truyền đến thanh âm của Điền Vinh, xen lẫn sự hoảng loạn, như thể anh ta đã chạy xuống đây, đến giờ hơi thở vẫn còn chưa được đều lại.
Nghe thấy giọng nói của Điền Vinh, Cảnh Liêm Uy cũng dừng động tác trong tay, quay đầu lại nhìn bọn họ.
Có rất nhiều y tá đứng đằng sau Liên Mẫn và Điền Vinh, ngay cả bác sĩ Dương cũng đang xếp hàng nghe chuyện phiếm, bệnh nhân bên ngoài thì bị nhân viên bảo vệ đuổi đi rồi, lập tức trở thành vấn đề nội bộ ở Nam Tự.
Điền Vinh bước tới đưa tay ra nắm chặt tay của Liên Mẫn, nhìn cô ta với ánh mắt đầy lo lắng, rồi lại đảo mắt qua nhìn Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, nhưng anh ta không thể nói được một câu gì khác ngoài chào bọn họ.
Bây giờ, ngay cả khi đối mặt với sư phụ và sư mẫu của mình, anh ta cũng có chút hơi thiếu tự tin rồi…
Những gì lóe lên trong đầu là hành động cố ý của Liên Mẫn trong ‘Nhà hàng Long Phượng’ lần trước.
Tiểu Vũ của anh ta đã không còn là bộ dạng trong ký ức đó từ lâu rồi.
“Điền Vinh.” Nhẹ giọng mở miệng, Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt Điền Vinh, trên tay cầm thuốc mỡ ở mắt cá chân mà Ân Thiên Thiên cần, nhưng không thể che giấu đi sự bá đạo và uy nghiêm của mình, nói: “Tôi đã nói rồi, cơ hội chỉ có một lần, tôi không thích cuộc sống của mình luôn bị người khác quấy rầy, cũng không thích người khác trăm phương ngàn kế tìm cách tiếp cận tôi, trên thế giời này có rất nhiều chuyện, không phải cậu giả vờ không nhìn thấy là nó sẽ không tồn tại đâu.”
Lúc nói chuyện, Điền Vinh không nhịn được mà ngước mắt lên nhìn sư phụ của mình, cắn chặt cánh môi của mình không nói nên lời.
Phải a, anh ta bây giờ không phải là đang lừa mình dối người sao?
Tâm ý của Liên Mẫn rõ ràng như vậy, thậm chí có không ít người trong bệnh viện đã đoán ra rồi, không phải sao?
Lặng lẽ chăm sóc một người đàn ông mất vợ 5 năm, nếu như thật sự nói không có chút tư tâm nào, thì có ai mà tin chứ? Thậm chí sau khi vợ của người đàn ông này xuất hiện, tất cả những thái độ và phản ứng mà cô ta biểu hiện ra, đã đủ để khiến người ta hoài nghi từ lâu rồi, không phải sao?
Thanh âm vừa dứt, cả hiện trường không có một ai mở miệng nói một câu, ngay cả sắc mặt của Liên Mẫn cũng càng lúc càng trắng bệch, cơ thể bất giác run rẩy, nhìn Cảnh Liêm Uy với vẻ không dám tin.
Cô ta tưởng chỉ cần cô ta xua tan đi nghi ngờ trong lòng anh, hoặc là bây giờ chỉ cần cô ta ở cùng Điền Vinh, cho dù anh có hoài nghi, cho cho dù là có khẳng định rồi đi nữa cũng không thể nào nói ra những lời như vậy được, nhưng anh đã làm như vậy rồi, thậm chí còn ở trước mặt rất nhiều người, hoàn toàn không e dè mà trực tiếp nói thẳng ra tâm ý của cô ta!
“Tôi … tôi không có …” Đột nhiên, Liên Mẫn hoảng loạn, bước tới trước một bước mở miệng biện giải nói: “Bác sĩ Cảnh, tôi không có, tôi thật sự không có, tôi không có thích anh…”
Thanh âm vừa dứt , ‘nhóm theo dõi’ phía sau liền dấy lên một trận xôn xao.
Người ta còn chưa vạch trần nữa, bản thân mình sốt sắng cái gì chứ?
Cảnh Liêm Uy liếc nhìn cô ta một cái, trào phúng mà nhếch khoé miệng mình lên, quay người lại và dịu dàng xử lý vết thương trên chân Ân Thiên Thiên, ung dung hờ hững mà nói: “Không có là tốt nhất, dù sao chuyện tôi đã có gia đình ai ai cũng biết, muốn làm tiểu tam của tôi chắc sẽ rất khó, loại người như bác sĩ Liên, cũng hoàn toàn không lọt vào mắt tôi, cho nên cô cứ ở bên cạnh Điền Vinh cho tốt đi.”
Lời nói nhẹ nhàng thốt ra, thậm chí còn có vẻ đã thừa nhận chuyện Liên Mẫn ‘không thích’ anh, nhưng lại gián tiếp thừa nhận cô ta thích anh…
Trong phút chốc, sự việc này đã lan truyền trong bệnh viện gần như với tốc độ ánh sáng.
——Tôi biết bác sĩ Liên đó có ý với bác sĩ Cảnh mà, nếu không ai mà tốt bụng như vậy chứ?
——Trước đây tôi cũng thấy rất thật kỳ lạ, một cô gái chưa có gia đình như cô ta sao lại không biết bảo vệ bản thân mình chút nào như thế, thì ra là muốn gả vào hào môn a…
—— Trời ơi, tôi còn ngây thơ nghĩ cô ta thực sự rất lương thiện nữa chứ
——Ha ha, lương thiện? Cô có biết không, tôi nghe người khác nói, có một lần cô ta vừa mới tan ca, nhưng có một bệnh nhân ngất xỉu trước mặt cô ta, kết quả cô ta trực tiếp vòng qua đi luôn, hoàn toàn không có quan tâm a! Sau đó có bác sĩ đi tới mới đưa đi chữa trị đó!
…
Trong bệnh viện, tin đồn lập tức vang lên khắp nơi, tâm tư của Liên Mẫn đối với Cảnh Liêm Uy gần như là tất cả mọi người đều biết cả rồi, lần lượt bàn tán sau lưng không ngừng nghỉ, trong lời nói toàn là sự mỉa mai đối với cô ta, nhưng cũng có người hoài nghi.
——Cô ta thích bác sĩ Cảnh, vậy tại sao lại ở cùng bác sĩ Điền chứ?
——Tôi chưa bao giờ thấy cô ta làm gì quá quá đáng với bác sĩ Cảnh cả?
——Có phải là nhầm lẫn gì rồi không, chắc không phải là có ai khác giở trò đó chứ?
…
Chỉ là giọng nói yếu ớt đó đã sớm không thể che giấu được bản chất của cô ta nữa rồi.
Khi Đổng Khánh đứng trong thang máy chuẩn bị đến chỗ bác sĩ tái khám thì nghe thấy tiếng bàn tán sôi nổi của các y tá xung quanh, đôi mày không khỏi nhướng lên, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến người phụ nữ nhỏ bé đó.
Anh ta tưởng, anh ta vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, Ân Thiên Thiên tốt xấu gì cũng sẽ đến thăm một cái, cũng có thể cô sẽ đến hỏi thăm anh về bệnh tình của Cảnh Liêm Uy, vì vậy mà anh ta ở trong bệnh viện luôn ngẩng đầu trông ngóng, thậm chí còn sắp sếp toàn bộ tư liệu đợi cô đến, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là một sự trống rỗng mà thôi…
Cho dù anh ta xoay trở cả trăm lần ở trên giường bệnh đi nữa, cô cũng không có đến qua một lần.
Trái tim đau nhói dữ dội, nhưng lúc đau đớn cũng vẫn yêu dữ dội.
Có thể là anh ta không tự trọng, nhưng chuyện tình yêu, rất nhiều lúc không phải là đều không tự trọng sao?
Rất nhanh, lúc thang máy ngừng lại, Đổng Khánh quay người đi ra ngoài nhưng lại không cẩn thận mà nghe thấy y tá đằng sau nói một câu: “Cô nghe nói chưa? Hôm nay cả ba anh em nhà họ Cảnh đều đến làm kiểm tra toàn thân đó, vợ của bác sĩ Cảnh cũng đến nữa…”
Một câu nói, Đổng Khánh đứng trong thang máy, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài thông qua chiếc cửa sổ sát đất trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy bệnh viện cũng có những lúc xuân ấm hoa nở, Đổng Khánh quay người lại, hoàn toàn không do dự mà ấn nút thang máy, lúc này đây ngay cả chuyện đi tái khám anh ta cũng quên béng rồi, chỉ muốn đi tìm người phụ nữ nhỏ bé đó, nhìn cô một cái…
Ân Thiên Thiên, kể từ ngày học sinh mới nhập học Đại học T, kể từ giây phút anh ta nhìn thấy cô, cô đã là thuốc độc của anh, đời này không thể nào cai!
Xử lý tất cả các vết thương cho Ân Thiên Thiên xong, Cảnh Liêm Uy mới đặt cô lên xe lăn, chậm rãi đẩy cô đi làm ‘kiểm tra toàn thân’ cùng mình.
Kiểm tra toàn thân của Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc là kiểm tra toàn thân bình thường, còn kiểm tra toàn thân của anh, chủ yếu là não và thần kinh, trong thang máy hai người Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đều không ai nói chuyện, cô lo lắng mà nhìn con số đang nhảy kia, hít thở sâu từng ngụm lớn, còn căng thẳng hơn Cảnh Liêm Uy gấp trăm ngàn lần nữa.
Bác sĩ Mộ Dung có thể nói là hy vọng duy nhất của nhà họ Cảnh ngoài nhà họ Đổng ra, nếu như hôm nay kiểm tra xong, kết luận mà ông ta cho ra giống với kết của bác sĩ chẩn đoán ở nhà họ Cảnh mấy ngày trước, vậy thì có thể nói nhà họ Cảnh sẽ rơi vào trong một thời kỳ hoàn toàn hắc ám.
Ân Thiên Thiên lúc này vẫn không biết điều kiện mà nhà họ Đổng đề ra với nhà họ Cảnh, nhưng trong lòng nghĩ, có phải là lần sau khi gặp Đổng Khánh, có thể nhắc đến với anh ta một câu không, dù sao những thứ như tài nguyên y tế có những lúc cùng hưởng là rất tốt, không phải sao?
Bên ngoài văn phòng Viện trưởng, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn Cảnh Liêm Uy đứng ở trước mặt, hơi thở khẽ nín lại.
Thầy Mộ Dung đang ở bên trong, ông là chuyên gia khoa tinh thần quyền uy duy nhất chưa bị nhà họ Đổng chiêu gọi đi, lúc này trong mắt bọn họ, ông ta chính là đại diện cho hy vọng, Ân Thiên Thiên thậm chí quên mất những sự không vui mà con gái ông ta đem đến cho mình, chỉ vọng ông ta có thể cho ra một đáp án vui vẻ thôi…
Ngồi xổm cơ thể xuống, Cảnh Liêm Uy nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, lần đầu tiên cũng cảm thấy có chút căng thẳng rồi.
Anh thân là bác sĩ, rất rõ bệnh tình của mình, nhưng cho dù là vậy, anh vẫn hy vọng có thể nhận được một số đáp án tốt đẹp từ thầy Mộ Dung, thứ duy nhất anh muốn, chỉ là khỏe mạnh mà tiếp tục đi tiếp quãng đường còn lại cùng với người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này mà thôi, đi đến khi răng của bọn họ đều rụng sạch, đi đến khi cơ thể bọn họ đều khẽ cúi khom, đi đến khi bàn tay mà họ nắm chặt lấy nhau đều giăng đầy nếp nhăn…
Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ má của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói: “Em đừng chạy lung tung, cứ ở xung quanh đây đợi anh, anh sẽ cố gắng…ra ngoài nhanh một chút.”
Gật đầu, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn đáp, nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh.”
Khuôn mặt xinh đẹp, nét mặt cười như hoa, chính là bộ dạng bây giờ của Ân Thiên Thiên.
Đứng dậy hôn một cái lên bờ má của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy đẩy cửa bước vào trong, cùng lúc đó, cửa thang máy không xa đó từ từ mở ra, Đổng Khánh bước ra từ bên trong…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.