Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 578

Công Chủ

12/08/2023



CHƯƠNG 578: CÓ GÌ ĐÓ TRONG LỜI NÓI?

Thiên băng địa liệt?

Không đến mức đó…

Nhưng không thể không nói, sau khi biết tin Cảnh Liêm Uy bị bệnh, Ân Thiên Thiên cảm thấy có rất nhiều cảm giác như vậy, lần nào cô cũng cảm thấy như thể trống rỗng.

Liên Mẫn?

Cô vốn tưởng cuối cùng cô đã hoàn toàn thoát khỏi người phụ nữ này, vậy mà hiện tại cô ta lại vào ngôi nhà hoành tráng như vậy, thậm chí còn nắm giữ kim bài miễn tử tối cao của nhà họ Cảnh!

Một câu ‘được’ đơn giản đã thay đổi thế giới của Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy.

Lòng bàn chân đau nhức cũng không thể chôn vùi cảm giác khó chịu trong lòng cô lúc này, cô nhìn thẳng vào mẹ chồng, Ân Thiên Thiên đang muốn bày tỏ sự không hài lòng, nhưng Vi Gia Huệ hoàn toàn không thèm để ý, chỉ xoay người rời đi sau khi nói địa chỉ với Liên Mẫn.

Thấy bà định đi ra ngoài, Ân Thiên Thiên vội vàng đuổi theo hai bước, cô cũng không đuổi theo quá xa vì lòng bàn chân cô đang rất đau, lần đầu tiên cô đứng đó phản đối lời mắng mỏ của Vi Gia Huệ trong suốt thời gian qua: “Mẹ, mẹ không biết Liên Mẫn đối với Liêm Uy còn có suy nghĩ khác sao? Dù mẹ thực sự không hài lòng với con, muốn tìm một người chăm sóc, ai cũng có thể mà không phải sao? Tại sao mẹ phải tìm Liên Mẫn? Hơn nữa, Liêm Uy…”

“Cô câm miệng cho tôi!” Đột nhiên, Vi Gia Huệ nhàn nhạt quay lại nhìn cô quát to, vẻ uy nghiêm không thể cưỡng lại, nói: “Ân Thiên Thiên, cô nghĩ bây giờ cô có tư cách gì để nói chuyện với tôi? Tôi có thể nói rõ ràng rành mạch cho cô biết, nếu không phải Cảnh Liêm Uy không cam lòng buông tay cô, thì với bộ dạng một người vợ không đủ tư cách như cô, cô đã bị đuổi ra khỏi cổng nhà họ Cảnh từ lâu rồi, còn có thể đứng ở đây kêu gào hả? Nói trắng ra, sự tự tin của cô là do Cảnh Liêm Uy đã chiều chuộng cô, nhưng cô thực sự nghĩ mọi thứ cô làm đều đúng sao? Tình cảm vốn dĩ là người đến ta đi, cô đã ích kỷ như vậy, tại sao tôi phải quan tâm đến cảm xúc của cô?”

Ân Thiên Thiên sững sờ một lúc ngơ ngác nhìn bà, nhưng Vi Gia Huệ không cho cô cơ hội nói.

Quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, người cũng rõ ràng không hài lòng đang ngồi trên giường, cơn tức giận của Vi Gia Huệ đột nhiên nổi lên, lớn tiếng nói: “Cảnh Liêm Uy, đừng nghĩ mẹ sẽ nghe theo con mọi việc, ba anh em các con sa sút như thế là vì mẹ đã nghe theo, nhìn danh tiếng của Cảnh Liêm Uy ở bên ngoài đi, muốn thối bao nhiêu có thối bấy nhiêu, nhìn Cảnh Thiên Ngọc nữa, là phụ nữ bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chưa gả đi được, mẹ cứ nghĩ con là người không cần được lo lắng cho nhất, nhưng con lại là người cần mẹ phải lo lắng nhất, mẹ không có nhiều lời muốn nói với con, chỉ cần hai câu thôi, một là phối hợp với bác sĩ đi khám bệnh, hai là đừng làm trái ý mẹ, nếu không thì trong giây tới con và Ân Thiên Thiên sẽ ly hôn!”

Nói xong, Vi Gia Huệ xoay người đi ra khỏi nơi này mà không thèm ngoảnh lại, để lại hai người ngẩn ngơ, ngay cả Cảnh Liêm Dao suốt hồi lâu cũng không có định thần lại được, mãi đến khi Vi Gia Huệ rời đi một lúc, cô mới vội vàng đuổi theo bà ra ngoài.

Vi Gia Huệ hoàn toàn phát điên rồi!

Đêm đó, chỉ vì một chiếc ly pha lê nhỏ mà cả thế giới bỗng chốc quay cuồng, thay đổi diện mạo.



Ân Thiên Thiên rất sợ hãi trước một Vi Gia Huệ như thế này, ánh nhìn của Liên Mẫn cứ hiện lên trong tâm trí cô, cô còn chưa kịp xỏ giày thì đã vội vàng chạy theo sau lưng Vi Gia Huệ, dù thế nào cô vẫn cho rằng không nên để Liên Mẫn đến nhà họ Cảnh, trên đường đi để lại những dấu chân dính máu, trông thật kinh người…

“Mẹ, mẹ…” Tới lối cầu thang, Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân của Vi Gia Huệ, đứng thẳng nhìn Vi Gia Huệ đang quay đầu hờ hững nhìn mình, hơi cau mày nhưng vẫn mạnh dạn nói: “Mẹ, mẹ cũng nói rằng Liêm Uy đang bị bệnh, nếu mẹ muốn tìm cho anh ấy một y tá con cũng không phiền, con biết con làm không tốt, nhưng ít nhất mẹ cũng nên tìm một y tá trong phòng phẫu thuật không phải sao? Hơn nữa, Liên Mẫn còn là phụ nữ, còn là một đôi…”

“Đôi gì?” Khẽ tiếp nhận lời nói của Ân Thiên Thiên, Vi Gia Huệ mặt lạnh từng bước từng bước tới gần, hoàn toàn không nhìn thấy dấu máu phía sau, mà cho dù có để ý, bà cũng sẽ không quan tâm chút nào, trong mắt bà, bây giờ không có gì quan trọng bằng con trai bà! Đứng trước Ân Thiên Thiên, Vi Gia Huệ tiếp tục: “Ân Thiên Thiên, đừng quá đề cao bản thân mình, cũng đừng nghĩ mọi thứ cô cho là tốt thì đều tốt cho người khác, trước khi làm điều đó cô đã từng nghĩ qua chưa, biết đâu sẽ tốt hơn nếu cô làm theo ý kiến của họ? Cô có còn nhớ cô đã luôn hứa với tôi cô sẽ chăm sóc Liêm Uy không? Bây giờ nhìn lại cách cô chăm sóc xem?”

Khoảng cách giữa Vi Gia Huệ và Ân Thiên Thiên rất gần, gần đến mức Ân Thiên Thiên có thể nhìn rõ ánh mắt của Vi Gia Huệ.

Trong chốc lát, cơ thể cô gần như cứng đờ, hiện tại Vi Gia Huệ đã hoàn toàn loại cô ra khỏi nhà họ Cảnh, trong mắt bà không còn chút dấu vết nào cho thấy thái độ đối với con dâu nhà họ Cảnh…

Không hiểu sao, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy sốc.

Đến gần Ân Thiên Thiên một bước, Vi Gia Huệ nhìn con đường đầy máu do Ân Thiên Thiên để lại, thì thầm vào tai cô: “Ân Thiên Thiên, cô nhớ rõ, nguyên nhân cô có thể ở lại nhà họ Cảnh đều là bởi vì Cảnh Liêm Uy, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.”

Vừa dứt lời, Vi Gia Huệ đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đuổi theo ra khỏi phòng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng cho cô, khóe miệng nhếch lên chế giễu, bây giờ bà đột nhiên nhớ Cảnh Liêm Uy lãnh đạm trước kia, một Cảnh Liêm Uy sẽ không bao giờ bị tình cảm ràng buộc.

“Thiên Thiên.” Sau khi lấy lại được một chút sức, Cảnh Liêm Uy vội vàng đuổi theo, ánh mắt nhìn mẹ mình có chút đề phòng, nhưng Vi Gia Huệ không làm gì cả, sau khi nói những gì mình muốn nói, bà quay lưng bỏ đi, hoàn toàn không để ý đến hai người họ, Cảnh Liêm Uy bước tới ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, sau đó buông ra: “Thiên Thiên…”

—— Nguyên nhân cô có thể ở lại nhà họ Cảnh đều là bởi vì Cảnh Liêm Uy, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.

Câu nói này có ý gì? Nói chính xác hơn, ý sâu xa hơn của nó là gì?

Cô biết cô vào nhà Cảnh là vì gả cho Cảnh Liêm Uy, cô cũng biết cô ở lại nhà họ Cảnh là vì không ly hôn với Cảnh Liêm Uy, nhưng đó chỉ là ý trên bề mặt, còn có thể sâu xa hơn nữa? Cũng giống như lần trước khi biết về bệnh tình của Cảnh Liêm Uy, chẳng phải cô cũng liên tục nhận được những lời ám chỉ trong lời nói của người nhà họ Cảnh sao?

Ngẩng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đang ôm chặt lấy mình, Ân Thiên Thiên cau mày.

Cảnh Liêm Uy, còn điều gì đang giấu cô sao?

Nhìn xuống bàn chân nhuộm đỏ của Ân Thiên Thiên, lông mày của Cảnh Liêm Uy gần như nhíu lại, cho dù sức lực còn chưa khôi phục được bao nhiêu, nhưng anh vẫn vươn tay ôm ngang Ân Thiên Thiên, nhanh chóng đi đến gần phòng ngủ, thì thào nói: “Thiên Thiên, anh sẽ chữa trị vết thương cho em ngay, đừng sợ…”

Nhìn Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy dường như anh không hề sống trong đời thực.



Ở bên anh, cô chỉ sợ một điều, đó là anh muốn cô rời xa…

Trở lại phòng ngủ, Cảnh Liêm Uy lấy hộp thuốc nhỏ của mình ra, bắt đầu tự tay chữa trị vết thương ở lòng bàn chân cho Ân Thiên Thiên, cẩn thận từng li từng tí một, từng động tác đều mang theo chút đau lòng.

Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy, luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này mình đã bỏ qua điều gì đó, khi nhìn anh băng bó bàn chân nhỏ của mình, Ân Thiên Thiên không biết có sao lại đột nhiên hỏi: “Cảnh Liêm Uy, tại sao khi anh bị bệnh nhà họ Cảnh lại không đến nhà họ Đổng tìm bác sĩ?”

Sau khi lời nói vừa dứt, Ân Thiên Thiên hiển nhiên cảm nhận được động tác quấn băng của Cảnh Liêm Uy dùng lại một chút.

Đầu óc cô bỗng trở nên sáng sủa, tiếp tục hỏi nhẹ nhàng: “Bình thường sẽ không, không phải sao? Anh bị bệnh, nhà họ Cảnh nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm đủ mọi loại bác sĩ cho anh, nhưng cho đén bây giờ không có bác sĩ nào là người của nhà họ Đổng, tại sao thế? Tại sao nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng nhìn thì có vẻ quan hệ cá nhân không tốt, nhưng trong công việc thì thỉnh thoảng lại liên lụy?”

Nếu là bình thường, sau khi Cảnh Liêm Uy đánh Đổng Khánh, người nhà họ Cảnh nhất định sẽ xin lỗi, nếu Cảnh Liêm Uy ngã bệnh, chỉ cần nhà họ Cảnh bảo nhà họ Đổng là được, không có lý do gì để không cho mượn bác sĩ đâu nhỉ?

Vấn đề ở đây là đâu?

Đột nhiên, Ân Thiên Thiên sững sờ như bị điện giật, ánh mắt từ từ rơi xuống nhìn Cảnh Liêm Uy, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng cô hỏi điều mà cô cho là phỏng đoán hợp lý nhất: “Bởi… vì em?”

Gần đây Đổng Khánh theo đuổi sát sao, nhà họ Cảnh thì chán ghét, Cảnh Liêm Uy thậm chí còn đưa cho cô một tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký, tất cả đều khiến cô phải tự gánh lấy, có phải vì vậy mà nhà họ Đổng không muốn cho mượn người, nhà họ Cảnh cũng không ưa cô đến vậy?

Đoán được một lý do, Ân Thiên Thiên không thể không mang tất cả tình huống bắt đầu liên hệ với bản thân, càng liên hệ, cô càng cảm thấy chính là như vậy, trong lòng ớn lạnh, cô nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy mong muốn nhận được câu trả lời.

“Phải không? Là bởi vì em đúng không?” Nhẹ giọng hỏi, bàn tay nhỏ bé đang buông thõng xuống giường của Ân Thiên Thiên vô thức nắm chặt ga, nếu như việc điều trị của Cảnh Liêm Uy thật sự vì cô mà chậm trễ, cô sẽ hận chính mình lắm: “Là… vì nhà họ Đổng đưa ra yêu cầu nào đó nên mới như vậy đúng không?”

Lời nói vừa dứt, Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn thẳng vào cô, bàn chân nhỏ được băng bó dày của cô nhẹ nhàng nằm trong lòng bàn tay anh, khuôn mặt tuấn tú đầy cưng chiều, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói: “Ngốc, em nghĩ gì vậy? Em thực sự nghĩ em có sức hấp dẫn đến vậy à? Lại còn nhà họ Đổng vì em mà không cho mượn bác sĩ cơ, nghĩ nhiều quá rồi…”

Nói một tiếng, Ân Thiên Thiên bất giác thở dài, hô hấp nhẹ từng đợt.

Cô thật sự không chịu nổi áp lực như vậy, sẽ rất mệt mỏi rã rời, bản thân cô cũng rất ghét áp lực như vậy! Nếu nhà họ Đổng thực sự mang cô ra làm điều kiện, thì có lẽ như Vi Gia Huệ đã nói, việc cô rời đi là cái kết tốt nhất, nhưng cô không muốn rời đi…

Nhìn thấy dáng vẻ thở dài của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy đứng dậy ngồi bên cạnh cô, duỗi tay ra ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Việc nhà họ Đổng từ chối cho mượn bác sĩ không phải vì em mà là vì mối quan hệ giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng không được tốt lắm, đừng chịu áp lực quá, hoàn toàn không liên quan đến em…”

Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn nghe lời để xoa dịu trái tim đang bồn chồn của mình, cũng có chút ngại ngùng vì sự “tự mình đa tình” của bản thân, cô không dám nhìn anh, nhưng trước khi Cảnh Liêm Uy kịp nói tại sao, đột nhiên có tiếng ô tô chạy tới phát ra từ dưới ngôi nhà cũ của nhà họ Cảnh…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kết Hôn! Anh Dám Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook