Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 756
Bách Hương Mật
21/08/2021
Hoa Văn Phụng và Đường Ninh trừng mắt nhìn nhau, sau đó đưa mắt nhìn lên phòng làm việc trên tầng, “Hoa Văn Phụng tôi coi như sinh ra đứa con trai bất hiếu này một cách vô ích.”
“Chồng con, cũng không có cha mẹ lòng lang dạ sói.”
Đường Ninh hất cằm, tự nhiên hung hăng áp chế khí thế của Hoa Văn Phụng.
Cha Mặc hừ lạnh cùng Hoa Văn Phụng rời khỏi nhà Đường Ninh và Mặc Đình, nhưng sau đó, Đường Ninh hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Bạch Lệ Hoa lập tức tiến lên đỡ: “Không sao chứ?”
Đường Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó, hai người liền nghe thấy giọng nói của Mặc Đình từ phòng làm việc trên lầu truyền đến, cũng từ cửa phòng làm việc nhìn thấy bóng anh: “Dì Bạch, sau này bốn vệ sĩ này sẽ canh giữ bên ngoài cửa. Dì có trách nhiệm phân công bọn họ, chỉ cần có người đến, thì đều không cho Vao.
“Tôi biết rồi, Mặc tiên sinh.”
Mặc Đình nói xong liền đi thẳng xuống tầng, ôm Đường Ninh vào lòng: “Cơn tức trong lòng này đã trút ra chưa?”
Đường Ninh yên lặng dựa vào lòng Mặc Đình, yên tĩnh lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, “Trên đời này, có thể cho phép em bắt nạt cha mẹ như thế này, có lẽ chỉ có mình anh thôi.”
“Tiểu Ninh, là có người được đằng chân lân đằng đầu trước, em chỉ là vì bảo vệ bản thân, không có làm sai chuyện gì hết.” Bạch Lệ Hoa ở sau lưng nói với hai người, “Thế giới này vốn là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Nếu cô không đành lòng nhường. Trừ phi để cho bà ấy đạt được mục đích, bằng không, bà ấy sẽ không ngừng công kích.”
“Lời của dì chính là điều cháu muốn nói.” Mặc Đình không có biểu hiện gì khác, chỉ bình tĩnh nói một câu như vậy, “Chuyện em muốn làm chính là chuyện anh muốn làm.”
“Anh ý…” Đường Ninh cười bắt đắc dĩ, “Cho dù em đi giết người, chắc anh cũng giúp em đi chôn xác.”
“Anh không tha cho bắt cứ ai bắt nạt em.”
Điểm này bắt đầu từ khi hai người kết hôn đã là như thế.
Đường Ninh ngẳng đầu, đối diện với đôi mắt sáng ngời của Mặc Đình, thấy con ngươi của anh giống như biển sao mênh mông, tỏa sáng đến mức khiến người ta không rời mắt được.
“Bây giờ em đã tốt hơn nhiều rồi. Anh tiếp tục việc của mình đi. Em có vài lời muốn nói với dì Bạch.” Đường Ninh nhẹ đẩy ngực Mặc Đình.
Mặc Đình hôn lên môi Đường Ninh, đắp lại chiếc chăn mỏng cho cô, lúc này mới ra hiệu cho vệ sĩ đi ra ngoài canh giữ ở cửa, để không gian riêng tư cho Đường Ninh và Bạch Lệ Hoa.
Sau khi Mặc Đình rời đi, Đường Ninh nhìn Bạch Lệ Hoa, không nhịn được hỏi bà: “Dì Bạch, có phải dì cũng từng gặp chuyện gì bất bình?”
Nghe thấy câu hỏi của Đường Ninh, Bạch Lệ Hoa lập tức nghĩ tới hai người vừa rời đi: “Đều là những chuyện cũ năm xưa, không đáng nhắc đến.”
“Dì đã từng nghĩ muốn báo thù chưa?”
“Đã từng nghĩ rất nhiều năm nhưng có Tiểu Tinh ở bên cạnh.” Bạch Lệ Hoa thẳng thắn trước mặt Đường Ninh.
“Vậy được, đợi khi nào dì muốn nói thì cứ nói với cháu.”
“Tiểu Ninh, dì có một yêu cầu quá đáng.” Nhân cơ hội này, Bạch Lệ Hoa nói với Đường Ninh, “Khi dì nhớ tới Tiểu Tinh, có thể để nó bước vào Khải Duyệt Đé Cảnh không?
Nhắc đến Thẩm Tinh Yên, trong đầu Đường Ninh liền nghĩ ngay đến đứa trẻ mà An Tử Hạo bảo vệ trong bữa tiệc sinh nhật của Hoắc Thanh Thanh, chưa đầy 20, nghịch ngợm phá phách, nhưng không khiến người ta ghét, vì vậy cô cười gật đầu: “Cháu tin dì có chừng mực.”
“Đứa trẻ đó, từ nhỏ làm việc đã khác người, hoàn toàn không bị ràng buộc bởi thế tục.”
Sau đó An Tử Hạo trêu chọc phải… Còn không biết là phúc hay họa…
Sau khi Hoa Văn Phụng cùng cha Mặc vào nhà, phát điên hất hết mọi thứ trong nhà xuống đất, chỉ nghe thấy âm thanh của các đồ dùng rơi xuống đất, một lúc sau, cha Mặc bước đến trước mặt ôm bà vào lòng: “Bỏ đi, Văn Phụng, người phụ nữ kia không chọc được, cùng lắm, sau này chúng ta không lui tới nữa.”
“Không được!” Hoa Văn Phụng lạnh lùng nói, “Anh không nghe thấy cô ta nói gì sao? Cô ta nói em là giả, em không phải mẹ ruột của Mặc Đình…”
“Cô ta nói linh tinh, em cũng cho là thật à2”
“Chồng con, cũng không có cha mẹ lòng lang dạ sói.”
Đường Ninh hất cằm, tự nhiên hung hăng áp chế khí thế của Hoa Văn Phụng.
Cha Mặc hừ lạnh cùng Hoa Văn Phụng rời khỏi nhà Đường Ninh và Mặc Đình, nhưng sau đó, Đường Ninh hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Bạch Lệ Hoa lập tức tiến lên đỡ: “Không sao chứ?”
Đường Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó, hai người liền nghe thấy giọng nói của Mặc Đình từ phòng làm việc trên lầu truyền đến, cũng từ cửa phòng làm việc nhìn thấy bóng anh: “Dì Bạch, sau này bốn vệ sĩ này sẽ canh giữ bên ngoài cửa. Dì có trách nhiệm phân công bọn họ, chỉ cần có người đến, thì đều không cho Vao.
“Tôi biết rồi, Mặc tiên sinh.”
Mặc Đình nói xong liền đi thẳng xuống tầng, ôm Đường Ninh vào lòng: “Cơn tức trong lòng này đã trút ra chưa?”
Đường Ninh yên lặng dựa vào lòng Mặc Đình, yên tĩnh lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, “Trên đời này, có thể cho phép em bắt nạt cha mẹ như thế này, có lẽ chỉ có mình anh thôi.”
“Tiểu Ninh, là có người được đằng chân lân đằng đầu trước, em chỉ là vì bảo vệ bản thân, không có làm sai chuyện gì hết.” Bạch Lệ Hoa ở sau lưng nói với hai người, “Thế giới này vốn là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Nếu cô không đành lòng nhường. Trừ phi để cho bà ấy đạt được mục đích, bằng không, bà ấy sẽ không ngừng công kích.”
“Lời của dì chính là điều cháu muốn nói.” Mặc Đình không có biểu hiện gì khác, chỉ bình tĩnh nói một câu như vậy, “Chuyện em muốn làm chính là chuyện anh muốn làm.”
“Anh ý…” Đường Ninh cười bắt đắc dĩ, “Cho dù em đi giết người, chắc anh cũng giúp em đi chôn xác.”
“Anh không tha cho bắt cứ ai bắt nạt em.”
Điểm này bắt đầu từ khi hai người kết hôn đã là như thế.
Đường Ninh ngẳng đầu, đối diện với đôi mắt sáng ngời của Mặc Đình, thấy con ngươi của anh giống như biển sao mênh mông, tỏa sáng đến mức khiến người ta không rời mắt được.
“Bây giờ em đã tốt hơn nhiều rồi. Anh tiếp tục việc của mình đi. Em có vài lời muốn nói với dì Bạch.” Đường Ninh nhẹ đẩy ngực Mặc Đình.
Mặc Đình hôn lên môi Đường Ninh, đắp lại chiếc chăn mỏng cho cô, lúc này mới ra hiệu cho vệ sĩ đi ra ngoài canh giữ ở cửa, để không gian riêng tư cho Đường Ninh và Bạch Lệ Hoa.
Sau khi Mặc Đình rời đi, Đường Ninh nhìn Bạch Lệ Hoa, không nhịn được hỏi bà: “Dì Bạch, có phải dì cũng từng gặp chuyện gì bất bình?”
Nghe thấy câu hỏi của Đường Ninh, Bạch Lệ Hoa lập tức nghĩ tới hai người vừa rời đi: “Đều là những chuyện cũ năm xưa, không đáng nhắc đến.”
“Dì đã từng nghĩ muốn báo thù chưa?”
“Đã từng nghĩ rất nhiều năm nhưng có Tiểu Tinh ở bên cạnh.” Bạch Lệ Hoa thẳng thắn trước mặt Đường Ninh.
“Vậy được, đợi khi nào dì muốn nói thì cứ nói với cháu.”
“Tiểu Ninh, dì có một yêu cầu quá đáng.” Nhân cơ hội này, Bạch Lệ Hoa nói với Đường Ninh, “Khi dì nhớ tới Tiểu Tinh, có thể để nó bước vào Khải Duyệt Đé Cảnh không?
Nhắc đến Thẩm Tinh Yên, trong đầu Đường Ninh liền nghĩ ngay đến đứa trẻ mà An Tử Hạo bảo vệ trong bữa tiệc sinh nhật của Hoắc Thanh Thanh, chưa đầy 20, nghịch ngợm phá phách, nhưng không khiến người ta ghét, vì vậy cô cười gật đầu: “Cháu tin dì có chừng mực.”
“Đứa trẻ đó, từ nhỏ làm việc đã khác người, hoàn toàn không bị ràng buộc bởi thế tục.”
Sau đó An Tử Hạo trêu chọc phải… Còn không biết là phúc hay họa…
Sau khi Hoa Văn Phụng cùng cha Mặc vào nhà, phát điên hất hết mọi thứ trong nhà xuống đất, chỉ nghe thấy âm thanh của các đồ dùng rơi xuống đất, một lúc sau, cha Mặc bước đến trước mặt ôm bà vào lòng: “Bỏ đi, Văn Phụng, người phụ nữ kia không chọc được, cùng lắm, sau này chúng ta không lui tới nữa.”
“Không được!” Hoa Văn Phụng lạnh lùng nói, “Anh không nghe thấy cô ta nói gì sao? Cô ta nói em là giả, em không phải mẹ ruột của Mặc Đình…”
“Cô ta nói linh tinh, em cũng cho là thật à2”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.