Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 838
Bách Hương Mật
11/09/2021
Thẩm Tinh Yên không hiểu được ý tứ trong lời nói của An Tử Hạo, nhưng …… An Tử Hạo hiểu Đường Ninh bởi vì Đường Ninh là tín đồ của việc ăn miếng trả miếng.
Sau đó, vào một đêm lạnh giá ở Thịnh Kinh, Hoa Văn Phụng đã trốn khắp nơi, mãi mới thoát khỏi giới truyền thông, sau khi không thấy ai xung quanh, mới bò ra khỏi bãi rác.
Lúc này bà ta vừa lạnh vừa đói, nhưng với bộ dạng thảm hại như vậy thì không còn nơi nào để đi…
Chẳng máy chốc, hai vệ sĩ cao lớn hùng dũng xuất hiện trên đường phó, bắt Hoa Văn Phụng lên xe, sau đó đưa đến nơi lạ …
“Các người là aÏ2 Các người muốn gì?”
“Giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối, việc bà hạ độc Đường Ninh, nếu không … tôi sẽ khiến bà sống trong tăm tối cả đời.”
Hoa Văn Phụng nhìn đối phương, đoán được đây là người của Đường Ninh, bắt đầu run rầy ôm lấy người: “Đừng làm hại tôi.”
“Miễn là bà khai báo trung thực.”
Hoa Văn Phụng không thể trốn tránh, bà ta sợ người kia hành động thô bạo với mình nên đã nói rõ quá trình làm Đường Ninh bị thương từ đầu đến cuối. Mà Đường Ninh dựa vào thông tin bà ta nói cũng đã thuận lợi tìm thấy Quinidine trong bình thuốc đẹp đẽ ban đầu.
Hóa ra là người phụ nữ đó trộn trong lọ gia vị trong nhà bếp, nếu không thừa nhận thì ai có thể nghĩ ra được?
“Thật đúng là một người phụ nữ gian xảo.”
Đương nhiên, dưới sự tra hỏi của vệ sĩ, Hoa Văn Phụng cũng đã nói rất nhiều … những điều không nên nói.
Ví dụ, tại sao bà ta lại đầu độc Đường Ninh.
“Một người phụ nữ tóc ngắn tự xưng là nghe tin tức ở Hải Thuy được biết Đường Ninh sẽ lấy nội tạng của tôi để cứu con cô ta, vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài ra tay đối với Đường Ninh.”
Đường Ninh yêu cầu vệ sĩ hỏi tên của người đó, đồng thời yêu cầu vệ sĩ chuẩn bị một bức ảnh, nhưng sau khi nhìn thấy ảnh nhân viên của Hải Thụy, Hoa Văn Phụng không nhận ra người đó.
Bà ta có thể miêu tả ra, nhưng Hải Thuy không có những nhân viên như vậy.
Nhưng có một câu trả lời nằm ngoài sự nghi ngờ, đó là …
Sở dĩ Hoa Văn Phụng muốn ra tay với cô ấy hoàn toàn là Vì có người tạo ra mâu thuẫn!
Vệ sĩ thậm chí còn đưa Hoa Văn Phụng đến Hải Thụy để mọi người nhận ra, nhưng Hoa Văn Phụng nhìn kỹ như: vậy, cũng không tìm ra người khiêu khích lúc đó.
Sau khi dò hỏi tắt cả cả xong, Hoa Văn Phụng còn tưởng rằng vệ sĩ sẽ để bà ta đi, chẳng lẽ Đường Ninh thực sự muốn tính mạng của bà ta sao?
Nhưng, Hoa Văn Phụng đoán sai rồi….
Bà ta cho rằng, bà ta dày vò Bạch Lệ Hoa nhiều năm như vậy, làm những chuyện suýt chút nữa hại Đường Ninh một xác hai mạng, làm sao dễ dàng bỏ qua như vậy?
Sau đó, vệ sĩ đưa Hoa Văn Phụng trở về căn phòng nhỏ màu đen, bên trong không có gì, chỉ có một cánh cửa sổ sắt mở ra…
“Thả tôi ra, các người làm như vậy là phạm pháp!” Hoa Văn Phụng nhìn xung quanh hét lên, nhưng, bắt luận có gào thét thế nào, xung quanh đều không có ai đáp lại, quan trọng hơn, màn đêm đến, Hoa Văn Phụng ngồi xuống mặt đất đột nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, rất nhanh, đã có những tia lửa chói mắt bốc lên, Hoa Văn Phụng bị dọa đến toàn thân mềm nhữn, đứng dậy điên cuồng cầu cứu: “Có ai không? Cháy rồi…. cháy rồi…”
Không ai để ý đến bà ta, thế nhưng ngọn lửa ngày càng lớn, Hoa Văn Phụng chỉ cảm thấy da thịt sắp bị nướng cháy, mồ hôi nhễ nhại, nhưng, trong không gian kín này, ngoài bà ta co rúm trong góc và khóc trong tuyệt vọng, không có cách nào cả.
*Cứu mạng….. cứu mạng! Tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, thả tôi ra đi, xin cô đấy.” Hoa Văn Phụng cầu cứu, nhưng lại không biết cầu cứu ai…..
Lửa đã ngày một lớn, lẽ nào bà ta chỉ có thể chết ở đây.
sao?
Nhưng mà, ngay khi ngọn lửa chuẩn bị lan đến bên chân Hoa Văn Phụng, khóa cửa của căn phòng nhỏ màu đen đột nhiên bị mở ra, hai vệ sĩ đưa bà ta ra khỏi ngọn lửa và đẩy bà ta xuống đắt.
“Cảm ơn…. các người.” Hoa Văn Phụng yếu ớt nằm trên mặt đất, cúi đầu cảm ơn. Nhưng trên đỉnh đầu lại đột nhiên xuất hiện một giọng nói rất lạnh lùng.
Sau đó, vào một đêm lạnh giá ở Thịnh Kinh, Hoa Văn Phụng đã trốn khắp nơi, mãi mới thoát khỏi giới truyền thông, sau khi không thấy ai xung quanh, mới bò ra khỏi bãi rác.
Lúc này bà ta vừa lạnh vừa đói, nhưng với bộ dạng thảm hại như vậy thì không còn nơi nào để đi…
Chẳng máy chốc, hai vệ sĩ cao lớn hùng dũng xuất hiện trên đường phó, bắt Hoa Văn Phụng lên xe, sau đó đưa đến nơi lạ …
“Các người là aÏ2 Các người muốn gì?”
“Giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối, việc bà hạ độc Đường Ninh, nếu không … tôi sẽ khiến bà sống trong tăm tối cả đời.”
Hoa Văn Phụng nhìn đối phương, đoán được đây là người của Đường Ninh, bắt đầu run rầy ôm lấy người: “Đừng làm hại tôi.”
“Miễn là bà khai báo trung thực.”
Hoa Văn Phụng không thể trốn tránh, bà ta sợ người kia hành động thô bạo với mình nên đã nói rõ quá trình làm Đường Ninh bị thương từ đầu đến cuối. Mà Đường Ninh dựa vào thông tin bà ta nói cũng đã thuận lợi tìm thấy Quinidine trong bình thuốc đẹp đẽ ban đầu.
Hóa ra là người phụ nữ đó trộn trong lọ gia vị trong nhà bếp, nếu không thừa nhận thì ai có thể nghĩ ra được?
“Thật đúng là một người phụ nữ gian xảo.”
Đương nhiên, dưới sự tra hỏi của vệ sĩ, Hoa Văn Phụng cũng đã nói rất nhiều … những điều không nên nói.
Ví dụ, tại sao bà ta lại đầu độc Đường Ninh.
“Một người phụ nữ tóc ngắn tự xưng là nghe tin tức ở Hải Thuy được biết Đường Ninh sẽ lấy nội tạng của tôi để cứu con cô ta, vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài ra tay đối với Đường Ninh.”
Đường Ninh yêu cầu vệ sĩ hỏi tên của người đó, đồng thời yêu cầu vệ sĩ chuẩn bị một bức ảnh, nhưng sau khi nhìn thấy ảnh nhân viên của Hải Thụy, Hoa Văn Phụng không nhận ra người đó.
Bà ta có thể miêu tả ra, nhưng Hải Thuy không có những nhân viên như vậy.
Nhưng có một câu trả lời nằm ngoài sự nghi ngờ, đó là …
Sở dĩ Hoa Văn Phụng muốn ra tay với cô ấy hoàn toàn là Vì có người tạo ra mâu thuẫn!
Vệ sĩ thậm chí còn đưa Hoa Văn Phụng đến Hải Thụy để mọi người nhận ra, nhưng Hoa Văn Phụng nhìn kỹ như: vậy, cũng không tìm ra người khiêu khích lúc đó.
Sau khi dò hỏi tắt cả cả xong, Hoa Văn Phụng còn tưởng rằng vệ sĩ sẽ để bà ta đi, chẳng lẽ Đường Ninh thực sự muốn tính mạng của bà ta sao?
Nhưng, Hoa Văn Phụng đoán sai rồi….
Bà ta cho rằng, bà ta dày vò Bạch Lệ Hoa nhiều năm như vậy, làm những chuyện suýt chút nữa hại Đường Ninh một xác hai mạng, làm sao dễ dàng bỏ qua như vậy?
Sau đó, vệ sĩ đưa Hoa Văn Phụng trở về căn phòng nhỏ màu đen, bên trong không có gì, chỉ có một cánh cửa sổ sắt mở ra…
“Thả tôi ra, các người làm như vậy là phạm pháp!” Hoa Văn Phụng nhìn xung quanh hét lên, nhưng, bắt luận có gào thét thế nào, xung quanh đều không có ai đáp lại, quan trọng hơn, màn đêm đến, Hoa Văn Phụng ngồi xuống mặt đất đột nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, rất nhanh, đã có những tia lửa chói mắt bốc lên, Hoa Văn Phụng bị dọa đến toàn thân mềm nhữn, đứng dậy điên cuồng cầu cứu: “Có ai không? Cháy rồi…. cháy rồi…”
Không ai để ý đến bà ta, thế nhưng ngọn lửa ngày càng lớn, Hoa Văn Phụng chỉ cảm thấy da thịt sắp bị nướng cháy, mồ hôi nhễ nhại, nhưng, trong không gian kín này, ngoài bà ta co rúm trong góc và khóc trong tuyệt vọng, không có cách nào cả.
*Cứu mạng….. cứu mạng! Tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, thả tôi ra đi, xin cô đấy.” Hoa Văn Phụng cầu cứu, nhưng lại không biết cầu cứu ai…..
Lửa đã ngày một lớn, lẽ nào bà ta chỉ có thể chết ở đây.
sao?
Nhưng mà, ngay khi ngọn lửa chuẩn bị lan đến bên chân Hoa Văn Phụng, khóa cửa của căn phòng nhỏ màu đen đột nhiên bị mở ra, hai vệ sĩ đưa bà ta ra khỏi ngọn lửa và đẩy bà ta xuống đắt.
“Cảm ơn…. các người.” Hoa Văn Phụng yếu ớt nằm trên mặt đất, cúi đầu cảm ơn. Nhưng trên đỉnh đầu lại đột nhiên xuất hiện một giọng nói rất lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.