Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 839
Bách Hương Mật
11/09/2021
“Không cần khách khí như vậy”
Hoa Văn Phụng toàn thân sợ hãi, một cảm giác sợ hãi, đột nhiên từ sau lưng lan ra toàn thân, bà ta rõ ràng vừa mới trong đống lửa ra, toàn thân phát nóng, nhưng … không biết vì sao, nghe thấy người này nói chuyện, bà ta lại cảm thấy lạnh lẽo.
Bởi vì người đang đứng trước mặt bà ta, không phải ai khác, chính là “con trai ngoan” Mặc Đình của bà!
“Bài học vừa rồi, là trả lại vụ nỗ mà bà đã gây ra mười chín năm trước, mặc dù, những gì bà phải chịu đựng lúc này, chưa bằng một phần nghìn của mẹ tôi lúc đó.”
“Tất nhiên, chuyện trước đây, chúng tôi coi như không tính toán, tôi và bà cũng tính toán không xong, nhưng … hạ thuốc Đường Ninh…”
Nghe đến từ hạ thuốc, Hoa Văn Phụng vội vàng lùi về phía sau, vì bà ta dường như đã đoán ra, Mặc Đình muốn làm gì.
*Tôi cảm thấy, chúng ta tốt nhất vẫn là ăn miếng trả miếng!”
Hoa Văn Phụng kinh sợ lắc đầu: “Đừng, đừng… cầu xin cậu, đừng.”
“Rót.” Thế nhưng, từ lạnh lùng vô như vậy, lại nặng nề văng vẳng trong tai Hoa Văn Phụng.
Sau đó, hai người vệ sĩ bước lên trước, một người đỡ Hoa ‘Văn Phụng, một người nhặt phía dưới Hoa Văn Phụng, chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách, Hoa Văn Phụng bị rót toàn thân ướt đẫm.
“Mặc Đình… Mặc Đình, cậu giết tôi, cậu cũng sẽ ngồi tù.”
Hoa Văn Phụng nằm dưới mặt đất giọng khàn hét lên.”
“Giết chết bà? Bà nghĩ hay thật!” Mặc Đình khom người, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, nhìn Hoa Văn Phụng chằm chằm: “Trước đây tôi đã bỏ qua cho bà bao nhiêu lần, nhưng bà lại không biết điều! Bà làm hại ai không được, lại cứ làm hại Đường Ninh…”
Sau khi nói xong câu này Mặc Đình đứng dậy phủi bụi trên người: “Đừng lo lắng, Tôi mở công ty giải trí, không phải **+Tự nhiên, tôi sẽ không làm khó dễ cho bà, nhưng, “trò đùa” như hôm nay, trước khi bà đến cục cảnh sát thú tội, tôi có thể chơi đùa bắt cứ khi nào.”
*Tôi muốn xem xem, bà bằng lòng nén chịu dày vò của tôi, hay là muốn vào nhà tù!”
Nói xong câu này, Mặc Đình xoay người: “Lát nữa thả bà ta, ngày mai, ngày mai chúng ta lại chơi trò chơi vui hơn.”
Thời gian mấy người vệ sĩ này theo Mặc Đình không ngắn, rất khó thấy anh ấy tức giận như vậy, suy cho cùng Hoa Văn Phụng đã làm hại đến người anh ấy xem trọng nhất, cho nên, dặn dò của Mặc Đình, bọn họ không dám Sơ suất.
Hoa Văn Phụng lúc này chỉ cảm thấy sống không bằng chết, nhất là nhớ lại vừa mới bị cháy và. rót thuốc nước, bị nhét đầy độc dược, bà ta hận không thể đập đầu chết ở đây, cũng không muốn lại chịu dày vò của Mặc Đình.
“Bà Hoa, chúng tôi khuyên bà đi tự thú, như thế bà có lẽ sẽ bớt dày vò hơn một chút.”
“Mặc Đình, cậu quả thực thủ đoạn độc ác.”
Trên thực tế, chưa ai nhìn thấy mặt xấu xa như vậy của Mặc Đình, cho dù anh ấy ngay từ khi bắt đầu nói với tất cả mọi người, anh ấy chưa bao giờ hiền lành tốt bụng.
Đương nhiên, cũng phải xem Hoa Văn Phụng dồn ép anh như thế nào….
Đêm hôm đó, Đường Ninh không biết Mặc Đình đã rời đi lúc nửa đêm, cô chỉ biết, sáng sớm hôm sau nghe được tin Hoa Văn Phụng đã đến đồn cảnh sát tự thú.
Tự thú!
Đây là việc mà Hoa Văn Phụng có thể làm sao? Bà ta sao có thể đột nhiên giác ngộ như vậy?
Mặc dù Hoa Văn Phung vẫn không thẻ rõ ra ai là người đã khiêu khích bà ta, nhưng … ít nhất, bà ta cũng phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Đường Ninh mơ hồ cảm thấy chuyện này là do Mặc Đình làm ra, nhưng lại không biết rốt cuộc là anh ấy làm như thế nào?
Còn đối với người ẩn nắp trong bóng tối đó….
Đường Ninh đã xây một bức thành lũy phòng bị cao trong lòng mình,rồi có một ngày, chân tướng sẽ lộ ra.
Hoa Văn Phụng tự thú là chuyện mà mọi người không ngờ: tới. Giới truyền thông đương nhiên kéo đến đồn cảnh sát, nhưng dù sao đây cũng là cơ quan quốc gia. Dù truyền thông có vội vàng đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt Hoa Văn Phụng, vì trong vô số năm tháng tiếp theo, Hoa Văn Phụng sẽ sống trong bức tường cao này.
Nhưng, sự tự thú của bà ta, cũng có hại đối với người quản lý của Tống Hân, bất đắc dĩ thay đổi hình ảnh.
Hoa Văn Phụng toàn thân sợ hãi, một cảm giác sợ hãi, đột nhiên từ sau lưng lan ra toàn thân, bà ta rõ ràng vừa mới trong đống lửa ra, toàn thân phát nóng, nhưng … không biết vì sao, nghe thấy người này nói chuyện, bà ta lại cảm thấy lạnh lẽo.
Bởi vì người đang đứng trước mặt bà ta, không phải ai khác, chính là “con trai ngoan” Mặc Đình của bà!
“Bài học vừa rồi, là trả lại vụ nỗ mà bà đã gây ra mười chín năm trước, mặc dù, những gì bà phải chịu đựng lúc này, chưa bằng một phần nghìn của mẹ tôi lúc đó.”
“Tất nhiên, chuyện trước đây, chúng tôi coi như không tính toán, tôi và bà cũng tính toán không xong, nhưng … hạ thuốc Đường Ninh…”
Nghe đến từ hạ thuốc, Hoa Văn Phụng vội vàng lùi về phía sau, vì bà ta dường như đã đoán ra, Mặc Đình muốn làm gì.
*Tôi cảm thấy, chúng ta tốt nhất vẫn là ăn miếng trả miếng!”
Hoa Văn Phụng kinh sợ lắc đầu: “Đừng, đừng… cầu xin cậu, đừng.”
“Rót.” Thế nhưng, từ lạnh lùng vô như vậy, lại nặng nề văng vẳng trong tai Hoa Văn Phụng.
Sau đó, hai người vệ sĩ bước lên trước, một người đỡ Hoa ‘Văn Phụng, một người nhặt phía dưới Hoa Văn Phụng, chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách, Hoa Văn Phụng bị rót toàn thân ướt đẫm.
“Mặc Đình… Mặc Đình, cậu giết tôi, cậu cũng sẽ ngồi tù.”
Hoa Văn Phụng nằm dưới mặt đất giọng khàn hét lên.”
“Giết chết bà? Bà nghĩ hay thật!” Mặc Đình khom người, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, nhìn Hoa Văn Phụng chằm chằm: “Trước đây tôi đã bỏ qua cho bà bao nhiêu lần, nhưng bà lại không biết điều! Bà làm hại ai không được, lại cứ làm hại Đường Ninh…”
Sau khi nói xong câu này Mặc Đình đứng dậy phủi bụi trên người: “Đừng lo lắng, Tôi mở công ty giải trí, không phải **+Tự nhiên, tôi sẽ không làm khó dễ cho bà, nhưng, “trò đùa” như hôm nay, trước khi bà đến cục cảnh sát thú tội, tôi có thể chơi đùa bắt cứ khi nào.”
*Tôi muốn xem xem, bà bằng lòng nén chịu dày vò của tôi, hay là muốn vào nhà tù!”
Nói xong câu này, Mặc Đình xoay người: “Lát nữa thả bà ta, ngày mai, ngày mai chúng ta lại chơi trò chơi vui hơn.”
Thời gian mấy người vệ sĩ này theo Mặc Đình không ngắn, rất khó thấy anh ấy tức giận như vậy, suy cho cùng Hoa Văn Phụng đã làm hại đến người anh ấy xem trọng nhất, cho nên, dặn dò của Mặc Đình, bọn họ không dám Sơ suất.
Hoa Văn Phụng lúc này chỉ cảm thấy sống không bằng chết, nhất là nhớ lại vừa mới bị cháy và. rót thuốc nước, bị nhét đầy độc dược, bà ta hận không thể đập đầu chết ở đây, cũng không muốn lại chịu dày vò của Mặc Đình.
“Bà Hoa, chúng tôi khuyên bà đi tự thú, như thế bà có lẽ sẽ bớt dày vò hơn một chút.”
“Mặc Đình, cậu quả thực thủ đoạn độc ác.”
Trên thực tế, chưa ai nhìn thấy mặt xấu xa như vậy của Mặc Đình, cho dù anh ấy ngay từ khi bắt đầu nói với tất cả mọi người, anh ấy chưa bao giờ hiền lành tốt bụng.
Đương nhiên, cũng phải xem Hoa Văn Phụng dồn ép anh như thế nào….
Đêm hôm đó, Đường Ninh không biết Mặc Đình đã rời đi lúc nửa đêm, cô chỉ biết, sáng sớm hôm sau nghe được tin Hoa Văn Phụng đã đến đồn cảnh sát tự thú.
Tự thú!
Đây là việc mà Hoa Văn Phụng có thể làm sao? Bà ta sao có thể đột nhiên giác ngộ như vậy?
Mặc dù Hoa Văn Phung vẫn không thẻ rõ ra ai là người đã khiêu khích bà ta, nhưng … ít nhất, bà ta cũng phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Đường Ninh mơ hồ cảm thấy chuyện này là do Mặc Đình làm ra, nhưng lại không biết rốt cuộc là anh ấy làm như thế nào?
Còn đối với người ẩn nắp trong bóng tối đó….
Đường Ninh đã xây một bức thành lũy phòng bị cao trong lòng mình,rồi có một ngày, chân tướng sẽ lộ ra.
Hoa Văn Phụng tự thú là chuyện mà mọi người không ngờ: tới. Giới truyền thông đương nhiên kéo đến đồn cảnh sát, nhưng dù sao đây cũng là cơ quan quốc gia. Dù truyền thông có vội vàng đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt Hoa Văn Phụng, vì trong vô số năm tháng tiếp theo, Hoa Văn Phụng sẽ sống trong bức tường cao này.
Nhưng, sự tự thú của bà ta, cũng có hại đối với người quản lý của Tống Hân, bất đắc dĩ thay đổi hình ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.