Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 847
Bách Hương Mật
13/09/2021
“Phim trò trẻ con đó, còn cái gì có thể quay nữa? “An Tử Hạo giữ cô dưới bả vai, đưa cô trở về phòng, bảo cô ngồi ở trên sô pha, trực tiếp vén quần áo của cô lên.
“Này….” Thẩm Tinh Yên lập tức ngọ nguậy.
*Tôi chỉ là muốn xem có bị vết thâm không?” An Tử Hảo giải thích: “ Lần sau còn tùy tiện lãng phí vai diễn không?
Nếu như vai diễn này trả lại cho cô, cô có thể diễn tốt không?”
“Đương nhiên có thể.” Thẩm Tinh Yên khẳng định và chắc chắn nói, nhưng cô không hiểu ý của An Tử Hạo là gì.
“Lát nữa tôi đưa cô đi trị liệu vật lý.”
“Cái đó… có phải anh vì tôi bỏ ra rất nhiều tiền không?”
Trong không gian yên tĩnh, Thảm Tinh Yên cảm nhận được nhịp tim của mình rõ ràng là đang nhảy loạn, nhưng … cô ấy sợ hãi, không hỏi vào lúc này, không biết khi nào mình sẽ có cơ hội.
*Ừ, bỏ ra một chút.” An Tử Hạo cũng không phủ định, trực tiếp gật đầu.
“Tôi nhất định sẽ nghiêm túc quay phim, giúp anh kiếm lại”
An Tử Hạo từ sau lưng nhìn Thẳm Tinh Yên, hai tay đỡ lấy vai cô, rất muốn ôm lấy…
Có lẽ bởi vì có thần giao cách cảm, Thẩm Tinh Yên không nhịn được ngả người ra sau, trực tiếp dựa vào trong ngực An Tử Hạo: “Tôi không còn sức lực rồi…”
An Sơ Hạ không có tránh né cô, yên lặng để cô dựa vào: “Nếu như cô có thể giống như Đường Ninh, khiến người khác bớt lo lắng, thì tốt biết máy?”
Thẩm Tinh Yên nhắm mắt, đột nhiên tôi nghĩ đến lời nói của An Tử Hạo, anh ấy sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe để…
Cô ấy có phải cần kiềm chế một chút sao? Ngộ nhỡ….
nghĩ đến đây, Thẩm Tình Yên muốn đứng dậy, nhưng, An Tử Hạo trực tiếp nhấn cô vào trong lòng: “Cứ dựa vào đi, đừng nhúc nhích.”
“Nhưng mà.. chúng ta thế này, có phải là hơi thân mật…một chút.”
“Cô thích thân mật như thế này, cô cho rằng tôi nhìn không ra sao?” An Tử Hạo trực tiếp nói vào tai Thẩm Tinh Yên.
Thẩm Hành Nghỉ lập tức ửng đỏ dái tai, che đi hai má nóng rực của bản thân: “Hình như tôi… lần đầu tiên thích một người, hình như là thích anh rồi.
“Tôi cũng vậy.” An Tử Hạo trả lời nhanh chóng.
“Anh cũng vậy làm sao?”Thảm Tinh Yên không nhịn được quay người, nhìn thẳng vào An Tử Hạo: “Không phải anh nói, anh sẽ không giẫm lên vét xe đổ sao?
“Câu nói này, với em hình như không có tác dụng.” An Tử Hạo đầu hàng bản thân, cũng đầu hàng Thẩm Tỉnh Yên, anh ấy cũng vì Thẩm Tinh Yên làm đến bước này, còn có thể là vì sao? Không phải bởi vì để ý và thích sao?
“Vậy sau này, chúng ta phải làm sao?”
An Tử Hạo nhìn dáng vẻ ngơ ngác Thẩm Tinh Yên, không nén được tình cảm, một tay giữ đầu của cô ấy, trực tiếp hôn lên.
Sau này không quan tâm, anh ấy trộm mùi hương trước đã.
Nhận làm cấp dưới, chăm sóc như thế, không phải vì để cô ấy trở thành bạn gái sao?
Hai ngày nay, bệnh tình của Hoắc Thanh Thanh đã hồi phục rất nhiều, Đường Ninh đến bệnh viện thăm khám, thấy cô ấy có vẻ tốt, trong lòng dần dần buông lỏng ra, nhưng…
“Sao lại đứng ở cửa? Không mệt sao? Cái trong bụng cậu không phản kháng sao?” Hoắc Thanh Thanh thấy Đường Ninh nghiêm mặt, cố cười nhìn cô.
“Phương Dục đâu?”
“Đưa tiểu Duyệt đến trường, nhưng tiểu Duyệt sắp được nghỉ vài ngày. Mình sợ Phương Dục không chăm sóc được nên định gọi điện cho cậu xem có thể để con bé ở nhà cậu vài ngày không.” Hoắc Thanh Thanh ra hiệu Đường Ninh nhanh lên, ngồi xuống.
“Lại xảy ra vấn đề gì?” Đường Ninh ngồi ở mép giường của Hoắc Thanh Thanh, ánh mắt rơi vào cái chân đang bị băng bó chặt chẽ của cô áy: “Gần đây…”
“Này….” Thẩm Tinh Yên lập tức ngọ nguậy.
*Tôi chỉ là muốn xem có bị vết thâm không?” An Tử Hảo giải thích: “ Lần sau còn tùy tiện lãng phí vai diễn không?
Nếu như vai diễn này trả lại cho cô, cô có thể diễn tốt không?”
“Đương nhiên có thể.” Thẩm Tinh Yên khẳng định và chắc chắn nói, nhưng cô không hiểu ý của An Tử Hạo là gì.
“Lát nữa tôi đưa cô đi trị liệu vật lý.”
“Cái đó… có phải anh vì tôi bỏ ra rất nhiều tiền không?”
Trong không gian yên tĩnh, Thảm Tinh Yên cảm nhận được nhịp tim của mình rõ ràng là đang nhảy loạn, nhưng … cô ấy sợ hãi, không hỏi vào lúc này, không biết khi nào mình sẽ có cơ hội.
*Ừ, bỏ ra một chút.” An Tử Hạo cũng không phủ định, trực tiếp gật đầu.
“Tôi nhất định sẽ nghiêm túc quay phim, giúp anh kiếm lại”
An Tử Hạo từ sau lưng nhìn Thẳm Tinh Yên, hai tay đỡ lấy vai cô, rất muốn ôm lấy…
Có lẽ bởi vì có thần giao cách cảm, Thẩm Tinh Yên không nhịn được ngả người ra sau, trực tiếp dựa vào trong ngực An Tử Hạo: “Tôi không còn sức lực rồi…”
An Sơ Hạ không có tránh né cô, yên lặng để cô dựa vào: “Nếu như cô có thể giống như Đường Ninh, khiến người khác bớt lo lắng, thì tốt biết máy?”
Thẩm Tinh Yên nhắm mắt, đột nhiên tôi nghĩ đến lời nói của An Tử Hạo, anh ấy sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe để…
Cô ấy có phải cần kiềm chế một chút sao? Ngộ nhỡ….
nghĩ đến đây, Thẩm Tình Yên muốn đứng dậy, nhưng, An Tử Hạo trực tiếp nhấn cô vào trong lòng: “Cứ dựa vào đi, đừng nhúc nhích.”
“Nhưng mà.. chúng ta thế này, có phải là hơi thân mật…một chút.”
“Cô thích thân mật như thế này, cô cho rằng tôi nhìn không ra sao?” An Tử Hạo trực tiếp nói vào tai Thẩm Tinh Yên.
Thẩm Hành Nghỉ lập tức ửng đỏ dái tai, che đi hai má nóng rực của bản thân: “Hình như tôi… lần đầu tiên thích một người, hình như là thích anh rồi.
“Tôi cũng vậy.” An Tử Hạo trả lời nhanh chóng.
“Anh cũng vậy làm sao?”Thảm Tinh Yên không nhịn được quay người, nhìn thẳng vào An Tử Hạo: “Không phải anh nói, anh sẽ không giẫm lên vét xe đổ sao?
“Câu nói này, với em hình như không có tác dụng.” An Tử Hạo đầu hàng bản thân, cũng đầu hàng Thẩm Tỉnh Yên, anh ấy cũng vì Thẩm Tinh Yên làm đến bước này, còn có thể là vì sao? Không phải bởi vì để ý và thích sao?
“Vậy sau này, chúng ta phải làm sao?”
An Tử Hạo nhìn dáng vẻ ngơ ngác Thẩm Tinh Yên, không nén được tình cảm, một tay giữ đầu của cô ấy, trực tiếp hôn lên.
Sau này không quan tâm, anh ấy trộm mùi hương trước đã.
Nhận làm cấp dưới, chăm sóc như thế, không phải vì để cô ấy trở thành bạn gái sao?
Hai ngày nay, bệnh tình của Hoắc Thanh Thanh đã hồi phục rất nhiều, Đường Ninh đến bệnh viện thăm khám, thấy cô ấy có vẻ tốt, trong lòng dần dần buông lỏng ra, nhưng…
“Sao lại đứng ở cửa? Không mệt sao? Cái trong bụng cậu không phản kháng sao?” Hoắc Thanh Thanh thấy Đường Ninh nghiêm mặt, cố cười nhìn cô.
“Phương Dục đâu?”
“Đưa tiểu Duyệt đến trường, nhưng tiểu Duyệt sắp được nghỉ vài ngày. Mình sợ Phương Dục không chăm sóc được nên định gọi điện cho cậu xem có thể để con bé ở nhà cậu vài ngày không.” Hoắc Thanh Thanh ra hiệu Đường Ninh nhanh lên, ngồi xuống.
“Lại xảy ra vấn đề gì?” Đường Ninh ngồi ở mép giường của Hoắc Thanh Thanh, ánh mắt rơi vào cái chân đang bị băng bó chặt chẽ của cô áy: “Gần đây…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.