Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 867
Bách Hương Mật
20/09/2021
Tống Hân, mong cô sẽ ngày càng nồi tiếng trong tương lai…
Ngay sau đó, Hải Thụy đã thông báo về nguyên nhân và hậu quả của hành vi trộm và bị chó cắn của Đoàn Cảnh Hồng. Vì đây là tài liệu chính thức và tài liệu của cảnh sát nên ba từ Đoàn Cảnh Hồng nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên mạng của Thịnh Kinh. Tắt nhiên, làm trò cười cho cả thiên hạ.
“Người đại diện này thực sự là một kẻ ngu ngốc, thực sự kéo Tống Hân xuống.”
“Có phải là đầu lợn không? Đã vào văn phòng của Mặc Đình ăn trộm. Bị chó cắn hoàn toàn xứng đáng!”
“Tôi xấu hổ thay cô ta, xấu hỗ trước mặt người dân cả nước.”
“Hải Thụy xử lý kịp thời. Tuy rằng người đại diện này có đầu óc xúi quầy, nhưng vẫn bồi thường nhân đạo. Nếu là tôi, tôi sẽ không trả một xu, rõ ràng cô ta tự trêu chó cắn.”
“Bây giờ tôi nhìn thấy Tống Hân, lại thấy xấu hỗ là sao!”
“Ha ha, cô không đơn độc.”
Trên mạng đã phát cuồng, Tống Hân dù giữ kín tiếng nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng, dù sao cũng là đại diện của cô ta, động thái này của Đoàn Cảnh Hồng khiến người khác khó phân biệt giữa hai người.
“Tôi luôn cảm thấy Tống Hân cũng biết điều, rất có thể cô ta là người chỉ dẫn sau lưng.”
“Tình huống của Tống Hân thực sự rất xáu hỗ. Câm miệng rõ ràng là lựa chọn tốt nhát.”
Bên ngoài nói chuyện vô cùng thích thú, đương nhiên Phương Dục bên trong cũng nghĩ làm lạ, thoạt nhìn Đoàn Cảnh Hồng không phải người ngu ngốc như vậy, sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy?
Hơn nữa, Đường Ninh là người sắp sinh, tại sao lại phải nuôi một con chó vào lúc này?
Phương Dục cảm thấy không thoải mái, nhất định phải tìm ra nó, vì vậy Phương Dục gọi cho Đường Ninh, nhưng mà Đường Ninh đang ở Hải Thụy: “Nếu anh có bất kỳ vấn đề gì, hãy đến văn phòng rồi hỏi.”
Phương Dục cúp điện thoại rồi đi đến văn phòng chủ tịch.
Nhìn thấy Đường Ninh ngồi ở trên ghế sô pha an toàn vô sự, nhưng con chó bulldog đã biến mất khỏi nơi nuôi chó, trong đáy mắt hiện lên vẻ nghỉ ngờ sâu.
“Con chó làm ai đó bị thương, nên tôi đã đuổi nó đi rồi.”
Đường Ninh trả lời một cách tự nhiên.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Phương Dục sững sờ hỏi: “Cô dù sao cũng phải nói cho tôi biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
“Anh không nghĩ cảnh này từng xảy ra tương tự sao?”
Đường Ninh ngồi trên sô pha nghiêm túc nhìn Phương Dục.
Phương Dục nhìn Đường Ninh vài giây, trong đầu chợt lóe lên một câu trả lời là không thể, nhưng… anh vẫn nói: “Chuyện này có liên quan đến Thanh Thanh sao?”
“Đây là thứ cô ta nợ Thanh Thanh, chân cô ta vẫn còn sự: nghiệp. Tuy rằng cô ta không thể so sánh với Thanh Thanh, nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể trả lại cái này.”
Đường Ninh thẳng thừng nói, nhưng sự lạnh lùng trong ắt cô khiến Phương Dục không thể ngừng tưởng tượng: ôi chưa bao giờ đòi hỏi nhiều, nhưng ăn miếng trả miếng, nhưng là tôi vẫn nợ một cái, sau này tôi sẽ thay Thanh Thanh gửi qua.”
“Chấn thương của Thanh Thanh không phải là một tai nạn?”
“Tất nhiên là không, tiểu Duyệt đã tận mắt chứng kiến Đoàn Cảnh Hồng xuất hiện quanh căn hộ của anh vào đêm xảy ra sự việc. Trên đời này, chỉ cần là hành động của con người, thì không có khả năng không có dấu vét.”
Đường Ninh đáp, rồi nhìn chằm chằm Phương Dục mà nói: “Anh là chồng của Thanh Thanh. Nếu biết chuyện này, anh nhất định sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Hơn nữa, đây chỉ là cuộc chiến giữa những người phụ nữ.
Không cần thiết phải liên lụy đến anh. Vì vậy tôi đã tự xử lý việc này, nói cho cùng là tôi vẫn có nợ để giải quyết với Tống Hân.”
Phương Dục nhất thời không nói được gì, khiếp sợ chân tướng sự thật, cảm thấy được nhân tâm thật sự đáng ghê tởm.
Ngay sau đó, Hải Thụy đã thông báo về nguyên nhân và hậu quả của hành vi trộm và bị chó cắn của Đoàn Cảnh Hồng. Vì đây là tài liệu chính thức và tài liệu của cảnh sát nên ba từ Đoàn Cảnh Hồng nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên mạng của Thịnh Kinh. Tắt nhiên, làm trò cười cho cả thiên hạ.
“Người đại diện này thực sự là một kẻ ngu ngốc, thực sự kéo Tống Hân xuống.”
“Có phải là đầu lợn không? Đã vào văn phòng của Mặc Đình ăn trộm. Bị chó cắn hoàn toàn xứng đáng!”
“Tôi xấu hổ thay cô ta, xấu hỗ trước mặt người dân cả nước.”
“Hải Thụy xử lý kịp thời. Tuy rằng người đại diện này có đầu óc xúi quầy, nhưng vẫn bồi thường nhân đạo. Nếu là tôi, tôi sẽ không trả một xu, rõ ràng cô ta tự trêu chó cắn.”
“Bây giờ tôi nhìn thấy Tống Hân, lại thấy xấu hỗ là sao!”
“Ha ha, cô không đơn độc.”
Trên mạng đã phát cuồng, Tống Hân dù giữ kín tiếng nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng, dù sao cũng là đại diện của cô ta, động thái này của Đoàn Cảnh Hồng khiến người khác khó phân biệt giữa hai người.
“Tôi luôn cảm thấy Tống Hân cũng biết điều, rất có thể cô ta là người chỉ dẫn sau lưng.”
“Tình huống của Tống Hân thực sự rất xáu hỗ. Câm miệng rõ ràng là lựa chọn tốt nhát.”
Bên ngoài nói chuyện vô cùng thích thú, đương nhiên Phương Dục bên trong cũng nghĩ làm lạ, thoạt nhìn Đoàn Cảnh Hồng không phải người ngu ngốc như vậy, sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy?
Hơn nữa, Đường Ninh là người sắp sinh, tại sao lại phải nuôi một con chó vào lúc này?
Phương Dục cảm thấy không thoải mái, nhất định phải tìm ra nó, vì vậy Phương Dục gọi cho Đường Ninh, nhưng mà Đường Ninh đang ở Hải Thụy: “Nếu anh có bất kỳ vấn đề gì, hãy đến văn phòng rồi hỏi.”
Phương Dục cúp điện thoại rồi đi đến văn phòng chủ tịch.
Nhìn thấy Đường Ninh ngồi ở trên ghế sô pha an toàn vô sự, nhưng con chó bulldog đã biến mất khỏi nơi nuôi chó, trong đáy mắt hiện lên vẻ nghỉ ngờ sâu.
“Con chó làm ai đó bị thương, nên tôi đã đuổi nó đi rồi.”
Đường Ninh trả lời một cách tự nhiên.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Phương Dục sững sờ hỏi: “Cô dù sao cũng phải nói cho tôi biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
“Anh không nghĩ cảnh này từng xảy ra tương tự sao?”
Đường Ninh ngồi trên sô pha nghiêm túc nhìn Phương Dục.
Phương Dục nhìn Đường Ninh vài giây, trong đầu chợt lóe lên một câu trả lời là không thể, nhưng… anh vẫn nói: “Chuyện này có liên quan đến Thanh Thanh sao?”
“Đây là thứ cô ta nợ Thanh Thanh, chân cô ta vẫn còn sự: nghiệp. Tuy rằng cô ta không thể so sánh với Thanh Thanh, nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể trả lại cái này.”
Đường Ninh thẳng thừng nói, nhưng sự lạnh lùng trong ắt cô khiến Phương Dục không thể ngừng tưởng tượng: ôi chưa bao giờ đòi hỏi nhiều, nhưng ăn miếng trả miếng, nhưng là tôi vẫn nợ một cái, sau này tôi sẽ thay Thanh Thanh gửi qua.”
“Chấn thương của Thanh Thanh không phải là một tai nạn?”
“Tất nhiên là không, tiểu Duyệt đã tận mắt chứng kiến Đoàn Cảnh Hồng xuất hiện quanh căn hộ của anh vào đêm xảy ra sự việc. Trên đời này, chỉ cần là hành động của con người, thì không có khả năng không có dấu vét.”
Đường Ninh đáp, rồi nhìn chằm chằm Phương Dục mà nói: “Anh là chồng của Thanh Thanh. Nếu biết chuyện này, anh nhất định sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Hơn nữa, đây chỉ là cuộc chiến giữa những người phụ nữ.
Không cần thiết phải liên lụy đến anh. Vì vậy tôi đã tự xử lý việc này, nói cho cùng là tôi vẫn có nợ để giải quyết với Tống Hân.”
Phương Dục nhất thời không nói được gì, khiếp sợ chân tướng sự thật, cảm thấy được nhân tâm thật sự đáng ghê tởm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.