Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm
Chương 903
Bách Hương Mật
02/10/2021
Khi Đường Ninh đang chờ sinh trong phòng sinh, Mặc Đình muốn ở bên cạnh cô, nhưng Đường Ninh biết tính khí của Mặc Đình. Nếu cô thể hiện nỗi đau của mình, thì rào cản này có thể sẽ được lưu giữ trong tim anh mãi mãi.
Vì vậy, Đường Ninh từ chối Mặc Đình ở với cô.
Thoáng chốc, cơn đau ập đến, Đường Ninh chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, có chút hụt hơi.
Bên ngoài phòng sinh tất cả mọi người đang hồi hộp chờ đợi, chỉ có Mặc Đình ngồi yên lặng trên băng ghé, cả người hiện ra rất căng thẳng, tuy rằng không nói lời nào, nhưng không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của anh.
Đường Ninh, cô đã vượt qua mọi khó khăn rồi, lẽ nào vẫn không thể sinh ra đứa con cho người đàn ông mình yêu sao?
Nghĩ đến đây, thân thể Đường Ninh toàn lực.
“Đường Ninh, cố lên nào, tôi đã nhìn thấy đầu của đứa bé…”
Trong phòng, Đường Ninh đau đớn kịch liệt, suýt nữa ngất đi vì đau.
Ở ngoài phòng, ai cũng có thể thấy Mặc Đình đau khổ đến nhường nào.
“Nha đầu này, sao lại gặp nhiều khó khăn như vậy.” Ông nội Đường không khỏi thở dài nhìn cửa…
Ngay sau đó, y tá bước ra khỏi phòng sinh, trực tiếp nắm tay ông cụ hỏi: “Có phải người nhà của Đường Ninh không?”
“Vâng, là tôi.”
“Chúc mừng, đã sinh rồi, mẹ và con đều bình an, lát nữa có một y tá đặc biệt sẽ bế em bé ra cho người nhà xem.
Đừng lo lắng, Đường Ninh tất cả đều ổn.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi nghe hai chữ sinh rồi, lúc này y tá mới hỏi: “Chồng của sản phụ là ai?”
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Mặc Đình, Mặc Đình cũng đứng dậy và đi đến trước mặt cô y tá.
“Có thể thấy anh yêu vợ vô cùng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một sản phụ sinh con dũng cảm và mạnh mẽ như vậy vì không muồn chồng lo lắng. Vợ chồng hai người rất tình cảm. Chúc mừng anh lần nữa.”
“Bây giờ tôi có thể vào được không?” Khi Mặc Đình nói, giọng nói của anh không lạnh lùng như mọi khi, mà nghe ra rất… khàn khàn, có chút run rẩy, trong lòng anh thấp thỏm, có lẽ chưa tập trung vào chuyện mình đã lên chức bố, trong lòng anh chỉ có Đường Ninh, chỉ có người yêu của anh.
“Có thể.” Sau khi y tá nói xong, Mặc Đình lập tức vào phòng sinh, thấy Đường Ninh mồ hôi nhễ nhại, anh bước tới, nắm tay cô.
“Không sao rồi… không sao rồi.”
Đường Ninh không kìm được, nước mắt lưng tròng.
Bởi vì vừa rồi cô đang đánh cược với y tá.
Hằu hết các ông chồng đều đặt tâm trí vào con cái sau khi vợ sinh con, ít có ông chồng nào đến hỏi thăm vợ trực tiếp, thậm chí có trường hợp bà mẹ sinh con vì là con gái mà chồng trực tiếp bỏ đi.
Đường Ninh nói chồng cô sẽ không.
Vì trong lòng anh, cô sẽ luôn là người đầu tiên.
Cô y tá ghen tị với tình cảm như vậy, và tất nhiên cũng chúc phúc cho Đường Ninh.
“Con, anh nhìn thấy chưa?”
Mặc Đình lắc đầu, có gắng ôm Đường Ninh, nhưng không dám nhúc nhích.
Sau đó, Đường Ninh được đưa đến phòng bệnh thông thường. Lúc này, Hạ Ngọc Linh mới ôm hai em bé, vui vẻ đưa tới trước mặt Đường Ninh như một vật báu: “Nhìn xem, con có con trai rồi.”
Đường Ninh nhìn chằm chằm hai đứa bé gần như giống hệt nhau mà sửng sốt, Hạ Ngọc Linh thấy vậy liền mỉm cười: “Con còn không biết mình sinh bao nhiêu bé à?”
Đường Ninh lắc đầu, đặt ánh mắt kỳ vọng lên người Mặc Đình, Mặc Đình cũng vẫn chưa nhìn thấy con, lúc này, cũng là lần đầu gặp gỡ.
*Có muốn bề thử không?” Hạ Ngọc Linh hỏi Mặc Đình.
Mặc Đình không cử động, hoặc có lẽ anh vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với thân phận làm cha của mình, bởi vì lúc này anh mới cảm thấy trách nhiệm lớn lao mà anh gánh trên vai với tư cách là cha của hai đứa trẻ.
Vì vậy, Đường Ninh từ chối Mặc Đình ở với cô.
Thoáng chốc, cơn đau ập đến, Đường Ninh chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, có chút hụt hơi.
Bên ngoài phòng sinh tất cả mọi người đang hồi hộp chờ đợi, chỉ có Mặc Đình ngồi yên lặng trên băng ghé, cả người hiện ra rất căng thẳng, tuy rằng không nói lời nào, nhưng không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của anh.
Đường Ninh, cô đã vượt qua mọi khó khăn rồi, lẽ nào vẫn không thể sinh ra đứa con cho người đàn ông mình yêu sao?
Nghĩ đến đây, thân thể Đường Ninh toàn lực.
“Đường Ninh, cố lên nào, tôi đã nhìn thấy đầu của đứa bé…”
Trong phòng, Đường Ninh đau đớn kịch liệt, suýt nữa ngất đi vì đau.
Ở ngoài phòng, ai cũng có thể thấy Mặc Đình đau khổ đến nhường nào.
“Nha đầu này, sao lại gặp nhiều khó khăn như vậy.” Ông nội Đường không khỏi thở dài nhìn cửa…
Ngay sau đó, y tá bước ra khỏi phòng sinh, trực tiếp nắm tay ông cụ hỏi: “Có phải người nhà của Đường Ninh không?”
“Vâng, là tôi.”
“Chúc mừng, đã sinh rồi, mẹ và con đều bình an, lát nữa có một y tá đặc biệt sẽ bế em bé ra cho người nhà xem.
Đừng lo lắng, Đường Ninh tất cả đều ổn.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi nghe hai chữ sinh rồi, lúc này y tá mới hỏi: “Chồng của sản phụ là ai?”
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Mặc Đình, Mặc Đình cũng đứng dậy và đi đến trước mặt cô y tá.
“Có thể thấy anh yêu vợ vô cùng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một sản phụ sinh con dũng cảm và mạnh mẽ như vậy vì không muồn chồng lo lắng. Vợ chồng hai người rất tình cảm. Chúc mừng anh lần nữa.”
“Bây giờ tôi có thể vào được không?” Khi Mặc Đình nói, giọng nói của anh không lạnh lùng như mọi khi, mà nghe ra rất… khàn khàn, có chút run rẩy, trong lòng anh thấp thỏm, có lẽ chưa tập trung vào chuyện mình đã lên chức bố, trong lòng anh chỉ có Đường Ninh, chỉ có người yêu của anh.
“Có thể.” Sau khi y tá nói xong, Mặc Đình lập tức vào phòng sinh, thấy Đường Ninh mồ hôi nhễ nhại, anh bước tới, nắm tay cô.
“Không sao rồi… không sao rồi.”
Đường Ninh không kìm được, nước mắt lưng tròng.
Bởi vì vừa rồi cô đang đánh cược với y tá.
Hằu hết các ông chồng đều đặt tâm trí vào con cái sau khi vợ sinh con, ít có ông chồng nào đến hỏi thăm vợ trực tiếp, thậm chí có trường hợp bà mẹ sinh con vì là con gái mà chồng trực tiếp bỏ đi.
Đường Ninh nói chồng cô sẽ không.
Vì trong lòng anh, cô sẽ luôn là người đầu tiên.
Cô y tá ghen tị với tình cảm như vậy, và tất nhiên cũng chúc phúc cho Đường Ninh.
“Con, anh nhìn thấy chưa?”
Mặc Đình lắc đầu, có gắng ôm Đường Ninh, nhưng không dám nhúc nhích.
Sau đó, Đường Ninh được đưa đến phòng bệnh thông thường. Lúc này, Hạ Ngọc Linh mới ôm hai em bé, vui vẻ đưa tới trước mặt Đường Ninh như một vật báu: “Nhìn xem, con có con trai rồi.”
Đường Ninh nhìn chằm chằm hai đứa bé gần như giống hệt nhau mà sửng sốt, Hạ Ngọc Linh thấy vậy liền mỉm cười: “Con còn không biết mình sinh bao nhiêu bé à?”
Đường Ninh lắc đầu, đặt ánh mắt kỳ vọng lên người Mặc Đình, Mặc Đình cũng vẫn chưa nhìn thấy con, lúc này, cũng là lần đầu gặp gỡ.
*Có muốn bề thử không?” Hạ Ngọc Linh hỏi Mặc Đình.
Mặc Đình không cử động, hoặc có lẽ anh vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với thân phận làm cha của mình, bởi vì lúc này anh mới cảm thấy trách nhiệm lớn lao mà anh gánh trên vai với tư cách là cha của hai đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.