Chương 2: Kết Hôn - Đuổi Khỏi Phòng
Bánh Mì Đậu Đỏ
09/06/2021
Không lâu sau đó họ tổ chức hôn lễ khách mời đến rất đông đều là những người có máu mặt trong giới. Đến hôm nay cô mới biết Thanh Hồng lại là em gái anh chuyện quá trùng hợp đi. Ngồi trong phòng chờ cô rất hồi hộp dù sao cũng là lần đầu kết hôn, Thanh Hồng đi vào tươi cười hôm nay em là phù dâu của cô còn em trai cô là phù rể của anh.
" Chị dâu không ngờ 2 nhà chúng ta lại có hôn ước từ trước "
" Ừ, mà Hạo Minh đâu? Nó để em 1 mình thế này á? "
" Dạ anh ấy đang cùng mọi người đón khách ạ " - Hồng nhìn cô cười : " Chị đừng lo nhé cứ thoải mái đi ạ "
" Ừ chị hơi lo 1 chút thôi "
Hai người nói chuyện 1 lúc thì đến giờ cử hành hôn lễ, cô được ba dắt tay đưa vào lễ đường. Anh đứng đó mặt lạnh tanh không lộ ra sự vui vẻ hay buồn khổ nắm tay cô từ ba cô:
" Ta mong 2 con sẽ thật hạnh phúc thay ta chăm sóc con bé nhé " - Ba cô dặn dò anh chỉ gật đầu sau đó dẫn cô đến đứng trước mặt cha sứ. Sau khi đọc lời thề anh và cô đi mời rượu mọi người đến 9 giờ họ mới về, 2 người về nhà riêng của anh. Cô lê bước lên lầu theo quản gia với sự mệt mỏi vô phòng là cô đi thay đồ luôn cũng may đồ của cô được chuyển đến đây nên cô có đồ thay luôn. Anh đậu xe vô gara rồi cũng lên thư phòng giải quyết công việc bị trì trệ 1 ngày hôm nay chứ không về phòng mình.
Khi anh quay lại là 12 giờ sang thấy cô đang nằm trên giường mình thì tức giận không nói không rằng gì đi đến kéo cô xuống đất. Đang nằm ngủ bị như vậy cô nhíu mày vì đau sau đó dụi dụi mắt nhìn thấy anh đứng đó với vẻ mặt tức giận thì vội đứng dậy cúi đầu.
" Ai cho phép cô ngủ trong phòng tôi? "
" Em... "
" Cô nên nhớ giữa tôi và cô vốn không có tình yêu chỉ là hôn nhân ép buộc "
" Em biết "
" Nếu cô biết thì đừng có lại gần tôi và đừng bước vô phòng tôi 1 lần nào nữa " - Anh gằn giọng
" Nốt đêm nay thôi được không? Mai em sẽ sang phòng khác em không muốn để ba mẹ biết và lo lắng " - Cô nhìn anh nói trong lo sợ tưởng chừng anh sẽ đồng ý nhưng không anh kéo cô ra khỏi phòng không quên ném luôn đồ của cô ra ngoài sau đó khóa trái cửa phòng mình lại. Cô đứng trước cánh cửa mà rơi nước mắt nhưng không dám khóc to vì sợ người làm nghe được sau đó lủi thủi ôm đồ qua phòng khác ngủ. Sáng hôm sau cô dậy theo giờ sinh học như mọi ngày để chuẩn bị đi làm. Cô chuẩn bị ngồi xuống ăn sáng thì anh đi xuống
" Cô không đủ tư cách ngồi ăn cùng tôi "
" Thiếu gia sao người lại nói vậy thiếu phu nhân là vợ người " - Người quản gia già lên tiếng khi thấy anh nói như vậy với cô, chuyện đêm qua bà cũng biết chỉ là bà không muốn cô thấy ngại nên không nói. Anh không nhìn vị quản gia mà lên tiếng
" Cô ta không phải vợ tôi "
" Gì ơi không sao đâu ạ bây giờ con cũng phải đi làm rồi ạ " - Cô vội lên tiếng : " Em xin phép, cháu xin phép ạ " sau đó cầm túi sách rời đi, anh cũng không để tâm tiếp tục ăn bữa sáng sau đó đến công ty vị quản gia già chỉ biết lắc đầu sau đó sai người dọn dẹp.
Cô đến cửa hàng thời trang nhỏ của mình để làm việc, ở đây chỉ có 2 nhân viên 1 nam 1 nữ và có em gái của anh làm quản lý. Thấy cô đến nhân viên của shop đi ra cúi chào rất tươi cô cũng gật đầu cười với họ sau đó đi vô trong.
" Chị ấy có vẻ không được vui cho lắm " - Nhân viên nữ lên tiếng
" Sao lại nói vậy? Chị ấy cười tươi vậy mà? " - Nhân viên nam không hiểu lên tiếng
" Miệng cười nhưng ánh mắt chị ấy không hề cười như ngày thường " - Nhân viên nữ tinh ý nhận ra rồi giải thích cho nhân viên nam kia nhưng có vẻ nhân viên nam không hiểu và cũng không có tin lời nói của cô bạn
" Ôi thôi đi làm việc cứ ngồi đây đoán lung tung cẩn thận chị ấy đuổi việc giờ " - Nhân viên nam nhắc nhở sau đó kéo nhân viên nữ ấy đi. Cô ngồi trong phòng làm việc mà không tập trung nổi cứ nghĩ đến câu nói của anh đêm đó mà nước mắt lại rơi cô đáng ghét đến vậy sao? Họ chỉ có thời gian 1 năm bên nhau cô sẽ cố gắng để anh yêu cô nếu không được thì để anh không có ác cảm với cô là được. Sau 1 hồi nước mắt nước mũi tùm lum từa lưa thì cô cũng lấy lại tinh thần như thường ngày tươi cười vui vẻ tiếp tục thiết kế vẽ trang phục may đồ. Hai người nhân viên bên ngoài nhìn 1 màn này mà không hiểu gì cả 2 người đều có 1 dấu hỏi chấm to đùng trên đầu.
" Chị dâu không ngờ 2 nhà chúng ta lại có hôn ước từ trước "
" Ừ, mà Hạo Minh đâu? Nó để em 1 mình thế này á? "
" Dạ anh ấy đang cùng mọi người đón khách ạ " - Hồng nhìn cô cười : " Chị đừng lo nhé cứ thoải mái đi ạ "
" Ừ chị hơi lo 1 chút thôi "
Hai người nói chuyện 1 lúc thì đến giờ cử hành hôn lễ, cô được ba dắt tay đưa vào lễ đường. Anh đứng đó mặt lạnh tanh không lộ ra sự vui vẻ hay buồn khổ nắm tay cô từ ba cô:
" Ta mong 2 con sẽ thật hạnh phúc thay ta chăm sóc con bé nhé " - Ba cô dặn dò anh chỉ gật đầu sau đó dẫn cô đến đứng trước mặt cha sứ. Sau khi đọc lời thề anh và cô đi mời rượu mọi người đến 9 giờ họ mới về, 2 người về nhà riêng của anh. Cô lê bước lên lầu theo quản gia với sự mệt mỏi vô phòng là cô đi thay đồ luôn cũng may đồ của cô được chuyển đến đây nên cô có đồ thay luôn. Anh đậu xe vô gara rồi cũng lên thư phòng giải quyết công việc bị trì trệ 1 ngày hôm nay chứ không về phòng mình.
Khi anh quay lại là 12 giờ sang thấy cô đang nằm trên giường mình thì tức giận không nói không rằng gì đi đến kéo cô xuống đất. Đang nằm ngủ bị như vậy cô nhíu mày vì đau sau đó dụi dụi mắt nhìn thấy anh đứng đó với vẻ mặt tức giận thì vội đứng dậy cúi đầu.
" Ai cho phép cô ngủ trong phòng tôi? "
" Em... "
" Cô nên nhớ giữa tôi và cô vốn không có tình yêu chỉ là hôn nhân ép buộc "
" Em biết "
" Nếu cô biết thì đừng có lại gần tôi và đừng bước vô phòng tôi 1 lần nào nữa " - Anh gằn giọng
" Nốt đêm nay thôi được không? Mai em sẽ sang phòng khác em không muốn để ba mẹ biết và lo lắng " - Cô nhìn anh nói trong lo sợ tưởng chừng anh sẽ đồng ý nhưng không anh kéo cô ra khỏi phòng không quên ném luôn đồ của cô ra ngoài sau đó khóa trái cửa phòng mình lại. Cô đứng trước cánh cửa mà rơi nước mắt nhưng không dám khóc to vì sợ người làm nghe được sau đó lủi thủi ôm đồ qua phòng khác ngủ. Sáng hôm sau cô dậy theo giờ sinh học như mọi ngày để chuẩn bị đi làm. Cô chuẩn bị ngồi xuống ăn sáng thì anh đi xuống
" Cô không đủ tư cách ngồi ăn cùng tôi "
" Thiếu gia sao người lại nói vậy thiếu phu nhân là vợ người " - Người quản gia già lên tiếng khi thấy anh nói như vậy với cô, chuyện đêm qua bà cũng biết chỉ là bà không muốn cô thấy ngại nên không nói. Anh không nhìn vị quản gia mà lên tiếng
" Cô ta không phải vợ tôi "
" Gì ơi không sao đâu ạ bây giờ con cũng phải đi làm rồi ạ " - Cô vội lên tiếng : " Em xin phép, cháu xin phép ạ " sau đó cầm túi sách rời đi, anh cũng không để tâm tiếp tục ăn bữa sáng sau đó đến công ty vị quản gia già chỉ biết lắc đầu sau đó sai người dọn dẹp.
Cô đến cửa hàng thời trang nhỏ của mình để làm việc, ở đây chỉ có 2 nhân viên 1 nam 1 nữ và có em gái của anh làm quản lý. Thấy cô đến nhân viên của shop đi ra cúi chào rất tươi cô cũng gật đầu cười với họ sau đó đi vô trong.
" Chị ấy có vẻ không được vui cho lắm " - Nhân viên nữ lên tiếng
" Sao lại nói vậy? Chị ấy cười tươi vậy mà? " - Nhân viên nam không hiểu lên tiếng
" Miệng cười nhưng ánh mắt chị ấy không hề cười như ngày thường " - Nhân viên nữ tinh ý nhận ra rồi giải thích cho nhân viên nam kia nhưng có vẻ nhân viên nam không hiểu và cũng không có tin lời nói của cô bạn
" Ôi thôi đi làm việc cứ ngồi đây đoán lung tung cẩn thận chị ấy đuổi việc giờ " - Nhân viên nam nhắc nhở sau đó kéo nhân viên nữ ấy đi. Cô ngồi trong phòng làm việc mà không tập trung nổi cứ nghĩ đến câu nói của anh đêm đó mà nước mắt lại rơi cô đáng ghét đến vậy sao? Họ chỉ có thời gian 1 năm bên nhau cô sẽ cố gắng để anh yêu cô nếu không được thì để anh không có ác cảm với cô là được. Sau 1 hồi nước mắt nước mũi tùm lum từa lưa thì cô cũng lấy lại tinh thần như thường ngày tươi cười vui vẻ tiếp tục thiết kế vẽ trang phục may đồ. Hai người nhân viên bên ngoài nhìn 1 màn này mà không hiểu gì cả 2 người đều có 1 dấu hỏi chấm to đùng trên đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.