Chương 7:
Bắc Mạt Tịch
29/10/2024
Bánh mì trong tay của Coca và Hamburger có rất nhiều loại: nào là bánh mì tay xé, bánh sừng bò, bánh mì nhân dừa nạo, bánh nhân nho khô, bánh mì dâu tây, bánh mì nhân mứt trái cây vân vân…
Coca cất giọng thánh thót hỏi:
- Quý khách, chị muốn dùng loại nào?
Đổng Duyệt run rẩy đưa tay tới, cầm một ổ bánh mì nhân dừa nạo.
Cùng lúc đó, tích phân của cô trên thẻ card kia cũng biến thành số không.
Khi Đổng Duyệt ngẩng lên thì Cố Vãn Ngâm đã cùng Coca và Hamburger rời đi rồi. Hamburger còn vừa đi vừa quay lại vẫy tay nói chào tạm biệt với cô.
Đổng Duyệt đóng cửa lại, trước tiên bình ổn tâm tình đang kích động một chút, sau đó cô xé phần bánh mì đã được đóng gói ra, bắt đầu cắn xuống từng cái mà ăn một cách cẩn thận.
Bánh mì mềm xốp, hương dừa thơm nồng, thật sự là rất ngon!
Không biết có phải là vì đã lâu rồi không được ăn qua những thức ăn bình thường hay không mà lúc này Đổng Duyệt cảm thấy, ngay cả trước khi mạt thế xảy ra, cô cũng chưa tưng ăn qua loại bánh mì nào ngon đến như vậy.
Tuy nhiên đã hơn một năm ăn mặc cần kiệm giúp Đổng Duyệt tạo thành thói quen, cô không ăn hết bánh mì mà cố gắng nén xuống cơn đói và sự thèm thuồng, để dành lại một nửa cho ngày mai ăn.
Sau đó, Đổng Duyệt lại đi đến phòng bếp uống thêm một chút nước trong, cuối cùng cô mới đến chỗ chiếc giường, nằm xuống.
Giường cùng gối đầu đều có chút thô cứng, chăn cũng chỉ có một lớp hơi mỏng, nhưng trong thời mạt thế này, có thể có một chỗ nho nhỏ như vậy cho cô an ổn nghỉ ngơi, đã là chuyện rất tốt rồi.
Đổng Duyệt cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Kỳ thật trên người cô, còn có hai quả tinh hạch, một quả bậc một, một quả bậc hai.
Đổng Duyệt không phải dị năng giả, nhưng trong một năm này vận khí của cô cũng không đến nỗi tồi. Cô không chỉ còn sống, mà còn nhặt được một quả tinh hạch cấp hai.
Còn quả tinh hạch cấp một là do một lần cô trông thấy có đám người đang cùng tang thi vật lộn, cô tình cờ thọc tay vào bên trong xác của một tang thi vừa chết thì tìm được nó.
Đổng Duyệt cảm thấy, nửa khúc xúc xích cùng một cái khăn tay rách nát đã có thể đổi được mười một tích phân, nếu dùng tinh hạch thì chắc chắn có thể đổi được càng nhiều hơn.
Nhưng ban nãy cô không vội lấy tinh hạch ra, trước hết cứ ở tạm một ngày rồi hãy tính tiếp.
Th·iên t·ai gì đó khoan hãy đề cập tới, nhưng Đổng Duyệt vẫn chưa dám tin tưởng rằng nơi này có thể thật sự lẩn tránh khỏi tang thi.
Nếu trọ hết một ngày mà thật sự không có bất cứ tang thi nào có thể tiến vào nơi này thì Đổng Duyệt chắc chắn sẽ tiếp tục thuê phòng ở khách sạn này lâu dài. Bởi vì có thể tránh thoát được tầm mắt của tang thi, so với căn cứ của những người đang sống trong sợ hãi ngoài kia, khách sạn này còn an toàn hơn nhiều.
Lúc này, Cố Vãn Ngâm đang nghe hệ thống thông báo:
[Đã giải khóa nhiệm vụ mới, làm cho khách thuê phòng 201 quyết định tiếp tục thuê phòng dài hạn, thời gian làm nhiệm vụ không giới hạn. Khen thưởng nhiệm vụ gồm có: mở phòng 203 cho khách thuê, số lượng sữa bò không giới hạn, số lượng trứng gà không giới hạn, số lượng cơm không giới hạn, hai máy chế biến thức ăn sẵn.]
Nghe xong thông báo của hệ thống, Cố Vãn Ngâm kinh ngạc hỏi:
- Chỉ cần làm cho một người khách tiếp tục thuê phòng mà đã có thể được nhiều khen thưởng như vậy sao?
Hệ thống giải thích:
[Về sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thì khen thưởng sẽ càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, lần này khen thưởng số lượng trứng gà không giới hạn và hai máy chế biến thức ăn sẵn tôi muốn giải thích rõ hơn một chút. Bây giờ ở bên cạnh chủ phòng đã có một phòng ăn lớn, ký chủ có thể đi đến đó xem.]
Cố Vãn Ngâm lập tức đi vào căn phòng ở bên cạnh chủ phòng, quả nhiên, là một phòng ăn rất lớn.
Bên trong phòng ăn trang bị có một quầy tiếp tân, có một ít bàn ghế nhưng không có nồi chén gáo bồn gì để nấu nướng cả. Ở sát vách tường của căn phòng chỉ có đặt một cái máy rất lớn. Mặt trên của máy là một màn hình củng rất lớn, bên dưới cái máy đó có một khoảng trống, có vẻ là cửa để chuyền thức ăn làm sẵn ra theo đặt hàng của khách.
Cố Vãn Ngâm đi qua xem thử chiếc máy bán thức ăn làm sẵn kia. Đầu tiên cô nhìn thấy trên màn hình hiện ra đúng là thực đơn. Trong thực đơn ấy liệt kê rất nhiều món ăn, tuy nhiên, những món thức ăn làm sẵn kia đều viết bằng chữ màu xám. Chắc chắn là vì hiện tại cô vẫn chưa mở khóa được.
Bên cạnh cái máy bán thức ăn làm sẵn kia còn có đặt một cái tủ bát. Trong tủ đựng khá nhiều đũa, muỗng, nĩa xếp thành từng bộ. Có lẽ đây là để phục vụ cho khách sau khi đặt món có thể dùng để ăn ngay thức ăn.
Tiếng của hệ thống lại vang lên:
[Chờ sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, ký chủ có thể lựa chọn tất cả những thức ăn làm sẵn được chế biến từ trứng, vì dụ như trứng gà xào rau củ, trứng chiên, trứng chưng, trứng luộc lòng đào, trứng chần,… Ngoài ra ký chủ còn có thể giải khóa các loại thức ăn khác, nhưng món ăn sẽ được mở khóa ngẫu nhiên, ký chủ không thể tự do lựa chọn.]
Coca cất giọng thánh thót hỏi:
- Quý khách, chị muốn dùng loại nào?
Đổng Duyệt run rẩy đưa tay tới, cầm một ổ bánh mì nhân dừa nạo.
Cùng lúc đó, tích phân của cô trên thẻ card kia cũng biến thành số không.
Khi Đổng Duyệt ngẩng lên thì Cố Vãn Ngâm đã cùng Coca và Hamburger rời đi rồi. Hamburger còn vừa đi vừa quay lại vẫy tay nói chào tạm biệt với cô.
Đổng Duyệt đóng cửa lại, trước tiên bình ổn tâm tình đang kích động một chút, sau đó cô xé phần bánh mì đã được đóng gói ra, bắt đầu cắn xuống từng cái mà ăn một cách cẩn thận.
Bánh mì mềm xốp, hương dừa thơm nồng, thật sự là rất ngon!
Không biết có phải là vì đã lâu rồi không được ăn qua những thức ăn bình thường hay không mà lúc này Đổng Duyệt cảm thấy, ngay cả trước khi mạt thế xảy ra, cô cũng chưa tưng ăn qua loại bánh mì nào ngon đến như vậy.
Tuy nhiên đã hơn một năm ăn mặc cần kiệm giúp Đổng Duyệt tạo thành thói quen, cô không ăn hết bánh mì mà cố gắng nén xuống cơn đói và sự thèm thuồng, để dành lại một nửa cho ngày mai ăn.
Sau đó, Đổng Duyệt lại đi đến phòng bếp uống thêm một chút nước trong, cuối cùng cô mới đến chỗ chiếc giường, nằm xuống.
Giường cùng gối đầu đều có chút thô cứng, chăn cũng chỉ có một lớp hơi mỏng, nhưng trong thời mạt thế này, có thể có một chỗ nho nhỏ như vậy cho cô an ổn nghỉ ngơi, đã là chuyện rất tốt rồi.
Đổng Duyệt cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Kỳ thật trên người cô, còn có hai quả tinh hạch, một quả bậc một, một quả bậc hai.
Đổng Duyệt không phải dị năng giả, nhưng trong một năm này vận khí của cô cũng không đến nỗi tồi. Cô không chỉ còn sống, mà còn nhặt được một quả tinh hạch cấp hai.
Còn quả tinh hạch cấp một là do một lần cô trông thấy có đám người đang cùng tang thi vật lộn, cô tình cờ thọc tay vào bên trong xác của một tang thi vừa chết thì tìm được nó.
Đổng Duyệt cảm thấy, nửa khúc xúc xích cùng một cái khăn tay rách nát đã có thể đổi được mười một tích phân, nếu dùng tinh hạch thì chắc chắn có thể đổi được càng nhiều hơn.
Nhưng ban nãy cô không vội lấy tinh hạch ra, trước hết cứ ở tạm một ngày rồi hãy tính tiếp.
Th·iên t·ai gì đó khoan hãy đề cập tới, nhưng Đổng Duyệt vẫn chưa dám tin tưởng rằng nơi này có thể thật sự lẩn tránh khỏi tang thi.
Nếu trọ hết một ngày mà thật sự không có bất cứ tang thi nào có thể tiến vào nơi này thì Đổng Duyệt chắc chắn sẽ tiếp tục thuê phòng ở khách sạn này lâu dài. Bởi vì có thể tránh thoát được tầm mắt của tang thi, so với căn cứ của những người đang sống trong sợ hãi ngoài kia, khách sạn này còn an toàn hơn nhiều.
Lúc này, Cố Vãn Ngâm đang nghe hệ thống thông báo:
[Đã giải khóa nhiệm vụ mới, làm cho khách thuê phòng 201 quyết định tiếp tục thuê phòng dài hạn, thời gian làm nhiệm vụ không giới hạn. Khen thưởng nhiệm vụ gồm có: mở phòng 203 cho khách thuê, số lượng sữa bò không giới hạn, số lượng trứng gà không giới hạn, số lượng cơm không giới hạn, hai máy chế biến thức ăn sẵn.]
Nghe xong thông báo của hệ thống, Cố Vãn Ngâm kinh ngạc hỏi:
- Chỉ cần làm cho một người khách tiếp tục thuê phòng mà đã có thể được nhiều khen thưởng như vậy sao?
Hệ thống giải thích:
[Về sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thì khen thưởng sẽ càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, lần này khen thưởng số lượng trứng gà không giới hạn và hai máy chế biến thức ăn sẵn tôi muốn giải thích rõ hơn một chút. Bây giờ ở bên cạnh chủ phòng đã có một phòng ăn lớn, ký chủ có thể đi đến đó xem.]
Cố Vãn Ngâm lập tức đi vào căn phòng ở bên cạnh chủ phòng, quả nhiên, là một phòng ăn rất lớn.
Bên trong phòng ăn trang bị có một quầy tiếp tân, có một ít bàn ghế nhưng không có nồi chén gáo bồn gì để nấu nướng cả. Ở sát vách tường của căn phòng chỉ có đặt một cái máy rất lớn. Mặt trên của máy là một màn hình củng rất lớn, bên dưới cái máy đó có một khoảng trống, có vẻ là cửa để chuyền thức ăn làm sẵn ra theo đặt hàng của khách.
Cố Vãn Ngâm đi qua xem thử chiếc máy bán thức ăn làm sẵn kia. Đầu tiên cô nhìn thấy trên màn hình hiện ra đúng là thực đơn. Trong thực đơn ấy liệt kê rất nhiều món ăn, tuy nhiên, những món thức ăn làm sẵn kia đều viết bằng chữ màu xám. Chắc chắn là vì hiện tại cô vẫn chưa mở khóa được.
Bên cạnh cái máy bán thức ăn làm sẵn kia còn có đặt một cái tủ bát. Trong tủ đựng khá nhiều đũa, muỗng, nĩa xếp thành từng bộ. Có lẽ đây là để phục vụ cho khách sau khi đặt món có thể dùng để ăn ngay thức ăn.
Tiếng của hệ thống lại vang lên:
[Chờ sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, ký chủ có thể lựa chọn tất cả những thức ăn làm sẵn được chế biến từ trứng, vì dụ như trứng gà xào rau củ, trứng chiên, trứng chưng, trứng luộc lòng đào, trứng chần,… Ngoài ra ký chủ còn có thể giải khóa các loại thức ăn khác, nhưng món ăn sẽ được mở khóa ngẫu nhiên, ký chủ không thể tự do lựa chọn.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.