Chương 19: Không Cần Cảm Ơn Sớm Như Vậy
Vô Tội Quốc Độ
01/05/2023
Hà Lộ rối rắm đến tiết tự học buổi tối cũng không biết phải làm sao, cho đến khi tan học bước ra đến cổng trường, cô nhìn thấy mấy chiếc xe máy thì liền dừng bước.
Cô nheo mắt lại nhìn, xác định đó đúng là đám lưu manh kia, cô quay đầu, tay cũng sờ vào túi quần.
Đúng vậy, cô đã quyết định, sẽ gọi Trình Diệu Khôn tới đón!
Giờ phút này, Trình Diệu Khôn vẫn đang ngồi trong quán KTV hôm qua, cũng là gian phòng bao đó và với mấy người hôm qua.
Thấy di động run, anh lấy ra nhìn, là một dãy số lạ. Nhưng bây giờ đã là 9 giờ, có thể khẳng định đối phương là Hà Lộ.
Anh nghe máy, âm thanh nhẹ nhàng của Hà Lộ từ đầu dây bên kia lập tức truyền đến.
“Em tan học rồi.”
“Anh biết, 9 giờ rồi.”
“A… Anh đến đón em được không?”
“Được, bây giờ anh đến.”
“Anh đến mau lên.”
Hà Lộ thúc giục làm Trình Diệu Khôn nhướng mày, khóe môi cong lên.
Sau đó, Hà Lộ lại nói: “Mấy người kia lại tới, đang đứng trước cổng, em không dám ra ngoài.”
“…” Nụ cười của Trình Diệu Khôn cứng lại.
Hà Lộ đúng thật sẽ gọi cho anh, nhưng anh không nghĩ là vì mấy tên côn đồ kia xuất hiện.
Thì sao? Nếu bọn chúng không xuất hiện thì cô sẽ không gọi sao?
Nghĩ đến khả năng này, Trình Diệu Khôn có chút không tin được…
“Này?”
“Anh đang nghe.”
“…”
“À thì… Anh đang không ở xa trường em, mười phút nữa sẽ có mặt.”
“Vâng.”
“Em ở trong trường, đừng đi ra ngoài, anh tới sẽ gọi cho em, vậy nhé.”
“Vâng.”
Trình Diệu Khôn cúp máy sau đó đứng dậy, Đỗ Khải đang hát hò kế bên người đẹp nhìn qua với vẻ mặt nghi hoặc.
“Anh Khôn, anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi tìm người, lát quay lại.”
Đỗ Khải không định hỏi tiếp, nhưng chợt thấy lạ.
“Anh Khôn, anh đi tìm ai?”
“Mày lo nhiều thế làm gì?” Trình Diệu Khôn nói rồi bước đi ra cửa.
“Này, không phải, ý em là anh còn quen người khác ở khu này sao?” Đỗ Khải hét lớn.
Trình Diệu Khôn không nói gì, chỉ nắm lấy tay cửa, chợt anh nhớ đến cổ tay mảnh khảnh của Hà Lộ.
Tưởng tượng đến cảnh mình không khống chế nổi mà có thể chơi chết cô, máu Trình Diệu Khôn nóng lên.
Anh đến trường Hà Lộ mất đúng mười phút sau khi cúp máy.
Bọn Diêm Hải đang đang đứng đối diện cổng trường thấy anh cũng không cười nói nữa, nhìn chằm chằm vào xe của Trình Diệu Khôn.
“Anh Hải, hình như là tên hôm qua.” Đầu ổ gà nói.
“Tao không mù.” Diêm Hải nhìn chằm chằm lên xe, gằn giọng nói.
Nghe ra được Diêm Hải đang không vui, đầu ổ gà cũng cứng họng, mấy người còn lại cũng không dám nói gì.
Trình Diệu Khôn tự nhiên nhìn đến bọn họ, cau mày lại.
Mấy tên nhãi ranh nay anh vốn không để trong mắt, nhưng trong lòng có chút không thoải mái, cảm giác như phải cảm ơn chúng nên Hà Lộ mới gọi cho anh.
Cảm xúc không thể khống chế được…
Trình Diệu Khôn mở cửa xuống xe, thấy Hà Lộ ra đến cổng trường, chậm chạp chạy đến chỗ anh.
Trình Diệu Khôn cong môi, mở ghế phó lái ra, Hà Lộ cũng vừa đến nơi.
Cô nhanh chóng lên xe, quay đầu nhìn Trình Diệu Khôn nói: “Cảm ơn.”
Trình Diệu Khôn hơi đá môi dưới: “Không cần cảm ơn sớm như vậy.”
???
Cô nheo mắt lại nhìn, xác định đó đúng là đám lưu manh kia, cô quay đầu, tay cũng sờ vào túi quần.
Đúng vậy, cô đã quyết định, sẽ gọi Trình Diệu Khôn tới đón!
Giờ phút này, Trình Diệu Khôn vẫn đang ngồi trong quán KTV hôm qua, cũng là gian phòng bao đó và với mấy người hôm qua.
Thấy di động run, anh lấy ra nhìn, là một dãy số lạ. Nhưng bây giờ đã là 9 giờ, có thể khẳng định đối phương là Hà Lộ.
Anh nghe máy, âm thanh nhẹ nhàng của Hà Lộ từ đầu dây bên kia lập tức truyền đến.
“Em tan học rồi.”
“Anh biết, 9 giờ rồi.”
“A… Anh đến đón em được không?”
“Được, bây giờ anh đến.”
“Anh đến mau lên.”
Hà Lộ thúc giục làm Trình Diệu Khôn nhướng mày, khóe môi cong lên.
Sau đó, Hà Lộ lại nói: “Mấy người kia lại tới, đang đứng trước cổng, em không dám ra ngoài.”
“…” Nụ cười của Trình Diệu Khôn cứng lại.
Hà Lộ đúng thật sẽ gọi cho anh, nhưng anh không nghĩ là vì mấy tên côn đồ kia xuất hiện.
Thì sao? Nếu bọn chúng không xuất hiện thì cô sẽ không gọi sao?
Nghĩ đến khả năng này, Trình Diệu Khôn có chút không tin được…
“Này?”
“Anh đang nghe.”
“…”
“À thì… Anh đang không ở xa trường em, mười phút nữa sẽ có mặt.”
“Vâng.”
“Em ở trong trường, đừng đi ra ngoài, anh tới sẽ gọi cho em, vậy nhé.”
“Vâng.”
Trình Diệu Khôn cúp máy sau đó đứng dậy, Đỗ Khải đang hát hò kế bên người đẹp nhìn qua với vẻ mặt nghi hoặc.
“Anh Khôn, anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi tìm người, lát quay lại.”
Đỗ Khải không định hỏi tiếp, nhưng chợt thấy lạ.
“Anh Khôn, anh đi tìm ai?”
“Mày lo nhiều thế làm gì?” Trình Diệu Khôn nói rồi bước đi ra cửa.
“Này, không phải, ý em là anh còn quen người khác ở khu này sao?” Đỗ Khải hét lớn.
Trình Diệu Khôn không nói gì, chỉ nắm lấy tay cửa, chợt anh nhớ đến cổ tay mảnh khảnh của Hà Lộ.
Tưởng tượng đến cảnh mình không khống chế nổi mà có thể chơi chết cô, máu Trình Diệu Khôn nóng lên.
Anh đến trường Hà Lộ mất đúng mười phút sau khi cúp máy.
Bọn Diêm Hải đang đang đứng đối diện cổng trường thấy anh cũng không cười nói nữa, nhìn chằm chằm vào xe của Trình Diệu Khôn.
“Anh Hải, hình như là tên hôm qua.” Đầu ổ gà nói.
“Tao không mù.” Diêm Hải nhìn chằm chằm lên xe, gằn giọng nói.
Nghe ra được Diêm Hải đang không vui, đầu ổ gà cũng cứng họng, mấy người còn lại cũng không dám nói gì.
Trình Diệu Khôn tự nhiên nhìn đến bọn họ, cau mày lại.
Mấy tên nhãi ranh nay anh vốn không để trong mắt, nhưng trong lòng có chút không thoải mái, cảm giác như phải cảm ơn chúng nên Hà Lộ mới gọi cho anh.
Cảm xúc không thể khống chế được…
Trình Diệu Khôn mở cửa xuống xe, thấy Hà Lộ ra đến cổng trường, chậm chạp chạy đến chỗ anh.
Trình Diệu Khôn cong môi, mở ghế phó lái ra, Hà Lộ cũng vừa đến nơi.
Cô nhanh chóng lên xe, quay đầu nhìn Trình Diệu Khôn nói: “Cảm ơn.”
Trình Diệu Khôn hơi đá môi dưới: “Không cần cảm ơn sớm như vậy.”
???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.