Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 2: Nàng Không Muốn Làm Người 2

Nhân Mạn

14/11/2023

Máy kiểm tra bên cạnh bỗng kêu lên, vang lên tiếng tích tích cảnh báo.

"Giáo sư, cô ta không chịu nổi nữa rồi!"

"Không cần để ý tới, tiếp tục!"

Tích tích tích...

Tích tích tích tích....

Tiếng cảnh báo ngày một nhanh hơn giống như muốn phá vỡ dụng cụ vậy.

Một tiếng nổ vang lên.

Phòng nghiên cứu dưới lòng đất bị phá vỡ.

...

Bắc Việt.

Hồng Đức năm hai mươi ba, giữa mùa đông.

Gió lạnh hung hăng gào rít, đi qua chỗ nào cũng cuồn cuộn cả mặt đất.

Lúc buổi trưa rảnh rỗi, một phụ nhân đang hơ lửa để chống rét thu tay lại rồi liếc mắt nhìn: "Chắc là nhà của Tô lão đại sinh. Nhà nghèo đến nỗi chuột không thèm ở mà bây giờ lại sinh con, không sợ nuôi không nổi sao, hừ."



"Bà quan tâm người khác nuôi con nổi hay không làm gì? Lát nữa quét tuyết trên nóc nhà đi. Mấy ngày nay tuyết cứ rơi không ngừng, dày quá sắp sập nhà rồi."

Bà ta bị nam nhân bắt bẻ một trận, lúc này phụ nhân mới lau miệng rồi không lên tiếng nữa.

Người mà bà ta nói đến là Tô gia, căn nhà cách nhà bà ta hai căn.

Là nhà nghèo nhất thôn Đại Hòe này.

Nhà chỉ có một cái sân nhỏ và ba gian phòng.

Lúc này trong sân nhỏ vang lên tiếng hò hét của một lão phụ nhân: "Sinh rồi! Ngươi đưa cho bà đỡ rồi đến nhà bếp nấu một chậu nước ấm mang qua đi! Lão nhị, vào trong đó dọn dẹp đồ bẩn đi! Mọi người đừng đứng trước cửa cản trở nữa, đến nhà bếp đợi đi!"

Trong gian phòng chật chội tối mờ tràn ngập mùi máu, phải mau mau dọn dẹp sạch sẽ thôi.

"Nương, là trai hay gái vậy?" Tô Tú nấu nước ấm xong thì xắn tay áo lên làm việc, vừa làm vừa hỏi.

"Gái."

"Tốt quá, chúng ta lại có thêm con gái rồi."

"Tốt cái gì chứ, con gái sinh ra chỉ có mạng chịu khổ thôi." Bà lão Tô gia bọc lại đứa bé rồi dùng bàn tay thô ráp của mình vỗ về đứa bé.

Gả đến Tô gia nhiều năm như vậy, các nàng còn không biết tính khí của mẹ chồng sao?

Một lát sau, bà lão Tô gia đột nhiên cau mày: "Sao mà chưa có động tĩnh gì vậy? Khi nãy còn khóc mà, chẳng lẽ do lạnh cóng sao?"



Lời này khiến ba phụ nhân trẻ tuổi trong phòng liếc nhìn sang.

Lưu Nguyệt Lan bất chấp thân thể yếu ớt, giùng giằng muốn ngồi dậy, vừa sốt ruột vừa đau lòng: "Mẫu thân, người đưa bảo bảo cho con xem!"

Tô Tú với Đại Hương cũng vất việc trong tay, chạy nhanh đến.

Kết quả vừa hay nhìn thấy đứa bé chậm rãi mở mắt ra.

Đen kịt, sáng ngời, còn tỏ vẻ ngây ngô với hoàn cảnh trước mắt nữa.

"..." Tô Tú phụt cười một chút: "Đại tẩu, tỷ đừng bị mẫu thân dọa, đứa bé vẫn khỏe, mắt vừa to vừa đen, trông rất thông minh."

Đại Hương cười ngây ngô nói: "Bảo bảo ngoan, không thích khóc, không thích gây ầm ĩ nha."

Bà lão Tô gia lúc này mới thả lỏng vẻ mặt, đối mặt với đôi mắt đen láy kia, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều.

"..." Nhìn trước mặt mình có ba cái đầu, đứa bé vô thức cau mày lại, nghiêm túc trông như bà cụ non vậy.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Nàng nhớ rõ mình chết lúc nổ phòng thí nghiệm rồi mà.

Tại sao bây giờ lại sống lại?

Nàng không muốn làm người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook