Chương 57: Vào Căn Cứ
Một cước vào mông
13/12/2019
Chiếc xe càng tiến tới, bức tường xám xịt càng cao hơn, màu ảm đạm của xi
măng và thép làm lòng người ta không khỏi sinh ra chút nặng nề, khoảng
cách gần hơn cảnh vật cũng liên tục thay đổi. Lúc này, Vũ mới nhìn được
rõ, ở góc tường hay mấy nơi mà bức tường chưa được hoàn thành, đều chen
chúc mấy người quần áo rách nát, thân thể gầy trơ cả xương, trông chẳng
khác gì bọn người sống dưới trướng bọn lưu manh ở khách sạn, bọn họ cặm
cụi cằm dụng cụ trong tay, ra sức lao động, từng nhóm người chia nhau
mấy vị trí khác nhau, sau lưng mỗi nhóm đều có một tên lính, tay cằm dùi cui ra sức vẫy vẫy, khoảng cách cũng khá xa để tiếng quát của tên lính
có thể truyền tới tai của Vũ, nhưng hắn đoán đó cũng chỉ là mấy lời đốc
thúc.
Nhìn đám phụ nhân không ngừng lau mồ hôi xây tường, lòng của Vũ có chút không thoải mái, đây mà gọi là căn cứ cứu trợ gì chứ, có khác nào bọn xưng vương xưng thần, xây thành lập ấp, bóc lột sức lao động dân đen triệt để, tình cảnh này bản thân hắn thời trước gặp cũng không ít, lại nghĩ tới cảnh hiện tại vợ và con hắn cũng có thể bị bắt làm nô lệ như đám người trước mặt, tùy ý bị bọn Larva cưỡng bức, bàn tay vô thức nắm chặt, muốn thật sự xem thử cái căn cứ này là dạng gì.
Tâm tình phức tạp, con người ta cũng chẳng buồn ngắm cảnh, Vũ liền quay vào trong, ngồi im không nói, mấy hành động đó đều lọt vào mắt tên chỉ huy qua kính chiếu hậu, đến dự đoán tâm tình người khác qua nét mặt mà hắn cũng không biết, thế chẳng phải bao nhiêu năm kinh nghiệm bợ đít lãnh đạo liền quăng cho chó ăn hay sao, nhìn như vậy hắn liền đoán ngay được phần nào tâm tình phức tạp của Vũ, hắn cũng thở một hơi, không thể trách thiếu niên nhỏ tuổi ai cũng đều có lòng như vậy.
- Ở căn cứ, tất cả mọi người đều bình đẳng, có làm thì mới có ăn, các cậu cũng biết tình hình hiện tại, lương thực thật sự rất trân quý, kho lương của quân đội cũng không thể mở ra nuôi không tất cả được, chúng ta đâu có cái nêu cơm của Thạch Sanh, sức ăn của mấy vạn người như núi lở, đành phải khiến họ bỏ chút sức, bất quá cũng chỉ làm mấy việc hậu cần như xây tường bảo vệ, hay cải tạo đất, chính là để đổi lại phần ăn của mình, tất cả đều tự nguyện, căn cứ chính là tồn tại dựa trên tiền đề như vậy.
Tên chỉ huy từ tốn giải thích với bọn họ, mặc dù không ai hỏi nhưng bản thân hắn vẫn muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng Vũ, nghĩ lời hắn nói cũng có lý, Vũ đành ậm ừ.
- Đó là điều hiển nhiên, phiền đội trưởng nhọc công giải thích rồi.
- Cậu đừng quá khách sáo, là người của căn cứ đều một nhà cả, sau này chiếu cố nhau một chút là được.
Tên chỉ huy thừa nước đục liền thả câu, muốn lấy một phần nhân tình của bọn hắn, Tiger cười khinh bỉ không nói gì. Chiếc xe cũng từ từ tiến đến cổng sắt lớn giữa căn cứ, mấy người lính gác liền tiến lại kiểm tra một lượt, đội trưởng đưa thẻ công tác, mấy người gác cửa liền vẫy tay ra hiệu đi qua, chỉ có xe hơi màu đen của bọn họ mới được đi tiếp, hai chiếc xe bọc thép còn lại bị dừng ở ngoài khu vực cổng, Vũ cũng mặc kệ, giúp họ tới đây là đã tròn trách nhiệm, hắn không có bổn sự để lo nhiều như vậy, hiện tại bản thân bọn họ còn chưa biết đi đâu, hơi đâu lo chuyện bao đồng.
Tiến đến trước cổng lớn, không ngờ cái cổng lớn như vậy ở bên dưới lại có thêm 3 cái cửa nhỏ hơn, hai bên là hai cửa nhỏ, kích thước cũng chỉ vừa cho hàng ngang hai người, chắc dành cho người đi bộ, cửa ở giữa là to nhất, ước chừng cao tầm 4 mét, ngang cũng được 4 làn xe, 3 cánh cửa đều làm bằng sắt, đóng kính, có hai lính gác vũ trang hai bên, tên chỉ huy liền xuống xe, hướng bọn hắn đưa ra thẻ công tác,một trong hai người lính gác liền cằm bộ đàm nói vào, cánh cửa từ từ mở ra, không gian bên trong cũng từ đó đưa vào mắt nhóm người của Vũ.
Chiếc xe lại tiếp tục hành trình, vừa qua khỏi cổng sắt liền nhìn thấy một đồn bót, mấy người lính gác bên trong lại kiểm tra một lượt nữa, tiến vào phạm vi căn cứ phía sau tường bao, quang cảnh thành phố không khác gì lúc trước cả, có chăng là mặt đường có vẻ sạch sẽ hơn, bóng dáng xe hơi chen chúc nhau tiến vào trung tâm cũng không còn, cảnh nhộn nhịp người qua kẻ lại cũng chẳng có, mấy cửa hàng lúc trước muốn bao nhiêu lộng lẫy cũng có bây giờ trở nên tiêu điều, dọc hai bên đường, thỉnh thoảng lại có mấy nhóm người xếp hàng tiến về phía cổng, nhìn cảnh tượng trước mắt Bằng mập cảm thán không thôi, xe đi qua mấy con phố, lúc này mới thấy được ở chính giữa thành phố là hai tòa tháp lớn, hai tòa tháp này trước đây một là trung tâm hành chính của chính phủ, một là trung tâm thương mại cao cấp bật nhất thành phố C, vẫn còn sừng sững ở đó, chỉ khác là bây giờ, ở dưới khu vực xung quanh hai tòa tháp, một hàng rào thép lớn bao xung quanh, tách biệt khu trung tâm với các khu vực khác, đó chính là khu vực dành riêng cho quân đội, tên đội trưởng lúc này mới lên tiếng.
- Phía trước chính là khu vực quân doanh, bao gồm nơi ở của các đơn vị trực thuộc quân khu, kho lương, kho vũ khí, hai tòa tháp chính giữa chính là văn phòng chỉ huy thành phố, cũng là nơi ở của tướng lĩnh cao cấp, nơi này chỉ có quân nhân có thẻ công tác đặc biệt mới được ra vào, còn khu vực phía ngoài được chia thành bốn khu, Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi tòa nhà được bố trí cho người dân sống sót, sau 6h chiều là giờ thiết quân luật, cấm tất cả các hoạt động trên đường phố, nơi các cậu sắp đến là đặc chủng doanh, là một nơi nằm tách biệt ở Tây Khu, chỉ có mỗi đặc chủng doanh là nằm ngoài khu trung tâm, qua hai gốc phố nữa chúng ta sẽ tới, các cậu hay chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn đám phụ nhân không ngừng lau mồ hôi xây tường, lòng của Vũ có chút không thoải mái, đây mà gọi là căn cứ cứu trợ gì chứ, có khác nào bọn xưng vương xưng thần, xây thành lập ấp, bóc lột sức lao động dân đen triệt để, tình cảnh này bản thân hắn thời trước gặp cũng không ít, lại nghĩ tới cảnh hiện tại vợ và con hắn cũng có thể bị bắt làm nô lệ như đám người trước mặt, tùy ý bị bọn Larva cưỡng bức, bàn tay vô thức nắm chặt, muốn thật sự xem thử cái căn cứ này là dạng gì.
Tâm tình phức tạp, con người ta cũng chẳng buồn ngắm cảnh, Vũ liền quay vào trong, ngồi im không nói, mấy hành động đó đều lọt vào mắt tên chỉ huy qua kính chiếu hậu, đến dự đoán tâm tình người khác qua nét mặt mà hắn cũng không biết, thế chẳng phải bao nhiêu năm kinh nghiệm bợ đít lãnh đạo liền quăng cho chó ăn hay sao, nhìn như vậy hắn liền đoán ngay được phần nào tâm tình phức tạp của Vũ, hắn cũng thở một hơi, không thể trách thiếu niên nhỏ tuổi ai cũng đều có lòng như vậy.
- Ở căn cứ, tất cả mọi người đều bình đẳng, có làm thì mới có ăn, các cậu cũng biết tình hình hiện tại, lương thực thật sự rất trân quý, kho lương của quân đội cũng không thể mở ra nuôi không tất cả được, chúng ta đâu có cái nêu cơm của Thạch Sanh, sức ăn của mấy vạn người như núi lở, đành phải khiến họ bỏ chút sức, bất quá cũng chỉ làm mấy việc hậu cần như xây tường bảo vệ, hay cải tạo đất, chính là để đổi lại phần ăn của mình, tất cả đều tự nguyện, căn cứ chính là tồn tại dựa trên tiền đề như vậy.
Tên chỉ huy từ tốn giải thích với bọn họ, mặc dù không ai hỏi nhưng bản thân hắn vẫn muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng Vũ, nghĩ lời hắn nói cũng có lý, Vũ đành ậm ừ.
- Đó là điều hiển nhiên, phiền đội trưởng nhọc công giải thích rồi.
- Cậu đừng quá khách sáo, là người của căn cứ đều một nhà cả, sau này chiếu cố nhau một chút là được.
Tên chỉ huy thừa nước đục liền thả câu, muốn lấy một phần nhân tình của bọn hắn, Tiger cười khinh bỉ không nói gì. Chiếc xe cũng từ từ tiến đến cổng sắt lớn giữa căn cứ, mấy người lính gác liền tiến lại kiểm tra một lượt, đội trưởng đưa thẻ công tác, mấy người gác cửa liền vẫy tay ra hiệu đi qua, chỉ có xe hơi màu đen của bọn họ mới được đi tiếp, hai chiếc xe bọc thép còn lại bị dừng ở ngoài khu vực cổng, Vũ cũng mặc kệ, giúp họ tới đây là đã tròn trách nhiệm, hắn không có bổn sự để lo nhiều như vậy, hiện tại bản thân bọn họ còn chưa biết đi đâu, hơi đâu lo chuyện bao đồng.
Tiến đến trước cổng lớn, không ngờ cái cổng lớn như vậy ở bên dưới lại có thêm 3 cái cửa nhỏ hơn, hai bên là hai cửa nhỏ, kích thước cũng chỉ vừa cho hàng ngang hai người, chắc dành cho người đi bộ, cửa ở giữa là to nhất, ước chừng cao tầm 4 mét, ngang cũng được 4 làn xe, 3 cánh cửa đều làm bằng sắt, đóng kính, có hai lính gác vũ trang hai bên, tên chỉ huy liền xuống xe, hướng bọn hắn đưa ra thẻ công tác,một trong hai người lính gác liền cằm bộ đàm nói vào, cánh cửa từ từ mở ra, không gian bên trong cũng từ đó đưa vào mắt nhóm người của Vũ.
Chiếc xe lại tiếp tục hành trình, vừa qua khỏi cổng sắt liền nhìn thấy một đồn bót, mấy người lính gác bên trong lại kiểm tra một lượt nữa, tiến vào phạm vi căn cứ phía sau tường bao, quang cảnh thành phố không khác gì lúc trước cả, có chăng là mặt đường có vẻ sạch sẽ hơn, bóng dáng xe hơi chen chúc nhau tiến vào trung tâm cũng không còn, cảnh nhộn nhịp người qua kẻ lại cũng chẳng có, mấy cửa hàng lúc trước muốn bao nhiêu lộng lẫy cũng có bây giờ trở nên tiêu điều, dọc hai bên đường, thỉnh thoảng lại có mấy nhóm người xếp hàng tiến về phía cổng, nhìn cảnh tượng trước mắt Bằng mập cảm thán không thôi, xe đi qua mấy con phố, lúc này mới thấy được ở chính giữa thành phố là hai tòa tháp lớn, hai tòa tháp này trước đây một là trung tâm hành chính của chính phủ, một là trung tâm thương mại cao cấp bật nhất thành phố C, vẫn còn sừng sững ở đó, chỉ khác là bây giờ, ở dưới khu vực xung quanh hai tòa tháp, một hàng rào thép lớn bao xung quanh, tách biệt khu trung tâm với các khu vực khác, đó chính là khu vực dành riêng cho quân đội, tên đội trưởng lúc này mới lên tiếng.
- Phía trước chính là khu vực quân doanh, bao gồm nơi ở của các đơn vị trực thuộc quân khu, kho lương, kho vũ khí, hai tòa tháp chính giữa chính là văn phòng chỉ huy thành phố, cũng là nơi ở của tướng lĩnh cao cấp, nơi này chỉ có quân nhân có thẻ công tác đặc biệt mới được ra vào, còn khu vực phía ngoài được chia thành bốn khu, Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi tòa nhà được bố trí cho người dân sống sót, sau 6h chiều là giờ thiết quân luật, cấm tất cả các hoạt động trên đường phố, nơi các cậu sắp đến là đặc chủng doanh, là một nơi nằm tách biệt ở Tây Khu, chỉ có mỗi đặc chủng doanh là nằm ngoài khu trung tâm, qua hai gốc phố nữa chúng ta sẽ tới, các cậu hay chuẩn bị sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.