Chương 1: Xuyên Không (1)
Một cước vào mông
31/10/2019
7 giờ 30 phút sáng, ngày 21 tháng 12 năm 2019.
"Renggggg...rengggg"
Tiếng chuông báo thức vang vọng khắp căn phòng nhỏ cũ nát.
"Renggg...renggg"
"Hơ...."
Trên chiếc giường gỗ ọp ẹp mục nát, một người thanh niên bật dậy làm chiếc giường di chuyển mạnh đánh ầm một tiếng về phía vách tường.
"Hả ? Đây là đâu ? Kiếm của ta ? Chết rồi sao ???"
Người thanh niên trên chiếc giường hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, gương mặt vô cùng hoang mang, cậu ta bật dậy khỏi chiếc giường chạy về phía chiếc gương, cứ đứng lặng người như thế, hồi lâu sau cậu ta lại lửng thững bước về phía chiếc giường rồi ngồi bịch xuống.
Cậu thanh niên ấy chính là Vũ, hôm nay là sinh nhật thứ 19 của hắn, từ khi sinh ra Vũ chưa lần nào biết mặt ba mẹ mình, chưa từng được sống một ngày nào tử tế, hắn nghe ông Gù kể lại 18 năm trước, trong một lần đi lượm ve chai ông nhặt được hắn ở cổng ngôi chùa hoang gần bãi đá, vì thấy hắn bụ bẫm ông Gù thương đem về nuôi như con, nhưng mà một người đàn ông nhặt ve chai thì làm gì mà nuôi nổi một đứa trẻ, tuổi thơ Vũ là chuỗi ngày khổ cực mãi đến 2 năm trước, ông hắn không chống nổi tuổi già mà phải bỏ mình, trước khi nhắm mắt, ông đã để lại cho hắn tài sản cả đời nhặt ve chai dành dụm được của mình là 20 triệu tiền lẻ. Một phen đau khổ Vũ chôn cất ông Gù rồi khăn gối lên Thành Phố A lặp nghiệp hắn quyết tâm làm giàu thay đổi cuộc đời mình và tìm lại người mẹ người mà đã bỏ mặt hắn, một thằng trẻ mồ côi như Vũ không ăn học, không bằng cấp, hắn chỉ có thể làm những công việc phổ thông, sáng phụ hồ rồi tối làm phục vụ, một ngày 24 tiếng hắn đi làm hết 18 tiếng rồi, nhưng tại thành phố phồn hoa này, như vậy hắn cũng chỉ đủ trang trải cái ăn hàng ngày. 3 tháng trước, hắn thấy sức khỏe mình suy yếu, ban đêm ho rất nhiều, lúc đi làm thỉnh thoảng còn bị ngất, bạn bè và người lớn khuyên can hắn mới bất đắc dĩ đi khám tổng quát, ngày nhận kết quả Vũ thấy đầu óc quay cuồng, chỉ nghe thấy tiếng ong ong, hắn bước đi như người mất hồn, nhiều lần còn nhém bị xe tông, bác sĩ bảo hắn bị K giai đoạn cuối chỉ còn sống được hơn 1 tháng nữa, Vũ đau khổ nhốt mình trong căn phòng trọ cũ kĩ mục nát, tối hôm trước hắn quyết tâm kết thúc cuộc đời bi kịch của mình, hắn ra nhà thuốc mua một lọ thuốc ngủ, về nhà hắn tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ đẹp nhất rồi lên giường, hắn mở lọ thuốc tu ừng ực, Vũ thiếp đi. Đó cũng là đoạn kí ức mà "Vũ" hiện tại ngồi trên giường nhận được, hắn ta ôm lấy đầu mình
"Không...không thể nào ? Tại sao chứ ? Ta đã chết rồi mà"
Hắn nhớ đến khoảnh khắc mũi một thanh kiếm đâm mạnh về phía hắn
"Khôngggggg !!!!"
Trong xóm trọ nhỏ yên bình, bầu không khí ấy bị phá tan bởi tiếng hét của một người thanh niên, âm thanh ấy dường như phát ra từ phía căn phòng cuối cùng của dãy trọ.
Năm 1738, xứ Natarina, vương quốc X
Cơn mưa vẫn nặng hạt, ngày hôm nay đã là ngày thứ 3 liên tục mà tiểu đội 100 người của Thomas phục kích trong cánh rừng già, những người đàn ông lực lưỡng, toàn thân mang giáp sắt, trên ngực là 1 biểu tượng hình chiếc khiên với 2 màu xanh đỏ, khu rừng già với những hàng cây cổ thụ san sát nhau cao hơn 10 mét, những tán cây như những chiếc ô màu xanh xòe ra, đan xen vào nhau tạo thành một mái nhà tự nhiên, nhưng mái nhà này vẫn không ngăn nổi cơn mưa như trút nước, những giọt nước len lỏi qua từng chiếc lá, rơi xuống những chiếc mũ sắt tạo ra những tiếng bong bong hòa vào tiếng mưa, làm cho không khí dừng như thêm căng thẳng, gương mặt của những người đàn ông đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt đầy tơ máu do không ngủ lâu ngày, hơn 100 người ngồi im như tượng, hòa mình vào khung cảnh rừng cây, Thomas và một vài người trung niên trong tiểu đội ngồi quay với nhau bàn luận 1 điều gì đó, bổng từ xa dường như có tiếng vó ngựa "lộp cộp lộp cộp" tiến về phía họ, tất cả những người lính không ai bảo ai đều đứng dậy, mắt nhìn về hướng tiếng động phát ra bàn tay vô thức nắm thật chặt chuôi kiếm vắt bên hông tùy thời có thể rút ra, tiếng vó ngựa ngày một gần, đôi mắt của Thomas căng ra hết cỡ nhìn về hướng đó, một bóng kỵ sĩ đang tiến về phía hắn, sau khi bóng người ngựa này tiến gần đến phạm vi nhìn rõ của thị giác thì hắn mới thở phào một hơi, đó là Can - lính trinh sát của tiểu đội, Can vội vã chạy về phía hắn, sau khi tiến vào ranh giới khu rừng, Can xuống ngựa, hắn đưa dây cương cho một người lình gần đó, tiến về phía Thomas.
-Đội trưởng, quân của bọn Laval chỉ còn cách chúng ta 5 dặm, có lẻ khoảng 1 giờ nữa chúng sẽ đến ngọn đồi trước mặt !
-Lần này bọn hắn xuất thủ bao nhiêu quân ?
-Hơn 1000 quân thưa đôi trưởng, đa số là bộ binh trong đó có khoảng 200 kỵ binh.
Sau khi nghe câu trả lời từ phía Can, ánh mắt của tất cả mọi người ánh lên vẻ tuyệt vọng, Thomas thì không, đội quân 100 người này là phòng tuyến cuối cùng của xứ Natarina, nếu quân Laval vượt qua cánh rừng này thì chúng sẽ dễ dàng thâu tóm vùng đất quê hương của hắn, lúc đó vợ và con hắn sẽ trở thành nô lệ cho bọn Laval, lãnh chúa của hắn đã cùng gia đình bỏ chạy sau trận chiến phòng thủ pháo đài biên giới thất bại, sau trận chiến ấy, quân đội của xứ Natarina bị diệt gần như toàn bộ từ 3000 quân tinh nhuệ nay chỉ còn lại 100 người bọn hắn, trận chiến này, Thomas quyết không chùn bước, bọn Laval muốn tiến vào quê hương hắn thì phải đạp qua xác hắn mà đi, tay Thomas nắm chặt chuôi kiếm, rút ra xoẹt một tiếng hắn quay về phía tiện đội
Hỡi các anh em, các ngươi cũng nghe lời của Can rồi đó, chưa đầy 1 giờ nữa thôi quân Laval gian ác sẽ tiến đến trước mặt chúng ta, cánh rừng này chính là phòng tuyến cuối cùng của quê hương ta, chúng ta thất thủ, đồng nghĩa với việc bọn Laval sẽ tiến được vào quê hương ta, chúng sẽ cướp bóc, đốt phá, hãm hiếp vợ các ngươi, bắt con các ngươi đi làm nô lệ, chúng sẽ san bằng vùng đất sinh đẹp này, biến nơi đây thành địa ngục, bọn lãnh chúa đã bỏ mặt chúng ta, bỏ mặt người dân của chúng, nhưng ta thì không thể bỏ mặt gia đình mình, bọn Laval muốn tiến vào Natarina phải bước qua xác của ta. Vì gia đình, vì Natarina !
-VÌ GIA ĐÌNH, VÌ NATARINA !!!.
"Renggggg...rengggg"
Tiếng chuông báo thức vang vọng khắp căn phòng nhỏ cũ nát.
"Renggg...renggg"
"Hơ...."
Trên chiếc giường gỗ ọp ẹp mục nát, một người thanh niên bật dậy làm chiếc giường di chuyển mạnh đánh ầm một tiếng về phía vách tường.
"Hả ? Đây là đâu ? Kiếm của ta ? Chết rồi sao ???"
Người thanh niên trên chiếc giường hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, gương mặt vô cùng hoang mang, cậu ta bật dậy khỏi chiếc giường chạy về phía chiếc gương, cứ đứng lặng người như thế, hồi lâu sau cậu ta lại lửng thững bước về phía chiếc giường rồi ngồi bịch xuống.
Cậu thanh niên ấy chính là Vũ, hôm nay là sinh nhật thứ 19 của hắn, từ khi sinh ra Vũ chưa lần nào biết mặt ba mẹ mình, chưa từng được sống một ngày nào tử tế, hắn nghe ông Gù kể lại 18 năm trước, trong một lần đi lượm ve chai ông nhặt được hắn ở cổng ngôi chùa hoang gần bãi đá, vì thấy hắn bụ bẫm ông Gù thương đem về nuôi như con, nhưng mà một người đàn ông nhặt ve chai thì làm gì mà nuôi nổi một đứa trẻ, tuổi thơ Vũ là chuỗi ngày khổ cực mãi đến 2 năm trước, ông hắn không chống nổi tuổi già mà phải bỏ mình, trước khi nhắm mắt, ông đã để lại cho hắn tài sản cả đời nhặt ve chai dành dụm được của mình là 20 triệu tiền lẻ. Một phen đau khổ Vũ chôn cất ông Gù rồi khăn gối lên Thành Phố A lặp nghiệp hắn quyết tâm làm giàu thay đổi cuộc đời mình và tìm lại người mẹ người mà đã bỏ mặt hắn, một thằng trẻ mồ côi như Vũ không ăn học, không bằng cấp, hắn chỉ có thể làm những công việc phổ thông, sáng phụ hồ rồi tối làm phục vụ, một ngày 24 tiếng hắn đi làm hết 18 tiếng rồi, nhưng tại thành phố phồn hoa này, như vậy hắn cũng chỉ đủ trang trải cái ăn hàng ngày. 3 tháng trước, hắn thấy sức khỏe mình suy yếu, ban đêm ho rất nhiều, lúc đi làm thỉnh thoảng còn bị ngất, bạn bè và người lớn khuyên can hắn mới bất đắc dĩ đi khám tổng quát, ngày nhận kết quả Vũ thấy đầu óc quay cuồng, chỉ nghe thấy tiếng ong ong, hắn bước đi như người mất hồn, nhiều lần còn nhém bị xe tông, bác sĩ bảo hắn bị K giai đoạn cuối chỉ còn sống được hơn 1 tháng nữa, Vũ đau khổ nhốt mình trong căn phòng trọ cũ kĩ mục nát, tối hôm trước hắn quyết tâm kết thúc cuộc đời bi kịch của mình, hắn ra nhà thuốc mua một lọ thuốc ngủ, về nhà hắn tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ đẹp nhất rồi lên giường, hắn mở lọ thuốc tu ừng ực, Vũ thiếp đi. Đó cũng là đoạn kí ức mà "Vũ" hiện tại ngồi trên giường nhận được, hắn ta ôm lấy đầu mình
"Không...không thể nào ? Tại sao chứ ? Ta đã chết rồi mà"
Hắn nhớ đến khoảnh khắc mũi một thanh kiếm đâm mạnh về phía hắn
"Khôngggggg !!!!"
Trong xóm trọ nhỏ yên bình, bầu không khí ấy bị phá tan bởi tiếng hét của một người thanh niên, âm thanh ấy dường như phát ra từ phía căn phòng cuối cùng của dãy trọ.
Năm 1738, xứ Natarina, vương quốc X
Cơn mưa vẫn nặng hạt, ngày hôm nay đã là ngày thứ 3 liên tục mà tiểu đội 100 người của Thomas phục kích trong cánh rừng già, những người đàn ông lực lưỡng, toàn thân mang giáp sắt, trên ngực là 1 biểu tượng hình chiếc khiên với 2 màu xanh đỏ, khu rừng già với những hàng cây cổ thụ san sát nhau cao hơn 10 mét, những tán cây như những chiếc ô màu xanh xòe ra, đan xen vào nhau tạo thành một mái nhà tự nhiên, nhưng mái nhà này vẫn không ngăn nổi cơn mưa như trút nước, những giọt nước len lỏi qua từng chiếc lá, rơi xuống những chiếc mũ sắt tạo ra những tiếng bong bong hòa vào tiếng mưa, làm cho không khí dừng như thêm căng thẳng, gương mặt của những người đàn ông đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt đầy tơ máu do không ngủ lâu ngày, hơn 100 người ngồi im như tượng, hòa mình vào khung cảnh rừng cây, Thomas và một vài người trung niên trong tiểu đội ngồi quay với nhau bàn luận 1 điều gì đó, bổng từ xa dường như có tiếng vó ngựa "lộp cộp lộp cộp" tiến về phía họ, tất cả những người lính không ai bảo ai đều đứng dậy, mắt nhìn về hướng tiếng động phát ra bàn tay vô thức nắm thật chặt chuôi kiếm vắt bên hông tùy thời có thể rút ra, tiếng vó ngựa ngày một gần, đôi mắt của Thomas căng ra hết cỡ nhìn về hướng đó, một bóng kỵ sĩ đang tiến về phía hắn, sau khi bóng người ngựa này tiến gần đến phạm vi nhìn rõ của thị giác thì hắn mới thở phào một hơi, đó là Can - lính trinh sát của tiểu đội, Can vội vã chạy về phía hắn, sau khi tiến vào ranh giới khu rừng, Can xuống ngựa, hắn đưa dây cương cho một người lình gần đó, tiến về phía Thomas.
-Đội trưởng, quân của bọn Laval chỉ còn cách chúng ta 5 dặm, có lẻ khoảng 1 giờ nữa chúng sẽ đến ngọn đồi trước mặt !
-Lần này bọn hắn xuất thủ bao nhiêu quân ?
-Hơn 1000 quân thưa đôi trưởng, đa số là bộ binh trong đó có khoảng 200 kỵ binh.
Sau khi nghe câu trả lời từ phía Can, ánh mắt của tất cả mọi người ánh lên vẻ tuyệt vọng, Thomas thì không, đội quân 100 người này là phòng tuyến cuối cùng của xứ Natarina, nếu quân Laval vượt qua cánh rừng này thì chúng sẽ dễ dàng thâu tóm vùng đất quê hương của hắn, lúc đó vợ và con hắn sẽ trở thành nô lệ cho bọn Laval, lãnh chúa của hắn đã cùng gia đình bỏ chạy sau trận chiến phòng thủ pháo đài biên giới thất bại, sau trận chiến ấy, quân đội của xứ Natarina bị diệt gần như toàn bộ từ 3000 quân tinh nhuệ nay chỉ còn lại 100 người bọn hắn, trận chiến này, Thomas quyết không chùn bước, bọn Laval muốn tiến vào quê hương hắn thì phải đạp qua xác hắn mà đi, tay Thomas nắm chặt chuôi kiếm, rút ra xoẹt một tiếng hắn quay về phía tiện đội
Hỡi các anh em, các ngươi cũng nghe lời của Can rồi đó, chưa đầy 1 giờ nữa thôi quân Laval gian ác sẽ tiến đến trước mặt chúng ta, cánh rừng này chính là phòng tuyến cuối cùng của quê hương ta, chúng ta thất thủ, đồng nghĩa với việc bọn Laval sẽ tiến được vào quê hương ta, chúng sẽ cướp bóc, đốt phá, hãm hiếp vợ các ngươi, bắt con các ngươi đi làm nô lệ, chúng sẽ san bằng vùng đất sinh đẹp này, biến nơi đây thành địa ngục, bọn lãnh chúa đã bỏ mặt chúng ta, bỏ mặt người dân của chúng, nhưng ta thì không thể bỏ mặt gia đình mình, bọn Laval muốn tiến vào Natarina phải bước qua xác của ta. Vì gia đình, vì Natarina !
-VÌ GIA ĐÌNH, VÌ NATARINA !!!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.