Chương 22
Thanh Nhàn Chân Nhân
21/03/2024
Tâm đã lạnh sau những chuyện vừa qua, hắn không quá đỗi sợ hãi khi thấy máu thì trước kia đã thấy nhiều rồi, nghe thêm mấy tin này cũng không làm cho Lạc Trần đổi sắc, mà chỉ cười tự diễu:
- Cuồng ma sao? Đúng là hảo danh tự.
- Nếu đã vậy.
Lạc Trần điểm nhẹ muỗi chân nhảy lên cao rồi đứng tại không trung. Đám người này thì cũng chỉ có thể trố mắt ra nhìn tình cảnh trước mặt này cứ như đang nhìn thấy tiên nhân chân chính. Hắn quát lớn:
- Các người thay ta chiếu cáo với các đại môn phái.
- Bản tọa hôm nay lấy danh cuồng ma nhận chức trưởng môn đời thứ 39 của Mao Sơn.
- Tại đây thăng tiên, lập địa. Chứng vị địa tiên!
Lời nói không nặng không nhẹ nhưng lại mang đến cảm giác áp bức đến vô tận. Đám người khi nghe xong cũng quỳ xuống dập đầu la to:
- Phụng mệnh chưởng môn.
- Phụng mệnh chưởng môn.
- Phụng mệnh chưởng môn.
• Chú thích: bài vị chia làm nhiều cấp. Thấp nhất là đạo đồng tiếp đến là phương sĩ cao hơn chút là chân nhân, đỉnh cấp ở nhân gian là thiên sư.
Có thể nói đạt đến thiên sư đã là gần chạm được ngưỡng thần tiên. Trên thiên sư còn 3 bài vị nữa lần lượt là Địa tiên, Linh Tiên và Huyền Tiên.
Cơ bản lúc này đã là tiên nhiên mỗi lần thăng vị thì sẽ cộng thêm thọ mệnh. Chỉ mới biết được khi lập địa thành tiên thì sẽ cộng thêm 20 năm tuổi thọ.
Lạc Trần cũng chỉ chấp tay sau lưng nhìn xuống rồi cất tiếng:
- Kẻ nào không phục cứ đến đây. Bản tọa sẵn lòng nghên tiếp!
- Bây giờ các ngươi có thể cúc được rồi.
Lời nói lọt vào tai đám người như được ban kim bài miễn tử,riếu rích nhanh chóng mà dập dầu cảm gạ không ngớt:
- Tiểu nhân sẽ không phụ sự kì vọng.
Rất nhanh đã hớt ha hớt hải mà phóng thật nhanh ra khỏi nơi này, cứ như thể chậm thêm vài giay thì cái mạng nhỏ của bản thân cũng không thể giữ được. Lạc Trần cũng chỉ đành dùng biện pháp này nếu không thì đám ngưới môn phái sẽ đến liện tọi.
Đúng là phiền phức mà! Lẫm nhẫm vài câu nhưng cũng đành chiệu. Không nghĩ gì thêm, xoay người về sau rồi đi xuống theo từng bật, chân vừa chạm đất liền vung tay quát to:
- Tiễn khách.
Thấy đã không còn ai, Lạc Trần liền thở ra một hơi thanh thảng mà đi bộ xung quanh môn phái của chính bản thân. Lúc trước giao chiến khá lớn, nhưng chẳn làm ảnh hưởng đến kiến trúc tại nơi này, cùng lắm thì chỉ bong chốc vài phiến gạch.
An nhàn cảm nhận cảnh sắc ở phúc địa, lòng dân lên cảm giác yên bình. Mới đấy thân ảnh đã đi đến tầng cao nhất Mao Sơn. Nơi này đặt một bước tượng màu vàng siêu to khủng lồ, trên mặt đang nở một nụ cười hiền từ, tay thì cầm một cái quạt cứ như đang phe phẩy mà thỏi gió.
Đứng trước bức tượng Lạc Trần cũng quỳ xuống. Thực hiện theo quy củ bái sư Mao Sơn ba quỳ chính lạy. Tiếng dậm đầu vang lên bom bóp, làm xong hắn đứng dậy đót ba nén hương thượng phẩm mà dân lên.
Hương thơm xọc thẳng vào mũi, tạo nên sự dễ chịu đến lạ. Năm cuối đại học Lạc Trần trong thời gian ít ỏi đã biết được mấy cái cơ bản của đạo giáo nên làm trong rất tự nhiên.
Nhìn về phía trước lẫm nhẩm:
- Ta thay mặt Thanh Vân Tử chấp trưởng Mao Sơn mong được chiếu cố.
Lời này không nhầm nói cho ai nghe mà chính là hắn. Sựng chân tại đó hồi lâu, ánh sáng chiếu nhẹ hàng, tà áo phiêu phù nhẹ nhàng trong gió, mái tóc bạc tráng cứ thế bay theo. Đúng là…
Thở dài rồi bước về đám lầu các tầng dưới tượng. Lúc trước có hỏi thâm vị đạo đọc biết được nơi này chia thành bốn phong. Gồm Bắc các là nơi chưởng môn bế quan, Nam các là nơi cất chứa thư tịch, Tây các là nơi ở của đệ tư ngoại môn. Còn Đông các thì không biết được.
Lạc Trần nhớ lại những điều này, rất nhanh đã đưa ra quyết định đến Nam các để tu luyện một khoảng thời gian ước chừng cỡ 10 năm gì đấy. Nghe có vẻ lâu nhưng giờ hắn đã là người tu tiên nên thời gian cũng khá thoải mái.
Chân đạp không thoắc cái đã đến Nam các, trược mặt lúc này là một tòa lầu các cao lớn gồm 3 tầng, với họa tiết bên ngoài được chạm trổ một cách tinh tế các hình rồng bay phượng múa. Với cánh của to vật vả màu đỏ đậm đang được khó kính lại.
Tạo nên vẽ uy phong, trên đỉnh là một cột nhọn như muốn đâm thẳng trời cao. Lạc Trần đánh giá một lúc thì cũng nhẹ nhàng dùng lực mà tách cách cửa tạo thành một lối cho đủ người hắn đi vào.
Bước vào trong, thì liền liết mắt đánh giá. Bên trong có vô số kệ sách chứa vô số điển tịch đạo môn, nhiều như núi, giữa hành lang là một tấm thảm đỏ trải dài đến bức ảnh của ba vị Tam Thanh.
Lắc nghời đi đến bước tranh, chấp tay lại mà xá 3 cái để tỏ lòng thành kính. Đi lên các tầng khác thì cũng như thế không gì thay đổi.
- Cuồng ma sao? Đúng là hảo danh tự.
- Nếu đã vậy.
Lạc Trần điểm nhẹ muỗi chân nhảy lên cao rồi đứng tại không trung. Đám người này thì cũng chỉ có thể trố mắt ra nhìn tình cảnh trước mặt này cứ như đang nhìn thấy tiên nhân chân chính. Hắn quát lớn:
- Các người thay ta chiếu cáo với các đại môn phái.
- Bản tọa hôm nay lấy danh cuồng ma nhận chức trưởng môn đời thứ 39 của Mao Sơn.
- Tại đây thăng tiên, lập địa. Chứng vị địa tiên!
Lời nói không nặng không nhẹ nhưng lại mang đến cảm giác áp bức đến vô tận. Đám người khi nghe xong cũng quỳ xuống dập đầu la to:
- Phụng mệnh chưởng môn.
- Phụng mệnh chưởng môn.
- Phụng mệnh chưởng môn.
• Chú thích: bài vị chia làm nhiều cấp. Thấp nhất là đạo đồng tiếp đến là phương sĩ cao hơn chút là chân nhân, đỉnh cấp ở nhân gian là thiên sư.
Có thể nói đạt đến thiên sư đã là gần chạm được ngưỡng thần tiên. Trên thiên sư còn 3 bài vị nữa lần lượt là Địa tiên, Linh Tiên và Huyền Tiên.
Cơ bản lúc này đã là tiên nhiên mỗi lần thăng vị thì sẽ cộng thêm thọ mệnh. Chỉ mới biết được khi lập địa thành tiên thì sẽ cộng thêm 20 năm tuổi thọ.
Lạc Trần cũng chỉ chấp tay sau lưng nhìn xuống rồi cất tiếng:
- Kẻ nào không phục cứ đến đây. Bản tọa sẵn lòng nghên tiếp!
- Bây giờ các ngươi có thể cúc được rồi.
Lời nói lọt vào tai đám người như được ban kim bài miễn tử,riếu rích nhanh chóng mà dập dầu cảm gạ không ngớt:
- Tiểu nhân sẽ không phụ sự kì vọng.
Rất nhanh đã hớt ha hớt hải mà phóng thật nhanh ra khỏi nơi này, cứ như thể chậm thêm vài giay thì cái mạng nhỏ của bản thân cũng không thể giữ được. Lạc Trần cũng chỉ đành dùng biện pháp này nếu không thì đám ngưới môn phái sẽ đến liện tọi.
Đúng là phiền phức mà! Lẫm nhẫm vài câu nhưng cũng đành chiệu. Không nghĩ gì thêm, xoay người về sau rồi đi xuống theo từng bật, chân vừa chạm đất liền vung tay quát to:
- Tiễn khách.
Thấy đã không còn ai, Lạc Trần liền thở ra một hơi thanh thảng mà đi bộ xung quanh môn phái của chính bản thân. Lúc trước giao chiến khá lớn, nhưng chẳn làm ảnh hưởng đến kiến trúc tại nơi này, cùng lắm thì chỉ bong chốc vài phiến gạch.
An nhàn cảm nhận cảnh sắc ở phúc địa, lòng dân lên cảm giác yên bình. Mới đấy thân ảnh đã đi đến tầng cao nhất Mao Sơn. Nơi này đặt một bước tượng màu vàng siêu to khủng lồ, trên mặt đang nở một nụ cười hiền từ, tay thì cầm một cái quạt cứ như đang phe phẩy mà thỏi gió.
Đứng trước bức tượng Lạc Trần cũng quỳ xuống. Thực hiện theo quy củ bái sư Mao Sơn ba quỳ chính lạy. Tiếng dậm đầu vang lên bom bóp, làm xong hắn đứng dậy đót ba nén hương thượng phẩm mà dân lên.
Hương thơm xọc thẳng vào mũi, tạo nên sự dễ chịu đến lạ. Năm cuối đại học Lạc Trần trong thời gian ít ỏi đã biết được mấy cái cơ bản của đạo giáo nên làm trong rất tự nhiên.
Nhìn về phía trước lẫm nhẩm:
- Ta thay mặt Thanh Vân Tử chấp trưởng Mao Sơn mong được chiếu cố.
Lời này không nhầm nói cho ai nghe mà chính là hắn. Sựng chân tại đó hồi lâu, ánh sáng chiếu nhẹ hàng, tà áo phiêu phù nhẹ nhàng trong gió, mái tóc bạc tráng cứ thế bay theo. Đúng là…
Thở dài rồi bước về đám lầu các tầng dưới tượng. Lúc trước có hỏi thâm vị đạo đọc biết được nơi này chia thành bốn phong. Gồm Bắc các là nơi chưởng môn bế quan, Nam các là nơi cất chứa thư tịch, Tây các là nơi ở của đệ tư ngoại môn. Còn Đông các thì không biết được.
Lạc Trần nhớ lại những điều này, rất nhanh đã đưa ra quyết định đến Nam các để tu luyện một khoảng thời gian ước chừng cỡ 10 năm gì đấy. Nghe có vẻ lâu nhưng giờ hắn đã là người tu tiên nên thời gian cũng khá thoải mái.
Chân đạp không thoắc cái đã đến Nam các, trược mặt lúc này là một tòa lầu các cao lớn gồm 3 tầng, với họa tiết bên ngoài được chạm trổ một cách tinh tế các hình rồng bay phượng múa. Với cánh của to vật vả màu đỏ đậm đang được khó kính lại.
Tạo nên vẽ uy phong, trên đỉnh là một cột nhọn như muốn đâm thẳng trời cao. Lạc Trần đánh giá một lúc thì cũng nhẹ nhàng dùng lực mà tách cách cửa tạo thành một lối cho đủ người hắn đi vào.
Bước vào trong, thì liền liết mắt đánh giá. Bên trong có vô số kệ sách chứa vô số điển tịch đạo môn, nhiều như núi, giữa hành lang là một tấm thảm đỏ trải dài đến bức ảnh của ba vị Tam Thanh.
Lắc nghời đi đến bước tranh, chấp tay lại mà xá 3 cái để tỏ lòng thành kính. Đi lên các tầng khác thì cũng như thế không gì thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.