Chương 37
Thanh Nhàn Chân Nhân
02/07/2024
Chợt ngớ người, Yamato có chút nhớ ra:
- Người này so với người cần tìm thì khác xa một trời một vực.
- Ban nãy do quá để tâm đến thực lực mà tý nữa quên mất thứ này.
Không để ông ta lên tiếng, thì rất nhanh đã có người hoài nghi về sự chân thật của vấn đề.
- Ông đưa ra người này, ngoại hình lại khác xa một trời một vực với hình ảnh do nhân chứng ghi lại.
- Làm sao mà chúng tôi có thể tin tưởng được chứ?
Như đã đợi câu hỏi này mà Long Dương đoàn liền cướp lời khi người còn chưa kịp nói xong.
- Tuy ngoại hình không giống, nhưng Lạc Trần người này am hiểu nhất là huyễn thuật che mắt.
- Có thể trong lúc hành sự đã dùng đến nó.
Lời này quả hợp lý đạt đến chiến lực đấy thì vó một hai thủ đoạn che dấu cũng là bình thường.
Lần này Yamato đã thông minh hơn liền ngắt ngang:. truyện ngôn tình
- Suy cho cùng đây cũng chỉ là lời nói đến từ một phía. Không có bằng chứng thì sao chúng tôi có thể tin!
Phạm vi thủ phạm giờ rút ngắn chỉ còn hai người vì cơ bản Trung Quốc cũng chẳng còn ai có chiến lược cùng với dũng khí dám gây ra chuyện cấp quốc gia như này.
Mà xảy ra sự việc lại có một vị địa tiên trấn thủ, suy cho cùng người này cũng chỉ là thiên sư lại mang thực lực địa tiên thì cũng chớ có nên dây vào.
Còn nếu muốn đụng vào Tà Mãng Thiêng thì càng khó hơn nữa. Cục diện bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng đè xuống nhân cơ hội mà tìm người nào thế tội thì mới có thể hạn chế thương vong đến mức thấp nhất
Ngoài mặt thì coi như không có việc gì, nhưng trong lòng thì lại đang tính toán để hạ chuyện này xuống.
Bên phía Nhật Bản ai nấy cũng là lão cáo già liền hiểu ra dụng tâm, lấy Yamato làm trung điểm mà mặt sức hùa theo.
- Phải đấy các người bên ông nói một là một hai là hai à!
- Nếu không có bằng chứng hay nhân chứng thì mấy vái suy luận ấy cũng chả nói lên được gì?
Long Dương Đoàn liền cất tiếng đáp trả, giọng mười phần đanh thép lại vó chút trấn an cục diện.
- Việc này can hệ trọng đại đến hòa khí của hai bên. Nên bên tôi đưa ra quyết sách sec phái ra một vị thiên sư để tham điều tra việc này.
- Tránh cho hai bên chúng ta có xích mích.
Biện pháp này là cái cuối cùng mà ông ta có thể nghĩ ra, vốn lúc trước muốn Lạc Trần và Nhật Bản cắn nhau làm ngư ông đắt lợi.
Nhưng lại không ngờ đến sự phản đối kịch liệt này mà đành phải xuất thêm lực để cũng cố tính nhiệm hai bên.
Đồng thời đây vốn cũng là việc đại sự của Nhật, bên Trung cũng đã chi ra nhân thủ để giúp đỡ người gặp khó cũng không thể bỏ đấy làm ngơ.
Chỉ vài câu nói mà có thể đưa hai nước lên cùng một chiếc thuyền cùng nhau hợp sức nhổ lấy cái gai vốn tìm tàng trong nước.
Nếu việc này thành công Trung Quốc cũng sẽ hưởng lại mười phần, vừa mang danh giúp đỡ lại có thể diệt trừ kẻ ngáng đường.Đống thời cũng sẽ có mối quan hệ tốt với Nhật.
Còn về phía Yamato cũng đã thầm ai oan cái nước đi hiểm trở này. Vốn chỉ muốn đè xuống nay lại còn bùng lên đúng thật là khó khăn.
Còn nếu không chịu xuất lực mặt kệ cho bảo vật quốc gia cứ thế bị lấy đi mà không nói câu gì. Chả khác nào bảo người khác trộm đồ mà bản thân chỉ có thể nhịn xuống mời hắn trộm tiếp chứ.
Bên Trung cử đi bài vị thiên sư, Thân lại là người bị trộm cũng chỉ có thể cử đi điện tiên thì mới có thể thỏa đáng. Nếu không thì danh dự và cùng với mặt mũi sau này cũng sẽ mất sạch. Đánh mất tính nhiệm của các nước hợp tác.
Yamato đánh giá cái lợi và hại trong chiến dịch này. Cắn răng mà lên tiếng đồng ý sau hồi im lặng:
- Được rồi nếu bên ông cũng đã nói thì thì nước tôi cũng sẽ cử nhân lực đi tham gia điều tra cho ra lẽ chuyện này.
- Vẫn mong quý nước đây có thể sớm ngày đưa cho chúng tôi cái công đạo cho thỏa đáng hai bên.
Nghe được câu này lòng Long Dương Đoàn liền có chút vui vẻ sau thời gian dài đàm luận.
- Tôi rất thích câu nói này của các vị.
Hai bên đạt thành hiệp nghị hợp tác tra dò thật hư sự việc.
Một mặt vui vẻ mà bắt tay nhau trên trường quốc tế, nhưng sâu bên trong lại đang tính toán lợi ích hai bên có thể đạt được.
Đạt đến địa vị hiện tại ai cũng đã là mấy lão cáo già thành tinh. Trong việc tính toán lợi ích lẫn nhau thì lại là thuộc hàng lão luyện.
Nhân loại vốn tuổi thọ trung bình cũng chỉ tầm từ 65 đến 80. Cả thẩy gần mấy tỷ dân, mấy lão ở đây lại là tinh anh trong tinh anh về mưu lược thì khỏi bàn cải.
Hội nghị vẫn tiếp tục diễn ra thêm vài tiếng nữa mới hẳn kết thúc. Chủ yếu bàn về sự hợp tác hai bên về lâu về dài.
Quay lại với Lạc Trần.
Hắn đang nằm dài trên cái bàn gỗ, tay lại cầm quyển trục. Đôi mắt liêm diêm như sắp ngủ.
Chợt có cơn gió lạnh xuyên qua khe của mà luồng vào trong. Cảm nhận được không khí lâu ngày không được hít thở, tinh thần cũng tỉnh táo thêm vài phần. Hắn liền đặt quyển trục xuống rồi rời khỏi đại điện.
Đi ra bên ngoài lại là khung cảnh hoang sơ tiêu đều, có chút đỗ nát do không có người quét dọn và bão dưỡng đã lâu khiến hắn trầm mặt đôi chút.
- Người này so với người cần tìm thì khác xa một trời một vực.
- Ban nãy do quá để tâm đến thực lực mà tý nữa quên mất thứ này.
Không để ông ta lên tiếng, thì rất nhanh đã có người hoài nghi về sự chân thật của vấn đề.
- Ông đưa ra người này, ngoại hình lại khác xa một trời một vực với hình ảnh do nhân chứng ghi lại.
- Làm sao mà chúng tôi có thể tin tưởng được chứ?
Như đã đợi câu hỏi này mà Long Dương đoàn liền cướp lời khi người còn chưa kịp nói xong.
- Tuy ngoại hình không giống, nhưng Lạc Trần người này am hiểu nhất là huyễn thuật che mắt.
- Có thể trong lúc hành sự đã dùng đến nó.
Lời này quả hợp lý đạt đến chiến lực đấy thì vó một hai thủ đoạn che dấu cũng là bình thường.
Lần này Yamato đã thông minh hơn liền ngắt ngang:. truyện ngôn tình
- Suy cho cùng đây cũng chỉ là lời nói đến từ một phía. Không có bằng chứng thì sao chúng tôi có thể tin!
Phạm vi thủ phạm giờ rút ngắn chỉ còn hai người vì cơ bản Trung Quốc cũng chẳng còn ai có chiến lược cùng với dũng khí dám gây ra chuyện cấp quốc gia như này.
Mà xảy ra sự việc lại có một vị địa tiên trấn thủ, suy cho cùng người này cũng chỉ là thiên sư lại mang thực lực địa tiên thì cũng chớ có nên dây vào.
Còn nếu muốn đụng vào Tà Mãng Thiêng thì càng khó hơn nữa. Cục diện bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng đè xuống nhân cơ hội mà tìm người nào thế tội thì mới có thể hạn chế thương vong đến mức thấp nhất
Ngoài mặt thì coi như không có việc gì, nhưng trong lòng thì lại đang tính toán để hạ chuyện này xuống.
Bên phía Nhật Bản ai nấy cũng là lão cáo già liền hiểu ra dụng tâm, lấy Yamato làm trung điểm mà mặt sức hùa theo.
- Phải đấy các người bên ông nói một là một hai là hai à!
- Nếu không có bằng chứng hay nhân chứng thì mấy vái suy luận ấy cũng chả nói lên được gì?
Long Dương Đoàn liền cất tiếng đáp trả, giọng mười phần đanh thép lại vó chút trấn an cục diện.
- Việc này can hệ trọng đại đến hòa khí của hai bên. Nên bên tôi đưa ra quyết sách sec phái ra một vị thiên sư để tham điều tra việc này.
- Tránh cho hai bên chúng ta có xích mích.
Biện pháp này là cái cuối cùng mà ông ta có thể nghĩ ra, vốn lúc trước muốn Lạc Trần và Nhật Bản cắn nhau làm ngư ông đắt lợi.
Nhưng lại không ngờ đến sự phản đối kịch liệt này mà đành phải xuất thêm lực để cũng cố tính nhiệm hai bên.
Đồng thời đây vốn cũng là việc đại sự của Nhật, bên Trung cũng đã chi ra nhân thủ để giúp đỡ người gặp khó cũng không thể bỏ đấy làm ngơ.
Chỉ vài câu nói mà có thể đưa hai nước lên cùng một chiếc thuyền cùng nhau hợp sức nhổ lấy cái gai vốn tìm tàng trong nước.
Nếu việc này thành công Trung Quốc cũng sẽ hưởng lại mười phần, vừa mang danh giúp đỡ lại có thể diệt trừ kẻ ngáng đường.Đống thời cũng sẽ có mối quan hệ tốt với Nhật.
Còn về phía Yamato cũng đã thầm ai oan cái nước đi hiểm trở này. Vốn chỉ muốn đè xuống nay lại còn bùng lên đúng thật là khó khăn.
Còn nếu không chịu xuất lực mặt kệ cho bảo vật quốc gia cứ thế bị lấy đi mà không nói câu gì. Chả khác nào bảo người khác trộm đồ mà bản thân chỉ có thể nhịn xuống mời hắn trộm tiếp chứ.
Bên Trung cử đi bài vị thiên sư, Thân lại là người bị trộm cũng chỉ có thể cử đi điện tiên thì mới có thể thỏa đáng. Nếu không thì danh dự và cùng với mặt mũi sau này cũng sẽ mất sạch. Đánh mất tính nhiệm của các nước hợp tác.
Yamato đánh giá cái lợi và hại trong chiến dịch này. Cắn răng mà lên tiếng đồng ý sau hồi im lặng:
- Được rồi nếu bên ông cũng đã nói thì thì nước tôi cũng sẽ cử nhân lực đi tham gia điều tra cho ra lẽ chuyện này.
- Vẫn mong quý nước đây có thể sớm ngày đưa cho chúng tôi cái công đạo cho thỏa đáng hai bên.
Nghe được câu này lòng Long Dương Đoàn liền có chút vui vẻ sau thời gian dài đàm luận.
- Tôi rất thích câu nói này của các vị.
Hai bên đạt thành hiệp nghị hợp tác tra dò thật hư sự việc.
Một mặt vui vẻ mà bắt tay nhau trên trường quốc tế, nhưng sâu bên trong lại đang tính toán lợi ích hai bên có thể đạt được.
Đạt đến địa vị hiện tại ai cũng đã là mấy lão cáo già thành tinh. Trong việc tính toán lợi ích lẫn nhau thì lại là thuộc hàng lão luyện.
Nhân loại vốn tuổi thọ trung bình cũng chỉ tầm từ 65 đến 80. Cả thẩy gần mấy tỷ dân, mấy lão ở đây lại là tinh anh trong tinh anh về mưu lược thì khỏi bàn cải.
Hội nghị vẫn tiếp tục diễn ra thêm vài tiếng nữa mới hẳn kết thúc. Chủ yếu bàn về sự hợp tác hai bên về lâu về dài.
Quay lại với Lạc Trần.
Hắn đang nằm dài trên cái bàn gỗ, tay lại cầm quyển trục. Đôi mắt liêm diêm như sắp ngủ.
Chợt có cơn gió lạnh xuyên qua khe của mà luồng vào trong. Cảm nhận được không khí lâu ngày không được hít thở, tinh thần cũng tỉnh táo thêm vài phần. Hắn liền đặt quyển trục xuống rồi rời khỏi đại điện.
Đi ra bên ngoài lại là khung cảnh hoang sơ tiêu đều, có chút đỗ nát do không có người quét dọn và bão dưỡng đã lâu khiến hắn trầm mặt đôi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.