Quyển 3 - Chương 19: Tiết thu (19)
Tửu Đồ
02/03/2016
Uống rượu đến lúc này cho dù có kẻ nói trâu bay trên trời cũng không có
ai cảm thấy kinh ngạc. Bàn tán, bàn tán, mọi người quên mất nguyên nhân
dẫn tới câu chuyện, lung tung bàn sang các loại truyện liên quan đến
thần tiên, kiếm hiệp; có khả năng súc địa thành thốn, một bước đi mười
dặm; có khả năng giấu mình trong tổ chim, thừa lúc người không chú ý bắn tên giết chết kẻ địch; còn có khả năng ngự kiếm phi thăng, cắt đầu địch nhân từ ngoài ngàn dặm; đủ loại chuyện thiên kỳ bách quái, huyền diệu
ngưỡng mộ. Chỉ là không một ai cẩn thận suy ngẫm xem, nếu Trương Kim
Xưng có một tên vãn bối làm chức quan cao Đại Tùy, hắn hà cớ gì bị người bức tới nỗi phải dựng cờ tạo phản chứ? Tùy tiện để tên vãn bối chức
quan cao kia viết một phong thư truyền từ Ngụy quận đến, quan viên địa
phương há không cho ba phần thể diện?
Nghi vấn này được Trình Danh Chấn dấu sâu trong lòng, sau khi tan tiệc rượu hắn chậm chạm đi sau lưng Đỗ Ba Lạt, nhỏ giọng hỏi:
- Nhạc phụ, người và đại đương gia có quen biết Lý tướng quân sao? Sao con lại nghe đại đương gia nhắc tới hắn nhiều thế!
- Quen!
Nói đến Lý Húc, Đỗ Ba Lạt đầy vẻ tự hào:
- Đứa trẻ đó à, lần đầu tiên nhìn thấy nó đã biết nó là người đặc biệt. Khi đó nó mới mười bốn tuổi. Người ta thường nói ba tuổi xem nhỏ, bảy tuổi nhìn già. Lời này nửa điểm không giả! Đứa trẻ đó, chậc chậc. . .
Đỗ Ba Lạt miệng toàn hơi rượu, thấp giọng giải thích cho Trình Danh Chấn:
- Buôn bán nơi biên cương không phải là chuyện gian khổ bình thường. Trên đường đi ngươi phải xem mình như gia súc, phải hầu hạ đám gia súc kéo hàng như đại đương gia. Tám trăm dặm đường núi không lúc nào ngừng nghỉ, tất cả đều phải dùng chân mà bước đi, cho dù là thanh niên hơn hai mươi tuổi đi trên đường núi như vậy cũng mệt tới mức kêu khổ liên tục nhưng Húc tử nhà ta từ khi rời nhà ra đi chưa từng kêu khổ lấy một tiếng. Ngày đó lão Ma Tử tầm mắt hẹp hòi luôn nghĩ cách bắt nạt nó nhưng Húc tử nhà ta dù ban ngày làm việc vất vả thế nào chỉ cần nghỉ ngơi một đêm, sang ngày thứ hai lại sung sức như thường!
Liên quan tới chuyện Đỗ Ba Lạt và Trương Kim Xưng kết bạn đi buôn vùng biên cương, Trình Danh Chấn đã từng được thê tử của mình, Đỗ Quyên nhắc tới. Chính sách trọng nông nghiệp coi thường buôn bán của Đại Tùy cho nên có rất ít nam nhân bỏ việc nhà nông chủ động đi khắp nơi buôn bán, bởi vậy có thể đoán được, hai năm qua tiểu Lý tướng quân, vị đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Tùy chịu không ít xem thường. Thậm chí so sánh với hắn, Trình Danh Chấn cũng cảm thấy gia thế của hai người tương đương nhau.
Mà đối phương hiện tại công đã thành danh đã toại còn bản thân thì lún sâu vào con đường giặc cỏ. Mặc dù từ đại đương gia Trương Kim Xưng, nhạc phụ Đỗ Ba Lạt cho đến đám lâu la bên dưới, ai nấy đều vô cùng thân thiện với mình nhưng trong lòng Trình Danh Chấn không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nếu như năm xưa còn có lựa chọn khác, hắn tình nguyện làm một giáo úy Phủ binh nho nhỏ mà không phải là Cửu trại chủ của Cự Lộc trạch. Mặc dù địa vị của người trước xa xa không bằng kẻ sau.
Đỗ Ba Lạt đang hứng nói chuyện căn bản không chú ý tới ánh mắt mất mát của Trình Danh Chấn, ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói:
- Năm đó hàng hóa của chúng ta bán được giá tốt, mọi người ai nấy phát tài cả rồi. Người người bao đầy túi nặng, tận lực kiếm ngựa tốt trở về. Húc tử nhà ta và Từ Đại Nhãn khuyên chúng ta mua một vài con ngựa yếu để trách bị người khác để ý, chúng ta còn cho rằng bọn chúng nhiều chuyện. Kết quả vừa vào Trường thành. . .
Lão nhân lắc đầu cười khổ, trong khoảnh khắc ánh mắt mất đi vẻ ấm áp của nhân gian:
- Vừa vào Trường thành, quan sai lập tức vây lấy mạnh mẽ cướp đi ngựa và da tốt, một chút tiền cũng không trả, mỗi người chỉ được phát một tờ giấy rộng ba tấc!
Chẳng trách được đám người Trương Kim Xưng lại tạo phản, đổi lại là người khác khi bị bức đến đường cùng cũng sẽ kéo theo vài tên làm đệm lưng! Trình Danh Chấn đồng tình vỗ vỗ vai nhạc phụ ý an ủi lão.
- Quan bức dân tạo phản, từ xưa đến nay đã là như vậy rồi! Vậy còn tên họ Lý kia thì sao, sao hắn không cùng mọi người làm phản? Còn nữa, Từ Đại Nhãn là ai? Tại sao chưa từng nghe đại đương gia nhắc tới kẻ này?
Đỗ Ba Lạt thở dài cười khổ:
- Húc tử nhà ta số mạng rất tốt, không đen đủi như chúng ta. Nó và Từ Đại Nhãn khi đó ra biên cương là vì né tránh binh dịch, tránh phải đi Liêu Đông làm quỷ chết uổng, căn bản không phải vì buôn bán! Mọi người vừa mới tới biên cương nó được con gái của tộc trưởng một bộ lạc nhìn trúng. Hắc hắc, con gái của vị tộc trưởng đó, lớn lên xinh đẹp tựa một đóa hoa, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người nhìn ngắm nhưng người ta chỉ vừa mắt Húc tử, khóc lóc đòi lấy cho bằng được! Chẳng qua Húc tử của chúng ta cũng không hồ đồ, sau này ta nghe nói nó và Từ đại nhãn, hai tên giúp đỡ bộ lạc đó huấn luyện thành một chi tinh binh, chỉ một trận chiến đã diệt sạch bộ lạc Tác Đầu Hề quy mô gấp mấy lần bộ lạc đó. Hài, kẻ xuất chúng đi tới đâu cũng xuất chúng, cho dù hồ nước chỉ lớn như lòng bàn tay thôi cũng có thể quấy lên sóng cao ba thước!
Hồng nhân bên cạnh, bảo đao trong tay cười đùa nhân gian, địch quốc sụp đổ. Những ngày tháng tiêu dao như vậy Trình Danh Chấn chỉ nhìn thấy trong giấc mộng, ở trong thực tế, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới.
- Người này vận khí thật sự quá tốt!
Hắn vừa hâm mộ vừa tiếp tục thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân:
- Vậy hắn trở thành tướng quân của triều đình từ lúc nào? Từ đại nhãn thì sao, sau này ở lại bộ lạc kia?
- Chuyện sau này ta cũng không quá rõ ràng. A a!
Đỗ Ba Lạt bước chân xiêu vẹo, mùi rượu theo gió có thể làm ngất một tổ kiến lớn:
- Tờ giấy mà quan phủ đưa cho chúng ta kia nói là có thể trở về quê tìm quan phụ mẫu địa phương nhận lại tiền vốn. Tôn lão đại liền dẫn theo mọi người về quê tìm quan phủ nói chuyện, kết quả, đầu tiên quan địa phương kéo qua đẩy lại, không đồng ý trả. Sau đó bị Tôn lão đại đòi tiền gắt quá, vậy mà ép cho tội danh trộm dê bắt Tôn lão đại về!
Tôn lão đại nhất định là Tôn Tổ An, kẻ đã bị Trương Kim Xưng thiêu cháy! Trình Danh Chấn có lòng thăm dò chi tiết cụ thể bên trong, ngừng thở yên lặng lắng nghe. Chỉ tiếc Đỗ Ba Lạt đã uống quá nhiều, nói chuyện căn bản không ra đầu ra đuôi.
- Ợ! Sảng khoái, hôm nay uống thật sảng khoái. Tiểu Cửu tử, ngươi thật sự cho ta thể diện! Ta đánh trận đã vài năm, từ trước tới giờ chưa bao giờ được thống khoái như vậy. Ợ! Năm đó nhìn thấy Tôn lão đại bị bắt đi, mọi người ai nấy choáng váng đầu óc. Sau đó Trương nhị bá của ngươi đưa ra kế hoạch ra ngoài biên cương tìm Húc tử, một mặt là đem con của hắn và lão Ma Tử ra ngoài biên tái, tránh bị quan phủ bắt đi lính; một mặt khác, muốn xem thử trong nhà Từ Đại Nhãn có cách nào giúp đỡ đi thông quan hệ thả Tôn lão đại ra khỏi ngục.
- Phỏng chừng Lý tướng quân không chịu quản tới. Bình thường Vương tứ thúc làm việc quá tuyệt!
Đặt mình vào vị trí của người khác, Trình Danh Chấn giành trước đưa ra kết luận.
- Quản chứ. Nếu không sao nói Húc tử làm người trượng nghĩa chứ? Mặc dù Vương Ma Tử đã từng bắt nạt nó nhưng có thể bình yên ra ngoài biên cương hoàn toàn là dựa vào sự chăm sóc của mọi người, uhm, chủ yếu là Tôn lão đại và Hác lão ngũ chăm sóc.
Điểm này nằm ngoài dự đoán của Trình Danh Chấn nhưng cẩn thận suy ngẫm lại cũng hiểu được đạo lý bên trong đó. Ở Cự Lộc trạch trên người mỗi một việc đương gia, khuyết điểm và ưu điểm gần như giống nhau. Đối với những kẻ yếu bọn họ không thiếu lòng đồng tình nhưng lại khuyết thiếu đi sự tôn trọng tối thiểu. Bọn họ khi thì biểu hiện ghét ác như thù, bản thân làm việc xấu thì lại không kiêng nể gì. Năm đó Lý tướng quân theo một họ lăn lộn sợ rằng trong lòng tình cảm nóng lạnh đan xen. Vừa có sự cảm kích bọn họ đã chăm sóc mình lại khinh thường con mắt hám lợi của bọn họ!
- Húc tử lưu Trương Quý và Vương Khả Vọng ở lại giúp nó trông coi kho hàng, còn tặng cho Trương nhị bá của ngươi một khoản tiền lớn để ông ta cầm về trung nguyên khơi thông quan hệ. Kết quả đám huyện lệnh kia lòng tham vô đáy, cầm tiền rồi mà không chịu thả người, muốn kiếm được càng nhiều tiền hơn từ trên người chúng ta. Trương nhị bá của ngươi và Hác Lão Đao không thể nhẫn nhịn hơn được nữa chỉ đành giết người cướp ngục. Sau đó Tôn lão đại, Trương nhị bá ngươi còn có Vương Ma Tử, Hác Lão Đao, Đậu Kiến Đức vài người chúng ta cùng tiến vào cùng Cao Kê Bạc!
Trương Kim Xưng vì cứu Tôn An Tổ mà không tiếc giết người cướp ngục? Lại một tin tức nằm ngoài dự đoán khiến Trình Danh Chấn rung động mắt hoa lên, trong lòng khó nén nổi lòng hiếu kỳ, hắn nhìn bốn phía xung quanh, hạ thanh âm tới mức nhỏ nhất hỏi:
- Vậy sau này vì sao Trương đại đương gia lại giết Tôn Tổ An. Chẳng phải bọn họ đã có tình cảm sinh tử với nhau sao?
- Đó không phải việc của ngươi!
Nghi vấn này được Trình Danh Chấn dấu sâu trong lòng, sau khi tan tiệc rượu hắn chậm chạm đi sau lưng Đỗ Ba Lạt, nhỏ giọng hỏi:
- Nhạc phụ, người và đại đương gia có quen biết Lý tướng quân sao? Sao con lại nghe đại đương gia nhắc tới hắn nhiều thế!
- Quen!
Nói đến Lý Húc, Đỗ Ba Lạt đầy vẻ tự hào:
- Đứa trẻ đó à, lần đầu tiên nhìn thấy nó đã biết nó là người đặc biệt. Khi đó nó mới mười bốn tuổi. Người ta thường nói ba tuổi xem nhỏ, bảy tuổi nhìn già. Lời này nửa điểm không giả! Đứa trẻ đó, chậc chậc. . .
Đỗ Ba Lạt miệng toàn hơi rượu, thấp giọng giải thích cho Trình Danh Chấn:
- Buôn bán nơi biên cương không phải là chuyện gian khổ bình thường. Trên đường đi ngươi phải xem mình như gia súc, phải hầu hạ đám gia súc kéo hàng như đại đương gia. Tám trăm dặm đường núi không lúc nào ngừng nghỉ, tất cả đều phải dùng chân mà bước đi, cho dù là thanh niên hơn hai mươi tuổi đi trên đường núi như vậy cũng mệt tới mức kêu khổ liên tục nhưng Húc tử nhà ta từ khi rời nhà ra đi chưa từng kêu khổ lấy một tiếng. Ngày đó lão Ma Tử tầm mắt hẹp hòi luôn nghĩ cách bắt nạt nó nhưng Húc tử nhà ta dù ban ngày làm việc vất vả thế nào chỉ cần nghỉ ngơi một đêm, sang ngày thứ hai lại sung sức như thường!
Liên quan tới chuyện Đỗ Ba Lạt và Trương Kim Xưng kết bạn đi buôn vùng biên cương, Trình Danh Chấn đã từng được thê tử của mình, Đỗ Quyên nhắc tới. Chính sách trọng nông nghiệp coi thường buôn bán của Đại Tùy cho nên có rất ít nam nhân bỏ việc nhà nông chủ động đi khắp nơi buôn bán, bởi vậy có thể đoán được, hai năm qua tiểu Lý tướng quân, vị đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Tùy chịu không ít xem thường. Thậm chí so sánh với hắn, Trình Danh Chấn cũng cảm thấy gia thế của hai người tương đương nhau.
Mà đối phương hiện tại công đã thành danh đã toại còn bản thân thì lún sâu vào con đường giặc cỏ. Mặc dù từ đại đương gia Trương Kim Xưng, nhạc phụ Đỗ Ba Lạt cho đến đám lâu la bên dưới, ai nấy đều vô cùng thân thiện với mình nhưng trong lòng Trình Danh Chấn không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nếu như năm xưa còn có lựa chọn khác, hắn tình nguyện làm một giáo úy Phủ binh nho nhỏ mà không phải là Cửu trại chủ của Cự Lộc trạch. Mặc dù địa vị của người trước xa xa không bằng kẻ sau.
Đỗ Ba Lạt đang hứng nói chuyện căn bản không chú ý tới ánh mắt mất mát của Trình Danh Chấn, ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói:
- Năm đó hàng hóa của chúng ta bán được giá tốt, mọi người ai nấy phát tài cả rồi. Người người bao đầy túi nặng, tận lực kiếm ngựa tốt trở về. Húc tử nhà ta và Từ Đại Nhãn khuyên chúng ta mua một vài con ngựa yếu để trách bị người khác để ý, chúng ta còn cho rằng bọn chúng nhiều chuyện. Kết quả vừa vào Trường thành. . .
Lão nhân lắc đầu cười khổ, trong khoảnh khắc ánh mắt mất đi vẻ ấm áp của nhân gian:
- Vừa vào Trường thành, quan sai lập tức vây lấy mạnh mẽ cướp đi ngựa và da tốt, một chút tiền cũng không trả, mỗi người chỉ được phát một tờ giấy rộng ba tấc!
Chẳng trách được đám người Trương Kim Xưng lại tạo phản, đổi lại là người khác khi bị bức đến đường cùng cũng sẽ kéo theo vài tên làm đệm lưng! Trình Danh Chấn đồng tình vỗ vỗ vai nhạc phụ ý an ủi lão.
- Quan bức dân tạo phản, từ xưa đến nay đã là như vậy rồi! Vậy còn tên họ Lý kia thì sao, sao hắn không cùng mọi người làm phản? Còn nữa, Từ Đại Nhãn là ai? Tại sao chưa từng nghe đại đương gia nhắc tới kẻ này?
Đỗ Ba Lạt thở dài cười khổ:
- Húc tử nhà ta số mạng rất tốt, không đen đủi như chúng ta. Nó và Từ Đại Nhãn khi đó ra biên cương là vì né tránh binh dịch, tránh phải đi Liêu Đông làm quỷ chết uổng, căn bản không phải vì buôn bán! Mọi người vừa mới tới biên cương nó được con gái của tộc trưởng một bộ lạc nhìn trúng. Hắc hắc, con gái của vị tộc trưởng đó, lớn lên xinh đẹp tựa một đóa hoa, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người nhìn ngắm nhưng người ta chỉ vừa mắt Húc tử, khóc lóc đòi lấy cho bằng được! Chẳng qua Húc tử của chúng ta cũng không hồ đồ, sau này ta nghe nói nó và Từ đại nhãn, hai tên giúp đỡ bộ lạc đó huấn luyện thành một chi tinh binh, chỉ một trận chiến đã diệt sạch bộ lạc Tác Đầu Hề quy mô gấp mấy lần bộ lạc đó. Hài, kẻ xuất chúng đi tới đâu cũng xuất chúng, cho dù hồ nước chỉ lớn như lòng bàn tay thôi cũng có thể quấy lên sóng cao ba thước!
Hồng nhân bên cạnh, bảo đao trong tay cười đùa nhân gian, địch quốc sụp đổ. Những ngày tháng tiêu dao như vậy Trình Danh Chấn chỉ nhìn thấy trong giấc mộng, ở trong thực tế, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới.
- Người này vận khí thật sự quá tốt!
Hắn vừa hâm mộ vừa tiếp tục thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân:
- Vậy hắn trở thành tướng quân của triều đình từ lúc nào? Từ đại nhãn thì sao, sau này ở lại bộ lạc kia?
- Chuyện sau này ta cũng không quá rõ ràng. A a!
Đỗ Ba Lạt bước chân xiêu vẹo, mùi rượu theo gió có thể làm ngất một tổ kiến lớn:
- Tờ giấy mà quan phủ đưa cho chúng ta kia nói là có thể trở về quê tìm quan phụ mẫu địa phương nhận lại tiền vốn. Tôn lão đại liền dẫn theo mọi người về quê tìm quan phủ nói chuyện, kết quả, đầu tiên quan địa phương kéo qua đẩy lại, không đồng ý trả. Sau đó bị Tôn lão đại đòi tiền gắt quá, vậy mà ép cho tội danh trộm dê bắt Tôn lão đại về!
Tôn lão đại nhất định là Tôn Tổ An, kẻ đã bị Trương Kim Xưng thiêu cháy! Trình Danh Chấn có lòng thăm dò chi tiết cụ thể bên trong, ngừng thở yên lặng lắng nghe. Chỉ tiếc Đỗ Ba Lạt đã uống quá nhiều, nói chuyện căn bản không ra đầu ra đuôi.
- Ợ! Sảng khoái, hôm nay uống thật sảng khoái. Tiểu Cửu tử, ngươi thật sự cho ta thể diện! Ta đánh trận đã vài năm, từ trước tới giờ chưa bao giờ được thống khoái như vậy. Ợ! Năm đó nhìn thấy Tôn lão đại bị bắt đi, mọi người ai nấy choáng váng đầu óc. Sau đó Trương nhị bá của ngươi đưa ra kế hoạch ra ngoài biên cương tìm Húc tử, một mặt là đem con của hắn và lão Ma Tử ra ngoài biên tái, tránh bị quan phủ bắt đi lính; một mặt khác, muốn xem thử trong nhà Từ Đại Nhãn có cách nào giúp đỡ đi thông quan hệ thả Tôn lão đại ra khỏi ngục.
- Phỏng chừng Lý tướng quân không chịu quản tới. Bình thường Vương tứ thúc làm việc quá tuyệt!
Đặt mình vào vị trí của người khác, Trình Danh Chấn giành trước đưa ra kết luận.
- Quản chứ. Nếu không sao nói Húc tử làm người trượng nghĩa chứ? Mặc dù Vương Ma Tử đã từng bắt nạt nó nhưng có thể bình yên ra ngoài biên cương hoàn toàn là dựa vào sự chăm sóc của mọi người, uhm, chủ yếu là Tôn lão đại và Hác lão ngũ chăm sóc.
Điểm này nằm ngoài dự đoán của Trình Danh Chấn nhưng cẩn thận suy ngẫm lại cũng hiểu được đạo lý bên trong đó. Ở Cự Lộc trạch trên người mỗi một việc đương gia, khuyết điểm và ưu điểm gần như giống nhau. Đối với những kẻ yếu bọn họ không thiếu lòng đồng tình nhưng lại khuyết thiếu đi sự tôn trọng tối thiểu. Bọn họ khi thì biểu hiện ghét ác như thù, bản thân làm việc xấu thì lại không kiêng nể gì. Năm đó Lý tướng quân theo một họ lăn lộn sợ rằng trong lòng tình cảm nóng lạnh đan xen. Vừa có sự cảm kích bọn họ đã chăm sóc mình lại khinh thường con mắt hám lợi của bọn họ!
- Húc tử lưu Trương Quý và Vương Khả Vọng ở lại giúp nó trông coi kho hàng, còn tặng cho Trương nhị bá của ngươi một khoản tiền lớn để ông ta cầm về trung nguyên khơi thông quan hệ. Kết quả đám huyện lệnh kia lòng tham vô đáy, cầm tiền rồi mà không chịu thả người, muốn kiếm được càng nhiều tiền hơn từ trên người chúng ta. Trương nhị bá của ngươi và Hác Lão Đao không thể nhẫn nhịn hơn được nữa chỉ đành giết người cướp ngục. Sau đó Tôn lão đại, Trương nhị bá ngươi còn có Vương Ma Tử, Hác Lão Đao, Đậu Kiến Đức vài người chúng ta cùng tiến vào cùng Cao Kê Bạc!
Trương Kim Xưng vì cứu Tôn An Tổ mà không tiếc giết người cướp ngục? Lại một tin tức nằm ngoài dự đoán khiến Trình Danh Chấn rung động mắt hoa lên, trong lòng khó nén nổi lòng hiếu kỳ, hắn nhìn bốn phía xung quanh, hạ thanh âm tới mức nhỏ nhất hỏi:
- Vậy sau này vì sao Trương đại đương gia lại giết Tôn Tổ An. Chẳng phải bọn họ đã có tình cảm sinh tử với nhau sao?
- Đó không phải việc của ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.