Quyển 3 - Chương 43: Tử Lưu (9)
Tửu Đồ
16/03/2016
Tướng sĩ thủ vệ cười ngượng ngùng, hiểu được ý của Lão tướng quân mình quan trọng hơn nhiều so với những tên vừa rồi chạy trốn ra khỏi thành. Hữu Võ Hầu tuy rằng bị đánh bại, nhưng dù sao nó cũng là một trong mười hai đội quân tinh nhuệ thời kỳ đầu của Đại Tùy. Còn Quận Binh tính cái gì? Lần chiến đấu đó chẳng phải bọn họ xông lên cuối cùng và rút lui lại trước nhất đó sao? So với việc Hữu Võ Hầu dùng máu tươi để chiến đấu mà nói thì Quận Binh chỉ như đồ trang trí, rác rưởi, sủng vật của đàn bà mà thôi.
- Các ngươi hãy bảo vệ tốt đạo môn này.
Phùng Hiếu Từ thấy các huynh đệ hiểu ý mình, giơ bàn tay to gầy dùng sức vỗ bả vai quan thủ vệ:
- Dù Thành Lê có bị lọt vào vòng công kích hay không thì chỉ cần chúng ta ở chỗ này, Trương tặc cũng không dám nam tiến. Đợi viện binh của triều đình vừa đến, đoàn người nội ứng đã hợp nhất định có thể báo thù cho các huynh đệ rồi.
- Vâng!
Dòng nhiệt huyết trong lòng các tướng sĩ trào dâng, hai chân họ đứng nghiêm. Bọn họ tin tưởng từng lời chủ tướng, Hữu Võ Vệ còn thì sẽ không bị diệt vong, kiên trì sẽ có hi vọng rửa sạch sự sỉ nhục.
Phùng Hiếu Từ gật đầu hài lòng, để tay sau lưng chậm rãi đi dọc tường thành. Bên ngoài là cánh đồng tuyết rống trải, trắng muốt, bằng phẳng. Gió Bắc gào thét, cuồn cuộn nổi lên bụi mà trắng xóa rồi đâm thẳng vào chân tường thành nhưng không có cách nào xâm nhập về phía trước nửa bước. Huyện Phũ Dương như một cái chiêm, ngăn cuồng phong tuyết dày đến bảy tấc. Không qua được Huyện Phũ Dương, ma quỷ trắng toát mặc dù có bản lĩnh lớn cũng chỉ phí công giãy dụa ở bờ bắc sông Chương Thủy.
Suy nghĩ về cảnh tượng này khiến tinh thần của ông tỉnh táo hơn. Gió lạnh thấu xương, lão tướng quân theo sườn thành Bắc đi tuần về phía Tây, phía Nam, sườn Đông liếc qua tất cả các lỗ châu mai mấy lần mới xoay người, chưa thỏa mãn trở về huyện nha.
- Lấy tiền trong nha môn ra, từ nay trở đi, quân lương của các huynh đệ sẽ được tăng gấp đôi!
Vừa đi ông vừa nói với tướng quân Phụ Quốc Ngô Văn Trung:
- Cấp đầy đủ một ngày ba bữa, cứ ba ngày ăn một bữa thịt.
Không đợi Ngô Văn Trung trả lời, ông lại quay về phía các tướng lĩnh khác:
- Mọi người chịu khó vất vả một chút, thay phiên nhau tuần tra. Bất kể là ngày hay đêm, bất cứ lúc nào cũng phải để các huynh đệ thấy chúng ta cũng sẵn sàng cùng sinh cùng tử với bọn họ.
Những thứ này đều để ủng hộ tinh thần chiến sĩ, các tưởng lĩnh đều đáp lại một tiếng rồi phân công nhau đi chấp hành. Phùng Hiếu Từ vội vã bước đi, trước khi vào huyện nha, quay sang dặn dò Đô úy Qủa Nghị Khương Diên Lân bên cạnh mình:
- Hãy điều thuộc hạ của ngươi đến đóng quân gần nha huyện, đợi lệnh của ta bất cứ lúc nào.
- Vâng... vâng, thuộc hạ hiểu rồi!
Khương Diên Lân chần chừ một chút sau đó khom người lĩnh lệnh. Khi được điều động đến bên cạnh chủ tướng, những đạo mệnh lệnh này đại biểu mình đã giành được tín nhiệm, hoặc là còn bao hàm ý nghĩa khác, y có chút choáng váng. Nhưng bản năng nói cho y biết, lòng tin của lão tướng quân đối với việc thủ vững Phũ Dương tuyệt đối không thể biểu hiện ra bên ngoài như vậy.
- Lui xuống hết đi!
Phùng Hiếu Từ phất tay, đuổi mấy tên tướng lĩnh cuối cùng bên cạnh mình đi. Ông cần một chút thời gian để suy nghĩ lại, cũng cần yên tĩnh để suy tính xem bước tiếp theo nên làm như thế nào. Trong những lần chiến đầu gần đây tướng địch tỏ ra giảo hoạt và dũng mãnh nằm ngoài cả dự liệu của ông, đối thủ như vậy, đáng giá để ông phải nghiên cứu kĩ hơn.
Ngoài ra, ông còn cần suy xét về vấn đề bố trí quận binh. Lúc trước để quận Binh bổ sung cho Hữu Võ Hầu chỉ là sách lược khẩn cấp. Từ chuyện xảy ra ngày hôm nay cho thấy, sách lược này còn tồn tại sơ hở thật lớn. Những binh sĩ được chiêu mộ tại những địa phương kia nếu không huấn luyện thì trình độ sẽ rất kém hơn so với Hữu Võ Hầu, ở phương diện sĩ khí và sự can đảm cũng kém hơn nhiều; Về phần nâng cấp trang bị cho quan quân cũng làm cho người ta hao tổn tâm sức. Phái quan quân chưa quen đi thuộc bọn họ đi, trong thời gian ngắn chưa chắc đã giành được sự tôn trọng của những người này. Còn giáo úy đương nhiệm Chu Văn, người này công bằng mà nói, Phùng Hiếu Từ không có nhiều thiện cảm với gã.
Nguyên nhân khiến ông cảm thấy chán ghét không phải do Chu Văn ngu dốt mà trên thực tế, qua nhiều ngày quan sát, lão tướng quân đã phát hiện Chu Văn vô cùng thông minh, có tài dụng binh thiên phú. Tuy người này có rất ít cơ hội được thể hiện nhưng mỗi khi đến lượt gã mở miệng thì luôn nói trúng điểm mấu chốt. Thậm chí còn có chỗ tướng lĩnh quận binh không hề nghĩ tới nhưng người này vẫn nghĩ ra được và có những đề xuất ứng phó bước đầu.
Một người thông minh cũng chưa chắc đã là một người có đủ tư cách làm lãnh đạo. Chính xác, làm một gã tướng lĩnh ưu tú thì năng lực phản đoán nhanh nhạy là một yếu tố không thể thiếu. Nhưng ngoài điểm này, trách nhiệm, vinh dự, nắm cả cục diện cũng không thể thiếu được. Phùng Hiếu Từ cho rằng, một người có đủ tư cách làm tướng lĩnh cần làm chủ được sự thông minh của mình, thậm chí hiểu được hy sinh bản thân lấy cục diện làm trọng. Mà những tố chất và năng lực này Chu Văn còn lâu mới đủ.
Người thiếu niên kia rất kiêu ngạo, luôn cho mình là đúng. Rõ ràng chỉ là một kẻ xuất thân con nhà giàu, chưa từng trải nghiệm nhiều mặt, lại còn cho rằng mình là con cháu vương công quý tộc, e sợ huyết mạch của mình bị hạ thấp. Muốn một người như vậy phải hi sinh trả giá vì người khác e rằng còn khó hơn cả làm cho đá nở hoa. Loại người này cho thấy, đồng nghiệp làm bất cứ việc gì cũng là điều nên thế, mà hắn ta làm bất cứ điều gì cũng giống như là sẽ làm giảm giá trị con người của bản thân.
Do dự mãi, Phùng Hiếu Từ vẫn không thể đưa ra quyết định. Nếu lúc trước Hữu Võ Hầu không bị tổn thất, ông có thể tùy ý sai khiến một vài người đảm nhận quyền chỉ huy Quận binh. Nhưng bây giờ, Quận binh đã chiếm hơn nửa nhân số toàn quân, tất cả nhằm vào nhất cử nhất động của Quận Binh đề phải thận trọng.
- Ngày mai lão phu còn muốn nói chuyện với người thanh niên này một chút, dạy cho hắn ta đạo lý làm người!
Phùng Hiếu Từ thở dài có chút bất đắc dĩ tự an ủi mình:
- Dù sao cũng chỉ là nhất thời, dù sao hắn ta còn thiếu kinh nghiệm.
Nghĩ đến đây, bóng dáng người thanh niên lại hiện lêm. Mi thanh mục tú, dáng vẻ tuấn tú, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt mơ hồ mang theo một tia lạnh lẽo.
*****
- Đám mắt chó này nhìn người còn kém hơn cả bọn chuột nhắt!
Giáo úy Chu Văn cắn răng, không biểu hiện ra ngoài sự tức giận của mình với các huynh đệ. Bị người ta bao vây trong cô thành rồi, tướng lĩnh Hữu Võ Hầu rõ ràng chỉ còn một đám năm, sáu người giống như vừa mới đánh thắng trận lớn. Nếu quả thực là có bản lĩnh, thì ra khỏi thành đi tìm Trình Danh Chấn mà liều mạng đi? Chỉ e không đợi ra đến cửa đã sập bẫy mà thôi.
Trong đống tuyết bên ngoài chắc chắn là khắp nơi đều có bẫy. Vừa nghĩ đến đây, hình dung đám người xưa nay xem thường mình bị sập bẫy, trong lòng công tử Chu Nhị cảm thấy vô cùng sảng khoái... Đám ngu xuẩn, ti tiện kia ngoài việc theo lệnh lão già kia mà làm việc ra thì còn biết cái gì? Không ngờ bọn người kia cũng có thể làm tướng quân trong Phủ binh, chẳng trách Đại Tùy không bắt nổi một Cao Cú Lệ nhỏ nhoi.
Nếu đổi lại là ta chỉ huy trăm vạn đại quân kia... Đã bao lần Giáo úy Chu Văn nhiệt huyết mênh mông suy nghĩ. Trăm vạn đại quân nha, đó là một cảnh tượng đồ sộ bậc nào, một người một ngụm nước miếng, có thể làm thành Liêu Đông vỡ tung. Lực lượng đông đảo, hùng mạnh, giương kỳ thành vân, mình mang theo bọn họ sẽ dễ dàng cướp được công danh, bái tướng, phong hầu. Đến lúc đó, nếu kẻ thù Trình Danh Chấn và Trương Kim Xưng không bị nghiền thành bột mịn, tính cả tên Vương bát đản từng cô phụ Chu gia, thấy chết mà không cứu, ném đá xuống giếng đều phải vội vàng chạy đến trước mặt gã mà khóc lóc, sám hối, đấm ngực dậm chân mà tạ tội.
Khi đó, gã sẽ rộng lượng tha thứ cho kẻ vong ân phụ nghĩa, sẽ bỏ qua hết tất cả những hành vi phản bội và bội bạc. Chỉ cần từ nay về sau bọn họ sửa đổi, mãi mãi cảm kích gã, trung thành với gã, trở thành cánh tay trợ thủ đắc lực của gã. Gã cũng nguyện đem vinh hoa phú quý của mình chia sẻ cho người khác.
Loại mộng ảo này, hầu như là vào các buổi tối không sợ làm phiền mà đến tìm gã, có lúc đang nằm trên giường, có lúc là đối mặt với ngọn đèn, trợn tròn mắt, mỗi lần nằm mơ cả người đều nóng lên cứng đờ ra. Sáng hôm sau tỉnh lại, tinh thần gã phấn chấn, đối mặt với hiện thực thì vẫn ung dụng như thường.
Giấc mộng rất vô căn cứ, bản thân Chu Văn cũng biết rõ nhưng ngay cả mộng mà cùng không có thì có lẽ gã sẽ điên lên mất. Thực tế trước mắt ảm đạm như vậy, ảm đạm đến không thể thở được. Từ Quận binh giáo úy lên đến Đô úy, ít nhất cũng mất năm bảy năm. Mà Đô úy và Quận Thừa khoảng cách cũng không gần hơn so với từ Lĩnh Nam đến Liêu Đông là bao nhiêu. Nếu không làm được Quận Thừa, thì gã sẽ không có cơ hội chỉ huy quân đội. Nếu như ngay cả cơ hội chỉ huy quân đội mà cũng không có thì gã lấy cái gì mà báo thù rửa hận cho già trẻ của Chu gia đã chết oan?
Kẻ thù diệt tộc Trình Danh Chân đang làm Cửu Đương gia ở đầm Cự Lộc. Đợi một thời gian nữa, không chừng người này có thể quản lý toàn bộ đầm Cự Lộc. Còn Chu Văn gã vẫn dậm chân ở chức Giáo úy không tiến, thậm chí ngay cả chức Giáo úy này cũng là do thê tử y mua mà có, mang theo sự khuất nhục vô tận.
Đó là thê tử của Trình Danh Chấn trước đây. Mà sở dĩ Trình Danh Chấn thiện tâm thả mình và cho mình và thê tử của mình một ít vàng bạc châu báu sinh sống cũng bởi vì thê tử của gã đã lên giường với Trình Danh Chấn. Tuy rằng cho tới giờ gã chưa từng chứng thực phỏng đoán của mình với Tiểu Hạnh Hoa, nhưng Giáo úy Chu Văn tin vào sự phán đoán của mình. Trên đời này không có chuyện nhặt được tiền tài mà không phải trả giá, nếu không phải Tiểu Hạnh Hoa lên giường với Trình Danh Chấn thì dựa vào cái gì mà y lại thiện tâm như vậy? Dựa vào cái gì mà y lại mạo hiểm đắc tội với Trương Kim Xưng để mở ra một mắt lưới như vậy?
Mỗi lần nghĩ như vậy, tâm trạng của Chu Văn lại trầm nặng. Gã có thể trầm tĩnh mà đối diện với tất cả thế gian, trầm tĩnh xem nhẹ sự không tín nhiệm của Phùng Hiếu Từ đối với chính mình, trầm tĩnh chịu đựng sự khiêu khích châm chọc của sĩ lĩnh trong phủ tướng sĩ với mình. Bởi vì chút khuất nhục này, nhẫn nại này so với việc chịu đựng Tiểu Hạnh hoa lên giường với Trình Danh Chấn có thấm tháp gì? Gã tin tưởng sớm muộn gì cũng có ngày khiến họ phải trả giá gấp bội, bắt sống Trình Danh Chấn, ngay trước mặt Tiểu Hạnh Hoa vạch trần bộ mặt của hai bọn họ, cột họ vào đống củi thiêu sống thành tro bụi. Không, phải là tách ra để thiêu đốt, để hai cẩu nam nữ này không được đi bên nhau, dù hóa thành tro bụi cũng phải ném ra biển mà không phải chôn trên đỉnh núi.
- Các ngươi hãy bảo vệ tốt đạo môn này.
Phùng Hiếu Từ thấy các huynh đệ hiểu ý mình, giơ bàn tay to gầy dùng sức vỗ bả vai quan thủ vệ:
- Dù Thành Lê có bị lọt vào vòng công kích hay không thì chỉ cần chúng ta ở chỗ này, Trương tặc cũng không dám nam tiến. Đợi viện binh của triều đình vừa đến, đoàn người nội ứng đã hợp nhất định có thể báo thù cho các huynh đệ rồi.
- Vâng!
Dòng nhiệt huyết trong lòng các tướng sĩ trào dâng, hai chân họ đứng nghiêm. Bọn họ tin tưởng từng lời chủ tướng, Hữu Võ Vệ còn thì sẽ không bị diệt vong, kiên trì sẽ có hi vọng rửa sạch sự sỉ nhục.
Phùng Hiếu Từ gật đầu hài lòng, để tay sau lưng chậm rãi đi dọc tường thành. Bên ngoài là cánh đồng tuyết rống trải, trắng muốt, bằng phẳng. Gió Bắc gào thét, cuồn cuộn nổi lên bụi mà trắng xóa rồi đâm thẳng vào chân tường thành nhưng không có cách nào xâm nhập về phía trước nửa bước. Huyện Phũ Dương như một cái chiêm, ngăn cuồng phong tuyết dày đến bảy tấc. Không qua được Huyện Phũ Dương, ma quỷ trắng toát mặc dù có bản lĩnh lớn cũng chỉ phí công giãy dụa ở bờ bắc sông Chương Thủy.
Suy nghĩ về cảnh tượng này khiến tinh thần của ông tỉnh táo hơn. Gió lạnh thấu xương, lão tướng quân theo sườn thành Bắc đi tuần về phía Tây, phía Nam, sườn Đông liếc qua tất cả các lỗ châu mai mấy lần mới xoay người, chưa thỏa mãn trở về huyện nha.
- Lấy tiền trong nha môn ra, từ nay trở đi, quân lương của các huynh đệ sẽ được tăng gấp đôi!
Vừa đi ông vừa nói với tướng quân Phụ Quốc Ngô Văn Trung:
- Cấp đầy đủ một ngày ba bữa, cứ ba ngày ăn một bữa thịt.
Không đợi Ngô Văn Trung trả lời, ông lại quay về phía các tướng lĩnh khác:
- Mọi người chịu khó vất vả một chút, thay phiên nhau tuần tra. Bất kể là ngày hay đêm, bất cứ lúc nào cũng phải để các huynh đệ thấy chúng ta cũng sẵn sàng cùng sinh cùng tử với bọn họ.
Những thứ này đều để ủng hộ tinh thần chiến sĩ, các tưởng lĩnh đều đáp lại một tiếng rồi phân công nhau đi chấp hành. Phùng Hiếu Từ vội vã bước đi, trước khi vào huyện nha, quay sang dặn dò Đô úy Qủa Nghị Khương Diên Lân bên cạnh mình:
- Hãy điều thuộc hạ của ngươi đến đóng quân gần nha huyện, đợi lệnh của ta bất cứ lúc nào.
- Vâng... vâng, thuộc hạ hiểu rồi!
Khương Diên Lân chần chừ một chút sau đó khom người lĩnh lệnh. Khi được điều động đến bên cạnh chủ tướng, những đạo mệnh lệnh này đại biểu mình đã giành được tín nhiệm, hoặc là còn bao hàm ý nghĩa khác, y có chút choáng váng. Nhưng bản năng nói cho y biết, lòng tin của lão tướng quân đối với việc thủ vững Phũ Dương tuyệt đối không thể biểu hiện ra bên ngoài như vậy.
- Lui xuống hết đi!
Phùng Hiếu Từ phất tay, đuổi mấy tên tướng lĩnh cuối cùng bên cạnh mình đi. Ông cần một chút thời gian để suy nghĩ lại, cũng cần yên tĩnh để suy tính xem bước tiếp theo nên làm như thế nào. Trong những lần chiến đầu gần đây tướng địch tỏ ra giảo hoạt và dũng mãnh nằm ngoài cả dự liệu của ông, đối thủ như vậy, đáng giá để ông phải nghiên cứu kĩ hơn.
Ngoài ra, ông còn cần suy xét về vấn đề bố trí quận binh. Lúc trước để quận Binh bổ sung cho Hữu Võ Hầu chỉ là sách lược khẩn cấp. Từ chuyện xảy ra ngày hôm nay cho thấy, sách lược này còn tồn tại sơ hở thật lớn. Những binh sĩ được chiêu mộ tại những địa phương kia nếu không huấn luyện thì trình độ sẽ rất kém hơn so với Hữu Võ Hầu, ở phương diện sĩ khí và sự can đảm cũng kém hơn nhiều; Về phần nâng cấp trang bị cho quan quân cũng làm cho người ta hao tổn tâm sức. Phái quan quân chưa quen đi thuộc bọn họ đi, trong thời gian ngắn chưa chắc đã giành được sự tôn trọng của những người này. Còn giáo úy đương nhiệm Chu Văn, người này công bằng mà nói, Phùng Hiếu Từ không có nhiều thiện cảm với gã.
Nguyên nhân khiến ông cảm thấy chán ghét không phải do Chu Văn ngu dốt mà trên thực tế, qua nhiều ngày quan sát, lão tướng quân đã phát hiện Chu Văn vô cùng thông minh, có tài dụng binh thiên phú. Tuy người này có rất ít cơ hội được thể hiện nhưng mỗi khi đến lượt gã mở miệng thì luôn nói trúng điểm mấu chốt. Thậm chí còn có chỗ tướng lĩnh quận binh không hề nghĩ tới nhưng người này vẫn nghĩ ra được và có những đề xuất ứng phó bước đầu.
Một người thông minh cũng chưa chắc đã là một người có đủ tư cách làm lãnh đạo. Chính xác, làm một gã tướng lĩnh ưu tú thì năng lực phản đoán nhanh nhạy là một yếu tố không thể thiếu. Nhưng ngoài điểm này, trách nhiệm, vinh dự, nắm cả cục diện cũng không thể thiếu được. Phùng Hiếu Từ cho rằng, một người có đủ tư cách làm tướng lĩnh cần làm chủ được sự thông minh của mình, thậm chí hiểu được hy sinh bản thân lấy cục diện làm trọng. Mà những tố chất và năng lực này Chu Văn còn lâu mới đủ.
Người thiếu niên kia rất kiêu ngạo, luôn cho mình là đúng. Rõ ràng chỉ là một kẻ xuất thân con nhà giàu, chưa từng trải nghiệm nhiều mặt, lại còn cho rằng mình là con cháu vương công quý tộc, e sợ huyết mạch của mình bị hạ thấp. Muốn một người như vậy phải hi sinh trả giá vì người khác e rằng còn khó hơn cả làm cho đá nở hoa. Loại người này cho thấy, đồng nghiệp làm bất cứ việc gì cũng là điều nên thế, mà hắn ta làm bất cứ điều gì cũng giống như là sẽ làm giảm giá trị con người của bản thân.
Do dự mãi, Phùng Hiếu Từ vẫn không thể đưa ra quyết định. Nếu lúc trước Hữu Võ Hầu không bị tổn thất, ông có thể tùy ý sai khiến một vài người đảm nhận quyền chỉ huy Quận binh. Nhưng bây giờ, Quận binh đã chiếm hơn nửa nhân số toàn quân, tất cả nhằm vào nhất cử nhất động của Quận Binh đề phải thận trọng.
- Ngày mai lão phu còn muốn nói chuyện với người thanh niên này một chút, dạy cho hắn ta đạo lý làm người!
Phùng Hiếu Từ thở dài có chút bất đắc dĩ tự an ủi mình:
- Dù sao cũng chỉ là nhất thời, dù sao hắn ta còn thiếu kinh nghiệm.
Nghĩ đến đây, bóng dáng người thanh niên lại hiện lêm. Mi thanh mục tú, dáng vẻ tuấn tú, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt mơ hồ mang theo một tia lạnh lẽo.
*****
- Đám mắt chó này nhìn người còn kém hơn cả bọn chuột nhắt!
Giáo úy Chu Văn cắn răng, không biểu hiện ra ngoài sự tức giận của mình với các huynh đệ. Bị người ta bao vây trong cô thành rồi, tướng lĩnh Hữu Võ Hầu rõ ràng chỉ còn một đám năm, sáu người giống như vừa mới đánh thắng trận lớn. Nếu quả thực là có bản lĩnh, thì ra khỏi thành đi tìm Trình Danh Chấn mà liều mạng đi? Chỉ e không đợi ra đến cửa đã sập bẫy mà thôi.
Trong đống tuyết bên ngoài chắc chắn là khắp nơi đều có bẫy. Vừa nghĩ đến đây, hình dung đám người xưa nay xem thường mình bị sập bẫy, trong lòng công tử Chu Nhị cảm thấy vô cùng sảng khoái... Đám ngu xuẩn, ti tiện kia ngoài việc theo lệnh lão già kia mà làm việc ra thì còn biết cái gì? Không ngờ bọn người kia cũng có thể làm tướng quân trong Phủ binh, chẳng trách Đại Tùy không bắt nổi một Cao Cú Lệ nhỏ nhoi.
Nếu đổi lại là ta chỉ huy trăm vạn đại quân kia... Đã bao lần Giáo úy Chu Văn nhiệt huyết mênh mông suy nghĩ. Trăm vạn đại quân nha, đó là một cảnh tượng đồ sộ bậc nào, một người một ngụm nước miếng, có thể làm thành Liêu Đông vỡ tung. Lực lượng đông đảo, hùng mạnh, giương kỳ thành vân, mình mang theo bọn họ sẽ dễ dàng cướp được công danh, bái tướng, phong hầu. Đến lúc đó, nếu kẻ thù Trình Danh Chấn và Trương Kim Xưng không bị nghiền thành bột mịn, tính cả tên Vương bát đản từng cô phụ Chu gia, thấy chết mà không cứu, ném đá xuống giếng đều phải vội vàng chạy đến trước mặt gã mà khóc lóc, sám hối, đấm ngực dậm chân mà tạ tội.
Khi đó, gã sẽ rộng lượng tha thứ cho kẻ vong ân phụ nghĩa, sẽ bỏ qua hết tất cả những hành vi phản bội và bội bạc. Chỉ cần từ nay về sau bọn họ sửa đổi, mãi mãi cảm kích gã, trung thành với gã, trở thành cánh tay trợ thủ đắc lực của gã. Gã cũng nguyện đem vinh hoa phú quý của mình chia sẻ cho người khác.
Loại mộng ảo này, hầu như là vào các buổi tối không sợ làm phiền mà đến tìm gã, có lúc đang nằm trên giường, có lúc là đối mặt với ngọn đèn, trợn tròn mắt, mỗi lần nằm mơ cả người đều nóng lên cứng đờ ra. Sáng hôm sau tỉnh lại, tinh thần gã phấn chấn, đối mặt với hiện thực thì vẫn ung dụng như thường.
Giấc mộng rất vô căn cứ, bản thân Chu Văn cũng biết rõ nhưng ngay cả mộng mà cùng không có thì có lẽ gã sẽ điên lên mất. Thực tế trước mắt ảm đạm như vậy, ảm đạm đến không thể thở được. Từ Quận binh giáo úy lên đến Đô úy, ít nhất cũng mất năm bảy năm. Mà Đô úy và Quận Thừa khoảng cách cũng không gần hơn so với từ Lĩnh Nam đến Liêu Đông là bao nhiêu. Nếu không làm được Quận Thừa, thì gã sẽ không có cơ hội chỉ huy quân đội. Nếu như ngay cả cơ hội chỉ huy quân đội mà cũng không có thì gã lấy cái gì mà báo thù rửa hận cho già trẻ của Chu gia đã chết oan?
Kẻ thù diệt tộc Trình Danh Chân đang làm Cửu Đương gia ở đầm Cự Lộc. Đợi một thời gian nữa, không chừng người này có thể quản lý toàn bộ đầm Cự Lộc. Còn Chu Văn gã vẫn dậm chân ở chức Giáo úy không tiến, thậm chí ngay cả chức Giáo úy này cũng là do thê tử y mua mà có, mang theo sự khuất nhục vô tận.
Đó là thê tử của Trình Danh Chấn trước đây. Mà sở dĩ Trình Danh Chấn thiện tâm thả mình và cho mình và thê tử của mình một ít vàng bạc châu báu sinh sống cũng bởi vì thê tử của gã đã lên giường với Trình Danh Chấn. Tuy rằng cho tới giờ gã chưa từng chứng thực phỏng đoán của mình với Tiểu Hạnh Hoa, nhưng Giáo úy Chu Văn tin vào sự phán đoán của mình. Trên đời này không có chuyện nhặt được tiền tài mà không phải trả giá, nếu không phải Tiểu Hạnh Hoa lên giường với Trình Danh Chấn thì dựa vào cái gì mà y lại thiện tâm như vậy? Dựa vào cái gì mà y lại mạo hiểm đắc tội với Trương Kim Xưng để mở ra một mắt lưới như vậy?
Mỗi lần nghĩ như vậy, tâm trạng của Chu Văn lại trầm nặng. Gã có thể trầm tĩnh mà đối diện với tất cả thế gian, trầm tĩnh xem nhẹ sự không tín nhiệm của Phùng Hiếu Từ đối với chính mình, trầm tĩnh chịu đựng sự khiêu khích châm chọc của sĩ lĩnh trong phủ tướng sĩ với mình. Bởi vì chút khuất nhục này, nhẫn nại này so với việc chịu đựng Tiểu Hạnh hoa lên giường với Trình Danh Chấn có thấm tháp gì? Gã tin tưởng sớm muộn gì cũng có ngày khiến họ phải trả giá gấp bội, bắt sống Trình Danh Chấn, ngay trước mặt Tiểu Hạnh Hoa vạch trần bộ mặt của hai bọn họ, cột họ vào đống củi thiêu sống thành tro bụi. Không, phải là tách ra để thiêu đốt, để hai cẩu nam nữ này không được đi bên nhau, dù hóa thành tro bụi cũng phải ném ra biển mà không phải chôn trên đỉnh núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.