Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích
Chương 29: Cưu Nhi là bảo bối của ta
Thuỷ Thiên Triệt
03/11/2015
Tống Tuyết Y cưỡi ngựa đến trường đua ngựa bắn cung, liền nhìn thấy bảo bối của hắn bị vây giữa đám đông, bị một cô bé cùng tuổi chỉ vào mũi. Bảo bối của hắn không hề đổi sắc mặt, cũng không phản kháng hay nhượng bộ, chỉ có khí chất thản nhiên không màng thắng thua.
Tuy Tống Tuyết Y biết bảo bối của hắn có chút thông minh, sẽ không để mặc người ta bắt nạt. Nhưng khi nhìn thấy một màn này, vẫn khiến mắt tối sầm lại, một cơn giận bốc lên từ đáy lòng.
“Tống Tiểu Bạch.” Lúc Linh Cưu buồn chán ngẩng đầu lên liền thấy thiếu niên từ xa đi tới.
Nàng nhướng mày, ánh mắt nhu hòa, nụ cười bồng bềnh như tuyết, đôi môi màu son khẽ nhếch lên.
Giờ khắc này, những người thấy nụ cười này của nàng đều hiểu rõ một chuyện - cái này mới là nụ cười từ đáy lòng nàng, người có thể khiến nàng cười như thế, nhất định là người quan trọng nhất của nàng.
Cái gì cũng phải có đối lập mới nhìn ra được cao thấp. Lúc nãy, Linh Cưu cười không ít, cũng không có ai nghĩ rằng đó là nụ cười giả tạo của nàng. Nhưng, đột nhiên bây giờ nàng lộ nụ cười từ đáy lòng, rõ ràng là không có xán lạn như trước kia, nhạt đến mức yên tĩnh, lại rất chân thật, có cảm giác ấm lòng, cuốn hút đến kì lạ.
Giang Vô Mị nhíu mày, trong lòng có chút ngột ngạt.
Hắn không nghĩ rằng mình có hảo cảm đối với Linh Cưu.
Chỉ là có trước giờ hắn đã quen với chuyện các cô gái si mê mình, chợt phát hiện cô gái nhỏ vốn coi mình như thần mà sùng bái, bỗng nhiên không còn mê luyến mình nữa, lại còn thể hiện sự vui sướng với nam tử khác, trái lại khiến lòng tự tin của hắn có chút nhục nhã.
Giang Vô Mị quay đầu nhìn về phía Tống Tuyết Y, trong mắt lóe lên kinh dị.
Chính là con ma ốm trong lời đồn, vì sao khí chất lại vô song, cử chỉ tao nhã như vậy, dáng người nhỏ bé yếu ớt ẩn dấu dưới trường bào trắng lại thẳng như trúc, lúc đi tay áo cũng lắc lư theo gió, mọi thứ điều khiến người ta có cảm giác như mây trôi nước chảy, rất đẹp mắt.
Phần khí chất tao nhã vây quanh hắn đã khiến người khác xem nhẹ, nhưng lại sinh ra hảo cảm với hắn.
Không chỉ Giang Vô Mị kinh ngạc, Linh Cưu cũng ngạc nhiên.
Nàng nghĩ: Tống Tiểu Bạch làm cái quái gì vậy? Đang yên lành tự nhiên lại ăn mặc phong phanh khoe sức quyến rũ làm gì? Cố gắng phát huy hóc môn tiềm ẩn của mình à?
Nàng đâu biết là, hiếm khi Tống Tuyết Y cố gắng phát ra cảm xúc tồn tại của bản thân, còn không phải vì nàng sao?
Trước đây, chỉ có một mình hắn không thèm quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng bây giờ vì muốn tốt cho bảo bối, không thể bị người xem thường bắt nạt được, lần đầu tiên hắn biết cần phải thay đổi địa vị của mình.
Đang lúc mọi người nhìn lom lom, Tống Tuyết Y đi vào đình tạ, đến trước mặt Linh Cưu.
Hắn cúi người, thuần thục một tay ôm thắt lưng béo béo của bé, tay còn lại ôm mông bé, đem bé bế vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Không phải đến học cưỡi ngựa bắn cung sao? Vì sao bị mọi người lấp kín ở đây?”
“Ta có việc làm ăn.” Linh Cưu đáp. Nàng thoạt nhìn có nhỏ bé như vậy không? Còn bị mọi người lấp kín?
Ở chung hơn một tháng, nàng đã có thói quen với chuyện được Tống Tuyết Y ôm rồi, chủ yếu là vì nàng không cho hắn ôm, hắn sẽ bày vẻ mặt ảm đạm cho nàng xem.
Trời mới biết, cái bản mặt đó của hắn thật khiến người ta xót lòng!
Linh Cưu hơi điều chỉnh tư thế, thoải mái dựa vào ngực Tống Tuyết Y: “Ngươi tới tìm ta đi ăn cơm à?”
Tống Tuyết Y nghe nàng dời đề tài, cũng không hỏi tiếp nàng làm ăn cái gì, nhẹ giọng nói: “Ừ, đi ăn cơm.”
Sau khóa học cưỡi ngựa bắn cung chính là giờ nghỉ trưa, lúc này đúng lúc thời gian ăn cơm trưa của học viện Thanh Vân.
Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu đi, không chút để ý tới mọi người.
“Sao chổi, ma ốm.” Khanh Linh Thước bĩu môi, nhỏ giọng nói, càng ôm chặt cánh tay Giang Vô Mị. Nhưng mặc kệ làm cái gì cũng không che giấu được nội tâm đầy ghen tỵ vủa ả. Vì sao sao chổi được người khác dịu dàng ôm vào ngực như vậy? Mị ca ca chưa từng ôm ả như vậy, cũng chưa từng nói nhỏ nhẹ như vậy với ả!
ả tự cho là mình nói nhỏ không ai nghe thấy.
Linh Cưu liếc mắt nhìn chằm chằm Khanh Linh Thước, ngón tay nhẹ nhàng ma sát ống tay áo. Tay nàng ngứa.
Tống Tuyết Y lại dậm chân, xoay người nhìn về phía Khanh Linh Thước, hỏi Hà Nghiên: “Ả là ai?”
Hà Nghiên nói: “Tiểu thư dòng chính của Khanh gia, Khanh Linh Thước đại tiểu thư.”
Tống Tuyết Y nhẹ giọng nói với Khanh Linh Thước: “Ngươi có thể thu dọn tập sách về nhà đi.”
“Cái gì?” Khanh Linh Thước sững sờ, ánh mắt mờ mịt có chút si ngốc. Cái tên ma ốm này có giọng nói thật dễ nghe, mềm mại ấm áp khiến người ta thoải mái. Thì ra hắn không chỉ đối xử như vậy với sao chổi, với ả cũng giống nhau.
Người bên ngoài đều nghe Tống Tuyết Y nói chuyện với Khanh Linh Thước, nhận ra âm thanh có nhu hòa nhưng thiếu phần cảm xúc.
Tống Tuyết Y lại nói: “Ngươi chính thức bị xóa tên khỏi học viện Thanh Vân.”
Khanh Linh Thước lập tức trợn trắng tròng mắt.
Tống Tuyết Y ngửa đầu, mặt nạ che lại không cho người ngoài nhìn thấy ánh mắt hắn, người ngoài chỉ có thể đoán hắn không còn nhìn Khanh Linh Thước nữa, mà nhìn về mọi người, âm thanh nhu hòa như gió xuân: “Cưu Nhi là bảo bối của ta, bất kì ai cũng không được xúc phạm đến bảo bối của ta!”
Mọi người nghe vậy đều ngây ngô.
Tống Tuyết Y nói xong câu đó, liền ôm Linh Cưu xoay người đi lần nữa.
Ước chừng vài giây sau, người trong đình tạ mới hoàn hồn, Ôn Tử Ám chần chừ nói: “Vừa rồi Tống đại thiếu gia cảnh cáo chúng ta sao?”
“Này hiếp.” Thanh âm sanh lãnh của Giang Vô Mị vang lên.
Ôn Tử Ám run rẩy. Hắn nghĩ Giang Vô Mị đã tức giận rồi.
Nhưng Tống Lưu Giác cười nhạo một tiếng, đi đến gần Giang Vô Mị, cười nói: “Không thoải mái đúng không? Rõ ràng là kẻ vô dụng còn kiêu căng như vậy, không coi ai vào mắt, ngay cả Giang đại thiếu gia cũng không nể mặt, thiên tài nổi danh của Ngự Hải Trấn cũng như vậy.”
Giang Vô Mị dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt lạnh lùng ai ai cũng thấy được. Tống Lưu Giác nói trúng tâm tư của hắn.
Tống Tuyết Y dám coi thường hắn! Đồng thời, còn uy hiếp tất cả bọn họ!
“Tam ca ca.” Tống Ly Yên không nhịn được lên tiếng: “Đó là đại đường ca của chúng ta.”
Ngươi làm sao có thể nói xấu sau lưng đại đường ca trước mặt người ngoài!
Mặc dù, xưa nay nàng cảm thấy đại đường ca rất vô dụng, nhưng vừa nãy nhìn thấy Tống Tuyết Y đi tới, nàng kinh ngạc phát hiện, đại đường ca không có thua kém thiên kiêu chi tử Giang Vô Mị, thậm chí còn xuất sắc hơn!
Đại đường ca… hình như có chút thay đổi!
Tống Lưu Giác hừ: “Ngươi xem hắn là đại đường ca, chưa chắc hắn coi ngươi là đường muội. Ngươi không thấy hắn đối với Tiểu Cưu Nhi còn tốt hơn mấy đường muội khác à?”
Tống Ly Yên hé miệng không nói.
Lại nói về Tống Tuyết Y và Linh Cưu đã đi xa.
“Còn chưa hoàn hồn?” Tống Tuyết Y nhìn Linh Cưu trong lòng mình cười nói.
Bé Linh Cưu của hắn đã ngây ngô cả đoạn đường rồi.
Mắt Linh Cưu lóe lóe, nhìn nơi khác, lẩm bẩm: “Không có.”
Tống Tuyết Y nhìn chăm chú vào cái lỗ tai đỏ hồng của nàng, phía sau mặt nạ khóe môi nhếch lên cười sung sướng.
Lúc này, mặt Linh Cưu không chút thay đổi, trong đầu bé đang điên cuồng.
Bảo bối cái gì chứ? Thật là không đứng đắn!
Cái gì là bảo bối của hắn…
Trẻ con đúng là nói chuyện ngốc nghếch!
Chậc! Nàng mới không thèm cảm động!
Tuyệt đối không có!
Tuy Tống Tuyết Y biết bảo bối của hắn có chút thông minh, sẽ không để mặc người ta bắt nạt. Nhưng khi nhìn thấy một màn này, vẫn khiến mắt tối sầm lại, một cơn giận bốc lên từ đáy lòng.
“Tống Tiểu Bạch.” Lúc Linh Cưu buồn chán ngẩng đầu lên liền thấy thiếu niên từ xa đi tới.
Nàng nhướng mày, ánh mắt nhu hòa, nụ cười bồng bềnh như tuyết, đôi môi màu son khẽ nhếch lên.
Giờ khắc này, những người thấy nụ cười này của nàng đều hiểu rõ một chuyện - cái này mới là nụ cười từ đáy lòng nàng, người có thể khiến nàng cười như thế, nhất định là người quan trọng nhất của nàng.
Cái gì cũng phải có đối lập mới nhìn ra được cao thấp. Lúc nãy, Linh Cưu cười không ít, cũng không có ai nghĩ rằng đó là nụ cười giả tạo của nàng. Nhưng, đột nhiên bây giờ nàng lộ nụ cười từ đáy lòng, rõ ràng là không có xán lạn như trước kia, nhạt đến mức yên tĩnh, lại rất chân thật, có cảm giác ấm lòng, cuốn hút đến kì lạ.
Giang Vô Mị nhíu mày, trong lòng có chút ngột ngạt.
Hắn không nghĩ rằng mình có hảo cảm đối với Linh Cưu.
Chỉ là có trước giờ hắn đã quen với chuyện các cô gái si mê mình, chợt phát hiện cô gái nhỏ vốn coi mình như thần mà sùng bái, bỗng nhiên không còn mê luyến mình nữa, lại còn thể hiện sự vui sướng với nam tử khác, trái lại khiến lòng tự tin của hắn có chút nhục nhã.
Giang Vô Mị quay đầu nhìn về phía Tống Tuyết Y, trong mắt lóe lên kinh dị.
Chính là con ma ốm trong lời đồn, vì sao khí chất lại vô song, cử chỉ tao nhã như vậy, dáng người nhỏ bé yếu ớt ẩn dấu dưới trường bào trắng lại thẳng như trúc, lúc đi tay áo cũng lắc lư theo gió, mọi thứ điều khiến người ta có cảm giác như mây trôi nước chảy, rất đẹp mắt.
Phần khí chất tao nhã vây quanh hắn đã khiến người khác xem nhẹ, nhưng lại sinh ra hảo cảm với hắn.
Không chỉ Giang Vô Mị kinh ngạc, Linh Cưu cũng ngạc nhiên.
Nàng nghĩ: Tống Tiểu Bạch làm cái quái gì vậy? Đang yên lành tự nhiên lại ăn mặc phong phanh khoe sức quyến rũ làm gì? Cố gắng phát huy hóc môn tiềm ẩn của mình à?
Nàng đâu biết là, hiếm khi Tống Tuyết Y cố gắng phát ra cảm xúc tồn tại của bản thân, còn không phải vì nàng sao?
Trước đây, chỉ có một mình hắn không thèm quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng bây giờ vì muốn tốt cho bảo bối, không thể bị người xem thường bắt nạt được, lần đầu tiên hắn biết cần phải thay đổi địa vị của mình.
Đang lúc mọi người nhìn lom lom, Tống Tuyết Y đi vào đình tạ, đến trước mặt Linh Cưu.
Hắn cúi người, thuần thục một tay ôm thắt lưng béo béo của bé, tay còn lại ôm mông bé, đem bé bế vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Không phải đến học cưỡi ngựa bắn cung sao? Vì sao bị mọi người lấp kín ở đây?”
“Ta có việc làm ăn.” Linh Cưu đáp. Nàng thoạt nhìn có nhỏ bé như vậy không? Còn bị mọi người lấp kín?
Ở chung hơn một tháng, nàng đã có thói quen với chuyện được Tống Tuyết Y ôm rồi, chủ yếu là vì nàng không cho hắn ôm, hắn sẽ bày vẻ mặt ảm đạm cho nàng xem.
Trời mới biết, cái bản mặt đó của hắn thật khiến người ta xót lòng!
Linh Cưu hơi điều chỉnh tư thế, thoải mái dựa vào ngực Tống Tuyết Y: “Ngươi tới tìm ta đi ăn cơm à?”
Tống Tuyết Y nghe nàng dời đề tài, cũng không hỏi tiếp nàng làm ăn cái gì, nhẹ giọng nói: “Ừ, đi ăn cơm.”
Sau khóa học cưỡi ngựa bắn cung chính là giờ nghỉ trưa, lúc này đúng lúc thời gian ăn cơm trưa của học viện Thanh Vân.
Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu đi, không chút để ý tới mọi người.
“Sao chổi, ma ốm.” Khanh Linh Thước bĩu môi, nhỏ giọng nói, càng ôm chặt cánh tay Giang Vô Mị. Nhưng mặc kệ làm cái gì cũng không che giấu được nội tâm đầy ghen tỵ vủa ả. Vì sao sao chổi được người khác dịu dàng ôm vào ngực như vậy? Mị ca ca chưa từng ôm ả như vậy, cũng chưa từng nói nhỏ nhẹ như vậy với ả!
ả tự cho là mình nói nhỏ không ai nghe thấy.
Linh Cưu liếc mắt nhìn chằm chằm Khanh Linh Thước, ngón tay nhẹ nhàng ma sát ống tay áo. Tay nàng ngứa.
Tống Tuyết Y lại dậm chân, xoay người nhìn về phía Khanh Linh Thước, hỏi Hà Nghiên: “Ả là ai?”
Hà Nghiên nói: “Tiểu thư dòng chính của Khanh gia, Khanh Linh Thước đại tiểu thư.”
Tống Tuyết Y nhẹ giọng nói với Khanh Linh Thước: “Ngươi có thể thu dọn tập sách về nhà đi.”
“Cái gì?” Khanh Linh Thước sững sờ, ánh mắt mờ mịt có chút si ngốc. Cái tên ma ốm này có giọng nói thật dễ nghe, mềm mại ấm áp khiến người ta thoải mái. Thì ra hắn không chỉ đối xử như vậy với sao chổi, với ả cũng giống nhau.
Người bên ngoài đều nghe Tống Tuyết Y nói chuyện với Khanh Linh Thước, nhận ra âm thanh có nhu hòa nhưng thiếu phần cảm xúc.
Tống Tuyết Y lại nói: “Ngươi chính thức bị xóa tên khỏi học viện Thanh Vân.”
Khanh Linh Thước lập tức trợn trắng tròng mắt.
Tống Tuyết Y ngửa đầu, mặt nạ che lại không cho người ngoài nhìn thấy ánh mắt hắn, người ngoài chỉ có thể đoán hắn không còn nhìn Khanh Linh Thước nữa, mà nhìn về mọi người, âm thanh nhu hòa như gió xuân: “Cưu Nhi là bảo bối của ta, bất kì ai cũng không được xúc phạm đến bảo bối của ta!”
Mọi người nghe vậy đều ngây ngô.
Tống Tuyết Y nói xong câu đó, liền ôm Linh Cưu xoay người đi lần nữa.
Ước chừng vài giây sau, người trong đình tạ mới hoàn hồn, Ôn Tử Ám chần chừ nói: “Vừa rồi Tống đại thiếu gia cảnh cáo chúng ta sao?”
“Này hiếp.” Thanh âm sanh lãnh của Giang Vô Mị vang lên.
Ôn Tử Ám run rẩy. Hắn nghĩ Giang Vô Mị đã tức giận rồi.
Nhưng Tống Lưu Giác cười nhạo một tiếng, đi đến gần Giang Vô Mị, cười nói: “Không thoải mái đúng không? Rõ ràng là kẻ vô dụng còn kiêu căng như vậy, không coi ai vào mắt, ngay cả Giang đại thiếu gia cũng không nể mặt, thiên tài nổi danh của Ngự Hải Trấn cũng như vậy.”
Giang Vô Mị dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt lạnh lùng ai ai cũng thấy được. Tống Lưu Giác nói trúng tâm tư của hắn.
Tống Tuyết Y dám coi thường hắn! Đồng thời, còn uy hiếp tất cả bọn họ!
“Tam ca ca.” Tống Ly Yên không nhịn được lên tiếng: “Đó là đại đường ca của chúng ta.”
Ngươi làm sao có thể nói xấu sau lưng đại đường ca trước mặt người ngoài!
Mặc dù, xưa nay nàng cảm thấy đại đường ca rất vô dụng, nhưng vừa nãy nhìn thấy Tống Tuyết Y đi tới, nàng kinh ngạc phát hiện, đại đường ca không có thua kém thiên kiêu chi tử Giang Vô Mị, thậm chí còn xuất sắc hơn!
Đại đường ca… hình như có chút thay đổi!
Tống Lưu Giác hừ: “Ngươi xem hắn là đại đường ca, chưa chắc hắn coi ngươi là đường muội. Ngươi không thấy hắn đối với Tiểu Cưu Nhi còn tốt hơn mấy đường muội khác à?”
Tống Ly Yên hé miệng không nói.
Lại nói về Tống Tuyết Y và Linh Cưu đã đi xa.
“Còn chưa hoàn hồn?” Tống Tuyết Y nhìn Linh Cưu trong lòng mình cười nói.
Bé Linh Cưu của hắn đã ngây ngô cả đoạn đường rồi.
Mắt Linh Cưu lóe lóe, nhìn nơi khác, lẩm bẩm: “Không có.”
Tống Tuyết Y nhìn chăm chú vào cái lỗ tai đỏ hồng của nàng, phía sau mặt nạ khóe môi nhếch lên cười sung sướng.
Lúc này, mặt Linh Cưu không chút thay đổi, trong đầu bé đang điên cuồng.
Bảo bối cái gì chứ? Thật là không đứng đắn!
Cái gì là bảo bối của hắn…
Trẻ con đúng là nói chuyện ngốc nghếch!
Chậc! Nàng mới không thèm cảm động!
Tuyệt đối không có!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.