Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích
Chương 31: Hắn cố gắng
Thuỷ Thiên Triệt
03/11/2015
Edit: Tịch Ngữ
Trong ấn tượng của Triệu Bích Chi, Tống Tuyết Y chính là quái thai, căn bản không có người có thể tiếp cận hắn, cho nên có thể tưởng tượng ra được, ông nhìn thấy Tống Tuyết Y ôm bé con trong lòng, hơi thở vô cùng thân thiết và nhu hòa tản ra quan thân thể hắn, ngoài kích động thì chính là đả kích.
Phản ứng của Tống Tuyết Y khi nhìn thấy ông xuất hiện rất bình thản: “Sư phụ, đây là Cưu Nhi, là bảo bối của học trò…”
“Bách Lý Linh Cưu, ngày hôm nay mới nhập học.” Linh Cưu nghiêm trang cắt ngang lời Tống Tuyết Y.
Tống Tuyết Y nhìn chằm chằm hai tai đỏ bừng của nàng chỉ cười mà không nói.
Rõ ràng là tắm chung nàng cũng không xấu hổ, nhưng lại mắc cỡ vì một câu bảo bối, Cưu Nhi thật thú vị.
“Ừ, khụ khụ, Linh Cưu phải không, ừ… Không sai, không sai.” Triệu Bích Chi hoàn hồn. Nếu như không phải hiện tại điều kiện không cho phép, ông thật muốn đem Linh Cưu ra quan sát cẩn thận, muốn nhìn xem cô bé này có cái gì đặc biệt, có thể khiến Tống Tuyết Y coi như bảo bối ôm trong lòng như vậy.
“Trước khi bắt đầu bài học ngày hôm nay, ta có chuyện muốn nói.” Triệu Bích Chi khôi phục lại vẻ mặt nghiêm khắc như thường ngày, nhìn về phía các học sinh bên dưới. Tay chỉ vào Tống Tuyết Y nói: “Người bên cạnh ta chính là đệ tử đóng cửa của ta. Sau này, hắn nói hay làm gì cũng đều đại biểu ý của ta. Cho nên, khi nhìn thấy hắn các ngươi hãy đi đường vòng, nếu chọc giận hắn, các ngươi đừng nghĩ sẽ được sống yên trong học viện Thanh Vân.”
Đám người Giang Vô Mị há mồm trợn mắt.
Có người nào giới thiệu đồ đệ của mình như ngài không? Ngài xác định ngài là giáo viên của học viện, chứ không phải là đầu đảng của côn đồ chứ?
Cái này rõ ràng là uy hiếp!! Uy hiếp!!!
Lính Cưu cũng có chút kinh ngạc, đầu tiên nhìn lướt qua Triệu Bích Chi, sau đó lại nhìn về Tống Tuyết Y, nghiêm túc hỏi: “Ngươi ôm chân cây to từ khi nào vậy?”
Tống Tuyết Y suy ngẫm lời nàng nói, một hồi lâu mới trả lời: “Trước kia.”
Linh Cưu gật đầu, hỏi hắn: “Hắn có làm khó dễ gì ngươi không?”
Tống Tuyết Y híp mắt cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng: “Không có, về sau cũng không có người làm khó bảo bối nữa.”
“Bảo bối cái đầu ngươi!” Linh Cưu nghiêm túc: “Trước kia gọi như thế nào thì cứ gọi như thế ấy!”
“À.” Tống Tuyết Y không nhịn được nữa, vươn tay xoa bóp cặp tai nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng.
Linh Cưu bị hắn vân vê có chút nhột, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, lại không nỡ lớn tiếng với hắn, hoặc là đánh hắn, chỉ có thể uể oải lầm bầm: “Ta là bùn à? Bóp bóp khắp nơi! Đừng có táy máy tay chân nữa.”
“Không phải.” Bùn làm sao có thể so sánh với Cưu Nhi!
Hai người không coi ai ra gì hỗ động nhau, khiến bọn người Giang Vô Mị đang bị đe dọa hận đến nghiến răng --- Bọn ta bị Triệu tiên sinh uy hiếp, các ngươi lại ung dung ân ân ái ái với nhau! Khó trách bọn họ lại tràn đầy thù hận như vậy, tức giận đến đỏ mắt!
Kế tiếp, Triệu Bích Chi bắt đầu giảng bài.
Linh Cưu nghe hắn nói đến khóa trình dưỡng sinh liệu thần, lúc này luền hứng thú, bộ dạng lắng nghe cực kì nghiêm túc.
Tống Tuyết Y nhìn nàng say mê lắng nghe, trong lòng có chút mất mác, nhưng không có ý quấy rầy nàng, chỉ khi nào cần thiết hắn mới mở miệng giảng tỉ mỉ về các loại dược liệu, hương liệu. Đem lời nói của Triệu Bích Chi diễn đạt lại bằng ngôn ngữ dễ hiểu cho Linh Cưu nghe.
Triệu Bích Chi nghe hắn thì thầm nói chuyện với Linh Cưu, khóe miệng không nhịn được giật giật mấy cái, thầm nghĩ: Thằng nhóc này giảng giải còn hoàn hảo hơn cả lão tử, ngươi kêu lão tử dạy sao đây hả????
Hết giờ học, Triệu Bích Chi cảm giác chính mình quá sức mệt mỏi, phất tay cho học sinh ra về.
Trên đường từ học viện Thanh Vân học viện về Tống gia, Linh Cưu không nhịn được hỏi Tống Tuyết Y: “Y thuật của ngươi rất tốt sao?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của nàng rất chắc chắn.
Tống Tuyết Y: “Còn được.”
Đây chẳng phải là hắn giả vờ khiêm tốn, cũng không phải cố tình giấu diếm, mà theo cảm nhận của hắn, y thuật của hắn chỉ có thể coi là mới nhập môn, chưa đạt tới mức ‘tốt’.
“Cái này là làm sao vậy?” Bỗng nhiên, Linh Cưu cảm thấy tay trái của mình bị cầm lấy.
Mỗi khi không có việc gì làm, Tống Tuyết Y rất thích vuốt tóc, chỉnh sửa quần áo của nàng, thích nhất là thân mật da thịt với nàng (bóp tay, bóp chân, vuốt mũi, xoa tai, véo má…) Trong lúc nàng tự hỏi, nhất thời quên mất đem tay trái giấu vào trong tay áo, cuối cùng bị Tống Tuyết Y bắt được.
Hành động của Linh CƯu thường khác xa người bình thường, hờ hững đáp: “Vào lớp học ngủ gật bị ngã.”
Tống Tuyết Y ngẩn ra, dựa vào lời của nàng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh kia, bé con đi học lại ngủ gật, thân thể nho nhỏ của bé không có ý thức nghiêng ngả, cuối cùng ngã xuống mặt đất…
“Xì!” Không nhịn được cười, Tống Tuyết Y nhẹ nhàng tháo khăn tay buộc trên tay nàng xuống, thấy trên tay bé đúng là có vết thường do bị ngã xuống đất tạo thành, không sâu lắm, đã có dấu vết liền da lại: “Quả nhiên, phải cùng nàng vào lớp học mới được.”
Linh Cưu thầm khen ngợi kỹ xảo diễn trò của mình, nghe được lời Tống Tuyết Y liền kinh ngạc: “Cái gì?”
Tống Tuyết Y đổi một cái khăn tay mới, băng bó lại vết thương cho nàng: “Sau này ta với Cưu Nhi học chung, Cưu Nhi muốn ngủ có thể dựa vào lòng ta ngủ là được.” Như vậy sẽ không sợ nàng ngủ gật mà té nữa.
“Đùa như vậy không hề vui chút nào.” Linh Cưu nghiêm mặt.
Tống Tuyết Y nói: “Ta không nói chơi.”
Vừa về Tống gia, Tố La tự mình đến mời Tống Tuyết Y và Linh Cưu đến Lan Uyển ăn cơm.
Lúc dùng cơm, Linh Cưu vẫn bị Tống Tuyết Y bế lên đùi hắn ngồi, cầm đũa gắp thức ăn cho nàng, không cần nàng nhắc nhở, hắn luôn biết đem món ăn nàng thích bỏ vào chén nàng.
Một màn này, Tôn Cốc Lan thấy nhưng không hề nói gì, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi sầu lo. Bà cảm thấy không biết Tống Tuyết Y có phải quá mức để ý LInh Cưu hay không? Vốn dĩ, bà cho rằng Tống Tuyết Y có thể thích Linh Cưu, nhưng chưa bao giờ lại nghĩ hắn có thể thích đến như vậy, từ đầu tới cuối không biết là tốt hay xấu.
“Tuyết Y, Tiểu Cưu không phải là không biết dùng đũa nha.” Tôn Cốc Lan trêu ghẹo.
Linh Cưu ngước mắt lên nhìn, Tống Tuyết Y nói: “Con thích như vậy.”
Tôn Cốc Lan rất ít khi nghe thấy chữ thích từ miệng Tống Tuyết Y, lúc này nghe được vừa mừng lại vừa lo, nhẹ giọng nói: “Có phải con cưng chiều con bé quá mức hay không?”
Kì thật, bà cũng rất thích nha đầu Linh Cưu này, nhưng nuông chiều quá mức sẽ khiến con người ta sinh hư.
Tống Tuyết Y: "Có sao?" Hắn buông đũa xuống, ngước mắt nhìn thẳng Tôn Cốc Lan: “Con muốn cưng chiều hơn, nhưng Cưu Nhi không cho.”
Tôn Cốc Lan: ". . ."
Linh Cưu yên lặng trợn mắt. Ta nói, nghị luận chuyện này trước mặt ta như vậy cũng được à? Coi như ta bị điếc sao?
Ván này, Tống Tuyết Y thắng.
Ăn cơm xong, Tôn Cốc Lan nói có chuyện muốn nói riêng với Tống Tuyết Y, kêu Tố La dẫn Linh Cưu ra ngoài vườn hoa đi dạo, nói là ở ngoài vườn có một loài hoa rất đẹp lại thơm, rất thú vị.
Linh Cưu rất biết điều đi theo Tố La, nhưng đi đến cua quẹo đi. Bà không có đi vườn hoa gì đó, mà tiến vào một căn phòng nhỏ hẹp.
Linh Cưu nghi ngờ nhìn về phía Tố La, lại nhận được ánh mắt ra hiệu đừng lên tiếng của bà.
“Tuyết Y, sao con lại muốn đến học viện Thanh Vân.” Giọng nói mềm mại của Tôn Cốc Lan từ phòng cách vách truyền sang.
Mắt Linh Cưu lóe sáng sự kinh ngac, vừa mở mồm đã bị Tố Lan che miệng, ánh mắt nghiêm túc, ý bảo nàng chỉ cần nghe không cần lên tiếng.
Linh Cưu ngoan ngoãn gật đầu, miệng mới được buông ra.
Trong lòng nàng đã hiểu rõ nguyên do.
"Học." Thanh âm mát như gió phất của Tống Tuyết Y nhẹ vang lên.
Tôn Cốc Lan: “Chuyện sản nghiệp của Tống gia thì sao? Trước đây con chưa bao giờ quản… Vì sao bây giờ lại tiếp nhận đột ngột như vậy?”
Tống Tuyết Y: “Con muốn nắm quyền lợi trong tay.”
Tôn Cốc Lan: “Con chưa từng để ý mấy thứ này…”
Tống Tuyết Y: “Bây giờ quan tâm ạ.”
"Bởi vì Tiểu Cưu?" Tôn Cốc Lan thốt ra, giọng điệu chắc chắn.
Không nghe thấy âm thanh trả lời của Tống Tuyết Y, khiến người ta hiểu không giải thích chính là ngầm đồng ý.
Giọng Tôn Cốc Lan có chút dồn dập: “Con biết rõ thân thể của mình không tốt, làm sao có thể ngày nào cũng đến học viện Thanh Vân được? Còn chuyện quản lí công việc của Tống gia tốn bao nhiêu hơi sức? Mẹ dễ chịu lắm sao? Chẳng lẽ con muốn phá hủy thân thể mình?”
“Con rất khỏe.” Thanh âm mềm mại, trong sạch của Tống Tuyết Y đơn giản nói vài chữ lại khiến người ta cảm thấy bình yên. “Có Cưu Nhi bên cạnh. Mặc kệ là tinh thần hay cơ thể đều rất tốt.”
Vở kịch nhỏ:
Má Tôn: Con có phải đã cưng chìu con bé hơi quá rồi không?
Tống Tiểu Bạch: Vỗ béo tốt để ăn.
Má Tôn: … (Bà già này có ý nghĩ không thuần khiết sao????)
Ba giây sau.
Má Tôn: Con muốn phá hủy thân thể mình à?
Tống Tiểu Bạch: Cưu Nhi còn nhỏ, muốn phá cũng không sập được.
Má Tôn:… (Nhất định là bà bị ảo giác QAQ)
99: Ta nói, các người có thể chú ý tới sự hiện diện của đương sự là ta hay không?
Thủy (⊙ 口 ⊙): Vì sao ta lại có loại cảm xúc bị phá vỡ nhỉ, cái tên này tuyệt đối không phải là Tống Tiểu Bạch của chúng ta!!!! Bạch Bạch nhà chúng ta mới không có nội hàm như thế!
Trong ấn tượng của Triệu Bích Chi, Tống Tuyết Y chính là quái thai, căn bản không có người có thể tiếp cận hắn, cho nên có thể tưởng tượng ra được, ông nhìn thấy Tống Tuyết Y ôm bé con trong lòng, hơi thở vô cùng thân thiết và nhu hòa tản ra quan thân thể hắn, ngoài kích động thì chính là đả kích.
Phản ứng của Tống Tuyết Y khi nhìn thấy ông xuất hiện rất bình thản: “Sư phụ, đây là Cưu Nhi, là bảo bối của học trò…”
“Bách Lý Linh Cưu, ngày hôm nay mới nhập học.” Linh Cưu nghiêm trang cắt ngang lời Tống Tuyết Y.
Tống Tuyết Y nhìn chằm chằm hai tai đỏ bừng của nàng chỉ cười mà không nói.
Rõ ràng là tắm chung nàng cũng không xấu hổ, nhưng lại mắc cỡ vì một câu bảo bối, Cưu Nhi thật thú vị.
“Ừ, khụ khụ, Linh Cưu phải không, ừ… Không sai, không sai.” Triệu Bích Chi hoàn hồn. Nếu như không phải hiện tại điều kiện không cho phép, ông thật muốn đem Linh Cưu ra quan sát cẩn thận, muốn nhìn xem cô bé này có cái gì đặc biệt, có thể khiến Tống Tuyết Y coi như bảo bối ôm trong lòng như vậy.
“Trước khi bắt đầu bài học ngày hôm nay, ta có chuyện muốn nói.” Triệu Bích Chi khôi phục lại vẻ mặt nghiêm khắc như thường ngày, nhìn về phía các học sinh bên dưới. Tay chỉ vào Tống Tuyết Y nói: “Người bên cạnh ta chính là đệ tử đóng cửa của ta. Sau này, hắn nói hay làm gì cũng đều đại biểu ý của ta. Cho nên, khi nhìn thấy hắn các ngươi hãy đi đường vòng, nếu chọc giận hắn, các ngươi đừng nghĩ sẽ được sống yên trong học viện Thanh Vân.”
Đám người Giang Vô Mị há mồm trợn mắt.
Có người nào giới thiệu đồ đệ của mình như ngài không? Ngài xác định ngài là giáo viên của học viện, chứ không phải là đầu đảng của côn đồ chứ?
Cái này rõ ràng là uy hiếp!! Uy hiếp!!!
Lính Cưu cũng có chút kinh ngạc, đầu tiên nhìn lướt qua Triệu Bích Chi, sau đó lại nhìn về Tống Tuyết Y, nghiêm túc hỏi: “Ngươi ôm chân cây to từ khi nào vậy?”
Tống Tuyết Y suy ngẫm lời nàng nói, một hồi lâu mới trả lời: “Trước kia.”
Linh Cưu gật đầu, hỏi hắn: “Hắn có làm khó dễ gì ngươi không?”
Tống Tuyết Y híp mắt cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng: “Không có, về sau cũng không có người làm khó bảo bối nữa.”
“Bảo bối cái đầu ngươi!” Linh Cưu nghiêm túc: “Trước kia gọi như thế nào thì cứ gọi như thế ấy!”
“À.” Tống Tuyết Y không nhịn được nữa, vươn tay xoa bóp cặp tai nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng.
Linh Cưu bị hắn vân vê có chút nhột, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, lại không nỡ lớn tiếng với hắn, hoặc là đánh hắn, chỉ có thể uể oải lầm bầm: “Ta là bùn à? Bóp bóp khắp nơi! Đừng có táy máy tay chân nữa.”
“Không phải.” Bùn làm sao có thể so sánh với Cưu Nhi!
Hai người không coi ai ra gì hỗ động nhau, khiến bọn người Giang Vô Mị đang bị đe dọa hận đến nghiến răng --- Bọn ta bị Triệu tiên sinh uy hiếp, các ngươi lại ung dung ân ân ái ái với nhau! Khó trách bọn họ lại tràn đầy thù hận như vậy, tức giận đến đỏ mắt!
Kế tiếp, Triệu Bích Chi bắt đầu giảng bài.
Linh Cưu nghe hắn nói đến khóa trình dưỡng sinh liệu thần, lúc này luền hứng thú, bộ dạng lắng nghe cực kì nghiêm túc.
Tống Tuyết Y nhìn nàng say mê lắng nghe, trong lòng có chút mất mác, nhưng không có ý quấy rầy nàng, chỉ khi nào cần thiết hắn mới mở miệng giảng tỉ mỉ về các loại dược liệu, hương liệu. Đem lời nói của Triệu Bích Chi diễn đạt lại bằng ngôn ngữ dễ hiểu cho Linh Cưu nghe.
Triệu Bích Chi nghe hắn thì thầm nói chuyện với Linh Cưu, khóe miệng không nhịn được giật giật mấy cái, thầm nghĩ: Thằng nhóc này giảng giải còn hoàn hảo hơn cả lão tử, ngươi kêu lão tử dạy sao đây hả????
Hết giờ học, Triệu Bích Chi cảm giác chính mình quá sức mệt mỏi, phất tay cho học sinh ra về.
Trên đường từ học viện Thanh Vân học viện về Tống gia, Linh Cưu không nhịn được hỏi Tống Tuyết Y: “Y thuật của ngươi rất tốt sao?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của nàng rất chắc chắn.
Tống Tuyết Y: “Còn được.”
Đây chẳng phải là hắn giả vờ khiêm tốn, cũng không phải cố tình giấu diếm, mà theo cảm nhận của hắn, y thuật của hắn chỉ có thể coi là mới nhập môn, chưa đạt tới mức ‘tốt’.
“Cái này là làm sao vậy?” Bỗng nhiên, Linh Cưu cảm thấy tay trái của mình bị cầm lấy.
Mỗi khi không có việc gì làm, Tống Tuyết Y rất thích vuốt tóc, chỉnh sửa quần áo của nàng, thích nhất là thân mật da thịt với nàng (bóp tay, bóp chân, vuốt mũi, xoa tai, véo má…) Trong lúc nàng tự hỏi, nhất thời quên mất đem tay trái giấu vào trong tay áo, cuối cùng bị Tống Tuyết Y bắt được.
Hành động của Linh CƯu thường khác xa người bình thường, hờ hững đáp: “Vào lớp học ngủ gật bị ngã.”
Tống Tuyết Y ngẩn ra, dựa vào lời của nàng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh kia, bé con đi học lại ngủ gật, thân thể nho nhỏ của bé không có ý thức nghiêng ngả, cuối cùng ngã xuống mặt đất…
“Xì!” Không nhịn được cười, Tống Tuyết Y nhẹ nhàng tháo khăn tay buộc trên tay nàng xuống, thấy trên tay bé đúng là có vết thường do bị ngã xuống đất tạo thành, không sâu lắm, đã có dấu vết liền da lại: “Quả nhiên, phải cùng nàng vào lớp học mới được.”
Linh Cưu thầm khen ngợi kỹ xảo diễn trò của mình, nghe được lời Tống Tuyết Y liền kinh ngạc: “Cái gì?”
Tống Tuyết Y đổi một cái khăn tay mới, băng bó lại vết thương cho nàng: “Sau này ta với Cưu Nhi học chung, Cưu Nhi muốn ngủ có thể dựa vào lòng ta ngủ là được.” Như vậy sẽ không sợ nàng ngủ gật mà té nữa.
“Đùa như vậy không hề vui chút nào.” Linh Cưu nghiêm mặt.
Tống Tuyết Y nói: “Ta không nói chơi.”
Vừa về Tống gia, Tố La tự mình đến mời Tống Tuyết Y và Linh Cưu đến Lan Uyển ăn cơm.
Lúc dùng cơm, Linh Cưu vẫn bị Tống Tuyết Y bế lên đùi hắn ngồi, cầm đũa gắp thức ăn cho nàng, không cần nàng nhắc nhở, hắn luôn biết đem món ăn nàng thích bỏ vào chén nàng.
Một màn này, Tôn Cốc Lan thấy nhưng không hề nói gì, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi sầu lo. Bà cảm thấy không biết Tống Tuyết Y có phải quá mức để ý LInh Cưu hay không? Vốn dĩ, bà cho rằng Tống Tuyết Y có thể thích Linh Cưu, nhưng chưa bao giờ lại nghĩ hắn có thể thích đến như vậy, từ đầu tới cuối không biết là tốt hay xấu.
“Tuyết Y, Tiểu Cưu không phải là không biết dùng đũa nha.” Tôn Cốc Lan trêu ghẹo.
Linh Cưu ngước mắt lên nhìn, Tống Tuyết Y nói: “Con thích như vậy.”
Tôn Cốc Lan rất ít khi nghe thấy chữ thích từ miệng Tống Tuyết Y, lúc này nghe được vừa mừng lại vừa lo, nhẹ giọng nói: “Có phải con cưng chiều con bé quá mức hay không?”
Kì thật, bà cũng rất thích nha đầu Linh Cưu này, nhưng nuông chiều quá mức sẽ khiến con người ta sinh hư.
Tống Tuyết Y: "Có sao?" Hắn buông đũa xuống, ngước mắt nhìn thẳng Tôn Cốc Lan: “Con muốn cưng chiều hơn, nhưng Cưu Nhi không cho.”
Tôn Cốc Lan: ". . ."
Linh Cưu yên lặng trợn mắt. Ta nói, nghị luận chuyện này trước mặt ta như vậy cũng được à? Coi như ta bị điếc sao?
Ván này, Tống Tuyết Y thắng.
Ăn cơm xong, Tôn Cốc Lan nói có chuyện muốn nói riêng với Tống Tuyết Y, kêu Tố La dẫn Linh Cưu ra ngoài vườn hoa đi dạo, nói là ở ngoài vườn có một loài hoa rất đẹp lại thơm, rất thú vị.
Linh Cưu rất biết điều đi theo Tố La, nhưng đi đến cua quẹo đi. Bà không có đi vườn hoa gì đó, mà tiến vào một căn phòng nhỏ hẹp.
Linh Cưu nghi ngờ nhìn về phía Tố La, lại nhận được ánh mắt ra hiệu đừng lên tiếng của bà.
“Tuyết Y, sao con lại muốn đến học viện Thanh Vân.” Giọng nói mềm mại của Tôn Cốc Lan từ phòng cách vách truyền sang.
Mắt Linh Cưu lóe sáng sự kinh ngac, vừa mở mồm đã bị Tố Lan che miệng, ánh mắt nghiêm túc, ý bảo nàng chỉ cần nghe không cần lên tiếng.
Linh Cưu ngoan ngoãn gật đầu, miệng mới được buông ra.
Trong lòng nàng đã hiểu rõ nguyên do.
"Học." Thanh âm mát như gió phất của Tống Tuyết Y nhẹ vang lên.
Tôn Cốc Lan: “Chuyện sản nghiệp của Tống gia thì sao? Trước đây con chưa bao giờ quản… Vì sao bây giờ lại tiếp nhận đột ngột như vậy?”
Tống Tuyết Y: “Con muốn nắm quyền lợi trong tay.”
Tôn Cốc Lan: “Con chưa từng để ý mấy thứ này…”
Tống Tuyết Y: “Bây giờ quan tâm ạ.”
"Bởi vì Tiểu Cưu?" Tôn Cốc Lan thốt ra, giọng điệu chắc chắn.
Không nghe thấy âm thanh trả lời của Tống Tuyết Y, khiến người ta hiểu không giải thích chính là ngầm đồng ý.
Giọng Tôn Cốc Lan có chút dồn dập: “Con biết rõ thân thể của mình không tốt, làm sao có thể ngày nào cũng đến học viện Thanh Vân được? Còn chuyện quản lí công việc của Tống gia tốn bao nhiêu hơi sức? Mẹ dễ chịu lắm sao? Chẳng lẽ con muốn phá hủy thân thể mình?”
“Con rất khỏe.” Thanh âm mềm mại, trong sạch của Tống Tuyết Y đơn giản nói vài chữ lại khiến người ta cảm thấy bình yên. “Có Cưu Nhi bên cạnh. Mặc kệ là tinh thần hay cơ thể đều rất tốt.”
Vở kịch nhỏ:
Má Tôn: Con có phải đã cưng chìu con bé hơi quá rồi không?
Tống Tiểu Bạch: Vỗ béo tốt để ăn.
Má Tôn: … (Bà già này có ý nghĩ không thuần khiết sao????)
Ba giây sau.
Má Tôn: Con muốn phá hủy thân thể mình à?
Tống Tiểu Bạch: Cưu Nhi còn nhỏ, muốn phá cũng không sập được.
Má Tôn:… (Nhất định là bà bị ảo giác QAQ)
99: Ta nói, các người có thể chú ý tới sự hiện diện của đương sự là ta hay không?
Thủy (⊙ 口 ⊙): Vì sao ta lại có loại cảm xúc bị phá vỡ nhỉ, cái tên này tuyệt đối không phải là Tống Tiểu Bạch của chúng ta!!!! Bạch Bạch nhà chúng ta mới không có nội hàm như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.