Chương 79: Phiên ngoại 1 - Hôn lễ
Xuyên Lan
27/01/2022
Ngày cưới được chọn vào đầu mua thu, thời gian chuẩn bị còn chưa đầy 1 tháng. Ngôn Khanh cho rằng mình sẽ bận rộn như con quay, kết quả chồng cô cũng chẳng cần cô làm gì, việc duy nhất của cô chỉ là nhìn danh sách đồ đạc rồi chọn chọn chọn —
Lớn như địa điểm, nhỏ như vòng cổ hoa tai, cô phải hoa mắt mà lựa chọn cái mình thích nhất trong số đó.
Công việc này được Ngôn Khanh thực hiện vô cùng tốt, đây coi như là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được sự vô nhân tính của chồng mình. Ngược lại, những thứ trước kia anh mua cho cô bỗng chốc trở nên “đơn giản như bình thường”, giờ mới đúng là tiêu tiền như nước… Ngón tay cô chọc chọc, một chuỗi số 0 liền biến mất.
Trái tim nhỏ máu.
Cô hoặc đứng đắn hoặc nũng nịu nói chuyện với Hoắc tiên sinh vài lần, Hoắc tiên sinh không trực tiếp đè cô ra hôn thì cũng nhéo mặt cô, cười trả lời 1 đáp án không hề thay đổi —
“Không đắt.”
Ở trong mắt anh, phàm là cho cô, bao nhiêu cũng chê ít, dù tốt đến mấy cũng cảm thấy còn chưa đủ.
Ngôn Khanh nhìn thấy vẻ hạnh phúc thuần túy trên mặt anh, cũng dần dần thả lỏng hơn, không quấn lấy anh lý luận này kia nữa. Chồng nhất định muốn cưng chiều, vậy thì tùy ý anh. Thời gian cô bỏ ra để rối rắm, còn không bằng bám lấy chồng mình, anh bận đến nỗi hận không thể tự tay làm mọi thứ cho hôn lễ, dù cô chỉ giúp anh một xíu thì cũng tốt rồi.
Mười ngày trước hôn lễ, Hoắc Vân Thâm lui về sau, một lần nữa bố trí phòng tân hôn ở Tinh Vân Gian.
Nơi của anh và Khanh Khanh, anh không muốn người khác nhúng tay vào. Sau khi những người bên dưới mang bao lớn mang nhỏ đến rồi theo lệnh rời đi, anh càng không hi vọng Khanh Khanh tới đây vất vả, tính một mình chuẩn bị.
Hoắc Vân Thâm đổi sang bộ quần áo thể thao để tiện bề hành động, xắn tay áo bắt đầu thực hiện một dự án lớn, không chú ý đến cánh cửa khóa vân tay phía sau bị mở ra, có người bước vào cởi giày, khẽ nhón chân nhẹ nhàng chạy về phía anh, nâng cao tay, đội lên đầu anh một chiếc mũ giấy được gấp từ tấm poster.
“Cẩn thận, đừng làm bẩn tóc chồng em.”
Hoắc Vân Thâm quay người lại, Ngôn Khanh đã đội một chiếc mũ y hệt trên đầu, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn anh.
Lần trước ở Tinh Vân Gian, ký ức của cô vẫn trong thời kỳ lộn xộn, những ngày tháng trôi qua đều là đau xót và khốc liệt, giờ cô đứng ở đây, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ngực Hoắc Vân Thâm trướng đến ngọt ngào, cúi xuống hôn cô rồi hỏi: “Sao em lại ở chỗ này?”
“Hoắc phu nhân lúc nào mà chẳng nắm giữ hành tung của chồng.” Tròng mắt Ngôn Khanh sáng ngời, “Không muốn em ở cùng à?”
“Muốn,” Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay cô, “bất cứ lúc nào cũng muốn, nhưng mà —”
Anh thấp giọng cười: “Em vừa xuất hiện ở chỗ này, anh căn bản không rảnh lo chuyện khác.”
Mọi suy nghĩ đều trở nên xấu xa.
Hiện tại Ngôn Khanh đã thông minh nhạy bén hơn, bên tai không khỏi ẩn ẩn nóng lên.
Quá hiểu Hoắc tiên sinh, căn hộ nơi nơi đều là bóng dáng kiều diễm. Cô tới tổng cộng không quá mấy lần, nhưng lại nhiều lần cùng anh củi khô lửa bốc, đặc biệt là lúc bị anh nhốt lại, anh phát điên, không có gì tiết chế, ôm cô dây dưa khắp nơi, bây giờ nhìn xung quanh, cô còn có thể dễ dàng nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Giờ đây, cùng với sự mong đợi về hôn lễ, dường như không khí cũng đang nóng dần lên.
Ngôn Khanh đỏ mặt che đôi mắt anh: “Vậy anh không được phép nhìn em, trước làm chính sự, chờ đến ngày kết hôn —”
“Ngày kết hôn như thế nào?”
Ngôn Khanh vừa tức vừa buồn cười, biết chồng cố ý hỏi mình, cô nhướng mày, nhàn nhạt đáp một câu: “Cho anh muốn làm gì thì làm.”
Dù sao tạm thời không cần thực hiện, trước cứ nói thôi.
Quy trình tổ chức hôn lễ hoàn toàn theo ý muốn của đôi vợ chồng son, không tuân theo quy tắc nào, hoàn toàn tùy tâm. Lúc Ngôn Khanh chọn lễ phục, cả tơ lụa đỏ thẫm kiểu Trung Quốc hay váy đuôi cá kiểu Tây cô đều yêu thích không buông tay, đưa cho Hoắc Vân Thâm lựa chọn, Hoắc tiên sinh quyết định dứt khoát: “Đều mặc.”
Sáng sớm tới cửa đón dâu, mặc kiểu Trung Quốc.
Nghi lễ chính thức buổi sáng, mặc kiểu Tây.
Chờ đến tiệc rượu buổi tối, còn có vài bộ lễ phục đợi cô thỏa thích thay đổi.
Theo truyền thống, đêm trước lễ cưới cô dâu phải ở nhà mẹ đẻ của mình, sáng sớm ăn diện lộng lẫy, ngồi trong phòng ngủ chờ chú rể tới đón.
Ngôn Khanh sớm đã không có nhà mẹ đẻ.
Cả nhà họ Vân, người mẹ duy nhất yêu thương cô đã mất sớm, cha thì chết trên chuyến bay trao đổi lợi ích, những người khác càng không cần đề cập.
Ngôn Khanh hoàn toàn không quan tâm, cũng chưa từng cảm thấy buồn bực vì chuyện này, cô móc ngón tay Hoắc Vân Thâm cố ý hỏi: “Em không có nhà mẹ đẻ làm sao bây giờ.”
Hoắc Vân Thâm ôm cô vào lòng: “Khanh Khanh có anh như vậy là đủ rồi.”
Nhà mẹ đẻ cũng được nhà chồng cũng thế, cô không cần, dù là trước kia hay sau này, cô và anh chỉ có nhau, không liên quan tới những người khác.
Hoắc Vân Thâm để lại biệt thự nhà họ Hoắc cho Ngôn Khanh, còn bản thân thì dẫn người đến nhà cũ ở Giang Bắc.
Anh muốn khởi hành từ đây từ sáng sớm, đón cô dâu của anh.
6 giờ sáng ngày cưới, Ngôn Khanh ngồi trước gương đội chiếc mũ có gắn tua rua điểm ngọc bích, che khuất nửa khuôn mặt được trang điểm diễm lệ. Phù dâu Hứa Mạt Hàm kích động đến nỗi ngồi cũng không xong, điên cuồng lướt di động hội báo tình hình cho cô dâu.
“Cư dân mạng đều không đi ngủ à? Vì chờ đợi đám cưới của vợ chồng thâm tình mà 4 giờ sáng đã mở chủ đề bàn luận?”
“Bảo bối à, chồng cậu còn chưa tới đón dâu đâu, vậy mà đã lên hot search rồi!”
“Bọn họ cũng quá ngây thơ rồi, không biết tính khí Hoắc tổng như thế nào hả? Làm gì có chuyện tùy tiện cho người ta xem cô dâu nhỏ vất vả mới cưới được? Cho phép nửa công khai, chấp nhận mấy phương tiện truyền thông chính thống vào xem đã là tốt lắm rồi, thế mà còn có người nằm mơ được phát sóng trực tiếp toàn bộ?”
“Ha ha ha ha ha ‘Hôm nay vợ chồng thâm tình ly hôn chưa’ rốt cuộc cũng sửa tên —”
Ngôn Khanh vội vàng đẩy tua rua trên trán hỏi: “Sửa thành cái gì?”
Hứa Mạt Hàm vỗ đùi: “Đổi thành ‘Hôm nay vợ chồng thâm tình sinh con chưa’!”
Ngôn Khanh bật cười, môi đỏ cong lên, khóe mắt vẽ ra một đường cong mềm mại. Hứa Mạt Hàm nhìn mà tim đập thình thịch: “Má nó, hôm nay Khanh Bảo đẹp muốn khóc, Hoắc tổng thấy chắc phát điên luôn.”
Trong phòng còn có rất nhiều người, Ngôn Khanh hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi: “Cư dân mạng còn nói gì?”
Hứa Mạt Hàm tiếp tục lướt di động: “À, có không ít người hỏi sao cậu không giống các nữ minh tinh khác chọn tổ chức ở nước ngoài, có Hoắc thị ở đây, không phải muốn chọn cái nào thì chọn sao.”
Ngôn Khanh cười nói: “Bởi vì tớ muốn ở Hải Thành.”
Địa điểm hôn lễ đã sớm được Hoắc Vân Thâm chọn ra 7-8 nơi, cả đảo nhỏ lẫn lâu đài cổ có phong cách phù hợp trong phạm vi toàn cầu. Khi đưa đến tay Ngôn Khanh, cô đã hỏi: “Thâm Thâm, chúng ta có thể ở ngay Hải Thành không?”
Hải đảo hay lâu đài cổ lúc nào cũng có thể đi.
Nhưng hôn lễ chỉ có một lần, dù bên ngoài có đẹp đến đâu, cũng không bằng thành phố chất chứa nhiều quá khứ của cô và Thâm Thâm.
Hoắc Vân Thâm hôn trán cô: “Được, Khanh Khanh định đoạt, chúng ta ở Hải thành.”
Địa điểm cứ như vậy được định ra, cô không muốn đi đâu, chỉ muốn cùng Hoắc Vân Thâm ở lại nơi họ cùng nhau lớn lên.
Hứa Mạt Hàm còn muốn nói tiếp, Âu Dương đã hấp tấp nâng váy vọt vào: “Mau mau sắp tới rồi! Đóng cửa đóng cửa! Thời cơ ngàn năm có một phải lấy của Hoắc tổng một phong bao lì xì thật lớn —”
Bên này mọi người vội vàng giúp Ngôn Khanh đi từ bàn trang điểm tới giường lớn, trải váy cho cô, trùm khăn voan, chờ chú rẻ tới vén lên.
Lại vội vàng cởi một chiếc giày của Ngôn Khanh chuẩn bị đem đi giấu. Theo tập tục trước kia thì chú rể phải đi tìm, tìm được mới có thể ôm cô dâu đi.
Nào biết bản thân cô dâu căn bản không phối hợp.
Dù che khăn voan cũng vẫn nhanh tay lẹ mắt cướp giày về giữ chặt trong tay, mỉm cười nói: “Không cần đóng cửa, mở càng lớn càng tốt, bao lì xì tớ cho.”
Âu Dương kêu to: “Đây là đạo lý gì —”
Hai mắt Ngôn Khanh cong thành vầng trăng.
Bởi vì cô không muốn có bất kỳ trở ngại nào nữa trên con đường Thâm Thâm đi về phía cô.
Không long đong, không có chông gai, mỗi giây mỗi phút đến bên cô, đều thông suốt trôi chảy.
Tiếng hò hét của mọi người còn chưa giảm xuống, đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ tầng một.
Ngôn Khanh cho rằng mình sẽ không quá khẩn trương, nhưng tới giờ khắc này, nhịp tim cô vẫn tăng tốc không kiểm soát, hô hấp quanh quẩn dưới lớp khăn voan, nóng bừng cả hai má.
Bước chân càng ngày càng gần, có rất nhiều người đi theo phía sau, nhưng cô vẫn dễ như trở bàn tay phân biệt được âm thanh trước nhất.
Hoắc tiên sinh của cô.
Anh tới…
Năm bước, ba bước…
So với số giây cô đếm còn nhanh hơn, hơi thở người đàn ông xâm nhập đến trước mặt, lớp khăn voan che đậy tầm mắt cô ngay sau đó bị xốc lên, không đợi cô thấy rõ biểu cảm của Hoắc Vân Thâm, anh đã nâng mặt cô lên rồi trực tiếp hôn xuống môi.
Mọi người trong phòng đều thét chói tai, rất nhiều ống kính đang chụp ảnh. Mũ áo Ngôn Khanh xộc xệch, cái gì cô cũng không cảm giác được, chỉ có hơi thở nóng rực của anh.
“Vợ, anh tới đón em.”
Ngôn Khanh ngẩng mặt nhìn anh, cười khanh khách giao giày vào tay anh: “Không cần tìm, mau đưa em đi cưới.”
Hoắc Vân Thâm bế Ngôn Khanh lên, châu ngọc trên người cô va chạm phát ra tiếng leng keng thanh thúy, làn váy đỏ thẫm quấn lấy ống tay áo anh.
Anh lại nhất thời quên mất, chăm chú nhìn cô dâu trong vòng tay mình.
Ngôn Khanh dựa vào cổ anh nhỏ giọng hỏi: “Thâm Thâm, làm sao vậy.”
Hoắc Vân Thâm rũ mi, trán chạm trán cô, khàn khàn thở dài: “Thật đẹp.”
Hoắc tổng cũng không tính là quá keo kiệt, lấy official weibo của Hoắc thị đăng vài tấm ảnh cô dâu. Mấy nhà truyền thông thấy Hoắc tổng cho phép, vội vàng chiếm trước nhiệt độ, sôi nổi cập nhật hình ảnh mới, khiến cả đám cư dân mạng bò dậy từ sáng sớm suýt chờ không nổi, nhìn thấy hình ảnh lẫn video mà điên cuồng như được tiêm máu gà.
Thời tiết ngày đó rất tốt, cực thích hợp để tổ chức hôn lễ ngoài trời vào buổi sáng.
Ngôn Khanh được đưa vào phòng tân hôn, hai vợ chồng son phải lập tức di chuyển đến địa điểm tổ chức hôn lễ để chuẩn bị, chỉ là từ trang điểm kiểu Trung Quốc sang kiểu Tây cũng cần mất kha khá thời gian.
Phòng trang điểm ở tầng một, có cửa số lớn sát đất, có thể nhìn thấy địa điểm tổ chức ngoài trời. Vì để tránh việc cô dâu bị lộ trước, rèm được kéo kín chỉ để chừa một khe hở nhỏ.
Từ khe hở, Ngôn Khanh vừa vặn có thể nhìn thấy chồng cô đã đổi sang tây trang, đang đứng trên bãi cỏ, thân mình chìm trong ánh sáng.
Rõ ràng cách nhau rất xa, ở giữa còn có tấm kính ngăn cản, thế nhưng Hoắc Vân Thâm như có cảm giác, không sớm không muộn quay người lại, nhìn về phía cô.
Trái tim Ngôn Khanh run mãnh liệt, giống như được bàn tay mềm mại nhất ôm lấy.
Anh luôn có thể tìm được cô, nhận ra cô.
Cho dù cô ở đâu.
Hoắc Vân Thâm lập tức đi vào phòng trang điểm, mấy nhà tạo mẫu bị khí thế lớn của anh làm cho lui xuống hết.
Ngôn Khanh nghiêng đầu cười, xem ra trong mắt người khác, chồng cô vẫn hung thần ác sát như vậy. Cô nhấc khăn trùm đầu lên, nhẹ giọng nói: “Thâm Thâm, em xong rồi, chỉ còn cái này chưa mang.”
Cô gái nhỏ ngẩng mặt, ngũ quan tinh xảo bắt mắt.
Thay vì hồng trang nồng đậm rực rỡ vào buổi sáng, hiện tại cô tươi sáng trong trẻo, giống như làn nước lăn tăn thuần khiết.
Hoắc Vân Thâm nâng tay, người trong phòng hóa trang biết điều rời đi. Anh đi lên trước, nhận chiếc khăn nhẹ như đám mây, đích thân đội lên đầu Ngôn Khanh, cong lưng đỡ vai cô, nhẹ nhàng hôn lên má cô, chất giọng trầm thấp từ tính cọ xát lỗ tai cô: “Khanh Khanh, lập tức phải gả cho Hoắc Vân Thâm, cho dù về sau thế giới có thay đổi thế nào, cả đời em sẽ thuộc về anh ấy, em bằng lòng không?”
“Không muốn.”
Bàn tay trên vai chợt siết chặt.
Ngôn Khanh quay đầu, cánh tay tinh tế ôm lấy anh, lông mi ươn ướt, cô trịnh trọng nói: “Cả đời quá ngắn, em còn muốn kiếp sau.”
Cô không biết một câu này đã làm cho Hoắc Vân Thâm có bao nhiêu chấn động.
Mọi tình cảm sôi trào về đúng chỗ của nó.
Những cực đoan – mãnh liệt đều khắc chế không thể bừa bãi phát tiết, bởi vì hai chữ “kiếp sau” mà cô cho, là sự chấp nhận và bao dung lớn nhất.
***
Sau khi hôn lễ chấm dứt, Hoắc Vân Thâm không rảnh đi quản hiện trường, toàn bộ đều giao cho Mẫn Kính xử lý, đưa cô dâu bị lăn lộn từ đêm khuya cho đến bây giờ trở lại phòng tân hôn ở Tinh Vân Gian.
Vừa vào cửa Ngôn Khanh đã bị dè trên tường hôn thật sâu, cô hô hấp không xong mà chọc anh: “Hoắc tiên sinh, anh có thật là muốn đưa em về nghỉ ngơi không?”
Giọng anh khàn đến lợi hại: “Tiệc tối 8 giờ mới bắt đầu, còn cả buổi chiều, em đồng ý cho anh muốn làm gì thì làm.”
“Loại chuyện này…” Gáy cô bị giữ, không khỏi ngẩng đầu thở hổn hển, “anh nhớ rõ ràng nhất.”
Cô không thể ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản.
Cam tâm tình nguyện vì anh mê loạn trầm luân.
Thân mật cùng nhau trong căn phòng này, không bao giờ còn nước mắt, chỉ có tình yêu bất tận nóng cháy.
Ngôn Khanh ôm lấy cổ Hoắc Vân Thâm, dùng môi chạm vào vành tai anh: “Mời Hoắc tiên sinh tận tình…”
Rốt cuộc thì Hoắc tiên sinh cũng không tận tình, vì bận tâm đến thân thể của vợ, cộng thêm buổi tối còn phải đối phó với yến tiệc.
Trong toàn bộ bữa tiệc tối, thời gian cô dâu chú rể lộ diện nhiều nhất là hai giờ, nhưng trong phòng thay quần áo của Ngôn Khanh ước chừng treo mười mấy bộ lễ phục, một loạt cô gái xếp hàng chờ thay đổi tạo hình cho cô.
Ngôn Khanh đau eo mà khó có thể mở miệng, lúc đầu còn thừa tinh lực thì không cảm thấy gì, nhưng dần dần càng rõ ràng hơn, người cũng lười nhác đứng không vững.
Khi đổi tới bộ thứ tư, cô vừa định tranh thủ xoa eo, đã bị người ta dứt khoát bế ngang lên.
“Thâm Thâm —”
Hoắc Vân Thâm nhíu mày nhìn cô: “Không thoải mái có phải không, chúng ta về nhà.”
Ngôn Khanh vội nhìn ra bên ngoài: “Còn chưa kết thúc.”
“Có thể kết thúc bất cứ lúc nào,” Anh nói, “sau sẽ có người xử lý tốt, phu nhân có thể nghỉ ngơi.”
Ngôn Khanh nghe lời anh, bất giác thả lỏng, câu lấy cổ anh, thanh thản mà quơ quơ hai chân: “Vậy anh thả em xuống, nhiều người quá, dễ bị nhìn thấy.”
“Nhìn thấy thì sao? Không tốt à?”
Ngôn Khanh mỉm cười: “Tốt — nhưng em vẫn nên tự đi bộ.”
Hoắc Vân Thâm nhướng mày: “Không được, đi đường vất vả như vậy, hẳn là chuyện của chồng rồi.”
Ngôn Khanh giống như sầu khổ: “Đến đường cũng không cho đi, em đây còn có thể làm gì —”
Dưới màn đêm, khóe môi Hoắc Vân Thâm nhếch lên, cúi đầu hôn khuôn mặt đỏ ửng của cô, thản nhiên nói.
“Cái gì cũng không cần làm, Hoắc phu nhân chỉ phụ trách đáng yêu là đủ rồi.”
Lớn như địa điểm, nhỏ như vòng cổ hoa tai, cô phải hoa mắt mà lựa chọn cái mình thích nhất trong số đó.
Công việc này được Ngôn Khanh thực hiện vô cùng tốt, đây coi như là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được sự vô nhân tính của chồng mình. Ngược lại, những thứ trước kia anh mua cho cô bỗng chốc trở nên “đơn giản như bình thường”, giờ mới đúng là tiêu tiền như nước… Ngón tay cô chọc chọc, một chuỗi số 0 liền biến mất.
Trái tim nhỏ máu.
Cô hoặc đứng đắn hoặc nũng nịu nói chuyện với Hoắc tiên sinh vài lần, Hoắc tiên sinh không trực tiếp đè cô ra hôn thì cũng nhéo mặt cô, cười trả lời 1 đáp án không hề thay đổi —
“Không đắt.”
Ở trong mắt anh, phàm là cho cô, bao nhiêu cũng chê ít, dù tốt đến mấy cũng cảm thấy còn chưa đủ.
Ngôn Khanh nhìn thấy vẻ hạnh phúc thuần túy trên mặt anh, cũng dần dần thả lỏng hơn, không quấn lấy anh lý luận này kia nữa. Chồng nhất định muốn cưng chiều, vậy thì tùy ý anh. Thời gian cô bỏ ra để rối rắm, còn không bằng bám lấy chồng mình, anh bận đến nỗi hận không thể tự tay làm mọi thứ cho hôn lễ, dù cô chỉ giúp anh một xíu thì cũng tốt rồi.
Mười ngày trước hôn lễ, Hoắc Vân Thâm lui về sau, một lần nữa bố trí phòng tân hôn ở Tinh Vân Gian.
Nơi của anh và Khanh Khanh, anh không muốn người khác nhúng tay vào. Sau khi những người bên dưới mang bao lớn mang nhỏ đến rồi theo lệnh rời đi, anh càng không hi vọng Khanh Khanh tới đây vất vả, tính một mình chuẩn bị.
Hoắc Vân Thâm đổi sang bộ quần áo thể thao để tiện bề hành động, xắn tay áo bắt đầu thực hiện một dự án lớn, không chú ý đến cánh cửa khóa vân tay phía sau bị mở ra, có người bước vào cởi giày, khẽ nhón chân nhẹ nhàng chạy về phía anh, nâng cao tay, đội lên đầu anh một chiếc mũ giấy được gấp từ tấm poster.
“Cẩn thận, đừng làm bẩn tóc chồng em.”
Hoắc Vân Thâm quay người lại, Ngôn Khanh đã đội một chiếc mũ y hệt trên đầu, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn anh.
Lần trước ở Tinh Vân Gian, ký ức của cô vẫn trong thời kỳ lộn xộn, những ngày tháng trôi qua đều là đau xót và khốc liệt, giờ cô đứng ở đây, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Ngực Hoắc Vân Thâm trướng đến ngọt ngào, cúi xuống hôn cô rồi hỏi: “Sao em lại ở chỗ này?”
“Hoắc phu nhân lúc nào mà chẳng nắm giữ hành tung của chồng.” Tròng mắt Ngôn Khanh sáng ngời, “Không muốn em ở cùng à?”
“Muốn,” Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay cô, “bất cứ lúc nào cũng muốn, nhưng mà —”
Anh thấp giọng cười: “Em vừa xuất hiện ở chỗ này, anh căn bản không rảnh lo chuyện khác.”
Mọi suy nghĩ đều trở nên xấu xa.
Hiện tại Ngôn Khanh đã thông minh nhạy bén hơn, bên tai không khỏi ẩn ẩn nóng lên.
Quá hiểu Hoắc tiên sinh, căn hộ nơi nơi đều là bóng dáng kiều diễm. Cô tới tổng cộng không quá mấy lần, nhưng lại nhiều lần cùng anh củi khô lửa bốc, đặc biệt là lúc bị anh nhốt lại, anh phát điên, không có gì tiết chế, ôm cô dây dưa khắp nơi, bây giờ nhìn xung quanh, cô còn có thể dễ dàng nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Giờ đây, cùng với sự mong đợi về hôn lễ, dường như không khí cũng đang nóng dần lên.
Ngôn Khanh đỏ mặt che đôi mắt anh: “Vậy anh không được phép nhìn em, trước làm chính sự, chờ đến ngày kết hôn —”
“Ngày kết hôn như thế nào?”
Ngôn Khanh vừa tức vừa buồn cười, biết chồng cố ý hỏi mình, cô nhướng mày, nhàn nhạt đáp một câu: “Cho anh muốn làm gì thì làm.”
Dù sao tạm thời không cần thực hiện, trước cứ nói thôi.
Quy trình tổ chức hôn lễ hoàn toàn theo ý muốn của đôi vợ chồng son, không tuân theo quy tắc nào, hoàn toàn tùy tâm. Lúc Ngôn Khanh chọn lễ phục, cả tơ lụa đỏ thẫm kiểu Trung Quốc hay váy đuôi cá kiểu Tây cô đều yêu thích không buông tay, đưa cho Hoắc Vân Thâm lựa chọn, Hoắc tiên sinh quyết định dứt khoát: “Đều mặc.”
Sáng sớm tới cửa đón dâu, mặc kiểu Trung Quốc.
Nghi lễ chính thức buổi sáng, mặc kiểu Tây.
Chờ đến tiệc rượu buổi tối, còn có vài bộ lễ phục đợi cô thỏa thích thay đổi.
Theo truyền thống, đêm trước lễ cưới cô dâu phải ở nhà mẹ đẻ của mình, sáng sớm ăn diện lộng lẫy, ngồi trong phòng ngủ chờ chú rể tới đón.
Ngôn Khanh sớm đã không có nhà mẹ đẻ.
Cả nhà họ Vân, người mẹ duy nhất yêu thương cô đã mất sớm, cha thì chết trên chuyến bay trao đổi lợi ích, những người khác càng không cần đề cập.
Ngôn Khanh hoàn toàn không quan tâm, cũng chưa từng cảm thấy buồn bực vì chuyện này, cô móc ngón tay Hoắc Vân Thâm cố ý hỏi: “Em không có nhà mẹ đẻ làm sao bây giờ.”
Hoắc Vân Thâm ôm cô vào lòng: “Khanh Khanh có anh như vậy là đủ rồi.”
Nhà mẹ đẻ cũng được nhà chồng cũng thế, cô không cần, dù là trước kia hay sau này, cô và anh chỉ có nhau, không liên quan tới những người khác.
Hoắc Vân Thâm để lại biệt thự nhà họ Hoắc cho Ngôn Khanh, còn bản thân thì dẫn người đến nhà cũ ở Giang Bắc.
Anh muốn khởi hành từ đây từ sáng sớm, đón cô dâu của anh.
6 giờ sáng ngày cưới, Ngôn Khanh ngồi trước gương đội chiếc mũ có gắn tua rua điểm ngọc bích, che khuất nửa khuôn mặt được trang điểm diễm lệ. Phù dâu Hứa Mạt Hàm kích động đến nỗi ngồi cũng không xong, điên cuồng lướt di động hội báo tình hình cho cô dâu.
“Cư dân mạng đều không đi ngủ à? Vì chờ đợi đám cưới của vợ chồng thâm tình mà 4 giờ sáng đã mở chủ đề bàn luận?”
“Bảo bối à, chồng cậu còn chưa tới đón dâu đâu, vậy mà đã lên hot search rồi!”
“Bọn họ cũng quá ngây thơ rồi, không biết tính khí Hoắc tổng như thế nào hả? Làm gì có chuyện tùy tiện cho người ta xem cô dâu nhỏ vất vả mới cưới được? Cho phép nửa công khai, chấp nhận mấy phương tiện truyền thông chính thống vào xem đã là tốt lắm rồi, thế mà còn có người nằm mơ được phát sóng trực tiếp toàn bộ?”
“Ha ha ha ha ha ‘Hôm nay vợ chồng thâm tình ly hôn chưa’ rốt cuộc cũng sửa tên —”
Ngôn Khanh vội vàng đẩy tua rua trên trán hỏi: “Sửa thành cái gì?”
Hứa Mạt Hàm vỗ đùi: “Đổi thành ‘Hôm nay vợ chồng thâm tình sinh con chưa’!”
Ngôn Khanh bật cười, môi đỏ cong lên, khóe mắt vẽ ra một đường cong mềm mại. Hứa Mạt Hàm nhìn mà tim đập thình thịch: “Má nó, hôm nay Khanh Bảo đẹp muốn khóc, Hoắc tổng thấy chắc phát điên luôn.”
Trong phòng còn có rất nhiều người, Ngôn Khanh hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi: “Cư dân mạng còn nói gì?”
Hứa Mạt Hàm tiếp tục lướt di động: “À, có không ít người hỏi sao cậu không giống các nữ minh tinh khác chọn tổ chức ở nước ngoài, có Hoắc thị ở đây, không phải muốn chọn cái nào thì chọn sao.”
Ngôn Khanh cười nói: “Bởi vì tớ muốn ở Hải Thành.”
Địa điểm hôn lễ đã sớm được Hoắc Vân Thâm chọn ra 7-8 nơi, cả đảo nhỏ lẫn lâu đài cổ có phong cách phù hợp trong phạm vi toàn cầu. Khi đưa đến tay Ngôn Khanh, cô đã hỏi: “Thâm Thâm, chúng ta có thể ở ngay Hải Thành không?”
Hải đảo hay lâu đài cổ lúc nào cũng có thể đi.
Nhưng hôn lễ chỉ có một lần, dù bên ngoài có đẹp đến đâu, cũng không bằng thành phố chất chứa nhiều quá khứ của cô và Thâm Thâm.
Hoắc Vân Thâm hôn trán cô: “Được, Khanh Khanh định đoạt, chúng ta ở Hải thành.”
Địa điểm cứ như vậy được định ra, cô không muốn đi đâu, chỉ muốn cùng Hoắc Vân Thâm ở lại nơi họ cùng nhau lớn lên.
Hứa Mạt Hàm còn muốn nói tiếp, Âu Dương đã hấp tấp nâng váy vọt vào: “Mau mau sắp tới rồi! Đóng cửa đóng cửa! Thời cơ ngàn năm có một phải lấy của Hoắc tổng một phong bao lì xì thật lớn —”
Bên này mọi người vội vàng giúp Ngôn Khanh đi từ bàn trang điểm tới giường lớn, trải váy cho cô, trùm khăn voan, chờ chú rẻ tới vén lên.
Lại vội vàng cởi một chiếc giày của Ngôn Khanh chuẩn bị đem đi giấu. Theo tập tục trước kia thì chú rể phải đi tìm, tìm được mới có thể ôm cô dâu đi.
Nào biết bản thân cô dâu căn bản không phối hợp.
Dù che khăn voan cũng vẫn nhanh tay lẹ mắt cướp giày về giữ chặt trong tay, mỉm cười nói: “Không cần đóng cửa, mở càng lớn càng tốt, bao lì xì tớ cho.”
Âu Dương kêu to: “Đây là đạo lý gì —”
Hai mắt Ngôn Khanh cong thành vầng trăng.
Bởi vì cô không muốn có bất kỳ trở ngại nào nữa trên con đường Thâm Thâm đi về phía cô.
Không long đong, không có chông gai, mỗi giây mỗi phút đến bên cô, đều thông suốt trôi chảy.
Tiếng hò hét của mọi người còn chưa giảm xuống, đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ tầng một.
Ngôn Khanh cho rằng mình sẽ không quá khẩn trương, nhưng tới giờ khắc này, nhịp tim cô vẫn tăng tốc không kiểm soát, hô hấp quanh quẩn dưới lớp khăn voan, nóng bừng cả hai má.
Bước chân càng ngày càng gần, có rất nhiều người đi theo phía sau, nhưng cô vẫn dễ như trở bàn tay phân biệt được âm thanh trước nhất.
Hoắc tiên sinh của cô.
Anh tới…
Năm bước, ba bước…
So với số giây cô đếm còn nhanh hơn, hơi thở người đàn ông xâm nhập đến trước mặt, lớp khăn voan che đậy tầm mắt cô ngay sau đó bị xốc lên, không đợi cô thấy rõ biểu cảm của Hoắc Vân Thâm, anh đã nâng mặt cô lên rồi trực tiếp hôn xuống môi.
Mọi người trong phòng đều thét chói tai, rất nhiều ống kính đang chụp ảnh. Mũ áo Ngôn Khanh xộc xệch, cái gì cô cũng không cảm giác được, chỉ có hơi thở nóng rực của anh.
“Vợ, anh tới đón em.”
Ngôn Khanh ngẩng mặt nhìn anh, cười khanh khách giao giày vào tay anh: “Không cần tìm, mau đưa em đi cưới.”
Hoắc Vân Thâm bế Ngôn Khanh lên, châu ngọc trên người cô va chạm phát ra tiếng leng keng thanh thúy, làn váy đỏ thẫm quấn lấy ống tay áo anh.
Anh lại nhất thời quên mất, chăm chú nhìn cô dâu trong vòng tay mình.
Ngôn Khanh dựa vào cổ anh nhỏ giọng hỏi: “Thâm Thâm, làm sao vậy.”
Hoắc Vân Thâm rũ mi, trán chạm trán cô, khàn khàn thở dài: “Thật đẹp.”
Hoắc tổng cũng không tính là quá keo kiệt, lấy official weibo của Hoắc thị đăng vài tấm ảnh cô dâu. Mấy nhà truyền thông thấy Hoắc tổng cho phép, vội vàng chiếm trước nhiệt độ, sôi nổi cập nhật hình ảnh mới, khiến cả đám cư dân mạng bò dậy từ sáng sớm suýt chờ không nổi, nhìn thấy hình ảnh lẫn video mà điên cuồng như được tiêm máu gà.
Thời tiết ngày đó rất tốt, cực thích hợp để tổ chức hôn lễ ngoài trời vào buổi sáng.
Ngôn Khanh được đưa vào phòng tân hôn, hai vợ chồng son phải lập tức di chuyển đến địa điểm tổ chức hôn lễ để chuẩn bị, chỉ là từ trang điểm kiểu Trung Quốc sang kiểu Tây cũng cần mất kha khá thời gian.
Phòng trang điểm ở tầng một, có cửa số lớn sát đất, có thể nhìn thấy địa điểm tổ chức ngoài trời. Vì để tránh việc cô dâu bị lộ trước, rèm được kéo kín chỉ để chừa một khe hở nhỏ.
Từ khe hở, Ngôn Khanh vừa vặn có thể nhìn thấy chồng cô đã đổi sang tây trang, đang đứng trên bãi cỏ, thân mình chìm trong ánh sáng.
Rõ ràng cách nhau rất xa, ở giữa còn có tấm kính ngăn cản, thế nhưng Hoắc Vân Thâm như có cảm giác, không sớm không muộn quay người lại, nhìn về phía cô.
Trái tim Ngôn Khanh run mãnh liệt, giống như được bàn tay mềm mại nhất ôm lấy.
Anh luôn có thể tìm được cô, nhận ra cô.
Cho dù cô ở đâu.
Hoắc Vân Thâm lập tức đi vào phòng trang điểm, mấy nhà tạo mẫu bị khí thế lớn của anh làm cho lui xuống hết.
Ngôn Khanh nghiêng đầu cười, xem ra trong mắt người khác, chồng cô vẫn hung thần ác sát như vậy. Cô nhấc khăn trùm đầu lên, nhẹ giọng nói: “Thâm Thâm, em xong rồi, chỉ còn cái này chưa mang.”
Cô gái nhỏ ngẩng mặt, ngũ quan tinh xảo bắt mắt.
Thay vì hồng trang nồng đậm rực rỡ vào buổi sáng, hiện tại cô tươi sáng trong trẻo, giống như làn nước lăn tăn thuần khiết.
Hoắc Vân Thâm nâng tay, người trong phòng hóa trang biết điều rời đi. Anh đi lên trước, nhận chiếc khăn nhẹ như đám mây, đích thân đội lên đầu Ngôn Khanh, cong lưng đỡ vai cô, nhẹ nhàng hôn lên má cô, chất giọng trầm thấp từ tính cọ xát lỗ tai cô: “Khanh Khanh, lập tức phải gả cho Hoắc Vân Thâm, cho dù về sau thế giới có thay đổi thế nào, cả đời em sẽ thuộc về anh ấy, em bằng lòng không?”
“Không muốn.”
Bàn tay trên vai chợt siết chặt.
Ngôn Khanh quay đầu, cánh tay tinh tế ôm lấy anh, lông mi ươn ướt, cô trịnh trọng nói: “Cả đời quá ngắn, em còn muốn kiếp sau.”
Cô không biết một câu này đã làm cho Hoắc Vân Thâm có bao nhiêu chấn động.
Mọi tình cảm sôi trào về đúng chỗ của nó.
Những cực đoan – mãnh liệt đều khắc chế không thể bừa bãi phát tiết, bởi vì hai chữ “kiếp sau” mà cô cho, là sự chấp nhận và bao dung lớn nhất.
***
Sau khi hôn lễ chấm dứt, Hoắc Vân Thâm không rảnh đi quản hiện trường, toàn bộ đều giao cho Mẫn Kính xử lý, đưa cô dâu bị lăn lộn từ đêm khuya cho đến bây giờ trở lại phòng tân hôn ở Tinh Vân Gian.
Vừa vào cửa Ngôn Khanh đã bị dè trên tường hôn thật sâu, cô hô hấp không xong mà chọc anh: “Hoắc tiên sinh, anh có thật là muốn đưa em về nghỉ ngơi không?”
Giọng anh khàn đến lợi hại: “Tiệc tối 8 giờ mới bắt đầu, còn cả buổi chiều, em đồng ý cho anh muốn làm gì thì làm.”
“Loại chuyện này…” Gáy cô bị giữ, không khỏi ngẩng đầu thở hổn hển, “anh nhớ rõ ràng nhất.”
Cô không thể ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản.
Cam tâm tình nguyện vì anh mê loạn trầm luân.
Thân mật cùng nhau trong căn phòng này, không bao giờ còn nước mắt, chỉ có tình yêu bất tận nóng cháy.
Ngôn Khanh ôm lấy cổ Hoắc Vân Thâm, dùng môi chạm vào vành tai anh: “Mời Hoắc tiên sinh tận tình…”
Rốt cuộc thì Hoắc tiên sinh cũng không tận tình, vì bận tâm đến thân thể của vợ, cộng thêm buổi tối còn phải đối phó với yến tiệc.
Trong toàn bộ bữa tiệc tối, thời gian cô dâu chú rể lộ diện nhiều nhất là hai giờ, nhưng trong phòng thay quần áo của Ngôn Khanh ước chừng treo mười mấy bộ lễ phục, một loạt cô gái xếp hàng chờ thay đổi tạo hình cho cô.
Ngôn Khanh đau eo mà khó có thể mở miệng, lúc đầu còn thừa tinh lực thì không cảm thấy gì, nhưng dần dần càng rõ ràng hơn, người cũng lười nhác đứng không vững.
Khi đổi tới bộ thứ tư, cô vừa định tranh thủ xoa eo, đã bị người ta dứt khoát bế ngang lên.
“Thâm Thâm —”
Hoắc Vân Thâm nhíu mày nhìn cô: “Không thoải mái có phải không, chúng ta về nhà.”
Ngôn Khanh vội nhìn ra bên ngoài: “Còn chưa kết thúc.”
“Có thể kết thúc bất cứ lúc nào,” Anh nói, “sau sẽ có người xử lý tốt, phu nhân có thể nghỉ ngơi.”
Ngôn Khanh nghe lời anh, bất giác thả lỏng, câu lấy cổ anh, thanh thản mà quơ quơ hai chân: “Vậy anh thả em xuống, nhiều người quá, dễ bị nhìn thấy.”
“Nhìn thấy thì sao? Không tốt à?”
Ngôn Khanh mỉm cười: “Tốt — nhưng em vẫn nên tự đi bộ.”
Hoắc Vân Thâm nhướng mày: “Không được, đi đường vất vả như vậy, hẳn là chuyện của chồng rồi.”
Ngôn Khanh giống như sầu khổ: “Đến đường cũng không cho đi, em đây còn có thể làm gì —”
Dưới màn đêm, khóe môi Hoắc Vân Thâm nhếch lên, cúi đầu hôn khuôn mặt đỏ ửng của cô, thản nhiên nói.
“Cái gì cũng không cần làm, Hoắc phu nhân chỉ phụ trách đáng yêu là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.