Chương 19: Chúng Ta Về Nhà
A Suyễn
20/11/2021
Khúc Xuyên nghe theo lời bác sĩ kiểm tra xong thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tiên sinh chờ kết quả.
Cậu bị rút máu tận sáu lần, hiện tại có chút chóng mặt muốn ngủ. Mí mắt rất nặng rất nặng, từng chút từng chút nhắm nghiềm lại. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiên sinh mở miệng: "Vừa nãy ngươi rất hiểu chuyện cho nên... Muốn khen thưởng cái gì nào?"
Giọng nói đầy từ ái khiến cho Khúc Xuyên khẽ run lên, viền mắt nhanh chóng đỏ lên lắp ba lắp bắp hỏi:
"Tiên sinh, ngài, ngài có thể cho ta, cho ta một đóa hoa bên trong vườn hoa không?"
Anh không ngờ bản thân lại nhận được một yêu cầu vừa ngây thơ lại lãng mạng như vậy, Tiêu Hành trầm mặc nữa giây mới gật đầu: "Có thể."
Anh nhìn kỹ vào đôi mắt của Khúc Xuyên, đôi mắt màu hổ phách, ánh mắt khiếp đãng mà mềm mại khẽ né tránh.
ồ, anh ấy chỉ muốn có một đóa hoa...
Tiêu Hành vừa nghĩ vừa nở nụ cười.
Khúc Xuyên rũ mắt, cực kỳ vui vẻ mà cảm ơn anh: "Cảm tạ ngài."
"Không cần, đây là phần thưởng của ngươi." Tiêu Hành lạnh nhạt trả lời.
Buổi giải phẩu được sắp xếp vào cuối buổi chiều hôm đó, do bác sĩ Thẩm tự mình phẩu thuật nội soi cắt bỏ một phần sụn khớp. Đối mặt với những dụng cụ băng lãnh kia, Khúc Xuyên vừa căng thẳng vừa sợ, theo bản năng nhìn quanh muốn tìm tiên sinh.
Bác sĩ Thẩm lập tức nhìn thấu tâm tư của cậu mà nói cho cậu biết rằng: "Tiêu Hành đang chờ anh ở ngoài kia, lát nữa sau khi phẫu thuật xong là có thể thấy cậu ta rồi."
Khúc Xuyên đỏ mặt, trái tim đang hoang mang lập tức ổn định lại.
Quá trình giải phẫu cũng không kéo dài quá lâu, thời điểm được y tá đẩy ra Khúc Xuyên đã nhìn thấy được người mà mình hằng mong đợi.
Bàn tay thon gọn đẹp đã đang cầm trên tay một đóa hoa màu tím, tiên sinh đứng ở dưới ánh đèn hành lang màu trắng, xung quanh phản phất như tỏa ra một tầng ánh sáng chói mắt.
Giống như một vị thiên thần vậy.
"Cho ngươi." Tiên sinh đặt đóa hoa lên gối cậu nói một cách lạnh nhạt.
Khúc Xuyên nghiêng đầu, hai má vừa vặn cọ lên cánh hoa non mềm kia.
Tuy tiên sinh nói là muốn khen thưởng cho cậu, nhưng cậu càng muồn xem nó là một phần lễ vật hơn, cậu tự dùng thứ suy nghĩ giả tạo trong nội tâm mình để thỏa mãn bản thân.
Tại bệnh viện ngây ngốc suốt hai tháng, Bác sĩ Thẩm cùng y tá đều đối xử với cậu một cách khách sáo cùng ôn nhu. Có điều Khúc Xuyên vẫn có chút sợ bọn họ, mỗi ngày đều tha thiết mong chờ tiên sinh đến.
Có lúc tiên sinh sẽ đến gặp cậu những có lúc sẽ không đến. Nếu hôm đó ngài không đến thì sẽ sai người đem một đóa hoa đến cắm vào trong bình thủy tinh cho cậu.
Những đóa hoa được mua trong cửa hàng hoa đều cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng mà cậu vẫn thích đóa hoa mà hôm câu bước ra từ phòng phẫu thuật tiên sinh đã tặng cho cậu nhất...
Thời điểm Khúc Xuyên xuất viện thì đã đến mùa đông, bên ngoài đều bao phủ một tấm màn tuyết trắng.
Cậu ngồi trên xe lặng lẽ nghĩ có lẽ những đóa hoa trong vườn đều đã héo úa hết rồi. Có điều vậy cũng không sao, bông hoa mà tiên sinh cho vẫn còn nơi đây, vẫn luôn được cậu nâng niu mà kẹp trong sách.
Sách cũng là do tiên sinh tặng cho cậu, bên trong kể về sự tính một chú chuột nhỏ con trải qua nguy hiểm. Khúc Xuyên mơ hồ nhớ rằng hình như bản thân đã từng đọc qua quyển sách này nhưng khi tỉ mỉ nhớ lại thì một chút cũng không nhớ ra được.
Xe cộ chậm rãi lái vào căn biệt thự mà cậu đã xa cách.
Xuyên qua cửa sổ xe, vườn hoa sinh khí bừng bừng đã sớm bị tuyết trắng bao phủ, ngay cả nóc nhà đẹp đẽ màu xanh lam cũng vậy.
"Xuống xe, chúng ta về nhà." Tiên sinh lại gần, cúi người tháo dây an toàn giúp cậu, trên người vẫn là mùi hương mộc tùng lạnh lẽo mà Khúc Xuyên quen biết.
"Tiên sinh, cảm tạ ngài vì đã chữa bệnh cho tôi." Tâm lý Khúc Xuyên có chút hoảng hốt đỏ mặt nói biểu đạt sự cảm ơn.
Luồng nhiệt nhỏ bé xoẹt qua tai, Tiêu Hành khẽ cứng người lại một chút khỏe môi lạnh nhạt khẽ cong lên: "Cũng không hoàn toàn là vì cậu."
Khúc Xuyên siết lấy vạt áo lông đi xuống xe, trên chóp mũi cảm nhận được hương vị mà tiên sinh còn lưu lại.
Tiên sinh đưa tay ra ra hiệu cậu nắm lấy.
Cậu vươn đầu ngón tay ra khẽ thăm dò, ngay lập tức được một bàn tay lớn nắm lấy.
Nhiệt độ bàn tay rất nóng, sạch sẽ rất thoải mái.
Nội tâmKhúc Xuyên đột nhiên nhảy lên, hoang mang ngước mắt lên nhìn liền nhìn thấy chiếc cổ với độ cong ưu mỹ cùng với mái tóc màu đen đầy nhu thuận.
Cậu bị rút máu tận sáu lần, hiện tại có chút chóng mặt muốn ngủ. Mí mắt rất nặng rất nặng, từng chút từng chút nhắm nghiềm lại. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiên sinh mở miệng: "Vừa nãy ngươi rất hiểu chuyện cho nên... Muốn khen thưởng cái gì nào?"
Giọng nói đầy từ ái khiến cho Khúc Xuyên khẽ run lên, viền mắt nhanh chóng đỏ lên lắp ba lắp bắp hỏi:
"Tiên sinh, ngài, ngài có thể cho ta, cho ta một đóa hoa bên trong vườn hoa không?"
Anh không ngờ bản thân lại nhận được một yêu cầu vừa ngây thơ lại lãng mạng như vậy, Tiêu Hành trầm mặc nữa giây mới gật đầu: "Có thể."
Anh nhìn kỹ vào đôi mắt của Khúc Xuyên, đôi mắt màu hổ phách, ánh mắt khiếp đãng mà mềm mại khẽ né tránh.
ồ, anh ấy chỉ muốn có một đóa hoa...
Tiêu Hành vừa nghĩ vừa nở nụ cười.
Khúc Xuyên rũ mắt, cực kỳ vui vẻ mà cảm ơn anh: "Cảm tạ ngài."
"Không cần, đây là phần thưởng của ngươi." Tiêu Hành lạnh nhạt trả lời.
Buổi giải phẩu được sắp xếp vào cuối buổi chiều hôm đó, do bác sĩ Thẩm tự mình phẩu thuật nội soi cắt bỏ một phần sụn khớp. Đối mặt với những dụng cụ băng lãnh kia, Khúc Xuyên vừa căng thẳng vừa sợ, theo bản năng nhìn quanh muốn tìm tiên sinh.
Bác sĩ Thẩm lập tức nhìn thấu tâm tư của cậu mà nói cho cậu biết rằng: "Tiêu Hành đang chờ anh ở ngoài kia, lát nữa sau khi phẫu thuật xong là có thể thấy cậu ta rồi."
Khúc Xuyên đỏ mặt, trái tim đang hoang mang lập tức ổn định lại.
Quá trình giải phẫu cũng không kéo dài quá lâu, thời điểm được y tá đẩy ra Khúc Xuyên đã nhìn thấy được người mà mình hằng mong đợi.
Bàn tay thon gọn đẹp đã đang cầm trên tay một đóa hoa màu tím, tiên sinh đứng ở dưới ánh đèn hành lang màu trắng, xung quanh phản phất như tỏa ra một tầng ánh sáng chói mắt.
Giống như một vị thiên thần vậy.
"Cho ngươi." Tiên sinh đặt đóa hoa lên gối cậu nói một cách lạnh nhạt.
Khúc Xuyên nghiêng đầu, hai má vừa vặn cọ lên cánh hoa non mềm kia.
Tuy tiên sinh nói là muốn khen thưởng cho cậu, nhưng cậu càng muồn xem nó là một phần lễ vật hơn, cậu tự dùng thứ suy nghĩ giả tạo trong nội tâm mình để thỏa mãn bản thân.
Tại bệnh viện ngây ngốc suốt hai tháng, Bác sĩ Thẩm cùng y tá đều đối xử với cậu một cách khách sáo cùng ôn nhu. Có điều Khúc Xuyên vẫn có chút sợ bọn họ, mỗi ngày đều tha thiết mong chờ tiên sinh đến.
Có lúc tiên sinh sẽ đến gặp cậu những có lúc sẽ không đến. Nếu hôm đó ngài không đến thì sẽ sai người đem một đóa hoa đến cắm vào trong bình thủy tinh cho cậu.
Những đóa hoa được mua trong cửa hàng hoa đều cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng mà cậu vẫn thích đóa hoa mà hôm câu bước ra từ phòng phẫu thuật tiên sinh đã tặng cho cậu nhất...
Thời điểm Khúc Xuyên xuất viện thì đã đến mùa đông, bên ngoài đều bao phủ một tấm màn tuyết trắng.
Cậu ngồi trên xe lặng lẽ nghĩ có lẽ những đóa hoa trong vườn đều đã héo úa hết rồi. Có điều vậy cũng không sao, bông hoa mà tiên sinh cho vẫn còn nơi đây, vẫn luôn được cậu nâng niu mà kẹp trong sách.
Sách cũng là do tiên sinh tặng cho cậu, bên trong kể về sự tính một chú chuột nhỏ con trải qua nguy hiểm. Khúc Xuyên mơ hồ nhớ rằng hình như bản thân đã từng đọc qua quyển sách này nhưng khi tỉ mỉ nhớ lại thì một chút cũng không nhớ ra được.
Xe cộ chậm rãi lái vào căn biệt thự mà cậu đã xa cách.
Xuyên qua cửa sổ xe, vườn hoa sinh khí bừng bừng đã sớm bị tuyết trắng bao phủ, ngay cả nóc nhà đẹp đẽ màu xanh lam cũng vậy.
"Xuống xe, chúng ta về nhà." Tiên sinh lại gần, cúi người tháo dây an toàn giúp cậu, trên người vẫn là mùi hương mộc tùng lạnh lẽo mà Khúc Xuyên quen biết.
"Tiên sinh, cảm tạ ngài vì đã chữa bệnh cho tôi." Tâm lý Khúc Xuyên có chút hoảng hốt đỏ mặt nói biểu đạt sự cảm ơn.
Luồng nhiệt nhỏ bé xoẹt qua tai, Tiêu Hành khẽ cứng người lại một chút khỏe môi lạnh nhạt khẽ cong lên: "Cũng không hoàn toàn là vì cậu."
Khúc Xuyên siết lấy vạt áo lông đi xuống xe, trên chóp mũi cảm nhận được hương vị mà tiên sinh còn lưu lại.
Tiên sinh đưa tay ra ra hiệu cậu nắm lấy.
Cậu vươn đầu ngón tay ra khẽ thăm dò, ngay lập tức được một bàn tay lớn nắm lấy.
Nhiệt độ bàn tay rất nóng, sạch sẽ rất thoải mái.
Nội tâmKhúc Xuyên đột nhiên nhảy lên, hoang mang ngước mắt lên nhìn liền nhìn thấy chiếc cổ với độ cong ưu mỹ cùng với mái tóc màu đen đầy nhu thuận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.