Chương 37
Mễ Phân
11/01/2024
Yến Chân và Từ Dĩnh Sơ đi vào một quán cà phê gần trường tên Khấu Phỉ.
Quán cà phê này không lấy chủ đề mào Hello Kitty màu hồng như lần trước nữa. Chủ quán đã cho đổi thành chủ đề vườn bách thú, chính là phong cách thảo nguyên Châu Phi rộng lớn, xanh ngát, cuồng dã, tự do.
Hai cô gái xinh đẹp phong cách nổi bật vừa đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của nhân viên. Một người xinh xắn động lòng người, gương mặt ngọt ngào, tóc nhuộm nâu; Một người thì khuôn mặt tựa tranh vẽ, làn da non mềm như nước, dáng người cao gầy tinh tế.
Hai cô vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã đưa menu lên. Cả hai đều gọi cà phê.
"Tôi quan sát hết xung quanh rồi, gần đây không có quan cà phê nào khác cả. Không biết quán này hương vị thế nào." Từ Dĩnh Sơ dùng khăn tay lau sạch mặt bàn, sau đó mới dám đặt tay lên, "Tôi rất ít uống cà phê bên ngoài. Bình thường toàn là người hầu trong nhà nấu cho.'
Yến Chân: "..."
Ồ, khí thế đại tiểu thư sang chảnh cũng lớn thật đó.
Từ đại tiểu thư không để ý Yến Chân có tiếp lời mình hay không. Cô ta vén tóc, tự tiếp lời nói: "Sớm đã nghe danh trường từ lâu. Gần đây đúng dịp rảnh rỗi, nên mới cùng mấy người bạn tới thăm trường của Tư Tắc."
Từ Dĩnh Sơ không nói ra mục đích thật sự, vậy nên Yến Chân cũng không vội. Cô vui vẻ tiếp tục ngồi nói nhảm: "Đúng vậy. Phong cảnh trường chúng tôi cũng không tệ."
Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên. Có lẽ là để phù hợp với chủ đề của quán, cà phê cũng mang chủ đề sư tử con đáng yêu.
Từ Dĩnh Sơ đưa lên ngửi một cái, sau đó nhíu mày ghét bỏ đẩy tách cà phê sang một bên.
Cặp mắt trang điểm tinh xảo của cô ta mang theo một tia ưu việt hơn người: "Tư Tắc đặc biệt thích uống cà phê Mandeling. Mỗi khi tôi đến nhà anh ấy chơi đều được uống loại cà phê đó. Hương vị bên ngoài quả là không sánh bằng được."
Cuối cùng cũng đến rồi.
Yến Chân chậm rãi nhấp một ngụm, gật đầu: "Tôi biết, hai người quen nhau tư nhỏ."
Từ Dĩnh Sơ hất cằm lên, cười: "Ừm. Nhớ hồi đó, chúng tôi từ khi đi nhà trẻ đã học chung. Mỗi ngày đều cùng nhau đến trường, tan học."
Yến Chân "Ồ" một tiếng: "Còn cấp ba thì sao?"
Từ Dĩnh Sơ bị hỏi như vậy, thoáng sững sờ: "Cấp ba ư? Tôi ra nước ngoài."
Yến Chân không ngẩng đầu, cầm thìa chọc chọc con sư tử nhỏ, "Ồ, là không thi đậu à."
Từ Dĩnh Sơ: "..."
Yến Chân đặt thìa xuống, "Từ tiểu thư ra nước ngoài học ngành gì vậy?"
"Mỹ thuật." Từ Dĩnh Sơ cố gắng cứu vãn lại hình tượng, "Khi học năm hai tôi vô tình nhìn thấy một bức tranh cất trong nhà, sau đó mới quyết định muốn làm họa sĩ."
"Có nghe nói đến Diêu Hân Duyệt đại sư chưa? Đó là nữ họa sĩ nổi tiếng nhất nước hiện tại, người được ca tụng là 'Vị thần/ vận cao cổ, mang hơi thở văn hóa thời Đường '. Có tiền cũng chưa chắc đã mua được tranh của bà ấy. Hiện tại không còn lưu truyền tác phẩm nào nữa, nhưng nhà tôi lại có một bức. Nét vẽ sẽ phản ánh bản chất của một người. Bà ấy chắc chắn là một người phụ nữ ưu tú lại tao nhã. Mục tiêu của ta, chính là trở thành Diêu đại sư tiếp theo."
Nói xong, Từ Dĩnh Sơ mới phát hiện câu chuyện đã lệch khỏi chủ đề ban đầu. Sau đó lại nghe Yến Chân nhàn nhạt đáp: "Diêu đại sư trong miệng cô, là mẹ tôi."
Người phụ nữ ưu tú lại tao nhã? Yến Chân nhớ lại cảnh mẹ mình múa ở quảng trường, phải gọi là mười phần bình dân mới đúng!
Từ Dĩnh Sơ nghe vậy, bỗng chốc thấy hơi xấu hổ. Khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, miệng há hốc tựa như không biết phải nói gì tiếp.
Yến Chân nhìn cô ta. Đột nhiên nhận ra sau này mình cũng phải làm một người mẹ có thể cho con mình mặt mũi mỗi lần nói ra,
Ừm, chắc chắn phải vậy!
Hai người im lặng một hồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Phải rồi." Yến Chân ngẩng đầu, "Từ tiểu thư đặc biệt tới tìm tôi là chuyện gì quan trọng à?"
Lúc này Từ Dĩnh Sơ mới giật mình tiếp lời: "Chỉ là trùng hợp đi dạo gần đây thôi. Hỏi một bạn học đi ngang thì mới biết các cô sắp tan học. Vậy nên mới định nói chuyện với cô một lát."
Đúng là trùng hợp thật nha. Đúng lúc đi dạo gần đây. Đúng lúc gặp được người biết rõ lịch học của cô. Lại đúng lúc cô sắp tan học nữa.
"Cô là khách đến thăm trường, vậy nên cứ để tôi mời đi." Yến Chân không vạch trần cô ta, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền.
Tính tiền xong, Yến Chân liền đứng dậy muốn rời đi, "Buổi chiều tôi còn có tiết. Đi trước đây."
Từ Dĩnh Sơ vội vàng gọi cô: "Tối nay tôi và mấy người bạn định hẹn Tư Tắc ra chơi. Cô đi cùng đi."
"Để xem đã." Yến Chân nhìn qua cô ta một cái, sau đó đi ra khỏi quán cà phê.
Trên đường về, Yến Chân trợn tròn mặt trong lòng. Vị đại tiểu thư này chạy xa như vậy đến hỏi tin tức chỗ cô, cũng không thể chỉ đơn giản để kể chuyện xưa thôi chứ. Chắc chắn là còn chuân bị tiết mục gì nữa.
Vốn dĩ Yến Chân không định đi. Nhưng nghĩ lại, cho dù có đi hay không thì đều đúng ý của Từ Dĩnh Sơ thôi. Cô không đi có khi còn làm cô ta vui vẻ hơn đấy chứ.
Bỗng nhiên cảm thấy nên gọi điện thoại chửi cái tên trêu hoa ghẹo nguyệt kia một trận. Suốt ngày cứ dính tới mấy chuyện gì đâu, không thể làm người khác bớt lo cho được.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Yến Chân nhìn người gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại, là Y Hạo.
Cô nhận điện thoại, vẫn còn chút ngạc nhiên: "Anh à?"
Y Hạo đã từng là học trò của ba cô. Sau này được vào đổi tuyển nên chỉ tập trung tập huấn trong đội. Khi còn nhỏ, Yến Châu rất thân Y Hạo. Nhà gần nhau nên thường xuyên chạy đi chơi với nhau. Mãi đến sau này cô dọn nhà chuyển đi, mới ít qua lại hơn.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói tràn trề sức sống: "Này! Em gái! Em đoán anh đang ở đâu?"
Yến Chân ngửa đầu nhìn trời, cái này vốn chẳng cần đoán cũng biết, "Chắc chắn là ở thành phố S chứ gì."
"Ha ha ha." Giọng điệu Y Hạo vẫn y như trước, "Đoán đúng rồi. Hai ngày trước anh đến đây thi đấu. Hôm nay thi xong rồi. Tối đến đi ăn cơm với anh, đã nhiều năm không gặp rồi."
Lại nữa, hôm nay là ngày gì không biết, một đám thanh mai trúc mã cứ lũ lượt kéo nhau cùng xuất hiện?
Yến Chân: "Tối nay sợ là không được. Em có hẹn rồi. Hay là mai đi?" Đề nghị vậy vẫn có chút ngại.
Y Hạo nghe vậy đương nhiên có hơi thất vọng: "Vậy à? Ngày mai đội của anh phải về rồi."
"Tiếc vậy." Yến Chân lại suy nghĩ một lát, "Hay là để lần sau em về mời anh ăn cơm?"
Y Hạo vốn là người sảng khoái, rất nhanh đã đáp: "Được, anh nhớ kĩ rồi đấy. Cứ quyết định vậy đi."
Yến Chân lại "Được" một tiếng, sau đó liền cúp máy.
Cô nhìn đồng hồ, giờ này chắc Tư Tắc còn đang ở lớp học. Vậy nên dứt khoát đi hướng viện nghiên cứu sinh. Chờ cô đến nơi chắc anh cũng vừa tan học luôn.
Bây giờ còn là giờ học, toàn bộ lầu dạy học văng vẳng tiếng giảng bài. Cửa sau lớp Tư Tắc còn mở, Yến Chân rón rứn đứng gần cửa ngó vào thăm dò.
Không ngờ thầy giáo tinh mắt, mới lướt qua đã nhìn thấy cô. Giọng nói thông qua Microphone truyền đi khắp phòng.
"Ấy, người đứng ngoài cửa không phải là bạn gái Tư Tắc đó sao. Đi vào nghe giảng luôn đi. Đứng đó mỏi chân lắm."
Yến Chân là khách quen của ban Tư Tắc học, vì vậy mấy thầy cô giáo cũng biết mặt cô. Ngay lập tức, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn cô, kèm theo đó là tiếng cười từng đợt.
Tiếng chuông tan học vừa lúc vang lên cứu cô khỏi tình huống khó xử. Thầy giáo cũng không dạy quá giờ, cho mọi người tan học hết. Động tác đứng lên dọn dẹp sách vở của Tư Tắc còn nhanh hơn mọi ngày, xong xuôi liền đi về phía cô. Được gặp bạn gái, tâm trạng Tư Tắc cũng không tệ, ngay cả đuôi mắt cũng lộ ra sự vui vẻ.
Hai người sóng vai đi xuống lầu. Tư Tắc hỏi cô: "Tối nay có rảnh không? Bạn anh đến thành phố S, cùng đi đi?"
Yến Chân lườm anh một cái: "Biết lâu rồi. Lúc nãy Từ Dĩnh Sơ có tìm em."
"Cô ta cũng tới?" Tư Tắc nhíu mày, hiển nhiên là không biết, "Cô ta nói với em cái gì?"
"Cũng không có gì. Nghe bảo là anh thích uống cà phê Mandeling à?" Yến Chân hỏi.
"Là ông của anh thích uống." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nghe vậy Yến Chân mới nhớ ra lần đầu hai người gặp nhau, Tư Tắc đã bỏ rất nhiều đường vào cà phê. Bỗng nhiên cô nở nụ cười, ôm lấy tay anh, "Tối nay cùng đi đi."
Rõ ràng là bạn trai cô rất sợ đắng đó.
Tối đó, Yến Chân và Tư Tắc đi đến chỗ hẹn.
Vừa bước vào đại sảnh đã thấy Y Hạo đang đi ra. Lâu không gặp, thiếu niên năm nào đã cao lớn hơn không ít, bởi vì vận động ngoài trời nhiều nên da cũng đen đi, cả người toát lên vẻ gợi cảm.
Y Hạo nhìn thấy Yến Chân cũng rất kinh ngạc. Anh ta nói vài câu với đồng đội, sau đó liền chạy lại chỗ cô chào hỏi.
"Em gái!" Y Hạo cười như hoa nở, "Ha ha ha, trùng hợp quá."
Yến Chân cũng cười chào lại anh ta.
"Nắm ngoái anh đến nhà em nhưng sao không gặp em đâu cả?" Y Hạo tiếp tục, "Mẹ anh có làm món đậu đũa muối chua ngọt em thích. Lần trước quên mang theo, lần sau để anh mang cho."
Nắm ngoái? Hẳn là lúc đó cô phải đi huyện G mất mấy ngày.
Tay nghề của mẹ Y thực sự rất tuyệt. Khi còn bé Yến Chân thường qua ăn chực. Nghe đến món đậu đũa muối chua ngọt, tuyến nước bọt của cô liền kịch liệt tiết ra nước bọt.
Sắc mặt của Tư Tắc bị hai người bỏ quên ngày càng đen.
Anh không biết tên nam sinh gọi Yến Chân là em này từ đâu nhảy ra. Nhưng anh còn chưa đến nhà bạn gái mình, vậy mà tên này đã đến, còn có vẻ rất quen thuộc? Mẹ tên này còn từng nấu đồ ăn cho Yến Chân nữa?
Quán cà phê này không lấy chủ đề mào Hello Kitty màu hồng như lần trước nữa. Chủ quán đã cho đổi thành chủ đề vườn bách thú, chính là phong cách thảo nguyên Châu Phi rộng lớn, xanh ngát, cuồng dã, tự do.
Hai cô gái xinh đẹp phong cách nổi bật vừa đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của nhân viên. Một người xinh xắn động lòng người, gương mặt ngọt ngào, tóc nhuộm nâu; Một người thì khuôn mặt tựa tranh vẽ, làn da non mềm như nước, dáng người cao gầy tinh tế.
Hai cô vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã đưa menu lên. Cả hai đều gọi cà phê.
"Tôi quan sát hết xung quanh rồi, gần đây không có quan cà phê nào khác cả. Không biết quán này hương vị thế nào." Từ Dĩnh Sơ dùng khăn tay lau sạch mặt bàn, sau đó mới dám đặt tay lên, "Tôi rất ít uống cà phê bên ngoài. Bình thường toàn là người hầu trong nhà nấu cho.'
Yến Chân: "..."
Ồ, khí thế đại tiểu thư sang chảnh cũng lớn thật đó.
Từ đại tiểu thư không để ý Yến Chân có tiếp lời mình hay không. Cô ta vén tóc, tự tiếp lời nói: "Sớm đã nghe danh trường từ lâu. Gần đây đúng dịp rảnh rỗi, nên mới cùng mấy người bạn tới thăm trường của Tư Tắc."
Từ Dĩnh Sơ không nói ra mục đích thật sự, vậy nên Yến Chân cũng không vội. Cô vui vẻ tiếp tục ngồi nói nhảm: "Đúng vậy. Phong cảnh trường chúng tôi cũng không tệ."
Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên. Có lẽ là để phù hợp với chủ đề của quán, cà phê cũng mang chủ đề sư tử con đáng yêu.
Từ Dĩnh Sơ đưa lên ngửi một cái, sau đó nhíu mày ghét bỏ đẩy tách cà phê sang một bên.
Cặp mắt trang điểm tinh xảo của cô ta mang theo một tia ưu việt hơn người: "Tư Tắc đặc biệt thích uống cà phê Mandeling. Mỗi khi tôi đến nhà anh ấy chơi đều được uống loại cà phê đó. Hương vị bên ngoài quả là không sánh bằng được."
Cuối cùng cũng đến rồi.
Yến Chân chậm rãi nhấp một ngụm, gật đầu: "Tôi biết, hai người quen nhau tư nhỏ."
Từ Dĩnh Sơ hất cằm lên, cười: "Ừm. Nhớ hồi đó, chúng tôi từ khi đi nhà trẻ đã học chung. Mỗi ngày đều cùng nhau đến trường, tan học."
Yến Chân "Ồ" một tiếng: "Còn cấp ba thì sao?"
Từ Dĩnh Sơ bị hỏi như vậy, thoáng sững sờ: "Cấp ba ư? Tôi ra nước ngoài."
Yến Chân không ngẩng đầu, cầm thìa chọc chọc con sư tử nhỏ, "Ồ, là không thi đậu à."
Từ Dĩnh Sơ: "..."
Yến Chân đặt thìa xuống, "Từ tiểu thư ra nước ngoài học ngành gì vậy?"
"Mỹ thuật." Từ Dĩnh Sơ cố gắng cứu vãn lại hình tượng, "Khi học năm hai tôi vô tình nhìn thấy một bức tranh cất trong nhà, sau đó mới quyết định muốn làm họa sĩ."
"Có nghe nói đến Diêu Hân Duyệt đại sư chưa? Đó là nữ họa sĩ nổi tiếng nhất nước hiện tại, người được ca tụng là 'Vị thần/ vận cao cổ, mang hơi thở văn hóa thời Đường '. Có tiền cũng chưa chắc đã mua được tranh của bà ấy. Hiện tại không còn lưu truyền tác phẩm nào nữa, nhưng nhà tôi lại có một bức. Nét vẽ sẽ phản ánh bản chất của một người. Bà ấy chắc chắn là một người phụ nữ ưu tú lại tao nhã. Mục tiêu của ta, chính là trở thành Diêu đại sư tiếp theo."
Nói xong, Từ Dĩnh Sơ mới phát hiện câu chuyện đã lệch khỏi chủ đề ban đầu. Sau đó lại nghe Yến Chân nhàn nhạt đáp: "Diêu đại sư trong miệng cô, là mẹ tôi."
Người phụ nữ ưu tú lại tao nhã? Yến Chân nhớ lại cảnh mẹ mình múa ở quảng trường, phải gọi là mười phần bình dân mới đúng!
Từ Dĩnh Sơ nghe vậy, bỗng chốc thấy hơi xấu hổ. Khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, miệng há hốc tựa như không biết phải nói gì tiếp.
Yến Chân nhìn cô ta. Đột nhiên nhận ra sau này mình cũng phải làm một người mẹ có thể cho con mình mặt mũi mỗi lần nói ra,
Ừm, chắc chắn phải vậy!
Hai người im lặng một hồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Phải rồi." Yến Chân ngẩng đầu, "Từ tiểu thư đặc biệt tới tìm tôi là chuyện gì quan trọng à?"
Lúc này Từ Dĩnh Sơ mới giật mình tiếp lời: "Chỉ là trùng hợp đi dạo gần đây thôi. Hỏi một bạn học đi ngang thì mới biết các cô sắp tan học. Vậy nên mới định nói chuyện với cô một lát."
Đúng là trùng hợp thật nha. Đúng lúc đi dạo gần đây. Đúng lúc gặp được người biết rõ lịch học của cô. Lại đúng lúc cô sắp tan học nữa.
"Cô là khách đến thăm trường, vậy nên cứ để tôi mời đi." Yến Chân không vạch trần cô ta, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền.
Tính tiền xong, Yến Chân liền đứng dậy muốn rời đi, "Buổi chiều tôi còn có tiết. Đi trước đây."
Từ Dĩnh Sơ vội vàng gọi cô: "Tối nay tôi và mấy người bạn định hẹn Tư Tắc ra chơi. Cô đi cùng đi."
"Để xem đã." Yến Chân nhìn qua cô ta một cái, sau đó đi ra khỏi quán cà phê.
Trên đường về, Yến Chân trợn tròn mặt trong lòng. Vị đại tiểu thư này chạy xa như vậy đến hỏi tin tức chỗ cô, cũng không thể chỉ đơn giản để kể chuyện xưa thôi chứ. Chắc chắn là còn chuân bị tiết mục gì nữa.
Vốn dĩ Yến Chân không định đi. Nhưng nghĩ lại, cho dù có đi hay không thì đều đúng ý của Từ Dĩnh Sơ thôi. Cô không đi có khi còn làm cô ta vui vẻ hơn đấy chứ.
Bỗng nhiên cảm thấy nên gọi điện thoại chửi cái tên trêu hoa ghẹo nguyệt kia một trận. Suốt ngày cứ dính tới mấy chuyện gì đâu, không thể làm người khác bớt lo cho được.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Yến Chân nhìn người gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại, là Y Hạo.
Cô nhận điện thoại, vẫn còn chút ngạc nhiên: "Anh à?"
Y Hạo đã từng là học trò của ba cô. Sau này được vào đổi tuyển nên chỉ tập trung tập huấn trong đội. Khi còn nhỏ, Yến Châu rất thân Y Hạo. Nhà gần nhau nên thường xuyên chạy đi chơi với nhau. Mãi đến sau này cô dọn nhà chuyển đi, mới ít qua lại hơn.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói tràn trề sức sống: "Này! Em gái! Em đoán anh đang ở đâu?"
Yến Chân ngửa đầu nhìn trời, cái này vốn chẳng cần đoán cũng biết, "Chắc chắn là ở thành phố S chứ gì."
"Ha ha ha." Giọng điệu Y Hạo vẫn y như trước, "Đoán đúng rồi. Hai ngày trước anh đến đây thi đấu. Hôm nay thi xong rồi. Tối đến đi ăn cơm với anh, đã nhiều năm không gặp rồi."
Lại nữa, hôm nay là ngày gì không biết, một đám thanh mai trúc mã cứ lũ lượt kéo nhau cùng xuất hiện?
Yến Chân: "Tối nay sợ là không được. Em có hẹn rồi. Hay là mai đi?" Đề nghị vậy vẫn có chút ngại.
Y Hạo nghe vậy đương nhiên có hơi thất vọng: "Vậy à? Ngày mai đội của anh phải về rồi."
"Tiếc vậy." Yến Chân lại suy nghĩ một lát, "Hay là để lần sau em về mời anh ăn cơm?"
Y Hạo vốn là người sảng khoái, rất nhanh đã đáp: "Được, anh nhớ kĩ rồi đấy. Cứ quyết định vậy đi."
Yến Chân lại "Được" một tiếng, sau đó liền cúp máy.
Cô nhìn đồng hồ, giờ này chắc Tư Tắc còn đang ở lớp học. Vậy nên dứt khoát đi hướng viện nghiên cứu sinh. Chờ cô đến nơi chắc anh cũng vừa tan học luôn.
Bây giờ còn là giờ học, toàn bộ lầu dạy học văng vẳng tiếng giảng bài. Cửa sau lớp Tư Tắc còn mở, Yến Chân rón rứn đứng gần cửa ngó vào thăm dò.
Không ngờ thầy giáo tinh mắt, mới lướt qua đã nhìn thấy cô. Giọng nói thông qua Microphone truyền đi khắp phòng.
"Ấy, người đứng ngoài cửa không phải là bạn gái Tư Tắc đó sao. Đi vào nghe giảng luôn đi. Đứng đó mỏi chân lắm."
Yến Chân là khách quen của ban Tư Tắc học, vì vậy mấy thầy cô giáo cũng biết mặt cô. Ngay lập tức, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn cô, kèm theo đó là tiếng cười từng đợt.
Tiếng chuông tan học vừa lúc vang lên cứu cô khỏi tình huống khó xử. Thầy giáo cũng không dạy quá giờ, cho mọi người tan học hết. Động tác đứng lên dọn dẹp sách vở của Tư Tắc còn nhanh hơn mọi ngày, xong xuôi liền đi về phía cô. Được gặp bạn gái, tâm trạng Tư Tắc cũng không tệ, ngay cả đuôi mắt cũng lộ ra sự vui vẻ.
Hai người sóng vai đi xuống lầu. Tư Tắc hỏi cô: "Tối nay có rảnh không? Bạn anh đến thành phố S, cùng đi đi?"
Yến Chân lườm anh một cái: "Biết lâu rồi. Lúc nãy Từ Dĩnh Sơ có tìm em."
"Cô ta cũng tới?" Tư Tắc nhíu mày, hiển nhiên là không biết, "Cô ta nói với em cái gì?"
"Cũng không có gì. Nghe bảo là anh thích uống cà phê Mandeling à?" Yến Chân hỏi.
"Là ông của anh thích uống." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nghe vậy Yến Chân mới nhớ ra lần đầu hai người gặp nhau, Tư Tắc đã bỏ rất nhiều đường vào cà phê. Bỗng nhiên cô nở nụ cười, ôm lấy tay anh, "Tối nay cùng đi đi."
Rõ ràng là bạn trai cô rất sợ đắng đó.
Tối đó, Yến Chân và Tư Tắc đi đến chỗ hẹn.
Vừa bước vào đại sảnh đã thấy Y Hạo đang đi ra. Lâu không gặp, thiếu niên năm nào đã cao lớn hơn không ít, bởi vì vận động ngoài trời nhiều nên da cũng đen đi, cả người toát lên vẻ gợi cảm.
Y Hạo nhìn thấy Yến Chân cũng rất kinh ngạc. Anh ta nói vài câu với đồng đội, sau đó liền chạy lại chỗ cô chào hỏi.
"Em gái!" Y Hạo cười như hoa nở, "Ha ha ha, trùng hợp quá."
Yến Chân cũng cười chào lại anh ta.
"Nắm ngoái anh đến nhà em nhưng sao không gặp em đâu cả?" Y Hạo tiếp tục, "Mẹ anh có làm món đậu đũa muối chua ngọt em thích. Lần trước quên mang theo, lần sau để anh mang cho."
Nắm ngoái? Hẳn là lúc đó cô phải đi huyện G mất mấy ngày.
Tay nghề của mẹ Y thực sự rất tuyệt. Khi còn bé Yến Chân thường qua ăn chực. Nghe đến món đậu đũa muối chua ngọt, tuyến nước bọt của cô liền kịch liệt tiết ra nước bọt.
Sắc mặt của Tư Tắc bị hai người bỏ quên ngày càng đen.
Anh không biết tên nam sinh gọi Yến Chân là em này từ đâu nhảy ra. Nhưng anh còn chưa đến nhà bạn gái mình, vậy mà tên này đã đến, còn có vẻ rất quen thuộc? Mẹ tên này còn từng nấu đồ ăn cho Yến Chân nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.