Chương 24: Nguyên Nhân.
Nguỵ Thừa Trạch
26/04/2021
“Hùng Hùng, anh hứa sẽ không đối xử như vậy với em, tin anh được không?”
Cô khóc òa lên không nói gì, bả vai run rẩy thút thít.
Người trong ngực rất nhỏ, bế lên chỉ giống như một đứa trẻ, nhưng vẫn luôn sợ anh như vậy.
Kỷ Thừa đặt cô lên giường, cầm lấy xích sắt chuẩn bị khóa chân cô lại lần nữa, đồ vật lạnh lẽo chạm vào cô làm cô liều mạng giãy giụa khóc lớn.
“Em không muốn, em không muốn mà! Tháo ra đi, anh không được trói em lại huhu, người xấu, người xấu!”
Kỷ Thừa ấn chặt chân cô: “Hùng Hùng, anh sợ em chạy mất.”
Cô xoa đôi mắt sưng đỏ: “Đây là nhà em, em có thể chạy đi đâu chứ!”
“Nhưng lần trước em ngay cả thi đại học cũng không tham gia, chạy trốn khỏi anh.”
“Cái đó… Là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?”
Cô bỗng nhiên không nói nữa, chỉ nghẹn ngào.
Kỷ Thừa cau mày, dùng xích sắt khóa mắt cá chân cô lại, mặc kệ cô có giãy giụa như thế nào.
“Anh nấu cơm, em ngoan ngoãn nằm yên ở đây đi, muốn đi vệ sinh thì nói với anh.”
Bộ dáng dọa người của anh rất đáng sợ, Hùng Dao bĩu môi tủi thân, trốn trong chăn thút thít.
Anh lại có chút nóng nảy đứng ở đó, tay chân luống cuống, suy nghĩ nửa ngày, anh vẫn không an ủi, xoay người đi ra phòng bếp.
Đến giờ đi làm nhưng anh cũng không đến đại học dạy học, không biết vì sao mà mỗi ngày anh cứ cuốn chặt lấy cô như vậy, ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh, chân cô cũng chưa từng chạm đất.
Nhưng chỉ mới bốn ngày, làn da non mịn ở mắt cá chân đã bị xích sắt cứng rắn mài rách, cái này không thể thiếu được sức lực liều mạng giãy giụa của cô.
Kỷ Thừa vừa tức vừa giận, trầm mặt xuống nhưng lại không thể nổi giận với cô, lục tung lên tìm đồ vật có thể băng bó.
Người trên giường chỉ rúc vào một góc, lại bắt đầu giằng co với dây xích trên chân, gót chân rất nhanh đã chảy máu.
Cô quên cả băng keo cá nhân để ở đâu, thấy anh mở từng ngăn tủ ra, cảm xúc càng mất kiên nhẫn.
Lúc anh mở ngăn kéo cuối cùng bên dưới ra liền sửng sốt một chút.
Bên trong là khung ảnh đen, ảnh người màu đen trắng, là một người phụ nữ, có vài phần giống cô.
Kỷ Thừa lấy ra, không có gì bất ngờ thì đây là một bộ di ảnh.
Hùng Dao thấy rõ trong tay anh cầm cái gì.
“Kỷ…”
“Đây là mẹ em?”
Cô gật gật đầu.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
Hùng Dao cắn môi dưới: “Lúc… Thi đại học.”
Đột nhiên giống như hiểu ra gì đó, anh tìm được một hộp băng keo cá nhân phía sau di ảnh, cầm lên đi về phía cô.
“Vì cái này, nên không tham gia thi đại học đúng không?”
Rõ ràng cô không muốn nhắc lại chuyện này, quay đầu đi không nói lời nào.
Kỷ Thừa tháo vòng sắt ra, đặt cái chân nhỏ kia lên đùi mình, xử lý miệng vết thương cho cô.
“Nếu em thành thật nói rõ mọi chuyện cho anh, anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, nếu em còn không nói, anh sẽ khóa em luôn trên giường, sau đó mỗi tối đều rót tinh dịch vào tử cung em, em mang thai rồi, nhất định sẽ kết hôn với anh.”
Giọng nói anh bình thản đến kỳ lạ, giống như đang nói một chuyện chẳng quan trọng gì, Hùng Dao trừng mắt, tức giận túm tóc của anh, dùng hết sức lôi kéo.
“Đồ xấu xa! Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy? Vì em không đánh lại được anh đúng không? Anh thế này là ép buộc em, em ghét anh, người xấu, hức, người xấu!”
Tóc bị cô kéo xuống mấy sợi, lá gan cô chưa bao giờ lớn như bây giờ. Nhổ lông trên đầu hổ, coi như anh có tức giận, cô cũng muốn phát tiết cảm xúc ra ngoài.
Kỷ Thừa cúi đầu, mặc kệ cho cô kéo.
“Cho nên, em sẽ nói cho anh hay là tiếp tục lừa gạt.”
Hùng Dao đột nhiên tủi thân vô cùng, nước mắt không nhịn được rơi xuống, lau đôi mắt nghẹn ngào.
“Đồ xấu xa nhà anh… Bắt nạt em, vì sao lại không buông tha em, em không, còn gì nữa rồi huhu, còn muốn giam giữ em…”
Kỷ Thừa đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, đôi mắt đỏ ngầu ngẩng đầu, giọng điệu hung ác: “Em không còn gì cả? Thi đại học em không nói một lời đã bỏ đi, xảy ra chuyện gì cũng không nói với anh, em cảm thấy bị mất hết tất cả,chính là chưa từng nghĩ tới anh sao?”
“Em có biết lúc anh mất đi em đau khổ thế nào không? Anh suýt chút nữa cho rằng em đã xảy ra chuyện, làm sao mà em biết được anh đã ngu ngốc trải qua mấy năm như thế nào! Việc nhà em sao không nói với anh, sao em không cho anh biết, vì sao lại chạy trốn, em có biết em cũng rất ích kỷ hay không!”
Hốc mắt nóng bỏng ướt át, Hùng Dao đột nhiên khóc lớn, cô thật sự cảm thấy rất không cam lòng, thậm chí cũng không biết mình còn sống vì cái gì.
“Hức em không biết, em không biết mà! Vào ngày thi đại học mẹ em đã đi rồi, bà ấy nói với em… Bảo em cách xa anh một chút, bà ấy nói anh không phải người tốt, nói em không được ở bên anh… Nói tâm tư của em đấu không lại anh, sẽ bị anh đùa giỡn xoay vòng.”
Hùng Dao khóc không ra hơi, khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt liều mạng giãy giụa khỏi tay anh, sức lực của Kỷ Thừa càng lúc càng lớn.
Anh nhớ rõ có một lần, đưa cô về nhà, lúc mẹ cô ra mở cửa nhìn anh một cái, cái liếc mắt lơ đãng lại làm anh nhớ thật lâu, nhiều lần nghĩ đến mình có lưu lại ấn tượng tốt nào không.
Nhưng không nghĩ tới chính một cái liếc mắt kia, thì ra đã trực tiếp bị coi như là một lời đe doạ đối với con gái bà.
“Hùng Hùng, xin lỗi.”
Anh cúi đầu tới xin lỗi, đặt trán lên đôi vai gầy yếu của cô, ôm vòng eo non mềm.
“Anh không có cách nào buông tha em, tha thứ cho anh, dù có phải nhốt em lại, anh cũng không thể để em rời khỏi anh.”
Cô thở hển, tiếng khóc khản đặc, cảm giác bị ôm siết chặt làm cô ngạt thở, anh vỗ nhẹ lưng cô, giống như dỗ một đứa bé.
“Hùng Hùng ngoan, khóc khản giọng sẽ không nói chuyện được , em muốn mắng anh cũng không có cách nào đâu.”
“Ưm… Ưm.” Hùng Dao túm cánh tay, móng tay hung hăng bấm vào da anh, im lặng trả đũa anh.
Cô khóc òa lên không nói gì, bả vai run rẩy thút thít.
Người trong ngực rất nhỏ, bế lên chỉ giống như một đứa trẻ, nhưng vẫn luôn sợ anh như vậy.
Kỷ Thừa đặt cô lên giường, cầm lấy xích sắt chuẩn bị khóa chân cô lại lần nữa, đồ vật lạnh lẽo chạm vào cô làm cô liều mạng giãy giụa khóc lớn.
“Em không muốn, em không muốn mà! Tháo ra đi, anh không được trói em lại huhu, người xấu, người xấu!”
Kỷ Thừa ấn chặt chân cô: “Hùng Hùng, anh sợ em chạy mất.”
Cô xoa đôi mắt sưng đỏ: “Đây là nhà em, em có thể chạy đi đâu chứ!”
“Nhưng lần trước em ngay cả thi đại học cũng không tham gia, chạy trốn khỏi anh.”
“Cái đó… Là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?”
Cô bỗng nhiên không nói nữa, chỉ nghẹn ngào.
Kỷ Thừa cau mày, dùng xích sắt khóa mắt cá chân cô lại, mặc kệ cô có giãy giụa như thế nào.
“Anh nấu cơm, em ngoan ngoãn nằm yên ở đây đi, muốn đi vệ sinh thì nói với anh.”
Bộ dáng dọa người của anh rất đáng sợ, Hùng Dao bĩu môi tủi thân, trốn trong chăn thút thít.
Anh lại có chút nóng nảy đứng ở đó, tay chân luống cuống, suy nghĩ nửa ngày, anh vẫn không an ủi, xoay người đi ra phòng bếp.
Đến giờ đi làm nhưng anh cũng không đến đại học dạy học, không biết vì sao mà mỗi ngày anh cứ cuốn chặt lấy cô như vậy, ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh, chân cô cũng chưa từng chạm đất.
Nhưng chỉ mới bốn ngày, làn da non mịn ở mắt cá chân đã bị xích sắt cứng rắn mài rách, cái này không thể thiếu được sức lực liều mạng giãy giụa của cô.
Kỷ Thừa vừa tức vừa giận, trầm mặt xuống nhưng lại không thể nổi giận với cô, lục tung lên tìm đồ vật có thể băng bó.
Người trên giường chỉ rúc vào một góc, lại bắt đầu giằng co với dây xích trên chân, gót chân rất nhanh đã chảy máu.
Cô quên cả băng keo cá nhân để ở đâu, thấy anh mở từng ngăn tủ ra, cảm xúc càng mất kiên nhẫn.
Lúc anh mở ngăn kéo cuối cùng bên dưới ra liền sửng sốt một chút.
Bên trong là khung ảnh đen, ảnh người màu đen trắng, là một người phụ nữ, có vài phần giống cô.
Kỷ Thừa lấy ra, không có gì bất ngờ thì đây là một bộ di ảnh.
Hùng Dao thấy rõ trong tay anh cầm cái gì.
“Kỷ…”
“Đây là mẹ em?”
Cô gật gật đầu.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
Hùng Dao cắn môi dưới: “Lúc… Thi đại học.”
Đột nhiên giống như hiểu ra gì đó, anh tìm được một hộp băng keo cá nhân phía sau di ảnh, cầm lên đi về phía cô.
“Vì cái này, nên không tham gia thi đại học đúng không?”
Rõ ràng cô không muốn nhắc lại chuyện này, quay đầu đi không nói lời nào.
Kỷ Thừa tháo vòng sắt ra, đặt cái chân nhỏ kia lên đùi mình, xử lý miệng vết thương cho cô.
“Nếu em thành thật nói rõ mọi chuyện cho anh, anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, nếu em còn không nói, anh sẽ khóa em luôn trên giường, sau đó mỗi tối đều rót tinh dịch vào tử cung em, em mang thai rồi, nhất định sẽ kết hôn với anh.”
Giọng nói anh bình thản đến kỳ lạ, giống như đang nói một chuyện chẳng quan trọng gì, Hùng Dao trừng mắt, tức giận túm tóc của anh, dùng hết sức lôi kéo.
“Đồ xấu xa! Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy? Vì em không đánh lại được anh đúng không? Anh thế này là ép buộc em, em ghét anh, người xấu, hức, người xấu!”
Tóc bị cô kéo xuống mấy sợi, lá gan cô chưa bao giờ lớn như bây giờ. Nhổ lông trên đầu hổ, coi như anh có tức giận, cô cũng muốn phát tiết cảm xúc ra ngoài.
Kỷ Thừa cúi đầu, mặc kệ cho cô kéo.
“Cho nên, em sẽ nói cho anh hay là tiếp tục lừa gạt.”
Hùng Dao đột nhiên tủi thân vô cùng, nước mắt không nhịn được rơi xuống, lau đôi mắt nghẹn ngào.
“Đồ xấu xa nhà anh… Bắt nạt em, vì sao lại không buông tha em, em không, còn gì nữa rồi huhu, còn muốn giam giữ em…”
Kỷ Thừa đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, đôi mắt đỏ ngầu ngẩng đầu, giọng điệu hung ác: “Em không còn gì cả? Thi đại học em không nói một lời đã bỏ đi, xảy ra chuyện gì cũng không nói với anh, em cảm thấy bị mất hết tất cả,chính là chưa từng nghĩ tới anh sao?”
“Em có biết lúc anh mất đi em đau khổ thế nào không? Anh suýt chút nữa cho rằng em đã xảy ra chuyện, làm sao mà em biết được anh đã ngu ngốc trải qua mấy năm như thế nào! Việc nhà em sao không nói với anh, sao em không cho anh biết, vì sao lại chạy trốn, em có biết em cũng rất ích kỷ hay không!”
Hốc mắt nóng bỏng ướt át, Hùng Dao đột nhiên khóc lớn, cô thật sự cảm thấy rất không cam lòng, thậm chí cũng không biết mình còn sống vì cái gì.
“Hức em không biết, em không biết mà! Vào ngày thi đại học mẹ em đã đi rồi, bà ấy nói với em… Bảo em cách xa anh một chút, bà ấy nói anh không phải người tốt, nói em không được ở bên anh… Nói tâm tư của em đấu không lại anh, sẽ bị anh đùa giỡn xoay vòng.”
Hùng Dao khóc không ra hơi, khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt liều mạng giãy giụa khỏi tay anh, sức lực của Kỷ Thừa càng lúc càng lớn.
Anh nhớ rõ có một lần, đưa cô về nhà, lúc mẹ cô ra mở cửa nhìn anh một cái, cái liếc mắt lơ đãng lại làm anh nhớ thật lâu, nhiều lần nghĩ đến mình có lưu lại ấn tượng tốt nào không.
Nhưng không nghĩ tới chính một cái liếc mắt kia, thì ra đã trực tiếp bị coi như là một lời đe doạ đối với con gái bà.
“Hùng Hùng, xin lỗi.”
Anh cúi đầu tới xin lỗi, đặt trán lên đôi vai gầy yếu của cô, ôm vòng eo non mềm.
“Anh không có cách nào buông tha em, tha thứ cho anh, dù có phải nhốt em lại, anh cũng không thể để em rời khỏi anh.”
Cô thở hển, tiếng khóc khản đặc, cảm giác bị ôm siết chặt làm cô ngạt thở, anh vỗ nhẹ lưng cô, giống như dỗ một đứa bé.
“Hùng Hùng ngoan, khóc khản giọng sẽ không nói chuyện được , em muốn mắng anh cũng không có cách nào đâu.”
“Ưm… Ưm.” Hùng Dao túm cánh tay, móng tay hung hăng bấm vào da anh, im lặng trả đũa anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.