Chương 131
Thanh Mỗi
29/02/2020
Edit: Tiểu Vũ
Sáng hôm sau, Đồng Dao ngủ dậy đã thấy Tham Lang ngồi trong phòng huấn luyện luyện tập rồi—- Lúc trước không để ý, giờ nghĩ kỹ lại mới chợt nhận ra, thông thường thì Đồng Dao và Tham Lang là hai người dậy sớm nhất, sớm thứ hai…
Cách hành lang nhìn nhau, Đồng Dao không biết trong vòng mấy giây khi Tham Lang ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nói câu “Chào buổi sáng” thì có nhận ra sự chột dạ trên mặt cô không nữa.
Đồng Dao lấy điện thoại gửi cho đội trưởng nhà cô một cái tin nhắn—-
[zgdx, smiling: Em dậy rồi, các anh đều đang ngủ, Tham Lang cũng dậy rồi, em mang đồ ăn sáng cho cậu ấy chắc anh không để ý đâu đúng không?]
Gõ chữ, gửi xong, cô đi xuống tầng mở tủ lạnh lấy một túi bánh mỳ và một bình sữa sữa chua, sau đó lại chạy bịch bịch bịch lên tầng, đặt sữa chua và bánh mỳ xuống trước mặt Tham Lang: “Ăn sáng đi, Ultraman Cẩu tiên sinh.”
Tham Lang ngẩng đầu, dùng ánh mắt có thể phân giải người khác thành từng phân tử nhỏ chậm rãi quét một vòng trên mặt Đồng Dao, sau đó mới ngoan ngoãn bỏ chuột ra cầm túi bánh mỳ xé vỏ—- Trong game, đồng đội thấy cậu ta đột nhiên bất động, gửi tín hiệu kèm một dấu “?” tới.
Cậu ta vừa gặm bánh mí vừa gõ chữ: [Eat breakfast.]
Đồng Dao đứng phía sau nhìn thấy, rồi lấy điện thoại ra, sau đó phát hiện ra người đội trưởng vốn dĩ phải đang ngủ say như lợn chết thế mà lại trả lời tin nhắn của cô—-
[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Anh để ý.]
Đồng Dao: “…”
[zgdx, smiling: Đã mang xong rồi, tiền trảm hậu tấu.]
[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Em đã là một cỗ thi thể.]
[ZGDX, smiling: … … … …]
[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Anh ngủ dậy sẽ xử lý em.]
Đồng Dao bảo trì nụ cười hoàn mỹ cất điện thoại vào trong túi, lúc này, Tham Lang đã bắt đầu chuyên tâm chơi game… Đồng Dao đứng phía sau cậu ta với vẻ mặt muốn nói lại thôi một hồi, cuối cùng cũng không biết nên mở miệng thế nào, đang chuẩn bị ảo não cuốn xéo thì Tham Lang lại đột nhiên mở miêng: “Nhìn thấy bài Tieba kia rồi?”
Đồng Dao: “… Ừm.”
Tham Lang: “Sáng nay có lên xem nữa không?”
Đồng Dao lắc đầu, lấy điện thoại ra mở xem, phát hiện bài Tieba đó vẫn vững vàng ở trang đầu, chỉ là về sau, toàn là câu danh ngôn để đời của Lão Miêu—– Mày từng thấy Tổng thống Mỹ đăng Twitter nhưng mày đã thấy đội trưởng ZGDX xin lỗi bao giờ chưa?!
[Người qua đường Giáp: Một người đàn ông kiêu ngạo như thế mà cũng biết nói xin lỗi.]
[Người qua đường Ất: Chúng ta vẫn không biết được hôm nhận được lời xin lỗi của đội trưởng, rốt cuộc Lão Miêu đã chửi bao nhiêu lần câu “con mẹ mày”.]
[Người qua đường Bính: Trả lời lầu trên, có lẽ số lượng đủ để trừ sạch tiền lương tháng này.]
[Người qua đường Đinh: Thật đáng thương mà, có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó, đám nhóc đội 2 chắc là đều bị dọa sợ đến tụt quần rồi đúng không… 666666 lầu chủ đâu rồi, không phải nói Thành ca của chúng tôi sẽ không nhận sai rồi ZGDX sắp tàn à, hôm qua người ta mới bình luận được một giây rưỡi đã nhảy vào trả lời vui vẻ lắm cơ mà, sao hôm nay lại câm nín thế?]
[Người qua đường Mậu: Thôi đừng nói nữa, hôm qua tôi xem Lão Miêu phát trực tiếp, cách cái màn hình mà vẫn còn cảm nhận được sự điên cuồng trong mắt cậu ta.]
[Ultraman Cẩu: Này, mấy cái bình luận nịnh bợ phía trên, tôi buồn nôn quá rồi.]
Đồng Dao: “…”
Mấy trăm bình luận, toàn bộ đều đang cảm khái chuyện Lục Tư Thành vậy mà lại nói lời xin lỗi—-
Con người mà sự tồn tại của anh hoàn hảo giống như thần vậy.
Đồng Dao lại cất điện thoại đi, có chút nhíu mày nhìn Tham Lang đang chơi game, nhìn một hồi rồi lấy hết dũng khí hỏi: “Chị còn tưởng cậu đang hy vọng Lục Tư Thành rơi đài để thượng vị đấy? Hôm qua nếu không phải cậu thì bọn chị cũng không biết chuyện Tieba này, sao lại muốn giúp anh ấy rồi?”
Đồng Dao hỏi một lèo, nhưng mà Tham Lang cũng không để ý đến cô, Đồng Dao lại truy hỏi “Đến cùng là tại sao”, Tham Lang vẫn không thèm để ý tới cô, một lòng chăm chú nhìn màn hình chơi game, giống như đang rất tập trung chơi game vậy—- Đồng Dao cúi người xuống, nhanh chóng ấn phím “F” trên bàn phím của Tham Lang, khiến nhân vật của cậu ta tốc biến nhảy về phía trước một đoạn!
Tham Lang kêu lên một tiếng, khi hỗ trợ phe cậu ta gõ một liên tiếp một dàn dấu hỏi “????”, ngước đầu lên nhìn người nào đó sau trò đùa tai quái vừa rồi còn mang vẻ mặt “ai bảo cậu không để ý tới tôi” đầy hiển nhiên—- Hai người trừng mắt nhìn nhau mấy giây, Tham Lang thu hồi tầm mắt: “Tay anh ta có sao đi nữa thì cũng vẫn có thể đấu xong giải mùa xuân năm sau, tôi không muốn sau khi mình khó khăn lắm mới lên được đội 1 thì lại phải tiếp quản một đội đã bị hạ xuống LSPL.”
Đồng Dao: “…”
Lý do tính ra cũng trọn vẹn phết nhỉ.
Đồng Dao đang định mở miệng, nhưng lại nghe thấy Tham Lang nói: “Không chịu nổi việc người khác chà đạp thứ tôi muốn mà lại không có được.”
Đồng Dao: “?”
Tham Lang: “Lúc thua YQCB, người thất hồn lạc phách không phải là chị à?”
Đồng Dao: “Gì cơ?”
Đại não mất mấy giây mới hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi của Tham Lang, Đồng Dao đỏ mặt lùi về sau ba bước, bầu không khí như ngưng đọng lại, trái tim bé nhỏ của cô đập thình thịch, gưỡng gạo cười: “AD nới lời ngon tiếng ngọt dỗ con gái là truyền thống của ZGDX đấy à?”
Tham Lang: “?”
Hình như Tham Lang có hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên lườm cô một cái, dừng lại một chút rồi nói: “Tôi nói, tôi muốn có một đường giữa giỏi làm đồng đội, vừa khéo chị là người như vậy thôi.”
Đồng Dao: “… … … … …”
Đồng Dao liếc mắt nhěn chiếc ghế cạnh měnh, thẹn quá hóa giận muốn cầm nó đập thẳng vào đầu Tham Lang—– Làm mặt quỷ sau lưng cậu ta, lúc này, cửa phòng ngủ của đội trưởng ZGDX phía bên kia hành lang mở ra.
Lục Tư Thành với vẻ mặt mơ màng ngái ngủ bước ra, tóc loạn như ổ gà, nhưng bước chân lại cực kỳ nhanh và kiên định đi sang chỗ của Đồng Dao, đến đứng trước mặt hai người họ, không nói tiếng nào bế luôn Đồng Dao lên—–
Đồng Dao còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, nghe thấy anh dùng giọng nói vừa lạnh lùng vừa trầm thấp nói với người duy nhất còn tỉnh táo tại hiện trường: “Thu gom rác cỡ lớn.”
Không thèm đợi Tham Lang có hành động gì, anh liền xoay người bế Đồng Dao đi thẳng ra ngoài.
Vào phòng, đá chân đóng cửa.
Cánh cửa đóng lại cái “rầm”, Tiểu Bàn giật bắn mình kéo bịt mắt ra, bốn mắt nhìn nhau với đường giữa nhà mình đang ở trong lòng Lục Tư Thành, chửi thề một câu “đm” rồi lại kéo bịt mắt xuống, sau đó còn kéo chăn lên trùm đầu như vừa nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm.
Đồng Dao bị ném lên giường của Lục Tư Thành—– Cô vội vàng giãy dụa ngồi dậy—– Nhưng chủ nhân của cái giường đã nhanh chóng đá dép ngáp một cái nằm xuống, đồng thời ôm lấy eo người đang chuẩn bị đứng dậy kia đè cô về lại trên giường, bàn tay to ấn đầu cô: “Ngủ với anh một lát.”
Đồng Dao: “… Em tỉnh ngủ rồi.”
Lục Tư Thành: “Thế nên mới gửi loại tin nhắn đó để anh cũng không ngủ được?”
Lục Tư Thành: “Tìm cảm giác ngủ lại đi.”
Đồng Dao: “Không ngủ được.”
Lục Tư Thành: “Vậy thì nhắm mắt dưỡng thần vậy.”
Đồng Dao: “Nhưng mà em muốn chơi game.”
“… Chơi game cái gì, buổi sáng là để ngủ.”
Khi người đàn ông lầm bầm gì đó thì cảm giác buồn ngủ lại xông tới—– Nhưng lực tay giữ bên hông người trong lòng không hề giảm đi, Đồng Dao giãy kiểu gì cũng không thoát được, mông lại còn bị phát một cái không nặng không nhẹ…
Mà cái tay đặt trên mông cô cũng không chịu rời đi.
Lục Tư Thành: “Không ngủ thì làm chuyện khác vậy.”
Vừa nói vừa ấn mông cô kéo về phía mình, tay Đồng Dao đang chống trước ngực anh, lúc này bắp đùi lại đụng phải thứ gì đó mang theo nhiệt độ bất ngờ nhô ra—— Dường như bị hạ định thân chú—- Cô ngay lập tức an tĩnh lại…
Ngửa đầu lên nhìn, dưới ánh sáng mặt trời, hàng chân mày của người đàn ông đang nhắm mắt ngủ khẽ chau lại, dưới mắt là quầng thâm nhạt màu…
Đồng Dao hơi ngẩn ra.
Đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt thẳng hàng chân mày đang chau lại đó.
Sau đó hạ tay xuống ôm ngang hông của anh, cúi đầu, vùi vào lòng anh…
“Đội trưởng.”
“…”
“Oan ức cho anh rồi.”
Đồng Dao cảm nhận được cái tay đang đặt trên mông mình khẽ động, hàng lông mày mới được vuốt thẳng lại một lần nữa nhăn lại.
“Còn dám nói mấy câu vô nghĩa đó bằng kiểu giọng điệu của Hoàng đế nói với sủng phi khi vừa sủng hạnh xong nữa thì, anh sẽ làm em đến khi nào phát khóc thì thôi.”
“…”
“Ngủ.”
“…”
Sáng hôm sau, Đồng Dao ngủ dậy đã thấy Tham Lang ngồi trong phòng huấn luyện luyện tập rồi—- Lúc trước không để ý, giờ nghĩ kỹ lại mới chợt nhận ra, thông thường thì Đồng Dao và Tham Lang là hai người dậy sớm nhất, sớm thứ hai…
Cách hành lang nhìn nhau, Đồng Dao không biết trong vòng mấy giây khi Tham Lang ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nói câu “Chào buổi sáng” thì có nhận ra sự chột dạ trên mặt cô không nữa.
Đồng Dao lấy điện thoại gửi cho đội trưởng nhà cô một cái tin nhắn—-
[zgdx, smiling: Em dậy rồi, các anh đều đang ngủ, Tham Lang cũng dậy rồi, em mang đồ ăn sáng cho cậu ấy chắc anh không để ý đâu đúng không?]
Gõ chữ, gửi xong, cô đi xuống tầng mở tủ lạnh lấy một túi bánh mỳ và một bình sữa sữa chua, sau đó lại chạy bịch bịch bịch lên tầng, đặt sữa chua và bánh mỳ xuống trước mặt Tham Lang: “Ăn sáng đi, Ultraman Cẩu tiên sinh.”
Tham Lang ngẩng đầu, dùng ánh mắt có thể phân giải người khác thành từng phân tử nhỏ chậm rãi quét một vòng trên mặt Đồng Dao, sau đó mới ngoan ngoãn bỏ chuột ra cầm túi bánh mỳ xé vỏ—- Trong game, đồng đội thấy cậu ta đột nhiên bất động, gửi tín hiệu kèm một dấu “?” tới.
Cậu ta vừa gặm bánh mí vừa gõ chữ: [Eat breakfast.]
Đồng Dao đứng phía sau nhìn thấy, rồi lấy điện thoại ra, sau đó phát hiện ra người đội trưởng vốn dĩ phải đang ngủ say như lợn chết thế mà lại trả lời tin nhắn của cô—-
[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Anh để ý.]
Đồng Dao: “…”
[zgdx, smiling: Đã mang xong rồi, tiền trảm hậu tấu.]
[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Em đã là một cỗ thi thể.]
[ZGDX, smiling: … … … …]
[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Anh ngủ dậy sẽ xử lý em.]
Đồng Dao bảo trì nụ cười hoàn mỹ cất điện thoại vào trong túi, lúc này, Tham Lang đã bắt đầu chuyên tâm chơi game… Đồng Dao đứng phía sau cậu ta với vẻ mặt muốn nói lại thôi một hồi, cuối cùng cũng không biết nên mở miệng thế nào, đang chuẩn bị ảo não cuốn xéo thì Tham Lang lại đột nhiên mở miêng: “Nhìn thấy bài Tieba kia rồi?”
Đồng Dao: “… Ừm.”
Tham Lang: “Sáng nay có lên xem nữa không?”
Đồng Dao lắc đầu, lấy điện thoại ra mở xem, phát hiện bài Tieba đó vẫn vững vàng ở trang đầu, chỉ là về sau, toàn là câu danh ngôn để đời của Lão Miêu—– Mày từng thấy Tổng thống Mỹ đăng Twitter nhưng mày đã thấy đội trưởng ZGDX xin lỗi bao giờ chưa?!
[Người qua đường Giáp: Một người đàn ông kiêu ngạo như thế mà cũng biết nói xin lỗi.]
[Người qua đường Ất: Chúng ta vẫn không biết được hôm nhận được lời xin lỗi của đội trưởng, rốt cuộc Lão Miêu đã chửi bao nhiêu lần câu “con mẹ mày”.]
[Người qua đường Bính: Trả lời lầu trên, có lẽ số lượng đủ để trừ sạch tiền lương tháng này.]
[Người qua đường Đinh: Thật đáng thương mà, có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó, đám nhóc đội 2 chắc là đều bị dọa sợ đến tụt quần rồi đúng không… 666666 lầu chủ đâu rồi, không phải nói Thành ca của chúng tôi sẽ không nhận sai rồi ZGDX sắp tàn à, hôm qua người ta mới bình luận được một giây rưỡi đã nhảy vào trả lời vui vẻ lắm cơ mà, sao hôm nay lại câm nín thế?]
[Người qua đường Mậu: Thôi đừng nói nữa, hôm qua tôi xem Lão Miêu phát trực tiếp, cách cái màn hình mà vẫn còn cảm nhận được sự điên cuồng trong mắt cậu ta.]
[Ultraman Cẩu: Này, mấy cái bình luận nịnh bợ phía trên, tôi buồn nôn quá rồi.]
Đồng Dao: “…”
Mấy trăm bình luận, toàn bộ đều đang cảm khái chuyện Lục Tư Thành vậy mà lại nói lời xin lỗi—-
Con người mà sự tồn tại của anh hoàn hảo giống như thần vậy.
Đồng Dao lại cất điện thoại đi, có chút nhíu mày nhìn Tham Lang đang chơi game, nhìn một hồi rồi lấy hết dũng khí hỏi: “Chị còn tưởng cậu đang hy vọng Lục Tư Thành rơi đài để thượng vị đấy? Hôm qua nếu không phải cậu thì bọn chị cũng không biết chuyện Tieba này, sao lại muốn giúp anh ấy rồi?”
Đồng Dao hỏi một lèo, nhưng mà Tham Lang cũng không để ý đến cô, Đồng Dao lại truy hỏi “Đến cùng là tại sao”, Tham Lang vẫn không thèm để ý tới cô, một lòng chăm chú nhìn màn hình chơi game, giống như đang rất tập trung chơi game vậy—- Đồng Dao cúi người xuống, nhanh chóng ấn phím “F” trên bàn phím của Tham Lang, khiến nhân vật của cậu ta tốc biến nhảy về phía trước một đoạn!
Tham Lang kêu lên một tiếng, khi hỗ trợ phe cậu ta gõ một liên tiếp một dàn dấu hỏi “????”, ngước đầu lên nhìn người nào đó sau trò đùa tai quái vừa rồi còn mang vẻ mặt “ai bảo cậu không để ý tới tôi” đầy hiển nhiên—- Hai người trừng mắt nhìn nhau mấy giây, Tham Lang thu hồi tầm mắt: “Tay anh ta có sao đi nữa thì cũng vẫn có thể đấu xong giải mùa xuân năm sau, tôi không muốn sau khi mình khó khăn lắm mới lên được đội 1 thì lại phải tiếp quản một đội đã bị hạ xuống LSPL.”
Đồng Dao: “…”
Lý do tính ra cũng trọn vẹn phết nhỉ.
Đồng Dao đang định mở miệng, nhưng lại nghe thấy Tham Lang nói: “Không chịu nổi việc người khác chà đạp thứ tôi muốn mà lại không có được.”
Đồng Dao: “?”
Tham Lang: “Lúc thua YQCB, người thất hồn lạc phách không phải là chị à?”
Đồng Dao: “Gì cơ?”
Đại não mất mấy giây mới hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi của Tham Lang, Đồng Dao đỏ mặt lùi về sau ba bước, bầu không khí như ngưng đọng lại, trái tim bé nhỏ của cô đập thình thịch, gưỡng gạo cười: “AD nới lời ngon tiếng ngọt dỗ con gái là truyền thống của ZGDX đấy à?”
Tham Lang: “?”
Hình như Tham Lang có hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên lườm cô một cái, dừng lại một chút rồi nói: “Tôi nói, tôi muốn có một đường giữa giỏi làm đồng đội, vừa khéo chị là người như vậy thôi.”
Đồng Dao: “… … … … …”
Đồng Dao liếc mắt nhěn chiếc ghế cạnh měnh, thẹn quá hóa giận muốn cầm nó đập thẳng vào đầu Tham Lang—– Làm mặt quỷ sau lưng cậu ta, lúc này, cửa phòng ngủ của đội trưởng ZGDX phía bên kia hành lang mở ra.
Lục Tư Thành với vẻ mặt mơ màng ngái ngủ bước ra, tóc loạn như ổ gà, nhưng bước chân lại cực kỳ nhanh và kiên định đi sang chỗ của Đồng Dao, đến đứng trước mặt hai người họ, không nói tiếng nào bế luôn Đồng Dao lên—–
Đồng Dao còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, nghe thấy anh dùng giọng nói vừa lạnh lùng vừa trầm thấp nói với người duy nhất còn tỉnh táo tại hiện trường: “Thu gom rác cỡ lớn.”
Không thèm đợi Tham Lang có hành động gì, anh liền xoay người bế Đồng Dao đi thẳng ra ngoài.
Vào phòng, đá chân đóng cửa.
Cánh cửa đóng lại cái “rầm”, Tiểu Bàn giật bắn mình kéo bịt mắt ra, bốn mắt nhìn nhau với đường giữa nhà mình đang ở trong lòng Lục Tư Thành, chửi thề một câu “đm” rồi lại kéo bịt mắt xuống, sau đó còn kéo chăn lên trùm đầu như vừa nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm.
Đồng Dao bị ném lên giường của Lục Tư Thành—– Cô vội vàng giãy dụa ngồi dậy—– Nhưng chủ nhân của cái giường đã nhanh chóng đá dép ngáp một cái nằm xuống, đồng thời ôm lấy eo người đang chuẩn bị đứng dậy kia đè cô về lại trên giường, bàn tay to ấn đầu cô: “Ngủ với anh một lát.”
Đồng Dao: “… Em tỉnh ngủ rồi.”
Lục Tư Thành: “Thế nên mới gửi loại tin nhắn đó để anh cũng không ngủ được?”
Lục Tư Thành: “Tìm cảm giác ngủ lại đi.”
Đồng Dao: “Không ngủ được.”
Lục Tư Thành: “Vậy thì nhắm mắt dưỡng thần vậy.”
Đồng Dao: “Nhưng mà em muốn chơi game.”
“… Chơi game cái gì, buổi sáng là để ngủ.”
Khi người đàn ông lầm bầm gì đó thì cảm giác buồn ngủ lại xông tới—– Nhưng lực tay giữ bên hông người trong lòng không hề giảm đi, Đồng Dao giãy kiểu gì cũng không thoát được, mông lại còn bị phát một cái không nặng không nhẹ…
Mà cái tay đặt trên mông cô cũng không chịu rời đi.
Lục Tư Thành: “Không ngủ thì làm chuyện khác vậy.”
Vừa nói vừa ấn mông cô kéo về phía mình, tay Đồng Dao đang chống trước ngực anh, lúc này bắp đùi lại đụng phải thứ gì đó mang theo nhiệt độ bất ngờ nhô ra—— Dường như bị hạ định thân chú—- Cô ngay lập tức an tĩnh lại…
Ngửa đầu lên nhìn, dưới ánh sáng mặt trời, hàng chân mày của người đàn ông đang nhắm mắt ngủ khẽ chau lại, dưới mắt là quầng thâm nhạt màu…
Đồng Dao hơi ngẩn ra.
Đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt thẳng hàng chân mày đang chau lại đó.
Sau đó hạ tay xuống ôm ngang hông của anh, cúi đầu, vùi vào lòng anh…
“Đội trưởng.”
“…”
“Oan ức cho anh rồi.”
Đồng Dao cảm nhận được cái tay đang đặt trên mông mình khẽ động, hàng lông mày mới được vuốt thẳng lại một lần nữa nhăn lại.
“Còn dám nói mấy câu vô nghĩa đó bằng kiểu giọng điệu của Hoàng đế nói với sủng phi khi vừa sủng hạnh xong nữa thì, anh sẽ làm em đến khi nào phát khóc thì thôi.”
“…”
“Ngủ.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.